Chương 41: Truyền thuyết
Lạc Anh lần đầu tiên ra ngoài cùng với Phó Đình Tôn, trời lạnh rét thấu xương nhưng vì có Phó Đình Tôn bao bọc bằng một cái áo choàng rất lớn, mềm mại, nên Lạc Anh cảm thấy rất ấm, thỏa mãn ôm lấy Phó Đình Tôn.
Lúc đi ra xe ngựa, Lạc Anh bị mấy cái chân kỳ lạ của con ngựa làm cho tò mò mà mở áo choàng kia ra nhìn.
Lúc nhìn thấy con ngựa thì bất ngờ với hình dạng quỷ dị của nó, cả người nó màu đen, có rất nhiều cái gai kỳ lạ đâm vào người, có chỗ còn lòi cả xương ra, đôi mắt màu đỏ thẫm, con ngựa này không chỉ có bốn chân mà có tận sáu chân, nhìn hình dáng của nó khiến Lạc Anh thoáng rùng mình.
Phó Đình Tôn thấy vậy liền giải thích cho Lạc Anh, trong phủ này tổng cộng có sáu con ngựa: ba con đen như thế này với ba con đỏ có khác hình dạng một chút, tuy bọn chúng nhìn đáng sợ nhưng đã được Phó Đình Tôn thuần hóa nên bọn chúng rất hiền, ngoài ra sức chiến đấu của bọn chúng rất mạnh nên rất được Phó Đình Tôn trọng dụng.
Lạc Anh hỏi là ở trong phủ này còn con quỷ nào nữa không chứ Lạc Anh thấy hơi ít quỷ ở trong phủ thì phải, Phó Đình Tôn nói chủ yếu gia nô trong nhà là đám ma lai kia, còn mấy con quỷ giúp việc ở ngự thiện phòng thuộc loại quỷ đỏ
Nhìn chúng to xác nhưng hiền lắm, không làm hại ai nếu không đụng gì tới bọn chúng quá đáng, còn một hầu cận của Phó Đình Tôn là thuộc chủng ma đói_Lý Trung
Còn thêm vài ba quân lính nữa thuộc chủng loại Nue là một yêu quái có đầu hình con khỉ, trên thân là một con chó gấu trúc, một con rắn trên đuôi và một con hổ trên tay chân, rất thích hợp để bảo vệ thành, phủ,…
- “Ơ? Thế có bao nhiêu loại ma quỷ trong địa ngục này ạ? Kiểu phổ biến ấy ạ?”
- “Em không sợ sao mà bảo ta kể mấy chuyện này vậy?”
- “Lúc đầu thì sợ đấy nhưng bây giờ có chàng ngủ với em rồi còn gì~ Chàng xua đuổi bọn chúng cho em để cho em được một giấc ngủ thật ngon~ Đúng không nào?”
- “Chàng kể đi, kể luôn nguồn gốc cho em biết nữa a~ Em muốn nghe~”
- “Thật là…Đây, có một loại là Yama-uba là một yêu quái sống trên núi ăn thịt người nên dân địa phương thường đặc biệt lưu ý khi băng qua các cánh rừng vì sợ gặp chúng. Một thể loại khác là ma da thường là linh hồn của những người chết đuối mà không siêu thoát được.”
- “Những ai bơi ở dưới nước nơi hoang vắng, hay một khúc sông trống, ma da sẽ xuất hiện từ bên dưới, kéo tay chân người đó rồi lôi xuống nước, dù có biết bơi và bơi rất giỏi cũng chết đuối.Xác chết sau khi bị ma da kéo đi sẽ không thể tìm thấy ngay lập tức”
- “Eo, đáng sợ vậy!! Em sẽ không ra bờ sông nữa đâu…”_Lạc Anh nghe thấy vậy thì liền núp vào người Phó Đình Tôn khiến Phó Đình Tôn chỉ mỉm cười bất lực.
- “Mà em biết có một bài đồng ca nói về con ma này không?”
- “Dạ? Có ạ? Em không nghe đồng ca mấy…Tại em chả được chơi với ai nhiều…À hình như là bắc kim thang, cả làng bí rợ, cột qua kèo là kèo qua cột rồi chú bán dầu cái gì ý em không nhớ nữa…”
- “Chính là bài đấy đấy”
- “Thật ạ?!!”
- “Đúng vậy, bài hát nói về hiện tượng Ma Da bắt người, làm cầu tre trở nên trơn trượt rồi dìm chết người thế mạng là anh bán dầu đó.”
Lạc Anh nghe đến đấy thì bắt đầu rùng mình, thầm nghĩ thế giới này thật đáng sợ mà.
Phó Đình Tôn còn kể thêm một câu chuyện nữa về quỷ nhập tràng là một truyền thuyết dân gian kể về hiện tượng người chết trong lúc khâm liệm thì sống dậy và có những hành động khó hiểu, chiếm lấy thân xác một linh hồn yếu ớt hơn – thường là người sắp chết.
Nó chiếm lấy thân xác và giả dạng thành người đó để được cung phụng và sống như người bình thường.
Vì là ma quỷ nên nó sẽ sinh hoạt khác thường, sợ ánh sáng ban đêm hay đi tìm động vật nhỏ ăn sống hay kiếm chút tiết canh.
Nhìn Phó Đình Tôn với một ánh mắt kỳ lạ, thắc mắc hỏi chủng của Phó Đình Tôn là gì
- “Ơ? Thế chàng là loại quỷ gì vậy ạ? Em thấy có hai cái sừng to lớn nè~ Rồi móng tay còn dài nữa~”
- “Ừm…Ta cũng không rõ nữa, ta là nửa dê nửa quỷ”
- “Nửa dê nửa quỷ sao? Santa ư? Em có nghe qua mấy đám trẻ con nói…Hình như người nửa dê nửa quỷ là Santa, cũng là dạng mạnh nhất trong giới địa ngục đấy ạ~”
- “Chắc là vậy. Ta cũng chẳng để ý lắm. Nói chung là ở đây chỉ quan tâm sức mạnh thôi…Để khi nào ta đưa em đi kiểm tra sức mạnh nhé”
- “Nhưng em là con người mà? Làm sao kiểm tra sức mạnh được ạ?”
- “Em ở đây một khoảng thời gian nữa kiểu gì cũng biến đổi thôi. Ta cũng vậy, lúc xuống ta là con người nhưng dần dần càng biến đổi thành quỷ, đến lúc đó có thể xác định được sức mạnh của mình”
- “Ồ, hoá ra là vậy~”
- “Hay ghê~ Em muốn làm một con quỷ thật xinh đẹp~ Em không muốn xấu xí đâu. Em mà xấu xí thì chàng không yêu em nữa…”
- “Đâu có đâu. Em có xấu xí đến mấy thì ta vẫn yêu em mà~ Ta đâu quan trọng vẻ bề ngoài, miễn là em thì bản thể nào ta cũng yêu”
- “Chàng đúng là…Chỉ giỏi nịnh nọt thôi”
- “Giỏi nịnh thì mới có được em chứ~Đúng không nào, phu nhân của ta?”
Lạc Anh nghe thấy như vậy thì liền đỏ mặt, nhưng cũng hạnh phúc vì đã được đoàn tụ bên Phó Đình Tôn, bây giờ hai người không phải lo xa cách nhau nữa rồi
- “Có vẻ đến rồi đó. Xuống thôi nào em”
- “Dạ vâng ạ~”
Lúc đi ra xe ngựa, Lạc Anh bị mấy cái chân kỳ lạ của con ngựa làm cho tò mò mà mở áo choàng kia ra nhìn.
Lúc nhìn thấy con ngựa thì bất ngờ với hình dạng quỷ dị của nó, cả người nó màu đen, có rất nhiều cái gai kỳ lạ đâm vào người, có chỗ còn lòi cả xương ra, đôi mắt màu đỏ thẫm, con ngựa này không chỉ có bốn chân mà có tận sáu chân, nhìn hình dáng của nó khiến Lạc Anh thoáng rùng mình.
Phó Đình Tôn thấy vậy liền giải thích cho Lạc Anh, trong phủ này tổng cộng có sáu con ngựa: ba con đen như thế này với ba con đỏ có khác hình dạng một chút, tuy bọn chúng nhìn đáng sợ nhưng đã được Phó Đình Tôn thuần hóa nên bọn chúng rất hiền, ngoài ra sức chiến đấu của bọn chúng rất mạnh nên rất được Phó Đình Tôn trọng dụng.
Lạc Anh hỏi là ở trong phủ này còn con quỷ nào nữa không chứ Lạc Anh thấy hơi ít quỷ ở trong phủ thì phải, Phó Đình Tôn nói chủ yếu gia nô trong nhà là đám ma lai kia, còn mấy con quỷ giúp việc ở ngự thiện phòng thuộc loại quỷ đỏ
Nhìn chúng to xác nhưng hiền lắm, không làm hại ai nếu không đụng gì tới bọn chúng quá đáng, còn một hầu cận của Phó Đình Tôn là thuộc chủng ma đói_Lý Trung
Còn thêm vài ba quân lính nữa thuộc chủng loại Nue là một yêu quái có đầu hình con khỉ, trên thân là một con chó gấu trúc, một con rắn trên đuôi và một con hổ trên tay chân, rất thích hợp để bảo vệ thành, phủ,…
- “Ơ? Thế có bao nhiêu loại ma quỷ trong địa ngục này ạ? Kiểu phổ biến ấy ạ?”
- “Em không sợ sao mà bảo ta kể mấy chuyện này vậy?”
- “Lúc đầu thì sợ đấy nhưng bây giờ có chàng ngủ với em rồi còn gì~ Chàng xua đuổi bọn chúng cho em để cho em được một giấc ngủ thật ngon~ Đúng không nào?”
- “Chàng kể đi, kể luôn nguồn gốc cho em biết nữa a~ Em muốn nghe~”
- “Thật là…Đây, có một loại là Yama-uba là một yêu quái sống trên núi ăn thịt người nên dân địa phương thường đặc biệt lưu ý khi băng qua các cánh rừng vì sợ gặp chúng. Một thể loại khác là ma da thường là linh hồn của những người chết đuối mà không siêu thoát được.”
- “Những ai bơi ở dưới nước nơi hoang vắng, hay một khúc sông trống, ma da sẽ xuất hiện từ bên dưới, kéo tay chân người đó rồi lôi xuống nước, dù có biết bơi và bơi rất giỏi cũng chết đuối.Xác chết sau khi bị ma da kéo đi sẽ không thể tìm thấy ngay lập tức”
- “Eo, đáng sợ vậy!! Em sẽ không ra bờ sông nữa đâu…”_Lạc Anh nghe thấy vậy thì liền núp vào người Phó Đình Tôn khiến Phó Đình Tôn chỉ mỉm cười bất lực.
- “Mà em biết có một bài đồng ca nói về con ma này không?”
- “Dạ? Có ạ? Em không nghe đồng ca mấy…Tại em chả được chơi với ai nhiều…À hình như là bắc kim thang, cả làng bí rợ, cột qua kèo là kèo qua cột rồi chú bán dầu cái gì ý em không nhớ nữa…”
- “Chính là bài đấy đấy”
- “Thật ạ?!!”
- “Đúng vậy, bài hát nói về hiện tượng Ma Da bắt người, làm cầu tre trở nên trơn trượt rồi dìm chết người thế mạng là anh bán dầu đó.”
Lạc Anh nghe đến đấy thì bắt đầu rùng mình, thầm nghĩ thế giới này thật đáng sợ mà.
Phó Đình Tôn còn kể thêm một câu chuyện nữa về quỷ nhập tràng là một truyền thuyết dân gian kể về hiện tượng người chết trong lúc khâm liệm thì sống dậy và có những hành động khó hiểu, chiếm lấy thân xác một linh hồn yếu ớt hơn – thường là người sắp chết.
Nó chiếm lấy thân xác và giả dạng thành người đó để được cung phụng và sống như người bình thường.
Vì là ma quỷ nên nó sẽ sinh hoạt khác thường, sợ ánh sáng ban đêm hay đi tìm động vật nhỏ ăn sống hay kiếm chút tiết canh.
Nhìn Phó Đình Tôn với một ánh mắt kỳ lạ, thắc mắc hỏi chủng của Phó Đình Tôn là gì
- “Ơ? Thế chàng là loại quỷ gì vậy ạ? Em thấy có hai cái sừng to lớn nè~ Rồi móng tay còn dài nữa~”
- “Ừm…Ta cũng không rõ nữa, ta là nửa dê nửa quỷ”
- “Nửa dê nửa quỷ sao? Santa ư? Em có nghe qua mấy đám trẻ con nói…Hình như người nửa dê nửa quỷ là Santa, cũng là dạng mạnh nhất trong giới địa ngục đấy ạ~”
- “Chắc là vậy. Ta cũng chẳng để ý lắm. Nói chung là ở đây chỉ quan tâm sức mạnh thôi…Để khi nào ta đưa em đi kiểm tra sức mạnh nhé”
- “Nhưng em là con người mà? Làm sao kiểm tra sức mạnh được ạ?”
- “Em ở đây một khoảng thời gian nữa kiểu gì cũng biến đổi thôi. Ta cũng vậy, lúc xuống ta là con người nhưng dần dần càng biến đổi thành quỷ, đến lúc đó có thể xác định được sức mạnh của mình”
- “Ồ, hoá ra là vậy~”
- “Hay ghê~ Em muốn làm một con quỷ thật xinh đẹp~ Em không muốn xấu xí đâu. Em mà xấu xí thì chàng không yêu em nữa…”
- “Đâu có đâu. Em có xấu xí đến mấy thì ta vẫn yêu em mà~ Ta đâu quan trọng vẻ bề ngoài, miễn là em thì bản thể nào ta cũng yêu”
- “Chàng đúng là…Chỉ giỏi nịnh nọt thôi”
- “Giỏi nịnh thì mới có được em chứ~Đúng không nào, phu nhân của ta?”
Lạc Anh nghe thấy như vậy thì liền đỏ mặt, nhưng cũng hạnh phúc vì đã được đoàn tụ bên Phó Đình Tôn, bây giờ hai người không phải lo xa cách nhau nữa rồi
- “Có vẻ đến rồi đó. Xuống thôi nào em”
- “Dạ vâng ạ~”