Chương 59: Thành viên mới
Sau đó Lạc Anh cũng được chuyển đến một gian phòng khác, nơi đây được Diêm Vương sai người bày trí sao cho ấm cúng nhất có thể cho ba người Lạc Anh, Phó Đình Tôn và bé con ở.
Sau khi sinh hạ thành công một bé trai kháu khỉnh, bụ bẫm, Lạc Anh cũng được Phó Đình Tôn truyền sức mạnh của mình vào cho, bây giờ Lạc Anh đã hoàn toàn hồi phục về thể lực rồi, không còn mệt mỏi nữa.
Bế trên tay bé con còn đỏ hỏn trong lòng, Lạc Anh đến giờ vẫn không tin được trọng bụng mình có thể chứa một bé con xinh đẹp như thế này, tay bé con từ khi chào đời đến giờ vẫn nhất quyết không buông tay Lạc Anh ra dù chỉ là nửa bước, bám chặt không buông.
Nhìn bé con trong lòng, Lạc Anh mỉm cười hạnh phúc, ngồi nói chuyện với con mãi thôi.
Diêm Vương, hoàng hậu cũng ba vị hoàng tử đều vào thăm cháu của mình, hỏi han Lạc Anh liên tục, trong khi Diêm Vương và hoàng hậu đang lo lắng cho sức khỏe của Lạc Anh thì ba vị hoàng tử cứ nhìn bé con chằm chằm không rời.
Bé con còn chưa bằng một bàn tay của bọn họ nữa, bé tý luôn, nhìn rất đáng yêu.
- “Woa, sao bé con lại bé như vậy? Thằng bé còn chưa bằng bàn tay của huynh nữa”
- “Đúng vậy đúng vậy! Sao có thể bé đến vậy nhỉ? Thấy Lạc Anh mang thai bụng to lắm mà? Sao sinh ra bé tý vậy? Chả nhẽ bé con tự biến nhỏ sao? Ai da!!”_Nhị hoàng tử tò mò hỏi và đã được ăn cú đánh vào đầu từ hoàng hậu
- “Nói năng vớ vẩn. Con đã đỡ hơn chưa? Có mệt nữa không? Bảo bảo có lạnh không?”
- “Dạ con hoàn toàn ổn rồi ạ. Bảo bảo không lạnh đâu ạ, hoàng hậu cứ lo lắng quá”
- “Ủa? Mà Phó Đình Tôn đâu rồi? Sao trẫm không thấy nó đâu vậy?”
- “Chàng ấy bảo muốn đi ra ngoài định hình lại tinh thần một chút. Chắc chàng ấy vẫn thấy bàng hoàng đấy ạ. Con thấy chàng ấy còn khóc nhiều hơn cả con luôn ý”
- “À, hóa ra là vậy. Đâu, cho trẫm xem cháu cưng của trẫm cái nào~ Ây da, sao mà lại xấu xí như thế này chứ~ Đúng là giống hệt phụ thân mà~ Xấu xí quá đi mất thôi. Trộm vía trộm vía. Hô hô hô, bé cưng của trẫm~”
Trong khi tất cả mọi người đều quây quần bên Lạc Anh và bé con thì Phó Đình Tôn ở bên ngoài hít thở không khí để lấy lại bình tĩnh.
Đúng như lời Lạc Anh nói, khi chứng kiến cảnh Lạc Anh hạ sinh bé con ra, Phó Đình Tôn không khỏi đau xót và hoảng sợ, nhìn thấy người mình yêu đau đớn mà mình không làm được gì nên Phó Đình Tôn không chịu nổi mà đã khóc, khóc rất nhiều.
Sau khi chứng kiến cảnh đó làm cho Phó Đình Tôn ám ảnh, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh đấy. Phó Đình Tôn bây giờ không thể bình tĩnh lại được, lần sau sẽ không cho Lạc Anh mang thai nữa, không mang thai nữa.
Nó quá đáng sợ rồi, Phó Đình Tôn không thể chịu được.
Đang mải suy nghĩ nên không biết có người ở sau, nhị hoàng tử đi ra vỗ vai mới để ý
- “Này! Ngươi không định vào với Lạc Anh à? Lạc Anh đang đợi ngươi đó”
- “À ừm…Ta biết rồi. Cảm ơn ngài”
Phó Đình Tôn đi vào phòng của mình, chỉ thấy Lạc Anh đang nằm bên cạnh bé con đợi mình, mọi người đều về hết cho hai cha con nghỉ ngơi rồi nên bây giờ chỉ còn mỗi Phó Đình Tôn mà thôi.
Phó Đình Tôn cởi áo ngoài của mình ra rồi đi vào trong chăn nằm cùng, bé con nằm ở giữa, cái tay bé bé xinh xinh vẫn nắm chặt tay của Lạc Anh không rời.
Bây giờ Phó Đình Tôn mới nhìn kĩ diện mạo của bé con, thật bụ bẫm, tròn vo luôn, trộm vía thật đấy. Khuôn mặt giống Lạc Anh y như đúc, từ mắt, mũi, miệng cũng giống hệt luôn.
Thấy Phó Đình Tôn nhìn bé con chằm chằm như vậy, Lạc Anh lấy tay của Phó Đình Tôn đặt lại gần tay bé, có vẻ như bé con cảm nhận được nên đã nắm lấy một ngón tay Phó Đình Tôn.
Bàn tay bé bé xinh xinh, mềm mại của con chạm vào ngón tay chai sạn của Phó Đình Tôn làm cho Phó Đình Tôn bất ngờ, nước mắt lại không kìm được nữa mà rơi xuống.
Dường như Phó Đình Tôn vẫn chưa tin bé con ở trước mặt mình thực sự đã và đang ở với mình.
Hiếm khi Phó Đình Tôn bộc lộ ra trạng thái yếu đuối như bây giờ
- “Sao vậy? Chàng lại khóc rồi. Trời ạ, em còn chả khóc nhiều bằng chàng nữa”
- “Ta…Ta…Hức…Bé con…Bé con đáng yêu quá…Ta…Ta vẫn không tin được bé con đang ở bên cạnh chúng ta…Ta…”
- “Phó Đình Tôn à, em biết chàng đang bị ám ảnh vì chứng kiến cảnh em sinh hạ bé con. Nhưng bây giờ cả em và con đều khỏe mạnh cả rồi, bé con cũng đang ở bên cạnh chàng đây, nắm tay chàng đây này. Chàng đừng nhớ tới chuyện đau lòng đấy nữa. Bây giờ gia đình của chúng ta đã có thêm thành viên mới, chàng phải vui lên chứ”
- “Nào, đừng khóc nữa nhé. Chàng xem, bé con có giống chàng không? Em thấy là giống y đúc luôn đấy. Không biết sau này có tốt được bằng chàng không ta~”_Lạc Anh vừa nói vừa chọc chọc vào cái má mềm mềm của bé.
- “Ta thấy thằng bé giống em hơn đấy. Nhỏ nhỏ xinh xinh, rất đáng yêu~”_Phó Đình Tôn bị câu nói của Lạc Anh chọc cười
- “Chàng định đặt tên con là gì vậy? Em muốn đặt tên thằng bé sao cho hay nhất, đẹp nhất, độc nhất vô nhị”
- “Thôi, chuyện này để mai tính. Giờ đi ngủ đã, cũng muộn rồi. Em đáng lẽ ra phải là người nên nghỉ ngơi sớm thì có”
- “Dạ vâng ạ. Con cũng ngủ ngon nhé, bảo bảo của ta~”
Lạc Anh thơm nhẹ vào má bé rồi ôm con nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, Phó Đình Tôn nhìn hai cha con mà bất giác mỉm cười rồi cũng ôm hai người ngủ luôn, gạt bỏ hết những hình ảnh không tốt kia đi, bắt đầu một cuộc sống với thành viên mới trong gia đình…
Sau khi sinh hạ thành công một bé trai kháu khỉnh, bụ bẫm, Lạc Anh cũng được Phó Đình Tôn truyền sức mạnh của mình vào cho, bây giờ Lạc Anh đã hoàn toàn hồi phục về thể lực rồi, không còn mệt mỏi nữa.
Bế trên tay bé con còn đỏ hỏn trong lòng, Lạc Anh đến giờ vẫn không tin được trọng bụng mình có thể chứa một bé con xinh đẹp như thế này, tay bé con từ khi chào đời đến giờ vẫn nhất quyết không buông tay Lạc Anh ra dù chỉ là nửa bước, bám chặt không buông.
Nhìn bé con trong lòng, Lạc Anh mỉm cười hạnh phúc, ngồi nói chuyện với con mãi thôi.
Diêm Vương, hoàng hậu cũng ba vị hoàng tử đều vào thăm cháu của mình, hỏi han Lạc Anh liên tục, trong khi Diêm Vương và hoàng hậu đang lo lắng cho sức khỏe của Lạc Anh thì ba vị hoàng tử cứ nhìn bé con chằm chằm không rời.
Bé con còn chưa bằng một bàn tay của bọn họ nữa, bé tý luôn, nhìn rất đáng yêu.
- “Woa, sao bé con lại bé như vậy? Thằng bé còn chưa bằng bàn tay của huynh nữa”
- “Đúng vậy đúng vậy! Sao có thể bé đến vậy nhỉ? Thấy Lạc Anh mang thai bụng to lắm mà? Sao sinh ra bé tý vậy? Chả nhẽ bé con tự biến nhỏ sao? Ai da!!”_Nhị hoàng tử tò mò hỏi và đã được ăn cú đánh vào đầu từ hoàng hậu
- “Nói năng vớ vẩn. Con đã đỡ hơn chưa? Có mệt nữa không? Bảo bảo có lạnh không?”
- “Dạ con hoàn toàn ổn rồi ạ. Bảo bảo không lạnh đâu ạ, hoàng hậu cứ lo lắng quá”
- “Ủa? Mà Phó Đình Tôn đâu rồi? Sao trẫm không thấy nó đâu vậy?”
- “Chàng ấy bảo muốn đi ra ngoài định hình lại tinh thần một chút. Chắc chàng ấy vẫn thấy bàng hoàng đấy ạ. Con thấy chàng ấy còn khóc nhiều hơn cả con luôn ý”
- “À, hóa ra là vậy. Đâu, cho trẫm xem cháu cưng của trẫm cái nào~ Ây da, sao mà lại xấu xí như thế này chứ~ Đúng là giống hệt phụ thân mà~ Xấu xí quá đi mất thôi. Trộm vía trộm vía. Hô hô hô, bé cưng của trẫm~”
Trong khi tất cả mọi người đều quây quần bên Lạc Anh và bé con thì Phó Đình Tôn ở bên ngoài hít thở không khí để lấy lại bình tĩnh.
Đúng như lời Lạc Anh nói, khi chứng kiến cảnh Lạc Anh hạ sinh bé con ra, Phó Đình Tôn không khỏi đau xót và hoảng sợ, nhìn thấy người mình yêu đau đớn mà mình không làm được gì nên Phó Đình Tôn không chịu nổi mà đã khóc, khóc rất nhiều.
Sau khi chứng kiến cảnh đó làm cho Phó Đình Tôn ám ảnh, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh đấy. Phó Đình Tôn bây giờ không thể bình tĩnh lại được, lần sau sẽ không cho Lạc Anh mang thai nữa, không mang thai nữa.
Nó quá đáng sợ rồi, Phó Đình Tôn không thể chịu được.
Đang mải suy nghĩ nên không biết có người ở sau, nhị hoàng tử đi ra vỗ vai mới để ý
- “Này! Ngươi không định vào với Lạc Anh à? Lạc Anh đang đợi ngươi đó”
- “À ừm…Ta biết rồi. Cảm ơn ngài”
Phó Đình Tôn đi vào phòng của mình, chỉ thấy Lạc Anh đang nằm bên cạnh bé con đợi mình, mọi người đều về hết cho hai cha con nghỉ ngơi rồi nên bây giờ chỉ còn mỗi Phó Đình Tôn mà thôi.
Phó Đình Tôn cởi áo ngoài của mình ra rồi đi vào trong chăn nằm cùng, bé con nằm ở giữa, cái tay bé bé xinh xinh vẫn nắm chặt tay của Lạc Anh không rời.
Bây giờ Phó Đình Tôn mới nhìn kĩ diện mạo của bé con, thật bụ bẫm, tròn vo luôn, trộm vía thật đấy. Khuôn mặt giống Lạc Anh y như đúc, từ mắt, mũi, miệng cũng giống hệt luôn.
Thấy Phó Đình Tôn nhìn bé con chằm chằm như vậy, Lạc Anh lấy tay của Phó Đình Tôn đặt lại gần tay bé, có vẻ như bé con cảm nhận được nên đã nắm lấy một ngón tay Phó Đình Tôn.
Bàn tay bé bé xinh xinh, mềm mại của con chạm vào ngón tay chai sạn của Phó Đình Tôn làm cho Phó Đình Tôn bất ngờ, nước mắt lại không kìm được nữa mà rơi xuống.
Dường như Phó Đình Tôn vẫn chưa tin bé con ở trước mặt mình thực sự đã và đang ở với mình.
Hiếm khi Phó Đình Tôn bộc lộ ra trạng thái yếu đuối như bây giờ
- “Sao vậy? Chàng lại khóc rồi. Trời ạ, em còn chả khóc nhiều bằng chàng nữa”
- “Ta…Ta…Hức…Bé con…Bé con đáng yêu quá…Ta…Ta vẫn không tin được bé con đang ở bên cạnh chúng ta…Ta…”
- “Phó Đình Tôn à, em biết chàng đang bị ám ảnh vì chứng kiến cảnh em sinh hạ bé con. Nhưng bây giờ cả em và con đều khỏe mạnh cả rồi, bé con cũng đang ở bên cạnh chàng đây, nắm tay chàng đây này. Chàng đừng nhớ tới chuyện đau lòng đấy nữa. Bây giờ gia đình của chúng ta đã có thêm thành viên mới, chàng phải vui lên chứ”
- “Nào, đừng khóc nữa nhé. Chàng xem, bé con có giống chàng không? Em thấy là giống y đúc luôn đấy. Không biết sau này có tốt được bằng chàng không ta~”_Lạc Anh vừa nói vừa chọc chọc vào cái má mềm mềm của bé.
- “Ta thấy thằng bé giống em hơn đấy. Nhỏ nhỏ xinh xinh, rất đáng yêu~”_Phó Đình Tôn bị câu nói của Lạc Anh chọc cười
- “Chàng định đặt tên con là gì vậy? Em muốn đặt tên thằng bé sao cho hay nhất, đẹp nhất, độc nhất vô nhị”
- “Thôi, chuyện này để mai tính. Giờ đi ngủ đã, cũng muộn rồi. Em đáng lẽ ra phải là người nên nghỉ ngơi sớm thì có”
- “Dạ vâng ạ. Con cũng ngủ ngon nhé, bảo bảo của ta~”
Lạc Anh thơm nhẹ vào má bé rồi ôm con nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, Phó Đình Tôn nhìn hai cha con mà bất giác mỉm cười rồi cũng ôm hai người ngủ luôn, gạt bỏ hết những hình ảnh không tốt kia đi, bắt đầu một cuộc sống với thành viên mới trong gia đình…