Chương 11: “Để em không bị động khi đàn ông kiếm cớ.”
Hàn Triệt mang cho tôi một tấm danh thiếp mạ vàng, bàn tay làm màu run run rồi đưa cho tôi.
Tôi cẩn thận nhận lấy nó: “Em sẽ giữ cẩn thận.” Đúng là có được chẳng dễ dàng gì. Từ mong muốn tình cờ chạm mặt ở công ty anh, tới khi anh chủ động nói với tôi, đã thế còn đang tham dự bữa tiệc của công ty anh, phải nói là quan hệ đã tốt hơn rồi, đáng tiếc mối quan hệ này đã không còn như lúc đó nữa.
Hôm nay công ty anh trúng thầu, là một dự án lớn 2000 vạn, Hàn Triệt bị chuốc rất nhiều rượu, hơi thở cũng toàn mùi cồn. Tôi liếc nhìn tình trạng của anh, ngập ngừng hỏi: “Vậy em về nhé.”
Anh gật đầu, đợi tôi đi được hai bước thì gọi tôi lại, sau đó đôi mắt cố gắng tỉnh táo lại: “Anh không thân thiết với người đó, chỉ gặp mặt hai lần, tự em quyết định đi.”
Tôi xí một tiếng trong lòng, còn có tên đàn ông nào xấu xa hơn anh chắc? Nhưng ngoài miệng lại thức thời nói: “Biết rồi biết rồi!”
Anh túm lấy cánh tay tôi kéo sang bên cạnh, tôi loạng choạng suýt nữa va vào lồng ngực anh.
Anh nấc rượu một cái, nhăn khuôn mặt đẹp trai lại, đè thấp giọng, khó khăn rặn ra một câu: “Nhớ đeo bao cao su.”
Tôi không phản ứng kịp.
Anh tỏ vẻ tức giận khi tôi không chịu nghe: “Con gái cũng nên mang theo một cái bên mình chứ, để em không bị động khi đàn ông kiếm cớ.”
Lúc này tôi mới hiểu anh đang thấp thỏm cái gì, đạp anh một cái. Gì vậy chứ, còn chưa trao đổi phương thức liên lạc nữa!
Đương nhiên là rất nhanh, trước khi bữa tiệc kết thúc tôi và Hồ Mẫn đã trao đổi phương thức liên lạc.
Hồ Mẫn cũng là người phương Bắc, lớn lên ở thành phố M từ nhỏ, ngày nào chúng tôi cũng nói chuyện, nhưng rất nhạt nhẽo, chủ yếu là không có hứng thú. Thực sự như Hàn Triệt nói, đàn ông kỹ thuật rất nhàm chán, nhàm chán đến mức cạn lời.
Nếu là lúc cấp ba đại học, có khi tôi đã chẳng có kiên nhẫn mà nói chuyện nữa, nhưng khi đó nhiều bạn bè bạn học, chơi với ai cũng được. Còn bây giờ tôi cô đơn một mình, trân trọng mỗi một người mới làm quen trong thành phố xa lạ.
Hồ Mẫn hẹn tôi ăn hai bữa cơm, còn tiết lộ tình hình tài chính của anh ta một cách rất thực tế, có một căn hộ hai phòng ngủ, không sống cùng ba mẹ, có một khoản tiền tiết kiệm nhỏ, bình thường không có việc gì cần tiêu.
Tôi nhìn làn da rỗ của anh ta lộ ra khi rời khỏi quán karaoke mờ ảo, gặm một đĩa gà to tướng một cách máy móc. Nhà rất quan trọng, nhưng mặt cũng không thể quá xấu được.
Chị họ biết tôi đang cố gắng xã giao để tìm người yêu, vừa nghe nói Hồ Mẫn có công việc ổn định có nhà có xe, con người còn thành thật, bèn khuyên tôi, đàn ông tắt đèn đi đều như nhau cả thôi!
Tôi biết như vậy cũng có lý, nhưng một ngày chỉ có 10 tiếng là trời tối, cho dù không lắp đèn trong nhà, vậy thì còn 14 tiếng tôi sống thế nào? Nếu nói như vậy thì còn chẳng bằng Hàn Triệt nữa, dù sao thì cũng được ngắm nghía lâu hơn chút.
Tôi biết mình rất thực dụng, nếu không sẽ không bị người ta hấp dẫn chỉ bằng một bức ảnh lồng chim, lúc gặp đàn ông thì luôn xem xét tới phần cứng. Tôi cũng biết mình không thực tế, cứ gặp chuyện là không chịu đựng được mà bỏ cuộc muốn rút lui. Lần này tôi muốn thử xem, chữa cái tật xấu của mình.
Sau một tháng tôi và Hồ Mẫn quen nhau, tiến triển tới mức độ nắm tay, tôi cho rằng tôi sẽ quen với kiểu người thế này. Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự nhạt nhẽo của đàn ông rồi, cũng quên rằng lúc bọn họ cẩn thận sẽ hèn mọn tới mức độ nào.
Tính cách tôi khá hoạt bát, ra ngoài sẽ càng hướng ngoại hơn, nói mãi nói mãi, cuối cùng anh ấy cũng nói nhiều hơn dưới sự dẫn dắt của tôi. Đầu tiên là bất mãn về công ty, sau đó là phàn nàn về công ty hợp tác. Những chuyện này tôi còn có kiên nhẫn để khuyên giải, người trẻ tuổi mà, áp lực lớn, nhưng khi anh ấy nói xấu về Hàn Triệt thì tôi lại hơi gượng gạo.
Tôi từng nói tôi không thân thiết với Hàn Triệt, chủ yếu là quan hệ của tôi và anh cũng không tiện nói chi tiết, thế là Hồ Mẫn thả lỏng, nói con người Hàn Triệt không được, nên tránh xa.
Tôi không biết phải đáp lời thế nào, gửi một icon tới.
Anh ta nói Hàn Triệt cậy có tài năng mà kiêu ngạo, chuyện hợp tác đã quyết định xong, nhưng đến lúc sắp bắt đầu lại chỉ ra một đống vấn đề, khiến họ bỏ lỡ đơn hàng lớn nhất trong nửa đầu năm. Không những công sức bỏ ra đều đổ sông đổ bể, mà còn không có được giải thưởng hàng quý. Bữa tiệc ở quán karaoke hôm đó chủ yếu là để giảng hòa giữa các lãnh đạo, không mua bán được nhưng vẫn phải giảng hòa với nhau. Nhưng những nhân viên cấp dưới đều thấy khó chịu với Hàn Triệt.
Đây là chuyện công việc, tôi không tiện xen vào, chỉ nhìn từng dòng phàn nàn và than trách đầy màn hình của anh ta, năng lượng tiêu cực tràn ra, khiến tôi nghỉ ngơi buổi trưa cũng phải nhíu chặt mày.
Mà Hàn Triệt, từ sau khi tôi nói chuyện với Hồ Mẫn, anh bèn lặng lẽ rút khỏi cuộc sống của tôi, có lần buổi tối anh gửi một bức ảnh anh đang high ở quán bar, tiếc nuối nói, nếu em không yêu đương là chúng ta có thể ở bên nhau rồi.
Trái tim tôi nóng rực, anh lập tức tỏ ra lưu manh: [Nhớ chuyện anh nói đấy.]
Tôi khinh.
Cuối cùng, quan hệ với Hồ Mẫn không kéo dài được hơn hai tháng, tôi xem lịch rồi tiếc nuối, nhưng lại cảm thấy mình không có lỗi, thực sự chúng tôi không hợp nhau.
May mà tôi giải quyết vẫn ổn, anh ta nói sau này vẫn là bạn.
Mối quan hệ này cũng giống những mối quan hệ trước đây của tôi, rất vô vị, nhưng 60 ngày đã cuốn trôi mối quan hệ mập mờ thú vị của tôi và Hàn Triệt.
Cuộc sống thăng trầm, bạn cùng phòng và bạn trai cũng bước vào giai đoạn mệt mỏi, bọn họ bắt đầu cãi nhau. Cãi nhau thì thôi đi, đằng này cãi xong còn muốn lên giường làm hòa, khả năng cách âm kém đến mức tôi ước gì mình điếc đi cho rồi, muốn chuyển nhà luôn rồi đây này.
Cuối cùng có một ngày, tôi bùng nổ.
Ngày đó bạn cùng phòng không ở nhà, chắc cửa phòng không đóng chặt. Tôi tan làm về tới nhà, con chó golden kia nhảy lên muốn thân thiết với tôi. Trong mắt người khác có thể là một con chó dịu dàng đang lấy lòng, nhưng với một đứa sợ chó như thôi thì chẳng khác nào nhìn thấy một con quái thú biến dị cực lớn khoác áo choàng màu vàng định đánh lén tôi cả!
Chân tôi nhũn ra, hét lên quỳ rạp xuống đất, ra sức đẩy nó ra, còn chạm vào cái mũi ướt rượt của nó, vừa trốn vừa kêu cứu mạng.
Ăn ở quán ven đường xong, tôi rón rén về nhà, muốn xem bạn cùng phòng về chưa, thấy trong nhà sáng đèn, cửa chống trộm mở rộng, hai cảnh sát đang hỏi chuyện, bạn cùng phòng thấy tôi về vội vàng hỏi hôm nay tôi có về không?
Lúc này tôi mới biết lúc mình ra ngoài không đóng cửa lại, chó chạy đi mất. Bạn cùng phòng có ý trách móc, nhưng lại kìm lại ngay, lau nước mắt nơi khóe mắt, nói dối lòng: “Đều tại tớ không khóa cửa.”
Tôi lại mất ngủ.
Bạn cùng phòng và bạn trai tìm tới nửa đêm, còn xem camera. Tôi nghe thấy tiếng bước chân đi lại trong phòng khách của họ, nói về việc photo tờ rơi tìm chó vào ngày mai, tôi vùi đầu vào chăn, lòng khó chịu vô cùng.
Rất nhiều lúc con người sẽ cảm thấy cô đơn nơi xứ người, lúc này tôi cảm nhận rất sâu sắc về hai chữ này.
Hai giờ sáng, bạn cùng phòng đã ngủ, tôi chủ động liên lạc với Hàn Triệt: [Có thể nói chuyện chút không?]
Tôi nằm trong chăn xem nửa tập phim Mỹ, lúc quay lại giao diện chính thì phát hiện anh đã trả lời từ 15 phút trước, nhưng cái điện thoại chó má này lại nuốt mất thông báo: [Hết lưu lượng rồi, nói chuyện trực tiếp đỡ tốn tiền.]
Tôi trở tay nạp ngay 100 tệ tiền điện thoại cho anh: [Thế này được chưa?]
Tôi lại đợi thêm một lát, cứ xem được năm phút phim Mỹ là lại quay lại giao diện chính, cứ cảm thấy có thể điện thoại lại nuốt mất tin nhắn rồi, nhưng thực tế thì không. Cho tới nửa tiếng sau...
[Xuống đây đi!]
Tôi cẩn thận nhận lấy nó: “Em sẽ giữ cẩn thận.” Đúng là có được chẳng dễ dàng gì. Từ mong muốn tình cờ chạm mặt ở công ty anh, tới khi anh chủ động nói với tôi, đã thế còn đang tham dự bữa tiệc của công ty anh, phải nói là quan hệ đã tốt hơn rồi, đáng tiếc mối quan hệ này đã không còn như lúc đó nữa.
Hôm nay công ty anh trúng thầu, là một dự án lớn 2000 vạn, Hàn Triệt bị chuốc rất nhiều rượu, hơi thở cũng toàn mùi cồn. Tôi liếc nhìn tình trạng của anh, ngập ngừng hỏi: “Vậy em về nhé.”
Anh gật đầu, đợi tôi đi được hai bước thì gọi tôi lại, sau đó đôi mắt cố gắng tỉnh táo lại: “Anh không thân thiết với người đó, chỉ gặp mặt hai lần, tự em quyết định đi.”
Tôi xí một tiếng trong lòng, còn có tên đàn ông nào xấu xa hơn anh chắc? Nhưng ngoài miệng lại thức thời nói: “Biết rồi biết rồi!”
Anh túm lấy cánh tay tôi kéo sang bên cạnh, tôi loạng choạng suýt nữa va vào lồng ngực anh.
Anh nấc rượu một cái, nhăn khuôn mặt đẹp trai lại, đè thấp giọng, khó khăn rặn ra một câu: “Nhớ đeo bao cao su.”
Tôi không phản ứng kịp.
Anh tỏ vẻ tức giận khi tôi không chịu nghe: “Con gái cũng nên mang theo một cái bên mình chứ, để em không bị động khi đàn ông kiếm cớ.”
Lúc này tôi mới hiểu anh đang thấp thỏm cái gì, đạp anh một cái. Gì vậy chứ, còn chưa trao đổi phương thức liên lạc nữa!
Đương nhiên là rất nhanh, trước khi bữa tiệc kết thúc tôi và Hồ Mẫn đã trao đổi phương thức liên lạc.
Hồ Mẫn cũng là người phương Bắc, lớn lên ở thành phố M từ nhỏ, ngày nào chúng tôi cũng nói chuyện, nhưng rất nhạt nhẽo, chủ yếu là không có hứng thú. Thực sự như Hàn Triệt nói, đàn ông kỹ thuật rất nhàm chán, nhàm chán đến mức cạn lời.
Nếu là lúc cấp ba đại học, có khi tôi đã chẳng có kiên nhẫn mà nói chuyện nữa, nhưng khi đó nhiều bạn bè bạn học, chơi với ai cũng được. Còn bây giờ tôi cô đơn một mình, trân trọng mỗi một người mới làm quen trong thành phố xa lạ.
Hồ Mẫn hẹn tôi ăn hai bữa cơm, còn tiết lộ tình hình tài chính của anh ta một cách rất thực tế, có một căn hộ hai phòng ngủ, không sống cùng ba mẹ, có một khoản tiền tiết kiệm nhỏ, bình thường không có việc gì cần tiêu.
Tôi nhìn làn da rỗ của anh ta lộ ra khi rời khỏi quán karaoke mờ ảo, gặm một đĩa gà to tướng một cách máy móc. Nhà rất quan trọng, nhưng mặt cũng không thể quá xấu được.
Chị họ biết tôi đang cố gắng xã giao để tìm người yêu, vừa nghe nói Hồ Mẫn có công việc ổn định có nhà có xe, con người còn thành thật, bèn khuyên tôi, đàn ông tắt đèn đi đều như nhau cả thôi!
Tôi biết như vậy cũng có lý, nhưng một ngày chỉ có 10 tiếng là trời tối, cho dù không lắp đèn trong nhà, vậy thì còn 14 tiếng tôi sống thế nào? Nếu nói như vậy thì còn chẳng bằng Hàn Triệt nữa, dù sao thì cũng được ngắm nghía lâu hơn chút.
Tôi biết mình rất thực dụng, nếu không sẽ không bị người ta hấp dẫn chỉ bằng một bức ảnh lồng chim, lúc gặp đàn ông thì luôn xem xét tới phần cứng. Tôi cũng biết mình không thực tế, cứ gặp chuyện là không chịu đựng được mà bỏ cuộc muốn rút lui. Lần này tôi muốn thử xem, chữa cái tật xấu của mình.
Sau một tháng tôi và Hồ Mẫn quen nhau, tiến triển tới mức độ nắm tay, tôi cho rằng tôi sẽ quen với kiểu người thế này. Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự nhạt nhẽo của đàn ông rồi, cũng quên rằng lúc bọn họ cẩn thận sẽ hèn mọn tới mức độ nào.
Tính cách tôi khá hoạt bát, ra ngoài sẽ càng hướng ngoại hơn, nói mãi nói mãi, cuối cùng anh ấy cũng nói nhiều hơn dưới sự dẫn dắt của tôi. Đầu tiên là bất mãn về công ty, sau đó là phàn nàn về công ty hợp tác. Những chuyện này tôi còn có kiên nhẫn để khuyên giải, người trẻ tuổi mà, áp lực lớn, nhưng khi anh ấy nói xấu về Hàn Triệt thì tôi lại hơi gượng gạo.
Tôi từng nói tôi không thân thiết với Hàn Triệt, chủ yếu là quan hệ của tôi và anh cũng không tiện nói chi tiết, thế là Hồ Mẫn thả lỏng, nói con người Hàn Triệt không được, nên tránh xa.
Tôi không biết phải đáp lời thế nào, gửi một icon tới.
Anh ta nói Hàn Triệt cậy có tài năng mà kiêu ngạo, chuyện hợp tác đã quyết định xong, nhưng đến lúc sắp bắt đầu lại chỉ ra một đống vấn đề, khiến họ bỏ lỡ đơn hàng lớn nhất trong nửa đầu năm. Không những công sức bỏ ra đều đổ sông đổ bể, mà còn không có được giải thưởng hàng quý. Bữa tiệc ở quán karaoke hôm đó chủ yếu là để giảng hòa giữa các lãnh đạo, không mua bán được nhưng vẫn phải giảng hòa với nhau. Nhưng những nhân viên cấp dưới đều thấy khó chịu với Hàn Triệt.
Đây là chuyện công việc, tôi không tiện xen vào, chỉ nhìn từng dòng phàn nàn và than trách đầy màn hình của anh ta, năng lượng tiêu cực tràn ra, khiến tôi nghỉ ngơi buổi trưa cũng phải nhíu chặt mày.
Mà Hàn Triệt, từ sau khi tôi nói chuyện với Hồ Mẫn, anh bèn lặng lẽ rút khỏi cuộc sống của tôi, có lần buổi tối anh gửi một bức ảnh anh đang high ở quán bar, tiếc nuối nói, nếu em không yêu đương là chúng ta có thể ở bên nhau rồi.
Trái tim tôi nóng rực, anh lập tức tỏ ra lưu manh: [Nhớ chuyện anh nói đấy.]
Tôi khinh.
Cuối cùng, quan hệ với Hồ Mẫn không kéo dài được hơn hai tháng, tôi xem lịch rồi tiếc nuối, nhưng lại cảm thấy mình không có lỗi, thực sự chúng tôi không hợp nhau.
May mà tôi giải quyết vẫn ổn, anh ta nói sau này vẫn là bạn.
Mối quan hệ này cũng giống những mối quan hệ trước đây của tôi, rất vô vị, nhưng 60 ngày đã cuốn trôi mối quan hệ mập mờ thú vị của tôi và Hàn Triệt.
Cuộc sống thăng trầm, bạn cùng phòng và bạn trai cũng bước vào giai đoạn mệt mỏi, bọn họ bắt đầu cãi nhau. Cãi nhau thì thôi đi, đằng này cãi xong còn muốn lên giường làm hòa, khả năng cách âm kém đến mức tôi ước gì mình điếc đi cho rồi, muốn chuyển nhà luôn rồi đây này.
Cuối cùng có một ngày, tôi bùng nổ.
Ngày đó bạn cùng phòng không ở nhà, chắc cửa phòng không đóng chặt. Tôi tan làm về tới nhà, con chó golden kia nhảy lên muốn thân thiết với tôi. Trong mắt người khác có thể là một con chó dịu dàng đang lấy lòng, nhưng với một đứa sợ chó như thôi thì chẳng khác nào nhìn thấy một con quái thú biến dị cực lớn khoác áo choàng màu vàng định đánh lén tôi cả!
Chân tôi nhũn ra, hét lên quỳ rạp xuống đất, ra sức đẩy nó ra, còn chạm vào cái mũi ướt rượt của nó, vừa trốn vừa kêu cứu mạng.
Ăn ở quán ven đường xong, tôi rón rén về nhà, muốn xem bạn cùng phòng về chưa, thấy trong nhà sáng đèn, cửa chống trộm mở rộng, hai cảnh sát đang hỏi chuyện, bạn cùng phòng thấy tôi về vội vàng hỏi hôm nay tôi có về không?
Lúc này tôi mới biết lúc mình ra ngoài không đóng cửa lại, chó chạy đi mất. Bạn cùng phòng có ý trách móc, nhưng lại kìm lại ngay, lau nước mắt nơi khóe mắt, nói dối lòng: “Đều tại tớ không khóa cửa.”
Tôi lại mất ngủ.
Bạn cùng phòng và bạn trai tìm tới nửa đêm, còn xem camera. Tôi nghe thấy tiếng bước chân đi lại trong phòng khách của họ, nói về việc photo tờ rơi tìm chó vào ngày mai, tôi vùi đầu vào chăn, lòng khó chịu vô cùng.
Rất nhiều lúc con người sẽ cảm thấy cô đơn nơi xứ người, lúc này tôi cảm nhận rất sâu sắc về hai chữ này.
Hai giờ sáng, bạn cùng phòng đã ngủ, tôi chủ động liên lạc với Hàn Triệt: [Có thể nói chuyện chút không?]
Tôi nằm trong chăn xem nửa tập phim Mỹ, lúc quay lại giao diện chính thì phát hiện anh đã trả lời từ 15 phút trước, nhưng cái điện thoại chó má này lại nuốt mất thông báo: [Hết lưu lượng rồi, nói chuyện trực tiếp đỡ tốn tiền.]
Tôi trở tay nạp ngay 100 tệ tiền điện thoại cho anh: [Thế này được chưa?]
Tôi lại đợi thêm một lát, cứ xem được năm phút phim Mỹ là lại quay lại giao diện chính, cứ cảm thấy có thể điện thoại lại nuốt mất tin nhắn rồi, nhưng thực tế thì không. Cho tới nửa tiếng sau...
[Xuống đây đi!]