Chương 15: “Chỉ vào em và nói đó là bạn gái tôi.”
Lúc bước lên chiếc xe thể thao, tôi thừa nhận lòng hư vinh trong tôi trỗi dậy, có cảm giác như mình được bao nuôi vậy.
Thấy khóe môi tôi vẫn chưa hạ xuống, Hàn Triệt cũng vui theo, anh nói đùa: “Vui đến vậy luôn à em gái.”
Tôi không xấu hổ vì mình hiểu biết ít, chủ động nắm tay anh lắc lắc: “Hàn Triệt, anh ED thật tốt.” Tôi hết sức thành thật, nếu không phải anh ED thì đâu đến lượt tôi làm bạn với anh. Trên đời này có vô số người đẹp, người hài hước cũng chẳng thiếu, nhưng may mà tôi tốt bụng, không phân biệt đối xử với “người khuyết tật”. Con cảm ơn ba mẹ!
Tôi ngả người, ngồi yên vị trên ghế da, tầm nhìn ở ghế phụ trở nên rất thấp, tôi có cảm giác như mình chỉ cách mặt đất chỉ một bước.
Dù tôi không uống rượu nhưng lại lâng lâng và vui sướng, vặn vai một cái. Anh bật cười, đặt tay lên má tôi, ánh mắt mơ hồ: “Vậy em có biết điều hấp dẫn nhất trên chiếc xe thể thao này là gì không?”
Mắt tôi sáng lên, đầy vẻ mong chờ.
Hàn Triệt tiến lại gần, ngửi sau tai tôi, giọng khàn khàn: “Xe thể thao và người đẹp là xứng đôi nhất.”
Anh hôn nhẹ vào sau tai và trên cổ tôi, không gian trên xe chật hẹp, sự nồng nhiệt của chúng tôi chẳng mấy chốc đã khiến trong xe nóng rực, mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh không hôn môi tôi mà chỉ trêu chọc cái cổ nhạy cảm của tôi, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua eo tôi nhưng không dùng sức, khiến trái tim tôi treo lơ lửng, như thể sẽ có bước tiếp theo.
Điều hiếm thấy là khi dừng lại, trông anh còn nhếch nhác hơn cả tôi. Hai chiếc cúc áo mở tung, đầu tóc rối bù, ham muốn trong đôi mắt vẫn chưa tiêu tan, anh nhìn vào mắt tôi với vẻ chưa thỏa mãn. Tất nhiên cảm xúc thật trong lòng tôi chắc chắn không thể ổn định như lớp trang điểm kỹ trên gương mặt này, tâm trí tôi đã bay lên chín tầng mây rồi.
Hàn Triệt thở dài một hơi, lấy lại bình tĩnh: “Đi thôi.”
Đến trung tâm thương mại, tôi không muốn lãng phí thời gian nên chọn bừa một cái váy, như thể đến căng tin chọn đồ ăn muộn nên chẳng còn gì vậy.
Hàn Triệt bắt đầu nhìn ngắm chung quanh một cách nghiêm túc: “Em có mặc được váy ngắn không?”
Tôi suy nghĩ hai giây rồi gật đầu.
Anh lùi lại một bước, lại quét mắt lần nữa: “Cổ trễ thì sao?”
Tôi ngượng ngùng, không sẵn lòng cho lắm.
Anh bảo tôi thử chiếc quần yếm đính đá trên tay anh. Tôi vuốt vuốt tóc, soi gương qua loa: “Anh chắc chắn bộ này không lộ ngực chứ?”
Thấy tôi không tin, anh đứng trước gương cùng tôi, làm động tác tay: “Em thử là biết ngay thôi mà.”
Nhìn bằng mắt thường thì cổ của bộ này hơi thấp, nhưng không ngờ vừa thử vào nó đã đỡ lấy bộ ngực, để lộ làn da trắng nõn hiếm khi lộ ra nơi cổ. Đứng trước gương trong phòng thay đồ, tôi tròn mắt nhìn, không phải vì tự luyến mà là vì mắt thẩm mỹ của người đàn ông này thật đáng ngạc nhiên.
Hàn Triệt ở bên ngoài mất kiên nhẫn, hô lên: “Đừng soi gương nữa, cho anh xem với.”
Tôi kìm chế ý nghĩ muốn nguýt mắt lườm anh, mở cánh cửa gỗ, xuất hiện trước mặt anh.
Dù sao cũng đã quen nhìn người đẹp, Hàn Triệt không ngạc nhiên cho lắm, chỉ khẽ gật đầu, đưa thẻ cho nhân viên bán hàng. Tôi vội vàng xua tay: “Không, để em trả!” Bao nuôi tôi thật đấy à? Bạn bè phải tính toán sòng phẳng.
Tôi không thuyết phục được Hàn Triệt, nhân viên bán hàng tưởng chúng tôi là một cặp, mỉm cười từ chối nhận thẻ của tôi, còn khuyên nhủ: “Người đẹp, cô cho bạn trai cơ hội để thể hiện đi.”
Tôi nghẹn họng, rơi vào thế bí, nhưng Hàn Triệt lại phụ họa: “Đúng vậy, cho bạn trai em một cơ hội thể hiện đi.” Nói xong, anh thì thầm vào tai tôi năn nỉ: “Em gái, cho anh được làm đàn ông chốn công cộng nhé.”
“...” Người đàn ông này thanh toán tiền cho người khác, còn xuống nước nói là vì giúp anh. Tôi không thể không khâm phục chỉ số EQ của người này, chẳng trách các cô em đều bị anh lừa hết. Trên đường đi, tôi lại bắt đầu nhiều chuyện: “Tại sao lần đầu gặp em anh không lái xe thể thao?” Nếu anh làm vậy thì có lẽ tôi đã đổ anh sớm hơn rồi, dù sao tôi cũng là người dễ rung động trước tiền.
Anh liếc nhìn tôi: “Anh nên nói thật à?”
Nghe vậy, tôi cảm thấy không ổn, bèn dùng chiến thuật vòng vo: “Hay là anh nói dối trước đi.” Câu nói “Lần trước không đẹp cho lắm” của anh khiến tôi rất đau tim, nên tôi khá lo ngại.
Anh nhìn phía trước, điềm nhiên nói: “Nói dối thì là xe thể thao trông không trưởng thành lắm, sợ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng người đàn ông thành đạt chăm chỉ làm việc trước mặt em.”
Được rồi, nghe lọt tai đấy. “Còn nói thật thì sao?”
Khóe môi Hàn Triệt nhếch lên, không hề có chút ý tốt nào: “Thật ra là…” Đang nói thì anh úp úp mở mở, cố tình kéo dài chữ cuối câu, lòng bàn tay ấm nóng đặt lên đùi tôi, vuốt ve mấy lượt. Anh thở dài, nói với vẻ hưởng thụ: “Lúc mới nhìn thấy chiếc váy này anh đã nghĩ, anh phải sờ đùi em trên chiếc xe này mới được. Đm! Tuyệt!”
Tôi giữ lấy tay anh, sốt ruột nói: “Anh nói nhanh đi.”
“Nói thật là em và xe thể thao không hợp nhau, em là một cô gái ngoan.” Vừa nói, đầu ngón tay anh vừa trượt xuống phía trong đùi, đúng lúc tôi nhạy cảm thì anh lại nhanh chóng rụt tay về, đắc ý nở nụ cười xấu xa.
Tôi vừa cau mày, vẻ mặt háo sắc của anh cũng biến mất, anh lập tức trở về dáng vẻ nghiêm túc, nắm lấy vô lăng. Tôi vừa tức vừa buồn cười: “Vậy anh gặp những cô gái khác nhau thì sẽ lái những chiếc xe khác nhau à?”
Anh không phủ nhận: “Thỉnh thoảng có.”
“Ôi trời!” Tôi ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng: “Anh nhạt nhẽo thế luôn hả?”
“Đó gọi là tôn trọng phụ nữ!” Anh tự hào về điều đó: “Mọi người đều đến với nhau trong vui vẻ, rời đi trong hòa bình. Một người đàn ông hoàn hảo, một buổi hẹn hò hoàn hảo và những kỷ niệm tuyệt vời, không tốt sao?”
Tôi cạn lời: “Hoàn hảo đối với anh thôi. Nếu ngày đầu tiên gặp em anh thấy em rất xinh đẹp, anh sẽ thế nào?” Chắc không phải làm lơ như hồi đó đâu nhỉ.
Anh nheo mắt, nói bằng giọng nguy hiểm: “Em chắc chắn muốn biết chứ?” Tôi gật đầu, khi anh tiến lại gần thì dây an toàn bật trở về: “Đến nơi rồi.”
Hàn Triệt không trả lời tôi, tôi vội xuống xe nên cũng quên gặng hỏi.
Anh giao chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ ở cửa quán bar, đêm ở bar đã bắt đầu rồi.
Quán bar này nằm khuất trong khu vực sầm uất của thành phố, tôi không biết rằng đằng sau cánh cửa hẹp màu xanh neon đỏ kín đáo ấy lại là một không gian rộng lớn như vậy.
Hàn Triệt có vẻ là khách quen, chúng tôi đi thẳng rồi rẽ vào gian ghế mà họ thường xuyên lui tới nhất.
Chúng tôi đến muộn, người đã ngồi chật kín trên ghế sô pha. Ai nấy đều vui vẻ, không ai có ý định giới thiệu nhau, thấy có người ngồi xuống thì chỉ chào hỏi và đưa rượu cho.
Hàn Triệt uống hết một ly rượu, bắt đầu chém gió với các anh em.
Chỗ ngồi này có vị trí rất tốt, chỉ cách sân khấu một chỗ ngồi. Lúc này, dưới ánh đèn sân khấu, ban nhạc rock đang hò hét ầm ĩ, còn tay bass với mái tóc xoăn đang lắc lư bím tóc to bằng nửa người mình. Khung cảnh tràn ngập sự phấn khích.
Tôi uống nửa cốc Long Island Iced Tea, lý trí dần dần tiêu tan. Hàn Triệt hỏi tôi có muốn ra sàn nhảy không?
Sàn nhảy hình vuông được thiết kế giống như một võ đài đấm bốc, có một quả cầu ánh sáng khổng lồ xoay 360 độ, những ánh đèn nhiều màu sắc chiếu rọi trên những khuôn mặt phấn khích. Trên sàn nhảy có vài người đeo mặt nạ, bầu không khí tuyệt đến mức muốn bùng nổ. Ngay lúc tôi đứng trên tấm thép rung chuyển, cơ mặt tôi như được giải phóng: “Oa…” Tế bào ở tay chân tôi bắt đầu nhảy múa. Hàn Triệt đặt tay lên eo tôi, cùng tôi uốn lượn.
Cả thế giới như đang xoay chuyển, hạnh phúc lan từ ngón chân lên đến đỉnh đầu, mồ hôi chảy ròng ròng, eo và hông đều mất kiểm soát. Một lúc sau, tôi thoát ra khỏi tay Hàn Triệt, men theo bên ngoài hòa vào đám đông.
Cho đến khi kiệt sức, mồ hôi ướt đẫm, tôi mới nhận ra khóe miệng mình đã cứng đờ vì cười quá nhiều.
Tôi bám vào lan can nhìn quanh, không hề nghĩ rằng Hàn Triệt vẫn còn trên sàn nhảy, nhưng không ngờ anh đang ở đó thật, còn đang đắm chìm với một cô nàng xinh đẹp.
Trong lúc chuyển động, eo của họ sát gần nhau, môi cũng kề tai nhau trò chuyện. Ánh đèn nhấp nháy khiến bóng dáng của họ trông như đang hôn nhau say đắm. Tôi biết họ đang nói chuyện, nhưng quán bar là thế, làm cho ai nấy đều như thể đang tận hưởng thỏa thích.
Tôi lấy lại bình tĩnh, quay người trở về gian ghế, nhưng nửa đường bắt gặp một người muốn bắt chuyện và mời tôi uống rượu.
Tôi nhìn kỹ hơn, ngượng ngùng chỉnh lại dây đeo vai, nở nụ cười ngoan ngoãn và dịu dàng rồi lắc đầu: “Xin lỗi, bạn trai tôi không cho.” Người đàn ông này có cánh tay mập mạp, lông mày đứt đoạn, cơ bắp cường tráng. Không cần biết bản chất anh ta có phải là một người lịch thiệp hay không, nhưng cử chỉ mời gọi ấy khiến tôi có cảm giác mình bị ép, e rằng một cái lắc đầu đơn giản của tôi sẽ không thể thoát khỏi anh ta.
Nhưng không ngờ lý do này lại bị cười nhạo: “Bạn trai em keo kiệt quá đấy.”
Tôi chớp mắt, đang định nói anh ấy keo kiệt thế đấy thì một cánh tay dài đưa ra từ sau lưng tôi, kéo tôi vào lòng. Tôi loạng choạng lùi lại hai bước, va phải mùi hương gỗ quen thuộc.
“Hay là thế này, tôi mời anh một ly.” Hàn Triệt mỉm cười, nhìn vẻ mặt xấu hổ của anh ta, thì thầm bên tai tôi: “Nể tình anh ta có mắt nhìn như vậy.”
Sau khi người kia bỏ đi, tôi đẩy anh ra, nhìn phía sau anh: “Cô gái kia đâu rồi?”
“Ai cơ?” Anh cũng giả vờ tìm cùng tôi.
Tôi mỉa mai: “Không phải vừa rồi nhiệt tình lắm sao?” Giả vờ ngu ngơ gì chứ?
Anh che miệng ho nhẹ: “Em thấy rồi à.”
Thấy tôi vẫn muốn hỏi đến cùng, anh xòe tay ra, trong ánh sáng mờ ảo, trên lòng bàn tay anh xuất hiện một dãy số và dấu môi đỏ nhạt.
“Vãi chưởng, được đấy.” Thì ra những tình tiết bắt chuyện xin số điện thoại hoặc mời rượu ở quán bar thường thấy trong phim đều xuất phát từ đời thực.
Anh tiếc nuối lắc đầu với tôi, dùng ngón tay cái lau sạch lòng bàn tay: “Nhưng có một thứ không được.”
“Thứ gì?”
“Giống như lý do trước đó của em.” Anh nhe răng với tôi: “Ngoại hình không phải gu của anh.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cắn môi, nhéo nhéo anh, muốn xem xem anh thích mẫu người thế nào. Đúng lúc có một người đẹp cao gầy, mặc đồ hở lưng đi ngang qua, tôi âm thầm chỉ chỉ: “Cô này thì sao?”
“Đẹp.”
“Còn cô kia?” Một người đẹp chân dài mặc sườn xám.
“Xinh.”
“Còn người bên trái cô ấy thì sao?” Là một cô gái có khuôn mặt như em bé, mặc đồ thủy thủ.
“Xinh xắn.”
“Em đang kiểm tra khả năng tiếng Trung của anh hả?” Tôi biết anh đang trêu mình.
Anh xoa đầu tôi: “Anh chỉ muốn nói với em, cô gái nào cũng có vẻ đẹp riêng.”
“Nói tiếng người đi! Không có ai ở đây nhấn like cho anh đâu!” Anh lại bắt đầu giở chiêu làm hài lòng cả hai bên giống như trên Zhihu rồi đấy.
Anh cúi đầu, cười khổ một lúc rồi nghiêm túc nâng mặt tôi lên, ánh mắt sáng rực, giọng nói trầm thấp của anh gần như bị tiếng ồn át mất, nhưng lại lọt vào tai tôi một cách rõ ràng: “Giây phút này, họ đều không đẹp bằng em!”
Một câu nói tùy tiện đã đánh tan sự bất an của tôi.
Tôi không phải kẻ ngốc, tôi biết những gì anh nói là dối trá, nhưng nghe rất dễ chịu.
Người anh em của Hàn Triệt vừa chuồn ra ngoài để gọi một cuộc điện thoại chúc ngủ ngon, sau đó quay lại đưa Hàn Triệt đi nhậu, không ngừng phàn nàn về tình trạng khổ sở của đời sống giải trí.
Một lúc sau, Hàn Triệt uống quá nhiều, chạy đến tìm tôi, lúc này tôi đang chơi xúc xắc với Mập và một bạn nữ. Anh tựa vào vai tôi, thở dài nói: “Em gái, vừa nãy anh lừa em đấy. Để lại số điện thoại xong, người đẹp kia còn bảo anh vào phòng vệ sinh gặp cô ấy.”
“Rồi sao nữa.”
“Anh không còn cách nào khác, đành phải chỉ vào em và nói đó là bạn gái của tôi.” Anh thở dài, vẻ mặt nhăn nhó.
Tôi cũng uống say rồi, an ủi anh: “Không sao đâu, anh đang tận hưởng cảm giác tiết hormone định kỳ thôi. Lần sau khi anh sắp lộ bí mật, cần rút lui, em sẽ giúp anh giả làm bạn gái. “
“Thật hả!” Anh ôm tôi, khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Tôi đẩy anh ra, nhưng anh càng ôm tôi chặt hơn, cứ dụi đầu vào cổ tôi, như thể cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp vậy: “Em gái, em thật tốt.”
“Anh cũng rất tốt vì đã cho em ở nhờ. Sau này anh đi tán gái cần em giúp thì cứ nói với em.”
“Có thể nhờ bất cứ chuyện gì luôn sao?” Mũi của anh cọ vào tôi.
Ai nói chỉ có đàn ông mới uống rượu chém gió? Tôi là phụ nữ, uống rượu cũng dễ bị mủi lòng đây này, vội vàng gật đầu: “Anh cứ việc nói! Dù lên núi đao xuống biển lửa em đều sẽ không từ chối.”
Anh cười hì hì, phả mùi rượu nóng lên cổ tôi.
Tôi cười không ngừng vì hành động dính người của anh, có lẽ tôi cũng phả hơi rượu mập mờ vào mặt anh, hơi rượu 40 độ hòa cùng nóng lạnh trên má chúng tôi.
Ngọn lửa trong mắt bùng cháy dữ dội nhưng không hề có nụ hôn nào cả, vì bị màn múa cột lúc nửa đêm cắt ngang.
Sau khi xem múa cột xong, tôi và Hàn Triệt lại đi khiêu vũ. Lần này chúng tôi uống rất nhiều, tôi tưởng như đầu mình sắp lắc đến nỗi rơi ra ngoài rồi vậy, có mấy lần tôi kéo Hàn Triệt lại rồi hỏi: “Anh nhìn xem, có phải đầu em rơi mất rồi không?”
“Ha ha ha, vẫn còn.”
“Vẫn còn.”
“Chưa rơi, chưa rơi.” Anh ôm đầu tôi, cố gắng nâng nó lên: “Anh cũng không lôi nó xuống được đây này.”
Sau ba lần như vậy, tôi vỗ ngực, lớn tiếng nói: “Vậy thì tốt rồi. Vừa nãy mắt em còn tối thui.”
Dường như thấy tôi đang high quá mức, Hàn Triệt hỏi tôi có uống rượu người khác đưa cho không.
Tôi lắc đầu, tôi chỉ uống rượu trên bàn. Anh mở mí mắt tôi, mượn ánh sáng mờ để kiểm tra tình trạng đồng tử của tôi. Nhưng anh say quá nên lại đưa ngón tay vào mắt tôi, kết quả là một bên kính áp tròng của tôi rơi ra, cuộc vui hôm nay chấm dứt tại đây!
Trước khi đi ra ngoài, anh chỉ vào người đàn ông say khướt đang nằm dưới đất trước cửa phòng vệ sinh: “Em có nhìn thấy không? Ước chừng sắp được hốt đi rồi đó.”
Tôi cố gắng mở mắt ra: “Vậy anh từng từng bị hốt bao giờ chưa?”
“Anh mà cần phải hốt à?” Anh cao giọng.
“Anh không cần hả?”
Anh phản ứng lại, tay chân bỗng nhiên gượng gạo, một lúc sau, anh phá lên cười: “Anh cần chứ! Chỉ là anh không thèm thôi!”
Đồ đàn ông đáng ghét, uống say như thế rồi mà cũng không chịu nói thật.
Sau khi tẩy trang và rửa mặt, tôi đã tỉnh táo hơn nhiều. Nằm trên giường, tuy hơi mệt nhưng tinh thần lại hưng phấn đến mức không ngủ được. Bên tai dường như có tiếng động, tôi chạy ra ban công ngắm cảnh. Dù sao đây cũng không phải là nhà của mình, tôi có một cảm giác lưu luyến như ở một địa điểm du lịch nào đó, ngắm thêm một lần lại ít đi một lần.
“Em chưa ngủ à?” Nghe thấy tiếng động, Hàn Triệt bưng hai ly nước đi tới, đưa cho tôi một ly: “Uống rượu xong dễ bị khát nước, lát nữa mang đến cạnh giường, đỡ phải dậy đi tìm nước giữa đêm.”
“Oa, không ngờ anh lại là một người ấm áp như vậy đấy.” Tôi ngạc nhiên.
“Đừng có nghĩ xấu cho anh, anh chỉ nói dựa vào kinh nghiệm của mình thôi.”
Tôi khoanh tay chống cằm, đưa mắt nhìn xuống hồ Nguyệt Quang. Trăng tròn soi dưới mặt hồ lấp lánh, bị gió thổi thành gợn sóng bạc, làm lòng người khoan khoái.
Chính quyền thành phố M đã không sử dụng ánh sáng quá gắt để biến hồ Nguyệt Quang thành một cái hồ mang ánh đèn neon tự nhiên. Xung quanh hồ chỉ có một vòng ánh sáng mờ ảo, khi có ánh trăng chiếu xuống, nơi đây sẽ là một khung cảnh độc đáo, tuyệt đẹp giống như hôm nay.
“Không ngủ được à?” Hàn Triệt vẫn chưa rời đi.
Tôi không trả lời, trong đầu thầm nghĩ anh đang quấy rầy việc tôi ngắm trăng.
“Em có muốn xem phim không?”
Phiền ghê.
“Xem '500 Days of Summer’ thì sao?”
Tôi tiếp tục im lặng, anh cũng không nói nữa. Chẳng mấy chốc, sau tôi có tiếng TV vang lên.
Anh đứng cạnh máy chiếu, vẫy tay với tôi: “Mỗi lần nửa đêm không ngủ được, anh đều muốn có người xem phim cùng mình.” Anh không tỉnh rượu nhanh như tôi, giọng nói của anh vẫn còn khàn đặc, lúc đứng dậy người cũng hơi lảo đảo.
Tôi uống hết cốc nước anh đưa rồi chạy chân trần ra phòng khách.
Hàn Triệt vỗ vỗ xuống chiếc sô pha bên cạnh, tôi vừa ngồi xuống đã cuộn mình trên đó.
Bộ phim này là một câu chuyện không theo tình tiết trước sau, màu sắc được điều chỉnh rõ ràng, u ám khi thất tình và tươi sáng khi đang yêu.
Chúng tôi đều đã xem bộ phim này, có lẽ không chỉ một lần. Xem phim được một lúc, khi nam nữ chính hôn nhau, chúng tôi cũng hôn nhau.
Trong phòng khách rộng lớn, ánh sáng và bóng tối đan xen trên khuôn mặt chúng tôi. Không vì lý do gì cả, ngay cả rượu cũng đã dần tan trong cơ thể, nhưng dục vọng lại càng thêm mãnh liệt, âm thanh ướt át của môi lưỡi quấn quýt vang vọng trong không gian. Lúc này, tôi như quay về thời còn đi học, những ngày tháng trốn trong rừng nghe lén, tò mò, bị động.
Tôi chưa bao giờ nhìn rõ đối phương khi hôn, không phải lúc nào cũng nhập tâm như vậy, dường như chỉ nhắm mắt lại theo quán tính. Khi anh bị ép lên nền gạch, tôi hợp tác bằng cách thè lưỡi ra, quấn lấy môi anh.
Đầu lưỡi của tôi lượn qua lượn lại như một con rắn, sau ba lần như vậy, tôi ngẩng đầu lên đáp lại anh theo bản năng, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định.
Tôi mở mắt ra, Hàn Triệt đang cụp mắt xuống, ung dung nâng đầu lưỡi, nhìn tôi phối hợp, đắm chìm bằng ánh mắt hưởng thụ.
Tôi đột nhiên có cảm giác hoảng sợ, nhưng lại không biết cảm giác này xuất phát từ đâu.
Thấy khóe môi tôi vẫn chưa hạ xuống, Hàn Triệt cũng vui theo, anh nói đùa: “Vui đến vậy luôn à em gái.”
Tôi không xấu hổ vì mình hiểu biết ít, chủ động nắm tay anh lắc lắc: “Hàn Triệt, anh ED thật tốt.” Tôi hết sức thành thật, nếu không phải anh ED thì đâu đến lượt tôi làm bạn với anh. Trên đời này có vô số người đẹp, người hài hước cũng chẳng thiếu, nhưng may mà tôi tốt bụng, không phân biệt đối xử với “người khuyết tật”. Con cảm ơn ba mẹ!
Tôi ngả người, ngồi yên vị trên ghế da, tầm nhìn ở ghế phụ trở nên rất thấp, tôi có cảm giác như mình chỉ cách mặt đất chỉ một bước.
Dù tôi không uống rượu nhưng lại lâng lâng và vui sướng, vặn vai một cái. Anh bật cười, đặt tay lên má tôi, ánh mắt mơ hồ: “Vậy em có biết điều hấp dẫn nhất trên chiếc xe thể thao này là gì không?”
Mắt tôi sáng lên, đầy vẻ mong chờ.
Hàn Triệt tiến lại gần, ngửi sau tai tôi, giọng khàn khàn: “Xe thể thao và người đẹp là xứng đôi nhất.”
Anh hôn nhẹ vào sau tai và trên cổ tôi, không gian trên xe chật hẹp, sự nồng nhiệt của chúng tôi chẳng mấy chốc đã khiến trong xe nóng rực, mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh không hôn môi tôi mà chỉ trêu chọc cái cổ nhạy cảm của tôi, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua eo tôi nhưng không dùng sức, khiến trái tim tôi treo lơ lửng, như thể sẽ có bước tiếp theo.
Điều hiếm thấy là khi dừng lại, trông anh còn nhếch nhác hơn cả tôi. Hai chiếc cúc áo mở tung, đầu tóc rối bù, ham muốn trong đôi mắt vẫn chưa tiêu tan, anh nhìn vào mắt tôi với vẻ chưa thỏa mãn. Tất nhiên cảm xúc thật trong lòng tôi chắc chắn không thể ổn định như lớp trang điểm kỹ trên gương mặt này, tâm trí tôi đã bay lên chín tầng mây rồi.
Hàn Triệt thở dài một hơi, lấy lại bình tĩnh: “Đi thôi.”
Đến trung tâm thương mại, tôi không muốn lãng phí thời gian nên chọn bừa một cái váy, như thể đến căng tin chọn đồ ăn muộn nên chẳng còn gì vậy.
Hàn Triệt bắt đầu nhìn ngắm chung quanh một cách nghiêm túc: “Em có mặc được váy ngắn không?”
Tôi suy nghĩ hai giây rồi gật đầu.
Anh lùi lại một bước, lại quét mắt lần nữa: “Cổ trễ thì sao?”
Tôi ngượng ngùng, không sẵn lòng cho lắm.
Anh bảo tôi thử chiếc quần yếm đính đá trên tay anh. Tôi vuốt vuốt tóc, soi gương qua loa: “Anh chắc chắn bộ này không lộ ngực chứ?”
Thấy tôi không tin, anh đứng trước gương cùng tôi, làm động tác tay: “Em thử là biết ngay thôi mà.”
Nhìn bằng mắt thường thì cổ của bộ này hơi thấp, nhưng không ngờ vừa thử vào nó đã đỡ lấy bộ ngực, để lộ làn da trắng nõn hiếm khi lộ ra nơi cổ. Đứng trước gương trong phòng thay đồ, tôi tròn mắt nhìn, không phải vì tự luyến mà là vì mắt thẩm mỹ của người đàn ông này thật đáng ngạc nhiên.
Hàn Triệt ở bên ngoài mất kiên nhẫn, hô lên: “Đừng soi gương nữa, cho anh xem với.”
Tôi kìm chế ý nghĩ muốn nguýt mắt lườm anh, mở cánh cửa gỗ, xuất hiện trước mặt anh.
Dù sao cũng đã quen nhìn người đẹp, Hàn Triệt không ngạc nhiên cho lắm, chỉ khẽ gật đầu, đưa thẻ cho nhân viên bán hàng. Tôi vội vàng xua tay: “Không, để em trả!” Bao nuôi tôi thật đấy à? Bạn bè phải tính toán sòng phẳng.
Tôi không thuyết phục được Hàn Triệt, nhân viên bán hàng tưởng chúng tôi là một cặp, mỉm cười từ chối nhận thẻ của tôi, còn khuyên nhủ: “Người đẹp, cô cho bạn trai cơ hội để thể hiện đi.”
Tôi nghẹn họng, rơi vào thế bí, nhưng Hàn Triệt lại phụ họa: “Đúng vậy, cho bạn trai em một cơ hội thể hiện đi.” Nói xong, anh thì thầm vào tai tôi năn nỉ: “Em gái, cho anh được làm đàn ông chốn công cộng nhé.”
“...” Người đàn ông này thanh toán tiền cho người khác, còn xuống nước nói là vì giúp anh. Tôi không thể không khâm phục chỉ số EQ của người này, chẳng trách các cô em đều bị anh lừa hết. Trên đường đi, tôi lại bắt đầu nhiều chuyện: “Tại sao lần đầu gặp em anh không lái xe thể thao?” Nếu anh làm vậy thì có lẽ tôi đã đổ anh sớm hơn rồi, dù sao tôi cũng là người dễ rung động trước tiền.
Anh liếc nhìn tôi: “Anh nên nói thật à?”
Nghe vậy, tôi cảm thấy không ổn, bèn dùng chiến thuật vòng vo: “Hay là anh nói dối trước đi.” Câu nói “Lần trước không đẹp cho lắm” của anh khiến tôi rất đau tim, nên tôi khá lo ngại.
Anh nhìn phía trước, điềm nhiên nói: “Nói dối thì là xe thể thao trông không trưởng thành lắm, sợ sẽ ảnh hưởng đến hình tượng người đàn ông thành đạt chăm chỉ làm việc trước mặt em.”
Được rồi, nghe lọt tai đấy. “Còn nói thật thì sao?”
Khóe môi Hàn Triệt nhếch lên, không hề có chút ý tốt nào: “Thật ra là…” Đang nói thì anh úp úp mở mở, cố tình kéo dài chữ cuối câu, lòng bàn tay ấm nóng đặt lên đùi tôi, vuốt ve mấy lượt. Anh thở dài, nói với vẻ hưởng thụ: “Lúc mới nhìn thấy chiếc váy này anh đã nghĩ, anh phải sờ đùi em trên chiếc xe này mới được. Đm! Tuyệt!”
Tôi giữ lấy tay anh, sốt ruột nói: “Anh nói nhanh đi.”
“Nói thật là em và xe thể thao không hợp nhau, em là một cô gái ngoan.” Vừa nói, đầu ngón tay anh vừa trượt xuống phía trong đùi, đúng lúc tôi nhạy cảm thì anh lại nhanh chóng rụt tay về, đắc ý nở nụ cười xấu xa.
Tôi vừa cau mày, vẻ mặt háo sắc của anh cũng biến mất, anh lập tức trở về dáng vẻ nghiêm túc, nắm lấy vô lăng. Tôi vừa tức vừa buồn cười: “Vậy anh gặp những cô gái khác nhau thì sẽ lái những chiếc xe khác nhau à?”
Anh không phủ nhận: “Thỉnh thoảng có.”
“Ôi trời!” Tôi ngạc nhiên đến nỗi há hốc miệng: “Anh nhạt nhẽo thế luôn hả?”
“Đó gọi là tôn trọng phụ nữ!” Anh tự hào về điều đó: “Mọi người đều đến với nhau trong vui vẻ, rời đi trong hòa bình. Một người đàn ông hoàn hảo, một buổi hẹn hò hoàn hảo và những kỷ niệm tuyệt vời, không tốt sao?”
Tôi cạn lời: “Hoàn hảo đối với anh thôi. Nếu ngày đầu tiên gặp em anh thấy em rất xinh đẹp, anh sẽ thế nào?” Chắc không phải làm lơ như hồi đó đâu nhỉ.
Anh nheo mắt, nói bằng giọng nguy hiểm: “Em chắc chắn muốn biết chứ?” Tôi gật đầu, khi anh tiến lại gần thì dây an toàn bật trở về: “Đến nơi rồi.”
Hàn Triệt không trả lời tôi, tôi vội xuống xe nên cũng quên gặng hỏi.
Anh giao chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ ở cửa quán bar, đêm ở bar đã bắt đầu rồi.
Quán bar này nằm khuất trong khu vực sầm uất của thành phố, tôi không biết rằng đằng sau cánh cửa hẹp màu xanh neon đỏ kín đáo ấy lại là một không gian rộng lớn như vậy.
Hàn Triệt có vẻ là khách quen, chúng tôi đi thẳng rồi rẽ vào gian ghế mà họ thường xuyên lui tới nhất.
Chúng tôi đến muộn, người đã ngồi chật kín trên ghế sô pha. Ai nấy đều vui vẻ, không ai có ý định giới thiệu nhau, thấy có người ngồi xuống thì chỉ chào hỏi và đưa rượu cho.
Hàn Triệt uống hết một ly rượu, bắt đầu chém gió với các anh em.
Chỗ ngồi này có vị trí rất tốt, chỉ cách sân khấu một chỗ ngồi. Lúc này, dưới ánh đèn sân khấu, ban nhạc rock đang hò hét ầm ĩ, còn tay bass với mái tóc xoăn đang lắc lư bím tóc to bằng nửa người mình. Khung cảnh tràn ngập sự phấn khích.
Tôi uống nửa cốc Long Island Iced Tea, lý trí dần dần tiêu tan. Hàn Triệt hỏi tôi có muốn ra sàn nhảy không?
Sàn nhảy hình vuông được thiết kế giống như một võ đài đấm bốc, có một quả cầu ánh sáng khổng lồ xoay 360 độ, những ánh đèn nhiều màu sắc chiếu rọi trên những khuôn mặt phấn khích. Trên sàn nhảy có vài người đeo mặt nạ, bầu không khí tuyệt đến mức muốn bùng nổ. Ngay lúc tôi đứng trên tấm thép rung chuyển, cơ mặt tôi như được giải phóng: “Oa…” Tế bào ở tay chân tôi bắt đầu nhảy múa. Hàn Triệt đặt tay lên eo tôi, cùng tôi uốn lượn.
Cả thế giới như đang xoay chuyển, hạnh phúc lan từ ngón chân lên đến đỉnh đầu, mồ hôi chảy ròng ròng, eo và hông đều mất kiểm soát. Một lúc sau, tôi thoát ra khỏi tay Hàn Triệt, men theo bên ngoài hòa vào đám đông.
Cho đến khi kiệt sức, mồ hôi ướt đẫm, tôi mới nhận ra khóe miệng mình đã cứng đờ vì cười quá nhiều.
Tôi bám vào lan can nhìn quanh, không hề nghĩ rằng Hàn Triệt vẫn còn trên sàn nhảy, nhưng không ngờ anh đang ở đó thật, còn đang đắm chìm với một cô nàng xinh đẹp.
Trong lúc chuyển động, eo của họ sát gần nhau, môi cũng kề tai nhau trò chuyện. Ánh đèn nhấp nháy khiến bóng dáng của họ trông như đang hôn nhau say đắm. Tôi biết họ đang nói chuyện, nhưng quán bar là thế, làm cho ai nấy đều như thể đang tận hưởng thỏa thích.
Tôi lấy lại bình tĩnh, quay người trở về gian ghế, nhưng nửa đường bắt gặp một người muốn bắt chuyện và mời tôi uống rượu.
Tôi nhìn kỹ hơn, ngượng ngùng chỉnh lại dây đeo vai, nở nụ cười ngoan ngoãn và dịu dàng rồi lắc đầu: “Xin lỗi, bạn trai tôi không cho.” Người đàn ông này có cánh tay mập mạp, lông mày đứt đoạn, cơ bắp cường tráng. Không cần biết bản chất anh ta có phải là một người lịch thiệp hay không, nhưng cử chỉ mời gọi ấy khiến tôi có cảm giác mình bị ép, e rằng một cái lắc đầu đơn giản của tôi sẽ không thể thoát khỏi anh ta.
Nhưng không ngờ lý do này lại bị cười nhạo: “Bạn trai em keo kiệt quá đấy.”
Tôi chớp mắt, đang định nói anh ấy keo kiệt thế đấy thì một cánh tay dài đưa ra từ sau lưng tôi, kéo tôi vào lòng. Tôi loạng choạng lùi lại hai bước, va phải mùi hương gỗ quen thuộc.
“Hay là thế này, tôi mời anh một ly.” Hàn Triệt mỉm cười, nhìn vẻ mặt xấu hổ của anh ta, thì thầm bên tai tôi: “Nể tình anh ta có mắt nhìn như vậy.”
Sau khi người kia bỏ đi, tôi đẩy anh ra, nhìn phía sau anh: “Cô gái kia đâu rồi?”
“Ai cơ?” Anh cũng giả vờ tìm cùng tôi.
Tôi mỉa mai: “Không phải vừa rồi nhiệt tình lắm sao?” Giả vờ ngu ngơ gì chứ?
Anh che miệng ho nhẹ: “Em thấy rồi à.”
Thấy tôi vẫn muốn hỏi đến cùng, anh xòe tay ra, trong ánh sáng mờ ảo, trên lòng bàn tay anh xuất hiện một dãy số và dấu môi đỏ nhạt.
“Vãi chưởng, được đấy.” Thì ra những tình tiết bắt chuyện xin số điện thoại hoặc mời rượu ở quán bar thường thấy trong phim đều xuất phát từ đời thực.
Anh tiếc nuối lắc đầu với tôi, dùng ngón tay cái lau sạch lòng bàn tay: “Nhưng có một thứ không được.”
“Thứ gì?”
“Giống như lý do trước đó của em.” Anh nhe răng với tôi: “Ngoại hình không phải gu của anh.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cắn môi, nhéo nhéo anh, muốn xem xem anh thích mẫu người thế nào. Đúng lúc có một người đẹp cao gầy, mặc đồ hở lưng đi ngang qua, tôi âm thầm chỉ chỉ: “Cô này thì sao?”
“Đẹp.”
“Còn cô kia?” Một người đẹp chân dài mặc sườn xám.
“Xinh.”
“Còn người bên trái cô ấy thì sao?” Là một cô gái có khuôn mặt như em bé, mặc đồ thủy thủ.
“Xinh xắn.”
“Em đang kiểm tra khả năng tiếng Trung của anh hả?” Tôi biết anh đang trêu mình.
Anh xoa đầu tôi: “Anh chỉ muốn nói với em, cô gái nào cũng có vẻ đẹp riêng.”
“Nói tiếng người đi! Không có ai ở đây nhấn like cho anh đâu!” Anh lại bắt đầu giở chiêu làm hài lòng cả hai bên giống như trên Zhihu rồi đấy.
Anh cúi đầu, cười khổ một lúc rồi nghiêm túc nâng mặt tôi lên, ánh mắt sáng rực, giọng nói trầm thấp của anh gần như bị tiếng ồn át mất, nhưng lại lọt vào tai tôi một cách rõ ràng: “Giây phút này, họ đều không đẹp bằng em!”
Một câu nói tùy tiện đã đánh tan sự bất an của tôi.
Tôi không phải kẻ ngốc, tôi biết những gì anh nói là dối trá, nhưng nghe rất dễ chịu.
Người anh em của Hàn Triệt vừa chuồn ra ngoài để gọi một cuộc điện thoại chúc ngủ ngon, sau đó quay lại đưa Hàn Triệt đi nhậu, không ngừng phàn nàn về tình trạng khổ sở của đời sống giải trí.
Một lúc sau, Hàn Triệt uống quá nhiều, chạy đến tìm tôi, lúc này tôi đang chơi xúc xắc với Mập và một bạn nữ. Anh tựa vào vai tôi, thở dài nói: “Em gái, vừa nãy anh lừa em đấy. Để lại số điện thoại xong, người đẹp kia còn bảo anh vào phòng vệ sinh gặp cô ấy.”
“Rồi sao nữa.”
“Anh không còn cách nào khác, đành phải chỉ vào em và nói đó là bạn gái của tôi.” Anh thở dài, vẻ mặt nhăn nhó.
Tôi cũng uống say rồi, an ủi anh: “Không sao đâu, anh đang tận hưởng cảm giác tiết hormone định kỳ thôi. Lần sau khi anh sắp lộ bí mật, cần rút lui, em sẽ giúp anh giả làm bạn gái. “
“Thật hả!” Anh ôm tôi, khiến tôi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Tôi đẩy anh ra, nhưng anh càng ôm tôi chặt hơn, cứ dụi đầu vào cổ tôi, như thể cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp vậy: “Em gái, em thật tốt.”
“Anh cũng rất tốt vì đã cho em ở nhờ. Sau này anh đi tán gái cần em giúp thì cứ nói với em.”
“Có thể nhờ bất cứ chuyện gì luôn sao?” Mũi của anh cọ vào tôi.
Ai nói chỉ có đàn ông mới uống rượu chém gió? Tôi là phụ nữ, uống rượu cũng dễ bị mủi lòng đây này, vội vàng gật đầu: “Anh cứ việc nói! Dù lên núi đao xuống biển lửa em đều sẽ không từ chối.”
Anh cười hì hì, phả mùi rượu nóng lên cổ tôi.
Tôi cười không ngừng vì hành động dính người của anh, có lẽ tôi cũng phả hơi rượu mập mờ vào mặt anh, hơi rượu 40 độ hòa cùng nóng lạnh trên má chúng tôi.
Ngọn lửa trong mắt bùng cháy dữ dội nhưng không hề có nụ hôn nào cả, vì bị màn múa cột lúc nửa đêm cắt ngang.
Sau khi xem múa cột xong, tôi và Hàn Triệt lại đi khiêu vũ. Lần này chúng tôi uống rất nhiều, tôi tưởng như đầu mình sắp lắc đến nỗi rơi ra ngoài rồi vậy, có mấy lần tôi kéo Hàn Triệt lại rồi hỏi: “Anh nhìn xem, có phải đầu em rơi mất rồi không?”
“Ha ha ha, vẫn còn.”
“Vẫn còn.”
“Chưa rơi, chưa rơi.” Anh ôm đầu tôi, cố gắng nâng nó lên: “Anh cũng không lôi nó xuống được đây này.”
Sau ba lần như vậy, tôi vỗ ngực, lớn tiếng nói: “Vậy thì tốt rồi. Vừa nãy mắt em còn tối thui.”
Dường như thấy tôi đang high quá mức, Hàn Triệt hỏi tôi có uống rượu người khác đưa cho không.
Tôi lắc đầu, tôi chỉ uống rượu trên bàn. Anh mở mí mắt tôi, mượn ánh sáng mờ để kiểm tra tình trạng đồng tử của tôi. Nhưng anh say quá nên lại đưa ngón tay vào mắt tôi, kết quả là một bên kính áp tròng của tôi rơi ra, cuộc vui hôm nay chấm dứt tại đây!
Trước khi đi ra ngoài, anh chỉ vào người đàn ông say khướt đang nằm dưới đất trước cửa phòng vệ sinh: “Em có nhìn thấy không? Ước chừng sắp được hốt đi rồi đó.”
Tôi cố gắng mở mắt ra: “Vậy anh từng từng bị hốt bao giờ chưa?”
“Anh mà cần phải hốt à?” Anh cao giọng.
“Anh không cần hả?”
Anh phản ứng lại, tay chân bỗng nhiên gượng gạo, một lúc sau, anh phá lên cười: “Anh cần chứ! Chỉ là anh không thèm thôi!”
Đồ đàn ông đáng ghét, uống say như thế rồi mà cũng không chịu nói thật.
Sau khi tẩy trang và rửa mặt, tôi đã tỉnh táo hơn nhiều. Nằm trên giường, tuy hơi mệt nhưng tinh thần lại hưng phấn đến mức không ngủ được. Bên tai dường như có tiếng động, tôi chạy ra ban công ngắm cảnh. Dù sao đây cũng không phải là nhà của mình, tôi có một cảm giác lưu luyến như ở một địa điểm du lịch nào đó, ngắm thêm một lần lại ít đi một lần.
“Em chưa ngủ à?” Nghe thấy tiếng động, Hàn Triệt bưng hai ly nước đi tới, đưa cho tôi một ly: “Uống rượu xong dễ bị khát nước, lát nữa mang đến cạnh giường, đỡ phải dậy đi tìm nước giữa đêm.”
“Oa, không ngờ anh lại là một người ấm áp như vậy đấy.” Tôi ngạc nhiên.
“Đừng có nghĩ xấu cho anh, anh chỉ nói dựa vào kinh nghiệm của mình thôi.”
Tôi khoanh tay chống cằm, đưa mắt nhìn xuống hồ Nguyệt Quang. Trăng tròn soi dưới mặt hồ lấp lánh, bị gió thổi thành gợn sóng bạc, làm lòng người khoan khoái.
Chính quyền thành phố M đã không sử dụng ánh sáng quá gắt để biến hồ Nguyệt Quang thành một cái hồ mang ánh đèn neon tự nhiên. Xung quanh hồ chỉ có một vòng ánh sáng mờ ảo, khi có ánh trăng chiếu xuống, nơi đây sẽ là một khung cảnh độc đáo, tuyệt đẹp giống như hôm nay.
“Không ngủ được à?” Hàn Triệt vẫn chưa rời đi.
Tôi không trả lời, trong đầu thầm nghĩ anh đang quấy rầy việc tôi ngắm trăng.
“Em có muốn xem phim không?”
Phiền ghê.
“Xem '500 Days of Summer’ thì sao?”
Tôi tiếp tục im lặng, anh cũng không nói nữa. Chẳng mấy chốc, sau tôi có tiếng TV vang lên.
Anh đứng cạnh máy chiếu, vẫy tay với tôi: “Mỗi lần nửa đêm không ngủ được, anh đều muốn có người xem phim cùng mình.” Anh không tỉnh rượu nhanh như tôi, giọng nói của anh vẫn còn khàn đặc, lúc đứng dậy người cũng hơi lảo đảo.
Tôi uống hết cốc nước anh đưa rồi chạy chân trần ra phòng khách.
Hàn Triệt vỗ vỗ xuống chiếc sô pha bên cạnh, tôi vừa ngồi xuống đã cuộn mình trên đó.
Bộ phim này là một câu chuyện không theo tình tiết trước sau, màu sắc được điều chỉnh rõ ràng, u ám khi thất tình và tươi sáng khi đang yêu.
Chúng tôi đều đã xem bộ phim này, có lẽ không chỉ một lần. Xem phim được một lúc, khi nam nữ chính hôn nhau, chúng tôi cũng hôn nhau.
Trong phòng khách rộng lớn, ánh sáng và bóng tối đan xen trên khuôn mặt chúng tôi. Không vì lý do gì cả, ngay cả rượu cũng đã dần tan trong cơ thể, nhưng dục vọng lại càng thêm mãnh liệt, âm thanh ướt át của môi lưỡi quấn quýt vang vọng trong không gian. Lúc này, tôi như quay về thời còn đi học, những ngày tháng trốn trong rừng nghe lén, tò mò, bị động.
Tôi chưa bao giờ nhìn rõ đối phương khi hôn, không phải lúc nào cũng nhập tâm như vậy, dường như chỉ nhắm mắt lại theo quán tính. Khi anh bị ép lên nền gạch, tôi hợp tác bằng cách thè lưỡi ra, quấn lấy môi anh.
Đầu lưỡi của tôi lượn qua lượn lại như một con rắn, sau ba lần như vậy, tôi ngẩng đầu lên đáp lại anh theo bản năng, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định.
Tôi mở mắt ra, Hàn Triệt đang cụp mắt xuống, ung dung nâng đầu lưỡi, nhìn tôi phối hợp, đắm chìm bằng ánh mắt hưởng thụ.
Tôi đột nhiên có cảm giác hoảng sợ, nhưng lại không biết cảm giác này xuất phát từ đâu.