Chương 1843: Lừa Giết (4)
Thái độ đối đãi của bọn hắn đối với Dương Biện, đều là có giữ lại!
Có giữ lại liền mang ý nghĩa có dị nghị.
Nhất là Thánh Tổ đầu tiên lưu thủ Hải Thần đảo, Dương Hồng Liệt.
Nếu như Dương Biện thật sự mang theo Dương Thiên Hữu trở lại Hải Thần đảo, lại giết trước mặt tất cả mọi người, mà đám người bọn hắn đây lại đang ở bên ngoài không thể quay về, hậu quả kia...
Dương Trấn Võ nói:
- Dương Biện cũng không dám về Hải Thần đảo, nơi đó có quá nhiều biến cố, trở về có khả năng sẽ chịu chết. Ta có khuynh hướng cho rằng bọn hắn đã chạy đến nơi rất xa để thám hiểm.
Lão Bằng Vương Thánh Linh cảnh nói:
- Tiếp tục điều động đám tán tu, mở ra ba viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm, treo thưởng cho hành tung của Dương Biện.
Lôi triều bạo động, lão Bằng Vương cùng Bằng Vương vỗ cánh cuồng kích, giống như con sông lôi điện lao nhanh, lấy tốc độ khủng khiếp xẹt qua trời cao, đến nơi càng xa xôi hơn tìm kiếm Dương Biện, cũng không ngừng dừng lại rải lệnh treo thưởng.
Rốt cuộc, thời gian không phụ người có tâm, bọn hắn đã đạt được tin tức kỳ vọng.
Có người phát hiện qua Long Lân Lôi Mã tại gần lãnh địa Hoàng Kim Sư Tử.
Long Lân Lôi Mã bị Hoàng Kim Sư Tử vây bắt, tràng diện vô cùng thảm liệt, mặc dù cuối cùng đã đào thoát, nhưng tựa như nửa thân thể đều bị đập nát. Dương Biện hóa thân thành cự kình, Lục Du có thể khống chế lỗ đen, còn có một con rùa đen lớn, đều sống chết không rõ.
Lão Bằng Vương cùng Bằng Vương lập tức thay đổi phương hướng, thẳng đến khu vực mà mục tiêu đã xuất hiện.
Mặc dù khoảng cách rất xa xôi, tin tức truyền đến nơi này đều muốn một ngày, nhưng nếu bị thương nặng, hẳn là chạy không xa.
- Nói liền tin, xem ra tìm đến tức giận rồi.
'Tán tu' đến đây hồi báo nhìn lôi triều đi xa, nhún vai.
Hắn không phải người khác, chính là Khương Bân.
Tại thời điểm Dương Biện, Đại Vương bắt đầu đi tìm kiếm liên minh, hắn đã thay đổi dung mạo đơn giản rồi đi ra ngoài tìm Lôi Bằng.
Trước sau tìm kiếm ba ngày, rốt cuộc cũng để hắn đuổi kịp, nhưng không có vội vã lộ diện, mà cố ý trì hoãn hai ngày, cho bọn người Khương Phàm đủ thời gian để chuẩn bị.
- Bọn người Khương Phàm hẳn là đã chuẩn bị xong.
Khương Bân tiến vào trong rừng rậm, chạy thẳng đến địa điểm đã ước định, phải chứng kiến trận phục sát thảm liệt này.
Chiến trường Khương Phàm bố trí là một mảnh rừng Hắc Ám ánh sáng không cách nào chạm đến được, khoảng cách với núi Tổ Nguyên do Hoàng Kim Sư tộc khống chế chừng ngàn dặm.
Nơi này nhìn bí mật, rất khó bị phát hiện, nhưng khi Dương Biện tiềm phục ở bên trong địa tầng đã cố ý kích thích Hải Hoàng Tam Xoa Kích, phía trên có dấu vết Dương gia lưu lại.
Khí tức của Tam Xoa Kích hẳn có thể hấp dẫn đội ngũ Dương gia đến.
Ầm ầm!
Lôi triều đang sôi trào giữa trời, nhưng quy mô và thanh thế đều đã tận lực khống chế đến thấp nhất.
Lão Bằng Vương cùng Bằng Vương gặp nhau, lấy lãnh địa mà Hoàng Kim Sư tộc khống chế làm trung tâm, đang vòng quanh càn quét ra phía ngoài.
- Chờ một chút!
Dương Trấn Võ, Dương Thiên Khuyết đều mẫn cảm đã nhận ra năng lượng đặc biệt.
- Phát hiện cái gì rồi?
Lão Bằng Vương cùng Bằng Vương tụ tập lôi triều trên toàn thân, xoay quanh ở trên không, con ngươi sắc bén quét sạch rừng rậm hắc ám.
Cũng chỉ có dị thú như bọn hắn mới có thể rõ ràng nhìn thấu hắc ám.
- Là năng lượng của Hải Hoàng Tam Xoa Kích! Dương Biện hẳn là muốn hấp thu năng lượng ở trong đó chữa trị thương thế!
Đáy mắt Dương Trấn Võ bùng lên tinh mang, lúc trước, tại thời điểm đạt được Hải Hoàng Tam Xoa Kích, những Thánh Tổ bọn hắn đã cùng nhau nghiên cứu qua, cũng đều lưu lại ấn ký đặc biệt của Hải Thần đảo.
Ấn ký rất đặc biệt, những người khác không cảm giác được, nhưng Dương gia bọn hắn lại rất mẫn cảm.
- Tại vị trí nào?
Lão Bằng Vương tỉ mỉ tìm tòi, nhưng không có nhìn thấy bất cứ bóng người nào.
- Đang kề bên này! Cẩn thận tìm! Chú ý ẩn nấp, chớ kinh động bọn hắn.
Dương Trấn Võ nhắc nhở.
- Kinh động? Hừ hừ! Nếu đã tìm được, bọn hắn không chỗ có thể trốn.
Lão Bằng Vương hừ lạnh, vì một tên hậu bối, trước sau giày vò gần nửa tháng, nó đã không còn kiên nhẫn nữa.
- Tiếp tục đi đến phía trước! Hướng phía trước...
Dương Thiên Khuyết nhắm mắt định thần, cẩn thận dò xét.
Sau hơn nửa giờ, Dương Trấn Võ cùng Dương Thiên Khuyết liên tiếp nhíu mày, đều chỉ đến một hướng giống nhau:
- Là ở chỗ này!
Hai con Lôi Bằng đồng thời vỗ cánh, nhấc lên cuồng phong, đi tới thâm cốc ở ngoài ba mươi dặm.
Nơi này hắc ám giá lạnh, đưa tay khó thấy được năm ngón tay, bảy, tám ngọn núi nguy nga đè ép cùng một chỗ, một cái thâm cốc như ẩn như hiện được giấu ở trong đó.
- Không nhìn thấy người, chẳng lẽ đã trốn đến dưới đất rồi? Hừ hừ, Dương gia các ngươi nuôi chuột sao? Cút ra đây... cho ta!!
Lão Lôi Bằng trong lúc bất chợt lại ngẩng đầu thét dài, lôi triều bạo động, chấn thiên động địa, lôi điện tráng kiện cuồng kích khung trời, xé rách không gian, quét sạch xung quanh.
- Nhìn thật kỹ!
Dương Thiên Khuyết cao thâm thét lên ra lệnh Bằng Vương, tuyệt đối không được lại để cho Dương Biện chạy thoát, càng không thể để cho hắn có cơ hội dùng Thiên Hữu đến uy hiếp.
Bằng Vương đưa ánh mắt sắc bén, toàn thân căng cứng, chuẩn bị sẵn sàng đánh giết xuống Dương Biện bất cứ lúc nào.
Ầm ầm!
Lôi điện tráng kiện khủng bố đến từ Thánh Linh cảnh, mỗi mảnh đều như vại nước, lan tràn vô số nhánh, lấy uy lực hủy diệt đất trời che mất núi cao nguy nga. Nhưng...
Rống!!
Thời điểm lôi triều đang va chạm núi cao, trong ngọn núi đột nhiên truyền ra tiếng gào thét bạo ngược, âm thanh chấn động dãy núi, chấn động đất trời.
Núi cao sụp đổ, cự thạch vỡ nát.
Hai con vật khổng lồ thân cao năm sáu trăm mét tắm rửa lôi triều đầy trời, dữ dội nện vào trong tầm mắt đám người Dương Thiên Khuyết.
- Thái Thản Cự Viên? Không tốt, trúng kế!
Sắc mặt Dương Trấn Võ kịch biến, Hải Hoàng Tam Xoa Kích, Thái Thản Cự Viên?
Chẳng lẽ là Dương Biện đã hợp tác cùng đám Thái Thản Cự Viên!
Hống hống hống hống...
Hai con cự viên thống lĩnh ẩn núp đã lâu cuồng bạo lật tung núi cao, đón lấy lôi triều bay thẳng lên trời, bắp thịt toàn thân bọn chúng nhúc nhích, bành trướng lấy lực lượng kinh khủng, móng vuốt mở to, khuấy động hủy diệt ánh sáng, hung hăng chụp về phía Lôi Bằng.
- Súc sinh đáng chết! Ta đã nuôi cái thứ gì!
Dương Thiên Khuyết gầm thét, luôn luôn kiêng kị Dương Biện liên hợp cùng Thiên Kiếm Thần Tông, không nghĩ tới lại cấu kết rốt cùng Thái Thản Cự Viên.
- Rút lui!
Lão Bằng Vương và Bằng Vương điên cuồng phóng thích lôi triều, tốc độ cao nhất chạy trốn, cực kỳ hung hiểm tránh khỏi hai đầu Thánh Linh cự viên bắt. Nhưng... Tại lúc hai ngọn núi cao sụp đổ, đồng thời ngọn núi cao ở phía ngoài nhất kia cũng sụp đổ, Đằng Xà tiềm phục ở bên trong giết đi ra.
Có giữ lại liền mang ý nghĩa có dị nghị.
Nhất là Thánh Tổ đầu tiên lưu thủ Hải Thần đảo, Dương Hồng Liệt.
Nếu như Dương Biện thật sự mang theo Dương Thiên Hữu trở lại Hải Thần đảo, lại giết trước mặt tất cả mọi người, mà đám người bọn hắn đây lại đang ở bên ngoài không thể quay về, hậu quả kia...
Dương Trấn Võ nói:
- Dương Biện cũng không dám về Hải Thần đảo, nơi đó có quá nhiều biến cố, trở về có khả năng sẽ chịu chết. Ta có khuynh hướng cho rằng bọn hắn đã chạy đến nơi rất xa để thám hiểm.
Lão Bằng Vương Thánh Linh cảnh nói:
- Tiếp tục điều động đám tán tu, mở ra ba viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm, treo thưởng cho hành tung của Dương Biện.
Lôi triều bạo động, lão Bằng Vương cùng Bằng Vương vỗ cánh cuồng kích, giống như con sông lôi điện lao nhanh, lấy tốc độ khủng khiếp xẹt qua trời cao, đến nơi càng xa xôi hơn tìm kiếm Dương Biện, cũng không ngừng dừng lại rải lệnh treo thưởng.
Rốt cuộc, thời gian không phụ người có tâm, bọn hắn đã đạt được tin tức kỳ vọng.
Có người phát hiện qua Long Lân Lôi Mã tại gần lãnh địa Hoàng Kim Sư Tử.
Long Lân Lôi Mã bị Hoàng Kim Sư Tử vây bắt, tràng diện vô cùng thảm liệt, mặc dù cuối cùng đã đào thoát, nhưng tựa như nửa thân thể đều bị đập nát. Dương Biện hóa thân thành cự kình, Lục Du có thể khống chế lỗ đen, còn có một con rùa đen lớn, đều sống chết không rõ.
Lão Bằng Vương cùng Bằng Vương lập tức thay đổi phương hướng, thẳng đến khu vực mà mục tiêu đã xuất hiện.
Mặc dù khoảng cách rất xa xôi, tin tức truyền đến nơi này đều muốn một ngày, nhưng nếu bị thương nặng, hẳn là chạy không xa.
- Nói liền tin, xem ra tìm đến tức giận rồi.
'Tán tu' đến đây hồi báo nhìn lôi triều đi xa, nhún vai.
Hắn không phải người khác, chính là Khương Bân.
Tại thời điểm Dương Biện, Đại Vương bắt đầu đi tìm kiếm liên minh, hắn đã thay đổi dung mạo đơn giản rồi đi ra ngoài tìm Lôi Bằng.
Trước sau tìm kiếm ba ngày, rốt cuộc cũng để hắn đuổi kịp, nhưng không có vội vã lộ diện, mà cố ý trì hoãn hai ngày, cho bọn người Khương Phàm đủ thời gian để chuẩn bị.
- Bọn người Khương Phàm hẳn là đã chuẩn bị xong.
Khương Bân tiến vào trong rừng rậm, chạy thẳng đến địa điểm đã ước định, phải chứng kiến trận phục sát thảm liệt này.
Chiến trường Khương Phàm bố trí là một mảnh rừng Hắc Ám ánh sáng không cách nào chạm đến được, khoảng cách với núi Tổ Nguyên do Hoàng Kim Sư tộc khống chế chừng ngàn dặm.
Nơi này nhìn bí mật, rất khó bị phát hiện, nhưng khi Dương Biện tiềm phục ở bên trong địa tầng đã cố ý kích thích Hải Hoàng Tam Xoa Kích, phía trên có dấu vết Dương gia lưu lại.
Khí tức của Tam Xoa Kích hẳn có thể hấp dẫn đội ngũ Dương gia đến.
Ầm ầm!
Lôi triều đang sôi trào giữa trời, nhưng quy mô và thanh thế đều đã tận lực khống chế đến thấp nhất.
Lão Bằng Vương cùng Bằng Vương gặp nhau, lấy lãnh địa mà Hoàng Kim Sư tộc khống chế làm trung tâm, đang vòng quanh càn quét ra phía ngoài.
- Chờ một chút!
Dương Trấn Võ, Dương Thiên Khuyết đều mẫn cảm đã nhận ra năng lượng đặc biệt.
- Phát hiện cái gì rồi?
Lão Bằng Vương cùng Bằng Vương tụ tập lôi triều trên toàn thân, xoay quanh ở trên không, con ngươi sắc bén quét sạch rừng rậm hắc ám.
Cũng chỉ có dị thú như bọn hắn mới có thể rõ ràng nhìn thấu hắc ám.
- Là năng lượng của Hải Hoàng Tam Xoa Kích! Dương Biện hẳn là muốn hấp thu năng lượng ở trong đó chữa trị thương thế!
Đáy mắt Dương Trấn Võ bùng lên tinh mang, lúc trước, tại thời điểm đạt được Hải Hoàng Tam Xoa Kích, những Thánh Tổ bọn hắn đã cùng nhau nghiên cứu qua, cũng đều lưu lại ấn ký đặc biệt của Hải Thần đảo.
Ấn ký rất đặc biệt, những người khác không cảm giác được, nhưng Dương gia bọn hắn lại rất mẫn cảm.
- Tại vị trí nào?
Lão Bằng Vương tỉ mỉ tìm tòi, nhưng không có nhìn thấy bất cứ bóng người nào.
- Đang kề bên này! Cẩn thận tìm! Chú ý ẩn nấp, chớ kinh động bọn hắn.
Dương Trấn Võ nhắc nhở.
- Kinh động? Hừ hừ! Nếu đã tìm được, bọn hắn không chỗ có thể trốn.
Lão Bằng Vương hừ lạnh, vì một tên hậu bối, trước sau giày vò gần nửa tháng, nó đã không còn kiên nhẫn nữa.
- Tiếp tục đi đến phía trước! Hướng phía trước...
Dương Thiên Khuyết nhắm mắt định thần, cẩn thận dò xét.
Sau hơn nửa giờ, Dương Trấn Võ cùng Dương Thiên Khuyết liên tiếp nhíu mày, đều chỉ đến một hướng giống nhau:
- Là ở chỗ này!
Hai con Lôi Bằng đồng thời vỗ cánh, nhấc lên cuồng phong, đi tới thâm cốc ở ngoài ba mươi dặm.
Nơi này hắc ám giá lạnh, đưa tay khó thấy được năm ngón tay, bảy, tám ngọn núi nguy nga đè ép cùng một chỗ, một cái thâm cốc như ẩn như hiện được giấu ở trong đó.
- Không nhìn thấy người, chẳng lẽ đã trốn đến dưới đất rồi? Hừ hừ, Dương gia các ngươi nuôi chuột sao? Cút ra đây... cho ta!!
Lão Lôi Bằng trong lúc bất chợt lại ngẩng đầu thét dài, lôi triều bạo động, chấn thiên động địa, lôi điện tráng kiện cuồng kích khung trời, xé rách không gian, quét sạch xung quanh.
- Nhìn thật kỹ!
Dương Thiên Khuyết cao thâm thét lên ra lệnh Bằng Vương, tuyệt đối không được lại để cho Dương Biện chạy thoát, càng không thể để cho hắn có cơ hội dùng Thiên Hữu đến uy hiếp.
Bằng Vương đưa ánh mắt sắc bén, toàn thân căng cứng, chuẩn bị sẵn sàng đánh giết xuống Dương Biện bất cứ lúc nào.
Ầm ầm!
Lôi điện tráng kiện khủng bố đến từ Thánh Linh cảnh, mỗi mảnh đều như vại nước, lan tràn vô số nhánh, lấy uy lực hủy diệt đất trời che mất núi cao nguy nga. Nhưng...
Rống!!
Thời điểm lôi triều đang va chạm núi cao, trong ngọn núi đột nhiên truyền ra tiếng gào thét bạo ngược, âm thanh chấn động dãy núi, chấn động đất trời.
Núi cao sụp đổ, cự thạch vỡ nát.
Hai con vật khổng lồ thân cao năm sáu trăm mét tắm rửa lôi triều đầy trời, dữ dội nện vào trong tầm mắt đám người Dương Thiên Khuyết.
- Thái Thản Cự Viên? Không tốt, trúng kế!
Sắc mặt Dương Trấn Võ kịch biến, Hải Hoàng Tam Xoa Kích, Thái Thản Cự Viên?
Chẳng lẽ là Dương Biện đã hợp tác cùng đám Thái Thản Cự Viên!
Hống hống hống hống...
Hai con cự viên thống lĩnh ẩn núp đã lâu cuồng bạo lật tung núi cao, đón lấy lôi triều bay thẳng lên trời, bắp thịt toàn thân bọn chúng nhúc nhích, bành trướng lấy lực lượng kinh khủng, móng vuốt mở to, khuấy động hủy diệt ánh sáng, hung hăng chụp về phía Lôi Bằng.
- Súc sinh đáng chết! Ta đã nuôi cái thứ gì!
Dương Thiên Khuyết gầm thét, luôn luôn kiêng kị Dương Biện liên hợp cùng Thiên Kiếm Thần Tông, không nghĩ tới lại cấu kết rốt cùng Thái Thản Cự Viên.
- Rút lui!
Lão Bằng Vương và Bằng Vương điên cuồng phóng thích lôi triều, tốc độ cao nhất chạy trốn, cực kỳ hung hiểm tránh khỏi hai đầu Thánh Linh cự viên bắt. Nhưng... Tại lúc hai ngọn núi cao sụp đổ, đồng thời ngọn núi cao ở phía ngoài nhất kia cũng sụp đổ, Đằng Xà tiềm phục ở bên trong giết đi ra.