Chương 25: Trốn vào toilet
Người cô vừa va vào không ai khác mà chính là Tần Lãng. Anh cũng rất ngạc nhiên khi năm lần bảy lượt cô đều chạy về phía anh, tự va vào anh.
- Sao nhóc ở đây?
Sau bao lần bỏ chạy đều gặp anh, Ninh Mịch dần cảm thấy cô và "cậu nhóc" này thật có duyên. Anh lạnh lùng kéo cô đứng thẳng người rồi đáp lời:
- Thăm bệnh.
Từ đầu đến chân anh đều diện hẳn một cây đồ đen, áo sơ mi, quần tây đến cả giày, người bệnh nhìn thấy anh ắt hẳn cũng áp lực lắm đây.
- Ở khoa hô hấp sao?
Cô thấy anh đang có mặt ở khoa hô hấp nên đã hỏi thử. Tần Lãng cứ kiệm lời mà đáp:
- Ừm.
Tuy không thích thái độ thiếu lễ phép của "cậu nhóc" nhưng Ninh Mịch đã dần làm quen nên cũng không mấy để bụng nữa. Cô nhiệt tình nói:
- Phòng số mấy, khu nào? Để chị dẫn em đi cho tiện.
Tần Lãng chưa kịp đáp lời thì cô lại nghe vang lên tiếng gọi khiến cô ám ảnh mấy ngày qua:
- Bác sĩ Triệu à...
Kẻ phiền phức lại xuất hiện, cô định bỏ chạy nhưng vừa lúc nhìn thấy ngay phía trước là toilet. Dù có tiếp tục chạy cô cũng bị đuổi theo, Ninh Mịch quyết định tìm chỗ trốn, cô nắm tay kéo anh vào WC trong sự ngỡ ngàng của Tần Lãng.
- Làm gì vậy?
Anh cũng chẳng hiểu sao bản thân lại ngoan ngoãn đi theo cô mà chẳng hề phản kháng. Núp vào trong, cả hai đứng sát vào nhau, mặt mũi của anh lúc này cứ chau lại trong rất khó coi.
- Làm trò gì vậy?
Cô quay người nhìn anh, đồng thời đưa ngón tay trỏ đặt trước miệng tỏ ý bảo anh im lặng:
- Suỵt.
Anh chẳng hiểu gì cả, đang đi thì vô tình bị cô đụng trúng, đã thế bây giờ còn bị Ninh Mịch lôi vào toilet mà chỉ biết ngớ người ra.
Bên ngoài, giọng nói của tên thuộc hạ kia mỗi lúc càng đến gần:
- Bác sĩ Triệu à, bác sĩ Triệu... cô đâu rồi?
Hắn cứ liên tục gọi tên cô, đợi đến khi tên thuộc hạ đi lướt qua, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này cô mới có tinh thần kể rõ:
- Gần đây chị đang điều trị cho một bệnh nhân, nhưng mấy hôm nay hắn cứ bảo đàn em mang quà đến bệnh viện tặng chị. Dù chị đã từ chối nhưng ngày nào cũng bị hắn làm phiền.
Nghe đến đây, anh liền đoán ra bệnh nhân mà cô nói đến là Tiêu Tống Hàm. Từ lần ở trên xe, khi cô kể với anh về người đàn ông bị bắn được cô phẫu thuật nhưng đàn em của hắn lại gây sự với cô, lúc đó Tần Lãng đã biết bệnh nhân đó chính là gã họ Tiêu.
Bởi lẽ trước thời điểm hắn được đưa đến bệnh viện, giữa nhóm người của anh và băng nhóm của Tiêu Tống Hàm đã xảy ra bất đồng gay gắt.
Đôi bên hẹn gặp nhau tại ngọn núi nằm ở ngoại ô thành phố Hồ Khê, nơi có mỏ khoáng sản lớn hiện đang thuộc sở hữu của Tần Lãng.
Tiêu Tống Hàm xảy ra tranh chấp quyền sử dụng đất với bên anh. Cụ thể, trước đây em trai của Tiêu Tống Hàm đã từng góp vốn đầu tư để thực hiện đề án thăm dò khoáng sản. Sau này em trai của hắn rút khỏi việc khai thác, Tiêu Tống Hàm thay em trai tiếp tục duy trì đầu tư, hắn bảo rằng đã được em trai chuyển nhượng quyền nên hiển nhiên có thể cùng Tần Lãng sở hữu mỏ khoáng sản này.
Tuy nhiên Tần Lãng khẳng định anh đã hoàn trả toàn bộ số tiền đầu tư của em trai hắn và hiện tại mỏ khoáng sản chỉ thuộc quyền sở hữu của riêng mình anh.
Dù Tần Lãng đã đưa ra nhiều bằng chứng, giấy tờ chuyển tiền nhưng Tiêu Tống Hàm vẫn không tin. Hắn khăng khăng tin vào lời của em trai, tố Tần Lãng nói dối và làm giả giấy tờ. Hai bên lời qua tiếng lại rồi dẫn đến xô xát giữa các thuộc hạ.
Đỉnh điểm phải kể đến là khi Tiêu Tống Hàm hướng mũi súng về phía anh với ý định bóp còi. Thuộc hạ của anh vì muốn bảo vệ lão đại nên chẳng chút nhân nhượng, thẳng tay hướng súng và bắn một phát vào ngực phải của hắn. Ngay lúc Tiêu Tống Hàm trúng đạn, hắn đã kịp bị bóp còi, nhưng may thay hướng bắn bị lệch nên viên đạn chỉ sượt qua tay anh mà không ghim vào.
- Chị cứ trốn như vậy thì hắn vẫn tiếp tục làm phiền thôi.
Trên thương trường, Tiêu Tống Hàm nổi tiếng mê sắc, bất kỳ phụ nữ đẹp nào bị hắn để ý thì hắn sẽ dày mặt cưa cẩm bất chấp ngày đêm. Cô nghĩ "em trai nhỏ" đã có cao kiến nào đó nên liền hỏi:
- Vậy bây giờ phải làm sao? Hắn cứ làm phiền chị ở bệnh viện thế này thì trước sau gì cũng sẽ đến tai viện trưởng, chị sẽ bị la cho xem.
Tần Lãng đáp lại một câu ngắn gọn:
- Phải cho hắn thấy chị đã có người yêu chẳng hạn.
Anh đưa ra gợi ý, cô ngẫm nghĩ lại thì thấy đây cũng là một gợi ý không tồi. Thấy chẳng còn việc gì nữa, anh bước ra ngoài. Cô vội cất lời, đồng thời đuổi theo và nắm tay anh giữ lại vì muốn nói với Tần Lãng chuyện chữa bệnh hen suyễn cho "anh trai" của anh.
- Khoan đã nhóc à, ngày mai chị...
Cô chưa kịp nói hết câu thì một nữ bác sĩ khác đi ngang qua toilet đã nhìn thấy hình ảnh dễ gây hiểu lầm giữa cả hai.
- Bác sĩ Triệu... đây là...
Ninh Mịch giật mình vội buông tay anh ra, cô liền giải thích:
- À, đây là em trai của tôi.
- Sao nhóc ở đây?
Sau bao lần bỏ chạy đều gặp anh, Ninh Mịch dần cảm thấy cô và "cậu nhóc" này thật có duyên. Anh lạnh lùng kéo cô đứng thẳng người rồi đáp lời:
- Thăm bệnh.
Từ đầu đến chân anh đều diện hẳn một cây đồ đen, áo sơ mi, quần tây đến cả giày, người bệnh nhìn thấy anh ắt hẳn cũng áp lực lắm đây.
- Ở khoa hô hấp sao?
Cô thấy anh đang có mặt ở khoa hô hấp nên đã hỏi thử. Tần Lãng cứ kiệm lời mà đáp:
- Ừm.
Tuy không thích thái độ thiếu lễ phép của "cậu nhóc" nhưng Ninh Mịch đã dần làm quen nên cũng không mấy để bụng nữa. Cô nhiệt tình nói:
- Phòng số mấy, khu nào? Để chị dẫn em đi cho tiện.
Tần Lãng chưa kịp đáp lời thì cô lại nghe vang lên tiếng gọi khiến cô ám ảnh mấy ngày qua:
- Bác sĩ Triệu à...
Kẻ phiền phức lại xuất hiện, cô định bỏ chạy nhưng vừa lúc nhìn thấy ngay phía trước là toilet. Dù có tiếp tục chạy cô cũng bị đuổi theo, Ninh Mịch quyết định tìm chỗ trốn, cô nắm tay kéo anh vào WC trong sự ngỡ ngàng của Tần Lãng.
- Làm gì vậy?
Anh cũng chẳng hiểu sao bản thân lại ngoan ngoãn đi theo cô mà chẳng hề phản kháng. Núp vào trong, cả hai đứng sát vào nhau, mặt mũi của anh lúc này cứ chau lại trong rất khó coi.
- Làm trò gì vậy?
Cô quay người nhìn anh, đồng thời đưa ngón tay trỏ đặt trước miệng tỏ ý bảo anh im lặng:
- Suỵt.
Anh chẳng hiểu gì cả, đang đi thì vô tình bị cô đụng trúng, đã thế bây giờ còn bị Ninh Mịch lôi vào toilet mà chỉ biết ngớ người ra.
Bên ngoài, giọng nói của tên thuộc hạ kia mỗi lúc càng đến gần:
- Bác sĩ Triệu à, bác sĩ Triệu... cô đâu rồi?
Hắn cứ liên tục gọi tên cô, đợi đến khi tên thuộc hạ đi lướt qua, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này cô mới có tinh thần kể rõ:
- Gần đây chị đang điều trị cho một bệnh nhân, nhưng mấy hôm nay hắn cứ bảo đàn em mang quà đến bệnh viện tặng chị. Dù chị đã từ chối nhưng ngày nào cũng bị hắn làm phiền.
Nghe đến đây, anh liền đoán ra bệnh nhân mà cô nói đến là Tiêu Tống Hàm. Từ lần ở trên xe, khi cô kể với anh về người đàn ông bị bắn được cô phẫu thuật nhưng đàn em của hắn lại gây sự với cô, lúc đó Tần Lãng đã biết bệnh nhân đó chính là gã họ Tiêu.
Bởi lẽ trước thời điểm hắn được đưa đến bệnh viện, giữa nhóm người của anh và băng nhóm của Tiêu Tống Hàm đã xảy ra bất đồng gay gắt.
Đôi bên hẹn gặp nhau tại ngọn núi nằm ở ngoại ô thành phố Hồ Khê, nơi có mỏ khoáng sản lớn hiện đang thuộc sở hữu của Tần Lãng.
Tiêu Tống Hàm xảy ra tranh chấp quyền sử dụng đất với bên anh. Cụ thể, trước đây em trai của Tiêu Tống Hàm đã từng góp vốn đầu tư để thực hiện đề án thăm dò khoáng sản. Sau này em trai của hắn rút khỏi việc khai thác, Tiêu Tống Hàm thay em trai tiếp tục duy trì đầu tư, hắn bảo rằng đã được em trai chuyển nhượng quyền nên hiển nhiên có thể cùng Tần Lãng sở hữu mỏ khoáng sản này.
Tuy nhiên Tần Lãng khẳng định anh đã hoàn trả toàn bộ số tiền đầu tư của em trai hắn và hiện tại mỏ khoáng sản chỉ thuộc quyền sở hữu của riêng mình anh.
Dù Tần Lãng đã đưa ra nhiều bằng chứng, giấy tờ chuyển tiền nhưng Tiêu Tống Hàm vẫn không tin. Hắn khăng khăng tin vào lời của em trai, tố Tần Lãng nói dối và làm giả giấy tờ. Hai bên lời qua tiếng lại rồi dẫn đến xô xát giữa các thuộc hạ.
Đỉnh điểm phải kể đến là khi Tiêu Tống Hàm hướng mũi súng về phía anh với ý định bóp còi. Thuộc hạ của anh vì muốn bảo vệ lão đại nên chẳng chút nhân nhượng, thẳng tay hướng súng và bắn một phát vào ngực phải của hắn. Ngay lúc Tiêu Tống Hàm trúng đạn, hắn đã kịp bị bóp còi, nhưng may thay hướng bắn bị lệch nên viên đạn chỉ sượt qua tay anh mà không ghim vào.
- Chị cứ trốn như vậy thì hắn vẫn tiếp tục làm phiền thôi.
Trên thương trường, Tiêu Tống Hàm nổi tiếng mê sắc, bất kỳ phụ nữ đẹp nào bị hắn để ý thì hắn sẽ dày mặt cưa cẩm bất chấp ngày đêm. Cô nghĩ "em trai nhỏ" đã có cao kiến nào đó nên liền hỏi:
- Vậy bây giờ phải làm sao? Hắn cứ làm phiền chị ở bệnh viện thế này thì trước sau gì cũng sẽ đến tai viện trưởng, chị sẽ bị la cho xem.
Tần Lãng đáp lại một câu ngắn gọn:
- Phải cho hắn thấy chị đã có người yêu chẳng hạn.
Anh đưa ra gợi ý, cô ngẫm nghĩ lại thì thấy đây cũng là một gợi ý không tồi. Thấy chẳng còn việc gì nữa, anh bước ra ngoài. Cô vội cất lời, đồng thời đuổi theo và nắm tay anh giữ lại vì muốn nói với Tần Lãng chuyện chữa bệnh hen suyễn cho "anh trai" của anh.
- Khoan đã nhóc à, ngày mai chị...
Cô chưa kịp nói hết câu thì một nữ bác sĩ khác đi ngang qua toilet đã nhìn thấy hình ảnh dễ gây hiểu lầm giữa cả hai.
- Bác sĩ Triệu... đây là...
Ninh Mịch giật mình vội buông tay anh ra, cô liền giải thích:
- À, đây là em trai của tôi.