Chương 35: Không nhìn mặt
Di Quân hỏi một câu chí mạng khiến anh ngay lập tức bối rối. Tần Lãng cố tỏ ra điềm tĩnh dù trong lòng anh đang không ngừng dậy sóng.
- Cậu nói gì vậy chứ? Tôi đã bảo đây là vấn đề của anh trai của bạn của Khả San. Cậu đừng hiểu lầm.
Tần Lãng lấy chai rượu uống một ngụm, anh vờ như mình chẳng liên quan gì đến câu chuyện kia.
Làm bạn với anh gần hai mươi năm, từ khi cả hai chỉ mới học cấp hai, tính cách của Tần Lãng thế nào, Di Quân rất rõ và ngược lại. Hai người chẳng khác gì anh em một nhà. Bác sĩ Vương thừa biết Tần Lãng sẽ không bao giờ để tâm đến chuyện của những người không quan trọng trong đời anh, nói chi đến việc kể về vấn đề của một người chẳng liên quan gì để cùng anh ấy bàn luận, suy xét. Chỉ trừ khi, người được đề cập đến trong câu chuyện Tần Lãng vừa nói chính là anh.
- Từ bao giờ mà cậu có hứng thú với chuyện của anh trai của bạn của em gái cậu vậy?
Dù trong lòng đã gần như chắc chắn về suy đoán trong đầu nhưng Di Quân vẫn cố tình hỏi để xem phản ứng của bạn thân.
- Tôi... chỉ đơn giản là muốn tìm chuyện thời sự với cậu thôi.
Lời giải thích chẳng thể khó thuyết phục hơn thì sao bác sĩ Vương có thể tin được. Từ lúc nhìn thấy Ninh Mịch ở phòng của Tần Lãng, anh ấy đã đoán cả hai có gì đó với nhau, nhưng dù thời điểm đó không có thì chắn chắn tương lai cũng sẽ có.
- Tôi từng nghe đồng nghiệp là bạn đại học với bác sĩ Triệu nói về cô ấy. Cậu có muốn biết không?
Không màn đến sự phũ nhận vừa rồi của anh, Di Quân tiếp tục đặt ra một câu hỏi, kích thích sự tò mò của Tần Lãng.
Chuyện có liên quan đến cô khiến anh có hứng thú lạ thường. Tuy vẻ mặt tỏ ra lạnh lùng nhưng vẫn không giấu được sự tò mò:
- Nói nghe xem.
Di Quân nở nụ cười, giờ thì anh ấy đã chắc chắn suy nghĩ của bản thân là đúng, Tần Lãng rõ ràng đã nghiện còn ngại.
- Đồng nghiệp của tôi nói thời đại học, bác sĩ là hoa khôi của trường đại y dược Hồ Khê, cô ấy cũng là thủ khoa. Và hiện tại, cô ấy còn là bác sĩ trẻ tuổi nhất thành phố có bằng tiến sĩ. Thừa nhận đi, có phải cậu cũng thấy cô ấy rất xinh đúng chứ? Phải nói là... đẹp như hoa hậu.
Tự thành thật với lương tâm, anh không thể chối cãi điều bác sĩ Vương vừa nói. Nhớ đến cảnh tượng máu lửa ngày hôm qua, anh càng phải thừa nhận cô không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà cả thân hình cũng hoàn hảo. Ba vòng quyến rũ, anh nghĩ đến mà xém xịt cả máu mũi. Hơn nữa, Ninh Mịch không chỉ sở hữu ngoại hình nổi trội mà ngay cả thành tích học tập của cô cũng rất đáng nể, một người con gái mười điểm tuyệt đối.
- Ừm... thì cũng đẹp.
Anh rõ ràng đang dối lòng vì bản tính cục súc khó thay đổi. Di Quân nhìn anh bằng ánh mắt dò xét, trên môi anh ấy vẫn giữ nụ cười thanh lịch.
- Sao hả? Cậu thật sự đã khai thác cô ấy sao?
Dù mọi chuyện đã sờ sờ ra đấy, nhưng anh vẫn chối:
- Đã bảo là chuyện của anh trai của bạn em gái tôi rồi mà.
Anh càng phản ứng mạnh, Di Quân càng có cơ sở để chắc chắn. Anh ấy cất lời:
- Hết chơi trò chị em rồi sao?
Tần Lãng liền đáp:
- Vẫn còn.
Rõ ràng cách trả lời của anh không hề che giấu, tuy nhiên khi bác sĩ Vương hỏi thẳng thì anh lại chẳng chịu thừa nhận. Di Quân thốt lên đầy kinh ngạc:
- Cậu khai thác trái phép cô ấy trong thân phận em trai 18 tuổi sao? Ngụy Tần Lãng, cậu điên rồi à?
Anh uống thêm một ngụm rượu, hình ảnh ân ái ngày hôm qua vẫn không ngừng xuất hiện trong tâm trí anh:
- Phải, tôi điên thật rồi.
...
Đến khuya anh vẫn trằn trọc khó ngủ, Tần Lãng cứ mãi nghĩ suy, lúc này anh thấy bản thân thật hèn khi cứ mải chần chừ chẳng đủ can đảm gửi tin nhắn cho cô. Anh bước vào trong phòng sách, nơi đã xảy ra sự việc ngoài ý muốn, hôm qua cũng chính anh đã thu dọn những vết tích để lại sau cuộc ái ân ngay chính căn phòng này.
Đang bước đi, anh bất chợt đạp trúng một vật cứng. Cúi người nhìn xuống, anh đưa tay nhặt lấy món đồ rơi trên sàn rồi chợt phát hiện ra đó chính là điện thoại của Ninh Mịch. Anh nghĩ có lẽ điện thoại đã bị rơi ra khỏi túi quần của cô trong lúc cả hai giằng co. Vậy mà cả ngày hôm nay anh bâng khuâng muốn nhắn tin cho cô, nhưng dù có nhắn cô cũng không nhận được.
...
Sáng hôm sau, bệnh viện Tegan...
Trong phòng bệnh, Tiêu Tống Hàm đang nói chuyện cùng mấy tên đàn em. Mấy hôm nay hắn không ngừng nhắc đến Tần Lãng với thái độ đầy tức giận.
- Thật không ngờ Ngụy Tần Lãng là chồng sắp cưới của bác sĩ Triệu, nghĩ tới là tao lại thấy không can tâm.
Hắn đưa tay đặt lên vị trí vết thương rồi nói tiếp:
- Mẹ kiếp, đợi đến khi tao ra viện thì thằng nhãi đó chết chắc. Tụi mày nghĩ xem, Ngụy Tần Lãng có gì hơn tao mà bác sĩ Triệu xinh đẹp lại yêu nó chứ?
Mấy tên đàn em bắt đầu ngẫm nghĩ, một tên vô tri cất lời thành thật:
- Đại ca nói chuẩn, thử nghĩ xem, hắn có hơn đại ca gì đâu chứ. Ngụy Tần Lãng chỉ trẻ hơn, đẹp trai hơn, giàu hơn, hoàn hảo hơn đại ca thôi, à, còn cao hơn đại ca nữa.
Lời nói này của tên đàn em cứ ngỡ là ca ngợi nhưng nghe ra lại chẳng khác nào đang hạ bệ Tiêu Tống Hàm. Hắn lập tức đen mặt rồi ký vào đầu tên đàn em, mấy tên thuộc hạ khác nghe xong cũng ngỡ ngàng và ngớ người.
- Tao thấy lẽ ra mày nên là đàn em của Ngụy Tần Lãng.
Nhóm người đang nhốn nháo trong phòng bệnh vip chỉ có một giường thì tiếng mở cửa đột ngột vang lên. Bác sĩ Triệu xinh đẹp xuất hiện khiến bọn họ ngay lập tức im lặng.
- Anh Tiêu Tống Hàm.
Nhìn thấy cô, ánh mắt gã họ Tiêu sáng rực, mồm mép liền dũa nhọn mà cất lời:
- Có tôi đây, chỉ cần người đẹp gọi thì tôi luôn sẵn sàng.
Cô chán ngấy với sự cưa cẩm buông thả của hắn ta. Ninh Mịch phán ngay một câu xanh rờn:
- Anh có thể xuất viện rồi, chúc mừng anh.
Nói dứt lời cô lập tức rời đi trong khi hắn ngắm cô vẫn chưa đã mắt. Dù không phải lần đầu Tiêu Tống Hàm nhập viện nhưng lại là lần đầu tiên hắn không mong xuất viện.
- Sao chứ? Xuất viện? Sớm vậy à? Tôi thấy mình vẫn chưa khỏe hẳn, vẫn cần nằm viện thêm một thời gian. Bác sĩ Triệu à, đừng đi mà.
Cô đã đi khá xa và chẳng nghe lời cầu xin thảm thiết từ hắn. Từ giây phút này, cô không còn là bác sĩ điều trị của Tiêu Tống Hàm nữa, cảm giác như trút bỏ được một con đĩa bám dai kỳ thực rất thoải mái.
...
Buổi chiều tan làm, cô rời khỏi bệnh viện như mọi ngày và bắt đầu đi bộ đến trạm xe buýt quen thuộc. Nhưng ngay khi cô vừa đi ra khỏi cổng bệnh viện được một đoạn ngắn đã nhìn thấy "em trai thân yêu" bước ra từ chiếc xe ôtô sang trọng.
Nỗi ám ảnh trong cô ngay lập tức bộc phát, cơ thể cô run lên vì sợ, Ninh Mịch khựng bước trong khi anh đang có dấu hiện đi về phía cô. Tần Lãng cất tiếng gọi:
- Bác sĩ Triệu...
Vừa nghe giọng của anh, cô ngay lập tức bước thụt lùi về sau vài bước chân rồi nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Anh ngây người và bối rối khi thấy cô tránh né mình, Tần Lãng tiếp tục gọi lớn:
- Chị à...
- Cậu nói gì vậy chứ? Tôi đã bảo đây là vấn đề của anh trai của bạn của Khả San. Cậu đừng hiểu lầm.
Tần Lãng lấy chai rượu uống một ngụm, anh vờ như mình chẳng liên quan gì đến câu chuyện kia.
Làm bạn với anh gần hai mươi năm, từ khi cả hai chỉ mới học cấp hai, tính cách của Tần Lãng thế nào, Di Quân rất rõ và ngược lại. Hai người chẳng khác gì anh em một nhà. Bác sĩ Vương thừa biết Tần Lãng sẽ không bao giờ để tâm đến chuyện của những người không quan trọng trong đời anh, nói chi đến việc kể về vấn đề của một người chẳng liên quan gì để cùng anh ấy bàn luận, suy xét. Chỉ trừ khi, người được đề cập đến trong câu chuyện Tần Lãng vừa nói chính là anh.
- Từ bao giờ mà cậu có hứng thú với chuyện của anh trai của bạn của em gái cậu vậy?
Dù trong lòng đã gần như chắc chắn về suy đoán trong đầu nhưng Di Quân vẫn cố tình hỏi để xem phản ứng của bạn thân.
- Tôi... chỉ đơn giản là muốn tìm chuyện thời sự với cậu thôi.
Lời giải thích chẳng thể khó thuyết phục hơn thì sao bác sĩ Vương có thể tin được. Từ lúc nhìn thấy Ninh Mịch ở phòng của Tần Lãng, anh ấy đã đoán cả hai có gì đó với nhau, nhưng dù thời điểm đó không có thì chắn chắn tương lai cũng sẽ có.
- Tôi từng nghe đồng nghiệp là bạn đại học với bác sĩ Triệu nói về cô ấy. Cậu có muốn biết không?
Không màn đến sự phũ nhận vừa rồi của anh, Di Quân tiếp tục đặt ra một câu hỏi, kích thích sự tò mò của Tần Lãng.
Chuyện có liên quan đến cô khiến anh có hứng thú lạ thường. Tuy vẻ mặt tỏ ra lạnh lùng nhưng vẫn không giấu được sự tò mò:
- Nói nghe xem.
Di Quân nở nụ cười, giờ thì anh ấy đã chắc chắn suy nghĩ của bản thân là đúng, Tần Lãng rõ ràng đã nghiện còn ngại.
- Đồng nghiệp của tôi nói thời đại học, bác sĩ là hoa khôi của trường đại y dược Hồ Khê, cô ấy cũng là thủ khoa. Và hiện tại, cô ấy còn là bác sĩ trẻ tuổi nhất thành phố có bằng tiến sĩ. Thừa nhận đi, có phải cậu cũng thấy cô ấy rất xinh đúng chứ? Phải nói là... đẹp như hoa hậu.
Tự thành thật với lương tâm, anh không thể chối cãi điều bác sĩ Vương vừa nói. Nhớ đến cảnh tượng máu lửa ngày hôm qua, anh càng phải thừa nhận cô không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà cả thân hình cũng hoàn hảo. Ba vòng quyến rũ, anh nghĩ đến mà xém xịt cả máu mũi. Hơn nữa, Ninh Mịch không chỉ sở hữu ngoại hình nổi trội mà ngay cả thành tích học tập của cô cũng rất đáng nể, một người con gái mười điểm tuyệt đối.
- Ừm... thì cũng đẹp.
Anh rõ ràng đang dối lòng vì bản tính cục súc khó thay đổi. Di Quân nhìn anh bằng ánh mắt dò xét, trên môi anh ấy vẫn giữ nụ cười thanh lịch.
- Sao hả? Cậu thật sự đã khai thác cô ấy sao?
Dù mọi chuyện đã sờ sờ ra đấy, nhưng anh vẫn chối:
- Đã bảo là chuyện của anh trai của bạn em gái tôi rồi mà.
Anh càng phản ứng mạnh, Di Quân càng có cơ sở để chắc chắn. Anh ấy cất lời:
- Hết chơi trò chị em rồi sao?
Tần Lãng liền đáp:
- Vẫn còn.
Rõ ràng cách trả lời của anh không hề che giấu, tuy nhiên khi bác sĩ Vương hỏi thẳng thì anh lại chẳng chịu thừa nhận. Di Quân thốt lên đầy kinh ngạc:
- Cậu khai thác trái phép cô ấy trong thân phận em trai 18 tuổi sao? Ngụy Tần Lãng, cậu điên rồi à?
Anh uống thêm một ngụm rượu, hình ảnh ân ái ngày hôm qua vẫn không ngừng xuất hiện trong tâm trí anh:
- Phải, tôi điên thật rồi.
...
Đến khuya anh vẫn trằn trọc khó ngủ, Tần Lãng cứ mãi nghĩ suy, lúc này anh thấy bản thân thật hèn khi cứ mải chần chừ chẳng đủ can đảm gửi tin nhắn cho cô. Anh bước vào trong phòng sách, nơi đã xảy ra sự việc ngoài ý muốn, hôm qua cũng chính anh đã thu dọn những vết tích để lại sau cuộc ái ân ngay chính căn phòng này.
Đang bước đi, anh bất chợt đạp trúng một vật cứng. Cúi người nhìn xuống, anh đưa tay nhặt lấy món đồ rơi trên sàn rồi chợt phát hiện ra đó chính là điện thoại của Ninh Mịch. Anh nghĩ có lẽ điện thoại đã bị rơi ra khỏi túi quần của cô trong lúc cả hai giằng co. Vậy mà cả ngày hôm nay anh bâng khuâng muốn nhắn tin cho cô, nhưng dù có nhắn cô cũng không nhận được.
...
Sáng hôm sau, bệnh viện Tegan...
Trong phòng bệnh, Tiêu Tống Hàm đang nói chuyện cùng mấy tên đàn em. Mấy hôm nay hắn không ngừng nhắc đến Tần Lãng với thái độ đầy tức giận.
- Thật không ngờ Ngụy Tần Lãng là chồng sắp cưới của bác sĩ Triệu, nghĩ tới là tao lại thấy không can tâm.
Hắn đưa tay đặt lên vị trí vết thương rồi nói tiếp:
- Mẹ kiếp, đợi đến khi tao ra viện thì thằng nhãi đó chết chắc. Tụi mày nghĩ xem, Ngụy Tần Lãng có gì hơn tao mà bác sĩ Triệu xinh đẹp lại yêu nó chứ?
Mấy tên đàn em bắt đầu ngẫm nghĩ, một tên vô tri cất lời thành thật:
- Đại ca nói chuẩn, thử nghĩ xem, hắn có hơn đại ca gì đâu chứ. Ngụy Tần Lãng chỉ trẻ hơn, đẹp trai hơn, giàu hơn, hoàn hảo hơn đại ca thôi, à, còn cao hơn đại ca nữa.
Lời nói này của tên đàn em cứ ngỡ là ca ngợi nhưng nghe ra lại chẳng khác nào đang hạ bệ Tiêu Tống Hàm. Hắn lập tức đen mặt rồi ký vào đầu tên đàn em, mấy tên thuộc hạ khác nghe xong cũng ngỡ ngàng và ngớ người.
- Tao thấy lẽ ra mày nên là đàn em của Ngụy Tần Lãng.
Nhóm người đang nhốn nháo trong phòng bệnh vip chỉ có một giường thì tiếng mở cửa đột ngột vang lên. Bác sĩ Triệu xinh đẹp xuất hiện khiến bọn họ ngay lập tức im lặng.
- Anh Tiêu Tống Hàm.
Nhìn thấy cô, ánh mắt gã họ Tiêu sáng rực, mồm mép liền dũa nhọn mà cất lời:
- Có tôi đây, chỉ cần người đẹp gọi thì tôi luôn sẵn sàng.
Cô chán ngấy với sự cưa cẩm buông thả của hắn ta. Ninh Mịch phán ngay một câu xanh rờn:
- Anh có thể xuất viện rồi, chúc mừng anh.
Nói dứt lời cô lập tức rời đi trong khi hắn ngắm cô vẫn chưa đã mắt. Dù không phải lần đầu Tiêu Tống Hàm nhập viện nhưng lại là lần đầu tiên hắn không mong xuất viện.
- Sao chứ? Xuất viện? Sớm vậy à? Tôi thấy mình vẫn chưa khỏe hẳn, vẫn cần nằm viện thêm một thời gian. Bác sĩ Triệu à, đừng đi mà.
Cô đã đi khá xa và chẳng nghe lời cầu xin thảm thiết từ hắn. Từ giây phút này, cô không còn là bác sĩ điều trị của Tiêu Tống Hàm nữa, cảm giác như trút bỏ được một con đĩa bám dai kỳ thực rất thoải mái.
...
Buổi chiều tan làm, cô rời khỏi bệnh viện như mọi ngày và bắt đầu đi bộ đến trạm xe buýt quen thuộc. Nhưng ngay khi cô vừa đi ra khỏi cổng bệnh viện được một đoạn ngắn đã nhìn thấy "em trai thân yêu" bước ra từ chiếc xe ôtô sang trọng.
Nỗi ám ảnh trong cô ngay lập tức bộc phát, cơ thể cô run lên vì sợ, Ninh Mịch khựng bước trong khi anh đang có dấu hiện đi về phía cô. Tần Lãng cất tiếng gọi:
- Bác sĩ Triệu...
Vừa nghe giọng của anh, cô ngay lập tức bước thụt lùi về sau vài bước chân rồi nhanh chóng xoay người bỏ chạy. Anh ngây người và bối rối khi thấy cô tránh né mình, Tần Lãng tiếp tục gọi lớn:
- Chị à...