Chương 38: Tôi sẽ cưới chị
Tặng anh ánh mắt bực dọc, Ninh Mịch nói không lại anh. Cô muốn ám chỉ anh hãy thử đặt mình vào vị trí của cô để hiểu cảm giác, nhưng nào ngờ anh lại vô tri nói ra cảm nhận đầy tận hưởng của bản thân. Cô im lặng muốn bỏ đi nhưng Tần Lãng dày mặt chẳng nói chẳng rằng đã vội mở cửa xe rồi bế thốc cô trên tay. Cô giật mình vội ôm lấy cổ anh trong vô thức, khuôn miệng xinh đẹp cất lời:
- Cậu làm gì vậy? Mau bỏ tôi xuống.
Anh quả thật đã bỏ cô xuống, nhưng là xuống ghế ngồi trong xe rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Thuyết phục không được liền giở trò "bắt cóc" cô lên xe, em trai nhỏ ngày càng cả gan, chẳng còn biết kiêng nể gì nữa.
Cô vẫn nhất quyết không chịu khuất phục, Ninh Mịch vội đưa tay mở cửa xe, nhưng chưa kịp nhỏm người dậy thì anh đã ngồi vào ghế lái rồi nắm chặt tay cô giữ lại.
Tần Lãng kéo cô về phía anh, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, anh gian xảo liền bấm khóa chốt cửa để cô không thể thoát được. Ninh Mịch chau mày cố giật tay lại, cô nghiêm giọng:
- Cậu muốn gì đây? Mau mở cửa ra.
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, những giọt nước liên tục đọng trên cửa kính xe ôtô. Hai người cứ thế nhìn nhau, anh nhỏ nhẹ đáp:
- Tôi muốn đưa chị về.
Dù cô đang rất giận sau chuyện kinh hoàng anh đã gây ra với mình, nhưng Ninh Mịch không thể chối bỏ cảm giác xao xuyến mỗi khi gần bên anh khiến tim cô cứ đập loạn nhịp.
- Tôi không cần.
Dù miệng nói lời phũ phàng nhưng lòng cô lại thấy vui khi anh đã không ngoảnh mặt làm ngơ, chối bỏ chuyện mình đã làm. Tuy nhiên vì sao anh lại có hành động sai trái kia thì cô vẫn chưa có được câu trả lời.
Tần Lãng bỏ tay cô ra rồi nhỏm người về phía Ninh Mịch. Cô hốt hoảng liền hét lên:
- Cậu muốn gì?
Biểu cảm sợ hãi lẫn đề phòng của cô lộ rõ chẳng chút giấu giếm. Anh dịu dàng đáp:
- Tôi chỉ muốn giúp chị thắt dây an toàn.
Vì không muốn bị anh động vào nên cô nhanh tay tự cài dây an toàn, rất nhanh gọn lẹ mà chẳng chút lúng túng.
- Tôi tự làm được rồi.
Thấy vậy anh cũng im lặng và ngồi ngăn ngắn vào chỗ rồi bắt đầu lái xe, thật ra Tần Lãng đang hồi hộp vì không biết phải lựa lời nói thế nào.
- Chuyện ngày hôm đó... là do tôi không thể kiểm soát được hành động của mình. Tôi rất nghiêm túc muốn chịu trách nhiệm.
Anh liên tục nhấn mạnh việc muốn chịu trách nhiệm với việc làm của bản thân, tuy nhiên Ninh Mịch lại không tin vì cô nghĩ anh còn nhỏ.
- Tôi không cần cậu chịu trách nhiệm và có lẽ cậu cũng không hiểu hết được sức nặng của việc chịu trách nhiệm.
Nghe cô buông lời phũ phàng và có vẻ xem thường sự nghiêm túc của anh, Tần Lãng đáp lời:
- Vậy theo chị tôi cần chịu trách nhiệm thế nào?
Anh liên tục đưa ra những câu hỏi khó nhằn, lần này Ninh Mịch không chịu thua, cô từ tốn trả lời:
- Thế cậu nói xem, cậu sẽ làm gì để chịu trách nhiệm?
Cả hai đào sâu vấn đề "chịu trách nhiệm", liên tục hỏi qua hỏi lại, anh nhẹ nhàng chốt một câu:
- Tôi sẽ cưới chị.
Một lần nữa anh khiến cô ngây người vì ngạc nhiên, nghe lời anh nói mà cô chỉ biết lắc đầu rồi nở nụ cười nhạt:
- Cậu quên mình chỉ mới 18 tuổi thôi sao? Chẳng lẽ ý cậu là muốn tôi chờ cậu lớn? Vậy thì chờ bao lâu đây?
Thật ra không phải Tần Lãng muốn tiếp tục lừa dối cô, nhưng vì anh sợ nếu bây giờ nói ra sự thật, cô sẽ giận anh và không chịu chữa bệnh cho Kính Huân nữa. Chuyện anh cưỡng đoạt cô vẫn chưa giải quyết xong, giờ lại thêm chuyện nói dối, e rằng cô sẽ không bao giờ muốn nhìn mặt anh.
- Chỉ cần chị đồng ý, tôi sẽ lập tức tổ chức lễ kết hôn.
Lời anh nói ra rất nghiêm túc, nhưng đối với cô đây chỉ là một câu chuyện cười không hơn không kém.
- Đừng đùa nữa, tôi và cậu sao? Không thể nào! Tôi không muốn yêu một người nhỏ hơn tôi tận chục tuổi chứ đừng nói đến chuyện kết hôn.
Anh thở nhẹ một hơi, bàn tay thon dài lả lướt trên vô lăng, lời nói nhẹ nhàng hỏi:
- Tại sao?
Ninh Mịch đưa mắt nhìn anh, góc nghiêng của "em trai" đẹp đến mê hoặc, sống mũi cao vút thẳng tắp, ánh mắt sâu thẳn khi tập trung lái xe toát lên sự cuốn hút lạ thường.
- Bởi vì...
Cô hơi ngập ngừng vì thoáng chốc đắm chìm vào nhan sắc của anh. Cố giữ bình tĩnh trước trái tim yếu mềm, cô đáp lời:
- Vì cách biệt tuổi tác quá nhiều sẽ rất khó để đồng điệu trong suy nghĩ. Hơn nữa, tuổi xuân của tôi có hạn, khi cậu còn chưa lớn thì tôi đã là người phụ nữ trải đời. Đến khi cậu trưởng thành và có nhiều sự lựa chọn thì lại là lúc thanh xuân của tôi qua đi. Sẽ có một ngày cậu khao khát những điều mới mẻ, trẻ trung chẳng hạn, và tôi sẽ bị bỏ lại phía sau thanh xuân của cậu.
Lời cô nói khiến anh phải suy nghĩ, ngẫm về tâm tư mong manh của Ninh Mịch để rồi Tần Lãng nhận ra một điều, muốn chinh phục cô trong thân phận em trai 18 tuổi sẽ khó gấp nhiều lần khi anh là Ngụy Tần Lãng.
Xe đang lăn bánh chạy về phía trước thì đột ngột dừng lại, xung quanh cũng có rất nhiều xe đang đỗ chen chút nhau, đường phố đông kịt. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi, đèn pha xe ôtô thi nhau chiếu sáng, những thanh âm hỗn tạp hòa trộn tạo nên một tạp âm nhức cả đầu.
- Có chuyện gì vậy?
Ninh Mịch hoang mang không biết đã xảy ra chuyện gì. Tần Lãng đưa mắt quan sát rồi điềm tĩnh đáp:
- Hình như phía trước có tai nạn.
Đoạn đường cả hai đang đi qua hiện đã bị kẹt xe do tai nạn giao thông khi trời mưa lớn. Mười lăm phút trôi qua, xe chỉ mới nhích bánh được một lần, cứ thế này thì không biết bao giờ mới về đến nhà.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi cất lời:
- Tình hình này chắc phải hơn nửa đêm mới về đến nhà chị.
Cô không khỏi lo lắng vì ngày mai còn có ca trực sớm:
- Đành chịu thôi, cũng không còn cách nào khác.
Sói già họ Ngụy lập tức hiến kế:
- Thật ra vẫn có một cách...
Cô hào hứng vội nói:
- Cách gì?
Anh nở nụ cười gian xảo, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng:
- Về nhà tôi, đến ngã tư phía trên là có thể rẽ hướng rồi.
- Cậu làm gì vậy? Mau bỏ tôi xuống.
Anh quả thật đã bỏ cô xuống, nhưng là xuống ghế ngồi trong xe rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Thuyết phục không được liền giở trò "bắt cóc" cô lên xe, em trai nhỏ ngày càng cả gan, chẳng còn biết kiêng nể gì nữa.
Cô vẫn nhất quyết không chịu khuất phục, Ninh Mịch vội đưa tay mở cửa xe, nhưng chưa kịp nhỏm người dậy thì anh đã ngồi vào ghế lái rồi nắm chặt tay cô giữ lại.
Tần Lãng kéo cô về phía anh, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, anh gian xảo liền bấm khóa chốt cửa để cô không thể thoát được. Ninh Mịch chau mày cố giật tay lại, cô nghiêm giọng:
- Cậu muốn gì đây? Mau mở cửa ra.
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, những giọt nước liên tục đọng trên cửa kính xe ôtô. Hai người cứ thế nhìn nhau, anh nhỏ nhẹ đáp:
- Tôi muốn đưa chị về.
Dù cô đang rất giận sau chuyện kinh hoàng anh đã gây ra với mình, nhưng Ninh Mịch không thể chối bỏ cảm giác xao xuyến mỗi khi gần bên anh khiến tim cô cứ đập loạn nhịp.
- Tôi không cần.
Dù miệng nói lời phũ phàng nhưng lòng cô lại thấy vui khi anh đã không ngoảnh mặt làm ngơ, chối bỏ chuyện mình đã làm. Tuy nhiên vì sao anh lại có hành động sai trái kia thì cô vẫn chưa có được câu trả lời.
Tần Lãng bỏ tay cô ra rồi nhỏm người về phía Ninh Mịch. Cô hốt hoảng liền hét lên:
- Cậu muốn gì?
Biểu cảm sợ hãi lẫn đề phòng của cô lộ rõ chẳng chút giấu giếm. Anh dịu dàng đáp:
- Tôi chỉ muốn giúp chị thắt dây an toàn.
Vì không muốn bị anh động vào nên cô nhanh tay tự cài dây an toàn, rất nhanh gọn lẹ mà chẳng chút lúng túng.
- Tôi tự làm được rồi.
Thấy vậy anh cũng im lặng và ngồi ngăn ngắn vào chỗ rồi bắt đầu lái xe, thật ra Tần Lãng đang hồi hộp vì không biết phải lựa lời nói thế nào.
- Chuyện ngày hôm đó... là do tôi không thể kiểm soát được hành động của mình. Tôi rất nghiêm túc muốn chịu trách nhiệm.
Anh liên tục nhấn mạnh việc muốn chịu trách nhiệm với việc làm của bản thân, tuy nhiên Ninh Mịch lại không tin vì cô nghĩ anh còn nhỏ.
- Tôi không cần cậu chịu trách nhiệm và có lẽ cậu cũng không hiểu hết được sức nặng của việc chịu trách nhiệm.
Nghe cô buông lời phũ phàng và có vẻ xem thường sự nghiêm túc của anh, Tần Lãng đáp lời:
- Vậy theo chị tôi cần chịu trách nhiệm thế nào?
Anh liên tục đưa ra những câu hỏi khó nhằn, lần này Ninh Mịch không chịu thua, cô từ tốn trả lời:
- Thế cậu nói xem, cậu sẽ làm gì để chịu trách nhiệm?
Cả hai đào sâu vấn đề "chịu trách nhiệm", liên tục hỏi qua hỏi lại, anh nhẹ nhàng chốt một câu:
- Tôi sẽ cưới chị.
Một lần nữa anh khiến cô ngây người vì ngạc nhiên, nghe lời anh nói mà cô chỉ biết lắc đầu rồi nở nụ cười nhạt:
- Cậu quên mình chỉ mới 18 tuổi thôi sao? Chẳng lẽ ý cậu là muốn tôi chờ cậu lớn? Vậy thì chờ bao lâu đây?
Thật ra không phải Tần Lãng muốn tiếp tục lừa dối cô, nhưng vì anh sợ nếu bây giờ nói ra sự thật, cô sẽ giận anh và không chịu chữa bệnh cho Kính Huân nữa. Chuyện anh cưỡng đoạt cô vẫn chưa giải quyết xong, giờ lại thêm chuyện nói dối, e rằng cô sẽ không bao giờ muốn nhìn mặt anh.
- Chỉ cần chị đồng ý, tôi sẽ lập tức tổ chức lễ kết hôn.
Lời anh nói ra rất nghiêm túc, nhưng đối với cô đây chỉ là một câu chuyện cười không hơn không kém.
- Đừng đùa nữa, tôi và cậu sao? Không thể nào! Tôi không muốn yêu một người nhỏ hơn tôi tận chục tuổi chứ đừng nói đến chuyện kết hôn.
Anh thở nhẹ một hơi, bàn tay thon dài lả lướt trên vô lăng, lời nói nhẹ nhàng hỏi:
- Tại sao?
Ninh Mịch đưa mắt nhìn anh, góc nghiêng của "em trai" đẹp đến mê hoặc, sống mũi cao vút thẳng tắp, ánh mắt sâu thẳn khi tập trung lái xe toát lên sự cuốn hút lạ thường.
- Bởi vì...
Cô hơi ngập ngừng vì thoáng chốc đắm chìm vào nhan sắc của anh. Cố giữ bình tĩnh trước trái tim yếu mềm, cô đáp lời:
- Vì cách biệt tuổi tác quá nhiều sẽ rất khó để đồng điệu trong suy nghĩ. Hơn nữa, tuổi xuân của tôi có hạn, khi cậu còn chưa lớn thì tôi đã là người phụ nữ trải đời. Đến khi cậu trưởng thành và có nhiều sự lựa chọn thì lại là lúc thanh xuân của tôi qua đi. Sẽ có một ngày cậu khao khát những điều mới mẻ, trẻ trung chẳng hạn, và tôi sẽ bị bỏ lại phía sau thanh xuân của cậu.
Lời cô nói khiến anh phải suy nghĩ, ngẫm về tâm tư mong manh của Ninh Mịch để rồi Tần Lãng nhận ra một điều, muốn chinh phục cô trong thân phận em trai 18 tuổi sẽ khó gấp nhiều lần khi anh là Ngụy Tần Lãng.
Xe đang lăn bánh chạy về phía trước thì đột ngột dừng lại, xung quanh cũng có rất nhiều xe đang đỗ chen chút nhau, đường phố đông kịt. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi, đèn pha xe ôtô thi nhau chiếu sáng, những thanh âm hỗn tạp hòa trộn tạo nên một tạp âm nhức cả đầu.
- Có chuyện gì vậy?
Ninh Mịch hoang mang không biết đã xảy ra chuyện gì. Tần Lãng đưa mắt quan sát rồi điềm tĩnh đáp:
- Hình như phía trước có tai nạn.
Đoạn đường cả hai đang đi qua hiện đã bị kẹt xe do tai nạn giao thông khi trời mưa lớn. Mười lăm phút trôi qua, xe chỉ mới nhích bánh được một lần, cứ thế này thì không biết bao giờ mới về đến nhà.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi cất lời:
- Tình hình này chắc phải hơn nửa đêm mới về đến nhà chị.
Cô không khỏi lo lắng vì ngày mai còn có ca trực sớm:
- Đành chịu thôi, cũng không còn cách nào khác.
Sói già họ Ngụy lập tức hiến kế:
- Thật ra vẫn có một cách...
Cô hào hứng vội nói:
- Cách gì?
Anh nở nụ cười gian xảo, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng:
- Về nhà tôi, đến ngã tư phía trên là có thể rẽ hướng rồi.