Chương 44: Gọi anh
Cả đêm cô trằn trọc mất ngủ vì cứ mãi suy nghĩ về điều kiện của anh. Ninh Mịch thừa nhận bản thân có rung động, nhưng vì một số rào cản nên cô không dám tiến tới với "em trai". Người cướp mất lần đầu của cô là anh, nếu không phải vì nghĩ anh còn nhỏ tuổi thì có lẽ cô đã gật đầu đồng ý.
Cô là người momg muốn sự an toàn và lâu dài trong tình yêu, chính vì vậy cô rất e ngại nếu đồng ý yêu anh, bởi lẽ cô sợ anh chỉ vì ham muốn nhất thời chứ không thật lòng yêu thương mình. Đến cuối cùng, cuộc tình "chị em" choáng váng này cũng sẽ đổ vỡ.
Ngày hôm sau,
Giọng nói hậm hực không ngừng vang lên trong phòng khách của một căn biệt thự. Chu tổng mặt đỏ bừng vì tức giận sau khi nhận được quyết định hủy hợp đồng từ chủ tịch Ngụy.
- Ân Nguyệt, con mau giải thích đi, tại sao con lại gây ra chuyện động trời như vậy? Ba giúp con hẹn gặp chủ tịch Ngụy không phải để con giở thủ đoạn. Bây giờ hợp đồng quan trọng đã bị hủy, thời gian tới Eira sẽ rơi vào khủng hoảng. Con có thấy hậu quả nghiêm trọng mình gây ra không hả?
Nhìn sự tức giận của cha, Chu Ân Nguyệt có chút hoảng sợ. Dẫu vậy cô ta vẫn nhất quyết không chịu nhận lỗi hay thừa nhận việc mình làm là sai trái.
- Cha biết con rất thích chủ tịch Ngụy mà. Con làm như vậy cũng vì muốn có được tình càm của anh ấy thôi. Con cũng đâu muốn mọi chuyện thành ra thế này, bây giờ cha trách móc con thì được gì chứ?
Tiểu thư họ Chu vẫn đinh ninh chuyện cô ta làm là vì tình yêu, nhân danh tình yêu nên không có tội lỗi.
- Con...
Chu tổng giơ cánh tay lên cao, vừa định tát vào mặt con gái một cái để dạy dỗ thì Chu phu nhân lập tức chạy đến ôm lấy cô ta mà bênh vực.
- Ông làm gì vậy? Có gì từ từ nói, sao lại muốn động tay động chân với con gái của chúng ta?
Chu tổng tức giận nhìn hai mẹ con Chu Ân Nguyệt rồi gằn giọng quát:
- Cũng vì bà luôn cưng chiều, bênh vực nó mà ngày hôm nay nó mới làm ra chuyện động trời như vậy.
Nghe cha la mắng, cô ta giở trò khóc lóc thảm thiết rồi bắt đầu giận lẫy:
- Cha chẳng thương con gì cả, con thích Ngụy Tần Lãng thì có gì sai chứ? Chuyện xảy ra thế nào con cũng không muốn mà. Con ghét cha.
Nói rồi Chu Ân Nguyệt đưa tay lau nước mắt và chạy nhanh lên phòng, kết thúc cuộc nói chuyện đầy căng thẳng với Chu tổng. Ông ấy nhìn theo con gái mà chỉ biết lắc đầu bất lực.
...
Hai bốn giờ trôi qua thật nhanh, cô và anh lại gặp nhau, ngay trước cổng bệnh viện. Tần Lãng vẫn đến đúng giờ để đón cô về. Cô chỉ vừa ngồi vào xe, anh đã không thể chờ đợi được mà nôn nóng cất lời:
- Chị quyết định thế nào rồi?
Đêm qua cô đã thức đến gần sáng để suy nghĩ, cuối cùng cũng đã có đáp án. Ninh Mịch lấy hết can đảm đáp:
- Tôi đồng ý.
Cô đã quyết định sẽ lợi dụng "em trai" để biết thông tin về Ngụy Tần Lãng. Dù sao cô cũng khăng khăng nghĩ rằng anh muốn quen cô vì hứng thú nhất thời. Ninh Mịch không tin anh thật lòng, nghiêm túc trong mối quan hệ này.
- Chị lựa chọn sáng suốt đấy.
Xe lăn bánh trên đường, cô bắt đầu đi vào việc chính:
- Vậy bây giờ cậu hãy nói tôi biết, ngoài các mỏ khoáng sản ra, Ngụy Tần Lãng còn việc kinh doanh nào khác nữa không?
Anh nở nụ cười, chưa gì mà cô đã vội vàng hỏi. Có vẻ như Ninh Mịch nghĩ chỉ cần nói đồng ý thì có thể lập tức có được câu trả lời về Ngụy Tần Lãng từ anh.
- Hỏi gấp vậy sao? Trước khi tôi trả lời, chúng ta phải thay đổi một số thứ vì đã chính thức hẹn hò.
Anh thật lắm trò, xem ra cô chẳng dễ dàng gì mà có được thông tin từ anh.
- Thay đổi gì? Cậu mau nói đi.
Tần Lãng không chần chừ liền đáp:
- Cách xưng hô. Hai người đang yêu nhau, không thể xưng hô xa cách như vậy. Đúng không em yêu?
Cô giật bắn người khi nghe anh thốt ra hai chữ "em yêu" mà chẳng hề ngượng miệng. Sợ dây liêm sỉ của Tần Lãng đã thật sự bị đứt. Cô còn đang nghĩ có phải anh bị ấm đầu rồi không.
- Gì mà em yêu chứ? Cậu... cậu nhỏ tuổi hơn tôi đấy.
Lúc này mà cô còn lấy tuổi tác ra để bắt bẽ anh thì cũng chẳng có tác dụng gì. Tần Lãng mặt dày nở nụ cười đáp:
- Đã yêu nhau thì sao lại phân biệt tuổi tác. Em nên thay đổi cách xưng hô ngay từ bây giờ.
Trong mắt cô anh chỉ là cậu nhóc mười tám tuổi, vậy mà hôm nay dám cả gan gọi cô là em làm cô nổi cả da gà.
- Tôi không gọi được, cậu nhỏ hơn tôi nhiều tuổi như vậy, tôi không thể gọi cậu là anh.
Vì Tần Lãng biết rõ anh lớn hơn cô nên khi gọi em rất mượt nà mà chẳng thấy ngại. Còn cô thì hoàn toàn ngược lại, Ninh Mịch cảm thấy rất khó khăn.
- Nếu em không gọi, thì tôi sẽ không nói em biết về Ngụy Tần Lãng.
Rõ ràng anh nói một đằng làm một nẻo, bây giờ lại còn ra thêm yêu cầu đính kèm để làm khó cô.
- Cậu thật quá đáng!
Cô là người momg muốn sự an toàn và lâu dài trong tình yêu, chính vì vậy cô rất e ngại nếu đồng ý yêu anh, bởi lẽ cô sợ anh chỉ vì ham muốn nhất thời chứ không thật lòng yêu thương mình. Đến cuối cùng, cuộc tình "chị em" choáng váng này cũng sẽ đổ vỡ.
Ngày hôm sau,
Giọng nói hậm hực không ngừng vang lên trong phòng khách của một căn biệt thự. Chu tổng mặt đỏ bừng vì tức giận sau khi nhận được quyết định hủy hợp đồng từ chủ tịch Ngụy.
- Ân Nguyệt, con mau giải thích đi, tại sao con lại gây ra chuyện động trời như vậy? Ba giúp con hẹn gặp chủ tịch Ngụy không phải để con giở thủ đoạn. Bây giờ hợp đồng quan trọng đã bị hủy, thời gian tới Eira sẽ rơi vào khủng hoảng. Con có thấy hậu quả nghiêm trọng mình gây ra không hả?
Nhìn sự tức giận của cha, Chu Ân Nguyệt có chút hoảng sợ. Dẫu vậy cô ta vẫn nhất quyết không chịu nhận lỗi hay thừa nhận việc mình làm là sai trái.
- Cha biết con rất thích chủ tịch Ngụy mà. Con làm như vậy cũng vì muốn có được tình càm của anh ấy thôi. Con cũng đâu muốn mọi chuyện thành ra thế này, bây giờ cha trách móc con thì được gì chứ?
Tiểu thư họ Chu vẫn đinh ninh chuyện cô ta làm là vì tình yêu, nhân danh tình yêu nên không có tội lỗi.
- Con...
Chu tổng giơ cánh tay lên cao, vừa định tát vào mặt con gái một cái để dạy dỗ thì Chu phu nhân lập tức chạy đến ôm lấy cô ta mà bênh vực.
- Ông làm gì vậy? Có gì từ từ nói, sao lại muốn động tay động chân với con gái của chúng ta?
Chu tổng tức giận nhìn hai mẹ con Chu Ân Nguyệt rồi gằn giọng quát:
- Cũng vì bà luôn cưng chiều, bênh vực nó mà ngày hôm nay nó mới làm ra chuyện động trời như vậy.
Nghe cha la mắng, cô ta giở trò khóc lóc thảm thiết rồi bắt đầu giận lẫy:
- Cha chẳng thương con gì cả, con thích Ngụy Tần Lãng thì có gì sai chứ? Chuyện xảy ra thế nào con cũng không muốn mà. Con ghét cha.
Nói rồi Chu Ân Nguyệt đưa tay lau nước mắt và chạy nhanh lên phòng, kết thúc cuộc nói chuyện đầy căng thẳng với Chu tổng. Ông ấy nhìn theo con gái mà chỉ biết lắc đầu bất lực.
...
Hai bốn giờ trôi qua thật nhanh, cô và anh lại gặp nhau, ngay trước cổng bệnh viện. Tần Lãng vẫn đến đúng giờ để đón cô về. Cô chỉ vừa ngồi vào xe, anh đã không thể chờ đợi được mà nôn nóng cất lời:
- Chị quyết định thế nào rồi?
Đêm qua cô đã thức đến gần sáng để suy nghĩ, cuối cùng cũng đã có đáp án. Ninh Mịch lấy hết can đảm đáp:
- Tôi đồng ý.
Cô đã quyết định sẽ lợi dụng "em trai" để biết thông tin về Ngụy Tần Lãng. Dù sao cô cũng khăng khăng nghĩ rằng anh muốn quen cô vì hứng thú nhất thời. Ninh Mịch không tin anh thật lòng, nghiêm túc trong mối quan hệ này.
- Chị lựa chọn sáng suốt đấy.
Xe lăn bánh trên đường, cô bắt đầu đi vào việc chính:
- Vậy bây giờ cậu hãy nói tôi biết, ngoài các mỏ khoáng sản ra, Ngụy Tần Lãng còn việc kinh doanh nào khác nữa không?
Anh nở nụ cười, chưa gì mà cô đã vội vàng hỏi. Có vẻ như Ninh Mịch nghĩ chỉ cần nói đồng ý thì có thể lập tức có được câu trả lời về Ngụy Tần Lãng từ anh.
- Hỏi gấp vậy sao? Trước khi tôi trả lời, chúng ta phải thay đổi một số thứ vì đã chính thức hẹn hò.
Anh thật lắm trò, xem ra cô chẳng dễ dàng gì mà có được thông tin từ anh.
- Thay đổi gì? Cậu mau nói đi.
Tần Lãng không chần chừ liền đáp:
- Cách xưng hô. Hai người đang yêu nhau, không thể xưng hô xa cách như vậy. Đúng không em yêu?
Cô giật bắn người khi nghe anh thốt ra hai chữ "em yêu" mà chẳng hề ngượng miệng. Sợ dây liêm sỉ của Tần Lãng đã thật sự bị đứt. Cô còn đang nghĩ có phải anh bị ấm đầu rồi không.
- Gì mà em yêu chứ? Cậu... cậu nhỏ tuổi hơn tôi đấy.
Lúc này mà cô còn lấy tuổi tác ra để bắt bẽ anh thì cũng chẳng có tác dụng gì. Tần Lãng mặt dày nở nụ cười đáp:
- Đã yêu nhau thì sao lại phân biệt tuổi tác. Em nên thay đổi cách xưng hô ngay từ bây giờ.
Trong mắt cô anh chỉ là cậu nhóc mười tám tuổi, vậy mà hôm nay dám cả gan gọi cô là em làm cô nổi cả da gà.
- Tôi không gọi được, cậu nhỏ hơn tôi nhiều tuổi như vậy, tôi không thể gọi cậu là anh.
Vì Tần Lãng biết rõ anh lớn hơn cô nên khi gọi em rất mượt nà mà chẳng thấy ngại. Còn cô thì hoàn toàn ngược lại, Ninh Mịch cảm thấy rất khó khăn.
- Nếu em không gọi, thì tôi sẽ không nói em biết về Ngụy Tần Lãng.
Rõ ràng anh nói một đằng làm một nẻo, bây giờ lại còn ra thêm yêu cầu đính kèm để làm khó cô.
- Cậu thật quá đáng!