Chương 50: Bức ảnh trong ví
Cả hai đến một quán coffee lãng mạn, trước đây Tần Lãng rất hiếm khi đi chơi vào chiều tối vì anh chỉ có công việc, nếu không bận bịu thì muốn ở nhà nghỉ ngơi, chẳng thích ra ngoài đường náo nhiệt. Nhưng kể từ khi yêu cô, anh đã học cách thay đổi, học lãng mạn để chiều chuộng bạn gái, lúc nào cũng muốn dành thời gian để ở cạnh Ninh Mịch.
Cả hai đang đứng order thức uống tại quầy, cô nhìn qua menu rồi nhẹ nhàng nói:
- Cho tôi một ly Matcha Latte.
Tần Lãng mở ví lấy ra chiếc thẻ thanh toán, đồng thời nói:
- Vậy hai ly Matcha Latte.
Đến cả thức uống anh cũng muốn gọi giống hệt cô, lúc nào cũng nũng nịu và bám dính. Người nhân viên nhận lấy thẻ thanh toán từ anh, Ninh Mịch lại bất chợt phát hiện một bức ảnh ở ngăn trong suốt trong ví của anh. Cô chỉ nhìn thoáng qua nhưng đã thấy rõ đó là ảnh chụp anh và một cô gái, cả hai đều mặt đồng phục học sinh.
Những suy nghĩ hỗn độn lại xuất hiện trong đầu cô, câu hỏi cô gái kia là ai khiến tâm trí cô rối bời. Nếu không phải là người quan trọng đối với anh thì cớ sao anh lại đặt ảnh của cô ấy ở trong ví?
Chẳng hiểu sao cô cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy bức ảnh ấy. Ninh Mịch muốn cất lời hỏi anh nhưng rồi cô lại chần chừ và không thể mở miệng.
- Chúng ta đến bàn ngồi thôi.
Anh nhận lại thẻ từ tay nhân viên rồi cho vào ví tiền và lấy số bàn rồi cất lời gọi cô nhưng Ninh Mịch cứ mãi suy nghĩ nên không nghe thấy, anh dịu dàng lặp lại câu nói:
- Em à, chúng ta sao bàn ngồi thôi.
Tần Lãng nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Vài giây trước cô còn đang vui vẻ và hớn hở khi được ra ngoài "hẹn hò" cùng anh thì bây giờ lại cảm thấy bức bối trong lòng vì nhìn thấy tấm ảnh chụp kia.
Ngồi xuống bàn, cô không nói gì cả, anh cũng phát hiện ra thái độ đột ngột thay đổi của Ninh Mịch nên cất lời:
- Em không vui khi đi cùng tôi sao?
Đáng lẽ ra cô sẽ rất vui, nhưng từ khi thấy anh chụp hình cùng người con gái khác thì chẳng vui nổi nữa. Cô im lặng không đáp lời, Tần Lãng nhích người ngồi gần bên cô nhưng Ninh Mịch lại né tránh. Anh thấy vậy liền đưa tay ôm lấy eo cô rồi kéo cô ngồi sát người anh.
- Có chuyện gì vậy? Tôi làm gì khiến em không vui à?
Cô đưa tay đẩy nhẹ anh ra, hành động tỏ rõ sự hờn dỗi:
- Xích ra đi, sao cậu ngồi sát tôi vậy?
Anh nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn mà chẳng chút ngại ngùng ở chốn đông người. Cũng may vị trí ngồi của cả hai khá khuất nên chẳng mấy ai để ý, nếu không cô sẽ tìm ngay một cái hố để chui vào.
- Cậu... người ta nhìn đấy.
Anh nhếch nhẹ một bên môi, vẻ mặt điềm tĩnh pha chút vô sỉ:
- Cứ để họ nhìn, tôi chỉ hôn bạn gái của tôi thôi mà.
Miệng thì nói với cô những lời ngọt ngào nhưng trong ví anh lại để ảnh người con gái khác, Ninh Mịch thật sự đang rất bức xúc.
- Bạn gái sao? Vậy còn cô gái được cậu để ảnh trong ví thì gọi là gì?
Anh có chút ngạc nhiên khi nghe cô đề cập đến bức ảnh trong ví, Tần Lãng còn không biết cô đã nhìn thấy tấm ảnh đó. Trông vẻ mặt hờn dỗi của cô, anh lại cảm thấy vui trong lòng:
- Em đang ghen sao?
Rõ ràng đã bị anh nói trúng tim đen nhưng Ninh Mịch vẫn khăng khăng chối:
- Ai thèm ghen. Tôi chỉ thuận miệng nên hỏi vậy thôi.
Dù cô không thừa nhận nhưng anh cũng hiểu cô đã để bụng chuyện bức ảnh. Thật ra cô gái bên cạnh anh trong tấm ảnh đó chính là Khả San. Trong buổi lễ tốt nghiệp của cô bé, Tần Lãng và Kính Huân cùng Khả San đã cùng nhau chụp ảnh, anh và cô em út cũng chụp riêng với nhau bằng máy ảnh kỹ thuật số lấy ngay, Khả San đã đưa bức ảnh cho anh trai giữ làm kỷ niệm, anh tiện tay nên mở bóp cất vào, không ngờ hôm nay lại khiến cô hiểu lầm.
Điều khiến anh bất ngờ hơn cả chính là thái độ "ghen" rất đáng yêu của cô vì Tần Lãng còn bâng khuâng sợ rằng cô vẫn chưa có tình cảm với anh.
- Cô ấy chỉ là bạn học của tôi thôi.
Ngay từ đầu anh đã lỡ nói dối nên bây giờ không thể nói ra sự thật được. Hơn nữa trong ảnh, anh và Khả San còn mặc trang phục học sinh, vậy nên cách giải thích vừa rồi tuy không phải là tốt nhất nhưng là cách phù hợp nhất.
- Bạn học mà thân đến mức bỏ cả ảnh vào ví sao. Cậu nghĩ tôi là trẻ con à?
Ánh mắt tức giận của cô khiến anh nhận ra sự nghiêm trọng, Tần Lãng nào nghĩ cô bực mình đến mức này.
- Ninh Mịch, tôi...
Ngay từ đầu cô đã không có lòng tin vào cuộc tình vội vã này, vì muốn giúp chị hai nên cô mới chấp nhận quen anh. Nhưng càng tiếp xúc với Tần Lãng, cô lại càng rung động, tận sâu trong lòng vẫn không ngừng hy vọng anh thật lòng với cô.
- Tôi muốn về nhà.
Cô không còn hứng thú đi chơi với anh nữa. Câu trả lời của Tần Lãng đối với Ninh Mịch chẳng chút thỏa đáng, chỉ là bạn học mà lại chụp ảnh choàng vai bá cổ, đã thế anh còn để hình trong ví, dù nghĩ thế nào cô cũng không thể tin anh "vô tội" được.
Cùng lúc nhân viên bưng nước đến, anh khó xử khi thấy cô không vui nhưng cũng chẳng biết phải giải thích thế nào nữa.
- Về gấp vậy sao? Vẫn chưa uống nước xong mà.
Ninh Mịch chẳng đáp lời, cô lạnh lùng cầm lấy ly nước, một hơi uống cạn trong sự ngỡ ngàng của anh.
- Giờ thì xong rồi.
Cô phũ phàng đứng dậy rời đi mà chẳng thèm ngoái lại nhìn anh, bây giờ cô cảm thấy rất tuyệt vọng, mấy lời ngọt ngào anh nói, nào là chịu trách nhiệm, muốn kết hôn cùng cô, tất cả đối với cô đều là dối trá vì sự xuất hiện của bức ảnh kia.
Cả hai đang đứng order thức uống tại quầy, cô nhìn qua menu rồi nhẹ nhàng nói:
- Cho tôi một ly Matcha Latte.
Tần Lãng mở ví lấy ra chiếc thẻ thanh toán, đồng thời nói:
- Vậy hai ly Matcha Latte.
Đến cả thức uống anh cũng muốn gọi giống hệt cô, lúc nào cũng nũng nịu và bám dính. Người nhân viên nhận lấy thẻ thanh toán từ anh, Ninh Mịch lại bất chợt phát hiện một bức ảnh ở ngăn trong suốt trong ví của anh. Cô chỉ nhìn thoáng qua nhưng đã thấy rõ đó là ảnh chụp anh và một cô gái, cả hai đều mặt đồng phục học sinh.
Những suy nghĩ hỗn độn lại xuất hiện trong đầu cô, câu hỏi cô gái kia là ai khiến tâm trí cô rối bời. Nếu không phải là người quan trọng đối với anh thì cớ sao anh lại đặt ảnh của cô ấy ở trong ví?
Chẳng hiểu sao cô cảm thấy rất khó chịu khi nhìn thấy bức ảnh ấy. Ninh Mịch muốn cất lời hỏi anh nhưng rồi cô lại chần chừ và không thể mở miệng.
- Chúng ta đến bàn ngồi thôi.
Anh nhận lại thẻ từ tay nhân viên rồi cho vào ví tiền và lấy số bàn rồi cất lời gọi cô nhưng Ninh Mịch cứ mãi suy nghĩ nên không nghe thấy, anh dịu dàng lặp lại câu nói:
- Em à, chúng ta sao bàn ngồi thôi.
Tần Lãng nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Vài giây trước cô còn đang vui vẻ và hớn hở khi được ra ngoài "hẹn hò" cùng anh thì bây giờ lại cảm thấy bức bối trong lòng vì nhìn thấy tấm ảnh chụp kia.
Ngồi xuống bàn, cô không nói gì cả, anh cũng phát hiện ra thái độ đột ngột thay đổi của Ninh Mịch nên cất lời:
- Em không vui khi đi cùng tôi sao?
Đáng lẽ ra cô sẽ rất vui, nhưng từ khi thấy anh chụp hình cùng người con gái khác thì chẳng vui nổi nữa. Cô im lặng không đáp lời, Tần Lãng nhích người ngồi gần bên cô nhưng Ninh Mịch lại né tránh. Anh thấy vậy liền đưa tay ôm lấy eo cô rồi kéo cô ngồi sát người anh.
- Có chuyện gì vậy? Tôi làm gì khiến em không vui à?
Cô đưa tay đẩy nhẹ anh ra, hành động tỏ rõ sự hờn dỗi:
- Xích ra đi, sao cậu ngồi sát tôi vậy?
Anh nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn mà chẳng chút ngại ngùng ở chốn đông người. Cũng may vị trí ngồi của cả hai khá khuất nên chẳng mấy ai để ý, nếu không cô sẽ tìm ngay một cái hố để chui vào.
- Cậu... người ta nhìn đấy.
Anh nhếch nhẹ một bên môi, vẻ mặt điềm tĩnh pha chút vô sỉ:
- Cứ để họ nhìn, tôi chỉ hôn bạn gái của tôi thôi mà.
Miệng thì nói với cô những lời ngọt ngào nhưng trong ví anh lại để ảnh người con gái khác, Ninh Mịch thật sự đang rất bức xúc.
- Bạn gái sao? Vậy còn cô gái được cậu để ảnh trong ví thì gọi là gì?
Anh có chút ngạc nhiên khi nghe cô đề cập đến bức ảnh trong ví, Tần Lãng còn không biết cô đã nhìn thấy tấm ảnh đó. Trông vẻ mặt hờn dỗi của cô, anh lại cảm thấy vui trong lòng:
- Em đang ghen sao?
Rõ ràng đã bị anh nói trúng tim đen nhưng Ninh Mịch vẫn khăng khăng chối:
- Ai thèm ghen. Tôi chỉ thuận miệng nên hỏi vậy thôi.
Dù cô không thừa nhận nhưng anh cũng hiểu cô đã để bụng chuyện bức ảnh. Thật ra cô gái bên cạnh anh trong tấm ảnh đó chính là Khả San. Trong buổi lễ tốt nghiệp của cô bé, Tần Lãng và Kính Huân cùng Khả San đã cùng nhau chụp ảnh, anh và cô em út cũng chụp riêng với nhau bằng máy ảnh kỹ thuật số lấy ngay, Khả San đã đưa bức ảnh cho anh trai giữ làm kỷ niệm, anh tiện tay nên mở bóp cất vào, không ngờ hôm nay lại khiến cô hiểu lầm.
Điều khiến anh bất ngờ hơn cả chính là thái độ "ghen" rất đáng yêu của cô vì Tần Lãng còn bâng khuâng sợ rằng cô vẫn chưa có tình cảm với anh.
- Cô ấy chỉ là bạn học của tôi thôi.
Ngay từ đầu anh đã lỡ nói dối nên bây giờ không thể nói ra sự thật được. Hơn nữa trong ảnh, anh và Khả San còn mặc trang phục học sinh, vậy nên cách giải thích vừa rồi tuy không phải là tốt nhất nhưng là cách phù hợp nhất.
- Bạn học mà thân đến mức bỏ cả ảnh vào ví sao. Cậu nghĩ tôi là trẻ con à?
Ánh mắt tức giận của cô khiến anh nhận ra sự nghiêm trọng, Tần Lãng nào nghĩ cô bực mình đến mức này.
- Ninh Mịch, tôi...
Ngay từ đầu cô đã không có lòng tin vào cuộc tình vội vã này, vì muốn giúp chị hai nên cô mới chấp nhận quen anh. Nhưng càng tiếp xúc với Tần Lãng, cô lại càng rung động, tận sâu trong lòng vẫn không ngừng hy vọng anh thật lòng với cô.
- Tôi muốn về nhà.
Cô không còn hứng thú đi chơi với anh nữa. Câu trả lời của Tần Lãng đối với Ninh Mịch chẳng chút thỏa đáng, chỉ là bạn học mà lại chụp ảnh choàng vai bá cổ, đã thế anh còn để hình trong ví, dù nghĩ thế nào cô cũng không thể tin anh "vô tội" được.
Cùng lúc nhân viên bưng nước đến, anh khó xử khi thấy cô không vui nhưng cũng chẳng biết phải giải thích thế nào nữa.
- Về gấp vậy sao? Vẫn chưa uống nước xong mà.
Ninh Mịch chẳng đáp lời, cô lạnh lùng cầm lấy ly nước, một hơi uống cạn trong sự ngỡ ngàng của anh.
- Giờ thì xong rồi.
Cô phũ phàng đứng dậy rời đi mà chẳng thèm ngoái lại nhìn anh, bây giờ cô cảm thấy rất tuyệt vọng, mấy lời ngọt ngào anh nói, nào là chịu trách nhiệm, muốn kết hôn cùng cô, tất cả đối với cô đều là dối trá vì sự xuất hiện của bức ảnh kia.