Chương 64: Anh không về
Hiện tại cô chẳng còn nhận ra "em trai" mười tám tuổi của những ngày đầu gặp nhau nữa. Giờ đây anh dày mặt, vô sỉ, đã thế còn nói đủ điều, khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng, kiệm lời mà cô từng biết.
Chuyện chia tay cô đã nói nhiều lần, nhưng đối với anh chỉ là gió thoảng qua tai. Đến giờ anh vẫn ngang nhiên xem cô là bạn gái của anh. Nhưng thật ra từ sau khi biết anh không phản bội cô, Ninh Mịch lại càng chẳng nỡ xa anh, nếu không cô đã dứt khoát cự tuyệt với những hành động thân mật của Tần Lãng. Tình cảnh hiện giờ của đôi trẻ này hệt như câu nói "Tình trong như đã mặt ngoài còn e."
- Vậy chờ một lát, tôi nấu cho anh.
Mọi ngày cô đi làm về sẽ nấu thức ăn đủ cho một người để tránh lãng phí, vì vậy nên bây giờ phải nấu thêm cho Tần Lãng.
Cô nhanh chân đứng dậy đi vào bếp, anh nhìn theo bóng lưng cô, cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Ninh Mịch xem trong tủ lạnh rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Tôi nấu mì thịt bò cho anh được không?
Anh bước đến gần cô, bất chợt ôm lấy cô từ phía sau, lời nói nhỏ nhẹ chứa dựng sự mê hoặc:
- Chỉ cần là em nấu thì món nào anh cũng ăn.
Từng câu anh nói ra đều cố tình thả thính, Ninh Mịch đang nghĩ liệu anh có thật lòng yêu cô hay chỉ đơn thuần là say nắng nhất thời.
- Bỏ ra đi, anh làm vậy thì sao tôi nấu được?
Cô xoay mặt về sau nhìn anh, Tần Lãng nhân cơ hội liền hôn chụt lên môi cô một cái.
- Vậy anh ra bàn ngồi chờ em.
Chiếc đuôi bự bám người cứ không ngừng bày tỏ những hành động thân mật. Cô ngượng đỏ cả mặt, còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh. Tần Lãng cứ ngồi ngắm cô không rời, Ninh Mịch nấu ăn mà cảm thấy áp lực vô cùng.
Nấu xong cô liền bưng bát mì đặt lên bàn, ngay trước mặt anh. Ninh Mịch đưa thìa và đũa cho "bé bự" rồi nói:
- Anh ăn đi, xong rồi thì về nhà.
Nghe cô có ý muốn đuổi anh về, Tần Lãng liền buông đũa:
- Tự nhiên anh không thấy đói nữa.
Thái độ anh thay đổi đến chóng cả mặt, dường như cô đã nhận ra Tần Lãng đang giận lẫy.
- Sao vậy chứ? Tôi đã nấu rồi mà, anh không mau ăn mì sẽ nở ra hết đấy.
Anh nhìn cô, đôi mất tỏ ra nũng nịu:
- Nghe em bảo ăn xong phải về nhà nên anh không muốn ăn nữa.
Câu nói này của anh có phải đã thể hiện quá rõ ràng, Tần Lãng có ý nói anh không muốn về.
- Vậy chẳng lẽ anh muốn ở lại đây cả đêm à?
Bị cô hỏi trúng tim đen, anh chẳng những không biết xấu hổ mà còn gật đầu:
- Đúng thế, dù sao thì trời cũng đang mưa, anh lại đang lạnh, vậy nên tốt nhất là ở bên cạnh em.
Anh tỏ ra mãn nguyện dù chưa được sự cho phép của cô, Ninh Mịch đưa tay cầm lấy bát mì:
- Anh không ăn thì thôi.
Cô càng cư xử nhẹ nhàng, anh lại càng làm tới, đứa trẻ to xác này, cô thật không thể chiều chuộng nổi. Thấy cô định bưng bát mì đi để anh nhịn đói, Tần Lãng vội giữ tay cô lại:
- Này, em phũ phàng vậy sao? Thật ra anh đang rất đói, đói sắp xỉu luôn rồi.
Anh vội cầm đũa lên rồi bắt đầu thưởng thức, cô chỉ biết lắc đầu bó tay, bày đủ trò rồi mới chịu ăn.
- Sau này anh muốn được thường xuyên ăn những món em nấu.
Cô thoáng bối rối trước câu nói mang hàm ý sâu xa của anh. Tần Lãng đang muốn đề cập đến việc cả hai sẽ có một mối quan hệ bên nhau lâu dài, gắn bó.
- Ai thèm nấu cho anh.
Dù Ninh Mịch nói thế nhưng trong lòng cô lại rất hạnh phúc. Nếu thật sự muốn cả hai chấm dứt thì cô đã không lo lắng cho anh nhiều như vậy.
- Vậy anh sẽ nấu cho em.
Cả hai nhìn nhau, trong ánh mắt hiện rõ hình ảnh của đối phương. Tần Lãng quan tâm mà hỏi han:
- Mà em sống một mình sao? Ba mẹ em hiện đang ở đâu?
Anh đang muốn tìm hiểu về người mình yêu đây mà, dạo gần đây Tần Lãng khác hẳn, biết quan tâm, nũng nịu, không còn cục súc, lạnh nhạt với cô như trước đây.
- Tôi sống ở đây với chị hai. Vài năm trước ba mẹ tôi đã chuyển về quê sống vì thích bầu không khí trong lành ở quê, hơn nữa ba mẹ muốn về quê mở phòng mạch Đông y để khám chữa bệnh miễn phí cho người dân nghèo.
Gia đình cô ba đời đều theo ngành y, đến tuổi xế chiều, ba mẹ của Ninh Mịch muốn tập trung cho việc thiện nguyện, sống vui khỏe, yên bình bên nhau.
- Bà nội của anh cũng rất thích cuộc sống ở quê, vậy nên dù ba mẹ anh đã nhiều lần nói bà chuyển về Ngụy gia sống nhưng bà vẫn nhất quyết không đồng ý. À phải rồi, bà nội nói với anh, nội rất ưng ý bác sĩ Triệu xinh đẹp, nội ước bác sĩ Triệu là cháu dâu của nội.
Anh nhìn Ninh Mịch không rời mắt vì muốn quan sát biểu hiện của cô. Nghe anh nói, co không tránh khỏi ngượng ngùng, Ninh Mịch cứ thấy bán tính bán nghi:
- Là nội nói hay anh nói?
Tần Lãng nở nụ cười dịu dàng:
- Nếu em không tin, ngay ngày mai anh sẽ đưa em về Ngụy gia ra mắt bà nội.
Chuyện chia tay cô đã nói nhiều lần, nhưng đối với anh chỉ là gió thoảng qua tai. Đến giờ anh vẫn ngang nhiên xem cô là bạn gái của anh. Nhưng thật ra từ sau khi biết anh không phản bội cô, Ninh Mịch lại càng chẳng nỡ xa anh, nếu không cô đã dứt khoát cự tuyệt với những hành động thân mật của Tần Lãng. Tình cảnh hiện giờ của đôi trẻ này hệt như câu nói "Tình trong như đã mặt ngoài còn e."
- Vậy chờ một lát, tôi nấu cho anh.
Mọi ngày cô đi làm về sẽ nấu thức ăn đủ cho một người để tránh lãng phí, vì vậy nên bây giờ phải nấu thêm cho Tần Lãng.
Cô nhanh chân đứng dậy đi vào bếp, anh nhìn theo bóng lưng cô, cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Ninh Mịch xem trong tủ lạnh rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Tôi nấu mì thịt bò cho anh được không?
Anh bước đến gần cô, bất chợt ôm lấy cô từ phía sau, lời nói nhỏ nhẹ chứa dựng sự mê hoặc:
- Chỉ cần là em nấu thì món nào anh cũng ăn.
Từng câu anh nói ra đều cố tình thả thính, Ninh Mịch đang nghĩ liệu anh có thật lòng yêu cô hay chỉ đơn thuần là say nắng nhất thời.
- Bỏ ra đi, anh làm vậy thì sao tôi nấu được?
Cô xoay mặt về sau nhìn anh, Tần Lãng nhân cơ hội liền hôn chụt lên môi cô một cái.
- Vậy anh ra bàn ngồi chờ em.
Chiếc đuôi bự bám người cứ không ngừng bày tỏ những hành động thân mật. Cô ngượng đỏ cả mặt, còn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh. Tần Lãng cứ ngồi ngắm cô không rời, Ninh Mịch nấu ăn mà cảm thấy áp lực vô cùng.
Nấu xong cô liền bưng bát mì đặt lên bàn, ngay trước mặt anh. Ninh Mịch đưa thìa và đũa cho "bé bự" rồi nói:
- Anh ăn đi, xong rồi thì về nhà.
Nghe cô có ý muốn đuổi anh về, Tần Lãng liền buông đũa:
- Tự nhiên anh không thấy đói nữa.
Thái độ anh thay đổi đến chóng cả mặt, dường như cô đã nhận ra Tần Lãng đang giận lẫy.
- Sao vậy chứ? Tôi đã nấu rồi mà, anh không mau ăn mì sẽ nở ra hết đấy.
Anh nhìn cô, đôi mất tỏ ra nũng nịu:
- Nghe em bảo ăn xong phải về nhà nên anh không muốn ăn nữa.
Câu nói này của anh có phải đã thể hiện quá rõ ràng, Tần Lãng có ý nói anh không muốn về.
- Vậy chẳng lẽ anh muốn ở lại đây cả đêm à?
Bị cô hỏi trúng tim đen, anh chẳng những không biết xấu hổ mà còn gật đầu:
- Đúng thế, dù sao thì trời cũng đang mưa, anh lại đang lạnh, vậy nên tốt nhất là ở bên cạnh em.
Anh tỏ ra mãn nguyện dù chưa được sự cho phép của cô, Ninh Mịch đưa tay cầm lấy bát mì:
- Anh không ăn thì thôi.
Cô càng cư xử nhẹ nhàng, anh lại càng làm tới, đứa trẻ to xác này, cô thật không thể chiều chuộng nổi. Thấy cô định bưng bát mì đi để anh nhịn đói, Tần Lãng vội giữ tay cô lại:
- Này, em phũ phàng vậy sao? Thật ra anh đang rất đói, đói sắp xỉu luôn rồi.
Anh vội cầm đũa lên rồi bắt đầu thưởng thức, cô chỉ biết lắc đầu bó tay, bày đủ trò rồi mới chịu ăn.
- Sau này anh muốn được thường xuyên ăn những món em nấu.
Cô thoáng bối rối trước câu nói mang hàm ý sâu xa của anh. Tần Lãng đang muốn đề cập đến việc cả hai sẽ có một mối quan hệ bên nhau lâu dài, gắn bó.
- Ai thèm nấu cho anh.
Dù Ninh Mịch nói thế nhưng trong lòng cô lại rất hạnh phúc. Nếu thật sự muốn cả hai chấm dứt thì cô đã không lo lắng cho anh nhiều như vậy.
- Vậy anh sẽ nấu cho em.
Cả hai nhìn nhau, trong ánh mắt hiện rõ hình ảnh của đối phương. Tần Lãng quan tâm mà hỏi han:
- Mà em sống một mình sao? Ba mẹ em hiện đang ở đâu?
Anh đang muốn tìm hiểu về người mình yêu đây mà, dạo gần đây Tần Lãng khác hẳn, biết quan tâm, nũng nịu, không còn cục súc, lạnh nhạt với cô như trước đây.
- Tôi sống ở đây với chị hai. Vài năm trước ba mẹ tôi đã chuyển về quê sống vì thích bầu không khí trong lành ở quê, hơn nữa ba mẹ muốn về quê mở phòng mạch Đông y để khám chữa bệnh miễn phí cho người dân nghèo.
Gia đình cô ba đời đều theo ngành y, đến tuổi xế chiều, ba mẹ của Ninh Mịch muốn tập trung cho việc thiện nguyện, sống vui khỏe, yên bình bên nhau.
- Bà nội của anh cũng rất thích cuộc sống ở quê, vậy nên dù ba mẹ anh đã nhiều lần nói bà chuyển về Ngụy gia sống nhưng bà vẫn nhất quyết không đồng ý. À phải rồi, bà nội nói với anh, nội rất ưng ý bác sĩ Triệu xinh đẹp, nội ước bác sĩ Triệu là cháu dâu của nội.
Anh nhìn Ninh Mịch không rời mắt vì muốn quan sát biểu hiện của cô. Nghe anh nói, co không tránh khỏi ngượng ngùng, Ninh Mịch cứ thấy bán tính bán nghi:
- Là nội nói hay anh nói?
Tần Lãng nở nụ cười dịu dàng:
- Nếu em không tin, ngay ngày mai anh sẽ đưa em về Ngụy gia ra mắt bà nội.