Chương 73: Phu nhân của lão đại
Anh nhớ lại kẻ đã bắn anh một phát đạn, trong giây phút hỗn loạn, anh thấp thoáng nhìn thấy vết tích mang dấu ấn cá nhân trên cơ thể của hắn.
- Kẻ đã ra tay bắn tôi có một hình xăm ở cổ.
Dường như Tần Lãng đã biết được điều gì đó, sau khi tịnh tâm và hồi tưởng lại vụ việc, anh bắt đầu tìm ra một số manh mối quan trọng.
- Lão đại đã biết danh tính của kẻ đó sao?
Chuyện này anh cũng chưa thể khẳng định. Tuy nhiên dựa vào những điều quan sát được, phần nào giúp anh có thể đưa ra nhiều sự phán đoán.
- Hình xăm trên cổ của hắn trông rất giống với hình xăm của tên Lục Hạo.
Nghe đến đây, các vệ sĩ nhìn nhau đầy ngỡ ngàng, có lẽ họ đã biết vấn đề mấu chốt mà Tần Lãng muốn nói đến:
- Lục Hạo sao? Nếu quả thật là hắn, vậy chẳng lẽ bọn chúng là người của...
Kẻ đứng phía sau chuyện này ắt hẳn không tầm thường và rất mưu mô, tàn độc. Một cuộc mai phục và tấn công có chủ đích từ trước, rốt cuộc ai là chủ mưu đứng sau vụ việc kinh hoàng?
...
Buổi chiều tan làm, cô lại đến phòng bệnh chăm sóc người yêu. Anh nhìn thấy cô thì như mèo thấy mỡ dù đang bị thương, lúc nào cũng tỏ ra nũng nịu, muốn cô chiều chuộng đủ thứ.
- Anh thèm mì thịt bò em nấu.
Sau khi tập đi xong, cô đúc cháo cho anh, Tần Lãng vừa ăn vừa nhắc lại món mì thịt bò, món ăn đầu tiên mà cô nấu cho anh.
- Vậy chiều mai em sẽ nấu rồi mang vào bệnh viện. Hết tuần này là anh có thể xuất viện rồi, về nhà em sẽ nấu cho anh thật nhiều món ngon.
Cô chiều anh hết mực, Tần Lãng muốn gì cô cũng đáp ứng, cũng vì vậy mà anh được nước làm tới, hệt như đứa trẻ to xác.
- Xuất viện rồi thì anh sẽ không được gặp em vào buổi tối.
Sự lo lắng của Tần Lãng khiến cô không khỏi ngạc nhiên, thay vì nghĩ đến sức khỏe, anh lại lo buổi tối không gặp được cô.
- Sau khi tan làm em sẽ đến thăm anh.
Tần Lãng nhân cơ hội liền lộ rõ ý đồ:
- Vậy em có định ở lại với anh không?
Ban đầu khi thấy anh bị thương, máu me bê bết, cô lo đến run rẩy, mất ăn mất ngủ, nhưng nào ngờ anh vừa tỉnh dậy đã không ngừng vô sỉ, đến tận hôm nay thì chẳng còn hình tượng gì nữa.
- Đâu đến mức phải ở lại, dù sao thì đến lúc xuất viện anh cũng đã khỏe rồi mà.
Cô chỉ nói sự thật, nhưng xem ra lại không vừa ý "cậu nhóc" to xác. Anh tỏ ra buồn bã mà nói:
- Vậy là em không muốn ở cạnh anh? Lỡ như nửa đêm anh bị đau thì phải làm sao?
Rõ ràng chuyện cô từ chối ở lại nhà anh hoàn toàn khác với việc cô không muốn ở cạnh anh, vậy mà qua miệng Tần Lãng thì cô như trở thành người có lỗi.
- Hai chuyện này không giống nhau mà.
Bây giờ cô chẳng biết ai mới là phái nữ cần được che chở. Vậy ra tuổi tác cũng chỉ là một con số, anh đã ba mươi tuổi thì sao, tính tình còn trẻ con hơn cả mấy cậu nhóc mười tám tuổi. Cô cảm thấy bản thân thật trưởng thành và ra dáng chị trong mối quan hệ yêu đương này.
- Chung quy lại em vẫn không muốn ở cạnh anh. Anh hiểu rồi.
Gương mặt làm nũng pha chút hờn dỗi khiến cô nổi hết da gà. Anh vẫn chưa xuất viện mà đã lo xa đến vậy.
- Anh giận sao?
Cô nhỏ nhẹ hỏi, thật ra anh nào giận, Tần Lãng chỉ đang muốn mè nheo với bạn gái.
- Em đáng yêu như vậy sao anh có thể giận em được.
Mấy hôm nay cô liên tục được nghe những lời thả thính sến sẩm, cô chưa từng nghĩ khi yêu anh sẽ ngọt ngào đến thế. Ninh Mịch nở nụ cười:
- Anh có thôi trò dẻo miệng đi không? Sến quá.
Cô vừa nói dứt lời thì bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa. Vệ sĩ của Tần Lãng đã đến thăm anh, sau khi được sự cho phép, họ mở cửa đi vào trong. Mọi người nhìn thấy bác sĩ Triệu đang ở cạnh anh thì không còn nghi ngờ gì nữa, họ khẳng định lời cô nói lần trước hoàn toàn là sự thật. Vậy ra chủ tịch Ngụy đã âm thầm có bạn gái mà chẳng chịu công khai với đàn em.
- Lão đại.
Mọi người cúi đầu chào anh rồi nhanh chóng nhìn sang cô:
- Chào phu nhân.
Cô hơi bất ngờ khi họ gọi cô là "phu nhân". Quả là vệ sĩ của Tần Lãng, ứng biến nhanh nhạy và lây cả thói "nịnh bợ" của anh.
- Mọi người đừng gọi tôi như vậy, cứ gọi là bác sĩ Triệu được rồi.
Tần Lãng nghe thấy liền cất lời nhấn mạnh mối quan hệ hiện tại giữa cả hai:
- Họ gọi như vậy mới phải phép chứ, dù sao thì em cũng là vợ sắp cưới của anh.
Lúc này không chỉ mỗi cô mà cả những người vệ sĩ cũng ngạc nhiên, họ mở to mắt, vẻ mặt ngây ra rồi lại nhìn nhau như muốn tìm kiếm câu trả lời. Cách đây vài ngày Ninh Mịch còn bảo với họ cô là bạn gái của anh, vậy mà loay hoay đã trở thành vợ sắp cưới. Chủ tịch Ngụy mặt lạnh không công khai thì thôi, nhưng một khi nói ra liền gây chấn động, một bước tiến thẳng đến chuyện hôn nhân.
- Vợ sắp cưới sao?
Cô phải hỏi lại vì sợ mình vừa nghe nhầm. Tần Lãng miệng mồm quá lanh lợi, anh nói ra những điều mà cô chẳng lường trước được. Trong khi cô chưa từng được anh cầu hồn, vậy mà đùng một cái lại bảo cô là vợ sắp cưới của anh, thật không đỡ nổi.
Anh nào biết xấu hổ, bất chấp sự có mặt của cấp dưới và câu hỏi ngờ vực từ cô, Tần Lãng vẫn vô tư mà nũng nịu:
- Vợ à, anh muốn ăn nữa, mau đút anh đi.
Cô ngại ngùng vì đang có mặt của những người khác ở đây. Vệ sĩ ngỡ ngàng nhìn anh, họ không còn nhận ra chủ tịch Ngụy lạnh lùng, nghiêm nghị nữa. Anh vô sỉ nên không thấy ngại nhưng mọi người đang có mặt đều thấy xấu hổ thay anh.
- Kẻ đã ra tay bắn tôi có một hình xăm ở cổ.
Dường như Tần Lãng đã biết được điều gì đó, sau khi tịnh tâm và hồi tưởng lại vụ việc, anh bắt đầu tìm ra một số manh mối quan trọng.
- Lão đại đã biết danh tính của kẻ đó sao?
Chuyện này anh cũng chưa thể khẳng định. Tuy nhiên dựa vào những điều quan sát được, phần nào giúp anh có thể đưa ra nhiều sự phán đoán.
- Hình xăm trên cổ của hắn trông rất giống với hình xăm của tên Lục Hạo.
Nghe đến đây, các vệ sĩ nhìn nhau đầy ngỡ ngàng, có lẽ họ đã biết vấn đề mấu chốt mà Tần Lãng muốn nói đến:
- Lục Hạo sao? Nếu quả thật là hắn, vậy chẳng lẽ bọn chúng là người của...
Kẻ đứng phía sau chuyện này ắt hẳn không tầm thường và rất mưu mô, tàn độc. Một cuộc mai phục và tấn công có chủ đích từ trước, rốt cuộc ai là chủ mưu đứng sau vụ việc kinh hoàng?
...
Buổi chiều tan làm, cô lại đến phòng bệnh chăm sóc người yêu. Anh nhìn thấy cô thì như mèo thấy mỡ dù đang bị thương, lúc nào cũng tỏ ra nũng nịu, muốn cô chiều chuộng đủ thứ.
- Anh thèm mì thịt bò em nấu.
Sau khi tập đi xong, cô đúc cháo cho anh, Tần Lãng vừa ăn vừa nhắc lại món mì thịt bò, món ăn đầu tiên mà cô nấu cho anh.
- Vậy chiều mai em sẽ nấu rồi mang vào bệnh viện. Hết tuần này là anh có thể xuất viện rồi, về nhà em sẽ nấu cho anh thật nhiều món ngon.
Cô chiều anh hết mực, Tần Lãng muốn gì cô cũng đáp ứng, cũng vì vậy mà anh được nước làm tới, hệt như đứa trẻ to xác.
- Xuất viện rồi thì anh sẽ không được gặp em vào buổi tối.
Sự lo lắng của Tần Lãng khiến cô không khỏi ngạc nhiên, thay vì nghĩ đến sức khỏe, anh lại lo buổi tối không gặp được cô.
- Sau khi tan làm em sẽ đến thăm anh.
Tần Lãng nhân cơ hội liền lộ rõ ý đồ:
- Vậy em có định ở lại với anh không?
Ban đầu khi thấy anh bị thương, máu me bê bết, cô lo đến run rẩy, mất ăn mất ngủ, nhưng nào ngờ anh vừa tỉnh dậy đã không ngừng vô sỉ, đến tận hôm nay thì chẳng còn hình tượng gì nữa.
- Đâu đến mức phải ở lại, dù sao thì đến lúc xuất viện anh cũng đã khỏe rồi mà.
Cô chỉ nói sự thật, nhưng xem ra lại không vừa ý "cậu nhóc" to xác. Anh tỏ ra buồn bã mà nói:
- Vậy là em không muốn ở cạnh anh? Lỡ như nửa đêm anh bị đau thì phải làm sao?
Rõ ràng chuyện cô từ chối ở lại nhà anh hoàn toàn khác với việc cô không muốn ở cạnh anh, vậy mà qua miệng Tần Lãng thì cô như trở thành người có lỗi.
- Hai chuyện này không giống nhau mà.
Bây giờ cô chẳng biết ai mới là phái nữ cần được che chở. Vậy ra tuổi tác cũng chỉ là một con số, anh đã ba mươi tuổi thì sao, tính tình còn trẻ con hơn cả mấy cậu nhóc mười tám tuổi. Cô cảm thấy bản thân thật trưởng thành và ra dáng chị trong mối quan hệ yêu đương này.
- Chung quy lại em vẫn không muốn ở cạnh anh. Anh hiểu rồi.
Gương mặt làm nũng pha chút hờn dỗi khiến cô nổi hết da gà. Anh vẫn chưa xuất viện mà đã lo xa đến vậy.
- Anh giận sao?
Cô nhỏ nhẹ hỏi, thật ra anh nào giận, Tần Lãng chỉ đang muốn mè nheo với bạn gái.
- Em đáng yêu như vậy sao anh có thể giận em được.
Mấy hôm nay cô liên tục được nghe những lời thả thính sến sẩm, cô chưa từng nghĩ khi yêu anh sẽ ngọt ngào đến thế. Ninh Mịch nở nụ cười:
- Anh có thôi trò dẻo miệng đi không? Sến quá.
Cô vừa nói dứt lời thì bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa. Vệ sĩ của Tần Lãng đã đến thăm anh, sau khi được sự cho phép, họ mở cửa đi vào trong. Mọi người nhìn thấy bác sĩ Triệu đang ở cạnh anh thì không còn nghi ngờ gì nữa, họ khẳng định lời cô nói lần trước hoàn toàn là sự thật. Vậy ra chủ tịch Ngụy đã âm thầm có bạn gái mà chẳng chịu công khai với đàn em.
- Lão đại.
Mọi người cúi đầu chào anh rồi nhanh chóng nhìn sang cô:
- Chào phu nhân.
Cô hơi bất ngờ khi họ gọi cô là "phu nhân". Quả là vệ sĩ của Tần Lãng, ứng biến nhanh nhạy và lây cả thói "nịnh bợ" của anh.
- Mọi người đừng gọi tôi như vậy, cứ gọi là bác sĩ Triệu được rồi.
Tần Lãng nghe thấy liền cất lời nhấn mạnh mối quan hệ hiện tại giữa cả hai:
- Họ gọi như vậy mới phải phép chứ, dù sao thì em cũng là vợ sắp cưới của anh.
Lúc này không chỉ mỗi cô mà cả những người vệ sĩ cũng ngạc nhiên, họ mở to mắt, vẻ mặt ngây ra rồi lại nhìn nhau như muốn tìm kiếm câu trả lời. Cách đây vài ngày Ninh Mịch còn bảo với họ cô là bạn gái của anh, vậy mà loay hoay đã trở thành vợ sắp cưới. Chủ tịch Ngụy mặt lạnh không công khai thì thôi, nhưng một khi nói ra liền gây chấn động, một bước tiến thẳng đến chuyện hôn nhân.
- Vợ sắp cưới sao?
Cô phải hỏi lại vì sợ mình vừa nghe nhầm. Tần Lãng miệng mồm quá lanh lợi, anh nói ra những điều mà cô chẳng lường trước được. Trong khi cô chưa từng được anh cầu hồn, vậy mà đùng một cái lại bảo cô là vợ sắp cưới của anh, thật không đỡ nổi.
Anh nào biết xấu hổ, bất chấp sự có mặt của cấp dưới và câu hỏi ngờ vực từ cô, Tần Lãng vẫn vô tư mà nũng nịu:
- Vợ à, anh muốn ăn nữa, mau đút anh đi.
Cô ngại ngùng vì đang có mặt của những người khác ở đây. Vệ sĩ ngỡ ngàng nhìn anh, họ không còn nhận ra chủ tịch Ngụy lạnh lùng, nghiêm nghị nữa. Anh vô sỉ nên không thấy ngại nhưng mọi người đang có mặt đều thấy xấu hổ thay anh.