Chương 104: Thuốc Trị Sẹo
Trước khi tỉnh dậy, Hồ Cẩm Đào luôn bị dồn vào những tình cảnh đáng sợ vô cùng. Khi thì bị ép nhảy lầu, khi thì bị chôn sống. Còn quá đáng hơn, có một thời gian, ác mộng kinh hoàng luôn lặp đi lặp lại khiến cho Hồ Cẩm Đào không thể nào phân biệt được mình đang ở hiện thực hay đang mơ nữa.
Giữa màn đêm đen tối như mực chẳng thể nào nhìn rõ lối, Hồ Cẩm Đào có thể cảm nhận rõ hai tay cùng với chân bị trói chặt lại. Cô mở mắt ra, bóng đen ngay lập tức nhấn chìm tầm nhìn của cô, miệng bị băng dính quấn chặt, muốn nhúc nhích cũng không được.
Ánh sáng yếu ớt từ phía trên chiếu xuống, Hồ Cẩm Đào nheo mắt cố nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Một bóng người từ từ xuất hiện. Do người đó đi ngược với ánh sáng, Hồ Cẩm Đào chỉ có thể nhìn thấy một mặt tối đen phía trước của người đó. Cô nhận thức rõ, dáng đi của người đó nhẹ nhàng, uyển chuyển, vóc dáng trông rất giống thể hình của một người phụ nữ.
Người đó không nói bất cứ một câu gì, chậm rãi từng bước tiến gần về phía Hồ Cẩm Đào. Tia sáng đó dần tắt đi, trước khi vụt tắt Hồ Cẩm Đào nhìn thấy rõ trên tay người đó cầm một chiếc hộp sắt màu xám.
Trước mắt không còn nhìn thấy gì, Hồ Cẩm Đào chỉ có thể dựa vào thính giác để theo dõi mọi sự chuyển động xung quanh mình. Cô nghe thấy âm thanh mở nắp hộp, sau đó vài tiếng kêu của kim loại vang lên.
Hồ Cẩm Đào có thể cảm nhận được, người lạ mặt đó đang nhìn cô với ánh mắt ăn tươi nuốt sống. Vài phút tĩnh lặng, người đó bỗng cười phá lên. Chính vì tình tiết này mà Hồ Cẩm Đào có thể phân biệt được và chắc chắn rằng điệu cười đó là của người phụ nữ.
Chết tiệt! Toàn thân của Hồ Cẩm Đào bây giờ không thể nào cử động nổi. Trong đêm tối, con người dường như rơi vào thế cô lập, chẳng thể nào hoạt động bình thường như một con thú săn mồi vào ban đêm được.
Bên tai truyền đến những lời châm biếm của ả đàn bà kia, Hồ Cẩm Đào cảm thấy giọng nói đó rất quen, dường như cô đã nghe qua ở đâu đó rồi. Nhưng hiện tại đầu óc của cô rỗng tuếch hoàn toàn, lại còn rơi vào tình cảnh hoảng loạn này, cô thật sự không thể nào nhớ ra mình từng nghe giọng nói đó ở đâu.
Hai bên tai của Hồ Cẩm Đào bỗng dưng bị ù, bao nhiêu lời nói của người phụ nữ đó cô hoàn hoàn không thể nào nghe rõ. Nhưng sau đó tai cô lại phục hồi, nghe được rõ giọng điệu mỉa mai đó mồn một.
"...., mày đúng là một cô gái đáng thương! Nếu như không có mày ở trên đời này thì sẽ không có ai cản mũi, làm gián đoạn việc tao bước chân vào làm dâu nhà hào môn. Chỉ tại một đứa con riêng như mày cho nên tao không được gả cho anh ấy! Chính mày đã cướp anh ấy khỏi cuộc đời của tao. Mày nghĩ sau tất cả tao có thể để mọi chuyện trôi qua một cách dễ dàng như vậy sao? Mày quá ngây thơ rồi! Những thứ quý giá của mày tao nhất định phải cướp bằng được, kể cả người đàn ông mày yêu, tao sẽ lấy đi tất cả, không chừa lại một thứ gì! Trên chiến trường này, chỉ được phép tồn tại lại một vị tướng! Một mất một còn! Tao cực kỳ thích chơi trò mèo vờn chuột! Một khi dày vò con mồi đến nẫu người thì cuộc chơi càng thêm kích thích. Tao sẽ từng bước đẩy vào những cái bẫy mà tao sắp đặt. Mà tao cũng hứa với mày luôn, tao sẽ không để mày chết đi nhanh như vậy đâu! Tao muốn mày muốn sống cũng không sống được, muốn chết cũng không chết xong! Há há ha ha! Với cơ thể nuột nà như vậy, nếu biết cô vợ trên danh nghĩa của mình vị vô số đàn ông chơi qua, liệu rằng anh ấy còn lý do gì mà không do dự kí vào đơn ly hôn chứ? Mọi chuyện rất thú vị đây! Tao rất mong chờ vào kết quả của cuộc chơi này!...., chúc mày may mắn!"
Tài thật, rõ ràng từng câu từng chữ Hồ Cẩm Đào đều có thể nghe rõ, nhưng chỉ riêng lúc người phụ nữ đó căm phẫn gọi ra cái tên của cô, cô hoàn toàn không thể nghe ra một câu gì.
Hồ Cẩm Đào muốn mở miệng nói điều gì đó, ngay lập tức một thứ đồ nhọn sắc bén đâm thẳng vào sống lưng của cô. Cơn đau đớn truyền đến, bao nhiêu tiếng gào thét đau đớn đều bị chặn lại trước cửa miệng. Những giọt nước mắt mặn chát lặng lẽ tuôn rơi, cùng vào đó là phía sau lưng cô không biết phải hứng bao nhiêu nhát đâm. Có cái nông, có cái sâu. Nhưng Hồ Cẩm Đào có thể cảm nhận rõ lưỡi dao sắc bén đang từng bước một xé tanh lớp da thịt mỏng manh của cô để có thể rút được những đường máu chảy quý giá ấy.
Không dừng lại ở đó, Hồ Cẩm Đào còn cảm nhận được rõ từng hạt vụn nhỏ li ti của muối gặp máu ngay lập tức hoà tan ở miệng vết thương. Cơn đau lúc này được đẩy lên một tầng nghiêm trọng, đau đớn chồng chất lên đau đớn, buốt xót càng thêm buốt xót. Hàm răng của Hồ Cẩm Đào vì nhẫn nhịn chịu đựng mà cắn chặt lấy môi dưới đến rách ra, máu tươi ngay lập tức tràn vào bên trong khoang miệng.
Ả đàn bà đó ra tay thật thâm độc! Vết máu chảy ra chưa khô cô ta liền xát muối vào miệng vết thương, muốn cô nếm qua hàng trăm cung bậc của cảm giác đau đớn, chua xót. Muốn cô bị nhiễm trùng, bị hoại tử mới hả lòng hả dạ dòng máu hoang thú tàn ác đang chảy trong người của cô ta.
Tàn ác hơn, sau những màn ra tay đầy ác ý của ả đàn bà đó, tính mạng của Hồ Cẩm Đào càng thêm nghiêm trọng. Cô ta không chỉ chơi đùa con mồi một mình, ả còn gọi những người khác đến góp vui. Người thì lột sạch quần áo trên người Hồ Cẩm Đào ra, kẻ thì toàn động tay động chân vào chỗ hiểm, đấm đá cô không ngừng.
Cơn ác mộng chuyển cảnh, cả cơ thể đau nhức như từng khúc xương bị gẫy vụn lại bị cuốn vào vòng xoáy lớn, bóng đen lại một lần nữa nuốt chửng. Chẳng bao lâu, trước mặt Hồ Cẩm Đào xuất hiện một hình ảnh hoang tàn, toàn thân cô bị nhấn chìm vào trong biển máu.
Hồ Cẩm Đào khóc trong nước mắt, đáng thương kể lại toàn bộ những gì mà cô đã nhìn thấy trong ác mộng. Cô hoàn toàn không hay biết, từng lớp vải dày đặc quấn chặt lấy da thịt của mình đang được tháo bỏ xuống từ bao giờ.
Nước da trắng hồng hiện ra trước mắt, chỉ tiếc rằng trên đó có những vết sẹo trông thật xấu xí. Miệng viết sẹo đang chuyển từ đen sang trắng, dấu hiệu cho thấy sức khoẻ của Hồ Cẩm Đào đã thoát khỏi cơn nguy kịch.
Băng quấn đầu được gỡ xuống cũng là lúc Hồ Cẩm Đào nhận thấy cả cơ thể của mình nhẹ đi rất nhiều. Không còn nặng nề, bị thứ gì đó đè nặng trên đầu nữa.
Bác sĩ Hubert trầm lặng nhìn cô gái một lúc lâu, sau đó giúp cô bôi thuốc trị sẹo.
Đây là loại thuốc mà anh ta đã nghiên cứu từ rất lâu, mới điều chế trong thời gian gần đây. Cảm giác bôi vào da thịt cực kì mát. Người đàn ông đã thử nghiệm loại thuốc này trên chính cơ thể của mình.
Phần vai trái của bác sĩ Hubert có một vết sẹo cực kì đáng sợ. Năm lên tám tuổi, trong một lần đi chơi với cô bạn gái thanh mai trúc mã về, Hubert chưa kịp phản ứng lại những gì đang xảy ra trong gia đình mình, thì ngay lập tức có một kẻ lạ mặt chạy tới, con dao trong tay gã đã vô tình cắt xém vào vai của anh ta. Vết thương cực kì sâu, lại còn dài nữa. Hubert rơi vào tình trạng hôn mê do mất máu quá nhiều. Anh ta phải nhập viện cấp cứu, nằm viện suốt một tháng trời. Đến khi ra viện Hubert mới biết, kẻ cầm dao tấn công anh ta hôm đó chính là ba ruột của mình. Ông ta hiểu nhầm mẹ của Hubert, cho rằng bà ấy trước khi kết hôn với ông ta đã qua lại với người tình cũ. Lão già đáng ghét đó đánh đập mẹ của Hubert dã man, đến khi thấy anh ta trở về nhà liền không một chút đắn đo, do dự gì mà tiện tay với lấy con dao cắt hoa quả, xông đến muốn tự tay mình giết chết nghiệt chủng này.
Do ông ta chạy ngược với ánh sáng khiến cho Hubert không nhìn rõ mặt kẻ đã tấn công mình, nhưng vết thương mà gã ta gây ra đã gây ra trở ngại rất lớn với Hubert. Anh ta luôn tự tin khi mang trên vai một vết sẹo xấu xí đáng sợ này. Chính vì lý do đó mà suốt hai mươi hai năm nay Hubert chỉ mặc áo thun hoặc áo sơ mi dài tay. Bằng chính khuyết điểm có trên cơ thể của mình, Hubert đã nỗ lực, cố gắng từng ngày để trở thành một vị bác sĩ phẫu thuật tài ba. Từ đó sẽ có vô vàn kiến thức mới, sẽ thuận tiện giúp anh ta điều chế ra loại thuốc trị sẹo có hiệu quả cao.
Cả quá trình điều trị sẹo trên vai hắn diễn ra tròn ba tháng, hiệu quả không nằm ngoài dự đoán. Vết sẹo thô hằn xấu xí ngày nào đã biến mất hoàn toàn, đổi lại một làn da khoẻ mạnh không hề bị kích ứng.
Đã đến lúc hắn phải chữa lành vết đau đầy tối tăm trên người của cô gái mà hắn yêu, hắn sẽ là một chỗ dựa vững chắc để cho người con gái tin tưởng, dựa dẫm.
Sự mát lạnh dễ chịu ngấm vào từng lớp tế bào khiến tâm trạng hốt hoảng, căng thẳng của Hồ Cẩm Đào dần xoa dịu. Cô bình tĩnh lại, ánh mắt đỏ hoe vẫn còn ngập trong nước đưa mắt nhìn vào thứ thuốc trong suốt đang được phủ lên da thịt của mình. Hồ Cẩm Đào nấc nghẹn, sụt sịt mũi mà tò mò hỏi.
"Bác sĩ, anh đang bôi gì vào tay rôi vậy?"
Hubert nhìn cô gái bằng một ánh mắt trìu mến, anh ta dịu dàng đáp lại: "Những vết sẹo này trông thật xấu xí, tôi đang giúp em làm chúng biến mất đi!"
Nhưng vết sẹo này đâu chỉ nằm ở chỗ cánh tay cùng với chân đâu chứ. Nó hầu như nằm toàn bộ trên cơ thể của cô vậy.
"Vết sẹo trên người em vẫn còn nhiều! Cần một thời gian dài để điều trị!"
Cố phu nhân lúc này nói xen vào: "Thuốc mà anh đang bôi có tác dụng phụ, ảnh hưởng đến thai nhi không?"
Hubert ngay lập tức lắc đầu, phản bác lại: "Chất liệu thuốc mà tôi làm ra đều là từ thiên nhiên, cực kỳ lành tính với thai nhi!"
Hồ Cẩm Đào ngây ngốc, cô hoàn toàn không nhớ ra có một thiên thần nhỏ đang tồn lại trong bụng mình. Cô cứ nghĩ người phụ nữ đang đứng phía cửa có thai nên mẹ mình mới hỏi vậy. Cô tính mở miệng hỏi thai nhi ở đâu ra, đúng lúc này bụng cô truyền đến cơn đau, Hồ Cẩm Đào ngay lập tức lấy tay ôm lấy bụng mình.
"Đào Đào, con sao vậy?"
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, Cố phu nhân lo lắng vô cùng: "Con khó chịu ở chỗ nào sao?"
Hồ Cẩm Đào chỉ tay vào chỗ đau, khó khăn nói: "Con... con đau chỗ này quá mẹ ơi!"
Lời nói vừa dứt ngay lập tức có một bàn tay to khoẻ ấm áp đưa tới, nhẹ nhàng đặt lên chỗ đau của cô, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa.
"Đừng quá lo lắng!"
Hubert mỉm cười nhìn thẳng vào mắt cô, anh ta cúi xuống hôn nhẹ lên sống mũi của Hồ Cẩm Đào.
"Bé con trong bụng của em đang phát triển rất tốt. Con đạp mạnh cho thấy bé đang trong giai đoạn phát triển khiến không gian của tử cung dần hẹp lại, phải vận động mạnh mới khiến cho diện tích xung quanh đang bao phủ mình được giãn ra chứ!"
Hồ Cẩm Đào sửng sốt nhìn người đàn ông. Cô hoàn toàn không tin vào những gì mà tai vừa nghe thấy.
Cô gái hoàn toàn không nhớ gì hết. Kể cả thân thế của mình cô còn không nhớ, huống chi là vì sao cô lại nằm viện, vì sao cô lại đang mang thai.
Lẽ nào Hồ Cẩm Đào cô đây là một người phụ nữ đã kết hôn sao?
Cô hoàn toàn không có một chút kí ức nào cả!
Hồ Cẩm Đào cảm thấy cả thế giới này đang trêu đùa cô vậy. Hoàn toàn không cho cô biết một thứ gì hết, giống như đang giấu giếm cô một bí mật lớn không thể nói hết được vậy.
"Tôi... tôi mang thai sao?"
Giữa màn đêm đen tối như mực chẳng thể nào nhìn rõ lối, Hồ Cẩm Đào có thể cảm nhận rõ hai tay cùng với chân bị trói chặt lại. Cô mở mắt ra, bóng đen ngay lập tức nhấn chìm tầm nhìn của cô, miệng bị băng dính quấn chặt, muốn nhúc nhích cũng không được.
Ánh sáng yếu ớt từ phía trên chiếu xuống, Hồ Cẩm Đào nheo mắt cố nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Một bóng người từ từ xuất hiện. Do người đó đi ngược với ánh sáng, Hồ Cẩm Đào chỉ có thể nhìn thấy một mặt tối đen phía trước của người đó. Cô nhận thức rõ, dáng đi của người đó nhẹ nhàng, uyển chuyển, vóc dáng trông rất giống thể hình của một người phụ nữ.
Người đó không nói bất cứ một câu gì, chậm rãi từng bước tiến gần về phía Hồ Cẩm Đào. Tia sáng đó dần tắt đi, trước khi vụt tắt Hồ Cẩm Đào nhìn thấy rõ trên tay người đó cầm một chiếc hộp sắt màu xám.
Trước mắt không còn nhìn thấy gì, Hồ Cẩm Đào chỉ có thể dựa vào thính giác để theo dõi mọi sự chuyển động xung quanh mình. Cô nghe thấy âm thanh mở nắp hộp, sau đó vài tiếng kêu của kim loại vang lên.
Hồ Cẩm Đào có thể cảm nhận được, người lạ mặt đó đang nhìn cô với ánh mắt ăn tươi nuốt sống. Vài phút tĩnh lặng, người đó bỗng cười phá lên. Chính vì tình tiết này mà Hồ Cẩm Đào có thể phân biệt được và chắc chắn rằng điệu cười đó là của người phụ nữ.
Chết tiệt! Toàn thân của Hồ Cẩm Đào bây giờ không thể nào cử động nổi. Trong đêm tối, con người dường như rơi vào thế cô lập, chẳng thể nào hoạt động bình thường như một con thú săn mồi vào ban đêm được.
Bên tai truyền đến những lời châm biếm của ả đàn bà kia, Hồ Cẩm Đào cảm thấy giọng nói đó rất quen, dường như cô đã nghe qua ở đâu đó rồi. Nhưng hiện tại đầu óc của cô rỗng tuếch hoàn toàn, lại còn rơi vào tình cảnh hoảng loạn này, cô thật sự không thể nào nhớ ra mình từng nghe giọng nói đó ở đâu.
Hai bên tai của Hồ Cẩm Đào bỗng dưng bị ù, bao nhiêu lời nói của người phụ nữ đó cô hoàn hoàn không thể nào nghe rõ. Nhưng sau đó tai cô lại phục hồi, nghe được rõ giọng điệu mỉa mai đó mồn một.
"...., mày đúng là một cô gái đáng thương! Nếu như không có mày ở trên đời này thì sẽ không có ai cản mũi, làm gián đoạn việc tao bước chân vào làm dâu nhà hào môn. Chỉ tại một đứa con riêng như mày cho nên tao không được gả cho anh ấy! Chính mày đã cướp anh ấy khỏi cuộc đời của tao. Mày nghĩ sau tất cả tao có thể để mọi chuyện trôi qua một cách dễ dàng như vậy sao? Mày quá ngây thơ rồi! Những thứ quý giá của mày tao nhất định phải cướp bằng được, kể cả người đàn ông mày yêu, tao sẽ lấy đi tất cả, không chừa lại một thứ gì! Trên chiến trường này, chỉ được phép tồn tại lại một vị tướng! Một mất một còn! Tao cực kỳ thích chơi trò mèo vờn chuột! Một khi dày vò con mồi đến nẫu người thì cuộc chơi càng thêm kích thích. Tao sẽ từng bước đẩy vào những cái bẫy mà tao sắp đặt. Mà tao cũng hứa với mày luôn, tao sẽ không để mày chết đi nhanh như vậy đâu! Tao muốn mày muốn sống cũng không sống được, muốn chết cũng không chết xong! Há há ha ha! Với cơ thể nuột nà như vậy, nếu biết cô vợ trên danh nghĩa của mình vị vô số đàn ông chơi qua, liệu rằng anh ấy còn lý do gì mà không do dự kí vào đơn ly hôn chứ? Mọi chuyện rất thú vị đây! Tao rất mong chờ vào kết quả của cuộc chơi này!...., chúc mày may mắn!"
Tài thật, rõ ràng từng câu từng chữ Hồ Cẩm Đào đều có thể nghe rõ, nhưng chỉ riêng lúc người phụ nữ đó căm phẫn gọi ra cái tên của cô, cô hoàn toàn không thể nghe ra một câu gì.
Hồ Cẩm Đào muốn mở miệng nói điều gì đó, ngay lập tức một thứ đồ nhọn sắc bén đâm thẳng vào sống lưng của cô. Cơn đau đớn truyền đến, bao nhiêu tiếng gào thét đau đớn đều bị chặn lại trước cửa miệng. Những giọt nước mắt mặn chát lặng lẽ tuôn rơi, cùng vào đó là phía sau lưng cô không biết phải hứng bao nhiêu nhát đâm. Có cái nông, có cái sâu. Nhưng Hồ Cẩm Đào có thể cảm nhận rõ lưỡi dao sắc bén đang từng bước một xé tanh lớp da thịt mỏng manh của cô để có thể rút được những đường máu chảy quý giá ấy.
Không dừng lại ở đó, Hồ Cẩm Đào còn cảm nhận được rõ từng hạt vụn nhỏ li ti của muối gặp máu ngay lập tức hoà tan ở miệng vết thương. Cơn đau lúc này được đẩy lên một tầng nghiêm trọng, đau đớn chồng chất lên đau đớn, buốt xót càng thêm buốt xót. Hàm răng của Hồ Cẩm Đào vì nhẫn nhịn chịu đựng mà cắn chặt lấy môi dưới đến rách ra, máu tươi ngay lập tức tràn vào bên trong khoang miệng.
Ả đàn bà đó ra tay thật thâm độc! Vết máu chảy ra chưa khô cô ta liền xát muối vào miệng vết thương, muốn cô nếm qua hàng trăm cung bậc của cảm giác đau đớn, chua xót. Muốn cô bị nhiễm trùng, bị hoại tử mới hả lòng hả dạ dòng máu hoang thú tàn ác đang chảy trong người của cô ta.
Tàn ác hơn, sau những màn ra tay đầy ác ý của ả đàn bà đó, tính mạng của Hồ Cẩm Đào càng thêm nghiêm trọng. Cô ta không chỉ chơi đùa con mồi một mình, ả còn gọi những người khác đến góp vui. Người thì lột sạch quần áo trên người Hồ Cẩm Đào ra, kẻ thì toàn động tay động chân vào chỗ hiểm, đấm đá cô không ngừng.
Cơn ác mộng chuyển cảnh, cả cơ thể đau nhức như từng khúc xương bị gẫy vụn lại bị cuốn vào vòng xoáy lớn, bóng đen lại một lần nữa nuốt chửng. Chẳng bao lâu, trước mặt Hồ Cẩm Đào xuất hiện một hình ảnh hoang tàn, toàn thân cô bị nhấn chìm vào trong biển máu.
Hồ Cẩm Đào khóc trong nước mắt, đáng thương kể lại toàn bộ những gì mà cô đã nhìn thấy trong ác mộng. Cô hoàn toàn không hay biết, từng lớp vải dày đặc quấn chặt lấy da thịt của mình đang được tháo bỏ xuống từ bao giờ.
Nước da trắng hồng hiện ra trước mắt, chỉ tiếc rằng trên đó có những vết sẹo trông thật xấu xí. Miệng viết sẹo đang chuyển từ đen sang trắng, dấu hiệu cho thấy sức khoẻ của Hồ Cẩm Đào đã thoát khỏi cơn nguy kịch.
Băng quấn đầu được gỡ xuống cũng là lúc Hồ Cẩm Đào nhận thấy cả cơ thể của mình nhẹ đi rất nhiều. Không còn nặng nề, bị thứ gì đó đè nặng trên đầu nữa.
Bác sĩ Hubert trầm lặng nhìn cô gái một lúc lâu, sau đó giúp cô bôi thuốc trị sẹo.
Đây là loại thuốc mà anh ta đã nghiên cứu từ rất lâu, mới điều chế trong thời gian gần đây. Cảm giác bôi vào da thịt cực kì mát. Người đàn ông đã thử nghiệm loại thuốc này trên chính cơ thể của mình.
Phần vai trái của bác sĩ Hubert có một vết sẹo cực kì đáng sợ. Năm lên tám tuổi, trong một lần đi chơi với cô bạn gái thanh mai trúc mã về, Hubert chưa kịp phản ứng lại những gì đang xảy ra trong gia đình mình, thì ngay lập tức có một kẻ lạ mặt chạy tới, con dao trong tay gã đã vô tình cắt xém vào vai của anh ta. Vết thương cực kì sâu, lại còn dài nữa. Hubert rơi vào tình trạng hôn mê do mất máu quá nhiều. Anh ta phải nhập viện cấp cứu, nằm viện suốt một tháng trời. Đến khi ra viện Hubert mới biết, kẻ cầm dao tấn công anh ta hôm đó chính là ba ruột của mình. Ông ta hiểu nhầm mẹ của Hubert, cho rằng bà ấy trước khi kết hôn với ông ta đã qua lại với người tình cũ. Lão già đáng ghét đó đánh đập mẹ của Hubert dã man, đến khi thấy anh ta trở về nhà liền không một chút đắn đo, do dự gì mà tiện tay với lấy con dao cắt hoa quả, xông đến muốn tự tay mình giết chết nghiệt chủng này.
Do ông ta chạy ngược với ánh sáng khiến cho Hubert không nhìn rõ mặt kẻ đã tấn công mình, nhưng vết thương mà gã ta gây ra đã gây ra trở ngại rất lớn với Hubert. Anh ta luôn tự tin khi mang trên vai một vết sẹo xấu xí đáng sợ này. Chính vì lý do đó mà suốt hai mươi hai năm nay Hubert chỉ mặc áo thun hoặc áo sơ mi dài tay. Bằng chính khuyết điểm có trên cơ thể của mình, Hubert đã nỗ lực, cố gắng từng ngày để trở thành một vị bác sĩ phẫu thuật tài ba. Từ đó sẽ có vô vàn kiến thức mới, sẽ thuận tiện giúp anh ta điều chế ra loại thuốc trị sẹo có hiệu quả cao.
Cả quá trình điều trị sẹo trên vai hắn diễn ra tròn ba tháng, hiệu quả không nằm ngoài dự đoán. Vết sẹo thô hằn xấu xí ngày nào đã biến mất hoàn toàn, đổi lại một làn da khoẻ mạnh không hề bị kích ứng.
Đã đến lúc hắn phải chữa lành vết đau đầy tối tăm trên người của cô gái mà hắn yêu, hắn sẽ là một chỗ dựa vững chắc để cho người con gái tin tưởng, dựa dẫm.
Sự mát lạnh dễ chịu ngấm vào từng lớp tế bào khiến tâm trạng hốt hoảng, căng thẳng của Hồ Cẩm Đào dần xoa dịu. Cô bình tĩnh lại, ánh mắt đỏ hoe vẫn còn ngập trong nước đưa mắt nhìn vào thứ thuốc trong suốt đang được phủ lên da thịt của mình. Hồ Cẩm Đào nấc nghẹn, sụt sịt mũi mà tò mò hỏi.
"Bác sĩ, anh đang bôi gì vào tay rôi vậy?"
Hubert nhìn cô gái bằng một ánh mắt trìu mến, anh ta dịu dàng đáp lại: "Những vết sẹo này trông thật xấu xí, tôi đang giúp em làm chúng biến mất đi!"
Nhưng vết sẹo này đâu chỉ nằm ở chỗ cánh tay cùng với chân đâu chứ. Nó hầu như nằm toàn bộ trên cơ thể của cô vậy.
"Vết sẹo trên người em vẫn còn nhiều! Cần một thời gian dài để điều trị!"
Cố phu nhân lúc này nói xen vào: "Thuốc mà anh đang bôi có tác dụng phụ, ảnh hưởng đến thai nhi không?"
Hubert ngay lập tức lắc đầu, phản bác lại: "Chất liệu thuốc mà tôi làm ra đều là từ thiên nhiên, cực kỳ lành tính với thai nhi!"
Hồ Cẩm Đào ngây ngốc, cô hoàn toàn không nhớ ra có một thiên thần nhỏ đang tồn lại trong bụng mình. Cô cứ nghĩ người phụ nữ đang đứng phía cửa có thai nên mẹ mình mới hỏi vậy. Cô tính mở miệng hỏi thai nhi ở đâu ra, đúng lúc này bụng cô truyền đến cơn đau, Hồ Cẩm Đào ngay lập tức lấy tay ôm lấy bụng mình.
"Đào Đào, con sao vậy?"
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, Cố phu nhân lo lắng vô cùng: "Con khó chịu ở chỗ nào sao?"
Hồ Cẩm Đào chỉ tay vào chỗ đau, khó khăn nói: "Con... con đau chỗ này quá mẹ ơi!"
Lời nói vừa dứt ngay lập tức có một bàn tay to khoẻ ấm áp đưa tới, nhẹ nhàng đặt lên chỗ đau của cô, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa.
"Đừng quá lo lắng!"
Hubert mỉm cười nhìn thẳng vào mắt cô, anh ta cúi xuống hôn nhẹ lên sống mũi của Hồ Cẩm Đào.
"Bé con trong bụng của em đang phát triển rất tốt. Con đạp mạnh cho thấy bé đang trong giai đoạn phát triển khiến không gian của tử cung dần hẹp lại, phải vận động mạnh mới khiến cho diện tích xung quanh đang bao phủ mình được giãn ra chứ!"
Hồ Cẩm Đào sửng sốt nhìn người đàn ông. Cô hoàn toàn không tin vào những gì mà tai vừa nghe thấy.
Cô gái hoàn toàn không nhớ gì hết. Kể cả thân thế của mình cô còn không nhớ, huống chi là vì sao cô lại nằm viện, vì sao cô lại đang mang thai.
Lẽ nào Hồ Cẩm Đào cô đây là một người phụ nữ đã kết hôn sao?
Cô hoàn toàn không có một chút kí ức nào cả!
Hồ Cẩm Đào cảm thấy cả thế giới này đang trêu đùa cô vậy. Hoàn toàn không cho cô biết một thứ gì hết, giống như đang giấu giếm cô một bí mật lớn không thể nói hết được vậy.
"Tôi... tôi mang thai sao?"