Chương : 2
[1] Tiêm Tiêm: nhỏ, thon.
Đêm, bầu trời quang đãng, ngàn sao lấp lánh, tầng tầng lớp lớp những áng mây lúc quyện lúc rời, mông lung phiêu bạt.
Giang Sắt Sắt mặc bộ đồ nam trang màu xanh rộng rãi, cải trang thành một công tử hào hoa, trong tay nàng cầm chiếc quạt, nhưng không phải quạt giấy mà được làm bằng lụa, trên nền trắng thêu mấy cành trúc đen, như khói như sương, phóng khoáng thanh thoát. Nàng lướt qua phố phường sầm uất của chốn đế đô, qua bao đường lớn ngõ nhỏ, rồi thẳng hướng sòng bạc Thịnh Vinh đi tới.
“Ôi chao, khách quan, mời vào bên trong, cược một ván nhé?” Tên tiểu nhị mắt híp trông thấy Sắt Sắt từ xa liền vồn vã chào mời.
Sắt Sắt đưa mắt nhìn quanh, thu vào tầm mắt tất cả những người trong sảnh, đến khi nhìn thấy hai thiếu niên đang hớn hở đánh bạc ở bàn số năm, đôi mày dài thanh tú khẽ nhíu lại. Nàng bước lên, phẩy chiếc quạt trong tay “xoẹt” một tiếng, khẽ quạt mấy cái, lạnh lùng nói: “Có chơi hay không còn phải xem tâm trạng của bản công tử đã. Cho ta một gian phòng, đem vài món thanh đạm lên, một bình rượu Yên Chi Hồng. Không có việc gì thì đừng đến làm phiền, bản công tử đang đợi khách.” Nàng lại chỉ hai thiếu niên đang phóng tay chơi bạc ở bàn số năm, nói: “Chuyển lời của ta, mời hai vị kia lên phòng gặp ta, cứ nói là Tiêm Tiêm công tử có lời mời!”
“Tiêm Tiêm công tử?” Tiểu nhị kinh ngạc nhìn Sắt Sắt, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái.
Người trước mặt đây hóa ra là Tiêm Tiêm công tử nổi tiếng khắp kinh thành!
Theo lời đồn, Tiêm Tiêm công tử đẹp như người trời, so với đàn bà con gái còn đẹp hơn vài phần, khiến người ta gặp rồi liền quên hết thế tục. Nhưng sự thực có phải như vậy hay không thì chẳng ai được rõ, bởi hiếm có người nào được thấy khuôn mặt thật của chàng. Hàng phố lưu truyền một câu thơ thế này: “Tiếu dung tiên tiên, ám khí thiên thiên” [2].
[2]. Nụ cười dịu dàng, ám khí muôn vàn.
Tiểu nhị nhìn theo bóng dáng Sắt Sắt bước lên lầu, tà áo xanh phấp phới, ống tay rộng như áng mây rủ, quả là nhẹ nhàng thanh tao, siêu phàm thoát tục. Hắn khẽ thở dài một tiếng, người này quả thực giống với lời đồn, không biết “ám khí thiên nhiên” có đúng hay không. Nhưng về khoản này, tốt hơn hết là hắn không nên kiểm nghiệm.
Hồi lâu, tiểu nhị mới hoàn hồn, liến thoắng vâng dạ, đưa Sắt Sắt vào trong phòng, cung kính cúi người rồi nhanh nhẹn lui ra.
Sắt Sắt thong thả đến bên cửa sổ, mở cánh cửa ra thưởng thức màn đêm ở Phi Thành. Sòng bạc Thịnh Vinh nằm ở vị trí rất đẹp, bên dòng sông chảy ngang qua Phi Thành. Trên sông có mấy chục chiếc du thuyền đang bồng bềnh trên mặt nước, ánh sáng trên thuyền tỏa xuống mặt sông lấp lánh.
Bỗng một chiếc thuyền nhỏ xuyên qua màn đêm nhanh chóng cập bờ, trên mũi thuyền, một bóng người cao lớn đứng sừng sững. Nhờ ánh sáng le lói trên mũi thuyền, Sắt Sắt trông thấy thanh loan đao rất độc đáo giắt ngang lưng người đó, trên môi nàng liền nở một nụ cười.
Nàng đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng chờ đợi. Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng động nhẹ, một nam tử áo đen chậm rãi bước vào. Mái tóc dài thả rối, gương mặt đẹp như điêu khắc, mang chút lạnh lùng và kiêu ngạo. Kiếm mi lãng mục, mũi cao môi mỏng, cặp mắt đen tựa màn đêm thăm thẳm.
“Noãn[3], ngươi vào phòng của người khác không có thói quen gõ cửa sao?” Sắt Sắt trêu chọc hỏi.
[3]. Noãn: ấm áp
Một nam tử lạnh lùng trầm mặc như thế mà lại tên là Noãn.
Gương mặt lạnh như băng của nam tử đó chẳng tỏ chút thái độ gì, như đang đeo một tấm mặt nạ, chỉ có khóe môi khẽ động, trầm giọng đáp: “Chẳng phải công tử đã thấy tôi đến rồi đó sao?!” Thì ra vừa rồi từ trên thuyền hắn đã nhìn thấy Sắt Sắt.
“Có thể thấy võ công của ngươi lại khôi phục thêm được vài thành! Nhãn lực càng lúc càng sắc bén hơn rồi.” Sắt Sắt nhấc tà áo dài lên, nho nhã ngồi xuống, thong thả cười nói.
Nam tử tên Noãn chìm trong im lặng, cặp mắt đen nhìn chăm chú vào khuôn mặt Sắt Sắt.
“Công tử, sắc mặt công tử không được tốt, phải chăng là có tâm sự gì?” Giọng Noãn lạnh lùng, nhưng mang theo sự quan tâm khiến người khác không khó nhận ra.
Sắt Sắt hơi sững lại, rồi nở nụ cười đáp: “Phong Noãn, ngươi đoán đúng rồi, ta quả đang có tâm sự, hơn nữa còn là một chuyện lớn.”
“Ồ?” Sắc mặt Phong Noãn hơi sững lại, hỏi tiếp: “Chuyện gì?”
Sắt Sắt phe phẩy chiếc quạt lụa trong tay, cười nhạt đáp: “Không vội, đợi Bắc Đẩu và Nam Tinh đến, ta sẽ nói rõ với các ngươi!”
Vừa nói đến đây, cửa phòng liền mở ra, hai thiếu niên giống nhau như đúc bước vào.
Thân hình giống nhau, mặt mũi giống nhau, nhưng chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra sự khác biệt giữa hai người. Thiếu niên đi đằng trước có đôi mắt to trong sáng, đang tủm tỉm cười, nhìn là biết tính tình ôn hòa. Thiếu niên đằng sau có đôi mắt đen linh động không ngừng đảo qua đảo lại, nhìn là biết không dễ gì đối phó. Người đi đằng trước tên Bắc Đẩu, người đi đằng sau tên Nam Tinh, bọn họ là một cặp huynh đệ sinh đôi.
“Lão đại, lâu ngày không gặp, bọn tiểu đệ vô cùng mong nhớ.” Nam Tinh trông thấy Sắt Sắt, mồm mép liền ngọt như bôi mật.
Sắt Sắt đã quen với những lời kiểu này của cậu nhóc nên không buồn để ý, nghiêm túc nói: “Hôm nay ta gọi các ngươi tới đây là có chuyện cần các ngươi giúp đỡ!”
“Lão đại cứ dặn dò, huynh đệ chúng tôi cam tâm vì lão đại mà nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng.” Nam Tinh nhanh nhảu đáp.
Bắc Đẩu và Nam Tinh vốn kiếm sống nơi đầu đường xó chợ, vì đắc tội với ác bá ở kinh thành, suýt thì mất mạng, nếu không nhờ Sắt Sắt ra tay cứu giúp, rồi thu xếp chu toàn, hai người họ e rằng đã xuống suối vàng từ lâu. Từ đó về sau, hai huynh đệ một lòng một dạ đi theo Sắt Sắt.
Phong Noãn khác với bọn họ, được Sắt Sắt cứu ở ngoại ô, khi đó hắn đang bị thương rất nặng, Sắt Sắt đã mời danh y, cuối cùng cũng cứu được tính mạng của hắn. Thế nhưng, vì bị thương, hắn lại bị mất trí nhớ. Phong Noãn là tên Sắt Sắt đặt cho hắn, bởi lúc cứu hắn đang vào mùa gió ấm hoa thơm.
“Giờ Tỵ ngày mai, tiểu thư Giang Sắt Sắt của phủ Định An Hầu sẽ ra ngoại thành lên núi Hương Diểu thắp hương. Ba người các ngươi hãy mai phục ở sườn núi, đợi đến lúc không có ai, bắt cóc tiểu thư Giang Phủ, sau đó…” Sắt Sắt ngừng một lát, cười tít mắt nói tiếp: “… sau đó giả vờ vô lễ với nàng ta.”
Phong Noãn lặng lẽ nhìn Sắt Sắt không nói gì, Bắc Đẩu và Nam Tinh ngược lại mở to hai mắt, cao giọng nói: “Lão đại, đầu óc huynh không phải hỏng rồi đấy chứ, bảo bọn đệ đi bắt cóc tiểu thư Giang Phủ ư? Đây… đây có phải là sự thật không? Từ lúc nào lão đại lại trở thành loại tiểu nhân âm hiểm vậy? Huynh có biết làm như thế sẽ hủy hoại hết danh tiết của tiểu thư nhà người ta không?”
Trong bữa tiệc, Sắt Sắt cố tình gảy đứt dây đàn, nàng giấu được tất cả mọi người, nhưng không giấu nổi đôi mắt tinh tường của Phụ thân. Giang Nhạn biết tài đánh đàn của Sắt Sắt cao siêu, cho dù âm cao đến đâu cúng không thể gảy đứt dây đàn. Bởi vậy, ông vô cùng tức giận, phạt Sắt Sắt quỳ cả đêm trên thềm đá.
Thái độ của Phụ thân đã thể hiện rõ ràng, nàng không thể nào chủ động thoái hôn. Nhưng cuộc hôn nhân này nàng không hề mong muốn. Vì thế, Sắt Sắt ngầm hạ quyết tâm, nhất định phải khiến Tuyền Vương chủ động từ bỏ hôn sự này, hơn nữa còn phải khiến cho Hoàng thượng đồng ý.
Suy đi tính lại, chỉ có một cách duy nhất là hủy hoại danh tiết của chính mình. Chỉ cần không phải lấy Dạ Vô Yên, danh tiết gì đó, nàng đều không hề bận tâm.
“Đúng thế, ý ta chính là muốn hủy hoại danh tiết của nàng ấy, muốn nàng ấy không thành thân với ai được!” Giang Sắt Sắt cúi mặt cười nhạt, hai thằng nhóc này đương nhiên không biết tiểu thư Giang Phủ chính là nàng, nàng chính là tiểu thư Giang Phủ.
Bắc Đẩu khẽ chau mày, hỏi: “Đệ nghe nói, tiểu thư Giang Phủ là Vương phi mà Hoàng thượng chỉ hôn cho Tuyền Vương. Chúng ta làm như vậy nhất định sẽ khiến nàng ta không làm Vương phi được, vậy chẳng phải sẽ phá hoại một mối nhân duyên sao? Hơn nữa, sau này nàng ta cũng không gả đi đâu được. Lão đại, huynh thường dạy bọn đệ không được làm chuyện xấu, tại sao huynh lại muốn làm chuyện thương thiên hại lý này, tiểu thư Giang Phủ kia có thâm thù đại hận gì với huynh?”
“Chẳng có thâm thù cũng chẳng có đại hận!” Sắt Sắt mỉm cười thật tươi, nụ cười dưới ánh đèn vô cùng thanh tú.
“Vậy thì tại sao?” Nam Tinh không tin Sắt Sắt là loại tiểu nhân bỉ ổi như vậy, liền cất tiếng hỏi.
“Ta chỉ là… chỉ là thích tiểu thư Giang Phủ đó thôi.” Sắt Sắt vừa nói vừa cúi đầu, cố nén nụ cười đang lộ ra bên khóe miệng.
Cử chỉ ấy của nàng trong mắt Bắc Đẩu và Nam Tinh lại thành ra biểu hiện của sự xấu hổ.
Hai người như chợt hiểu ra, liền gật đầu, nói: “Không ngờ lão đại lại thích tiểu thư Giang Phủ, thật là chuyện quá tốt. Chúng đệ nhất định sẽ giúp lão đại cướp tận tay, nhất định sẽ hủy hoại danh tiết của Giang tiểu thư. Đến lúc đó, Giang tiểu thư không gả đi đâu được, lão đại đến hỏi cưới, nhất định sẽ thành công.”
Bắc Đẩu và Nam Tinh xoa tay, ra vẻ cực kỳ phấn khích. Có thể ra sức vì Sắt Sắt, bọn họ cầu còn chẳng được, chỉ hận không thể cướp luôn tiểu thư Giang Phủ kia về cho Sắt Sắt cưới làm vợ.
Sắt Sắt trông dáng vẻ của chúng, bỗng nhếch mép lên, không nén nổi nụ cười. Nếu có một ngày, hai thằng nhóc này biết được người đang đứng trước mặt chúng chính là Giang Sắt Sắt, không biết bộ dạng chúng sẽ như thế nào.
Phong Noãn ngược lại vẫn trầm tư ngồi đó, đôi mắt đen không hề biến sắc, không biết đang suy nghĩ những gì.
“Noãn, còn ngươi thì sao?” Sắt Sắt thong thả hỏi, nàng hiểu Phong Noãn xưa nay chưa từng từ chối bất kì yêu cầu nào của nàng.
Quả nhiên, ánh mắt sâu thẳm của Phong Noãn vừa chạm vào sóng mắt yêu kiều của Sắt Sắt, đột nhiên như sâu thêm mấy phần, hắn đưa mắt nhìn sang chỗ khác, trầm giọng nói: “Phong Noãn đương nhiên sẽ gắng hết sức vì công tử.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Sắt Sắt yên lặng và đoan trang ngồi trong kiệu, lên núi Hương Diểu thắp hương. Trước và sau kiệu là vài tên nô bộc do Phụ thân sai đi bảo vệ nàng. Nhưng Sắt Sắt biết, mấy người bọn họ gộp lại cũng không địch nổi Phong Noãn.
Đường Quang Minh là con đường buộc phải đi qua khi lên núi thắp hương. Đường núi ngoằn ngoèo uốn lượn, cây cối đâm chồi nảy lộc. Hoa dại khắp núi đang vào mùa nở rộ, lung linh rực rỡ, tựa như từng đóa mây màu.
Để tránh bị Bắc Đẩu và Nam Tinh nhận ra nàng chính là lão đại Tiêm Tiêm công tử của chúng, hôm nay nàng cố ý cải trang, trước tiên dịch dung, chỉ giống bốn phần so với dung mạo thật của nàng, rồi lại bôi son trát phấn, trông có vẻ xinh đẹp yêu kiều, nhưng thực ra vô cùng thô tục. Đến quần áo nàng cũng chọn một bộ lòe loẹt, váy lụa xếp nếp màu vỏ quýt, thêu một đóa mẫu đơn quốc sắc thiên hương to tướng.
Trước kiệu là a hoàn thân cận Thanh Mai theo hầu. Chuyện Sắt Sắt biết võ công, Thanh Mai không hay biết, càng không biết được nàng chính là Tiêm Tiêm công tử, thế nên hoàn toàn không biết kế hoạch hôm nay của Sắt Sắt.
Đến khoảng rừng mà Sắt Sắt đã hẹn trước với bọn Phong Noãn, Bắc Đẩu và Nam Tinh đưa một nhóm người đúng hẹn xông ra, chặn kiệu của Sắt Sắt lại.
Bắc Đẩu và Nam Tinh chuyến này cũng cố tình cải trang, để tóc lòa xòa che lấp mặt mũi, nửa khuôn mặt lộ ra đầy vẻ lưu manh. Trên mép còn dán râu, trông có vài phần hung thần ác sát.
“Đây là tiểu thư nhà ai, xuống cho bọn ông xem nào!” Nam Tinh cười nói.
“To gan, bọn tiểu tặc các ngươi chán sống rồi à, dám mạo phạm thiên kim của Định An Hầu, còn không mau cút ra chỗ khác!” Một hộ vệ của Giang Phủ lạnh lùng quát.
Bắc Đẩu và Nam Tinh xác định được đây đích thực là kiệu của Giang Phủ, liền chẳng thèm nói nhiều, đưa người xông lên. Thị vệ của Giang Phủ cũng không phải tay vừa, hai toán người phút chốc đánh nhau kịch liệt.
Phong Noãn toàn thân y phục đen, dùng khăn đen bịt mặt, thừa lúc moi người đánh nhau, di chuyển vài bước đến trước kiệu của Sắt Sắt, mạnh tay mở tấm rèm kiệu ra.
Ánh mắt trời nhàn nhạt từ cửa kiệu ùa vào, Sắt Sắt hơi nheo mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Phong Noãn.
“Ngươi… ngươi định làm gì?” Sắt Sắt ôm vai, vừa co người vào trong kiệu, vừa run rẩy hỏi, đúng vẻ một tiểu thư yếu đuối đang cực kỳ khiếp sợ.
“Các người là ai, định làm gì tiểu thư nhà ta?” Thanh Mai vốn đã sợ chết khiếp, nhưng một lòng bảo vệ chủ, liền vội vã chạy ra phía trước, giơ hai tay chắn ngang, run run lên tiếng hỏi.
Phong Noãn chẳng buồn lằng nhằng với nàng ta, giơ tay điểm một cái, Thanh Mai nấc lên, nằm rũ xuống ngủ thiếp đi.
“Ngươi… ngươi làm gì a hoàn của ta rồi?” Sắt Sắt run run hỏi.
Phong Noãn không đáp, kề đao vào cổ Sắt Sắt, dụng chút lực, rồi dùng đao nâng cằm Sắt Sắt lên. Thứ kim loại lạnh ngắt khiến Sắt Sắt lạnh cả sống lưng, nhưng đôi mắt của Phong Noãn lúc này còn lạnh lẽo hơn.
“Quả nhiên là quốc sắc thiên hương, không hổ là Thứ phi mà Hoàng thượng chỉ hôn cho Tuyền Vương.” Phong Noãn gằn tiếng, giọng nói thản nhiên, hắn không nhận ra Sắt Sắt chính là Tiêm Tiêm công tử.
Nắng hơi gắt, bao phủ thân hình cao lớn của Phong Noãn, phút chốc trông hắn mạnh mẽ như thần, có điều vẻ lạnh lùng và u buồn trong đôi mắt của hắn khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Sắt Sắt ngầm nhận thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng.
Trong lúc nàng còn đang ngây người, Phong Noãn đã chui vào trong kiệu, tấm rèm kiệu bị hắn nhấc lên liền phủ xuống, trong kiệu lập tức tối om.
Sắt Sắt cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ hất nàng ngã xuống. Không ngờ Phong Noãn cũng ghê thật, tình hình này cứ như thể hắn muốn giết nàng không bằng. Loan đao trên cổ nàng từ từ dịch xuống, Sắt Sắt cảm thấy luồng hàn khí thấu xương tỏa ra từ trước ngực, áo ngoài của nàng đã bị loan đao rạch nát. Trong kiệu tối tăm, chiếc yếm trước ngực nàng hở ra, bờ vai trắng nõn như tuyết cũng lộ cả ra ngoài.
Diễn đến mức này thật hơi quá rồi!
Trong giây phút ấy, Sắt Sắt có phần ấm ức. Phong Noãn đối với nàng xưa nay luôn dịu dàng chu đáo, lại cực kỳ trầm tĩnh. Thế mà lúc này, gã nam tử đơn thuần như gió ấy lại muốn giở trò khinh bạc với nàng. Nàng nhớ mình đã dặn Phong Noãn chỉ giả vờ làm nhục nàng thôi, chẳng lẽ nàng chưa nói rõ sao?
“Ngươi, ngươi định làm gì vậy? Thật là to gan! Ta là thiên kim của Định An Hầu, phi tử của Tuyền Vương.” Sắt Sắt nói, ý muốn nhắc nhở Phong Noãn, nàng là Giang Sắt Sắt, người mà Tiêm Tiêm công tử ái mộ.
Nếu không phải vì sợ bại lộ thân phận mình chính là Tiêm Tiêm công tử, nàng gần như đã hét ra tên của Phong Noãn.
Phong Noãn nghe vậy cũng chẳng coi vào đâu, trong đôi mắt đen thoáng ánh lên tia nhìn thương tiếc: “Có trách thì phải trách ngươi là Thứ phi của Tuyền Vương!” Hắn lạnh lùng đáp, một tay kéo váy áo của Sắt Sắt, tay kia nhanh như chớp điểm vào huyệt đạo của nàng.
Đầu óc Sắt Sắt bỗng trở nên trống rỗng.
Tình cảnh bị người khác khống chế thế này, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải. Nếu không phải là Phong Noãn, người khác tuyệt đối không thể đến gần nàng như thế.
Trong giây phút này, Sắt Sắt không còn nghi ngờ gì nữa, Phong Noãn định làm thật rồi. Sự tình sao lại có thể trở nên như thế? Phong Noãn sao lại có thể như vậy? Nếu không phải tự mình trải qua, nàng tuyệt đối không tin Phong Noãn sẽ đối xử như thế với một người con gái.
Thế nhưng, những hành động tiếp theo của Phong Noãn càng khiến nàng khiếp sợ hơn.
Tấm thân to lớn của hắn đè lên người nàng. Giây phút ấy nàng trông thấy tia nhìn luyến tiếc và lạnh lùng trong mắt hắn.
“Xin lỗi, Giang tiểu thư!” Nàng nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Phong Noãn rành rọt bên tai.
Liền sau đó, chiếc áo ngoài bị loan đao rạch rách bay ra khỏi người nàng, Phong Noãn thô bạo lột váy áo của nàng.
Hắn cúi xuống, tránh khuôn mặt bự phấn và đôi môi đỏ của Sắt Sắt như tránh loại rắn rết, cặp môi mỏng đẹp đẽ men từ cổ nàng xuống dưới, say sưa in từng chiếc hôn khi nồng khi nhạt.
Sắt Sắt nhắm chặt mắt lại, trong lòng đầy xấu hổ và phẫn nộ, nhưng lại không biết phát tiết vào đâu.
Bên ngoài kiệu vẫn vang lên tiếng giao đấu hỗn loạn, bên trong kiệu lại im lặng dị thường. Sắt Sắt thậm chí còn nghe thấy cả tiếng nhịp tim mạnh mẽ của Phong Noãn, nhiệt tình và cuồng loạn. Hiển nhiên, hắn cũng có phần căng thẳng. Thế nhưng điều đó hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến việc hắn tấn công nàng như công thành chiếm đất, đôi môi hắn lướt qua lướt lại, dường như muốn vò nát cả tấm thân nàng.
Toàn thân Sắt Sắt không kìm được trở nên run rẩy, vừa xấu hổ vừa phẫn uất. Một người vốn luôn kiêu ngạo như nàng chưa từng chịu sự lăng nhục thế này.
Miệng không thể nói được, thân không thể cử động.
Lẽ nào hôm nay không thể rút lui an toàn sao?
Tiếng giao đấu bên ngoài không biết đã dừng lại từ lúc nào, xung quanh yên lặng đến kì lạ. Rèm kiệu bỗng nhiên bị lật lên, ánh mặt trời liền rọi vào bên trong.
Sắt Sắt nhanh chóng mở mắt, dưới ánh nắng chói chang, nàng trông thấy có người mở rèm. Bên ngoài những thị vệ bị thương nằm ngổn ngang trên đường, cách chiếc kiệu tầm mười bước, một nam tử ăn mặc sang trọng và một nữ nhân áo đỏ đang lặng lẽ đứng nhìn.
Chẳng trách tiếng giao đấu im hẳn, hóa ra có người đi qua chỗ này gặp chuyện bất bình nên rút dao tương trợ. Bọn người Bắc Đẩu và Nam Tinh đưa tới đều bị hộ vệ của nam tử này đánh bại, Bắc Đẩu và Nam Tinh vì không địch nổi nên đã bỏ chạy.
Nếu đã có người giúp đỡ, hôm nay chắc bản thân sẽ được an toàn. Trong lòng Sắt Sắt chợt thấy nhẹ nhõm, nhưng đến khi nhìn rõ hình dáng của nam tử ăn mặc sang trọng kia, nàng chỉ hận mình không lập tức ngất đi, như thế có lẽ nàng sẽ không khó xử và ngượng ngập đến mức này.
Nam tử ăn mặc sang trọng không phải ai khác, chính là Tuyền Vương Dạ Vô Yên, còn nữ nhân áo đỏ đứng bên cạnh hắn như hình với bóng là Doanh Hương Công chúa.
Kế hoạch lần này, Sắt Sắt chỉ muốn bọn Phong Noãn giả vờ bắt cóc làm nhục nàng, sau đó để mọi người đem chuyện tiểu thư Giang Phủ bị bắt cóc đồn đến tai Dạ Vô Yên và Hoàng thượng, từ đó hối hôn thành công. Nàng thực chẳng ngờ Dạ Vô Yên lại xuất hiện ở đây, thậm chí còn tận mắt trông thấy quá trình nàng bị làm nhục. Tình hình vượt ra ngoài dự liệu khiến nàng không khỏi ngây người.
Phong Noãn dường như không hề nhận ra có sự thay đổi, hoặc giả đã nhận ra nhưng chẳng thèm để ý, đôi môi nóng bỏng vẫn không định buông tha cho nàng, vẫn ngang ngược bừa bãi trước ngực nàng. Vì đã bị điểm huyệt, nàng chẳng thể vùng vẫy, chẳng thể kháng cự, chẳng thể kêu cứu, tình hình có vẻ không giống như nàng bị người ta làm nhục, mà giống như nàng và Phong Noãn âm thầm tư tình, hò hẹn cùng nhau.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Dạ Vô Yên. Hắn trông thấy phi tử chưa cưới của mình bị kẻ khác làm nhục mà chỉ thõng tay đứng một bên như đang xem kịch. Trong lòng Sắt Sắt cảm thấy nguội lạnh, nàng nhìn thấy vẻ bất cần và chán ghét quá rõ ràng trong mắt Dạ Vô Yên.
Cuối cùng Phong Noãn cũng từ từ đứng dậy, cánh tay dài quặp lấy eo nàng, kéo nàng dính sát vào người mình rồi từ trong kiệu bước ra, trưng bộ dạng thảm hại của nàng ra trước mắt mọi người.
Lúc này, mặt nàng trắng bệch, trên cổ đầy những vết hôn do bị hắn làm nhục. Đầu tóc rối bời, quần áo không đủ che thân, đóa phù dung thêu trước tấm yếm trắng của nàng lúc này nở rộ dưới ánh mắt trời, nở rộ trong mắt Dạ Vô Yên, nở rộ trong mắt Y Doanh Hương đang đứng bên cạnh, thậm chí nở rộ cả trong mắt của những thị vệ và người qua đường không liên quan.
E rằng chưa quá một ngày, lời đồn đại chiếc yếm màu trắng thêu hoa phù dung của tiểu thư Giang Phủ sẽ truyền khắp cả kinh thành.
Giây phút này, Sắt Sắt tức đến mức muốn giết chết Phong Noãn.
Hành động hôm nay của Phong Noãn chẳng hề giống Phong Noãn mà nàng quen biết một chút nào. Phong Noãn mà nàng quen chỉ biết bảo vệ nàng, tuyệt đối không làm nàng tổn thương. Mặc dù hắn không biết nàng chính là Tiêm Tiêm công tử, nhưng đối với người vô tội, Phong Noãn tuyệt đối không làm hại. Nhìn đôi mắt quen thuộc trước mắt, Sắt Sắt biết, nàng không thể tự lừa mình dối người, đây chính là Phong Noãn. Có điều, nàng không biết, rốt cuộc đâu mới là con người thực của hắn. Hành động hôm nay của Phong Noãn là vì sao?
Phong Noãn nhìn về phía Dạ Vô Yên, trong đôi mắt đen ẩn giấu sự khiêu khích.
Núi non xanh biếc, nước chảy róc rách. Ánh mặt trời ngày xuân ấm áp, nhưng trong lòng Sắt Sắt bỗng dâng lên từng cơn lạnh giá.
Phong Noãn khiêu khích Dạ Vô Yên, thế là ý gì?
Trong lòng Sắt Sắt tràn đầy nghi hoặc, nàng tinh ý nhận ra, chuyện ngày hôm nay mặc dù do nàng sắp xếp, nhưng dường như nàng lại rơi vào cạm bẫy của người khác. Kế sách của nàng đã bị kẻ có ý đồ lợi dụng. Kẻ đó có lẽ chính là Phong Noãn. Tạm chưa nói tới hành động quái dị của Phong Noãn, chỉ riêng việc Dạ Vô Yên và Y Doanh Hương xuất hiện cũng có phần bất ngờ. Sao bọn họ có thể đến đây một cách trùng hợp như thế, lại còn xem được hết màn kịch trước mắt.
Rất hiển nhiên, mọi chuyện đã được sắp xếp từ trước.
Sắt Sắt hít một hơi thật sâu, tâm trạng từ từ bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn những người có mặt lúc này.
Khi sự ngạc nhiên ban đầu qua đi, ánh mắt moi người chuyển từ Sắt Sắt sang Dạ Vô Yên và Phong Noãn, họ đều muốn xem xem, chuyện này sẽ được giải quyết ra sao. Dù gì Sắt Sắt cũng là Thứ phi chưa cưới của Dạ Vô Yên.
Cục diện có phần căng thẳng, Dạ Vô Yên khẽ chau mày nhìn Sắt Sắt. Thứ phi của hắn lúc này trông thật thảm hại, đầu tóc rối bời, một lọn tóc đen xõa xuống, che đi khuôn mặt bự phấn. Áo ngoài đã bị xé rách, chiếc yếm hoàn toàn không đủ che hết tấm thân dưới nắng xuân rực rỡ.
Đôi mắt đen của Dạ Vô Yên nhìn xoáy vào sóng mắt xinh tươi ẩn đằng sau mái tóc đen rối bù của Sắt Sắt, khẽ bĩu môi, rồi bỗng nhiên cười lạnh.
“Hương Hương, không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thắp hương thôi, nghe nói quẻ trên núi Hương Diểu là linh nghiệm nhất đó.” Tuyền Vương Dạ Vô Yên dịu dàng nói với người bên cạnh mình.
Hắn dường như không hề trông thấy sự thách thức của Phong Noãn. Đối với việc Sắt Sắt phải chịu nhục, hắn càng chẳng buồn để ý chút nào.
“Nhưng mà, Vương gia, Giang tỷ tỷ cũng ở đây, hay là chúng ta mời cả Giang tỷ tỷ đi có được không?” Y Doanh Hương ngẩng đầu nhìn Dạ Vô Yên, trong ánh mắt diễm lệ đầy vẻ khẩn cầu.
Nàng bị người ta lăng nhục, mà phu quân tương lai của nàng lại chẳng buồn để ý, còn phải nhờ người khác cầu xin hắn mới chịu cứu nàng? Trong lòng Sắt Sắt bỗng thấy lạnh lẽo bi thương.
“Được thôi, nếu Hương Hương muốn cô ta đi theo, Bản vương sẽ cho phép cô ta cùng chúng ta lên núi.” Dạ Vô Yên quay người, từ từ bước về phía Sắt Sắt và Phong Noãn. Bộ y phục sang trọng màu tím không vướng chút bụi trần bay nhẹ trong nắng xuân, tựa như ánh sáng tuyệt mỹ chói lòa nhất thế gian, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
“Nếu Tuyền Vương muốn cô ta, bản đại gia đương nhiên không ngại trao trả. Dù sao thì đại gia ta cũng đã chơi chán rồi, có điều, không biết liệu Tuyền Vương có chịu sủng ái cái thứ không còn nguyên vẹn này nữa hay không?” Phong Noãn gằn giọng nói.
Kế hoạch hôm nay của Sắt Sắt vốn là để Dạ Vô Yên tưởng rằng nàng bị làm nhục, đã không còn nguyên vẹn. Nhưng khi nghe mấy chữ “không còn nguyên vẹn” này, nàng vẫn cảm thấy thật chối tai, sắc mặt không khỏi trắng bệch thêm vài phần. Có điều lớp trang điểm quá đậm nên chẳng ai nhận ra sự thay đổi đó. Thảm cảnh thế này mà mặt nàng vẫn không biến sắc, hẳn mọi người sẽ nghĩ da mặt nàng dày ngang với tường thành.
Dạ Vô Yên khẽ “hừ” một tiếng, đôi lông mày dài khẽ cau lại, chán nản nói: “Chuyện này không phiền các hạ phải phí công lo lắng, hãy mau thả nàng ấy ra.”
“Nếu ngươi tiến lên thêm một bước, ta sẽ giết chết cô ta.” Tiếng Phong Noãn vang lên trên đỉnh đầu Sắt Sắt, lạnh lùng, hiểm độc. Thanh cương đao kia đã gác lên cổ Sắt Sắt, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.
Dạ Vô Yên nghe thấy thế lại văn nhã nở nụ cười. Hắn đứng nguyên tại chỗ, khẽ chau mày: “Ngươi có giết nàng ta, Bản vương cũng chẳng quan tâm. Có điều, Hương Hương của ta muốn cùng đi xin quẻ với nàng ta, cho nên, người đừng có làm lỡ thời gian của chúng ta nữa!”
Giết chết nàng, hắn cũng chẳng quan tâm sao? Hắn cứu nàng chỉ vì Y Doanh Hương muốn để nàng cùng đi xin quẻ? Sắt Sắt cắn răng, nàng không ngờ hắn lại là kẻ máu lạnh vô tình như vậy. Nàng và hắn đính hôn đã mười năm, không ngờ chỉ đổi lại được một câu chẳng quan tâm tới sự sống chết của nàng. Lẽ nào hắn không bằng lòng lấy lấy nàng đến mức ấy, muốn mượn tay kẻ khác giết nàng đi cho nhẹ nợ?
Sắt Sắt không biết lúc này mặt nàng đã không còn hột máu, đến cả môi cũng trắng bệch, cho dù phấn son cực dày cũng không che giấu nổi vẻ lạc lõng thê lương của nàng.
Phong Noãn cười gằn, thanh đao trong tay ấn sâu thêm một chút, Sắt Sắt cảm thấy trên cổ hơi đau, máu tươi đã từ từ chảy xuống, thấm cả vào chiếc yếm màu nguyệt bạch.
Trắng và đỏ phối hợp cùng nhau thật nổi bật, đẹp đẽ mà bi thương! Nàng cảm thấy bản thân mình lúc này mới thê thảm làm sao!
Có điều, chẳng có lấy một ai thương xót nàng.
Kẻ nàng cứu từ Quỷ Môn Quan trở về đang dùng đao kề lên cổ nàng. Phu quân tương lai đang đứng trước mặt nàng mà mặt không đổi sắc, bình tĩnh mỉm cười. Có chăng là mấy người qua đường thấy tình cảnh này không tránh khỏi thở dài, nhìn nàng với ánh mắt thương hại.
Thương hại, Giang Sắt Sắt không cần; thương cảm, nàng càng không dám mơ. Lúc này, Sắt Sắt chỉ cầu được sống.
Nàng biết, Phong Noãn tạm thời sẽ không giết nàng, hắn vẫn cần nàng làm con tin. Nếu không, với trọng binh đang bao vây của Dạ Vô Yên, hắn làm sao có thể an toàn rút lui. Có điều, nàng sợ rằng, sự sống chết của nàng, Dạ Vô Yên đã không buồn quan tâm, vậy thì nguy rồi. Con tin là nàng sẽ không còn chút giá trị uy hiếp, Phong Noãn trong lúc nóng vội, liệu có thực sự giết nàng?
Lúc này Sắt Sắt có phần hối hận, vừa rồi nên nói với Phong Noãn, nàng chính là Tiêm Tiêm công tử. Như thế có lẽ nàng sẽ có một tia hy vọng sống. Giờ đây, nàng chỉ còn biết cầu trời phù hộ, để Dạ Vô Yên và Phong Noãn giằng co thêm một lúc, cho nàng có đủ thời gian để giải khai huyệt đạo.
Thanh đao lạnh lẽo gác lên cổ Sắt Sắt, nàng chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương, chứ không hề cảm thấy đau đớn.
Dạ Vô Yên nhìn dòng máu rỉ ra từ cổ Sắt Sắt, sắc mặt vẫn lạnh lùng, bĩu môi chẳng thèm quan tâm, lạnh nhạt nói: “Ngươi tưởng rằng Bản vương sẽ để tâm tới sự sống chết của một ả đàn bà hay sao? Vậy thì ngươi nhầm to rồi! Hương Hương, chúng ta đi thôi. Kim Tổng quản, ngươi ở lại đây lấy thủ cấp của tên thích khách!”
Hắn đưa ánh mắt lạnh lùng lướt qua người Sắt Sắt, rồi cầm tay Y Doanh Hương bỏ đi.
Kim Tổng quản được lệnh, vẫy tay một cái, thị vệ của vương phủ lập tức xông lên, tay cầm cung tên nhắm bắn thẳng vào Phong Noãn đang đứng giữa vòng vây.
“Vương gia, xin người hãy cứu tiểu thư nhà chúng tôi!” A hoàn Thanh Mai không biết đã tỉnh dậy sau cơn mê tự lúc nào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cuống cuồng quỳ xuống cầu xin Dạ Vô Yên. Thị vệ của Giang Phủ thấy thế cũng đều quỳ rạp xuống.
Võ nghệ của tên thích khách này cao cường, bọn họ không thể cứu được tiểu thư, nếu Tuyền Vương lại buông tay, tiểu thư còn gì tính mệnh?
“Vương gia, huynh cứu Giang tỷ tỷ đi!” Y Doanh Hương buông tay Dạ Vô Yên, bước đến trước mặt hắn cầu xin.
Dạ Vô Yên lạnh lùng nhìn những người đang quỳ dưới đất, lạnh nhạt nói: “Tình hình trước mắt các ngươi cũng thấy rồi đấy, muốn cứu tiểu thư nhà các ngươi không phải chuyện dễ, thứ lỗi cho Bản vương muốn giúp mà không giúp được.”
Một kẻ sinh ra với gương mặt anh tuấn hoàn hảo nhất thiên hạ lại nói những lời cay độc vô tình nhất thế gian.
Sắt Sắt sớm đã biết hắn sẽ như vậy nên chẳng lấy làm lạ. Nhưng Phong Noãn bỗng ngẩng đầu cười lớn: “Không ngờ Tuyền Vương lại vô tình vậy, đối với Thứ phi của mình mà cũng nhẫn tâm đến thế.” Nói đoạn, thanh đao trong tay hắn bỗng ấn xuống.
Mọi người đồng thanh kêu lên kinh hãi, tưởng rằng tính mệnh Sắt Sắt sẽ khó giữ. Lúc này huyệt đạo đã được giải khai, Sắt Sắt đang định vận công ngửa ra sau né tránh, không ngờ lưỡi đao không hề áp về phía nàng mà vung lên phía trước.
Trong chớp mắt, tình thế bỗng thay đổi rõ rệt.
Thanh đao của Phong Noãn vẫn gác trên cổ một người, có điều người đó không còn là Sắt Sắt nữa, mà đã được thay thế là Y Doanh Hương. Không biết từ bao giờ, Y Doanh Hương đã di chuyển thêm vài bước qua bên này, đứng gần Sắt Sắt nhất. Vừa rồi sự chú ý của mọi người đều dồn cả vào Sắt Sắt và Phong Noãn, nên không hề chú ý tới nàng ta.
Khoảnh khắc đó diễn ra quá nhanh, đến khi Dạ Vô Yên kịp phản ứng thì đã chậm mất một bước.
Sắt Sắt thoát khỏi sự uy hiếp, thân hình thoáng lảo đảo, ngã lăn ra đất. Ánh mắt nàng vô tình lướt qua khuôn mặt Dạ Vô Yên, nhận thấy gương mặt đẹp đẽ của hắn phút chốc cắt không còn hột máu.
Sắt Sắt không khỏi cười đau khổ, nhận ra sự khác biệt giữa nàng và Y Doanh Hương trong lòng hắn không hề nhỏ. Phong Noãn quả là nhanh nhạy, biết rõ uy hiếp nàng sẽ không thể trốn thoát liền quay sang Y Doanh Hương. Đã thế, nàng cũng chẳng cần để lộ võ công, cứ ngoan ngoãn nằm đó xem kịch hay là được.
“Tuyền Vương gia, Thứ phi của ngài tại hạ chơi chán rồi, không biết Chính phi của ngài mùi vị ra sao?” Phong Noãn lạnh lùng hỏi, một tay đưa thanh đao kề sát cổ Y Doanh Hương, tay kia véo lên má của nàng ta.
Dạ Vô Yên sắc mặt vốn lạnh lùng, trong khoảnh khắc đó càng thêm lạnh giá. Bất kì ai cũng có thể cảm nhận được cơn giận toát ra từ trên người hắn.
“Thả nàng ấy ra, Bản vương đồng ý thả ngươi!” Dạ Vô Yên lạnh lùng, trong tiếng nói có thể nhận ra chút run run.
“Thả ta? Nói vậy cuối cùng tại hạ cũng nắm được thóp của Tuyền Vương rồi à?” Lời lẽ của Phong Noãn có phần chế giễu, nhưng không hề vui mừng, ngược lại có vẻ cay đắng.
“Tại hạ biết Tuyền Vương đã nói là làm, nhưng vẫn có chút không yên tâm, phiền Chính phi của ngài tiễn tại hạ một chuyến!” Phong Noãn cẩn thận áp giải Y Doanh Hương men theo đường núi, chậm rãi đi xuống.
Những thị vệ tay cầm cung tiễn thấy thế liền tránh sang một bên, đợi Phong Noãn đi qua lại giương cung theo sát đằng sau. Một đoàn người ở thế giằng co men theo đường núi, không nhanh không chậm đi xuống chân núi.
Sắt Sắt biết Dạ Vô Yên sẽ không để chuyện gì xảy ra với Y Doanh Hương, cũng biết Phong Noãn sẽ không sao. Nàng rất muốn xem kịch thêm một lúc nữa, nhưng tiếc rằng, những người đó đã đi mỗi lúc một xa, chỉ có nàng nằm lăn trên đường núi, chẳng khác gì một thứ đồ bỏ đi.
Một khi đã bị lợi dụng xong, thì chỉ còn là thứ đồ bỏ mà thôi.
“Tiểu thư… tiểu thư…” Thanh Mai nhanh chóng chạy lại, đỡ Sắt Sắt đứng lên.
Sắt Sắt nhìn Thanh Mai nước mắt ngắn nước mắt dài, trong lòng thoáng chua xót. Nàng cười nhạt: “Nha đầu ngốc, còn không lấy áo ngoài của ngươi khoác cho bản tiểu thư, đợi người ta nhìn thấy hết nữa à?”
Thanh Mai liền vội vã cởi áo ngoài của mình ra, khoác lên người Sắt Sắt. Khi hai tay Thanh Mai chạm đến những vết hôn trên người Sắt Sắt, nước mắt lại càng tuôn xuống như mưa.
“Tiểu thư, chúng ta xuống núi thôi!” Thanh Mai nói.
“Không, chúng ta không xuống núi, chúng ta lên núi xin quẻ!” Sắt Sắt mỉm cười nói.
“Tiểu thư, tiểu thư không điên đấy chứ? Chúng ta vẫn lên núi sao?” Thanh Mai không thể tin nổi. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà tiểu thư vẫn còn muốn lên núi? Chẳng lẽ vừa rồi chịu sự đả kích quá lớn nên bây giờ tiểu thư bắt đầu ăn nói lung tung? Dù có là ai chắc cũng không thể chịu nổi sự việc như thế.
“Thanh Mai, ta không sao. Bản tiểu thư hôm nay đen đủi, đương nhiên phải lên núi xin quẻ rồi. May mà bọn họ đều đã đi cả, ta không muốn cùng bọn họ xin quẻ chút nào! Hơn nữa, hôm nay nhặt được tính mạng trở về cũng nên thắp nén hương cảm tạ đức Phật, tỏ chút lòng thành mới phải.” Nàng cười hững hờ nói.
Đêm, bầu trời quang đãng, ngàn sao lấp lánh, tầng tầng lớp lớp những áng mây lúc quyện lúc rời, mông lung phiêu bạt.
Giang Sắt Sắt mặc bộ đồ nam trang màu xanh rộng rãi, cải trang thành một công tử hào hoa, trong tay nàng cầm chiếc quạt, nhưng không phải quạt giấy mà được làm bằng lụa, trên nền trắng thêu mấy cành trúc đen, như khói như sương, phóng khoáng thanh thoát. Nàng lướt qua phố phường sầm uất của chốn đế đô, qua bao đường lớn ngõ nhỏ, rồi thẳng hướng sòng bạc Thịnh Vinh đi tới.
“Ôi chao, khách quan, mời vào bên trong, cược một ván nhé?” Tên tiểu nhị mắt híp trông thấy Sắt Sắt từ xa liền vồn vã chào mời.
Sắt Sắt đưa mắt nhìn quanh, thu vào tầm mắt tất cả những người trong sảnh, đến khi nhìn thấy hai thiếu niên đang hớn hở đánh bạc ở bàn số năm, đôi mày dài thanh tú khẽ nhíu lại. Nàng bước lên, phẩy chiếc quạt trong tay “xoẹt” một tiếng, khẽ quạt mấy cái, lạnh lùng nói: “Có chơi hay không còn phải xem tâm trạng của bản công tử đã. Cho ta một gian phòng, đem vài món thanh đạm lên, một bình rượu Yên Chi Hồng. Không có việc gì thì đừng đến làm phiền, bản công tử đang đợi khách.” Nàng lại chỉ hai thiếu niên đang phóng tay chơi bạc ở bàn số năm, nói: “Chuyển lời của ta, mời hai vị kia lên phòng gặp ta, cứ nói là Tiêm Tiêm công tử có lời mời!”
“Tiêm Tiêm công tử?” Tiểu nhị kinh ngạc nhìn Sắt Sắt, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái.
Người trước mặt đây hóa ra là Tiêm Tiêm công tử nổi tiếng khắp kinh thành!
Theo lời đồn, Tiêm Tiêm công tử đẹp như người trời, so với đàn bà con gái còn đẹp hơn vài phần, khiến người ta gặp rồi liền quên hết thế tục. Nhưng sự thực có phải như vậy hay không thì chẳng ai được rõ, bởi hiếm có người nào được thấy khuôn mặt thật của chàng. Hàng phố lưu truyền một câu thơ thế này: “Tiếu dung tiên tiên, ám khí thiên thiên” [2].
[2]. Nụ cười dịu dàng, ám khí muôn vàn.
Tiểu nhị nhìn theo bóng dáng Sắt Sắt bước lên lầu, tà áo xanh phấp phới, ống tay rộng như áng mây rủ, quả là nhẹ nhàng thanh tao, siêu phàm thoát tục. Hắn khẽ thở dài một tiếng, người này quả thực giống với lời đồn, không biết “ám khí thiên nhiên” có đúng hay không. Nhưng về khoản này, tốt hơn hết là hắn không nên kiểm nghiệm.
Hồi lâu, tiểu nhị mới hoàn hồn, liến thoắng vâng dạ, đưa Sắt Sắt vào trong phòng, cung kính cúi người rồi nhanh nhẹn lui ra.
Sắt Sắt thong thả đến bên cửa sổ, mở cánh cửa ra thưởng thức màn đêm ở Phi Thành. Sòng bạc Thịnh Vinh nằm ở vị trí rất đẹp, bên dòng sông chảy ngang qua Phi Thành. Trên sông có mấy chục chiếc du thuyền đang bồng bềnh trên mặt nước, ánh sáng trên thuyền tỏa xuống mặt sông lấp lánh.
Bỗng một chiếc thuyền nhỏ xuyên qua màn đêm nhanh chóng cập bờ, trên mũi thuyền, một bóng người cao lớn đứng sừng sững. Nhờ ánh sáng le lói trên mũi thuyền, Sắt Sắt trông thấy thanh loan đao rất độc đáo giắt ngang lưng người đó, trên môi nàng liền nở một nụ cười.
Nàng đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng chờ đợi. Một lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng động nhẹ, một nam tử áo đen chậm rãi bước vào. Mái tóc dài thả rối, gương mặt đẹp như điêu khắc, mang chút lạnh lùng và kiêu ngạo. Kiếm mi lãng mục, mũi cao môi mỏng, cặp mắt đen tựa màn đêm thăm thẳm.
“Noãn[3], ngươi vào phòng của người khác không có thói quen gõ cửa sao?” Sắt Sắt trêu chọc hỏi.
[3]. Noãn: ấm áp
Một nam tử lạnh lùng trầm mặc như thế mà lại tên là Noãn.
Gương mặt lạnh như băng của nam tử đó chẳng tỏ chút thái độ gì, như đang đeo một tấm mặt nạ, chỉ có khóe môi khẽ động, trầm giọng đáp: “Chẳng phải công tử đã thấy tôi đến rồi đó sao?!” Thì ra vừa rồi từ trên thuyền hắn đã nhìn thấy Sắt Sắt.
“Có thể thấy võ công của ngươi lại khôi phục thêm được vài thành! Nhãn lực càng lúc càng sắc bén hơn rồi.” Sắt Sắt nhấc tà áo dài lên, nho nhã ngồi xuống, thong thả cười nói.
Nam tử tên Noãn chìm trong im lặng, cặp mắt đen nhìn chăm chú vào khuôn mặt Sắt Sắt.
“Công tử, sắc mặt công tử không được tốt, phải chăng là có tâm sự gì?” Giọng Noãn lạnh lùng, nhưng mang theo sự quan tâm khiến người khác không khó nhận ra.
Sắt Sắt hơi sững lại, rồi nở nụ cười đáp: “Phong Noãn, ngươi đoán đúng rồi, ta quả đang có tâm sự, hơn nữa còn là một chuyện lớn.”
“Ồ?” Sắc mặt Phong Noãn hơi sững lại, hỏi tiếp: “Chuyện gì?”
Sắt Sắt phe phẩy chiếc quạt lụa trong tay, cười nhạt đáp: “Không vội, đợi Bắc Đẩu và Nam Tinh đến, ta sẽ nói rõ với các ngươi!”
Vừa nói đến đây, cửa phòng liền mở ra, hai thiếu niên giống nhau như đúc bước vào.
Thân hình giống nhau, mặt mũi giống nhau, nhưng chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra sự khác biệt giữa hai người. Thiếu niên đi đằng trước có đôi mắt to trong sáng, đang tủm tỉm cười, nhìn là biết tính tình ôn hòa. Thiếu niên đằng sau có đôi mắt đen linh động không ngừng đảo qua đảo lại, nhìn là biết không dễ gì đối phó. Người đi đằng trước tên Bắc Đẩu, người đi đằng sau tên Nam Tinh, bọn họ là một cặp huynh đệ sinh đôi.
“Lão đại, lâu ngày không gặp, bọn tiểu đệ vô cùng mong nhớ.” Nam Tinh trông thấy Sắt Sắt, mồm mép liền ngọt như bôi mật.
Sắt Sắt đã quen với những lời kiểu này của cậu nhóc nên không buồn để ý, nghiêm túc nói: “Hôm nay ta gọi các ngươi tới đây là có chuyện cần các ngươi giúp đỡ!”
“Lão đại cứ dặn dò, huynh đệ chúng tôi cam tâm vì lão đại mà nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng.” Nam Tinh nhanh nhảu đáp.
Bắc Đẩu và Nam Tinh vốn kiếm sống nơi đầu đường xó chợ, vì đắc tội với ác bá ở kinh thành, suýt thì mất mạng, nếu không nhờ Sắt Sắt ra tay cứu giúp, rồi thu xếp chu toàn, hai người họ e rằng đã xuống suối vàng từ lâu. Từ đó về sau, hai huynh đệ một lòng một dạ đi theo Sắt Sắt.
Phong Noãn khác với bọn họ, được Sắt Sắt cứu ở ngoại ô, khi đó hắn đang bị thương rất nặng, Sắt Sắt đã mời danh y, cuối cùng cũng cứu được tính mạng của hắn. Thế nhưng, vì bị thương, hắn lại bị mất trí nhớ. Phong Noãn là tên Sắt Sắt đặt cho hắn, bởi lúc cứu hắn đang vào mùa gió ấm hoa thơm.
“Giờ Tỵ ngày mai, tiểu thư Giang Sắt Sắt của phủ Định An Hầu sẽ ra ngoại thành lên núi Hương Diểu thắp hương. Ba người các ngươi hãy mai phục ở sườn núi, đợi đến lúc không có ai, bắt cóc tiểu thư Giang Phủ, sau đó…” Sắt Sắt ngừng một lát, cười tít mắt nói tiếp: “… sau đó giả vờ vô lễ với nàng ta.”
Phong Noãn lặng lẽ nhìn Sắt Sắt không nói gì, Bắc Đẩu và Nam Tinh ngược lại mở to hai mắt, cao giọng nói: “Lão đại, đầu óc huynh không phải hỏng rồi đấy chứ, bảo bọn đệ đi bắt cóc tiểu thư Giang Phủ ư? Đây… đây có phải là sự thật không? Từ lúc nào lão đại lại trở thành loại tiểu nhân âm hiểm vậy? Huynh có biết làm như thế sẽ hủy hoại hết danh tiết của tiểu thư nhà người ta không?”
Trong bữa tiệc, Sắt Sắt cố tình gảy đứt dây đàn, nàng giấu được tất cả mọi người, nhưng không giấu nổi đôi mắt tinh tường của Phụ thân. Giang Nhạn biết tài đánh đàn của Sắt Sắt cao siêu, cho dù âm cao đến đâu cúng không thể gảy đứt dây đàn. Bởi vậy, ông vô cùng tức giận, phạt Sắt Sắt quỳ cả đêm trên thềm đá.
Thái độ của Phụ thân đã thể hiện rõ ràng, nàng không thể nào chủ động thoái hôn. Nhưng cuộc hôn nhân này nàng không hề mong muốn. Vì thế, Sắt Sắt ngầm hạ quyết tâm, nhất định phải khiến Tuyền Vương chủ động từ bỏ hôn sự này, hơn nữa còn phải khiến cho Hoàng thượng đồng ý.
Suy đi tính lại, chỉ có một cách duy nhất là hủy hoại danh tiết của chính mình. Chỉ cần không phải lấy Dạ Vô Yên, danh tiết gì đó, nàng đều không hề bận tâm.
“Đúng thế, ý ta chính là muốn hủy hoại danh tiết của nàng ấy, muốn nàng ấy không thành thân với ai được!” Giang Sắt Sắt cúi mặt cười nhạt, hai thằng nhóc này đương nhiên không biết tiểu thư Giang Phủ chính là nàng, nàng chính là tiểu thư Giang Phủ.
Bắc Đẩu khẽ chau mày, hỏi: “Đệ nghe nói, tiểu thư Giang Phủ là Vương phi mà Hoàng thượng chỉ hôn cho Tuyền Vương. Chúng ta làm như vậy nhất định sẽ khiến nàng ta không làm Vương phi được, vậy chẳng phải sẽ phá hoại một mối nhân duyên sao? Hơn nữa, sau này nàng ta cũng không gả đi đâu được. Lão đại, huynh thường dạy bọn đệ không được làm chuyện xấu, tại sao huynh lại muốn làm chuyện thương thiên hại lý này, tiểu thư Giang Phủ kia có thâm thù đại hận gì với huynh?”
“Chẳng có thâm thù cũng chẳng có đại hận!” Sắt Sắt mỉm cười thật tươi, nụ cười dưới ánh đèn vô cùng thanh tú.
“Vậy thì tại sao?” Nam Tinh không tin Sắt Sắt là loại tiểu nhân bỉ ổi như vậy, liền cất tiếng hỏi.
“Ta chỉ là… chỉ là thích tiểu thư Giang Phủ đó thôi.” Sắt Sắt vừa nói vừa cúi đầu, cố nén nụ cười đang lộ ra bên khóe miệng.
Cử chỉ ấy của nàng trong mắt Bắc Đẩu và Nam Tinh lại thành ra biểu hiện của sự xấu hổ.
Hai người như chợt hiểu ra, liền gật đầu, nói: “Không ngờ lão đại lại thích tiểu thư Giang Phủ, thật là chuyện quá tốt. Chúng đệ nhất định sẽ giúp lão đại cướp tận tay, nhất định sẽ hủy hoại danh tiết của Giang tiểu thư. Đến lúc đó, Giang tiểu thư không gả đi đâu được, lão đại đến hỏi cưới, nhất định sẽ thành công.”
Bắc Đẩu và Nam Tinh xoa tay, ra vẻ cực kỳ phấn khích. Có thể ra sức vì Sắt Sắt, bọn họ cầu còn chẳng được, chỉ hận không thể cướp luôn tiểu thư Giang Phủ kia về cho Sắt Sắt cưới làm vợ.
Sắt Sắt trông dáng vẻ của chúng, bỗng nhếch mép lên, không nén nổi nụ cười. Nếu có một ngày, hai thằng nhóc này biết được người đang đứng trước mặt chúng chính là Giang Sắt Sắt, không biết bộ dạng chúng sẽ như thế nào.
Phong Noãn ngược lại vẫn trầm tư ngồi đó, đôi mắt đen không hề biến sắc, không biết đang suy nghĩ những gì.
“Noãn, còn ngươi thì sao?” Sắt Sắt thong thả hỏi, nàng hiểu Phong Noãn xưa nay chưa từng từ chối bất kì yêu cầu nào của nàng.
Quả nhiên, ánh mắt sâu thẳm của Phong Noãn vừa chạm vào sóng mắt yêu kiều của Sắt Sắt, đột nhiên như sâu thêm mấy phần, hắn đưa mắt nhìn sang chỗ khác, trầm giọng nói: “Phong Noãn đương nhiên sẽ gắng hết sức vì công tử.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Sắt Sắt yên lặng và đoan trang ngồi trong kiệu, lên núi Hương Diểu thắp hương. Trước và sau kiệu là vài tên nô bộc do Phụ thân sai đi bảo vệ nàng. Nhưng Sắt Sắt biết, mấy người bọn họ gộp lại cũng không địch nổi Phong Noãn.
Đường Quang Minh là con đường buộc phải đi qua khi lên núi thắp hương. Đường núi ngoằn ngoèo uốn lượn, cây cối đâm chồi nảy lộc. Hoa dại khắp núi đang vào mùa nở rộ, lung linh rực rỡ, tựa như từng đóa mây màu.
Để tránh bị Bắc Đẩu và Nam Tinh nhận ra nàng chính là lão đại Tiêm Tiêm công tử của chúng, hôm nay nàng cố ý cải trang, trước tiên dịch dung, chỉ giống bốn phần so với dung mạo thật của nàng, rồi lại bôi son trát phấn, trông có vẻ xinh đẹp yêu kiều, nhưng thực ra vô cùng thô tục. Đến quần áo nàng cũng chọn một bộ lòe loẹt, váy lụa xếp nếp màu vỏ quýt, thêu một đóa mẫu đơn quốc sắc thiên hương to tướng.
Trước kiệu là a hoàn thân cận Thanh Mai theo hầu. Chuyện Sắt Sắt biết võ công, Thanh Mai không hay biết, càng không biết được nàng chính là Tiêm Tiêm công tử, thế nên hoàn toàn không biết kế hoạch hôm nay của Sắt Sắt.
Đến khoảng rừng mà Sắt Sắt đã hẹn trước với bọn Phong Noãn, Bắc Đẩu và Nam Tinh đưa một nhóm người đúng hẹn xông ra, chặn kiệu của Sắt Sắt lại.
Bắc Đẩu và Nam Tinh chuyến này cũng cố tình cải trang, để tóc lòa xòa che lấp mặt mũi, nửa khuôn mặt lộ ra đầy vẻ lưu manh. Trên mép còn dán râu, trông có vài phần hung thần ác sát.
“Đây là tiểu thư nhà ai, xuống cho bọn ông xem nào!” Nam Tinh cười nói.
“To gan, bọn tiểu tặc các ngươi chán sống rồi à, dám mạo phạm thiên kim của Định An Hầu, còn không mau cút ra chỗ khác!” Một hộ vệ của Giang Phủ lạnh lùng quát.
Bắc Đẩu và Nam Tinh xác định được đây đích thực là kiệu của Giang Phủ, liền chẳng thèm nói nhiều, đưa người xông lên. Thị vệ của Giang Phủ cũng không phải tay vừa, hai toán người phút chốc đánh nhau kịch liệt.
Phong Noãn toàn thân y phục đen, dùng khăn đen bịt mặt, thừa lúc moi người đánh nhau, di chuyển vài bước đến trước kiệu của Sắt Sắt, mạnh tay mở tấm rèm kiệu ra.
Ánh mắt trời nhàn nhạt từ cửa kiệu ùa vào, Sắt Sắt hơi nheo mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Phong Noãn.
“Ngươi… ngươi định làm gì?” Sắt Sắt ôm vai, vừa co người vào trong kiệu, vừa run rẩy hỏi, đúng vẻ một tiểu thư yếu đuối đang cực kỳ khiếp sợ.
“Các người là ai, định làm gì tiểu thư nhà ta?” Thanh Mai vốn đã sợ chết khiếp, nhưng một lòng bảo vệ chủ, liền vội vã chạy ra phía trước, giơ hai tay chắn ngang, run run lên tiếng hỏi.
Phong Noãn chẳng buồn lằng nhằng với nàng ta, giơ tay điểm một cái, Thanh Mai nấc lên, nằm rũ xuống ngủ thiếp đi.
“Ngươi… ngươi làm gì a hoàn của ta rồi?” Sắt Sắt run run hỏi.
Phong Noãn không đáp, kề đao vào cổ Sắt Sắt, dụng chút lực, rồi dùng đao nâng cằm Sắt Sắt lên. Thứ kim loại lạnh ngắt khiến Sắt Sắt lạnh cả sống lưng, nhưng đôi mắt của Phong Noãn lúc này còn lạnh lẽo hơn.
“Quả nhiên là quốc sắc thiên hương, không hổ là Thứ phi mà Hoàng thượng chỉ hôn cho Tuyền Vương.” Phong Noãn gằn tiếng, giọng nói thản nhiên, hắn không nhận ra Sắt Sắt chính là Tiêm Tiêm công tử.
Nắng hơi gắt, bao phủ thân hình cao lớn của Phong Noãn, phút chốc trông hắn mạnh mẽ như thần, có điều vẻ lạnh lùng và u buồn trong đôi mắt của hắn khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Sắt Sắt ngầm nhận thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng.
Trong lúc nàng còn đang ngây người, Phong Noãn đã chui vào trong kiệu, tấm rèm kiệu bị hắn nhấc lên liền phủ xuống, trong kiệu lập tức tối om.
Sắt Sắt cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ hất nàng ngã xuống. Không ngờ Phong Noãn cũng ghê thật, tình hình này cứ như thể hắn muốn giết nàng không bằng. Loan đao trên cổ nàng từ từ dịch xuống, Sắt Sắt cảm thấy luồng hàn khí thấu xương tỏa ra từ trước ngực, áo ngoài của nàng đã bị loan đao rạch nát. Trong kiệu tối tăm, chiếc yếm trước ngực nàng hở ra, bờ vai trắng nõn như tuyết cũng lộ cả ra ngoài.
Diễn đến mức này thật hơi quá rồi!
Trong giây phút ấy, Sắt Sắt có phần ấm ức. Phong Noãn đối với nàng xưa nay luôn dịu dàng chu đáo, lại cực kỳ trầm tĩnh. Thế mà lúc này, gã nam tử đơn thuần như gió ấy lại muốn giở trò khinh bạc với nàng. Nàng nhớ mình đã dặn Phong Noãn chỉ giả vờ làm nhục nàng thôi, chẳng lẽ nàng chưa nói rõ sao?
“Ngươi, ngươi định làm gì vậy? Thật là to gan! Ta là thiên kim của Định An Hầu, phi tử của Tuyền Vương.” Sắt Sắt nói, ý muốn nhắc nhở Phong Noãn, nàng là Giang Sắt Sắt, người mà Tiêm Tiêm công tử ái mộ.
Nếu không phải vì sợ bại lộ thân phận mình chính là Tiêm Tiêm công tử, nàng gần như đã hét ra tên của Phong Noãn.
Phong Noãn nghe vậy cũng chẳng coi vào đâu, trong đôi mắt đen thoáng ánh lên tia nhìn thương tiếc: “Có trách thì phải trách ngươi là Thứ phi của Tuyền Vương!” Hắn lạnh lùng đáp, một tay kéo váy áo của Sắt Sắt, tay kia nhanh như chớp điểm vào huyệt đạo của nàng.
Đầu óc Sắt Sắt bỗng trở nên trống rỗng.
Tình cảnh bị người khác khống chế thế này, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải. Nếu không phải là Phong Noãn, người khác tuyệt đối không thể đến gần nàng như thế.
Trong giây phút này, Sắt Sắt không còn nghi ngờ gì nữa, Phong Noãn định làm thật rồi. Sự tình sao lại có thể trở nên như thế? Phong Noãn sao lại có thể như vậy? Nếu không phải tự mình trải qua, nàng tuyệt đối không tin Phong Noãn sẽ đối xử như thế với một người con gái.
Thế nhưng, những hành động tiếp theo của Phong Noãn càng khiến nàng khiếp sợ hơn.
Tấm thân to lớn của hắn đè lên người nàng. Giây phút ấy nàng trông thấy tia nhìn luyến tiếc và lạnh lùng trong mắt hắn.
“Xin lỗi, Giang tiểu thư!” Nàng nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Phong Noãn rành rọt bên tai.
Liền sau đó, chiếc áo ngoài bị loan đao rạch rách bay ra khỏi người nàng, Phong Noãn thô bạo lột váy áo của nàng.
Hắn cúi xuống, tránh khuôn mặt bự phấn và đôi môi đỏ của Sắt Sắt như tránh loại rắn rết, cặp môi mỏng đẹp đẽ men từ cổ nàng xuống dưới, say sưa in từng chiếc hôn khi nồng khi nhạt.
Sắt Sắt nhắm chặt mắt lại, trong lòng đầy xấu hổ và phẫn nộ, nhưng lại không biết phát tiết vào đâu.
Bên ngoài kiệu vẫn vang lên tiếng giao đấu hỗn loạn, bên trong kiệu lại im lặng dị thường. Sắt Sắt thậm chí còn nghe thấy cả tiếng nhịp tim mạnh mẽ của Phong Noãn, nhiệt tình và cuồng loạn. Hiển nhiên, hắn cũng có phần căng thẳng. Thế nhưng điều đó hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến việc hắn tấn công nàng như công thành chiếm đất, đôi môi hắn lướt qua lướt lại, dường như muốn vò nát cả tấm thân nàng.
Toàn thân Sắt Sắt không kìm được trở nên run rẩy, vừa xấu hổ vừa phẫn uất. Một người vốn luôn kiêu ngạo như nàng chưa từng chịu sự lăng nhục thế này.
Miệng không thể nói được, thân không thể cử động.
Lẽ nào hôm nay không thể rút lui an toàn sao?
Tiếng giao đấu bên ngoài không biết đã dừng lại từ lúc nào, xung quanh yên lặng đến kì lạ. Rèm kiệu bỗng nhiên bị lật lên, ánh mặt trời liền rọi vào bên trong.
Sắt Sắt nhanh chóng mở mắt, dưới ánh nắng chói chang, nàng trông thấy có người mở rèm. Bên ngoài những thị vệ bị thương nằm ngổn ngang trên đường, cách chiếc kiệu tầm mười bước, một nam tử ăn mặc sang trọng và một nữ nhân áo đỏ đang lặng lẽ đứng nhìn.
Chẳng trách tiếng giao đấu im hẳn, hóa ra có người đi qua chỗ này gặp chuyện bất bình nên rút dao tương trợ. Bọn người Bắc Đẩu và Nam Tinh đưa tới đều bị hộ vệ của nam tử này đánh bại, Bắc Đẩu và Nam Tinh vì không địch nổi nên đã bỏ chạy.
Nếu đã có người giúp đỡ, hôm nay chắc bản thân sẽ được an toàn. Trong lòng Sắt Sắt chợt thấy nhẹ nhõm, nhưng đến khi nhìn rõ hình dáng của nam tử ăn mặc sang trọng kia, nàng chỉ hận mình không lập tức ngất đi, như thế có lẽ nàng sẽ không khó xử và ngượng ngập đến mức này.
Nam tử ăn mặc sang trọng không phải ai khác, chính là Tuyền Vương Dạ Vô Yên, còn nữ nhân áo đỏ đứng bên cạnh hắn như hình với bóng là Doanh Hương Công chúa.
Kế hoạch lần này, Sắt Sắt chỉ muốn bọn Phong Noãn giả vờ bắt cóc làm nhục nàng, sau đó để mọi người đem chuyện tiểu thư Giang Phủ bị bắt cóc đồn đến tai Dạ Vô Yên và Hoàng thượng, từ đó hối hôn thành công. Nàng thực chẳng ngờ Dạ Vô Yên lại xuất hiện ở đây, thậm chí còn tận mắt trông thấy quá trình nàng bị làm nhục. Tình hình vượt ra ngoài dự liệu khiến nàng không khỏi ngây người.
Phong Noãn dường như không hề nhận ra có sự thay đổi, hoặc giả đã nhận ra nhưng chẳng thèm để ý, đôi môi nóng bỏng vẫn không định buông tha cho nàng, vẫn ngang ngược bừa bãi trước ngực nàng. Vì đã bị điểm huyệt, nàng chẳng thể vùng vẫy, chẳng thể kháng cự, chẳng thể kêu cứu, tình hình có vẻ không giống như nàng bị người ta làm nhục, mà giống như nàng và Phong Noãn âm thầm tư tình, hò hẹn cùng nhau.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Dạ Vô Yên. Hắn trông thấy phi tử chưa cưới của mình bị kẻ khác làm nhục mà chỉ thõng tay đứng một bên như đang xem kịch. Trong lòng Sắt Sắt cảm thấy nguội lạnh, nàng nhìn thấy vẻ bất cần và chán ghét quá rõ ràng trong mắt Dạ Vô Yên.
Cuối cùng Phong Noãn cũng từ từ đứng dậy, cánh tay dài quặp lấy eo nàng, kéo nàng dính sát vào người mình rồi từ trong kiệu bước ra, trưng bộ dạng thảm hại của nàng ra trước mắt mọi người.
Lúc này, mặt nàng trắng bệch, trên cổ đầy những vết hôn do bị hắn làm nhục. Đầu tóc rối bời, quần áo không đủ che thân, đóa phù dung thêu trước tấm yếm trắng của nàng lúc này nở rộ dưới ánh mắt trời, nở rộ trong mắt Dạ Vô Yên, nở rộ trong mắt Y Doanh Hương đang đứng bên cạnh, thậm chí nở rộ cả trong mắt của những thị vệ và người qua đường không liên quan.
E rằng chưa quá một ngày, lời đồn đại chiếc yếm màu trắng thêu hoa phù dung của tiểu thư Giang Phủ sẽ truyền khắp cả kinh thành.
Giây phút này, Sắt Sắt tức đến mức muốn giết chết Phong Noãn.
Hành động hôm nay của Phong Noãn chẳng hề giống Phong Noãn mà nàng quen biết một chút nào. Phong Noãn mà nàng quen chỉ biết bảo vệ nàng, tuyệt đối không làm nàng tổn thương. Mặc dù hắn không biết nàng chính là Tiêm Tiêm công tử, nhưng đối với người vô tội, Phong Noãn tuyệt đối không làm hại. Nhìn đôi mắt quen thuộc trước mắt, Sắt Sắt biết, nàng không thể tự lừa mình dối người, đây chính là Phong Noãn. Có điều, nàng không biết, rốt cuộc đâu mới là con người thực của hắn. Hành động hôm nay của Phong Noãn là vì sao?
Phong Noãn nhìn về phía Dạ Vô Yên, trong đôi mắt đen ẩn giấu sự khiêu khích.
Núi non xanh biếc, nước chảy róc rách. Ánh mặt trời ngày xuân ấm áp, nhưng trong lòng Sắt Sắt bỗng dâng lên từng cơn lạnh giá.
Phong Noãn khiêu khích Dạ Vô Yên, thế là ý gì?
Trong lòng Sắt Sắt tràn đầy nghi hoặc, nàng tinh ý nhận ra, chuyện ngày hôm nay mặc dù do nàng sắp xếp, nhưng dường như nàng lại rơi vào cạm bẫy của người khác. Kế sách của nàng đã bị kẻ có ý đồ lợi dụng. Kẻ đó có lẽ chính là Phong Noãn. Tạm chưa nói tới hành động quái dị của Phong Noãn, chỉ riêng việc Dạ Vô Yên và Y Doanh Hương xuất hiện cũng có phần bất ngờ. Sao bọn họ có thể đến đây một cách trùng hợp như thế, lại còn xem được hết màn kịch trước mắt.
Rất hiển nhiên, mọi chuyện đã được sắp xếp từ trước.
Sắt Sắt hít một hơi thật sâu, tâm trạng từ từ bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn những người có mặt lúc này.
Khi sự ngạc nhiên ban đầu qua đi, ánh mắt moi người chuyển từ Sắt Sắt sang Dạ Vô Yên và Phong Noãn, họ đều muốn xem xem, chuyện này sẽ được giải quyết ra sao. Dù gì Sắt Sắt cũng là Thứ phi chưa cưới của Dạ Vô Yên.
Cục diện có phần căng thẳng, Dạ Vô Yên khẽ chau mày nhìn Sắt Sắt. Thứ phi của hắn lúc này trông thật thảm hại, đầu tóc rối bời, một lọn tóc đen xõa xuống, che đi khuôn mặt bự phấn. Áo ngoài đã bị xé rách, chiếc yếm hoàn toàn không đủ che hết tấm thân dưới nắng xuân rực rỡ.
Đôi mắt đen của Dạ Vô Yên nhìn xoáy vào sóng mắt xinh tươi ẩn đằng sau mái tóc đen rối bù của Sắt Sắt, khẽ bĩu môi, rồi bỗng nhiên cười lạnh.
“Hương Hương, không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thắp hương thôi, nghe nói quẻ trên núi Hương Diểu là linh nghiệm nhất đó.” Tuyền Vương Dạ Vô Yên dịu dàng nói với người bên cạnh mình.
Hắn dường như không hề trông thấy sự thách thức của Phong Noãn. Đối với việc Sắt Sắt phải chịu nhục, hắn càng chẳng buồn để ý chút nào.
“Nhưng mà, Vương gia, Giang tỷ tỷ cũng ở đây, hay là chúng ta mời cả Giang tỷ tỷ đi có được không?” Y Doanh Hương ngẩng đầu nhìn Dạ Vô Yên, trong ánh mắt diễm lệ đầy vẻ khẩn cầu.
Nàng bị người ta lăng nhục, mà phu quân tương lai của nàng lại chẳng buồn để ý, còn phải nhờ người khác cầu xin hắn mới chịu cứu nàng? Trong lòng Sắt Sắt bỗng thấy lạnh lẽo bi thương.
“Được thôi, nếu Hương Hương muốn cô ta đi theo, Bản vương sẽ cho phép cô ta cùng chúng ta lên núi.” Dạ Vô Yên quay người, từ từ bước về phía Sắt Sắt và Phong Noãn. Bộ y phục sang trọng màu tím không vướng chút bụi trần bay nhẹ trong nắng xuân, tựa như ánh sáng tuyệt mỹ chói lòa nhất thế gian, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
“Nếu Tuyền Vương muốn cô ta, bản đại gia đương nhiên không ngại trao trả. Dù sao thì đại gia ta cũng đã chơi chán rồi, có điều, không biết liệu Tuyền Vương có chịu sủng ái cái thứ không còn nguyên vẹn này nữa hay không?” Phong Noãn gằn giọng nói.
Kế hoạch hôm nay của Sắt Sắt vốn là để Dạ Vô Yên tưởng rằng nàng bị làm nhục, đã không còn nguyên vẹn. Nhưng khi nghe mấy chữ “không còn nguyên vẹn” này, nàng vẫn cảm thấy thật chối tai, sắc mặt không khỏi trắng bệch thêm vài phần. Có điều lớp trang điểm quá đậm nên chẳng ai nhận ra sự thay đổi đó. Thảm cảnh thế này mà mặt nàng vẫn không biến sắc, hẳn mọi người sẽ nghĩ da mặt nàng dày ngang với tường thành.
Dạ Vô Yên khẽ “hừ” một tiếng, đôi lông mày dài khẽ cau lại, chán nản nói: “Chuyện này không phiền các hạ phải phí công lo lắng, hãy mau thả nàng ấy ra.”
“Nếu ngươi tiến lên thêm một bước, ta sẽ giết chết cô ta.” Tiếng Phong Noãn vang lên trên đỉnh đầu Sắt Sắt, lạnh lùng, hiểm độc. Thanh cương đao kia đã gác lên cổ Sắt Sắt, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.
Dạ Vô Yên nghe thấy thế lại văn nhã nở nụ cười. Hắn đứng nguyên tại chỗ, khẽ chau mày: “Ngươi có giết nàng ta, Bản vương cũng chẳng quan tâm. Có điều, Hương Hương của ta muốn cùng đi xin quẻ với nàng ta, cho nên, người đừng có làm lỡ thời gian của chúng ta nữa!”
Giết chết nàng, hắn cũng chẳng quan tâm sao? Hắn cứu nàng chỉ vì Y Doanh Hương muốn để nàng cùng đi xin quẻ? Sắt Sắt cắn răng, nàng không ngờ hắn lại là kẻ máu lạnh vô tình như vậy. Nàng và hắn đính hôn đã mười năm, không ngờ chỉ đổi lại được một câu chẳng quan tâm tới sự sống chết của nàng. Lẽ nào hắn không bằng lòng lấy lấy nàng đến mức ấy, muốn mượn tay kẻ khác giết nàng đi cho nhẹ nợ?
Sắt Sắt không biết lúc này mặt nàng đã không còn hột máu, đến cả môi cũng trắng bệch, cho dù phấn son cực dày cũng không che giấu nổi vẻ lạc lõng thê lương của nàng.
Phong Noãn cười gằn, thanh đao trong tay ấn sâu thêm một chút, Sắt Sắt cảm thấy trên cổ hơi đau, máu tươi đã từ từ chảy xuống, thấm cả vào chiếc yếm màu nguyệt bạch.
Trắng và đỏ phối hợp cùng nhau thật nổi bật, đẹp đẽ mà bi thương! Nàng cảm thấy bản thân mình lúc này mới thê thảm làm sao!
Có điều, chẳng có lấy một ai thương xót nàng.
Kẻ nàng cứu từ Quỷ Môn Quan trở về đang dùng đao kề lên cổ nàng. Phu quân tương lai đang đứng trước mặt nàng mà mặt không đổi sắc, bình tĩnh mỉm cười. Có chăng là mấy người qua đường thấy tình cảnh này không tránh khỏi thở dài, nhìn nàng với ánh mắt thương hại.
Thương hại, Giang Sắt Sắt không cần; thương cảm, nàng càng không dám mơ. Lúc này, Sắt Sắt chỉ cầu được sống.
Nàng biết, Phong Noãn tạm thời sẽ không giết nàng, hắn vẫn cần nàng làm con tin. Nếu không, với trọng binh đang bao vây của Dạ Vô Yên, hắn làm sao có thể an toàn rút lui. Có điều, nàng sợ rằng, sự sống chết của nàng, Dạ Vô Yên đã không buồn quan tâm, vậy thì nguy rồi. Con tin là nàng sẽ không còn chút giá trị uy hiếp, Phong Noãn trong lúc nóng vội, liệu có thực sự giết nàng?
Lúc này Sắt Sắt có phần hối hận, vừa rồi nên nói với Phong Noãn, nàng chính là Tiêm Tiêm công tử. Như thế có lẽ nàng sẽ có một tia hy vọng sống. Giờ đây, nàng chỉ còn biết cầu trời phù hộ, để Dạ Vô Yên và Phong Noãn giằng co thêm một lúc, cho nàng có đủ thời gian để giải khai huyệt đạo.
Thanh đao lạnh lẽo gác lên cổ Sắt Sắt, nàng chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương, chứ không hề cảm thấy đau đớn.
Dạ Vô Yên nhìn dòng máu rỉ ra từ cổ Sắt Sắt, sắc mặt vẫn lạnh lùng, bĩu môi chẳng thèm quan tâm, lạnh nhạt nói: “Ngươi tưởng rằng Bản vương sẽ để tâm tới sự sống chết của một ả đàn bà hay sao? Vậy thì ngươi nhầm to rồi! Hương Hương, chúng ta đi thôi. Kim Tổng quản, ngươi ở lại đây lấy thủ cấp của tên thích khách!”
Hắn đưa ánh mắt lạnh lùng lướt qua người Sắt Sắt, rồi cầm tay Y Doanh Hương bỏ đi.
Kim Tổng quản được lệnh, vẫy tay một cái, thị vệ của vương phủ lập tức xông lên, tay cầm cung tên nhắm bắn thẳng vào Phong Noãn đang đứng giữa vòng vây.
“Vương gia, xin người hãy cứu tiểu thư nhà chúng tôi!” A hoàn Thanh Mai không biết đã tỉnh dậy sau cơn mê tự lúc nào, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cuống cuồng quỳ xuống cầu xin Dạ Vô Yên. Thị vệ của Giang Phủ thấy thế cũng đều quỳ rạp xuống.
Võ nghệ của tên thích khách này cao cường, bọn họ không thể cứu được tiểu thư, nếu Tuyền Vương lại buông tay, tiểu thư còn gì tính mệnh?
“Vương gia, huynh cứu Giang tỷ tỷ đi!” Y Doanh Hương buông tay Dạ Vô Yên, bước đến trước mặt hắn cầu xin.
Dạ Vô Yên lạnh lùng nhìn những người đang quỳ dưới đất, lạnh nhạt nói: “Tình hình trước mắt các ngươi cũng thấy rồi đấy, muốn cứu tiểu thư nhà các ngươi không phải chuyện dễ, thứ lỗi cho Bản vương muốn giúp mà không giúp được.”
Một kẻ sinh ra với gương mặt anh tuấn hoàn hảo nhất thiên hạ lại nói những lời cay độc vô tình nhất thế gian.
Sắt Sắt sớm đã biết hắn sẽ như vậy nên chẳng lấy làm lạ. Nhưng Phong Noãn bỗng ngẩng đầu cười lớn: “Không ngờ Tuyền Vương lại vô tình vậy, đối với Thứ phi của mình mà cũng nhẫn tâm đến thế.” Nói đoạn, thanh đao trong tay hắn bỗng ấn xuống.
Mọi người đồng thanh kêu lên kinh hãi, tưởng rằng tính mệnh Sắt Sắt sẽ khó giữ. Lúc này huyệt đạo đã được giải khai, Sắt Sắt đang định vận công ngửa ra sau né tránh, không ngờ lưỡi đao không hề áp về phía nàng mà vung lên phía trước.
Trong chớp mắt, tình thế bỗng thay đổi rõ rệt.
Thanh đao của Phong Noãn vẫn gác trên cổ một người, có điều người đó không còn là Sắt Sắt nữa, mà đã được thay thế là Y Doanh Hương. Không biết từ bao giờ, Y Doanh Hương đã di chuyển thêm vài bước qua bên này, đứng gần Sắt Sắt nhất. Vừa rồi sự chú ý của mọi người đều dồn cả vào Sắt Sắt và Phong Noãn, nên không hề chú ý tới nàng ta.
Khoảnh khắc đó diễn ra quá nhanh, đến khi Dạ Vô Yên kịp phản ứng thì đã chậm mất một bước.
Sắt Sắt thoát khỏi sự uy hiếp, thân hình thoáng lảo đảo, ngã lăn ra đất. Ánh mắt nàng vô tình lướt qua khuôn mặt Dạ Vô Yên, nhận thấy gương mặt đẹp đẽ của hắn phút chốc cắt không còn hột máu.
Sắt Sắt không khỏi cười đau khổ, nhận ra sự khác biệt giữa nàng và Y Doanh Hương trong lòng hắn không hề nhỏ. Phong Noãn quả là nhanh nhạy, biết rõ uy hiếp nàng sẽ không thể trốn thoát liền quay sang Y Doanh Hương. Đã thế, nàng cũng chẳng cần để lộ võ công, cứ ngoan ngoãn nằm đó xem kịch hay là được.
“Tuyền Vương gia, Thứ phi của ngài tại hạ chơi chán rồi, không biết Chính phi của ngài mùi vị ra sao?” Phong Noãn lạnh lùng hỏi, một tay đưa thanh đao kề sát cổ Y Doanh Hương, tay kia véo lên má của nàng ta.
Dạ Vô Yên sắc mặt vốn lạnh lùng, trong khoảnh khắc đó càng thêm lạnh giá. Bất kì ai cũng có thể cảm nhận được cơn giận toát ra từ trên người hắn.
“Thả nàng ấy ra, Bản vương đồng ý thả ngươi!” Dạ Vô Yên lạnh lùng, trong tiếng nói có thể nhận ra chút run run.
“Thả ta? Nói vậy cuối cùng tại hạ cũng nắm được thóp của Tuyền Vương rồi à?” Lời lẽ của Phong Noãn có phần chế giễu, nhưng không hề vui mừng, ngược lại có vẻ cay đắng.
“Tại hạ biết Tuyền Vương đã nói là làm, nhưng vẫn có chút không yên tâm, phiền Chính phi của ngài tiễn tại hạ một chuyến!” Phong Noãn cẩn thận áp giải Y Doanh Hương men theo đường núi, chậm rãi đi xuống.
Những thị vệ tay cầm cung tiễn thấy thế liền tránh sang một bên, đợi Phong Noãn đi qua lại giương cung theo sát đằng sau. Một đoàn người ở thế giằng co men theo đường núi, không nhanh không chậm đi xuống chân núi.
Sắt Sắt biết Dạ Vô Yên sẽ không để chuyện gì xảy ra với Y Doanh Hương, cũng biết Phong Noãn sẽ không sao. Nàng rất muốn xem kịch thêm một lúc nữa, nhưng tiếc rằng, những người đó đã đi mỗi lúc một xa, chỉ có nàng nằm lăn trên đường núi, chẳng khác gì một thứ đồ bỏ đi.
Một khi đã bị lợi dụng xong, thì chỉ còn là thứ đồ bỏ mà thôi.
“Tiểu thư… tiểu thư…” Thanh Mai nhanh chóng chạy lại, đỡ Sắt Sắt đứng lên.
Sắt Sắt nhìn Thanh Mai nước mắt ngắn nước mắt dài, trong lòng thoáng chua xót. Nàng cười nhạt: “Nha đầu ngốc, còn không lấy áo ngoài của ngươi khoác cho bản tiểu thư, đợi người ta nhìn thấy hết nữa à?”
Thanh Mai liền vội vã cởi áo ngoài của mình ra, khoác lên người Sắt Sắt. Khi hai tay Thanh Mai chạm đến những vết hôn trên người Sắt Sắt, nước mắt lại càng tuôn xuống như mưa.
“Tiểu thư, chúng ta xuống núi thôi!” Thanh Mai nói.
“Không, chúng ta không xuống núi, chúng ta lên núi xin quẻ!” Sắt Sắt mỉm cười nói.
“Tiểu thư, tiểu thư không điên đấy chứ? Chúng ta vẫn lên núi sao?” Thanh Mai không thể tin nổi. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà tiểu thư vẫn còn muốn lên núi? Chẳng lẽ vừa rồi chịu sự đả kích quá lớn nên bây giờ tiểu thư bắt đầu ăn nói lung tung? Dù có là ai chắc cũng không thể chịu nổi sự việc như thế.
“Thanh Mai, ta không sao. Bản tiểu thư hôm nay đen đủi, đương nhiên phải lên núi xin quẻ rồi. May mà bọn họ đều đã đi cả, ta không muốn cùng bọn họ xin quẻ chút nào! Hơn nữa, hôm nay nhặt được tính mạng trở về cũng nên thắp nén hương cảm tạ đức Phật, tỏ chút lòng thành mới phải.” Nàng cười hững hờ nói.