Chương : 20
Để Táng Hoa và Trâm Hoa kết thúc chiến sự, chỉ một câu nói đó nàng có thể yên tâm sao? Dạ Vô Trần đưa tới hai vạn thủy binh, trong khi binh sĩ của Minh Xuân Thủy và cả đám hả tặc của nàng gộp lại cũng chỉ có sáu bảy nghìn người.
Nàng không khỏi lo lắng cho chiến sự bên ngoài, nhưng cơn đau từ vết thương khiến nàng không thể cử động. Lực bất tòng tâm nàng đành yên trên giường thôi không đứng dậy đòi ra ngoài nữa.
Minh Xuân Thủy cúi người, đôi mắt đen sâu ánh lên sự lo lắng không dễ nhận ra. Chàng đưa tay nhẹ cởi áo giáp trên người nàng ra. Chiếc mũ giáp vừa được gỡ xuống, mái tóc đen nhánh liền rủ xuống, làm nổi bật lên khuôn mặt nhợt nhạt vì mất máu của nàng. Chiến giáp, váy, chiến hài từng thứ một đều được chàng cẩn thận cởi bỏ, chỉ sợ động đến vết thương bên sườn phải của nàng, động tác của chàng cực kỳ nhẹ nhàng. Cởi xong khôi giáp, Sắt Sắt thay một chiếc áo xanh nhìn có phần yếu đuối.
Minh Xuân Thủy ngưng thần nhìn vết thương bên sườn phải của nàng vẫn đang không ngừng chảy máu, ánh mắt sau tấm mặt nạ khẽ nheo lại. Chàng giơ tay, định cởi chiếc áo trước ngực Sắt Sắt.
“Đừng…” Giọng nói yếu ớt của Sắt Sắt đột ngột vang lên.
“Sao? Nàng ra nông nỗi này rồi, còn sợ ta thấy sao?” Minh Xuân Thủy nhếch môi cười khẽ, nhìn có vài phần vô lại.
Vì chuyện mị dược, mỗi khi đối diện với chàng, trong lòng nàng đều không tránh khỏi cảm giác bối rối khó diễn tả thành lời. Sự thoải mái của chàng lúc này thật khiến Sắt Sắt thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nàng vốn không phải là một thiên kim tiểu thư hay nhõng nhẽo, lần đó, chẳng qua chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, cứ coi như một giấc mơ là xong. Nghĩ tới đây, Sắt Sắt liền động đôi môi trắng nhợt, khẽ nói: “Minh Lầu chủ, huynh nhẹ thôi, đau lắm.”
Minh Xuân Thủy nhẹ nhàng cởi áo cho nàng, lập tức vòng eo thon thả trắng ngần của nàng lộ ra. Đôi mắt đen của chàng khẽ nheo lại, ánh mắt như rực cháy đột ngột thâm sâu. Sự quấn quít dịu dàng với nàng hôm đó bỗng chốc lại hiện ra trước mặt, chàng vốn tưởng rằng mình có thể quên, nhưng không ngờ ngón tay của chàng lại thành thật hơn trái tim đến thế, dường như vẫn nhớ như in cảm giác khi vuốt ve trên chiếc eo thon nhỏ của nàng. Ngón tay chàng khẽ dừng lại, rồi sau đó men theo bờ eo thon, cởi tấm áo của nàng.
Vết thương vẫn không ngừng rỉ máu hiện lên trước mắt, ánh mắt Minh Xuân Thủy thoáng tối lại, chỉ cảm thấy trái tim mình cực kỳ đau đớn. Chàng ngưng thần, khẽ than, trong đôi mắt thâm sâu khó lường lộ ra thứ tình cảm khiến người khác động lòng. Chàng lấy thuốc kim sang từ tay thị nữ, cẩn thận bôi thuốc, lại cẩn thận buộc vết thương lại cho nàng.
Bên ngoài thuyền tiếng hò reo chém giết vang lên không ngớt, bên trong thuyền lại cực kỳ yên tĩnh, chiếc lò hương bằng ngọc trên bàn vẫn nhè nhẹ tỏa ra thứ mùi thơm mát.
Sắt Sắt lặng lẽ tựa người vào thành giường, không biết chiến sự bên ngoài thế nào, trong lòng vô cùng sốt ruột. Những mũi tên không ngừng bắn vào thuyền, tiếng tên rít lên nhắm vào nàng và Minh Xuân Thủy lao tới.
Minh Xuân Thủy ngồi bên Sắt Sắt, không ngừng vung tay áo gạt tên. Tư thế đó, thần thái đó nhẹ nhàng như đuổi muỗi vậy.
Sắt Sắt toàn thân vô lực tựa vào giường, vết thương dội lên từng cơn đau chói buốt, chỉ cảm thấy ý thức dần mất đi. Vừa rồi liên tiếp mấy trận đại chiến, nàng dường như đã hao kiệt toàn bộ sức lực, bây giờ lại mất máu quá nhiều, nàng quả thực không thể trụ được thêm nữa.
Trong cơn mê man, chỉ nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài dần lùi xa.
Khi tỉnh lại, xung quanh nàng đã trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe tiếng sóng vỗ ì oạp cạnh mạn thuyền.
Chiến sự thế nào? Kết thúc rồi ư?
Sắt Sắt cố ngồi dậy, không ngờ lại động đến vết thương ở mạng sườn, đau đớn đến mức nàng khẽ rên lên một tiếng. Nàng ôm vết thương, lảo đảo lăn từ trên giường xuống, loạng choạng bước ra cửa khoang thuyền. Trên sàn thuyền chỉ còn ánh tà dương, hóa ra chỉ ngủ một giấc mà đã hoàng hôn rồi.
Minh Xuân Thủy ngồi ở mũi thuyền, bạch y phấp phới tựa như thần tiên. Ánh tà dương chiếu trên chiếc mặt nạ bạch ngọc phản chiếu sắc chiều ấm áp.
Đôi mắt trong trẻo của Sắt Sắt chuyển động, lúc này nàng mới phát hiện mình không còn ở trên chiếc thuyền trắng mà đã được chuyển sang một chiếc thuyền nhỏ. Thuyền nhỏ này đi nhanh hơn thuyền trắng rất nhiều. Vì gió thổi vào mặt rất lớn, thổi đến mức dường như khiến nàng không đứng vững được. Mái tóc đen bay lên rối tung, có sợi bay cả vào miệng.
Sắt Sắt kinh sợ kêu lên, khó khăn lắm mới vuốt yên những sợi tóc trên mặt. Khi ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Minh Xuân Thủy đã quay người, nhìn thấy nàng tỉnh lại rồi, ánh mắt ẩn giấu sau chiếc mặt nạ của chàng lập tức bừng sá ng.
Sắt Sắt bị chàng nhìn tới mức tim đập loạn nhịp, thấp giọng nói: “Minh Lầu chủ chiến sự kết thúc rồi ư?”
“Kết thúc rồi, đám hải tặc đã bình yên trở về Thủy Long Đảo. Họ đều an toàn, nàng yên tâm đi!” Minh Xuân Thủy nở nụ cười khẽ, chầm chậm từ mũi thuyền bước lại.
Nói vậy, đám hải tặc đó đều không gặp nguy hiểm gì rồi, Sắt Sắt thở phào một hơi, “Vậy Gia gia của ta không sao chứ?” Sắt Sắt lo lắng hỏi.
“Định An Hầu đã theo quân về Nam Nguyệt rồi, ông ấy không sao đâu!” Chàng lại gần đỡ lấy thân thể yếu đuối của nàng, khẽ hỏi: “Nàng nên lo cho bản thân mình thì hơn, bây giờ nàng thấy sao rồi?”
“Ta đỡ nhiều rồi, ngủ một giấc, vết thương không còn đau lắm nữa.” Sắt Sắt thấp giọng đáp, đột nhiên nàng nhớ lại tình cảnh bi thảm của Mạc Tầm Hoan, liền chau mày hỏi: “Mạc Xuyên Vương tử sao rồi?”
“Ồ, nàng lo cho hắn sao?” Ánh mắt Minh Xuẩn Thủy đột nhiên tối sầm lại, giọng điệu thoáng trào lộng, “Chỉ e rằng hắn chẳng lo cho nàng chút nào đâu.”
“Huynh nói vậy là có ý gì?” Sắt Sắt mặc kệ sự châm chọc của chàng, bình tĩnh hỏi lại.
“Dạ Vô Trần đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, nàng không thấy kỳ quặc sao?” Minh Xuân Thủy chậm rãi hỏi.
Quả thực Sắt Sắt rất hoài nghi chuyện này, nếu không có người báo tin, chắc chắn họ không thể kịp thời xuất binh được. Nhưng nàng chưa từng nghi ngờ Mạc Tầm Hoan.
“Lẽ nào huynh nghi ngờ Mạc Vương tử báo tin sao? Không thể nào!” Sắt Sắt nói rất chắc chắn.
Ánh mắt Minh Xuân Thủy hơi tối lại, trên mắt như bao trùm bởi một tầng cảm xúc, chàng trầm giọng nói: “Nếu nàng đã tin tưởng hắn như vậy, ta cũng không nói nhiều nữa. Hắn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đương nhiên là về Y Mạch Quốc làm Vương rồi.” Dứt lời chàng đi lướt qua người nàng, ngồi xuống chiếc ghế trong khoang thuyền.
“Minh Lầu chủ, huynh muốn đưa ta đi đâu vậy?” Sắt Sắt khẽ hỏi.
Minh Xuân Thủy tựa lưng vào ghế một cách nho nhã, không nói gì. Sắt Sắt không thấy biểu hiện trên mặt chàng, nhưng nàng có thể cảm nhận được, lúc này chàng không vui. Người đàn ông này tức giận rồi, xem bộ dạng có vẻ như không buồn quan tâm đến nàng nữa.
Sắt Sắt nhẹ chớp hàng mi, hỏi khẽ: “Minh Lầu chủ, sao huynh không để ý tới ta?”
Câu hỏi này nàng nói ra rất khó khăn, hơn nữa thanh âm càng lúc càng nhỏ, rồi dần dần không còn nghe thấy gì nữa. Nàng tựa vào cửa khoang thuyền, chầm chậm trượt xuống, ngồi bệt xuống dưới đất.
Minh Xuân Thủy thấy vậy vội vàng xông tới, nhè nhẹ bế nàng lên, cần thận đặt nàng lại lên giường. Chàng đưa tay khẽ vỗ lên khuôn mặt trắng nhợt của nàng, giọng nói có chút khàn khàn: “Giang Sắt Sắt, Sắt Sắt, nàng sao thế?”
Sắt Sắt bỗng mở trừng mắt, khe khẽ cười, đôi mắt đen với sóng mắt long lanh cong lên như vầng trăng khuyết, thấp giọng nói: “Ta đói quá!”
Minh Xuân Thủy rõ ràng thở phào ra một hơi, nhìn khuôn mặt tươi cười của Sắt Sắt, chàng biết vừa rồi nàng cố ý làm vậy. Còn chàng, đầu óc không còn khống chế nổi mà hành động trong vô thức.
Minh Xuân Thủy yên lặng giây lát, trong đôi mắt thâm sâu là thần tình phức tạp. Một hồi sau mới thấp giọng nói: “Để ta đi kiếm gì đó cho nàng ăn.”
Chàng quay người đi xuống khoang đáy, một lát sau mang lên một bát cháo đang bốc hơi nghi ngút. Sắt Sắt thực sự rất đói, nàng ăn rất nhanh, rồi cảm thấy vết thương cũng dần không còn đau mấy nữa.
“Minh Xuân Thủy, huynh muốn đưa ta đi đâu? Binh sĩ của huynh đâu rồi?” Nàng thấp giọng hỏi, chẳng phải lẽ ra nàng nên theo đám hải tặc về Thủy Long Đảo sao? Rốt cuộc Minh Xuân Thủy muốn đưa nàng đi đâu chứ? Hơn nữa, những thủ hạ của nàng tại sao lại không cùng đi theo họ.
“Nhát kiếm đó tuy không đâm vào chỗ hiểm nhưng vết thương rất sâu, ta phải đưa nàng đi tìm một vị thần y chữa trị mới được. Như thế vết thương mới không để lại sẹo.” Minh Xuân Thủy chậm rãi nói tiếp: “Binh sĩ của ta đang ở phía sau dọn dẹp chiến trường.”
“Lo để lại sẹo ư?! Ta chẳng hề quan tâm.” Sắt Sắt cười nhạt đạp, khẽ tựa vào thành giường.
“Để lại sẹo xấu lắm.” Minh Xuân Thủy nói xong bỗng hoàn toàn im bặt. Trên làn da trắng mịn của nàng để lại một vết sẹo xấu xí, chẳng phải sẽ khó coi lắm sao? Nhưng việc này thì liên quan gì tới chàng chứ? Minh Xuân Thủy cố nén sự bực bội trong lòng, đứng dậy đi ra phía sàn thuyền.
Nước biển được ánh tà dương chiếu xuống hắt lên thứ ánh sáng đỏ rực, cực kỳ tráng lệ và hùng vĩ. Bỗng Minh Xuân Thủy thấy trên mặt biển nơi gần chiếc thuyền nhỏ của mình nổi lên một vật thể màu xám sáng bóng.
“Giang Sắt Sắt, nàng mau ra đây!” Thanh âm của Minh Xuân Thủy từ phía ngoài đột ngột truyền vào.
Sắt Sắt nghe gọi chầm chậm bước ra, đợi khi nhìn rõ thứ nổi trên biển rồi, nàng liền mở to hai mắt, cất lời hỏi: “Đây là cái gì?”
“Cá heo!” Minh Xuân Thủy đáp, thanh âm vô cùng trong trẻo, khóe môi mang một nụ cười cực kỳ rạng rõ, “Chúng là những con vật rất đáng yêu! Nếu chúng ta đi theo chúng, chúng sẽ nhảy đấy!”
Sắt Sắt kinh ngạc mở to mắt, từ khi ra biển đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng thấy những động vật đáng yêu như thế. Một con, hai con, ba con… ước chừng có hơn mười con cá heo đang bơi cạnh chiếc thuyền nhỏ của họ.
“Chúng biết nhảy múa nữa ư? Huynh lại nói đùa rồi.” Sắt Sắt nheo mắt cười nhẹ nói.
“Đúng đó, có lẽ còn đẹp hơn nàng múa nữa cơ.” Chàng nhìn lướt qua Sắt Sắt, nhớ lại dáng điệu uyển chuyển khi múa của nàng, trong lòng thoáng ngẩn ngơ.
Sắt Sắt chầm chậm bước tới, ngồi bên Minh Xuân Thủy cười nói: “Thật vậy không?”
Lời còn chưa dứt, liền thấy chú cá heo bên mạn thuyền nhảy từ dưới biển lên, cái lưng trơn bóng tạo thành một hình vòng cung đẹp đẽ, rồi “tùm” một tiếng lại rơi trở lại xuống biến, bọt nước bắn lên trắng xóa.
Cá heo thi nhau nhảy lên hết con này tới con khác, có khi một con, có khi hai con lần lượt nhảy lên, đôi lúc có ba con cùng nhảy. Những con cá heo đó dường như cố tình muốn khoe khoang điệu nhảy của mình trước mặt họ, nên cứ nhảy mãi không ngừng.
Sắt Sắt không đừng được cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên nàng cười tươi như thế, từ sau khi ra biển, hay nói chính xác hơn là từ khi Mẫu thân nàng qua đời, cười đến mức thần thái bay bổng. Khuôn mặt nàng vẫn trắng bệch, nhưng được ánh tịch dương phủ lên một tầng ánh sáng đỏ nhàn nhạt, khiến nàng như viên minh châu lấp lánh.
Hai người chỉ mãi nhìn ngắm đàn cá heo, đắm chìm trong màn biểu diễn mà không chú ý sắc trời đã dần tối. Đến khi gió lạnh đột ngột thổi mạnh từng cơn, Minh Xuân Thủy thầm kêu lên một tiếng “không hay rồi.”
Chàng chầm chậm ngẩng đầu.
Những đám mây nặng nề trên trời đang từ từ kéo tới, tự lúc nào u ám dày đặc tới mức không còn tia sáng nào có thể lọt qua. Đàn cá heo vừa rồi cũng đã lặn sâu xuống biển không lên nữa. Nước biển chầm chậm mà mạnh mẽ tung lên từng đợt sóng. Sóng không lớn, nhưng ngấm ngầm mang theo nguồn sức mạnh có thể bóp vụn bất cứ thứ gì cản đường nó.
Biển vừa rồi còn yên ả phẳng lặng, giờ đã trở nên cực kỳ đáng sợ.
“Bão sắp tới rồi.” Minh Xuân Thủy ngước mắt nhìn trời, quay sang Sắt Sắt nói: “Chúng ta mau vào khoang thuyền thôi.”
Chàng đứng dậy dìu Sắt Sắt, sau đó hai người cùng nhanh chóng đi vào khoang thuyền.
Bỗng nhiên trời tối sầm lại, khoang thuyền cũng đột ngột trở nên tối tăm. Minh Xuân Thủy lấy trong người ra một hạt dạ minh châu, chiếu sáng cả khoang thuyền u tối. Gió lớn như vậy, không thể thắp nến được.
Mưa sầm sập đổ xuống, so với trận mưa dầm hôm nọ, trận mưa này khí thế càng đặc biệt ngút trời. Mưa rất to, những tiếng lộp bộp đập trên khoang thuyền, thanh âm dường như nhấn chìm cả tiếng sóng biển.
Đi trên biển bao ngày, đây là lần đầu tiên Sắt Sắt gặp mưa bão lớn thế này. Chiếc thuyền nhỏ chòng chành trong gió, mấy thủy thủ ở mũi thuyền và đuôi thuyền đều đang cố sức chèo chống.
“Chúng ta sẽ không chết chìm trên biển chứ?” Sắt Sắt khẽ cười hỏi.
“Không đâu, chiếc thuyền này tuy không lớn, nhưng khung thuyền cực kỳ vững chãi, gió bão bình thường không làm gì được nó đâu. Chỉ cần thuyền không nứt, sẽ không thể bị chìm.” Chàng ung dung nói, thần sắc như Thái Sơn dù có áp đỉnh cũng không hề biến sắc. Thực ra, chàng chỉ muốn Sắt Sắt đừng nên quá lo lắng, gió bão lớn thế này, chàng thực cũng chưa từng gặp phải.
Lời nói của chàng khiến trái tim Sắt Sắt lập tức bình tĩnh trở lại. Dường như chỉ cần có chàng ở bên đối với nàng chẳng có gì là nguy hiểm.
Biển lớn cuộn lên từng cơn sóng dữ, Sắt Sắt có cảm giác chiếc thuyền như bị dựng đứng lên vậy, có lúc mũi thuyền cắm xuống, đuôi thuyền dốc lên lúc thì đuôi thuyền cắm xuống, mũi thuyền dốc lên. Chiếc thuyền chòng chành khiến Sắt Sắt lảo đảo ngã vào lòng Minh Xuân Thủy. Minh Xuân Thủy phút chốc cứng đờ người, chàn khẽ cau mày ôm lấy eo thon của Sắt Sắt, nhẹ đặt nàng nằm xuống người, thấp giọng nói: “Nàng nằm đây đừng động đậy, ta ra ngoài xem sao.”
Minh Xuân Thủy vừa ra ngoài, chiếc thuyền quả nhiên vững hơn trước, có lẽ chàng dùng nội lực khống chế thân thuyền. Sắt Sắt nhìn qua tấm rèm bị gió cuốn lên, thấy thân hình rắn rỏi của Minh Xuân Thủy như đóng chặt xuống sàn thuyền.
Tay trái chàng giữ chèo, tay phải kéo dây thừng, một đầu dây thừng buộc vào cánh buồm, chốc lát chàng lại chuyển buồm theo hướng gió. Mấy thủy thủ sau lưng chàng không ngừng giữ vững tay chèo.
Thuyền nhỏ như chiếc lá chìm nổi giữa biển cả mênh mông, chốc lát lại cưỡi lên một con sóng, chốc lát lại lao mình xuống một khe sóng sâu.
Chàng dường như không hề coi gió bão vào đâu, hoặc giả chàng là người thích những thách thức. Chàng lúc này khiến Sắt Sắt đột ngột nảy sinh ảo giác, dường như sự giận dữ của trời, đất cũng không thể động tới chàng. Nhưng sức tàn phá của gió dường như nằm ngoài dự liệu của họ. Khi thuyền rơi vào lốc xoáy, hướng gió liên tục thay đổi, đỉnh sóng xoáy trôn ốc không ngừng xoay vần chiếc thuyền nhỏ.
Sắt Sắt đứng dậy, xẻ một đoạn gấm dài từ chiếc chân, rồi nhanh nhẹn quấn chặt đoạn gấm đó quanh eo, đến khi vết thương ở mạng sườn không còn cảm giác đau nữa. Nàng đề khí, chạy từ trong khoang thuyền ra.
Bốn phương tám hướng đều là sóng biển không ngừng đập vào chiếc thuyền nhỏ. Sắt Sắt xông ra mũi thuyền, bàn tay thon thả nắm lấy sợi dây thừng trong tay Minh Xuân Thủy, thuận theo sức gió mà điều khiển cánh buồm. Tay phải Minh Xuân Thủy được rảnh rỗi, hai tay cầm bánh lái, không ngừng chuyển hướng.
Hai người đứng hai bên trên mũi thuyền, cùng ra sức phối hợp để vượt qua những cơn sóng dồn dập trên biển khơi. Chiếc thuyền nhỏ tránh được vô số những đợt sóng ngợp trời, nhẹ nhàng xuyên qua cơn lốc bão.
Sóng biển không ngừng bắn lên người Sắt Sắt, nước mưa chảy dài theo hai bên gò má. Vì vừa rồi dùng nội lực, vết thương lại bị rách ra. Nước biển mặn thấm vào như xát muốn. Hơn nữa nước biển lại lạnh như băng, cả đời này Sắt Sắt chưa bao giờ bị lạnh đến thế, lại thêm vết thương đau đớn đang không ngừng chảy máu, khuôn mặt của Sắt Sắt đã trở nên trắng bệch nhưng trên khuôn mặt ấy vẫn hiện lên nét kiên cường chịu đựng.
Gió dần yếu đi, mưa cũng nhỏ lại, biển lặng, sóng dần yên. Chiếc thuyền nhỏ bị trăm ngàn vết thương nhẹ dập dềnh trên sóng. Có điều đã qua cơn gió bão, xem như họ được an toàn. Sắt Sắt loạng choạng, cảm giác thân hình mình như sắp đổ. Nàng đưa tay kéo tấm áo ướt sũng của Minh Xuân Thủy, rồi chầm chậm trượt xuống sàn thuyền.
Minh Xuân Thủy quay đầu, thấy Sắt Sắt nằm gục trên sân thuyền, một nỗi đau đớn đột ngột dâng lên xuyên thẳng vào tim. Chàng không ngờ người chống đỡ trên thuyền với chàng lại chính là Sắt Sắt. Vừa rồi mọi sự tập trung của chàng đều để ở tay chèo, nên cứ cho rằng có thủy thủ nào đó cầm dây thừng hộ mình.
Chàng cúi xuống, nhẹ bế Sắt Sắt từ dưới sàn thuyền lên, thân thể nàng lúc này vô cùng lạnh giá. Một cảm giác chưa từng có, như cơn sóng ngút trời trào lên trong tim. Chàng cảm thấy trái tim mình như bị đao đâm, đau đớn như tan nát thành từng mảnh.
Nước mưa lạnh lẽo nhỏ xuống từ chiếc mặt nạ bạch ngọc của chàng, làm đôi mắt chàng mờ đi. Chàng đứng tê dại trên mũi thuyền, mặc cho gió mưa trùm khắp cơ thể.
“Lầu chủ, mau vào trong khoang đi.” Một thủy thủ lo lắng hét lên.
Minh Xuân Thủy bỗng giật mình tỉnh lại, ôm lấy Sắt Sắt vào lòng, xông thẳng vào trong khoang thuyền. nhưng khoang thuyền lúc này đã bị trận bão vừa rồi làm cho ướt sũng, không còn chỗ nào khô ráo cả. Chiếc giường êm ái đã bị nước biển hủy hoại hoàn toàn.
Minh Xuân Thủy ôm chặt lấy Sắt Sắt, ngồi trên ghế, kéo tấm áo ướt sũng của nàng lên, bôi thuốc rồi buộc lại vết thương thật cẩn thận cho Sắt Sắt. Sau đó chàng liền đặt tay ra sau lưng Sắt Sắt, muốn truyền nội lực để thân thể nàng ấm lên, nhưng hoàn toàn vô ích, nội lực trong người Sắt Sắt và nội lực mà chàng tu luyện vốn không hề giống nhau.
“Lầu chủ, phía trước có một hòn đảo.” Thủy thủ bên ngoài lớn tiếng bẩm bảo.
“Dừng thuyền lại, lên bờ!” Minh Xuân Thủy trầm giọng ra lệnh. Nhìn bề ngoài chàng trầm ổn là thế, nhưng trong lòng lúc này lại ngập tràn cảm giác lo lắng.
Chiếc thuyền nhỏ lắc lư dần cập vào bờ.
Nàng không khỏi lo lắng cho chiến sự bên ngoài, nhưng cơn đau từ vết thương khiến nàng không thể cử động. Lực bất tòng tâm nàng đành yên trên giường thôi không đứng dậy đòi ra ngoài nữa.
Minh Xuân Thủy cúi người, đôi mắt đen sâu ánh lên sự lo lắng không dễ nhận ra. Chàng đưa tay nhẹ cởi áo giáp trên người nàng ra. Chiếc mũ giáp vừa được gỡ xuống, mái tóc đen nhánh liền rủ xuống, làm nổi bật lên khuôn mặt nhợt nhạt vì mất máu của nàng. Chiến giáp, váy, chiến hài từng thứ một đều được chàng cẩn thận cởi bỏ, chỉ sợ động đến vết thương bên sườn phải của nàng, động tác của chàng cực kỳ nhẹ nhàng. Cởi xong khôi giáp, Sắt Sắt thay một chiếc áo xanh nhìn có phần yếu đuối.
Minh Xuân Thủy ngưng thần nhìn vết thương bên sườn phải của nàng vẫn đang không ngừng chảy máu, ánh mắt sau tấm mặt nạ khẽ nheo lại. Chàng giơ tay, định cởi chiếc áo trước ngực Sắt Sắt.
“Đừng…” Giọng nói yếu ớt của Sắt Sắt đột ngột vang lên.
“Sao? Nàng ra nông nỗi này rồi, còn sợ ta thấy sao?” Minh Xuân Thủy nhếch môi cười khẽ, nhìn có vài phần vô lại.
Vì chuyện mị dược, mỗi khi đối diện với chàng, trong lòng nàng đều không tránh khỏi cảm giác bối rối khó diễn tả thành lời. Sự thoải mái của chàng lúc này thật khiến Sắt Sắt thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nàng vốn không phải là một thiên kim tiểu thư hay nhõng nhẽo, lần đó, chẳng qua chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, cứ coi như một giấc mơ là xong. Nghĩ tới đây, Sắt Sắt liền động đôi môi trắng nhợt, khẽ nói: “Minh Lầu chủ, huynh nhẹ thôi, đau lắm.”
Minh Xuân Thủy nhẹ nhàng cởi áo cho nàng, lập tức vòng eo thon thả trắng ngần của nàng lộ ra. Đôi mắt đen của chàng khẽ nheo lại, ánh mắt như rực cháy đột ngột thâm sâu. Sự quấn quít dịu dàng với nàng hôm đó bỗng chốc lại hiện ra trước mặt, chàng vốn tưởng rằng mình có thể quên, nhưng không ngờ ngón tay của chàng lại thành thật hơn trái tim đến thế, dường như vẫn nhớ như in cảm giác khi vuốt ve trên chiếc eo thon nhỏ của nàng. Ngón tay chàng khẽ dừng lại, rồi sau đó men theo bờ eo thon, cởi tấm áo của nàng.
Vết thương vẫn không ngừng rỉ máu hiện lên trước mắt, ánh mắt Minh Xuân Thủy thoáng tối lại, chỉ cảm thấy trái tim mình cực kỳ đau đớn. Chàng ngưng thần, khẽ than, trong đôi mắt thâm sâu khó lường lộ ra thứ tình cảm khiến người khác động lòng. Chàng lấy thuốc kim sang từ tay thị nữ, cẩn thận bôi thuốc, lại cẩn thận buộc vết thương lại cho nàng.
Bên ngoài thuyền tiếng hò reo chém giết vang lên không ngớt, bên trong thuyền lại cực kỳ yên tĩnh, chiếc lò hương bằng ngọc trên bàn vẫn nhè nhẹ tỏa ra thứ mùi thơm mát.
Sắt Sắt lặng lẽ tựa người vào thành giường, không biết chiến sự bên ngoài thế nào, trong lòng vô cùng sốt ruột. Những mũi tên không ngừng bắn vào thuyền, tiếng tên rít lên nhắm vào nàng và Minh Xuân Thủy lao tới.
Minh Xuân Thủy ngồi bên Sắt Sắt, không ngừng vung tay áo gạt tên. Tư thế đó, thần thái đó nhẹ nhàng như đuổi muỗi vậy.
Sắt Sắt toàn thân vô lực tựa vào giường, vết thương dội lên từng cơn đau chói buốt, chỉ cảm thấy ý thức dần mất đi. Vừa rồi liên tiếp mấy trận đại chiến, nàng dường như đã hao kiệt toàn bộ sức lực, bây giờ lại mất máu quá nhiều, nàng quả thực không thể trụ được thêm nữa.
Trong cơn mê man, chỉ nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài dần lùi xa.
Khi tỉnh lại, xung quanh nàng đã trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe tiếng sóng vỗ ì oạp cạnh mạn thuyền.
Chiến sự thế nào? Kết thúc rồi ư?
Sắt Sắt cố ngồi dậy, không ngờ lại động đến vết thương ở mạng sườn, đau đớn đến mức nàng khẽ rên lên một tiếng. Nàng ôm vết thương, lảo đảo lăn từ trên giường xuống, loạng choạng bước ra cửa khoang thuyền. Trên sàn thuyền chỉ còn ánh tà dương, hóa ra chỉ ngủ một giấc mà đã hoàng hôn rồi.
Minh Xuân Thủy ngồi ở mũi thuyền, bạch y phấp phới tựa như thần tiên. Ánh tà dương chiếu trên chiếc mặt nạ bạch ngọc phản chiếu sắc chiều ấm áp.
Đôi mắt trong trẻo của Sắt Sắt chuyển động, lúc này nàng mới phát hiện mình không còn ở trên chiếc thuyền trắng mà đã được chuyển sang một chiếc thuyền nhỏ. Thuyền nhỏ này đi nhanh hơn thuyền trắng rất nhiều. Vì gió thổi vào mặt rất lớn, thổi đến mức dường như khiến nàng không đứng vững được. Mái tóc đen bay lên rối tung, có sợi bay cả vào miệng.
Sắt Sắt kinh sợ kêu lên, khó khăn lắm mới vuốt yên những sợi tóc trên mặt. Khi ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Minh Xuân Thủy đã quay người, nhìn thấy nàng tỉnh lại rồi, ánh mắt ẩn giấu sau chiếc mặt nạ của chàng lập tức bừng sá ng.
Sắt Sắt bị chàng nhìn tới mức tim đập loạn nhịp, thấp giọng nói: “Minh Lầu chủ chiến sự kết thúc rồi ư?”
“Kết thúc rồi, đám hải tặc đã bình yên trở về Thủy Long Đảo. Họ đều an toàn, nàng yên tâm đi!” Minh Xuân Thủy nở nụ cười khẽ, chầm chậm từ mũi thuyền bước lại.
Nói vậy, đám hải tặc đó đều không gặp nguy hiểm gì rồi, Sắt Sắt thở phào một hơi, “Vậy Gia gia của ta không sao chứ?” Sắt Sắt lo lắng hỏi.
“Định An Hầu đã theo quân về Nam Nguyệt rồi, ông ấy không sao đâu!” Chàng lại gần đỡ lấy thân thể yếu đuối của nàng, khẽ hỏi: “Nàng nên lo cho bản thân mình thì hơn, bây giờ nàng thấy sao rồi?”
“Ta đỡ nhiều rồi, ngủ một giấc, vết thương không còn đau lắm nữa.” Sắt Sắt thấp giọng đáp, đột nhiên nàng nhớ lại tình cảnh bi thảm của Mạc Tầm Hoan, liền chau mày hỏi: “Mạc Xuyên Vương tử sao rồi?”
“Ồ, nàng lo cho hắn sao?” Ánh mắt Minh Xuẩn Thủy đột nhiên tối sầm lại, giọng điệu thoáng trào lộng, “Chỉ e rằng hắn chẳng lo cho nàng chút nào đâu.”
“Huynh nói vậy là có ý gì?” Sắt Sắt mặc kệ sự châm chọc của chàng, bình tĩnh hỏi lại.
“Dạ Vô Trần đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, nàng không thấy kỳ quặc sao?” Minh Xuân Thủy chậm rãi hỏi.
Quả thực Sắt Sắt rất hoài nghi chuyện này, nếu không có người báo tin, chắc chắn họ không thể kịp thời xuất binh được. Nhưng nàng chưa từng nghi ngờ Mạc Tầm Hoan.
“Lẽ nào huynh nghi ngờ Mạc Vương tử báo tin sao? Không thể nào!” Sắt Sắt nói rất chắc chắn.
Ánh mắt Minh Xuân Thủy hơi tối lại, trên mắt như bao trùm bởi một tầng cảm xúc, chàng trầm giọng nói: “Nếu nàng đã tin tưởng hắn như vậy, ta cũng không nói nhiều nữa. Hắn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đương nhiên là về Y Mạch Quốc làm Vương rồi.” Dứt lời chàng đi lướt qua người nàng, ngồi xuống chiếc ghế trong khoang thuyền.
“Minh Lầu chủ, huynh muốn đưa ta đi đâu vậy?” Sắt Sắt khẽ hỏi.
Minh Xuân Thủy tựa lưng vào ghế một cách nho nhã, không nói gì. Sắt Sắt không thấy biểu hiện trên mặt chàng, nhưng nàng có thể cảm nhận được, lúc này chàng không vui. Người đàn ông này tức giận rồi, xem bộ dạng có vẻ như không buồn quan tâm đến nàng nữa.
Sắt Sắt nhẹ chớp hàng mi, hỏi khẽ: “Minh Lầu chủ, sao huynh không để ý tới ta?”
Câu hỏi này nàng nói ra rất khó khăn, hơn nữa thanh âm càng lúc càng nhỏ, rồi dần dần không còn nghe thấy gì nữa. Nàng tựa vào cửa khoang thuyền, chầm chậm trượt xuống, ngồi bệt xuống dưới đất.
Minh Xuân Thủy thấy vậy vội vàng xông tới, nhè nhẹ bế nàng lên, cần thận đặt nàng lại lên giường. Chàng đưa tay khẽ vỗ lên khuôn mặt trắng nhợt của nàng, giọng nói có chút khàn khàn: “Giang Sắt Sắt, Sắt Sắt, nàng sao thế?”
Sắt Sắt bỗng mở trừng mắt, khe khẽ cười, đôi mắt đen với sóng mắt long lanh cong lên như vầng trăng khuyết, thấp giọng nói: “Ta đói quá!”
Minh Xuân Thủy rõ ràng thở phào ra một hơi, nhìn khuôn mặt tươi cười của Sắt Sắt, chàng biết vừa rồi nàng cố ý làm vậy. Còn chàng, đầu óc không còn khống chế nổi mà hành động trong vô thức.
Minh Xuân Thủy yên lặng giây lát, trong đôi mắt thâm sâu là thần tình phức tạp. Một hồi sau mới thấp giọng nói: “Để ta đi kiếm gì đó cho nàng ăn.”
Chàng quay người đi xuống khoang đáy, một lát sau mang lên một bát cháo đang bốc hơi nghi ngút. Sắt Sắt thực sự rất đói, nàng ăn rất nhanh, rồi cảm thấy vết thương cũng dần không còn đau mấy nữa.
“Minh Xuân Thủy, huynh muốn đưa ta đi đâu? Binh sĩ của huynh đâu rồi?” Nàng thấp giọng hỏi, chẳng phải lẽ ra nàng nên theo đám hải tặc về Thủy Long Đảo sao? Rốt cuộc Minh Xuân Thủy muốn đưa nàng đi đâu chứ? Hơn nữa, những thủ hạ của nàng tại sao lại không cùng đi theo họ.
“Nhát kiếm đó tuy không đâm vào chỗ hiểm nhưng vết thương rất sâu, ta phải đưa nàng đi tìm một vị thần y chữa trị mới được. Như thế vết thương mới không để lại sẹo.” Minh Xuân Thủy chậm rãi nói tiếp: “Binh sĩ của ta đang ở phía sau dọn dẹp chiến trường.”
“Lo để lại sẹo ư?! Ta chẳng hề quan tâm.” Sắt Sắt cười nhạt đạp, khẽ tựa vào thành giường.
“Để lại sẹo xấu lắm.” Minh Xuân Thủy nói xong bỗng hoàn toàn im bặt. Trên làn da trắng mịn của nàng để lại một vết sẹo xấu xí, chẳng phải sẽ khó coi lắm sao? Nhưng việc này thì liên quan gì tới chàng chứ? Minh Xuân Thủy cố nén sự bực bội trong lòng, đứng dậy đi ra phía sàn thuyền.
Nước biển được ánh tà dương chiếu xuống hắt lên thứ ánh sáng đỏ rực, cực kỳ tráng lệ và hùng vĩ. Bỗng Minh Xuân Thủy thấy trên mặt biển nơi gần chiếc thuyền nhỏ của mình nổi lên một vật thể màu xám sáng bóng.
“Giang Sắt Sắt, nàng mau ra đây!” Thanh âm của Minh Xuân Thủy từ phía ngoài đột ngột truyền vào.
Sắt Sắt nghe gọi chầm chậm bước ra, đợi khi nhìn rõ thứ nổi trên biển rồi, nàng liền mở to hai mắt, cất lời hỏi: “Đây là cái gì?”
“Cá heo!” Minh Xuân Thủy đáp, thanh âm vô cùng trong trẻo, khóe môi mang một nụ cười cực kỳ rạng rõ, “Chúng là những con vật rất đáng yêu! Nếu chúng ta đi theo chúng, chúng sẽ nhảy đấy!”
Sắt Sắt kinh ngạc mở to mắt, từ khi ra biển đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng thấy những động vật đáng yêu như thế. Một con, hai con, ba con… ước chừng có hơn mười con cá heo đang bơi cạnh chiếc thuyền nhỏ của họ.
“Chúng biết nhảy múa nữa ư? Huynh lại nói đùa rồi.” Sắt Sắt nheo mắt cười nhẹ nói.
“Đúng đó, có lẽ còn đẹp hơn nàng múa nữa cơ.” Chàng nhìn lướt qua Sắt Sắt, nhớ lại dáng điệu uyển chuyển khi múa của nàng, trong lòng thoáng ngẩn ngơ.
Sắt Sắt chầm chậm bước tới, ngồi bên Minh Xuân Thủy cười nói: “Thật vậy không?”
Lời còn chưa dứt, liền thấy chú cá heo bên mạn thuyền nhảy từ dưới biển lên, cái lưng trơn bóng tạo thành một hình vòng cung đẹp đẽ, rồi “tùm” một tiếng lại rơi trở lại xuống biến, bọt nước bắn lên trắng xóa.
Cá heo thi nhau nhảy lên hết con này tới con khác, có khi một con, có khi hai con lần lượt nhảy lên, đôi lúc có ba con cùng nhảy. Những con cá heo đó dường như cố tình muốn khoe khoang điệu nhảy của mình trước mặt họ, nên cứ nhảy mãi không ngừng.
Sắt Sắt không đừng được cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên nàng cười tươi như thế, từ sau khi ra biển, hay nói chính xác hơn là từ khi Mẫu thân nàng qua đời, cười đến mức thần thái bay bổng. Khuôn mặt nàng vẫn trắng bệch, nhưng được ánh tịch dương phủ lên một tầng ánh sáng đỏ nhàn nhạt, khiến nàng như viên minh châu lấp lánh.
Hai người chỉ mãi nhìn ngắm đàn cá heo, đắm chìm trong màn biểu diễn mà không chú ý sắc trời đã dần tối. Đến khi gió lạnh đột ngột thổi mạnh từng cơn, Minh Xuân Thủy thầm kêu lên một tiếng “không hay rồi.”
Chàng chầm chậm ngẩng đầu.
Những đám mây nặng nề trên trời đang từ từ kéo tới, tự lúc nào u ám dày đặc tới mức không còn tia sáng nào có thể lọt qua. Đàn cá heo vừa rồi cũng đã lặn sâu xuống biển không lên nữa. Nước biển chầm chậm mà mạnh mẽ tung lên từng đợt sóng. Sóng không lớn, nhưng ngấm ngầm mang theo nguồn sức mạnh có thể bóp vụn bất cứ thứ gì cản đường nó.
Biển vừa rồi còn yên ả phẳng lặng, giờ đã trở nên cực kỳ đáng sợ.
“Bão sắp tới rồi.” Minh Xuân Thủy ngước mắt nhìn trời, quay sang Sắt Sắt nói: “Chúng ta mau vào khoang thuyền thôi.”
Chàng đứng dậy dìu Sắt Sắt, sau đó hai người cùng nhanh chóng đi vào khoang thuyền.
Bỗng nhiên trời tối sầm lại, khoang thuyền cũng đột ngột trở nên tối tăm. Minh Xuân Thủy lấy trong người ra một hạt dạ minh châu, chiếu sáng cả khoang thuyền u tối. Gió lớn như vậy, không thể thắp nến được.
Mưa sầm sập đổ xuống, so với trận mưa dầm hôm nọ, trận mưa này khí thế càng đặc biệt ngút trời. Mưa rất to, những tiếng lộp bộp đập trên khoang thuyền, thanh âm dường như nhấn chìm cả tiếng sóng biển.
Đi trên biển bao ngày, đây là lần đầu tiên Sắt Sắt gặp mưa bão lớn thế này. Chiếc thuyền nhỏ chòng chành trong gió, mấy thủy thủ ở mũi thuyền và đuôi thuyền đều đang cố sức chèo chống.
“Chúng ta sẽ không chết chìm trên biển chứ?” Sắt Sắt khẽ cười hỏi.
“Không đâu, chiếc thuyền này tuy không lớn, nhưng khung thuyền cực kỳ vững chãi, gió bão bình thường không làm gì được nó đâu. Chỉ cần thuyền không nứt, sẽ không thể bị chìm.” Chàng ung dung nói, thần sắc như Thái Sơn dù có áp đỉnh cũng không hề biến sắc. Thực ra, chàng chỉ muốn Sắt Sắt đừng nên quá lo lắng, gió bão lớn thế này, chàng thực cũng chưa từng gặp phải.
Lời nói của chàng khiến trái tim Sắt Sắt lập tức bình tĩnh trở lại. Dường như chỉ cần có chàng ở bên đối với nàng chẳng có gì là nguy hiểm.
Biển lớn cuộn lên từng cơn sóng dữ, Sắt Sắt có cảm giác chiếc thuyền như bị dựng đứng lên vậy, có lúc mũi thuyền cắm xuống, đuôi thuyền dốc lên lúc thì đuôi thuyền cắm xuống, mũi thuyền dốc lên. Chiếc thuyền chòng chành khiến Sắt Sắt lảo đảo ngã vào lòng Minh Xuân Thủy. Minh Xuân Thủy phút chốc cứng đờ người, chàn khẽ cau mày ôm lấy eo thon của Sắt Sắt, nhẹ đặt nàng nằm xuống người, thấp giọng nói: “Nàng nằm đây đừng động đậy, ta ra ngoài xem sao.”
Minh Xuân Thủy vừa ra ngoài, chiếc thuyền quả nhiên vững hơn trước, có lẽ chàng dùng nội lực khống chế thân thuyền. Sắt Sắt nhìn qua tấm rèm bị gió cuốn lên, thấy thân hình rắn rỏi của Minh Xuân Thủy như đóng chặt xuống sàn thuyền.
Tay trái chàng giữ chèo, tay phải kéo dây thừng, một đầu dây thừng buộc vào cánh buồm, chốc lát chàng lại chuyển buồm theo hướng gió. Mấy thủy thủ sau lưng chàng không ngừng giữ vững tay chèo.
Thuyền nhỏ như chiếc lá chìm nổi giữa biển cả mênh mông, chốc lát lại cưỡi lên một con sóng, chốc lát lại lao mình xuống một khe sóng sâu.
Chàng dường như không hề coi gió bão vào đâu, hoặc giả chàng là người thích những thách thức. Chàng lúc này khiến Sắt Sắt đột ngột nảy sinh ảo giác, dường như sự giận dữ của trời, đất cũng không thể động tới chàng. Nhưng sức tàn phá của gió dường như nằm ngoài dự liệu của họ. Khi thuyền rơi vào lốc xoáy, hướng gió liên tục thay đổi, đỉnh sóng xoáy trôn ốc không ngừng xoay vần chiếc thuyền nhỏ.
Sắt Sắt đứng dậy, xẻ một đoạn gấm dài từ chiếc chân, rồi nhanh nhẹn quấn chặt đoạn gấm đó quanh eo, đến khi vết thương ở mạng sườn không còn cảm giác đau nữa. Nàng đề khí, chạy từ trong khoang thuyền ra.
Bốn phương tám hướng đều là sóng biển không ngừng đập vào chiếc thuyền nhỏ. Sắt Sắt xông ra mũi thuyền, bàn tay thon thả nắm lấy sợi dây thừng trong tay Minh Xuân Thủy, thuận theo sức gió mà điều khiển cánh buồm. Tay phải Minh Xuân Thủy được rảnh rỗi, hai tay cầm bánh lái, không ngừng chuyển hướng.
Hai người đứng hai bên trên mũi thuyền, cùng ra sức phối hợp để vượt qua những cơn sóng dồn dập trên biển khơi. Chiếc thuyền nhỏ tránh được vô số những đợt sóng ngợp trời, nhẹ nhàng xuyên qua cơn lốc bão.
Sóng biển không ngừng bắn lên người Sắt Sắt, nước mưa chảy dài theo hai bên gò má. Vì vừa rồi dùng nội lực, vết thương lại bị rách ra. Nước biển mặn thấm vào như xát muốn. Hơn nữa nước biển lại lạnh như băng, cả đời này Sắt Sắt chưa bao giờ bị lạnh đến thế, lại thêm vết thương đau đớn đang không ngừng chảy máu, khuôn mặt của Sắt Sắt đã trở nên trắng bệch nhưng trên khuôn mặt ấy vẫn hiện lên nét kiên cường chịu đựng.
Gió dần yếu đi, mưa cũng nhỏ lại, biển lặng, sóng dần yên. Chiếc thuyền nhỏ bị trăm ngàn vết thương nhẹ dập dềnh trên sóng. Có điều đã qua cơn gió bão, xem như họ được an toàn. Sắt Sắt loạng choạng, cảm giác thân hình mình như sắp đổ. Nàng đưa tay kéo tấm áo ướt sũng của Minh Xuân Thủy, rồi chầm chậm trượt xuống sàn thuyền.
Minh Xuân Thủy quay đầu, thấy Sắt Sắt nằm gục trên sân thuyền, một nỗi đau đớn đột ngột dâng lên xuyên thẳng vào tim. Chàng không ngờ người chống đỡ trên thuyền với chàng lại chính là Sắt Sắt. Vừa rồi mọi sự tập trung của chàng đều để ở tay chèo, nên cứ cho rằng có thủy thủ nào đó cầm dây thừng hộ mình.
Chàng cúi xuống, nhẹ bế Sắt Sắt từ dưới sàn thuyền lên, thân thể nàng lúc này vô cùng lạnh giá. Một cảm giác chưa từng có, như cơn sóng ngút trời trào lên trong tim. Chàng cảm thấy trái tim mình như bị đao đâm, đau đớn như tan nát thành từng mảnh.
Nước mưa lạnh lẽo nhỏ xuống từ chiếc mặt nạ bạch ngọc của chàng, làm đôi mắt chàng mờ đi. Chàng đứng tê dại trên mũi thuyền, mặc cho gió mưa trùm khắp cơ thể.
“Lầu chủ, mau vào trong khoang đi.” Một thủy thủ lo lắng hét lên.
Minh Xuân Thủy bỗng giật mình tỉnh lại, ôm lấy Sắt Sắt vào lòng, xông thẳng vào trong khoang thuyền. nhưng khoang thuyền lúc này đã bị trận bão vừa rồi làm cho ướt sũng, không còn chỗ nào khô ráo cả. Chiếc giường êm ái đã bị nước biển hủy hoại hoàn toàn.
Minh Xuân Thủy ôm chặt lấy Sắt Sắt, ngồi trên ghế, kéo tấm áo ướt sũng của nàng lên, bôi thuốc rồi buộc lại vết thương thật cẩn thận cho Sắt Sắt. Sau đó chàng liền đặt tay ra sau lưng Sắt Sắt, muốn truyền nội lực để thân thể nàng ấm lên, nhưng hoàn toàn vô ích, nội lực trong người Sắt Sắt và nội lực mà chàng tu luyện vốn không hề giống nhau.
“Lầu chủ, phía trước có một hòn đảo.” Thủy thủ bên ngoài lớn tiếng bẩm bảo.
“Dừng thuyền lại, lên bờ!” Minh Xuân Thủy trầm giọng ra lệnh. Nhìn bề ngoài chàng trầm ổn là thế, nhưng trong lòng lúc này lại ngập tràn cảm giác lo lắng.
Chiếc thuyền nhỏ lắc lư dần cập vào bờ.