Chương 21: Lâu rồi không gặp
Nét mặt của Hạ Giang Hình lập tức thay đổi, nhìn vẻ mặt của Thẩm Thức không giống như đang đùa, ánh mắt của Thẩm Thức như muốn nói cho anh ta biết, con mồi mà anh đã nhắm đến, cho dù chính anh đập nát, cũng nhất định phải thuộc về anh.
Đ.ệ.c.h! Đúng là tên đ.i.ê.n!
Chuyện động trời này, chỉ có kẻ điên mới nghĩ được ra!
Hạ Giang Hình khẽ nhướn mà, giọng điệu trào phúng đầy mỉa mai: “Thẩm tổng à? Ngài không thấy cách làm của ngài thật hèn hạ hay sao? Đập nát Tang gia, ngài không sợ báo ứng tìm tới ngài à?”
“Báo ứng?” Thẩm Thức nghiêng đầu, khẽ cười, nụ cười sâu không thấy đáy: “Cậu nghĩ rằng, tôi còn sợ thứ gọi là báo ứng?”
Chẳng lẽ, còn có báo ứng nào hơn cho anh? Khi mà tình yêu ngộ ra chậm trễ, cộng với sự khước từ, cự tuyệt tàn nhẫn đến từ cô?
Thẩm Thức cười khẽ, rồi dần tiếng cười trở nên to hơn, vang vọng khắp căn phòng.
Cổ họng như có mồi lửa thiêu đốt, nóng khô và đau rát, nỗi đau cố giấu nhẹn đi, vốn tưởng nhạt nhòa dần được khơi lại.
Người đàn ông gục đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, trong nháy mắt cười lớn như kẻ điên trước mặt Hạ Giang Hình, đôi mắt nhuốm đậm sự bi thương chồng chất, tầng tầng lớp lớp.
Anh vứt bỏ đi sự tự tôn, kiêu ngạo ngút trời của bản thân, rũ bỏ đi thân phận Thẩm đại thiếu gia cao quý, hèn mọn quỳ xuống cầu xin thứ tình yêu héo mòn tàn tạ.
Rõ ràng nỗi đau đớn của anh, không cần nói thành lời, Tang Dung cũng có thể nhận ra và hiểu rõ về nó.
Nhưng mà, thứ anh nhận lại được, lại khiến cõi lòng anh tan nát, trái tim trở nên nhầy nhụa máu me bê bết.
Thối rửa, mục nát trong lồng ngực quặn đau.
Sống lưng của Hạ Giang Hình chợt cứng đờ, da gà trên người anh ta nổi hết cả lên.
Trong con người đen láy kia, là sự điên cuồng như cơn lốc xoáy, giận dữ gào thét.
Thẩm Thức đang cười, nhưng Hạ Giang Hình vẫn cảm thấy rét lạnh, bởi anh ta biết, đằng sau bộ mặt tưởng chừng vô hại kia, là thứ gì ẩn giấu.
Một gã thợ săn âm hiểm ngoan độc, tính toán cho con mồi của mình từng chút một đi vào cái bẫy giăng gia, sau đó để nó vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Mí mắt giật giật không ngừng, Hạ Giang Hình mở miệng muốn nói, can ngăn việc làm của Thẩm Thức, nhưng có lẽ, với vài lời nói suông từ anh ta, Thẩm Thức căn bản không thèm nghe lọt lỗ tai.
Hạ Giang Hình trầm mặc hồi lâu, anh ta sống đến bây giờ cũng chưa một lần nghĩ đến, tình yêu có thể khiến cho con người ta trở nên điên cuồng và ngu xuẩn đến mức độ như vậy.
Rốt cuộc, người phụ nữ họ Tang kia, trong lòng Thẩm Thức có bao nhiêu phân lượng, mà tên tiểu tử này đến lúc đánh mất mới nhận ra, và rồi hoá điên như hiện tại?
Thẩm Thức ngửa đầu, vuốt mái tóc rối loạn, chỉ một vài động tác trong thời gian ngắn, nét mặt phẫn uất, đôi con ngươi đáng sợ cùng những thứ xảy ra khi nãy, dường như chưa từng xuất hiện.
Anh cầm tập tài liệu trước đó bị Hạ Giang Hình ném trên bàn, mở ra xem xét, khóe miệng ngày càng nâng lên.
Hạ Giang Hình lùi một bước, vẫn là không nhịn được, nhắc nhở: “Lão Thức, đừng để đến lúc, cả bản thân cậu, cũng phải trả giá cho trò chơi mà cậu tự tạo.”
“Tôi tự khắc biết mình cần làm gì.”
Thẩm Thức lạnh giọng cất tiếng, Hạ Giang Hình liếc nhìn anh, căn phòng yên tĩnh bất chợt bị phá vỡ bởi một cuộc điện thoại gọi tới.
“Cậu có điện thoại.” Hạ Giang Hình chỉ tay, sau đó quay người bước ra ngoài: “Tôi đi trước!”
Thẩm Thức gật đầu, đoạn cầm điện thoại lên xem là ai. Vừa thấy dãy số hiển thị trên màn hình, Thẩm Thức nhếch miệng.
Nhanh như vậy, đã liên lạc cho anh rồi.
“Alo.”
Sau khi được nối máy, giọng nói từ đầu bên kia truyền tới, lạnh lẽo mang theo tia nguy hiểm: [ Thẩm tổng, những gì cậu đưa tới. Là thật? ]
“Anh nghĩ sao? Tôi thấy mọi góc độ trong ảnh đều đẹp hết mà.”
Ngón tay khẽ chạm, mân mê tấm ảnh, rồi chợt dùng lực vò nát nó.
[ Cậu muốn gì? ] Bên kia cũng biết, Thẩm Thức cử người lặn lội tới đưa cho hắn những thứ này, không phải là rảnh rỗi sinh nông nổi.
“Số cổ phần của anh trong Tang gia!” Thẩm Thức không vòng vo, nói thẳng điều mình cần.
[ Cậu nghĩ tôi sẽ đồng ý? ] Đầu bên kia nghe được tiếng cười khe khẽ.
Thẩm Thức trầm giọng, chắc nịch khẳng định, “Anh sẽ phải đồng ý với yêu cầu của tôi. Vì con người anh, giống tôi!”
[ Ha ha! Nhắn cho tôi địa chỉ hiện tại của em ấy, cổ phần của tôi trong Tang gia, cho cậu. ]
Tiếng cười vang từ trong điện thoại, nhưng nghe thật quỷ dị.
Thẩm Thức cúp máy, đuôi mắt phượng cong lên, khóe miệng còn treo nụ cười. Mục đích của anh, không ngờ có thể dễ dàng đạt được.
Đúng với những gì anh nghĩ, hắn với anh, cùng một loại người.
Đều là những kẻ có lòng tham và dã tâm như nhau.
…
Vì phóng viên đứng vây quanh trước cửa nhà mấy ngày nay, nên việc chuyển nhà của Tang Dung bị chậm lại.
Để không tốn nhiều thời gian, Tang Dung thuê người tới giúp đỡ, thế mà đồ đạc của cả hai, phải rời đến chiều ngày hôm sau mới chuyển đi hết.
Lúc hai người dọn xong đồ đạc, thì trời cũng chập tối.
Trình Trình vươn vai một cái rồi thả mình xuống chiếc ghế sô pha êm ái, ngắm nghía xung quanh, cậu chậc lưỡi, “Chị Dung, nơi này xấu hơn căn nhà trước kia chúng ta ở nhiều!”
“Ở đó mà chê bai!” Tang Dung cầm bức tranh, đứng trên nấc thang lườm cậu, lớn giọng nói: “Qua đây giúp chị!”
Trình Trình bĩu môi, lon ton chạy tới giữ thang cho cô. Tang Dung treo bức tranh mà mình thích, sau đó đưa mắt nhìn ngó xung quanh căn phòng, suy nghĩ nên bày trí lại phòng khác như thế nào cho sáng sủa và đẹp nhất.
Đến khi xong việc, bụng của Trình Trình đã réo lên liên hồi. Cậu ôm bụng đi đến chỗ cô, miệng mè nheo ôm cánh tay cô, lắc qua lắc lại: “Chị, liệu hôm nay có được ăn mì xào không ạ?”
Đôi mắt long lanh ánh lên sự mong chờ, Trình Trình như một chú cún con làm nũng, đòi cô đáp ứng.
Tang Dung lau mồ hôi trên trán, cô nhíu mày, định không cho cậu ăn thực phẩm đó thêm, nhưng rồi nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng đành.
“Chị sẽ xuống dưới mua nguyên liệu. Đồ đạc để tạm đó, mai dọn dẹp sau, trong lúc đợi thì đi tắm đi.”
Trình Trình gật đầu cái rụp, cậu răm rắp nghe theo lời cô, chạy đi lấy đồ để tắm. Tang Dung ngồi trên ghế, mắt không rời bóng lưng thon gầy của cậu, vết sẹo ở gáy thấp thoáng dưới cổ áo sơ mi, hiện diện trên làn da trắng bóc, tố cáo lên quá khứ từng sống trong địa ngục.
Môi khẽ mím lại thành một đường, Tang Dung trầm ngâm suy nghĩ.
Tang Dung và Trình Trình đều mất mẹ từ khi còn nhỏ, nhưng khác với cậu, Tang Dung còn có cha, còn có tiền tài, thân phận đại tiểu thư Tang gia, ngược lại thì Trình Trình, cậu chẳng có thứ gì trong tay.
Mặc dù cha đã bỏ cô để đi theo người đàn bà khác, nhưng so với cuộc sống khổ cực mà Trình Trình phải trải qua từng ngày, cô thấy mình thật may mắn, khi không phải sinh ra trong hoàn cảnh giống như cậu.
Sự việc năm đó, để lại cho cậu nhiều vết thương và nỗi ám ảnh dai dẳng, khiến cậu bằng lòng đánh đổi đi kí ức, chấp nhận trở thành kẻ ngốc.
Có lẽ, vì thông cảm cho nhau, vì hoàn cảnh tương đối giống nhau, và vì bộ dạng yếu ớt không một ai chăm sóc của cậu, từ bao giờ, trong lòng cô đã khắc ghi cái ý niệm, nhất định phải bảo vệ cậu.
Tang Dung nhìn đồng hồ trên tay, cô thở dài, mới nghĩ có chút mà thời gian trôi đi nhanh quá. Cô đứng dậy cầm ví tiền, nhanh chóng ra ngoài mua đồ.
Siêu thị đông đúc người, Tang Dung lựa nguyên liệu xong liền đến quầy thanh toán. Trong lúc chờ đến lượt mình, màn hình của người đứng bên cạnh đã thu hút sự chú ý của cô.
Dòng chữ màu đỏ, nổi bật lên tiêu đề mới nhất ngày hôm nay.
"Đại thiếu gia nhà họ Thẩm - mối quan hệ mờ ám với Tần tiểu thư."
Phía dưới, là tấm hình được chụp trộm vô cùng sắc nét. Người đàn ông cúi đầu, tấm lưng to lớn che chắn cho người phụ nữ đang e thẹn trong lòng.
Dù có che giấu, thì thân phận của cả hai người, đối với nhà báo mà nói, chỉ trong tích tắc có thể tìm ra.
Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, tiếng lá cây va nhau, xào xạc trong đêm tĩnh mịch. Tà váy dài khẽ đung đưa, những sợi tóc thả mình hòa theo nhịp điệu của làn gió, Tang Dung cầm túi đồ vừa mới mua từ siêu thị, rảo từng bước về khu chung cư mới.
Bầu trời hôm nay có thêm những ánh sao sáng đẹp đẽ, Tang Dung ngước nhìn chúng, sự bộn bề ngổn ngang mắc trong lòng, chỉ thấy dịu đi đôi chút.
Trái tim Tang Dung như có thanh sắt nặng đè xuống, cô mở điện thoại, trên màn hình là những dòng tin tức và hình ảnh mới nhất về người đàn ông kia.
Mới cách đó không lâu, người đàn ông đó còn trong bộ dạng bi lụy, mở miệng nói nhớ cô, nhưng hôm nay đứng trước ống kính, anh ta nở nụ cười đầy mê hoặc mà nói với họ, rằng Tang Dung là người nào.
Thật nực cười làm sao, khi chính cô còn để tâm đến những tin tức như thế này?
Tại sao cô vẫn thấy đau đớn đang lan ra trong lồng ngực cô, trái tim mệt mỏi và nặng trĩu, chờ chực rơi xuống do sức nặng từ mảnh kim loại vô hình?
Sự thật thì, người đàn ông tên Thẩm Thức, đã khắc sâu, bén rễ trong lòng, dễ dàng lay động và chi phối tâm trạng của cô.
Tang Dung âm thầm siết chặt từng ngón tay một, những gân xanh gần như không nổi lên, nhưng dưới ánh sáng vẫn có thể nhìn thấy đường nét của chúng.
Thật khó chịu và chán ghét.
Thời gian từng phút trôi qua, nếu không phải có tiếng người gọi cô, Tang Dung chắc chắn vẫn không thể gạt bỏ được mớ hỗn độn đang từng bước chất cao trong đầu mình.
Chỉ là, cô không ngờ, phiền phức này chưa qua, phiền phức khác đã ập tới.
Người đàn ông đứng trước mặt cô, khuôn mặt đẹp như tạc tượng, ánh mắt như con hồ ly, dưới đáy mắt có thêm một nốt ruồi, tô điểm thêm phần quyến rũ.
Anh ta vừa nãy gọi để xác nhận đối phương, sau khi biết người đang đứng là đối tượng mình đang tìm kiếm thì liền cười khẽ, đôi chân dài bước vài bước đã tới, lịch sự chào hỏi:
“Tang Dung, đã lâu không gặp!"
Tang Dung trợn trừng mắt, tròng mắt như cũng muốn rớt ra ngoài đến nơi. Dây thần kinh kết nối từ bộ phận tay chân đến não hình như tạm thời không hoạt động, nếu không, Tang Dung phải sớm phát hiện ra người trước mặt, và chạy đi ngay lập tức.
“Khổng… Khổng Dịch… Phàm?”
Hắn ta đang ở nước ngoài cơ mà, việc gì lại mò về đây, còn ngay trước sảnh của khu chung cư cô mới thuê?
Đầu óc Tang Dung kêu ong ong, não nhảy số liên tục, và rồi dừng ở người mà cô bỏ quên từ khi nãy đến giờ.
Trình Trình!
Cậu ấy còn ở trên kia không?
Đ.ệ.c.h! Đúng là tên đ.i.ê.n!
Chuyện động trời này, chỉ có kẻ điên mới nghĩ được ra!
Hạ Giang Hình khẽ nhướn mà, giọng điệu trào phúng đầy mỉa mai: “Thẩm tổng à? Ngài không thấy cách làm của ngài thật hèn hạ hay sao? Đập nát Tang gia, ngài không sợ báo ứng tìm tới ngài à?”
“Báo ứng?” Thẩm Thức nghiêng đầu, khẽ cười, nụ cười sâu không thấy đáy: “Cậu nghĩ rằng, tôi còn sợ thứ gọi là báo ứng?”
Chẳng lẽ, còn có báo ứng nào hơn cho anh? Khi mà tình yêu ngộ ra chậm trễ, cộng với sự khước từ, cự tuyệt tàn nhẫn đến từ cô?
Thẩm Thức cười khẽ, rồi dần tiếng cười trở nên to hơn, vang vọng khắp căn phòng.
Cổ họng như có mồi lửa thiêu đốt, nóng khô và đau rát, nỗi đau cố giấu nhẹn đi, vốn tưởng nhạt nhòa dần được khơi lại.
Người đàn ông gục đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, trong nháy mắt cười lớn như kẻ điên trước mặt Hạ Giang Hình, đôi mắt nhuốm đậm sự bi thương chồng chất, tầng tầng lớp lớp.
Anh vứt bỏ đi sự tự tôn, kiêu ngạo ngút trời của bản thân, rũ bỏ đi thân phận Thẩm đại thiếu gia cao quý, hèn mọn quỳ xuống cầu xin thứ tình yêu héo mòn tàn tạ.
Rõ ràng nỗi đau đớn của anh, không cần nói thành lời, Tang Dung cũng có thể nhận ra và hiểu rõ về nó.
Nhưng mà, thứ anh nhận lại được, lại khiến cõi lòng anh tan nát, trái tim trở nên nhầy nhụa máu me bê bết.
Thối rửa, mục nát trong lồng ngực quặn đau.
Sống lưng của Hạ Giang Hình chợt cứng đờ, da gà trên người anh ta nổi hết cả lên.
Trong con người đen láy kia, là sự điên cuồng như cơn lốc xoáy, giận dữ gào thét.
Thẩm Thức đang cười, nhưng Hạ Giang Hình vẫn cảm thấy rét lạnh, bởi anh ta biết, đằng sau bộ mặt tưởng chừng vô hại kia, là thứ gì ẩn giấu.
Một gã thợ săn âm hiểm ngoan độc, tính toán cho con mồi của mình từng chút một đi vào cái bẫy giăng gia, sau đó để nó vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Mí mắt giật giật không ngừng, Hạ Giang Hình mở miệng muốn nói, can ngăn việc làm của Thẩm Thức, nhưng có lẽ, với vài lời nói suông từ anh ta, Thẩm Thức căn bản không thèm nghe lọt lỗ tai.
Hạ Giang Hình trầm mặc hồi lâu, anh ta sống đến bây giờ cũng chưa một lần nghĩ đến, tình yêu có thể khiến cho con người ta trở nên điên cuồng và ngu xuẩn đến mức độ như vậy.
Rốt cuộc, người phụ nữ họ Tang kia, trong lòng Thẩm Thức có bao nhiêu phân lượng, mà tên tiểu tử này đến lúc đánh mất mới nhận ra, và rồi hoá điên như hiện tại?
Thẩm Thức ngửa đầu, vuốt mái tóc rối loạn, chỉ một vài động tác trong thời gian ngắn, nét mặt phẫn uất, đôi con ngươi đáng sợ cùng những thứ xảy ra khi nãy, dường như chưa từng xuất hiện.
Anh cầm tập tài liệu trước đó bị Hạ Giang Hình ném trên bàn, mở ra xem xét, khóe miệng ngày càng nâng lên.
Hạ Giang Hình lùi một bước, vẫn là không nhịn được, nhắc nhở: “Lão Thức, đừng để đến lúc, cả bản thân cậu, cũng phải trả giá cho trò chơi mà cậu tự tạo.”
“Tôi tự khắc biết mình cần làm gì.”
Thẩm Thức lạnh giọng cất tiếng, Hạ Giang Hình liếc nhìn anh, căn phòng yên tĩnh bất chợt bị phá vỡ bởi một cuộc điện thoại gọi tới.
“Cậu có điện thoại.” Hạ Giang Hình chỉ tay, sau đó quay người bước ra ngoài: “Tôi đi trước!”
Thẩm Thức gật đầu, đoạn cầm điện thoại lên xem là ai. Vừa thấy dãy số hiển thị trên màn hình, Thẩm Thức nhếch miệng.
Nhanh như vậy, đã liên lạc cho anh rồi.
“Alo.”
Sau khi được nối máy, giọng nói từ đầu bên kia truyền tới, lạnh lẽo mang theo tia nguy hiểm: [ Thẩm tổng, những gì cậu đưa tới. Là thật? ]
“Anh nghĩ sao? Tôi thấy mọi góc độ trong ảnh đều đẹp hết mà.”
Ngón tay khẽ chạm, mân mê tấm ảnh, rồi chợt dùng lực vò nát nó.
[ Cậu muốn gì? ] Bên kia cũng biết, Thẩm Thức cử người lặn lội tới đưa cho hắn những thứ này, không phải là rảnh rỗi sinh nông nổi.
“Số cổ phần của anh trong Tang gia!” Thẩm Thức không vòng vo, nói thẳng điều mình cần.
[ Cậu nghĩ tôi sẽ đồng ý? ] Đầu bên kia nghe được tiếng cười khe khẽ.
Thẩm Thức trầm giọng, chắc nịch khẳng định, “Anh sẽ phải đồng ý với yêu cầu của tôi. Vì con người anh, giống tôi!”
[ Ha ha! Nhắn cho tôi địa chỉ hiện tại của em ấy, cổ phần của tôi trong Tang gia, cho cậu. ]
Tiếng cười vang từ trong điện thoại, nhưng nghe thật quỷ dị.
Thẩm Thức cúp máy, đuôi mắt phượng cong lên, khóe miệng còn treo nụ cười. Mục đích của anh, không ngờ có thể dễ dàng đạt được.
Đúng với những gì anh nghĩ, hắn với anh, cùng một loại người.
Đều là những kẻ có lòng tham và dã tâm như nhau.
…
Vì phóng viên đứng vây quanh trước cửa nhà mấy ngày nay, nên việc chuyển nhà của Tang Dung bị chậm lại.
Để không tốn nhiều thời gian, Tang Dung thuê người tới giúp đỡ, thế mà đồ đạc của cả hai, phải rời đến chiều ngày hôm sau mới chuyển đi hết.
Lúc hai người dọn xong đồ đạc, thì trời cũng chập tối.
Trình Trình vươn vai một cái rồi thả mình xuống chiếc ghế sô pha êm ái, ngắm nghía xung quanh, cậu chậc lưỡi, “Chị Dung, nơi này xấu hơn căn nhà trước kia chúng ta ở nhiều!”
“Ở đó mà chê bai!” Tang Dung cầm bức tranh, đứng trên nấc thang lườm cậu, lớn giọng nói: “Qua đây giúp chị!”
Trình Trình bĩu môi, lon ton chạy tới giữ thang cho cô. Tang Dung treo bức tranh mà mình thích, sau đó đưa mắt nhìn ngó xung quanh căn phòng, suy nghĩ nên bày trí lại phòng khác như thế nào cho sáng sủa và đẹp nhất.
Đến khi xong việc, bụng của Trình Trình đã réo lên liên hồi. Cậu ôm bụng đi đến chỗ cô, miệng mè nheo ôm cánh tay cô, lắc qua lắc lại: “Chị, liệu hôm nay có được ăn mì xào không ạ?”
Đôi mắt long lanh ánh lên sự mong chờ, Trình Trình như một chú cún con làm nũng, đòi cô đáp ứng.
Tang Dung lau mồ hôi trên trán, cô nhíu mày, định không cho cậu ăn thực phẩm đó thêm, nhưng rồi nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng đành.
“Chị sẽ xuống dưới mua nguyên liệu. Đồ đạc để tạm đó, mai dọn dẹp sau, trong lúc đợi thì đi tắm đi.”
Trình Trình gật đầu cái rụp, cậu răm rắp nghe theo lời cô, chạy đi lấy đồ để tắm. Tang Dung ngồi trên ghế, mắt không rời bóng lưng thon gầy của cậu, vết sẹo ở gáy thấp thoáng dưới cổ áo sơ mi, hiện diện trên làn da trắng bóc, tố cáo lên quá khứ từng sống trong địa ngục.
Môi khẽ mím lại thành một đường, Tang Dung trầm ngâm suy nghĩ.
Tang Dung và Trình Trình đều mất mẹ từ khi còn nhỏ, nhưng khác với cậu, Tang Dung còn có cha, còn có tiền tài, thân phận đại tiểu thư Tang gia, ngược lại thì Trình Trình, cậu chẳng có thứ gì trong tay.
Mặc dù cha đã bỏ cô để đi theo người đàn bà khác, nhưng so với cuộc sống khổ cực mà Trình Trình phải trải qua từng ngày, cô thấy mình thật may mắn, khi không phải sinh ra trong hoàn cảnh giống như cậu.
Sự việc năm đó, để lại cho cậu nhiều vết thương và nỗi ám ảnh dai dẳng, khiến cậu bằng lòng đánh đổi đi kí ức, chấp nhận trở thành kẻ ngốc.
Có lẽ, vì thông cảm cho nhau, vì hoàn cảnh tương đối giống nhau, và vì bộ dạng yếu ớt không một ai chăm sóc của cậu, từ bao giờ, trong lòng cô đã khắc ghi cái ý niệm, nhất định phải bảo vệ cậu.
Tang Dung nhìn đồng hồ trên tay, cô thở dài, mới nghĩ có chút mà thời gian trôi đi nhanh quá. Cô đứng dậy cầm ví tiền, nhanh chóng ra ngoài mua đồ.
Siêu thị đông đúc người, Tang Dung lựa nguyên liệu xong liền đến quầy thanh toán. Trong lúc chờ đến lượt mình, màn hình của người đứng bên cạnh đã thu hút sự chú ý của cô.
Dòng chữ màu đỏ, nổi bật lên tiêu đề mới nhất ngày hôm nay.
"Đại thiếu gia nhà họ Thẩm - mối quan hệ mờ ám với Tần tiểu thư."
Phía dưới, là tấm hình được chụp trộm vô cùng sắc nét. Người đàn ông cúi đầu, tấm lưng to lớn che chắn cho người phụ nữ đang e thẹn trong lòng.
Dù có che giấu, thì thân phận của cả hai người, đối với nhà báo mà nói, chỉ trong tích tắc có thể tìm ra.
Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, tiếng lá cây va nhau, xào xạc trong đêm tĩnh mịch. Tà váy dài khẽ đung đưa, những sợi tóc thả mình hòa theo nhịp điệu của làn gió, Tang Dung cầm túi đồ vừa mới mua từ siêu thị, rảo từng bước về khu chung cư mới.
Bầu trời hôm nay có thêm những ánh sao sáng đẹp đẽ, Tang Dung ngước nhìn chúng, sự bộn bề ngổn ngang mắc trong lòng, chỉ thấy dịu đi đôi chút.
Trái tim Tang Dung như có thanh sắt nặng đè xuống, cô mở điện thoại, trên màn hình là những dòng tin tức và hình ảnh mới nhất về người đàn ông kia.
Mới cách đó không lâu, người đàn ông đó còn trong bộ dạng bi lụy, mở miệng nói nhớ cô, nhưng hôm nay đứng trước ống kính, anh ta nở nụ cười đầy mê hoặc mà nói với họ, rằng Tang Dung là người nào.
Thật nực cười làm sao, khi chính cô còn để tâm đến những tin tức như thế này?
Tại sao cô vẫn thấy đau đớn đang lan ra trong lồng ngực cô, trái tim mệt mỏi và nặng trĩu, chờ chực rơi xuống do sức nặng từ mảnh kim loại vô hình?
Sự thật thì, người đàn ông tên Thẩm Thức, đã khắc sâu, bén rễ trong lòng, dễ dàng lay động và chi phối tâm trạng của cô.
Tang Dung âm thầm siết chặt từng ngón tay một, những gân xanh gần như không nổi lên, nhưng dưới ánh sáng vẫn có thể nhìn thấy đường nét của chúng.
Thật khó chịu và chán ghét.
Thời gian từng phút trôi qua, nếu không phải có tiếng người gọi cô, Tang Dung chắc chắn vẫn không thể gạt bỏ được mớ hỗn độn đang từng bước chất cao trong đầu mình.
Chỉ là, cô không ngờ, phiền phức này chưa qua, phiền phức khác đã ập tới.
Người đàn ông đứng trước mặt cô, khuôn mặt đẹp như tạc tượng, ánh mắt như con hồ ly, dưới đáy mắt có thêm một nốt ruồi, tô điểm thêm phần quyến rũ.
Anh ta vừa nãy gọi để xác nhận đối phương, sau khi biết người đang đứng là đối tượng mình đang tìm kiếm thì liền cười khẽ, đôi chân dài bước vài bước đã tới, lịch sự chào hỏi:
“Tang Dung, đã lâu không gặp!"
Tang Dung trợn trừng mắt, tròng mắt như cũng muốn rớt ra ngoài đến nơi. Dây thần kinh kết nối từ bộ phận tay chân đến não hình như tạm thời không hoạt động, nếu không, Tang Dung phải sớm phát hiện ra người trước mặt, và chạy đi ngay lập tức.
“Khổng… Khổng Dịch… Phàm?”
Hắn ta đang ở nước ngoài cơ mà, việc gì lại mò về đây, còn ngay trước sảnh của khu chung cư cô mới thuê?
Đầu óc Tang Dung kêu ong ong, não nhảy số liên tục, và rồi dừng ở người mà cô bỏ quên từ khi nãy đến giờ.
Trình Trình!
Cậu ấy còn ở trên kia không?