Chương 3: Mừng cha trở về!
Cuộc nói chuyện giữa hai người nhanh chóng kết thúc, Thẩm Thức không mấy vui vẻ, vì vậy rủ Hạ Giang Hình tối đến làm vài chén. Hạ Giang Hình nói còn có việc bận, liền hẹn hôm khác.
Trong phòng làm việc còn mỗi mình anh. Thẩm Thức buồn bực đá ghế, liếc nhìn đồng hồ, quyết định hôm nay về sớm.
Trong đầu Thẩm Thức giờ chỉ nghĩ đến rượu, thứ khiến cho sự khó chịu và cảm giác mất mát đang dâng trào trong lòng anh tan biến.
Anh cầm áo vắt lên vai, tiêu sái mở cửa bước ra ngoài, không quên dặn dò thư ký của mình:
“Thư ký Lượng, anh sai người dọn dẹp lại phòng của tôi. Lúc nãy tôi bất cẩn, nên căn phòng hiện giờ có hơi bừa bộn.”
Thẩm Thức nói dối không hề chớp mắt, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đến khi thư ký Lượng vào phòng, cậu mới hiểu từ bất cẩn của tổng giám đốc. Lắc đầu ngán ngẩm một hồi, cậu bảo với người phụ trách dọn vệ sinh, dọn lại phòng cùng cậu.
*****
Đêm khuya, trời trở nên lạnh hơn rất nhiều.
Trong phòng làm việc, Tang Dung miệt mài đưa nét bút, cố gắng hoàn thiện bức tranh đang dang dở.
Liếc thấy bức tranh đã sắp hoàn thành, Tang Dung bỗng nhiên thấy chẳng còn chút hứng thú nào nữa. Cô nhấp một ngụm trà, vị đắng và chát của trà hòa quyện với nhau, có chút khó uống.
Nhận ra đây không phải là vị trà mình hay dùng, Tang Dung cau mày, đứng dậy định đi xuống nhà pha bình trà mới, nhân tiện làm chút đồ ăn.
Cả Tang gia rộng lớn nhưng cũng chỉ có ba người giúp việc, tính cả thím Lưu và một người làm vườn nữa thì tổng cộng có năm người. Cũng đã muộn rồi, cô không muốn làm phiền đến họ.
Tang Dung vừa mới mở cửa, phát hiện có người đang đứng chờ ở ngoài. Nhận ra người trước mặt mình là Thím Lưu, Tang Dung nhẹ giọng hỏi:
“Thím Lưu, thím sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?”
“Tiểu thư, tôi…”
Nhìn bộ dáng thấp tha thấp thỏm của thím Lưu và dáng vẻ khẩn trương của bà, Tang Dung không hỏi hoài nghi.
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Tang Dung đưa tay đặt lên lưng bà, trấn an. Thím Lưu sau khi đã bình tĩnh hơn đôi chút, bà mới trả lời:
“Tiểu thư, ông chủ vừa mới trở về, đang ở dưới nhà chờ cô.”
Tang Dung vừa nghe thím Lưu nhắc đến “ông chủ”, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Tôi biết rồi. Thím cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi xuống nói chuyện với cha.”
Thấy Tang Dung định đi, thím Lưu liền đưa tay giữ lại,“Tiểu thư, lỡ như…” Lỡ như ông chủ không kiềm chế được cơn giận dữ, ra tay với tiểu thư thì bà biết làm thế nào.
Chuyện hủy hôn của hai nhà, tiểu thư tự ý quyết định mà không hề thông báo với ông chủ một lời. Vốn quan hệ của hai cha con từ lâu đã không tốt, nay ông chủ tức tốc bay từ thành phố B về đây, trong lòng bà không khỏi lo lắng, sợ rằng ông sẽ tổn thương cô.
Nếu có chuyện gì xảy ra, bà thật sự không còn mặt mũi để nhìn cố phu nhân nữa.
Tang Dung nhìn ra sự lo lắng của bà, mỉm cười đáp lại:
“Không sao đâu thím Lưu, tôi xuống trò chuyện với cha một lúc, thím cứ về phòng nghỉ trước đi.”
Mặc dù thím Lưu không hề tin tưởng cho lắm, xong nhìn bộ dáng bình tĩnh của cô, bà cũng an tâm phần nào.
Tang Dung nghĩ đến người cha đã lâu không về nhà.
Cách đây mấy năm trước, cha Tang tái hôn với một người phụ nữ. Ông nghe theo lời người phụ nữ đó, thu dọn đồ đạc đến thành phố B sinh sống, bỏ mặc Tang Dung ở nơi này bị người ta đàm tiếu.
Quan hệ của hai cha con vì thế mà trở nên xa cách.
Có lẽ việc lần này đã ảnh hưởng đến lợi ích của công ty, mà cô không hề thông báo với ông đã tự ý quyết định, thế nên ông mới giận dữ, trở về ngay trong đêm để dạy dỗ cô.
Tang Dung mãi chìm trong suy nghĩ, phút chốc xuống lầu từ lúc nào cũng không hay.
“Tang Dung!”
Giọng nói lạnh tanh không chút độ ấm vang lên, Tang Dung giật mình, đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói vừa rồi.
Người cha đã lâu không gặp đang ngồi chỉnh tề ở phòng khách, mặc dù đã có tuổi, thế nhưng bộ dáng uy nghiêm đến dọa người của ông vẫn không đổi.
Tang Dung nhanh chóng đi tới chỗ cha mình, ngồi đối diện với ông, “Mừng cha trở về!”
Tang Dịch đánh giá đứa con gái đã lâu không gặp, sau đó mới lạnh nhạt đáp lại: “Ừ.”
Cô còn nghĩ cha Tang chuẩn bị buông lời dạy dỗ, nào ngờ khác với những gì cô đã tưởng tượng ra trước đó, cha hỏi cô một câu không liên quan.
“Tiểu Dung, ăn gì chưa?”
Tang Dung ngạc nhiên nhìn ông, bỗng chốc lúng túng không biết nên trả lời như thế nào.
Cha Tang nhìn biểu cảm trên khuôn mặt con gái, ông thở dài, cơ mặt cũng giãn ra, lặp lại lời nói lần nữa:
“Ăn gì chưa? Cha chưa ăn tối!”
“Vậy để con làm ít đồ ăn cho cha.” Tang Dung đứng lên vào bếp, định bụng nấu cho ông một bàn đồ ăn, nhưng bị ông ngăn lại.
“Không cần phải màu mè đâu, úp tạm mì đi.”
Tang Dung nghe lời nói vừa rồi, hơi sửng sốt. Cha cô từ trước đến nay luôn không thích đồ ăn nhanh, dù có muộn hay như thế nào đi chăng nữa, ông cũng bắt phải nấu cơm cho mình. Thế nhưng hôm nay ông lại chủ động ăn mì, cô thấy không quen cho lắm.
Trong bếp, Tang Dung loay hoay một lúc thì mì cũng xong. Cô sợ cha không có gì ăn cùng sẽ đói, nên có xào thêm một ít thịt bò và chiên thêm hai quả trứng.
Lúc cô mang ra, cha Tang chủ động bảo cô ngồi xuống cùng ăn với ông. Lâu lắm rồi hai cha con mới ngồi cùng nhau ăn tối, thế nhưng chẳng ai nói với ai một câu nào.
Sức ăn của Tang Dung không lớn, ăn nửa bát đã thấy no. Cô buông đũa, ngồi chờ cha ăn xong.
Cha Tang đột nhiên đưa mắt nhìn cô, khàn giọng nói: “Ăn thêm đi!”
Tang Dung khẽ giọng đáp lại: “Con ăn no rồi.”
Cha Tang “Ừm” một tiếng, gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Phút chốc bầu không khí trở nên nặng nề.
Mãi cho đến khi cha Tang ăn xong, bầu không khí bao trùm căn phòng mới được phá vỡ.
“Nói ta nghe, rốt cuộc vì sao lần này con lại đồng ý với lời đề nghị hủy hôn của thằng nhóc đó?”
Tang Dung nghe ông hỏi, ánh mắt dao động, nỗi đau giấu kín trong lòng bị đào lên, mạnh mẽ làm bão trong người. Cô cố dằn lòng xuống, tỏ ra bình thường với câu hỏi vừa rồi, trả lời ngắn gọn: “Anh ấy không thích con.”
“Việc thằng nhóc đó không thích con, chẳng phải con đã nhận ra từ lâu rồi sao? Cái ta đang muốn con trả lời là vì sao lần này con lại dễ dàng đồng ý? Chẳng phải khi trước con cố chấp đâm đầu vào nó, nhất quyết không phải nó thì không lấy ai khác cơ mà?”
Việc thằng nhóc đó đề nghị hủy hôn không phải ngày một ngày hai, tuy nhiên lần này con gái ông lại dễ dàng chấp thuận. Ông không thể không hỏi cho ra lẽ.
Thấy cha Tang truy hỏi, Tang Dung cúi thấp đầu, thừa nhận:
“Thẩm Thức, anh ấy có người mà anh ấy cần chăm sóc rồi, con không phải là người đó. Với lại con mệt mỏi rồi, con không muốn thích anh ấy nữa.”
Tang Dung nhớ tới ngày sinh nhật “đáng nhớ” của mình, hôm đó cô muốn ở bên anh cả ngày không rời, sáng sớm đã tìm đến công ty anh làm việc, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn.
Thẩm Thức ôm người con gái khác trong lòng, từng cử chỉ quan tâm và ánh nhìn dịu dàng của anh trao cho người con gái kia, cô chưa từng thấy nó xuất hiện trên người Thẩm Thức từ trước tới nay.
Tang Dung muốn xông tới chấm dứt cảnh tượng làm đau mắt cô, muốn nói với người kia Thẩm Thức là của cô, là của riêng mình cô, không thể chia sẻ cho bất kì một ai.
Thế nhưng lời nói trên môi chẳng thể thốt ra, đến khi bị phát hiện thì lại mỉm cười, lặng lẽ rời đi.
“Thằng nhóc đó có người thương rồi à?”
Cha Tang thấp giọng, bàn tay để dưới bàn ăn đã nắm chặt thành quyền. Đã đối xử không tốt với con gái ông, lại còn không để cho con gái người ta chút thể diện.
Tang Dung gật đầu, khẽ nói, “Vâng.”
Cho dù không phải, thì bây giờ cô cũng chẳng còn đủ sức lực để theo đuổi anh nữa.
Tận mắt thấy người mình yêu đi thương một người con gái khác, trao cho người ta sự dịu dàng mà bản thân chưa từng được ban phát. Dù có yêu người đó nhiều đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng phải giữ lại cho bản thân chút tự trọng cuối cùng.
Chỉ là…
Tình yêu trao đi, 14 năm theo đuổi không chút mệt mỏi, cuối cùng chấm dứt như thế này.
Đau đớn không thể bộc phát hết, thương tâm đến bao nhiêu cũng phải đã giữ lại.
Tang Dung không muốn tiếp tục bầu không khí trầm mặc này nữa, những lời cần nói đã nói ra rồi, cô thấy thoải mái hơn bao nhiêu. Tang Dung muốn chuyển chủ đề nói chuyện, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô nhìn vào màn hình điện thoại đang hiển thị số lạ, nhíu mày, từ chối cuộc gọi. Đang định để điện thoại xuống rồi nói chuyện với cha, nào ngờ số vừa rồi gọi lại lần nữa.
Tang Dung chần chừ không bắt máy, tại vì cô rất ít khi nhận điện thoại từ số lạ, nhưng người này gọi cho cô lần thứ hai, có thể quen biết cô chăng.
Đưa tay nhấn vào nút trả lời, Tang Dung nhẹ nhàng nói với đầu dây bên kia: “Alo? Ai vậy ạ?”
Lập tức đầu bên kia vang lên một giọng nói không thể thân thuộc đối với cô.
“Tang Dung! Cô đâu rồi?”
Cơ thể Tang Dung lâm vào trạng thái bất động, không thể tin rằng có một ngày người đó chủ động gọi điện cho cô.
Trong phòng làm việc còn mỗi mình anh. Thẩm Thức buồn bực đá ghế, liếc nhìn đồng hồ, quyết định hôm nay về sớm.
Trong đầu Thẩm Thức giờ chỉ nghĩ đến rượu, thứ khiến cho sự khó chịu và cảm giác mất mát đang dâng trào trong lòng anh tan biến.
Anh cầm áo vắt lên vai, tiêu sái mở cửa bước ra ngoài, không quên dặn dò thư ký của mình:
“Thư ký Lượng, anh sai người dọn dẹp lại phòng của tôi. Lúc nãy tôi bất cẩn, nên căn phòng hiện giờ có hơi bừa bộn.”
Thẩm Thức nói dối không hề chớp mắt, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đến khi thư ký Lượng vào phòng, cậu mới hiểu từ bất cẩn của tổng giám đốc. Lắc đầu ngán ngẩm một hồi, cậu bảo với người phụ trách dọn vệ sinh, dọn lại phòng cùng cậu.
*****
Đêm khuya, trời trở nên lạnh hơn rất nhiều.
Trong phòng làm việc, Tang Dung miệt mài đưa nét bút, cố gắng hoàn thiện bức tranh đang dang dở.
Liếc thấy bức tranh đã sắp hoàn thành, Tang Dung bỗng nhiên thấy chẳng còn chút hứng thú nào nữa. Cô nhấp một ngụm trà, vị đắng và chát của trà hòa quyện với nhau, có chút khó uống.
Nhận ra đây không phải là vị trà mình hay dùng, Tang Dung cau mày, đứng dậy định đi xuống nhà pha bình trà mới, nhân tiện làm chút đồ ăn.
Cả Tang gia rộng lớn nhưng cũng chỉ có ba người giúp việc, tính cả thím Lưu và một người làm vườn nữa thì tổng cộng có năm người. Cũng đã muộn rồi, cô không muốn làm phiền đến họ.
Tang Dung vừa mới mở cửa, phát hiện có người đang đứng chờ ở ngoài. Nhận ra người trước mặt mình là Thím Lưu, Tang Dung nhẹ giọng hỏi:
“Thím Lưu, thím sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?”
“Tiểu thư, tôi…”
Nhìn bộ dáng thấp tha thấp thỏm của thím Lưu và dáng vẻ khẩn trương của bà, Tang Dung không hỏi hoài nghi.
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Tang Dung đưa tay đặt lên lưng bà, trấn an. Thím Lưu sau khi đã bình tĩnh hơn đôi chút, bà mới trả lời:
“Tiểu thư, ông chủ vừa mới trở về, đang ở dưới nhà chờ cô.”
Tang Dung vừa nghe thím Lưu nhắc đến “ông chủ”, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Tôi biết rồi. Thím cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi xuống nói chuyện với cha.”
Thấy Tang Dung định đi, thím Lưu liền đưa tay giữ lại,“Tiểu thư, lỡ như…” Lỡ như ông chủ không kiềm chế được cơn giận dữ, ra tay với tiểu thư thì bà biết làm thế nào.
Chuyện hủy hôn của hai nhà, tiểu thư tự ý quyết định mà không hề thông báo với ông chủ một lời. Vốn quan hệ của hai cha con từ lâu đã không tốt, nay ông chủ tức tốc bay từ thành phố B về đây, trong lòng bà không khỏi lo lắng, sợ rằng ông sẽ tổn thương cô.
Nếu có chuyện gì xảy ra, bà thật sự không còn mặt mũi để nhìn cố phu nhân nữa.
Tang Dung nhìn ra sự lo lắng của bà, mỉm cười đáp lại:
“Không sao đâu thím Lưu, tôi xuống trò chuyện với cha một lúc, thím cứ về phòng nghỉ trước đi.”
Mặc dù thím Lưu không hề tin tưởng cho lắm, xong nhìn bộ dáng bình tĩnh của cô, bà cũng an tâm phần nào.
Tang Dung nghĩ đến người cha đã lâu không về nhà.
Cách đây mấy năm trước, cha Tang tái hôn với một người phụ nữ. Ông nghe theo lời người phụ nữ đó, thu dọn đồ đạc đến thành phố B sinh sống, bỏ mặc Tang Dung ở nơi này bị người ta đàm tiếu.
Quan hệ của hai cha con vì thế mà trở nên xa cách.
Có lẽ việc lần này đã ảnh hưởng đến lợi ích của công ty, mà cô không hề thông báo với ông đã tự ý quyết định, thế nên ông mới giận dữ, trở về ngay trong đêm để dạy dỗ cô.
Tang Dung mãi chìm trong suy nghĩ, phút chốc xuống lầu từ lúc nào cũng không hay.
“Tang Dung!”
Giọng nói lạnh tanh không chút độ ấm vang lên, Tang Dung giật mình, đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói vừa rồi.
Người cha đã lâu không gặp đang ngồi chỉnh tề ở phòng khách, mặc dù đã có tuổi, thế nhưng bộ dáng uy nghiêm đến dọa người của ông vẫn không đổi.
Tang Dung nhanh chóng đi tới chỗ cha mình, ngồi đối diện với ông, “Mừng cha trở về!”
Tang Dịch đánh giá đứa con gái đã lâu không gặp, sau đó mới lạnh nhạt đáp lại: “Ừ.”
Cô còn nghĩ cha Tang chuẩn bị buông lời dạy dỗ, nào ngờ khác với những gì cô đã tưởng tượng ra trước đó, cha hỏi cô một câu không liên quan.
“Tiểu Dung, ăn gì chưa?”
Tang Dung ngạc nhiên nhìn ông, bỗng chốc lúng túng không biết nên trả lời như thế nào.
Cha Tang nhìn biểu cảm trên khuôn mặt con gái, ông thở dài, cơ mặt cũng giãn ra, lặp lại lời nói lần nữa:
“Ăn gì chưa? Cha chưa ăn tối!”
“Vậy để con làm ít đồ ăn cho cha.” Tang Dung đứng lên vào bếp, định bụng nấu cho ông một bàn đồ ăn, nhưng bị ông ngăn lại.
“Không cần phải màu mè đâu, úp tạm mì đi.”
Tang Dung nghe lời nói vừa rồi, hơi sửng sốt. Cha cô từ trước đến nay luôn không thích đồ ăn nhanh, dù có muộn hay như thế nào đi chăng nữa, ông cũng bắt phải nấu cơm cho mình. Thế nhưng hôm nay ông lại chủ động ăn mì, cô thấy không quen cho lắm.
Trong bếp, Tang Dung loay hoay một lúc thì mì cũng xong. Cô sợ cha không có gì ăn cùng sẽ đói, nên có xào thêm một ít thịt bò và chiên thêm hai quả trứng.
Lúc cô mang ra, cha Tang chủ động bảo cô ngồi xuống cùng ăn với ông. Lâu lắm rồi hai cha con mới ngồi cùng nhau ăn tối, thế nhưng chẳng ai nói với ai một câu nào.
Sức ăn của Tang Dung không lớn, ăn nửa bát đã thấy no. Cô buông đũa, ngồi chờ cha ăn xong.
Cha Tang đột nhiên đưa mắt nhìn cô, khàn giọng nói: “Ăn thêm đi!”
Tang Dung khẽ giọng đáp lại: “Con ăn no rồi.”
Cha Tang “Ừm” một tiếng, gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Phút chốc bầu không khí trở nên nặng nề.
Mãi cho đến khi cha Tang ăn xong, bầu không khí bao trùm căn phòng mới được phá vỡ.
“Nói ta nghe, rốt cuộc vì sao lần này con lại đồng ý với lời đề nghị hủy hôn của thằng nhóc đó?”
Tang Dung nghe ông hỏi, ánh mắt dao động, nỗi đau giấu kín trong lòng bị đào lên, mạnh mẽ làm bão trong người. Cô cố dằn lòng xuống, tỏ ra bình thường với câu hỏi vừa rồi, trả lời ngắn gọn: “Anh ấy không thích con.”
“Việc thằng nhóc đó không thích con, chẳng phải con đã nhận ra từ lâu rồi sao? Cái ta đang muốn con trả lời là vì sao lần này con lại dễ dàng đồng ý? Chẳng phải khi trước con cố chấp đâm đầu vào nó, nhất quyết không phải nó thì không lấy ai khác cơ mà?”
Việc thằng nhóc đó đề nghị hủy hôn không phải ngày một ngày hai, tuy nhiên lần này con gái ông lại dễ dàng chấp thuận. Ông không thể không hỏi cho ra lẽ.
Thấy cha Tang truy hỏi, Tang Dung cúi thấp đầu, thừa nhận:
“Thẩm Thức, anh ấy có người mà anh ấy cần chăm sóc rồi, con không phải là người đó. Với lại con mệt mỏi rồi, con không muốn thích anh ấy nữa.”
Tang Dung nhớ tới ngày sinh nhật “đáng nhớ” của mình, hôm đó cô muốn ở bên anh cả ngày không rời, sáng sớm đã tìm đến công ty anh làm việc, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng không nên nhìn.
Thẩm Thức ôm người con gái khác trong lòng, từng cử chỉ quan tâm và ánh nhìn dịu dàng của anh trao cho người con gái kia, cô chưa từng thấy nó xuất hiện trên người Thẩm Thức từ trước tới nay.
Tang Dung muốn xông tới chấm dứt cảnh tượng làm đau mắt cô, muốn nói với người kia Thẩm Thức là của cô, là của riêng mình cô, không thể chia sẻ cho bất kì một ai.
Thế nhưng lời nói trên môi chẳng thể thốt ra, đến khi bị phát hiện thì lại mỉm cười, lặng lẽ rời đi.
“Thằng nhóc đó có người thương rồi à?”
Cha Tang thấp giọng, bàn tay để dưới bàn ăn đã nắm chặt thành quyền. Đã đối xử không tốt với con gái ông, lại còn không để cho con gái người ta chút thể diện.
Tang Dung gật đầu, khẽ nói, “Vâng.”
Cho dù không phải, thì bây giờ cô cũng chẳng còn đủ sức lực để theo đuổi anh nữa.
Tận mắt thấy người mình yêu đi thương một người con gái khác, trao cho người ta sự dịu dàng mà bản thân chưa từng được ban phát. Dù có yêu người đó nhiều đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng phải giữ lại cho bản thân chút tự trọng cuối cùng.
Chỉ là…
Tình yêu trao đi, 14 năm theo đuổi không chút mệt mỏi, cuối cùng chấm dứt như thế này.
Đau đớn không thể bộc phát hết, thương tâm đến bao nhiêu cũng phải đã giữ lại.
Tang Dung không muốn tiếp tục bầu không khí trầm mặc này nữa, những lời cần nói đã nói ra rồi, cô thấy thoải mái hơn bao nhiêu. Tang Dung muốn chuyển chủ đề nói chuyện, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô nhìn vào màn hình điện thoại đang hiển thị số lạ, nhíu mày, từ chối cuộc gọi. Đang định để điện thoại xuống rồi nói chuyện với cha, nào ngờ số vừa rồi gọi lại lần nữa.
Tang Dung chần chừ không bắt máy, tại vì cô rất ít khi nhận điện thoại từ số lạ, nhưng người này gọi cho cô lần thứ hai, có thể quen biết cô chăng.
Đưa tay nhấn vào nút trả lời, Tang Dung nhẹ nhàng nói với đầu dây bên kia: “Alo? Ai vậy ạ?”
Lập tức đầu bên kia vang lên một giọng nói không thể thân thuộc đối với cô.
“Tang Dung! Cô đâu rồi?”
Cơ thể Tang Dung lâm vào trạng thái bất động, không thể tin rằng có một ngày người đó chủ động gọi điện cho cô.