Chương 7: Thứ đồ Chơi làm phân tán cảm xúc
“Tang Dung, cô ta đâu?”
Điều đâu tiên mà Thẩm đại thiếu gia thức dậy, đó chính là hỏi về người mà mình luôn miệng nói chán ghét.
Hạ Giang Hình ngồi ở bên, thấy Thẩm Thức vừa tỉnh, lập tức bật dậy định đi gọi bác sĩ thì bị câu nói vừa rồi của anh cản lại.
Anh ta mệt mỏi ngồi trên ghế, lảng tránh đi ánh nhìn chăm chú của anh, khàn giọng đáp: “Không đến.”
Tối hôm qua anh ta gọi điện cho cô lần nữa, mong muốn cô có thể hồi tâm chuyển ý mà đến, không ngờ cô cho số anh ta vào danh sách đen, anh ta không cách nào liên lạc được.
Thẩm Thức nghe xong liền cụp mắt, dựa vào thành giường, trầm ngâm suy nghĩ. Lúc anh tỉnh dậy, thấy mỗi Hạ Giang Hình đang ở cạnh, cũng đoán ra được cô không đến, nhưng vẫn là không kiềm được hỏi một câu vô vị.
Anh biết, cô đã chẳng còn là Tang Dung của ngày xưa nữa. Không còn là cô gái ngu ngốc năm đó lặng lẽ theo sau anh, chờ anh quay lại ban phát cho một ánh nhìn.
Mà anh… hiện tại cũng không giống anh của lúc trước.
Sự thay đổi đột ngột của Tang Dung như quả bom nổ nhanh, khiến anh không kịp chuẩn bị tâm lý để tránh đi đòn tân công của nó.
Anh đưa ra rất nhiều lý do để che đậy đi cảm xúc đang cuồn cuộn trong lồng ngực anh, nhưng chỉ có một lý do mà anh chưa dám nghĩ tới.
Đó là bản thân, thật sự động tâm với cô.
Anh nghĩ tới nghĩ lui, lại không nghĩ tới điều này có thể xảy ra. Nhưng nếu tất cả lý do anh đưa ra đều không phải, vậy điều gì có thể lý giải cho hành động ngu ngốc của anh.
Uống rượu đến mức mất kiểm soát chỉ để quên đi hình dáng một người, để quên đi những câu nói làm anh đau đớn đến chẳng thở nỗi.
Rốt cuộc, lý do nào mới thật sự đúng nhất, mới tháo được nút thắt trong lòng anh, chính anh cũng chẳng rõ.
Hạ Giang Hình ở bên cạnh liếc thấy dáng vẻ suy tư khổ sở của anh, nhớ tới Thẩm Thức của ngày trước và hành động điên rồ của Thẩm Thức khi mới tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, nhịn không được mà nói ra suy nghĩ trong lòng mình:
“Lão Thức, tôi khuyên cậu phải bình tĩnh suy xét, cậu là quan tâm người ta thật lòng, hay là vì buồn chán do đã quen làm phiền, sinh ra hứng thú nhất thời. Tuy Tang Dung không phải là cô gái tốt, nhưng dù sao tôi không mong muốn cô ta bị chơi đùa trong tay cậu.”
*****
Thẩm Thức quay trở lại công ty, xử lý hết đống văn kiện chất đống.
Có lẽ như những gì Hạ Giang Hình nói, anh không thật sự thích Tang Dung, chỉ là anh buồn chán và cảm thấy tội lỗi với cô, thêm chút men rượu nên mới trở nên như vậy.
Dù gì người ta đã ở bên cạnh chăm sóc anh nhiều năm, đã hình thành cho anh ít nhiều thành thói quen khó bỏ.
Có những thứ cô ta làm, đã trở thành thân thuộc đối với anh. Và những gì anh làm trong những ngày vừa rồi, chẳng qua là do chưa tìm được thứ đồ chơi nào khác phù hợp hơn mà thôi.
Đúng vậy, một thứ đồ chơi làm cảm xúc anh phân tán, chỉ đến thế thôi.
Chán ghét nhiều năm, làm sao có thể chỉ trong vài tuần ngắn ngủi mà phát sinh tình cảm được.
Thẩm Thức cười cợt, kẹp điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi dài rồi nhả ra.
Mọi cảm xúc khó chịu, mất mát, đau đớn và tuyệt vọng trước đó được Thẩm Thức quy chụp thành sự tội lỗi với Tang Dung.
Rất nhanh thôi, khi không còn thấy sự xuất hiện của cô nữa, sự tội lỗi đang chiếm ngự trong lòng anh sẽ hoàn toàn biến mất, và anh sẽ trở lại thành Thẩm đại thiếu gia của trước đây, không quan tâm đến bất cứ một thứ gì khác ngoài công việc.
Một người đi qua đời anh, dừng chân một chút, rồi cũng sẽ rơi vào quên lãng.
Cuối tuần, Thẩm Thức nghe theo lời khuyên của Hạ Giang Hình mà về nhà họ Thẩm.
Vốn dĩ anh không muốn đến, nhưng từ sớm anh ta đã tới chỗ anh, bắt anh đi bằng được.
Thẩm Thức ngồi trên xe, chợt thấy đau đầu.
Ông nội và anh luôn khắc khẩu với nhau, sợ rằng lần này xảy ra tranh chấp không nhỏ.
Đến nơi, người hầu trong nhà đã xếp thành hai hàng chờ đợi. Thẩm Thức vừa bước ra khỏi xe, người hầu hai bên đều đồng loạt cung kính cúi đầu:
“Chào mừng thiếu gia đã về!”
Thẩm Thức gật đầu, xem như chào lại, phất tay ý muốn giải tán.
“Thiếu gia!”
Lão Ngô đứng chờ đã lâu, vừa nhìn thấy thiếu gia nhà mình bước xuống, liền nhanh chóng di chuyển đến trước mặt.
Thẩm Thức trầm giọng hỏi: “Chú Ngô, ông nội tôi đâu?”
Lão Ngô cười nói: “Lão gia đang đợi thiếu gia ở phòng khách, mời thiếu gia theo tôi.”
Thẩm Thức theo chân lão Ngô, đi một hồi cũng đến. Anh trầm ngâm nhìn cánh cửa trước mặt, thở dài một hơi rồi mở cửa bước vào.
“Ông nội!”
Nhìn người đang ngồi uy nghiêm trước mặt mình, Thẩm Thức cúi đầu chào hỏi.
Thẩm lão gia chỉ liếc nhìn anh một cái rồi cầm tách trà lên uống, hoàn toàn không quan tâm đến anh.
Thẩm Thức cười nhạt, “Ông nội, ông bảo cháu tới đây, đừng nói là nhìn mặt nhau một cái cho vui, cháu không có thời gian chơi với ông đâu.”
Thẩm lão gia nghe vừa dứt câu, tức thì nổi giận, “Không có thời gian hả? Không có thời gian mà tới Tang gia làm loạn!” Ông cụ thở hồng hộc, với tay lấy gậy chống, đập mạnh xuống sàn tạo ra tiếng động lớn, quát lên: “Cháu mau quỳ xuống cho ta!”
Thằng nhóc này tự ý đến nhà con gái người ta đề nghị hủy hôn, không hề hỏi ý kiến ông lấy câu nào. Dù gì hôn sự hai nhà là do ông đề nghị trước, bây giờ thằng cháu ông làm tổn thương con gái nhà người ta, ông còn mặt mũi nào mà xuống kia gặp lão già họ Tang nữa.
Nhìn vẻ mặt cứng đầu không chịu quỳ xuống của Thẩm Thức, ông cụ cầm tách trà ném ngay vào anh, quát lớn:
“Còn không quỳ! Mau quỳ xuống cho ta!”
Thẩm Thức nhíu mày nhìn vệt nước bắn lên áo, không có ý định né tránh.
Anh thấp giọng đáp lại: “Ông nghĩ con sẽ quỳ sao?”
“Thẩm Thức!”
Thẩm lão gia thật sự bị chọc giận.
Thẩm Thức từ nhỏ đã ở với ông, cha mẹ sang bên nước ngoài mở công ty phát triển, tính khí của Thẩm Thức là một tay ông nuông chiều mà thành, chẳng thể trách ai cho được.
Thẩm Thức thấy ông cụ tức giận đến mức tay run lên rồi, nhưng anh không có ý định xuống nước.
“Ông nội, nếu nói về chuyện hủy hôn thì không cần phải nói nữa đâu. Hủy cũng hủy rồi, Tang Dung cũng đã đồng ý, ông nói lại để làm gì.”
Thẩm Thức mặt lạnh nhìn ông, hai người mắt đối mắt, chẳng ai muốn nhường ai.
Cuối cùng, Thẩm lão gia đành cúi đầu chịu thua, ông thở dài: “Tang Dung hết lòng vì cháu nhiều năm nay, tình yêu của nó dành cho cháu ai ai cũng nhìn thấy, tại sao cháu không thể mở lòng đón nhận nó? Đừng nói với ông tìm người phù hợp, ông cho cháu biết, cho dù sau này cháu tìm được người, thì không có ai phù hợp hơn Tang Dung đâu!”
“Tại sao ông có thể khẳng định rằng không có ai phù hợp hơn Tang Dung?” Thẩm Thức nhướn mày, mặt lạnh đối chất.
Ông cụ nhấp một ngụm trà, đanh giọng: “Còn sao nữa? Cháu thử tìm được một đứa con gái có thể chịu được tính khí của cháu cho ông xem nào?” Dừng một chút xem sắc mặt đang thay đổi của thằng cháu quý tử, ông cụ nói tiếp: “Thẩm Thức, đừng trách ông không nhắc nhở cháu, lúc quay đầu hối hận, người ta đã xem cháu như người dưng mà lướt qua rồi!”
Xem như người dưng mà lướt qua sao?
Bàn tay vô thức nắm lại thật chặt, Thẩm Thức cau mày, cảm xúc trong thâm tâm cố chôn giấu đang bùng lên mạnh mẽ. Anh hừ nhẹ, mặc cho thứ cảm xúc không tên đó đang càn quấy, mặt vẫn thản nhiên như không, cứng miệng đáp lại: “Sẽ chẳng có chuyện cháu hối hận đâu!”
Trên đời này, không thiếu người có tên Tang Dung, càng không thiếu người có tính cách giống với cô ta, mà anh… đối với cô ta, cũng chỉ xem là thú vui giữa chừng đứt gánh, chẳng có gì hết.
Điều đâu tiên mà Thẩm đại thiếu gia thức dậy, đó chính là hỏi về người mà mình luôn miệng nói chán ghét.
Hạ Giang Hình ngồi ở bên, thấy Thẩm Thức vừa tỉnh, lập tức bật dậy định đi gọi bác sĩ thì bị câu nói vừa rồi của anh cản lại.
Anh ta mệt mỏi ngồi trên ghế, lảng tránh đi ánh nhìn chăm chú của anh, khàn giọng đáp: “Không đến.”
Tối hôm qua anh ta gọi điện cho cô lần nữa, mong muốn cô có thể hồi tâm chuyển ý mà đến, không ngờ cô cho số anh ta vào danh sách đen, anh ta không cách nào liên lạc được.
Thẩm Thức nghe xong liền cụp mắt, dựa vào thành giường, trầm ngâm suy nghĩ. Lúc anh tỉnh dậy, thấy mỗi Hạ Giang Hình đang ở cạnh, cũng đoán ra được cô không đến, nhưng vẫn là không kiềm được hỏi một câu vô vị.
Anh biết, cô đã chẳng còn là Tang Dung của ngày xưa nữa. Không còn là cô gái ngu ngốc năm đó lặng lẽ theo sau anh, chờ anh quay lại ban phát cho một ánh nhìn.
Mà anh… hiện tại cũng không giống anh của lúc trước.
Sự thay đổi đột ngột của Tang Dung như quả bom nổ nhanh, khiến anh không kịp chuẩn bị tâm lý để tránh đi đòn tân công của nó.
Anh đưa ra rất nhiều lý do để che đậy đi cảm xúc đang cuồn cuộn trong lồng ngực anh, nhưng chỉ có một lý do mà anh chưa dám nghĩ tới.
Đó là bản thân, thật sự động tâm với cô.
Anh nghĩ tới nghĩ lui, lại không nghĩ tới điều này có thể xảy ra. Nhưng nếu tất cả lý do anh đưa ra đều không phải, vậy điều gì có thể lý giải cho hành động ngu ngốc của anh.
Uống rượu đến mức mất kiểm soát chỉ để quên đi hình dáng một người, để quên đi những câu nói làm anh đau đớn đến chẳng thở nỗi.
Rốt cuộc, lý do nào mới thật sự đúng nhất, mới tháo được nút thắt trong lòng anh, chính anh cũng chẳng rõ.
Hạ Giang Hình ở bên cạnh liếc thấy dáng vẻ suy tư khổ sở của anh, nhớ tới Thẩm Thức của ngày trước và hành động điên rồ của Thẩm Thức khi mới tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, nhịn không được mà nói ra suy nghĩ trong lòng mình:
“Lão Thức, tôi khuyên cậu phải bình tĩnh suy xét, cậu là quan tâm người ta thật lòng, hay là vì buồn chán do đã quen làm phiền, sinh ra hứng thú nhất thời. Tuy Tang Dung không phải là cô gái tốt, nhưng dù sao tôi không mong muốn cô ta bị chơi đùa trong tay cậu.”
*****
Thẩm Thức quay trở lại công ty, xử lý hết đống văn kiện chất đống.
Có lẽ như những gì Hạ Giang Hình nói, anh không thật sự thích Tang Dung, chỉ là anh buồn chán và cảm thấy tội lỗi với cô, thêm chút men rượu nên mới trở nên như vậy.
Dù gì người ta đã ở bên cạnh chăm sóc anh nhiều năm, đã hình thành cho anh ít nhiều thành thói quen khó bỏ.
Có những thứ cô ta làm, đã trở thành thân thuộc đối với anh. Và những gì anh làm trong những ngày vừa rồi, chẳng qua là do chưa tìm được thứ đồ chơi nào khác phù hợp hơn mà thôi.
Đúng vậy, một thứ đồ chơi làm cảm xúc anh phân tán, chỉ đến thế thôi.
Chán ghét nhiều năm, làm sao có thể chỉ trong vài tuần ngắn ngủi mà phát sinh tình cảm được.
Thẩm Thức cười cợt, kẹp điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi dài rồi nhả ra.
Mọi cảm xúc khó chịu, mất mát, đau đớn và tuyệt vọng trước đó được Thẩm Thức quy chụp thành sự tội lỗi với Tang Dung.
Rất nhanh thôi, khi không còn thấy sự xuất hiện của cô nữa, sự tội lỗi đang chiếm ngự trong lòng anh sẽ hoàn toàn biến mất, và anh sẽ trở lại thành Thẩm đại thiếu gia của trước đây, không quan tâm đến bất cứ một thứ gì khác ngoài công việc.
Một người đi qua đời anh, dừng chân một chút, rồi cũng sẽ rơi vào quên lãng.
Cuối tuần, Thẩm Thức nghe theo lời khuyên của Hạ Giang Hình mà về nhà họ Thẩm.
Vốn dĩ anh không muốn đến, nhưng từ sớm anh ta đã tới chỗ anh, bắt anh đi bằng được.
Thẩm Thức ngồi trên xe, chợt thấy đau đầu.
Ông nội và anh luôn khắc khẩu với nhau, sợ rằng lần này xảy ra tranh chấp không nhỏ.
Đến nơi, người hầu trong nhà đã xếp thành hai hàng chờ đợi. Thẩm Thức vừa bước ra khỏi xe, người hầu hai bên đều đồng loạt cung kính cúi đầu:
“Chào mừng thiếu gia đã về!”
Thẩm Thức gật đầu, xem như chào lại, phất tay ý muốn giải tán.
“Thiếu gia!”
Lão Ngô đứng chờ đã lâu, vừa nhìn thấy thiếu gia nhà mình bước xuống, liền nhanh chóng di chuyển đến trước mặt.
Thẩm Thức trầm giọng hỏi: “Chú Ngô, ông nội tôi đâu?”
Lão Ngô cười nói: “Lão gia đang đợi thiếu gia ở phòng khách, mời thiếu gia theo tôi.”
Thẩm Thức theo chân lão Ngô, đi một hồi cũng đến. Anh trầm ngâm nhìn cánh cửa trước mặt, thở dài một hơi rồi mở cửa bước vào.
“Ông nội!”
Nhìn người đang ngồi uy nghiêm trước mặt mình, Thẩm Thức cúi đầu chào hỏi.
Thẩm lão gia chỉ liếc nhìn anh một cái rồi cầm tách trà lên uống, hoàn toàn không quan tâm đến anh.
Thẩm Thức cười nhạt, “Ông nội, ông bảo cháu tới đây, đừng nói là nhìn mặt nhau một cái cho vui, cháu không có thời gian chơi với ông đâu.”
Thẩm lão gia nghe vừa dứt câu, tức thì nổi giận, “Không có thời gian hả? Không có thời gian mà tới Tang gia làm loạn!” Ông cụ thở hồng hộc, với tay lấy gậy chống, đập mạnh xuống sàn tạo ra tiếng động lớn, quát lên: “Cháu mau quỳ xuống cho ta!”
Thằng nhóc này tự ý đến nhà con gái người ta đề nghị hủy hôn, không hề hỏi ý kiến ông lấy câu nào. Dù gì hôn sự hai nhà là do ông đề nghị trước, bây giờ thằng cháu ông làm tổn thương con gái nhà người ta, ông còn mặt mũi nào mà xuống kia gặp lão già họ Tang nữa.
Nhìn vẻ mặt cứng đầu không chịu quỳ xuống của Thẩm Thức, ông cụ cầm tách trà ném ngay vào anh, quát lớn:
“Còn không quỳ! Mau quỳ xuống cho ta!”
Thẩm Thức nhíu mày nhìn vệt nước bắn lên áo, không có ý định né tránh.
Anh thấp giọng đáp lại: “Ông nghĩ con sẽ quỳ sao?”
“Thẩm Thức!”
Thẩm lão gia thật sự bị chọc giận.
Thẩm Thức từ nhỏ đã ở với ông, cha mẹ sang bên nước ngoài mở công ty phát triển, tính khí của Thẩm Thức là một tay ông nuông chiều mà thành, chẳng thể trách ai cho được.
Thẩm Thức thấy ông cụ tức giận đến mức tay run lên rồi, nhưng anh không có ý định xuống nước.
“Ông nội, nếu nói về chuyện hủy hôn thì không cần phải nói nữa đâu. Hủy cũng hủy rồi, Tang Dung cũng đã đồng ý, ông nói lại để làm gì.”
Thẩm Thức mặt lạnh nhìn ông, hai người mắt đối mắt, chẳng ai muốn nhường ai.
Cuối cùng, Thẩm lão gia đành cúi đầu chịu thua, ông thở dài: “Tang Dung hết lòng vì cháu nhiều năm nay, tình yêu của nó dành cho cháu ai ai cũng nhìn thấy, tại sao cháu không thể mở lòng đón nhận nó? Đừng nói với ông tìm người phù hợp, ông cho cháu biết, cho dù sau này cháu tìm được người, thì không có ai phù hợp hơn Tang Dung đâu!”
“Tại sao ông có thể khẳng định rằng không có ai phù hợp hơn Tang Dung?” Thẩm Thức nhướn mày, mặt lạnh đối chất.
Ông cụ nhấp một ngụm trà, đanh giọng: “Còn sao nữa? Cháu thử tìm được một đứa con gái có thể chịu được tính khí của cháu cho ông xem nào?” Dừng một chút xem sắc mặt đang thay đổi của thằng cháu quý tử, ông cụ nói tiếp: “Thẩm Thức, đừng trách ông không nhắc nhở cháu, lúc quay đầu hối hận, người ta đã xem cháu như người dưng mà lướt qua rồi!”
Xem như người dưng mà lướt qua sao?
Bàn tay vô thức nắm lại thật chặt, Thẩm Thức cau mày, cảm xúc trong thâm tâm cố chôn giấu đang bùng lên mạnh mẽ. Anh hừ nhẹ, mặc cho thứ cảm xúc không tên đó đang càn quấy, mặt vẫn thản nhiên như không, cứng miệng đáp lại: “Sẽ chẳng có chuyện cháu hối hận đâu!”
Trên đời này, không thiếu người có tên Tang Dung, càng không thiếu người có tính cách giống với cô ta, mà anh… đối với cô ta, cũng chỉ xem là thú vui giữa chừng đứt gánh, chẳng có gì hết.