Chương 9: Không hề hối hận
Thẩm Thức ngây người trước câu trả lời của cô, cơ thể anh dường như bất động, hô hấp một cách khó khăn.
Sao Thẩm Thức lại không nhớ cơ chứ, tại vì người chấm dứt mối quan hệ của cả hai là chính anh mà.
Nhưng anh thật sự không nhịn được khi Tang Dung cứ xem anh là không khí, chẳng buồn liếc đến anh. Mà nếu có vô tình chạm ánh mắt, thì ở trong mắt cô, cũng không hề có dáng hình của anh.
Sự bực bội và phiền muộn tích tụ ngày càng nhiều, lại không cách nào phát tiết ra được. Ánh mắt anh lộ vẻ thâm trầm nhìn cô, cười ngặt nghẽo:
“Ha! Phải rồi, tôi với Tang tiểu thư sớm đã chẳng còn chút quan hệ nào nữa.”
Trống ngực anh đập liên hồi, không phải thổn thức vì một hình bóng, mà là kiềm nén cơn giận dữ muốn lật đổ cái bàn chướng mắt ngăn cách anh với cô hiện giờ.
Gân xanh trên mu bàn tay rất rõ ràng, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt bị Tang Dung bắt được, cô cao ngạo mỉm cười, nụ cười càng mức chói lóa.
Chói lóa đến mức… Thẩm Thức không thể khống chế được chính bản thân, đôi đũa trong tay bị anh bẻ gãy làm đôi, rơi xuống một cách nặng nề.
“Thẩm Thức!”
Ông cụ ở bên lên tiếng, nghiêm giọng nhắc nhở anh.
Sở dĩ nãy giờ ông không xen ngang, chẳng qua là để Thẩm Thức nếm chút mùi vị. Nhưng xem tình hình hiện tại, ông không thể trơ mắt nhìn tiếp được.
“Lão Ngô! Đem đôi đũa khác đến đây!”
Lão Ngô nhanh chóng đưa tới, ông cụ đanh mặt, nói:
“Thẩm Thức! Còn không mau ăn đi!”
Thẩm Thức chẳng nghe lọt tai, ánh mắt áp bức nhìn chòng chọc thiếu nữ.
Tang Dung không mảy may quan tâm đến ai kia, cô nhìn bàn đồ ăn ngon lành bày trước mắt, bỗng nhiên chẳng còn hứng thú muốn ăn nữa. Liếc thấy có tin gửi đến, cô mở điện thoại ra liền thấy ngay tin nhắn của trợ lý, nói cô mau chóng trở về, phòng tranh hiện có khách quý ghé thăm. Tang Dung đứng dậy rời khỏi ghế ngồi, cô cúi đầu chào tạm biệt ông cụ:
“Ông ơi, phòng tranh của con có khách đến, con xin phép rời đi trước. Lần sau con sẽ qua chơi với ông nhé!”
“Ừ! Đi nhanh không khách đợi!”
Thẩm lão gia quay sang cười gật đầu với Tang Dung, còn dặn cô nếu có thời gian rảnh rỗi qua chơi với ông.
Tang Dung mỉm cười, xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không thèm liếc đến Thẩm đại thiếu gia ngồi đối diện với cô.
Ánh mắt Thẩm Thức chưa từng rời khỏi người cô, thế nhưng cô nhất quyết không nhìn đến.
Cho đến khi cô hoàn toàn rời khỏi căn phòng, bầu không khí trong phòng im lặng ngột ngạt, đè nặng trái tim anh.
Một lần nữa, sự mất mát và đau đớn trong anh bùng phát mạnh mẽ. Thẩm Thức đột ngột đứng dậy, ngay lập tức đuổi theo Tang Dung.
Thẩm lão gia và người làm ở phía sau đều bất ngờ trước hành động của anh. Một cô người hầu lâu năm ở đó không nhịn được mà thốt lên:
“Mọi người có thấy không? Đại thiếu gia… khuôn mặt của cậu ấy thật đáng sợ!”
Một người nữa gật đầu tán thành, nhỏ tiếng phụ họa theo: “Đúng! Đúng! Tôi sắp ngất vì sợ mất thôi!”
Ông cụ nhíu mày, trầm ngâm nhìn ra phía cửa. Lão Ngô từ phía sau bước lên, khẽ nói:
“Lão gia, chẳng phải đại thiếu gia…”
“Lão Ngô, ông có thấy giống tôi không? Ánh mắt của thằng nhóc khi nhìn tiểu Dung, rõ ràng là…” Dừng một chút, ông cụ thở dài: “Là ham muốn chiếm hữu một người.”
*****
Hành lang dinh thự Thẩm gia, ngày thường cực kì yên tĩnh, nay lại nghe rõ tiếng giày cao gót đi trên sàn nhà và cả tiếng bước chân dồn dập.
Tang Dung bước ngày càng nhanh, mặc dù không hề biết người phía sau rốt cuộc là ai.
Men theo lối hành lang đã tới cửa chính, Tang Dung mừng rỡ chuẩn bị bước ra. Ngay thời khắc cô đặt một chân ra phía ngoài cánh cửa, một bàn tay rắn chắc vươn tới, mạnh mẽ kéo cô vào trong.
Đột ngột bị người khác kéo vào, Tang Dung hốt hoảng la lên thì bị một bàn tay to lớn bịt miệng. Cô đang không biết đối phương phía sau là ai thì mùi hương bạc hà thoang thoảng qua cánh mũi đã giúp cô xác định.
Bàn tay to lớn của Thẩm Thức vòng qua eo cô chế trụ không cho chạy thoát, hơi thở lành lạnh của anh phả vào tai cô, nói một cách hời hợt: “Tang Dung, sao cô lại đi nhanh như vậy, tôi suýt thì không theo kịp cô rồi!”
Tang Dung lắc đầu, cựa quậy muốn thoát thì bàn tay ở eo cô càng siết chặt lại, khiến cho bờ vai hở ra của cô chạm vào ngực anh, cách một lớp áo cảm nhận nhiệt độ cơ thể.
Ở trong lòng anh, cảm nhận nhiệt độ từ cái ôm này là điều trước kia Tang Dung trông ngóng, nhưng bây giờ đối với một người đã từ bỏ, cô chẳng còn chút tâm tư để ý tới.
Vì đang bị chặn miệng, Tang Dung chỉ có thể thốt ra “Ưm… ưm”, như muốn nhắc nhở người kia mau buông ra.
Thẩm Thức rõ ràng biết cô muốn gì, nhưng anh chỉ cười, khẽ thổi vào tai cô, hờ hững mà gọi một tiếng: “Tang Dung…”
Tang Dung nhắm mắt im lặng, thân thể run rẩy cũng dần bình tĩnh, buông đi sự kháng cự, ngầm đáp lại Thẩm Thức.
Bàn tay che miệng cô dần hạ xuống, Thẩm Thức xoay người cô lại để đối diện với anh. Dung mạo thiếu nữ đã in sâu từ lâu trong lòng Thẩm Thức, giờ phút này chỉ thấy thật khác lại.
Nếu ngày xưa Tang Dung mang bộ dáng xinh đẹp ngu ngốc dễ chà đạp, thì bây giờ, cô xinh đẹp một cách kiêu hãnh, tựa như bông hoa hồng nở rộ, nhưng xung quanh lại toàn gai nhọn.
Tang Dung chầm chậm mở mắt, ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh rồi lê đễnh quay đi, thờ ơ đáp: “Thẩm đại thiếu gia, buông tay!”
Đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, không hề phản ứng với lời nói vừa rồi. Thấy thế, cô cười cợt nói tiếp: “Sao thế? Cố tình kéo tôi lại, giờ lại không chịu buông ra. Thẩm đại thiếu gia, anh luyến tiếc à?”
Chắc chắn những lời nói lúc nãy đã đụng đến lòng tự tôn của Thẩm đại thiếu, vì vậy nên anh giữ cô lại để giáo huấn đây mà.
Cơn đau đột ngột truyền tới, Thẩm Thức nắm chặt cằm cô, ép cô nhìn về phía anh.
“Tang Dung, miệng lưỡi cô càng ngày càng sắc bén nhỉ?”
Ánh mắt anh thay đổi, hung ác nhìn cô, vẻ mặt âm u tàn nhẫn, khuôn miệng nhếch lên, lạnh lẽo tới cực độ.
Phẫn nộ vì lời cô nói, khó chịu vì thái độ của cô, đau đớn vì trong mắt cô, chẳng còn thấy tình cảm dâng trào như trước.
Nhưng tất cả những chuyện xảy ra, chẳng phải do anh, cầu được ước thấy?
Lồng ngực phập phồng lên xuống, hơi thở nặng nề, lại chỉ có thể kiềm nén để không bộc phát cơn giận dữ.
Mà phía Tang Dung, cô nhìn vẻ mặt đáng sợ của Thẩm Thức, cố gắng hít sâu rồi thở ra, mặc cơn đau nơi cằm, thốt ra từng chữ:
“Thẩm đại thiếu, miệng lưỡi tôi tuy có sắc bén, thì cũng để bảo vệ cho bản thân không bị bất kì ai chà đạp, dựa vào sức mình mà bảo vệ mình thôi!”
“Tang Dung, đột nhiên tôi nhận ra, cô đã khác trước rất nhiều.”
Thẩm Thức dịu dàng nói, đưa ngón tay thon dài vân vê má cô, cánh tay ở nơi eo càng thêm siết chặt, kéo gần khoảng cách hai người.
Tang Dung có hơi chút ngỡ ngàng trước lời nói vừa rồi, khoảng cảnh giữa hai người quá gần khiến cô có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của anh. Thế nhưng mọi thứ, sớm đã bị chôn vùi.
Cô cười khẩy, quay mặt tránh đi sự đụng chạm thân mật, giọng nói trào phúng vang lên:
“Thẩm Thức, anh cho rằng tôi sẽ giống như trước, phục tùng anh, nghe lời anh, quan tâm anh nữa sao?” Tang Dung cong môi cười nhìn anh, thái độ dửng dưng nói tiếp: “Anh lầm rồi, một khi tôi đã quyết định buông tay anh, thì chẳng bao giờ tôi thay đổi đâu. Cũng giống với anh, không hề hối hận!”
Bàn tay đang nắm cằm cô chợt buông lỏng, cả cánh tay đang đặt trên eo cô cũng vậy.
Thẩm Thức như người mất hồn, đôi mắt đờ đẫn cố tìm tiêu cự.
Không hề hối hận…
Bỗng, anh có xúc động muốn thu lại lời nói…
Sao Thẩm Thức lại không nhớ cơ chứ, tại vì người chấm dứt mối quan hệ của cả hai là chính anh mà.
Nhưng anh thật sự không nhịn được khi Tang Dung cứ xem anh là không khí, chẳng buồn liếc đến anh. Mà nếu có vô tình chạm ánh mắt, thì ở trong mắt cô, cũng không hề có dáng hình của anh.
Sự bực bội và phiền muộn tích tụ ngày càng nhiều, lại không cách nào phát tiết ra được. Ánh mắt anh lộ vẻ thâm trầm nhìn cô, cười ngặt nghẽo:
“Ha! Phải rồi, tôi với Tang tiểu thư sớm đã chẳng còn chút quan hệ nào nữa.”
Trống ngực anh đập liên hồi, không phải thổn thức vì một hình bóng, mà là kiềm nén cơn giận dữ muốn lật đổ cái bàn chướng mắt ngăn cách anh với cô hiện giờ.
Gân xanh trên mu bàn tay rất rõ ràng, sự lạnh lẽo nơi đáy mắt bị Tang Dung bắt được, cô cao ngạo mỉm cười, nụ cười càng mức chói lóa.
Chói lóa đến mức… Thẩm Thức không thể khống chế được chính bản thân, đôi đũa trong tay bị anh bẻ gãy làm đôi, rơi xuống một cách nặng nề.
“Thẩm Thức!”
Ông cụ ở bên lên tiếng, nghiêm giọng nhắc nhở anh.
Sở dĩ nãy giờ ông không xen ngang, chẳng qua là để Thẩm Thức nếm chút mùi vị. Nhưng xem tình hình hiện tại, ông không thể trơ mắt nhìn tiếp được.
“Lão Ngô! Đem đôi đũa khác đến đây!”
Lão Ngô nhanh chóng đưa tới, ông cụ đanh mặt, nói:
“Thẩm Thức! Còn không mau ăn đi!”
Thẩm Thức chẳng nghe lọt tai, ánh mắt áp bức nhìn chòng chọc thiếu nữ.
Tang Dung không mảy may quan tâm đến ai kia, cô nhìn bàn đồ ăn ngon lành bày trước mắt, bỗng nhiên chẳng còn hứng thú muốn ăn nữa. Liếc thấy có tin gửi đến, cô mở điện thoại ra liền thấy ngay tin nhắn của trợ lý, nói cô mau chóng trở về, phòng tranh hiện có khách quý ghé thăm. Tang Dung đứng dậy rời khỏi ghế ngồi, cô cúi đầu chào tạm biệt ông cụ:
“Ông ơi, phòng tranh của con có khách đến, con xin phép rời đi trước. Lần sau con sẽ qua chơi với ông nhé!”
“Ừ! Đi nhanh không khách đợi!”
Thẩm lão gia quay sang cười gật đầu với Tang Dung, còn dặn cô nếu có thời gian rảnh rỗi qua chơi với ông.
Tang Dung mỉm cười, xoay người rời đi, từ đầu đến cuối không thèm liếc đến Thẩm đại thiếu gia ngồi đối diện với cô.
Ánh mắt Thẩm Thức chưa từng rời khỏi người cô, thế nhưng cô nhất quyết không nhìn đến.
Cho đến khi cô hoàn toàn rời khỏi căn phòng, bầu không khí trong phòng im lặng ngột ngạt, đè nặng trái tim anh.
Một lần nữa, sự mất mát và đau đớn trong anh bùng phát mạnh mẽ. Thẩm Thức đột ngột đứng dậy, ngay lập tức đuổi theo Tang Dung.
Thẩm lão gia và người làm ở phía sau đều bất ngờ trước hành động của anh. Một cô người hầu lâu năm ở đó không nhịn được mà thốt lên:
“Mọi người có thấy không? Đại thiếu gia… khuôn mặt của cậu ấy thật đáng sợ!”
Một người nữa gật đầu tán thành, nhỏ tiếng phụ họa theo: “Đúng! Đúng! Tôi sắp ngất vì sợ mất thôi!”
Ông cụ nhíu mày, trầm ngâm nhìn ra phía cửa. Lão Ngô từ phía sau bước lên, khẽ nói:
“Lão gia, chẳng phải đại thiếu gia…”
“Lão Ngô, ông có thấy giống tôi không? Ánh mắt của thằng nhóc khi nhìn tiểu Dung, rõ ràng là…” Dừng một chút, ông cụ thở dài: “Là ham muốn chiếm hữu một người.”
*****
Hành lang dinh thự Thẩm gia, ngày thường cực kì yên tĩnh, nay lại nghe rõ tiếng giày cao gót đi trên sàn nhà và cả tiếng bước chân dồn dập.
Tang Dung bước ngày càng nhanh, mặc dù không hề biết người phía sau rốt cuộc là ai.
Men theo lối hành lang đã tới cửa chính, Tang Dung mừng rỡ chuẩn bị bước ra. Ngay thời khắc cô đặt một chân ra phía ngoài cánh cửa, một bàn tay rắn chắc vươn tới, mạnh mẽ kéo cô vào trong.
Đột ngột bị người khác kéo vào, Tang Dung hốt hoảng la lên thì bị một bàn tay to lớn bịt miệng. Cô đang không biết đối phương phía sau là ai thì mùi hương bạc hà thoang thoảng qua cánh mũi đã giúp cô xác định.
Bàn tay to lớn của Thẩm Thức vòng qua eo cô chế trụ không cho chạy thoát, hơi thở lành lạnh của anh phả vào tai cô, nói một cách hời hợt: “Tang Dung, sao cô lại đi nhanh như vậy, tôi suýt thì không theo kịp cô rồi!”
Tang Dung lắc đầu, cựa quậy muốn thoát thì bàn tay ở eo cô càng siết chặt lại, khiến cho bờ vai hở ra của cô chạm vào ngực anh, cách một lớp áo cảm nhận nhiệt độ cơ thể.
Ở trong lòng anh, cảm nhận nhiệt độ từ cái ôm này là điều trước kia Tang Dung trông ngóng, nhưng bây giờ đối với một người đã từ bỏ, cô chẳng còn chút tâm tư để ý tới.
Vì đang bị chặn miệng, Tang Dung chỉ có thể thốt ra “Ưm… ưm”, như muốn nhắc nhở người kia mau buông ra.
Thẩm Thức rõ ràng biết cô muốn gì, nhưng anh chỉ cười, khẽ thổi vào tai cô, hờ hững mà gọi một tiếng: “Tang Dung…”
Tang Dung nhắm mắt im lặng, thân thể run rẩy cũng dần bình tĩnh, buông đi sự kháng cự, ngầm đáp lại Thẩm Thức.
Bàn tay che miệng cô dần hạ xuống, Thẩm Thức xoay người cô lại để đối diện với anh. Dung mạo thiếu nữ đã in sâu từ lâu trong lòng Thẩm Thức, giờ phút này chỉ thấy thật khác lại.
Nếu ngày xưa Tang Dung mang bộ dáng xinh đẹp ngu ngốc dễ chà đạp, thì bây giờ, cô xinh đẹp một cách kiêu hãnh, tựa như bông hoa hồng nở rộ, nhưng xung quanh lại toàn gai nhọn.
Tang Dung chầm chậm mở mắt, ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh rồi lê đễnh quay đi, thờ ơ đáp: “Thẩm đại thiếu gia, buông tay!”
Đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, không hề phản ứng với lời nói vừa rồi. Thấy thế, cô cười cợt nói tiếp: “Sao thế? Cố tình kéo tôi lại, giờ lại không chịu buông ra. Thẩm đại thiếu gia, anh luyến tiếc à?”
Chắc chắn những lời nói lúc nãy đã đụng đến lòng tự tôn của Thẩm đại thiếu, vì vậy nên anh giữ cô lại để giáo huấn đây mà.
Cơn đau đột ngột truyền tới, Thẩm Thức nắm chặt cằm cô, ép cô nhìn về phía anh.
“Tang Dung, miệng lưỡi cô càng ngày càng sắc bén nhỉ?”
Ánh mắt anh thay đổi, hung ác nhìn cô, vẻ mặt âm u tàn nhẫn, khuôn miệng nhếch lên, lạnh lẽo tới cực độ.
Phẫn nộ vì lời cô nói, khó chịu vì thái độ của cô, đau đớn vì trong mắt cô, chẳng còn thấy tình cảm dâng trào như trước.
Nhưng tất cả những chuyện xảy ra, chẳng phải do anh, cầu được ước thấy?
Lồng ngực phập phồng lên xuống, hơi thở nặng nề, lại chỉ có thể kiềm nén để không bộc phát cơn giận dữ.
Mà phía Tang Dung, cô nhìn vẻ mặt đáng sợ của Thẩm Thức, cố gắng hít sâu rồi thở ra, mặc cơn đau nơi cằm, thốt ra từng chữ:
“Thẩm đại thiếu, miệng lưỡi tôi tuy có sắc bén, thì cũng để bảo vệ cho bản thân không bị bất kì ai chà đạp, dựa vào sức mình mà bảo vệ mình thôi!”
“Tang Dung, đột nhiên tôi nhận ra, cô đã khác trước rất nhiều.”
Thẩm Thức dịu dàng nói, đưa ngón tay thon dài vân vê má cô, cánh tay ở nơi eo càng thêm siết chặt, kéo gần khoảng cách hai người.
Tang Dung có hơi chút ngỡ ngàng trước lời nói vừa rồi, khoảng cảnh giữa hai người quá gần khiến cô có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của anh. Thế nhưng mọi thứ, sớm đã bị chôn vùi.
Cô cười khẩy, quay mặt tránh đi sự đụng chạm thân mật, giọng nói trào phúng vang lên:
“Thẩm Thức, anh cho rằng tôi sẽ giống như trước, phục tùng anh, nghe lời anh, quan tâm anh nữa sao?” Tang Dung cong môi cười nhìn anh, thái độ dửng dưng nói tiếp: “Anh lầm rồi, một khi tôi đã quyết định buông tay anh, thì chẳng bao giờ tôi thay đổi đâu. Cũng giống với anh, không hề hối hận!”
Bàn tay đang nắm cằm cô chợt buông lỏng, cả cánh tay đang đặt trên eo cô cũng vậy.
Thẩm Thức như người mất hồn, đôi mắt đờ đẫn cố tìm tiêu cự.
Không hề hối hận…
Bỗng, anh có xúc động muốn thu lại lời nói…