Chương : 12
Tuần tiếp theo, vận xui của Thường Tiếu tựa hồ tạm thời biến mất, luận văn tốt nghiệp của cậu thuận lợi được thông qua, còn kiếm được một việc làm thêm ca chiều tiền lương hậu hĩnh, mỗi đêm trở về cậu liền một bên thảy hạt dưa cho Tiểu Thượng cùng Tiểu Hạ, một bên cao hứng nói những chuyện liên quan đến Trữ Phi, nghe cậu đem Trữ Phi khoe đến chỉ thấy trời không thấy đất, Vũ Văn Tuấn trong bụng thực chẳng vui vẻ gì, hắn nói sao cũng chưa từng trải qua cảm giác có người ở trước mặt mình lại chỉ chăm chăm đi khen ngợi kẻ khác tốt thế này tốt thế kia, cho dù quan hệ của hắn và Thường Tiếu không phải tình nhân, nhưng Lăng Tiêu Cung chủ luôn luôn kiêu ngạo tự phụ như hắn há có thể dễ dàng bị kẻ khác xếp xuống hạng hai?
Cho nên mỗi lần bị Thường Tiếu ngữ ngôn oanh tạc, Vũ Văn Tuấn luôn nghĩ muốn đánh cậu một trận, sau nhìn đến khung xương bé xíu kia, rốt cuộc chỉ có thể yển kì tức cổ*, không thèm so đo.
*“yển kì tức cổ”, hay còn gọi là” yểm kì tức cổ” hoặc “yểm kì ngọa cổ”, tức là xếp cờ im trống (kì là cờ, cổ là trống), chỉ sự hành quân lặng lẽ hoặc rút quân không đánh nữa. Trong câu này là nghĩa thứ hai, tức là từ bỏ ý định ban đầu.
Thân thể bé tí này, chỉ sợ chịu không nổi một quyền của hắn a?
Hơn nữa, dựa trên tiêu chuẩn cùng thẩm mĩ của tiểu ngốc nghếch này mà nghĩ, việc xem trọng Trữ Phi hơn hắn có thể do xuất phát từ tâm tình ái mộ, lại nói, hắn làm gì phải cùng tên nhóc choai choai này so đo chứ.
Kì thật lấy tuổi tác hiện tại của Thường Tiếu mà tính thì đã không còn là tên nhóc choai choai nữa, bất quá hành động của cậu thật giống trẻ con, cho nên trong mắt Vũ Văn Tuấn, chỉ số thông minh của cậu cùng hai con sóc chuột trong máy tính kia không hơn kém nhau là bao.
“Vũ Văn Tuấn, tôi có một tin tốt với một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”
Một đêm, Vũ Văn Tuấn vừa luyện công xong, Thường Tiếu liền hưng trí bừng bừng chạy đến trước mặt hắn hỏi, đối với tiểu gia khỏa hai mắt phát sáng kia, Vũ Văn Tuấn chỉ thản nhiên đáp lại.
“Ta có thể chọn không nghe không?”
Hắn luyện công xong, nghĩ muốn hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ai ngờ Thường Tiếu lập tức phủ quyết.
“Không thể!”
Cậu chạy đến bên cạnh Vũ Văn Tuấn, tự mình quyết định.
“Anh nếu đã không chọn, vậy tôi trước tiên nói tin xấu a, mấy tờ vé số tôi mới mua hồi cuối tuần đều không có trúng.”
Nằm trong dự kiến.
Vũ Văn Tuấn ngáp một cái.
“Tin tức tốt chính là cuối tuần tôi và Trữ học trưởng hẹn nhau, tôi nghe lời anh khuyên, thử làm liều hẹn một lần, chủ nhật là sinh nhật của anh ấy, tôi muốn chúc mừng sinh nhật sớm, anh ấy đồng ý rồi, tối thứ sáu chúng tôi hẹn nhau ở Nhã Mộng gặp mặt, Vũ Văn Tuấn, anh đi chung với tôi nha!”
Vũ Văn Tuấn đã mơ mơ màng màng ngủ gục.
Tiếng nói của Thường Tiếu thanh thúy nhu hòa, so với hát ru còn dễ nghe hơn, Vũ Văn Tuấn có chút buồn ngủ, đáng tiếc hắn còn chưa kịp chính thức tiến vào mộng đẹp liền bị Thường Tiếu lay qua lay lại lay đến tỉnh luôn.
“Đừng ngủ đừng ngủ, dậy nghe tôi nói a!”
“Làm càn!”
Bị hành động không biết trước sau của Thường Tiếu làm cho không vui, Vũ Văn Tuấn sắc mặt âm trầm.
Nam sủng thị tì của hắn nếu thấy hắn nhập miên, chỉ biết vì hắn mà nhu kiên chủy bối*, cẩn thận hầu hạ, không ai dám lỗ mãng giống như Thường Tiếu, xem ra tiểu sủng vật vẫn cần chút giáo huấn, nếu không sẽ không biết cố kị mà leo luôn lên đầu chủ nhân ngồi.
*Nhu kiên chủy bối: xoa vai đấm lưng
Khiển trách trong nháy mắt làm Thường Tiếu đông cứng tại chỗ, thấy cậu dùng ánh mắt rưng rưng nhìn lại mình, vẻ mặt ủy khuất, Vũ Văn Tuấn đột nhiên có chút đau lòng, hắn thả nhẹ thanh âm, hỏi: “Ngươi đi hẹn hò, kêu ta theo làm cái gì?”
Tiểu gia khỏa lập tức từ mặt khóc biến ngay thành mặt cười.
“Cổ vũ tôi a, vốn tôi muốn rủ Rau Cần, chính là anh biết cậu ấy vẫn luôn phản đối tôi kết giao với Trữ học trưởng, nếu gọi cậu ta đi, còn không bị mắng đến thúi đầu luôn sao, nên tôi mới tìm anh a…”
Hừ, nguyên lai đây là công dụng của chân sai vặt này a.
“Không lắc đầu? Vậy là đồng ý đúng không? Vậy sáng thứ sáu anh cùng tôi đi Dục Anh, buổi chiều đi gặp học trưởng, xong xuôi rồi tôi sẽ mời anh ăn lẩu hải sản, xem như cảm ơn, cứ quyết định vậy đi.”
Thường Tiếu nói xong liền nhanh như gió vèo một cái biến luôn vào phòng ngủ, đem Vũ Văn Tuấn mặc kệ ngoài phòng khách.
Ai nói không lắc đầu chính là đồng ý, hắn căn bản ngay cả cơ hội từ chối cũng không có thì đúng hơn.
Vũ Văn Tuấn cứ như vậy bị Thường Tiếu một lời quyết định thân phận sai vặt, vốn là về sau hắn định từ chối, bất quá nghĩ đi nghĩ lại, cả ngày ngồi không trong nhà cũng chẳng làm được gì, không bằng đi ra ngoài một chút, thuận tiện xem tiểu gia khỏa xấu mặt một phen.
Sáng thứ sáu Thường Tiếu đem quần áo ra tả chọn hữu tuyển, chọn hoài vẫn không quyết định được phải mặc bộ nào, bị cậu dây dưa không chịu nổi, Vũ Văn Tuấn tùy tay chỉ một bộ tây trang, Thường Tiếu cũng thực vừa lòng, tuy vậy vẫn than thở nói cái gì mà mặc tây trang rất già dặn thành thục, không hợp với việc hẹn hò gì gì đó, chọc cho Vũ Văn Tuấn tức giận đến muốn lôi cổ cậu ra đập một trận tại chỗ, lần này Thường Tiếu nhìn ra Vũ Văn Tuấn thật sự không vui, không dám tiếp tục cò kè, ngoan ngoãn mặc tây trang vào.
Vũ Văn Tuấn sau khi dịch dung xong cũng thay một bộ tây trang màu xám bạc, cùng là tây trang, hắn mặc so với Thường Tiếu liền phong độ hơn hẳn, đến nỗi Thường Tiếu mặt mày ngưỡng mộ nhìn hắn.
“Vũ Văn Tuấn, thật đẹp trai nha.”
Đương nhiên!
“Tuy vậy so với Trữ học trưởng vẫn còn thua một chút …”
Câu sau tự động lược bỏ.
Cô nhi viện Dục Anh nằm ở ngoại ô thành phố, diện tích không lớn, lại khá cổ xưa, kiến trúc xây dựng là theo phong cách Âu Châu, Thường Tiếu nói với Vũ Văn Tuấn cô nhi viện này vốn là từ giáo đường sửa chữa lại mà thành, cậu trước khi vào cổng còn đối với thập tự giá ở phía trên tòa nhà thành kính mà vẽ một chữ thập, sau đó cầu nguyện.
“Chờ tôi có tiền, nhất định phải trùng tu mở rộng nơi này, giúp cho càng nhiều những đứa nhỏ đáng thương mất đi gia đình có nơi để nương tựa.”
Vũ Văn Tuấn bản thân cũng là cô nhi, nhưng hắn chưa bao giờ có cảm giác tiếc hận, nếu không phải cô nhi, hắn sẽ không có cơ hội tiến vào Lăng Tiêu cung, càng không thể xưng bá võ lâm, cho nên nói, khi ngươi mất đi một cái gì đó, chắc chắn sẽ được nhận lại cái gì khác, nhân sinh vốn là luôn công bằng.
Bất quá tiểu gia khỏa vẻ mặt trịnh trọng như vậy lại làm Vũ Văn Tuấn có chút xúc động, hắn đành nói ra một câu trái lương tâm.
“Ngày đó nhất định sẽ đến.”
“Cảm ơn anh, Vũ Văn Tuấn!”
Tiếp đón bọn họ chính là Tô viện trưởng tuổi tác đã gần sáu mươi, Thường Tiếu cùng ông hàn huyên trong chốc lát, sau đó dắt Vũ Văn Tuấn đi hậu viện, đem bánh kẹo vừa mua đến phân cho bọn con nít, bọn nhỏ thấy bánh kẹo liền như ong vỡ tổ òa lên, Vũ Văn Tuấn cũng bị vạ lây, chịu trận để một đám sên con bám đến không cách nào thoát thân, chờ Thường Tiếu vất vả đem tụi nhóc dụ đi chỗ khác mới phát hiện trên giày cùng ống quần của hai người đã in đầy dấu chân cùng bụi đất linh tinh.
Nhìn đến Vũ Văn Tuấn vẻ mặt âm trầm, tư thái như sắp sửa bạo phát đến nơi, Thường Tiếu vừa sợ hãi, lại vừa buồn cười.
“Tính sai tính sai, sớm biết vậy sẽ không mặc tây trang đến đây.”
Thường Tiếu dẫn Vũ Văn Tuấn đi dạo một vòng cô nhi viện, lải nha lải nhải kể đủ chuyện hồi xưa, đến khi đi ngang qua một phần của của hậu viện, thần sắc cậu nhất thời biến đổi, đột nhiên ngừng nói, kéo tay Vũ Văn Tuấn vội vàng rời đi, cảm giác có gì đó không đúng, Vũ Văn Tuấn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một phòng nhỏ nằm trong góc trái có treo ổ khóa cũ kĩ, mặt khóa sớm rỉ sét hoen ố, trên cửa giấy niêm phong cũng loang lổ rách nát, hiển nhiên là bị vứt bỏ đã lâu.
Sau khi rời đi, Thường tiếu trầm tĩnh hơn nhiều, thấy cậu sắc mặt khó coi, Vũ Văn Tuấn biết nhất định có liên quan đến phòng nhỏ kia, nhưng không hỏi đến.
Mỗi người đều có một bí mật chỉ thuộc về riêng mình, cho dù là đối với chủ nhân, sủng vật bản thân nó cũng có quyền giữ lại bí mật.
Cho nên mỗi lần bị Thường Tiếu ngữ ngôn oanh tạc, Vũ Văn Tuấn luôn nghĩ muốn đánh cậu một trận, sau nhìn đến khung xương bé xíu kia, rốt cuộc chỉ có thể yển kì tức cổ*, không thèm so đo.
*“yển kì tức cổ”, hay còn gọi là” yểm kì tức cổ” hoặc “yểm kì ngọa cổ”, tức là xếp cờ im trống (kì là cờ, cổ là trống), chỉ sự hành quân lặng lẽ hoặc rút quân không đánh nữa. Trong câu này là nghĩa thứ hai, tức là từ bỏ ý định ban đầu.
Thân thể bé tí này, chỉ sợ chịu không nổi một quyền của hắn a?
Hơn nữa, dựa trên tiêu chuẩn cùng thẩm mĩ của tiểu ngốc nghếch này mà nghĩ, việc xem trọng Trữ Phi hơn hắn có thể do xuất phát từ tâm tình ái mộ, lại nói, hắn làm gì phải cùng tên nhóc choai choai này so đo chứ.
Kì thật lấy tuổi tác hiện tại của Thường Tiếu mà tính thì đã không còn là tên nhóc choai choai nữa, bất quá hành động của cậu thật giống trẻ con, cho nên trong mắt Vũ Văn Tuấn, chỉ số thông minh của cậu cùng hai con sóc chuột trong máy tính kia không hơn kém nhau là bao.
“Vũ Văn Tuấn, tôi có một tin tốt với một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”
Một đêm, Vũ Văn Tuấn vừa luyện công xong, Thường Tiếu liền hưng trí bừng bừng chạy đến trước mặt hắn hỏi, đối với tiểu gia khỏa hai mắt phát sáng kia, Vũ Văn Tuấn chỉ thản nhiên đáp lại.
“Ta có thể chọn không nghe không?”
Hắn luyện công xong, nghĩ muốn hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ai ngờ Thường Tiếu lập tức phủ quyết.
“Không thể!”
Cậu chạy đến bên cạnh Vũ Văn Tuấn, tự mình quyết định.
“Anh nếu đã không chọn, vậy tôi trước tiên nói tin xấu a, mấy tờ vé số tôi mới mua hồi cuối tuần đều không có trúng.”
Nằm trong dự kiến.
Vũ Văn Tuấn ngáp một cái.
“Tin tức tốt chính là cuối tuần tôi và Trữ học trưởng hẹn nhau, tôi nghe lời anh khuyên, thử làm liều hẹn một lần, chủ nhật là sinh nhật của anh ấy, tôi muốn chúc mừng sinh nhật sớm, anh ấy đồng ý rồi, tối thứ sáu chúng tôi hẹn nhau ở Nhã Mộng gặp mặt, Vũ Văn Tuấn, anh đi chung với tôi nha!”
Vũ Văn Tuấn đã mơ mơ màng màng ngủ gục.
Tiếng nói của Thường Tiếu thanh thúy nhu hòa, so với hát ru còn dễ nghe hơn, Vũ Văn Tuấn có chút buồn ngủ, đáng tiếc hắn còn chưa kịp chính thức tiến vào mộng đẹp liền bị Thường Tiếu lay qua lay lại lay đến tỉnh luôn.
“Đừng ngủ đừng ngủ, dậy nghe tôi nói a!”
“Làm càn!”
Bị hành động không biết trước sau của Thường Tiếu làm cho không vui, Vũ Văn Tuấn sắc mặt âm trầm.
Nam sủng thị tì của hắn nếu thấy hắn nhập miên, chỉ biết vì hắn mà nhu kiên chủy bối*, cẩn thận hầu hạ, không ai dám lỗ mãng giống như Thường Tiếu, xem ra tiểu sủng vật vẫn cần chút giáo huấn, nếu không sẽ không biết cố kị mà leo luôn lên đầu chủ nhân ngồi.
*Nhu kiên chủy bối: xoa vai đấm lưng
Khiển trách trong nháy mắt làm Thường Tiếu đông cứng tại chỗ, thấy cậu dùng ánh mắt rưng rưng nhìn lại mình, vẻ mặt ủy khuất, Vũ Văn Tuấn đột nhiên có chút đau lòng, hắn thả nhẹ thanh âm, hỏi: “Ngươi đi hẹn hò, kêu ta theo làm cái gì?”
Tiểu gia khỏa lập tức từ mặt khóc biến ngay thành mặt cười.
“Cổ vũ tôi a, vốn tôi muốn rủ Rau Cần, chính là anh biết cậu ấy vẫn luôn phản đối tôi kết giao với Trữ học trưởng, nếu gọi cậu ta đi, còn không bị mắng đến thúi đầu luôn sao, nên tôi mới tìm anh a…”
Hừ, nguyên lai đây là công dụng của chân sai vặt này a.
“Không lắc đầu? Vậy là đồng ý đúng không? Vậy sáng thứ sáu anh cùng tôi đi Dục Anh, buổi chiều đi gặp học trưởng, xong xuôi rồi tôi sẽ mời anh ăn lẩu hải sản, xem như cảm ơn, cứ quyết định vậy đi.”
Thường Tiếu nói xong liền nhanh như gió vèo một cái biến luôn vào phòng ngủ, đem Vũ Văn Tuấn mặc kệ ngoài phòng khách.
Ai nói không lắc đầu chính là đồng ý, hắn căn bản ngay cả cơ hội từ chối cũng không có thì đúng hơn.
Vũ Văn Tuấn cứ như vậy bị Thường Tiếu một lời quyết định thân phận sai vặt, vốn là về sau hắn định từ chối, bất quá nghĩ đi nghĩ lại, cả ngày ngồi không trong nhà cũng chẳng làm được gì, không bằng đi ra ngoài một chút, thuận tiện xem tiểu gia khỏa xấu mặt một phen.
Sáng thứ sáu Thường Tiếu đem quần áo ra tả chọn hữu tuyển, chọn hoài vẫn không quyết định được phải mặc bộ nào, bị cậu dây dưa không chịu nổi, Vũ Văn Tuấn tùy tay chỉ một bộ tây trang, Thường Tiếu cũng thực vừa lòng, tuy vậy vẫn than thở nói cái gì mà mặc tây trang rất già dặn thành thục, không hợp với việc hẹn hò gì gì đó, chọc cho Vũ Văn Tuấn tức giận đến muốn lôi cổ cậu ra đập một trận tại chỗ, lần này Thường Tiếu nhìn ra Vũ Văn Tuấn thật sự không vui, không dám tiếp tục cò kè, ngoan ngoãn mặc tây trang vào.
Vũ Văn Tuấn sau khi dịch dung xong cũng thay một bộ tây trang màu xám bạc, cùng là tây trang, hắn mặc so với Thường Tiếu liền phong độ hơn hẳn, đến nỗi Thường Tiếu mặt mày ngưỡng mộ nhìn hắn.
“Vũ Văn Tuấn, thật đẹp trai nha.”
Đương nhiên!
“Tuy vậy so với Trữ học trưởng vẫn còn thua một chút …”
Câu sau tự động lược bỏ.
Cô nhi viện Dục Anh nằm ở ngoại ô thành phố, diện tích không lớn, lại khá cổ xưa, kiến trúc xây dựng là theo phong cách Âu Châu, Thường Tiếu nói với Vũ Văn Tuấn cô nhi viện này vốn là từ giáo đường sửa chữa lại mà thành, cậu trước khi vào cổng còn đối với thập tự giá ở phía trên tòa nhà thành kính mà vẽ một chữ thập, sau đó cầu nguyện.
“Chờ tôi có tiền, nhất định phải trùng tu mở rộng nơi này, giúp cho càng nhiều những đứa nhỏ đáng thương mất đi gia đình có nơi để nương tựa.”
Vũ Văn Tuấn bản thân cũng là cô nhi, nhưng hắn chưa bao giờ có cảm giác tiếc hận, nếu không phải cô nhi, hắn sẽ không có cơ hội tiến vào Lăng Tiêu cung, càng không thể xưng bá võ lâm, cho nên nói, khi ngươi mất đi một cái gì đó, chắc chắn sẽ được nhận lại cái gì khác, nhân sinh vốn là luôn công bằng.
Bất quá tiểu gia khỏa vẻ mặt trịnh trọng như vậy lại làm Vũ Văn Tuấn có chút xúc động, hắn đành nói ra một câu trái lương tâm.
“Ngày đó nhất định sẽ đến.”
“Cảm ơn anh, Vũ Văn Tuấn!”
Tiếp đón bọn họ chính là Tô viện trưởng tuổi tác đã gần sáu mươi, Thường Tiếu cùng ông hàn huyên trong chốc lát, sau đó dắt Vũ Văn Tuấn đi hậu viện, đem bánh kẹo vừa mua đến phân cho bọn con nít, bọn nhỏ thấy bánh kẹo liền như ong vỡ tổ òa lên, Vũ Văn Tuấn cũng bị vạ lây, chịu trận để một đám sên con bám đến không cách nào thoát thân, chờ Thường Tiếu vất vả đem tụi nhóc dụ đi chỗ khác mới phát hiện trên giày cùng ống quần của hai người đã in đầy dấu chân cùng bụi đất linh tinh.
Nhìn đến Vũ Văn Tuấn vẻ mặt âm trầm, tư thái như sắp sửa bạo phát đến nơi, Thường Tiếu vừa sợ hãi, lại vừa buồn cười.
“Tính sai tính sai, sớm biết vậy sẽ không mặc tây trang đến đây.”
Thường Tiếu dẫn Vũ Văn Tuấn đi dạo một vòng cô nhi viện, lải nha lải nhải kể đủ chuyện hồi xưa, đến khi đi ngang qua một phần của của hậu viện, thần sắc cậu nhất thời biến đổi, đột nhiên ngừng nói, kéo tay Vũ Văn Tuấn vội vàng rời đi, cảm giác có gì đó không đúng, Vũ Văn Tuấn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một phòng nhỏ nằm trong góc trái có treo ổ khóa cũ kĩ, mặt khóa sớm rỉ sét hoen ố, trên cửa giấy niêm phong cũng loang lổ rách nát, hiển nhiên là bị vứt bỏ đã lâu.
Sau khi rời đi, Thường tiếu trầm tĩnh hơn nhiều, thấy cậu sắc mặt khó coi, Vũ Văn Tuấn biết nhất định có liên quan đến phòng nhỏ kia, nhưng không hỏi đến.
Mỗi người đều có một bí mật chỉ thuộc về riêng mình, cho dù là đối với chủ nhân, sủng vật bản thân nó cũng có quyền giữ lại bí mật.