Chương : 19
Sự đề phòng của Thường Tiếu đối với Vũ Văn Tuấn không đầy một tuần liền tan thành mây khói, trong đó một nửa nguyên nhân là vì cậu tinh thần phóng khoáng, mặt khác là do tờ vé số cậu mua hồi cuối tuần cư nhiên lại trúng thưởng, đây là lần đầu trong đời cậu trúng được cái gì đó, tuy rằng bất quá chỉ là mấy trăm đồng, nhưng cũng đủ khiến tiểu gia khỏa hưng phấn, cho nên điểm không thoải mái trước đây liền bị cậu đem vứt ra sau não.
Tối đó, Thường Tiếu ở trong phòng khách hưng phấn cầm tấm vé số không ngừng quay vòng vòng.
“Quả nhiên là tình trường thất ý, sòng bạc đắc ý a, chẳng lẽ đây là điềm báo trước mình sắp chuyển vận?”
Thấy tiểu gia khỏa vui vẻ đến mức không phân đông tây nam bắc, Vũ Văn Tuấn nhịn không được hỏi, “Giữa tên họ Trữ với tiền, ngươi chọn bên nào?”
“Đương nhiên là tiền rồi, nói đến xuất thân cùng học thức của Trữ học trưởng, tôi có lái Ferrari đuổi theo cũng không kịp, so với việc cưỡng cầu một thứ căn bản không thể chiếm được mà thống khổ, tốt hơn hết là lựa chọn thứ có thể nắm trong tay ngay lúc này, bất quá, nếu có một ngày tôi trở thành người có tiền, tôi nhất định sẽ theo đuổi anh ấy.”
Tiểu sủng vật tựa hồ thông minh hơn một chút.
“Vũ Văn Tuấn Vũ Văn Tuấn, đêm nay anh muốn ăn cái gì? Tôi mời anh, bất quá đừng chọn món quá đắt, cuối tuần tôi phải đến Tiệp Lục Tư phỏng vấn nên đang muốn mua một bộ tây trang tốt tốt…”
Tập đoàn Tiệp Lục Tư là một công ty mỹ phẩm tương đối có địa vị, tiền lương và phúc lợi rất khá, lần này thông báo tuyển dụng, ngoài Thường Tiếu ra còn có mấy chục người khác cũng cùng đăng ký, cậu vốn không quá ôm ấp hi vọng, không nghĩ tới lại được thông báo gọi đi phỏng vấn, chỉ điểm này thôi cũng đủ khiến cậu kích động.
Nhìn đến hai má Thường Tiếu vì hưng phấn mà đỏ ửng cả lên, Vũ Văn Tuấn vẫn là không đành lòng mà đi nói lời đả kích cậu.
Sau khi giết Tử Thần, Vũ Văn Tuấn nhân tiện tiếp nối y nhờ lão Khuê làm người trung gian phụ trách giao dịch, so với đơn hàng hắn vừa mới nhận, mấy trăm đồng kia của Thường Tiếu chắc chắn còn chưa bằng con số lẻ trong số tiền đối phương bỏ ra.
Thế là hắn nói, “Ta đã tìm được công việc, bữa cơm tối nay cứ để ta mời.”
“Anh tìm được công việc? Là công việc gì?”
Thường Tiếu thực khoa trương mở to hai mắt nhìn hắn.
“Dạy võ ở một võ quán.”
Thường Tiếu không hề nghi ngờ lý do được thuận miệng bịa ra này, cậu vô cùng vui vẻ nói, “Tốt tốt, vậy càng cần phải chút mừng, kêu Rau Cần nữa…”
Vũ Văn Tuấn không thích Tần Thải, hắn lập tức nói, “Chỉ hai người chúng ta thôi, ta không có thói quen ăn chung với người lạ, sau này ngươi hẹn hắn dịp khác đi, còn nữa, chuyện trúng thưởng không cần kể với hắn.”
“Tại sao?”
“Ngươi chỉ cần nghe lời là được.”
“Uhm.”
Hiểu được tính tình của Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu cũng không hỏi thêm nữa, cậu đem lực chú ý chuyển sang lọ sao may mắn.
Nhìn thấy bộ dáng Thường Tiếu ngồi xếp bằng cúi đầu chuyên tâm gấp giấy, ánh mắt Vũ Văn Tuấn không kìm được dừng ở cái cổ trắng nõn mềm mại của cậu, lại dời lên trên một chút, đôi môi xinh xắn tinh tế nhẹ nhàng hé mở, hàng mi dày rậm buông rũ như chiếc quạt, nhìn qua so với Thanh Ti tựa hồ còn có hương vị hơn….
Ý nghĩ này khiến cho Vũ Văn Tuấn ách nhiên thất tiếu.
Không nói đến diện mạo của Thường Tiếu kém xa Thanh Ti, chỉ xét đến nét phong tình trong từng cử chỉ giơ tay nhấc chân, Thường Tiếu đã là ngưỡng bất khả cập*, hắn sao có thể cho đem tiểu sủng vật so với Thanh Ti động lòng người cho được?
*Ngưỡng bất khả cập: Có ngước cổ lên cũng nhìn không tới, ý chỉ sự cách biệt quá xa về trình độ, địa vị …
Vừa nghĩ đến dung nhan xinh đẹp tuyệt trần kia, nét cười yếu ớt còn đang chấp vá trên đôi môi của Vũ Văn Tuấn nhất thời biến mất, ngay tiếp theo đó chính là một tia cười nhạo âm lãnh.
Thanh Ti là con diều hắn thả trên không trung, cho cậu bay lâu như thế, hiện tại, cũng đến lúc nên thu dây lại rồi.
Buổi tối Vũ Văn Tuấn đưa Thường Tiếu đến khách sạn năm sao dùng cơm, trong khoảng thời gian này hắn rất nhanh đã quen thuộc hết mấy chỗ vui chơi giải trí ở thành phố, nhìn thấy hắn gọi toàn là bào ngư hải sản cao cấp, Thường Tiếu thực đau lòng, không ngừng khuyên can, Vũ Văn Tuấn lại trừng mắt nói, “Dài dòng cái gì, là ta bỏ tiền a.”
“Nhưng thật sự quá đắt, ở bên ngoài chỉ cần mười đồng tiền, đã có thể ăn rất no rồi…”
Đối với việc Thường Tiếu nhỏ giọng than thở, Vũ Văn Tuấn xem như không nghe thấy.
Tiểu sủng vật đã quen với cuộc sống nghèo khó, không thể so sánh với hắn.
Thường Tiếu dù nói tới nói lui, nhưng đến lúc ăn cũng tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt, dù sao đối với một sinh viên nghèo khó mà nói, thức ăn ngon như vậy bình thường chính là có muốn cũng không được, nhìn tiểu gia khỏa vẻ mặt hạnh phúc thưởng thức món ngon, một nơi nào đó trong lòng Vũ Văn Tuấn trở nên nhu nhuyễn, hắn chưa bao giờ gặp ai có thể giống như Thường Tiếu tươi cười không chút giả dối, trước giờ bất kể là chuyện gì, ánh mắt của hắn đều có thể nhìn thấu, tiểu sủng vật đúng là có chút ngu ngốc, lại có chút vụng về, nhưng chắc chắn sẽ không đối với hắn có tâm cơ khác.
Nếu đứa nhỏ đã thích, sau này liền dẫn cậu ta đi ăn nhiều một chút.
Cơm chiều vốn đang ăn rất vui vẻ, đáng tiếc giữa lúc phục vụ sinh mang thức ăn đến, Vũ Văn Tuấn vô tình nhìn ra ngoài nhã gian, trùng hợp Vũ Văn Tuần và Thanh Ti đi ngang qua, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, chén rượu trong tay bị hắn bóp đến vỡ tan tành.
Crốp….
Bị sát khí ác liệt tỏa ra trên người Vũ Văn Tuấn áp bức, tay Thường Tiếu không tự chủ run lên, đánh rơi cả đũa xuống mặt đất.
Cậu đột nhiên nhớ tới cách đây không lâu, Vũ Văn Tuấn cũng là sau khi nhìn thấy Thanh Ti liền trở nên thất thố, chính là vì sao khi thấy được tình nhân, lại không đến tương ngộ? Ngược lại cả người đằng đằng sát khí? Chẳng lẽ sát khí của hắn là hướng về…
“A Tiếu, ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Ngay cả chiếc đũa bị rơi cũng không biết”
Một đôi đũa mới được nhét vào tay Thường Tiếu, ngẩng đầu nhìn thấy thần tình bình lặng như thủy của Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu nhất thời nghĩ rằng vẻ mặt âm trầm lạnh lùng ban nãy chính là do bản thân hoa mắt nhìn nhầm.
Thấy tiểu gia khỏa vẻ mặt kinh hoảng, Vũ Văn Tuấn chỉ biết vừa rồi bản thân đã không thể khống chế được lửa giận trong lòng, để lộ hành tàng, hắn gắp thố giải giáp trước mặt cho Thường Tiếu, đem câu chuyện chuyển sang đề tài khác.
Cuối tuần Vũ Văn Tuấn bị Thường Tiếu kéo đến cô nhi viện Dục Anh, không ngoài dự đoán bị một đám tiểu mao đầu vây quanh tấn công. Vì vừa trúng vé số nên kẹo Thường Tiếu mua cho mấy đứa nhỏ so với bình thường có phần phong phú hơn, đến khi đi ngang qua văn phòng của Tô viện trưởng, cậu lại cố ý rẽ sang lối khác, Vũ Văn Tuấn biết cậu tránh né gian phòng cũ kia, nhưng cũng không muốn vạch trần.
Buổi chiều lúc đi dạo trung tâm thương mại, Vũ Văn Tuấn tự mua điện thoại di động cho bản thân, thứ máy móc mà trong thế giới này dường như ai cũng không rời nó nửa bước, sau đó Vũ Văn Tuấn giúp Thường Tiếu chọn mua trang phục đi phỏng vấn, thấy Thường Tiếu nhìn giá tiền do do dự dự, hắn liền tự mình làm chủ, thay cậu chọn hai bộ tây trang đắt tiền, tự động đi thanh toán, Thường Tiếu làm sao dám nhận, mãi cho đến lúc Vũ Văn Tuấn nói xem như đây là tiền thuê nhà, cậu mới chịu cầm lấy, còn áy náy nói lần sau sẽ mời hắn dùng cơm, coi như là đáp lễ.
Tiểu sủng vật thiện lương khiến cho người ta không thể không khi dễ, có lòng nghĩ muốn dạy cho cậu chút quyền cước để phòng thân, nhưng ngẫm lại thiên phú của cậu, Vũ Văn Tuần liền dẹp bỏ suy nghĩ này.
Nghĩ rồi lại nghĩ, ngốc nhân đều có ngốc phúc, việc gì hắn phải nhiều chuyện? Chờ hắn giết được Vũ Văn Tuần, liền đem Thanh Ti quay về, Thường Tiếu bất quá chỉ là đứa nhỏ nuôi để tiêu khiển thôi, hà tất đem tâm tư đặt trên người cậu?
Tối đó, Thường Tiếu ở trong phòng khách hưng phấn cầm tấm vé số không ngừng quay vòng vòng.
“Quả nhiên là tình trường thất ý, sòng bạc đắc ý a, chẳng lẽ đây là điềm báo trước mình sắp chuyển vận?”
Thấy tiểu gia khỏa vui vẻ đến mức không phân đông tây nam bắc, Vũ Văn Tuấn nhịn không được hỏi, “Giữa tên họ Trữ với tiền, ngươi chọn bên nào?”
“Đương nhiên là tiền rồi, nói đến xuất thân cùng học thức của Trữ học trưởng, tôi có lái Ferrari đuổi theo cũng không kịp, so với việc cưỡng cầu một thứ căn bản không thể chiếm được mà thống khổ, tốt hơn hết là lựa chọn thứ có thể nắm trong tay ngay lúc này, bất quá, nếu có một ngày tôi trở thành người có tiền, tôi nhất định sẽ theo đuổi anh ấy.”
Tiểu sủng vật tựa hồ thông minh hơn một chút.
“Vũ Văn Tuấn Vũ Văn Tuấn, đêm nay anh muốn ăn cái gì? Tôi mời anh, bất quá đừng chọn món quá đắt, cuối tuần tôi phải đến Tiệp Lục Tư phỏng vấn nên đang muốn mua một bộ tây trang tốt tốt…”
Tập đoàn Tiệp Lục Tư là một công ty mỹ phẩm tương đối có địa vị, tiền lương và phúc lợi rất khá, lần này thông báo tuyển dụng, ngoài Thường Tiếu ra còn có mấy chục người khác cũng cùng đăng ký, cậu vốn không quá ôm ấp hi vọng, không nghĩ tới lại được thông báo gọi đi phỏng vấn, chỉ điểm này thôi cũng đủ khiến cậu kích động.
Nhìn đến hai má Thường Tiếu vì hưng phấn mà đỏ ửng cả lên, Vũ Văn Tuấn vẫn là không đành lòng mà đi nói lời đả kích cậu.
Sau khi giết Tử Thần, Vũ Văn Tuấn nhân tiện tiếp nối y nhờ lão Khuê làm người trung gian phụ trách giao dịch, so với đơn hàng hắn vừa mới nhận, mấy trăm đồng kia của Thường Tiếu chắc chắn còn chưa bằng con số lẻ trong số tiền đối phương bỏ ra.
Thế là hắn nói, “Ta đã tìm được công việc, bữa cơm tối nay cứ để ta mời.”
“Anh tìm được công việc? Là công việc gì?”
Thường Tiếu thực khoa trương mở to hai mắt nhìn hắn.
“Dạy võ ở một võ quán.”
Thường Tiếu không hề nghi ngờ lý do được thuận miệng bịa ra này, cậu vô cùng vui vẻ nói, “Tốt tốt, vậy càng cần phải chút mừng, kêu Rau Cần nữa…”
Vũ Văn Tuấn không thích Tần Thải, hắn lập tức nói, “Chỉ hai người chúng ta thôi, ta không có thói quen ăn chung với người lạ, sau này ngươi hẹn hắn dịp khác đi, còn nữa, chuyện trúng thưởng không cần kể với hắn.”
“Tại sao?”
“Ngươi chỉ cần nghe lời là được.”
“Uhm.”
Hiểu được tính tình của Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu cũng không hỏi thêm nữa, cậu đem lực chú ý chuyển sang lọ sao may mắn.
Nhìn thấy bộ dáng Thường Tiếu ngồi xếp bằng cúi đầu chuyên tâm gấp giấy, ánh mắt Vũ Văn Tuấn không kìm được dừng ở cái cổ trắng nõn mềm mại của cậu, lại dời lên trên một chút, đôi môi xinh xắn tinh tế nhẹ nhàng hé mở, hàng mi dày rậm buông rũ như chiếc quạt, nhìn qua so với Thanh Ti tựa hồ còn có hương vị hơn….
Ý nghĩ này khiến cho Vũ Văn Tuấn ách nhiên thất tiếu.
Không nói đến diện mạo của Thường Tiếu kém xa Thanh Ti, chỉ xét đến nét phong tình trong từng cử chỉ giơ tay nhấc chân, Thường Tiếu đã là ngưỡng bất khả cập*, hắn sao có thể cho đem tiểu sủng vật so với Thanh Ti động lòng người cho được?
*Ngưỡng bất khả cập: Có ngước cổ lên cũng nhìn không tới, ý chỉ sự cách biệt quá xa về trình độ, địa vị …
Vừa nghĩ đến dung nhan xinh đẹp tuyệt trần kia, nét cười yếu ớt còn đang chấp vá trên đôi môi của Vũ Văn Tuấn nhất thời biến mất, ngay tiếp theo đó chính là một tia cười nhạo âm lãnh.
Thanh Ti là con diều hắn thả trên không trung, cho cậu bay lâu như thế, hiện tại, cũng đến lúc nên thu dây lại rồi.
Buổi tối Vũ Văn Tuấn đưa Thường Tiếu đến khách sạn năm sao dùng cơm, trong khoảng thời gian này hắn rất nhanh đã quen thuộc hết mấy chỗ vui chơi giải trí ở thành phố, nhìn thấy hắn gọi toàn là bào ngư hải sản cao cấp, Thường Tiếu thực đau lòng, không ngừng khuyên can, Vũ Văn Tuấn lại trừng mắt nói, “Dài dòng cái gì, là ta bỏ tiền a.”
“Nhưng thật sự quá đắt, ở bên ngoài chỉ cần mười đồng tiền, đã có thể ăn rất no rồi…”
Đối với việc Thường Tiếu nhỏ giọng than thở, Vũ Văn Tuấn xem như không nghe thấy.
Tiểu sủng vật đã quen với cuộc sống nghèo khó, không thể so sánh với hắn.
Thường Tiếu dù nói tới nói lui, nhưng đến lúc ăn cũng tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt, dù sao đối với một sinh viên nghèo khó mà nói, thức ăn ngon như vậy bình thường chính là có muốn cũng không được, nhìn tiểu gia khỏa vẻ mặt hạnh phúc thưởng thức món ngon, một nơi nào đó trong lòng Vũ Văn Tuấn trở nên nhu nhuyễn, hắn chưa bao giờ gặp ai có thể giống như Thường Tiếu tươi cười không chút giả dối, trước giờ bất kể là chuyện gì, ánh mắt của hắn đều có thể nhìn thấu, tiểu sủng vật đúng là có chút ngu ngốc, lại có chút vụng về, nhưng chắc chắn sẽ không đối với hắn có tâm cơ khác.
Nếu đứa nhỏ đã thích, sau này liền dẫn cậu ta đi ăn nhiều một chút.
Cơm chiều vốn đang ăn rất vui vẻ, đáng tiếc giữa lúc phục vụ sinh mang thức ăn đến, Vũ Văn Tuấn vô tình nhìn ra ngoài nhã gian, trùng hợp Vũ Văn Tuần và Thanh Ti đi ngang qua, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, chén rượu trong tay bị hắn bóp đến vỡ tan tành.
Crốp….
Bị sát khí ác liệt tỏa ra trên người Vũ Văn Tuấn áp bức, tay Thường Tiếu không tự chủ run lên, đánh rơi cả đũa xuống mặt đất.
Cậu đột nhiên nhớ tới cách đây không lâu, Vũ Văn Tuấn cũng là sau khi nhìn thấy Thanh Ti liền trở nên thất thố, chính là vì sao khi thấy được tình nhân, lại không đến tương ngộ? Ngược lại cả người đằng đằng sát khí? Chẳng lẽ sát khí của hắn là hướng về…
“A Tiếu, ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Ngay cả chiếc đũa bị rơi cũng không biết”
Một đôi đũa mới được nhét vào tay Thường Tiếu, ngẩng đầu nhìn thấy thần tình bình lặng như thủy của Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu nhất thời nghĩ rằng vẻ mặt âm trầm lạnh lùng ban nãy chính là do bản thân hoa mắt nhìn nhầm.
Thấy tiểu gia khỏa vẻ mặt kinh hoảng, Vũ Văn Tuấn chỉ biết vừa rồi bản thân đã không thể khống chế được lửa giận trong lòng, để lộ hành tàng, hắn gắp thố giải giáp trước mặt cho Thường Tiếu, đem câu chuyện chuyển sang đề tài khác.
Cuối tuần Vũ Văn Tuấn bị Thường Tiếu kéo đến cô nhi viện Dục Anh, không ngoài dự đoán bị một đám tiểu mao đầu vây quanh tấn công. Vì vừa trúng vé số nên kẹo Thường Tiếu mua cho mấy đứa nhỏ so với bình thường có phần phong phú hơn, đến khi đi ngang qua văn phòng của Tô viện trưởng, cậu lại cố ý rẽ sang lối khác, Vũ Văn Tuấn biết cậu tránh né gian phòng cũ kia, nhưng cũng không muốn vạch trần.
Buổi chiều lúc đi dạo trung tâm thương mại, Vũ Văn Tuấn tự mua điện thoại di động cho bản thân, thứ máy móc mà trong thế giới này dường như ai cũng không rời nó nửa bước, sau đó Vũ Văn Tuấn giúp Thường Tiếu chọn mua trang phục đi phỏng vấn, thấy Thường Tiếu nhìn giá tiền do do dự dự, hắn liền tự mình làm chủ, thay cậu chọn hai bộ tây trang đắt tiền, tự động đi thanh toán, Thường Tiếu làm sao dám nhận, mãi cho đến lúc Vũ Văn Tuấn nói xem như đây là tiền thuê nhà, cậu mới chịu cầm lấy, còn áy náy nói lần sau sẽ mời hắn dùng cơm, coi như là đáp lễ.
Tiểu sủng vật thiện lương khiến cho người ta không thể không khi dễ, có lòng nghĩ muốn dạy cho cậu chút quyền cước để phòng thân, nhưng ngẫm lại thiên phú của cậu, Vũ Văn Tuần liền dẹp bỏ suy nghĩ này.
Nghĩ rồi lại nghĩ, ngốc nhân đều có ngốc phúc, việc gì hắn phải nhiều chuyện? Chờ hắn giết được Vũ Văn Tuần, liền đem Thanh Ti quay về, Thường Tiếu bất quá chỉ là đứa nhỏ nuôi để tiêu khiển thôi, hà tất đem tâm tư đặt trên người cậu?