Chương : 38
Thanh Ti cũng lo lắng cảnh tượng này sẽ làm cho Thường Tiếu không được vui, cậu rất hiểu ý người khác mà nói, “A Tiếu, nơi này bầu không khí không tốt lắm, chi bằng chúng ta ra ban công hóng gió đi.”
“Được.”.
Hai người đi ra ban công, ban công rất lớn, ở giữa có treo một ngọn đèn theo phong cách cổ điển, đem họ bao phủ an hòa giữa bóng đêm tĩnh mịch.
“A Tiếu, cậu…. cảm thấy Cung chủ là một người như thế nào?”
Đây là vấn đề Thanh Ti đã muốn hỏi từ lâu.
Cho dù hiện tại, cậu đối với Vũ Văn Tuấn vẫn còn e ngại, cậu nghĩ loại cảm giác này đã ăn sâu trong tim, vĩnh viễn cũng không thể cải biến, cho nên cậu nghĩ không ra tại sao Thường Tiếu lại không sợ Vũ Văn Tuấn, Vũ Văn Tuấn tuy vẻ mặt ôn hòa, nhưng chỉ khi tiếp cận hắn, mới biết được con người này có bao nhiêu âm lệ cùng bạo ngược, cậu rất lo lắng Thường Tiếu sẽ bị tổn thương.
“Cậu hỏi Vũ Văn Tuấn là người thế nào sao?”
Bị Thanh Ti hỏi, Thường Tiếu lập tức mở miệng nói chuyện.
“Vũ Văn Tuấn kia, vừa nhỏ nhen, vừa tự đại, còn bá đạo ngang ngược, bảo thủ, đúng rồi, còn bạo lực nữa…”
Tuy sự bạo lực của Vũ Văn Tuấn thông thường đều đổ lên mấy cái bình hoa bài trí, nhưng như vậy rất đáng tiếc đúng không? Làm hại mấy thứ đồ sứ bày trong nhà cậu đều phải mua từ vỉa hè về, dù sao bài trí không được bao lâu thì tình cảnh tan xương nát thịt cũng sẽ chấm dứt vận mệnh bi thảm của chúng.
Thanh Ti đang muốn đáp lời, chợt thấy bóng người lóe lên ở phía cửa, nhìn đến tuấn nhan lạnh lùng kia, sắc mặt cậu lập tức trở nên tái nhợt.
“A Tiếu!”
Chính là người đang nói đến vô cùng cao hứng kia căn bản không hề chú ý đến sự ra hiệu của Thanh Ti.
“Còn có a, hắn rất là chuyên chế, ngay cả chuyện tôi để tóc thế nào, mặc quần áo thế nào cũng quản, tôi nghĩ lúc hắn còn ở thế giới của hai người, nhất định là một bạo quân bá chủ nói một là một!”
Thân mình Thanh Ti có chút lung lay sắp đổ.
“Bất quá, tôi vẫn rất thích hắn…..”
Thích hắn bá đạo, thích hắn chuyên chế, hắn đem cậu biến thành vật sở hữu mà sủng ái, yêu thương, lo lắng và luyến tiếc, bởi vì nếu không yêu, cậu nghĩ dựa vào tâm tính của Vũ Văn Tuấn, nhất định sẽ không dùng thái độ lo được lo mất mà đối đãi với cậu.
Nghe Thường Tiếu nói ra một câu chuyển ý, Thanh Ti cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu đứng nhìn người mặt trầm như nước ở phía sau Thường Tiếu, cảm thấy bản thân giống như vừa dạo một vòng quỷ môn quan.
Trong thiên hạ, người dám nói Cung chủ như vậy sợ chỉ có một mình Thường Tiếu thôi.
“A? Vũ Văn Tuấn, anh đến lúc nào vậy?”
Người thao thao bất tuyệt kia giờ phút này mới phát hiện ra sự tồn tại của Vũ Văn Tuấn.
“Hừ, lúc ngươi nói ta keo kiệt tự đại, ta đã có vinh hạnh được nghe thánh huấn.”
Vũ Văn Tuấn cười lạnh nói, bất quá không cần ai bảo, Thanh Ti cũng tự động cáo từ rồi lập tức trốn chạy.
Vũ Văn Tuấn trở tay đóng cửa ban công, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thường Tiếu.
“Nếu không có lời nhắc nhở của ngươi, ta thật sự không biết bản thân lại có nhiều khuyết điểm như thế, ngoại trừ mấy điểm này, không biết chủ tịch còn có gì không hài lòng?”
Sớm đã quen với kiểu khí thế âm ngoan này của Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu sờ mũi cười hắc hắc.
“Còn có háo sắc, bây giờ vẫn đang thử việc, anh liền đem bản tính háo sắc của mình phát huy vô cùng thuần thục, tôi nghĩ không cần một năm, thói hư tật xấu của anh sẽ tái diễn lần nữa.”
Nếu không phải sợ mấy nữ nhân kia đến quấy rầy tiểu sủng vật, Vũ Văn Tuấn nào chịu bỏ công bỏ sức đi chu toàn mấy ả, Thường tiếu trời sinh có đôi mắt đào hoa, lại còn luôn híp mắt nhìn người, cậu có biết hay không, hành động này rất giống đang câu dẫn người khác? Nếu hắn không coi chừng cẩn thận, nói không chừng đứa nhỏ này đã sớm bị người ta ăn vào bụng.
Vũ Văn Tuấn cười lạnh.
“Ta có thể cho rằng ngươi đang ghen không?”
“Ghen gì chứ? Vũ Văn Tuấn, tôi nói giỡn với anh thôi, tôi cũng không phải đứa nhỏ, lại đi ăn giấm chua mấy loại chuyện này, tôi biết anh luôn đặt tâm tư trên người tôi, nếu không tại sao khi nãy vừa thấy tôi và Thanh Ti đến ban công thì liền lập tức chạy theo?”
Tiểu sủng vật đột nhiên thông minh, không biết có phải do bình thường hắn dạy dỗ đúng cách hay không nữa?
Bất quá Vũ Văn Tuấn sẽ không thừa nhận sự bảo hộ quá mức của bản thân, hắn hừ một tiếng, tiến lên ôm lấy thắt lưng Thường Tiếu.
“Một khi đã như vậy, ba tháng cũng sắp qua rồi, ta không phải nên kí hợp đồng trở thành nhân viên sao?”
“Cái này, tôi còn muốn quan sát tiếp…. A, anh làm gì đó?”
Thân thể trở nên nhẹ hẫng, cậu bị Vũ Văn Tuấn ôm thắt lưng nhảy xuống ban công, loại độ cao này đối với Vũ Văn Tuấn thực dễ dàng, thế nhưng Thường Tiếu đã tâm tâm niệm niệm nếm qua cảm giác đi xe địa hình rồi, cậu sợ đến mức lập tức ôm chặt tình nhân.
“Không phải ngươi nói muốn quan sát sao? Chúng ta hiện tại về nhà, để ngươi có thể hảo hảo quan sát.”
“Không cần, ngày nào cũng làm, thực mệt mỏi, tôi đồng ý cho anh chuyển thành nhân viên chính thức, ngay lập tức, ngay lập tức….”
“Không, ta đột nhiên cảm thấy thử việc cũng không tệ, dù sao cũng đang được dùng thử, ngươi liền quan sát nhiều hơn đi.”
Thế là đêm đó, Thường Tiếu được Vũ Văn Tuấn cho nhìn đầy đủ đầy đủ từ trên xuống dưới, thẳng đến rạng sáng cậu mới được cho cơ hội đường đường chính chính nằm trên giường nghỉ ngơi.
Đứa nhỏ, muốn đánh Thái Cực với ta, ngươi vẫn còn non tay lắm.
Vũ Văn Tuấn đem quần áo Thường Tiếu móc lên giá áo, chợt một ngôi sao may mắn màu trắng từ trong túi áo rơi ra, hắn nhặt lên, nghi hoặc nhìn sang tiểu tình nhân bên cạnh đang trầm vào mộng đẹp.
Thường Tiếu xếp các loại sao may mắn có màu sắc khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy màu trắng, Vũ Văn Tuấn không đoán ra ý nghĩa của nó, liền hỏi, “A Tiếu, sao may mắn màu trắng đại biểu cho cái gì?”
“Em bé….”
Người vẫn còn đang mơ ngủ tùy ý lẩm bẩm một câu.
“Ngươi nói rõ cho ta biết, em bé của ai!”
Vô cùng sửng sốt, Vũ Văn Tuấn lập tức nhào về phía trước, âm trầm hỏi.
Thế giới này tựa hồ vẫn chưa thần kì đến mức ngay cả nam nhân cũng có thể sinh con đi, hay là… Đứa nhỏ muốn vượt rào?
Nghĩ đến đây, đôi mắt thon dài xênh xếch của Vũ Văn Tuấn lập tức híp lại, hắn nắm lấy cổ áo ngủ đem cậu xách lên, Thường Tiếu rất giống một con sóc chuột vừa mới thò mặt ra khỏi hang đã bị thợ săn thô bạo xách đến trước mặt.
Người đang ngủ say kia nhu nhu mi mắt, ngáp một cái, bực bội nhăn mày.
“Thật đáng ghét mà, Vũ Văn Tuấn, anh muốn luyện công thì tự luyện đi, bên ngoài đã chuẩn bị cho anh không ít bình thủy tinh mà….”
“Ta hỏi ngươi, ngươi nói em bé là thế nào?”
Thường Tiếu vì buồn ngủ nên hai mắt không hề mở ra, tự nhiên cũng không nhìn thấy ánh mắt âm lãnh hiện tại của Vũ Văn Tuấn.
“Anh không biết trong nhà nếu có em bé thì sẽ càng hoàn hảo sao? Tôi cầu trời ban cho một đứa bé a, gần đây vận khí tốt, tôi nghĩ nếu cầu nguyện, có lẽ sẽ thật sự kiếm được một đứa bé đem về.”
Cảnh báo được giải trừ, Vũ Văn Tuấn buông tay, trả đứa nhỏ về vị trí cũ, còn thuận tiện đắp chăn cho cậu.
Thường Tiếu từ nhỏ sinh hoạt trong cô nhi viện, cho nên đối với trẻ con tồn tại một loại tình cảm yêu thương không thể lý giải, nhưng ngay cả như vậy, cũng không nhất thiết phải nuôi một đứa trẻ đi? Thay vì nuôi con, nuôi chó nuôi mèo còn thoải mái hơn.
“Ngươi định đến Dục Anh nhận con nuôi sao?”
Đáp lại Vũ Văn Tuấn chính là tiếng ngáy o o của đứa nhỏ.
Nhìn thấy bộ dáng ngủ hỗn độn của tình nhân, Vũ Văn Tuấn có chút dở khóc dở cười.
Nghĩ đến bản thân năm đó trái ôm một người phải ôm một người, sau khi xong việc cũng là được người khác hầu hạ ngủ, hiện tại trái ngược, hơn nữa hắn còn làm đến không oán không hối, không biết có phải bị đứa ngốc bên cạnh lây bệnh không nữa, đầu óc tú đậu.
Vũ Văn Tuấn nhìn ngôi sao may mắn nho nhỏ, do dự một chút, vẫn là đem nó bỏ vào lọ thủy tinh, giữa những ngôi sao đầy màu sắc, ngôi sao màu trắng trở nên thật bắt mắt.
Thầm than chính mình lại một lần nữa mềm lòng, muốn thỏa mãn nguyện vọng của đứa nhỏ.
Vũ Văn Tuấn quay về nằm cạnh Thường Tiếu, đem cậu ôm vào lòng.
Có lẽ hắn thật không nên dung túng tiểu sủng vật như thế, nhớ rõ trước kia Thường Tiếu đối với hắn còn có chút kiêng kị, hiện tại, đứa nhỏ này thật sự biến hắn thành vệ sĩ kiêm bảo mẫu, khiến cho hắn mỗi lần muốn phát uy đều không thể nâng nổi khí thế.
Ba tháng sau là kí hợp đồng rồi, sẽ là nhân viên suốt đời, ký phần khế ước kia, hắn sẽ thật sự mang bản thân bán cho đứa ngốc này, thật là một vụ mua bán lỗ lã, bất quá nếu có thể mỗi ngày nhìn thấy gương mặt tươi cười này, vậy thì sợ gì mà không bán?
— toàn văn hoàn —
“Được.”.
Hai người đi ra ban công, ban công rất lớn, ở giữa có treo một ngọn đèn theo phong cách cổ điển, đem họ bao phủ an hòa giữa bóng đêm tĩnh mịch.
“A Tiếu, cậu…. cảm thấy Cung chủ là một người như thế nào?”
Đây là vấn đề Thanh Ti đã muốn hỏi từ lâu.
Cho dù hiện tại, cậu đối với Vũ Văn Tuấn vẫn còn e ngại, cậu nghĩ loại cảm giác này đã ăn sâu trong tim, vĩnh viễn cũng không thể cải biến, cho nên cậu nghĩ không ra tại sao Thường Tiếu lại không sợ Vũ Văn Tuấn, Vũ Văn Tuấn tuy vẻ mặt ôn hòa, nhưng chỉ khi tiếp cận hắn, mới biết được con người này có bao nhiêu âm lệ cùng bạo ngược, cậu rất lo lắng Thường Tiếu sẽ bị tổn thương.
“Cậu hỏi Vũ Văn Tuấn là người thế nào sao?”
Bị Thanh Ti hỏi, Thường Tiếu lập tức mở miệng nói chuyện.
“Vũ Văn Tuấn kia, vừa nhỏ nhen, vừa tự đại, còn bá đạo ngang ngược, bảo thủ, đúng rồi, còn bạo lực nữa…”
Tuy sự bạo lực của Vũ Văn Tuấn thông thường đều đổ lên mấy cái bình hoa bài trí, nhưng như vậy rất đáng tiếc đúng không? Làm hại mấy thứ đồ sứ bày trong nhà cậu đều phải mua từ vỉa hè về, dù sao bài trí không được bao lâu thì tình cảnh tan xương nát thịt cũng sẽ chấm dứt vận mệnh bi thảm của chúng.
Thanh Ti đang muốn đáp lời, chợt thấy bóng người lóe lên ở phía cửa, nhìn đến tuấn nhan lạnh lùng kia, sắc mặt cậu lập tức trở nên tái nhợt.
“A Tiếu!”
Chính là người đang nói đến vô cùng cao hứng kia căn bản không hề chú ý đến sự ra hiệu của Thanh Ti.
“Còn có a, hắn rất là chuyên chế, ngay cả chuyện tôi để tóc thế nào, mặc quần áo thế nào cũng quản, tôi nghĩ lúc hắn còn ở thế giới của hai người, nhất định là một bạo quân bá chủ nói một là một!”
Thân mình Thanh Ti có chút lung lay sắp đổ.
“Bất quá, tôi vẫn rất thích hắn…..”
Thích hắn bá đạo, thích hắn chuyên chế, hắn đem cậu biến thành vật sở hữu mà sủng ái, yêu thương, lo lắng và luyến tiếc, bởi vì nếu không yêu, cậu nghĩ dựa vào tâm tính của Vũ Văn Tuấn, nhất định sẽ không dùng thái độ lo được lo mất mà đối đãi với cậu.
Nghe Thường Tiếu nói ra một câu chuyển ý, Thanh Ti cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu đứng nhìn người mặt trầm như nước ở phía sau Thường Tiếu, cảm thấy bản thân giống như vừa dạo một vòng quỷ môn quan.
Trong thiên hạ, người dám nói Cung chủ như vậy sợ chỉ có một mình Thường Tiếu thôi.
“A? Vũ Văn Tuấn, anh đến lúc nào vậy?”
Người thao thao bất tuyệt kia giờ phút này mới phát hiện ra sự tồn tại của Vũ Văn Tuấn.
“Hừ, lúc ngươi nói ta keo kiệt tự đại, ta đã có vinh hạnh được nghe thánh huấn.”
Vũ Văn Tuấn cười lạnh nói, bất quá không cần ai bảo, Thanh Ti cũng tự động cáo từ rồi lập tức trốn chạy.
Vũ Văn Tuấn trở tay đóng cửa ban công, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Thường Tiếu.
“Nếu không có lời nhắc nhở của ngươi, ta thật sự không biết bản thân lại có nhiều khuyết điểm như thế, ngoại trừ mấy điểm này, không biết chủ tịch còn có gì không hài lòng?”
Sớm đã quen với kiểu khí thế âm ngoan này của Vũ Văn Tuấn, Thường Tiếu sờ mũi cười hắc hắc.
“Còn có háo sắc, bây giờ vẫn đang thử việc, anh liền đem bản tính háo sắc của mình phát huy vô cùng thuần thục, tôi nghĩ không cần một năm, thói hư tật xấu của anh sẽ tái diễn lần nữa.”
Nếu không phải sợ mấy nữ nhân kia đến quấy rầy tiểu sủng vật, Vũ Văn Tuấn nào chịu bỏ công bỏ sức đi chu toàn mấy ả, Thường tiếu trời sinh có đôi mắt đào hoa, lại còn luôn híp mắt nhìn người, cậu có biết hay không, hành động này rất giống đang câu dẫn người khác? Nếu hắn không coi chừng cẩn thận, nói không chừng đứa nhỏ này đã sớm bị người ta ăn vào bụng.
Vũ Văn Tuấn cười lạnh.
“Ta có thể cho rằng ngươi đang ghen không?”
“Ghen gì chứ? Vũ Văn Tuấn, tôi nói giỡn với anh thôi, tôi cũng không phải đứa nhỏ, lại đi ăn giấm chua mấy loại chuyện này, tôi biết anh luôn đặt tâm tư trên người tôi, nếu không tại sao khi nãy vừa thấy tôi và Thanh Ti đến ban công thì liền lập tức chạy theo?”
Tiểu sủng vật đột nhiên thông minh, không biết có phải do bình thường hắn dạy dỗ đúng cách hay không nữa?
Bất quá Vũ Văn Tuấn sẽ không thừa nhận sự bảo hộ quá mức của bản thân, hắn hừ một tiếng, tiến lên ôm lấy thắt lưng Thường Tiếu.
“Một khi đã như vậy, ba tháng cũng sắp qua rồi, ta không phải nên kí hợp đồng trở thành nhân viên sao?”
“Cái này, tôi còn muốn quan sát tiếp…. A, anh làm gì đó?”
Thân thể trở nên nhẹ hẫng, cậu bị Vũ Văn Tuấn ôm thắt lưng nhảy xuống ban công, loại độ cao này đối với Vũ Văn Tuấn thực dễ dàng, thế nhưng Thường Tiếu đã tâm tâm niệm niệm nếm qua cảm giác đi xe địa hình rồi, cậu sợ đến mức lập tức ôm chặt tình nhân.
“Không phải ngươi nói muốn quan sát sao? Chúng ta hiện tại về nhà, để ngươi có thể hảo hảo quan sát.”
“Không cần, ngày nào cũng làm, thực mệt mỏi, tôi đồng ý cho anh chuyển thành nhân viên chính thức, ngay lập tức, ngay lập tức….”
“Không, ta đột nhiên cảm thấy thử việc cũng không tệ, dù sao cũng đang được dùng thử, ngươi liền quan sát nhiều hơn đi.”
Thế là đêm đó, Thường Tiếu được Vũ Văn Tuấn cho nhìn đầy đủ đầy đủ từ trên xuống dưới, thẳng đến rạng sáng cậu mới được cho cơ hội đường đường chính chính nằm trên giường nghỉ ngơi.
Đứa nhỏ, muốn đánh Thái Cực với ta, ngươi vẫn còn non tay lắm.
Vũ Văn Tuấn đem quần áo Thường Tiếu móc lên giá áo, chợt một ngôi sao may mắn màu trắng từ trong túi áo rơi ra, hắn nhặt lên, nghi hoặc nhìn sang tiểu tình nhân bên cạnh đang trầm vào mộng đẹp.
Thường Tiếu xếp các loại sao may mắn có màu sắc khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy màu trắng, Vũ Văn Tuấn không đoán ra ý nghĩa của nó, liền hỏi, “A Tiếu, sao may mắn màu trắng đại biểu cho cái gì?”
“Em bé….”
Người vẫn còn đang mơ ngủ tùy ý lẩm bẩm một câu.
“Ngươi nói rõ cho ta biết, em bé của ai!”
Vô cùng sửng sốt, Vũ Văn Tuấn lập tức nhào về phía trước, âm trầm hỏi.
Thế giới này tựa hồ vẫn chưa thần kì đến mức ngay cả nam nhân cũng có thể sinh con đi, hay là… Đứa nhỏ muốn vượt rào?
Nghĩ đến đây, đôi mắt thon dài xênh xếch của Vũ Văn Tuấn lập tức híp lại, hắn nắm lấy cổ áo ngủ đem cậu xách lên, Thường Tiếu rất giống một con sóc chuột vừa mới thò mặt ra khỏi hang đã bị thợ săn thô bạo xách đến trước mặt.
Người đang ngủ say kia nhu nhu mi mắt, ngáp một cái, bực bội nhăn mày.
“Thật đáng ghét mà, Vũ Văn Tuấn, anh muốn luyện công thì tự luyện đi, bên ngoài đã chuẩn bị cho anh không ít bình thủy tinh mà….”
“Ta hỏi ngươi, ngươi nói em bé là thế nào?”
Thường Tiếu vì buồn ngủ nên hai mắt không hề mở ra, tự nhiên cũng không nhìn thấy ánh mắt âm lãnh hiện tại của Vũ Văn Tuấn.
“Anh không biết trong nhà nếu có em bé thì sẽ càng hoàn hảo sao? Tôi cầu trời ban cho một đứa bé a, gần đây vận khí tốt, tôi nghĩ nếu cầu nguyện, có lẽ sẽ thật sự kiếm được một đứa bé đem về.”
Cảnh báo được giải trừ, Vũ Văn Tuấn buông tay, trả đứa nhỏ về vị trí cũ, còn thuận tiện đắp chăn cho cậu.
Thường Tiếu từ nhỏ sinh hoạt trong cô nhi viện, cho nên đối với trẻ con tồn tại một loại tình cảm yêu thương không thể lý giải, nhưng ngay cả như vậy, cũng không nhất thiết phải nuôi một đứa trẻ đi? Thay vì nuôi con, nuôi chó nuôi mèo còn thoải mái hơn.
“Ngươi định đến Dục Anh nhận con nuôi sao?”
Đáp lại Vũ Văn Tuấn chính là tiếng ngáy o o của đứa nhỏ.
Nhìn thấy bộ dáng ngủ hỗn độn của tình nhân, Vũ Văn Tuấn có chút dở khóc dở cười.
Nghĩ đến bản thân năm đó trái ôm một người phải ôm một người, sau khi xong việc cũng là được người khác hầu hạ ngủ, hiện tại trái ngược, hơn nữa hắn còn làm đến không oán không hối, không biết có phải bị đứa ngốc bên cạnh lây bệnh không nữa, đầu óc tú đậu.
Vũ Văn Tuấn nhìn ngôi sao may mắn nho nhỏ, do dự một chút, vẫn là đem nó bỏ vào lọ thủy tinh, giữa những ngôi sao đầy màu sắc, ngôi sao màu trắng trở nên thật bắt mắt.
Thầm than chính mình lại một lần nữa mềm lòng, muốn thỏa mãn nguyện vọng của đứa nhỏ.
Vũ Văn Tuấn quay về nằm cạnh Thường Tiếu, đem cậu ôm vào lòng.
Có lẽ hắn thật không nên dung túng tiểu sủng vật như thế, nhớ rõ trước kia Thường Tiếu đối với hắn còn có chút kiêng kị, hiện tại, đứa nhỏ này thật sự biến hắn thành vệ sĩ kiêm bảo mẫu, khiến cho hắn mỗi lần muốn phát uy đều không thể nâng nổi khí thế.
Ba tháng sau là kí hợp đồng rồi, sẽ là nhân viên suốt đời, ký phần khế ước kia, hắn sẽ thật sự mang bản thân bán cho đứa ngốc này, thật là một vụ mua bán lỗ lã, bất quá nếu có thể mỗi ngày nhìn thấy gương mặt tươi cười này, vậy thì sợ gì mà không bán?
— toàn văn hoàn —