Chương : 17
Edit: Nguyệt Kỳ Nhi
Beta: Nhã Vy
_______________________________________________
“Còn có chiêu thứ hai.” Liễu Tiểu Ngâm tiếp tục thì thầm: “Có thể tìm người giả trang đại ma đầu, đuổi theo các ngươi tới một chỗ trên hoang đảo. Lúc này, thuyền bè đã bị hủy hoại, ngươi chỉ cần vô tình nói có khả năng phải ở đây cả đời, khiến cho nữ tử này sinh ra tiềm thức suy nghĩ ngươi là nam tử cuối cùng trên đời này.
Tiếp theo, đúng lúc này chờ ngươi thể hiện bản lĩnh nhóm lửa, săn thú, đánh quái thú, nâng cao hảo cảm của nàng với ngươi. Nhiều nhất nửa tháng sau, nhất định sẽ gạo nấu thành cơm.
Chú ý hạng mục công việc: một, căn cứ tin tức nội bộ, triều đình gần đây đang chuẩn bị tiến hành kế hoạch trưng thu, hạ thủ xin mau chóng. Hai, xin để đồ dùng sinh hoạt trên đảo trước đó một ngày, cùng với phấn bột nước, đổi lại giặt quần áo các loại…, để tránh thiếu nữ điều kiện có hạn, trở nên rối bù, ảnh hưởng mỹ quan. Ba, xin tránh xa cơn lốc xoáy lên bờ, để tránh vứt bỏ tính mạng. Đề cử địa điểm: Cam Tiêu đảo, có tiền bối mới xây nhà gỗ, hoàn cảnh ưu nhã.”
“Lợi hại như vậy sao?” Mộ Dung Dật Phong túm lấy lật tới lật lui xem: “Chiêu thứ ba, có thể hối lộ người giả bộ là đệ tử ma giáo, vây công các ngươi nơi hoang dã, ngươi giả bộ đánh bại bọn họ, làm bộ bị hắn hạ đệ nhất xuân dược, cần phải giao hoan, nếu không sẽ đảo lộn kinh mạch, bảy lỗ chảy máu mà chết. Nữ tử này vì tinh thần trọng nghĩa, đồng tình đồng tâm, cùng tâm trạng căm hận ma giáo, có đến 99% là bi tráng địa cởi y phục ra, tự động giao hoan, thực hiện dục vọng tà ác của ngươi.
Chú ý hạng mục công việc: Một, phương pháp giải độc cần phải do chính miệng đệ tử ma giáo nói ra, như thế ngươi mới không bị hiềm nghi, để cô gái buông lỏng cảnh giác. Hai, ở trong miệng đặt sẵn túi máu, khi cô gái do dự, thừa cơ phun máu thảm thiết, nhiễu loạn tâm trí. Ba, đối với cô gái tự động hiến thân, cần ỡm ờ mà cự tuyệt, như vậy liền có thể thành công hoàn mỹ trốn thoát khỏi bị nhà gái truy sát. Đề cử địa điểm, 70 bước về phía Tây sườn núi Hoàng Qua, buổi chiều sẽ có đom đóm thường lui tới, gia tăng không khí… Người viết quyển sách này, tuyệt đối là thiên tài.”
“Sao, bây giờ tin không?” Liễu Tiểu Ngâm ánh mắt đắc ý.
“Được, ta sẽ nghiên cứu thật tốt.” Mộ Dung Dật Phong cẩn thận cất 《 thiếu hiệp bảo giám 》 vào trong ngực.
“Tốt lắm, nhanh đi gặp Ngữ Ngữ nhà ta thôi.” Liễu Tiểu Ngâm khẩn cấp lôi kéo Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu đi vào Bạch gia.
Đương nhiên, bước vào vùng đất nguy hiểm liền phải thi triển phòng hộ, bịt lỗ mũi.
Bạch Trúc Ngữ đã sớm chờ trong đại sảnh, nhìn lại vẫn là ôn nhuận như ngọc, nho nhã nhược lan. Giọng nói của hắn trong sáng mà ôn hòa : “Tối hôm qua ta đã bẩm báo cặn kẽ tình huống với gia phụ, nhưng thật xin lỗi, lão nhân gia ông rất khẳng định không có con gái rơi mất bên ngoài, chắc hẳn các vị đã nhầm lẫn.”
“Xin hỏi, có thể cho chúng ta nói chuyện trực tiếp với ông ấy được không, để giải thích chuyện này rõ hơn?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
“Thật sự xin lỗi, gia phụ trong lúc bế quan tu hành kiêng kỵ quấy rầy, nhất luật không khách khí.” Bạch Trúc Ngữ nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Dật Phong vốn mặt mày tuấn dật cũng nhăn thành một nhúm.
Nói giỡn, không đợi Bạch Chí Quang tự nói ra, Đào Yêu chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Đào Yêu không bỏ qua, sẽ ở lại khách điếm không đi.
Ở lại khách điếm không đi, chính là chon am nhân thần bí chuyên ăn vụng đậu hũ của nàng kia nhiều cơ hội thân thiết hơn.
Nếu như chung đụng nhiều, Đào Yêu nói không chừng có mắt như mù mà yêu hắn.
Vậy đến lúc đó, hai người bọn họ sẽ triền miên thiên nhai, còn dư lại mình cô cô độc độc tự mình ngủ chống lạnh.
Tuyệt đối không thể để cho chuyện này xảy ra!
Mục tiêu của Mộ Dung Dật Phong bây giờ là, bảo vệ Đào Yêu rời xa nam nhân thích ăn đậu hũ.
Kết quả là, Mộ Dung Dật Phong tiếp tục thuyết phục: “Vậy, chúng ta đợi ngoài cửa nói chuyện với ông ấy cũng được, dù sao chuyện này đối với Đào… Đối với Liễu Tiểu Ngâm quả thật rất quan trọng. Xem ngươi thông tình đạt lý như vậy, nhất định sẽ hiểu, ôi chao ôi chao ôi chao, không cần trả lời, không cần khoát tay, ta hoàn toàn có thể đủ hiểu ý của ngươi. Tốt, Đào Yêu, người ta đồng ý, chúng ta đi.”
Nói xong, Mộ Dung Dật Phong liền chuẩn bị đi tới hậu viện.
Nhưng Bạch Trúc Ngữ đứng dậy, cản trước mặt bọn họ: “các vị là khách, luôn luôn lấy lễ đối đãi, nhưng nếu muốn xông vào, xin thứ cho tại hạ thất lễ.”
Bạch Trúc Ngữ lúc này giọng nói hoàn toàn mất đi ôn hòa thường ngày, mơ hồ có sát khí.
Phía sau chính là Đào Yêu đang nhìn, Mộ Dung Dật Phong há có thể lui về phía sau, cũng bắt đầu bày ra trận thế: “Như vậy, xin mời Bạch huynh chỉ giáo .”
“Mộ Dung, ngươi không sợ sao?” Đào Yêu hỏi.
“Mộ Dung Dật Phong ta sợ cái gì chứ?” Mộ Dung Dật Phong vỗ ngực.
“Nhưng nếu như hắn dùng Bạch Thị Khí Công thì làm sao bây giờ?” Đào Yêu tiếp tục hỏi.
Nghĩ đến những người lăn lộn trên mặt đất kia, hai chân hắn đá vào nhau, đôi mắt đảo tròn, Mộ Dung Dật Phong trầm mặc chừng nửa nén hương, sau đó hắn thu hồi quạt, biết điều một chút bước đi thong thả đến đứng bên cạnh Đào Yêu.
Liễu Tiểu Ngâm vẫn một mực quan sát bên cạnh lại nhào tới, kéo tay áo Bạch Trúc Ngữ: “Ca, chẳng lẽ huynh không tin muội sao? Huynh cho là muội tới giả danh lừa bịp sao?”
“Liễu tiểu thư, gia phụ luôn luôn giữ mình trong sạch, đời này trừ gia mẫu ra, quả thật chưa từng có người thứ hai.” Bạch Trúc Ngữ trả lời như đinh chém sắt, chẳng qua là giọng nói đã khôi phục ôn hòa .
“Nhưng mẹ muội nói cho muội biết, cha huynh chính là cha muội.” Liễu Tiểu Ngâm một mực chắc chắn.
“Như vậy đi, ta sẽ phái người cặn kẽ điều tra chuyện này, giúp Liễu tiểu thư tìm ra phụ thân chân chính.” Bạch Trúc Ngữ nhàn rỗi hỏi: “Đúng rồi, có thể báo tên họ lệnh đường hay không?”
“Mẹ ta là Long Tiêu Tiêu.” Liễu Tiểu Ngâm bị Bạch Trúc Ngữ mê hoặc, bắt đầu nói chuyện mơ hồ không có não.
“Ta còn tưởng rằng, Liễu tiểu thư theo họ mẹ.” Bạch Trúc Ngữ ôn hòa cười cười, nụ cười hơi có thâm ý.
“Không có, ta theo họ cha.” Liễu Tiểu Ngâm tiếp tục nói chuyện không não.
“Nói cách khác, cha ngươi thật ra là họ Liễu?” Bạch Trúc Ngữ tiếp tục ôn hòa mỉm cười.
Liễu Tiểu Ngâm ngây ngốc nhìn Bạch Trúc Ngữ, đột nhiên lao vào lòng hắn, cọ cọ mặt lên ngực hắn
Nam nhân này thật sự quá thông minh rồi! Ánh mắt của mình quả nhiên không phải tốt bình thường.
Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu thấy chuyện bại lộ, cũng không chịu được thêm nữa, vội vàng xông qua, gỡ Liễu Tiểu Ngâm xuống khỏi người Bạch Trúc Ngữ, tiếp theo cáo từ.
“Ta chưa từng thấy nữ nhân nào ngốc như ngươi!” Đi ra khỏi Bạch gia, Mộ Dung Dật Phong lắc đầu liên tục: “Ba câu nói đã dụ ngươi nói hết.”
Liễu Tiểu Ngâm không phục, nhỏ giọng nói: “Nếu như đổi lại ngươi gục ở trong lòng Đào Yêu, ta nghĩ ngươi cũng không tỉnh táo nổi đâu!”
Mộ Dung Dật Phong không để ý tới nàng, bắt đầu nói chuyện chính: “Các ngươi không cảm thấy Bạch Chí Quang quá thần bí sao, có thể ẩn thân mười năm không ai gặp? Hơn nữa Bạch Trúc Ngữ kia thái độ cũng thật sự là kỳ quái, nhìn thấy chúng ta muốn xông vào liền khẩn trương như có việc gì đó. Theo ta xem, nơi này tuyệt đối có điểm lạ.”
“Có lý.” Liễu Tiểu Ngâm trầm ngâm.
“Không sai.” Đào Yêu gật đầu.
“Các ngươi cũng nhìn ra rồi.”
Mộ Dung Dật Phong đếm lại, Đào Yêu, mình, Liễu Tiểu Ngâm tổng cộng lạichỉ có ba người, làm sao nhiều ra một giọng nữa rồi?
Ba người đồng thời quay đầu, nhìn thấy Bạch gia Nhị công tử Bạch Tùng Ngữ đang tựa vào bên tường, liếc xéo nhìn bọn họ.
“Tay ăn chơi, ngươi không có chuyện làm sao theo dõi chúng ta?” Mộ Dung Dật Phong tức giận.
“Đoạn tụ, ngươi đừng nhạy cảm như vậy được không?” Bạch Tùng Ngữ hừ nhẹ một tiếng.
Đây quả thực là giọt nước làm tràn ly, Mộ Dung Dật Phong hoàn toàn nổi giận, hắn xông lên phía trước, hai tay bóp chặt cổ Bạch Tùng Ngữ khôg ngừng lắc lắc: “Ta nói một lần cuối cùng, bổn thiếu gia không phải là đoạn tụ!”
Nếu như không phải là Đào Yêu và Liễu Tiểu Ngâm vội vàng đi qua cứu hắn, đoán chừng Bạch Tùng Ngữ đã sớm đi đời nhà ma .
“Ý của ngươi là, ngươi cũng cảm thấy có chuyện lạ sao?” Liễu Tiểu Ngâm đón lời nói mới rồi của Bạch Tùng Ngữ.
Bạch Tùng Ngữ căm giận địa trừng Mộ Dung Dật Phong một cái, sửa lại cổ áo, hừ lạnh một tiếng: “Dĩ nhiên.”
“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Đào Yêu hỏi.
Bạch Tùng Ngữ khoanh hai tay trước ngực, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo và lạnh lùng sau tổn thương: “Ta cũng rất muốn hỏi rốt cục là có chuyện gì xảy ra. Mười năm trước, không có bất kỳ báo trước nào, cha ta liền tuyên bố bế quan… Mà ngày bế quan đó đúng lúc là sinh nhật chín tuổi của ta. Từ đó về sau, ta không thấy ông một lần nào nữa. Chuyện gì cũng là Bạch Trúc Ngữ truyền lời của ông. Cha ta bế quan hậu viện, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào, cho dù là ta cũng vậy. Tất cả đều không bình thường . Ta nghĩ… Hoặc là Bạch Trúc Ngữ giết cha, cướp Bạch Nhận Đường, hoặc là cha ta đã chết.”
Ánh nắng sáng sớm nhàn nhạt, có chút gì đó hoảng hốt
Đào Yêu lẳng lặng nói: “Cả hai đều không phải là thứ ngươi có thể tiếp nhận.”
Bạch Tùng Ngữ không nói, chẳng qua là thân thể chấn động.
“Ngươi nói cho chúng ta biết những thứ nàylà vì cái gì?” Mộ Dung Dật Phong khả nghi.
“Bởi vì chúng ta có chung mục đích, ta cũng muốn tự mình gặp cha.” Bạch Tùng Ngữ giương mắt nhìn bọn họ: “Vậy không bằng mọi người cùng hợp tác.”
Mặc dù Bạch Tùng Ngữ gọi mình là đoạn tụ thì thật không thể tha thứ, nhưng vừa nghĩ tới tên nam đậu hũ đang ngó lom lom trong khách điếm, Mộ Dung Dật Phong nhanh chóng quyết định, hào phóng gật đầu: “Được rồi, nói quacủa ngươi.”
Kết quả là, bốn người bắt đầu vây lại một chỗ thương lượng đối sách.
Bạch Nhận Đường bên cạnh vẫn vang lên tiếng “bủm bủm” như cũ.
Beta: Nhã Vy
_______________________________________________
“Còn có chiêu thứ hai.” Liễu Tiểu Ngâm tiếp tục thì thầm: “Có thể tìm người giả trang đại ma đầu, đuổi theo các ngươi tới một chỗ trên hoang đảo. Lúc này, thuyền bè đã bị hủy hoại, ngươi chỉ cần vô tình nói có khả năng phải ở đây cả đời, khiến cho nữ tử này sinh ra tiềm thức suy nghĩ ngươi là nam tử cuối cùng trên đời này.
Tiếp theo, đúng lúc này chờ ngươi thể hiện bản lĩnh nhóm lửa, săn thú, đánh quái thú, nâng cao hảo cảm của nàng với ngươi. Nhiều nhất nửa tháng sau, nhất định sẽ gạo nấu thành cơm.
Chú ý hạng mục công việc: một, căn cứ tin tức nội bộ, triều đình gần đây đang chuẩn bị tiến hành kế hoạch trưng thu, hạ thủ xin mau chóng. Hai, xin để đồ dùng sinh hoạt trên đảo trước đó một ngày, cùng với phấn bột nước, đổi lại giặt quần áo các loại…, để tránh thiếu nữ điều kiện có hạn, trở nên rối bù, ảnh hưởng mỹ quan. Ba, xin tránh xa cơn lốc xoáy lên bờ, để tránh vứt bỏ tính mạng. Đề cử địa điểm: Cam Tiêu đảo, có tiền bối mới xây nhà gỗ, hoàn cảnh ưu nhã.”
“Lợi hại như vậy sao?” Mộ Dung Dật Phong túm lấy lật tới lật lui xem: “Chiêu thứ ba, có thể hối lộ người giả bộ là đệ tử ma giáo, vây công các ngươi nơi hoang dã, ngươi giả bộ đánh bại bọn họ, làm bộ bị hắn hạ đệ nhất xuân dược, cần phải giao hoan, nếu không sẽ đảo lộn kinh mạch, bảy lỗ chảy máu mà chết. Nữ tử này vì tinh thần trọng nghĩa, đồng tình đồng tâm, cùng tâm trạng căm hận ma giáo, có đến 99% là bi tráng địa cởi y phục ra, tự động giao hoan, thực hiện dục vọng tà ác của ngươi.
Chú ý hạng mục công việc: Một, phương pháp giải độc cần phải do chính miệng đệ tử ma giáo nói ra, như thế ngươi mới không bị hiềm nghi, để cô gái buông lỏng cảnh giác. Hai, ở trong miệng đặt sẵn túi máu, khi cô gái do dự, thừa cơ phun máu thảm thiết, nhiễu loạn tâm trí. Ba, đối với cô gái tự động hiến thân, cần ỡm ờ mà cự tuyệt, như vậy liền có thể thành công hoàn mỹ trốn thoát khỏi bị nhà gái truy sát. Đề cử địa điểm, 70 bước về phía Tây sườn núi Hoàng Qua, buổi chiều sẽ có đom đóm thường lui tới, gia tăng không khí… Người viết quyển sách này, tuyệt đối là thiên tài.”
“Sao, bây giờ tin không?” Liễu Tiểu Ngâm ánh mắt đắc ý.
“Được, ta sẽ nghiên cứu thật tốt.” Mộ Dung Dật Phong cẩn thận cất 《 thiếu hiệp bảo giám 》 vào trong ngực.
“Tốt lắm, nhanh đi gặp Ngữ Ngữ nhà ta thôi.” Liễu Tiểu Ngâm khẩn cấp lôi kéo Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu đi vào Bạch gia.
Đương nhiên, bước vào vùng đất nguy hiểm liền phải thi triển phòng hộ, bịt lỗ mũi.
Bạch Trúc Ngữ đã sớm chờ trong đại sảnh, nhìn lại vẫn là ôn nhuận như ngọc, nho nhã nhược lan. Giọng nói của hắn trong sáng mà ôn hòa : “Tối hôm qua ta đã bẩm báo cặn kẽ tình huống với gia phụ, nhưng thật xin lỗi, lão nhân gia ông rất khẳng định không có con gái rơi mất bên ngoài, chắc hẳn các vị đã nhầm lẫn.”
“Xin hỏi, có thể cho chúng ta nói chuyện trực tiếp với ông ấy được không, để giải thích chuyện này rõ hơn?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
“Thật sự xin lỗi, gia phụ trong lúc bế quan tu hành kiêng kỵ quấy rầy, nhất luật không khách khí.” Bạch Trúc Ngữ nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Dật Phong vốn mặt mày tuấn dật cũng nhăn thành một nhúm.
Nói giỡn, không đợi Bạch Chí Quang tự nói ra, Đào Yêu chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Đào Yêu không bỏ qua, sẽ ở lại khách điếm không đi.
Ở lại khách điếm không đi, chính là chon am nhân thần bí chuyên ăn vụng đậu hũ của nàng kia nhiều cơ hội thân thiết hơn.
Nếu như chung đụng nhiều, Đào Yêu nói không chừng có mắt như mù mà yêu hắn.
Vậy đến lúc đó, hai người bọn họ sẽ triền miên thiên nhai, còn dư lại mình cô cô độc độc tự mình ngủ chống lạnh.
Tuyệt đối không thể để cho chuyện này xảy ra!
Mục tiêu của Mộ Dung Dật Phong bây giờ là, bảo vệ Đào Yêu rời xa nam nhân thích ăn đậu hũ.
Kết quả là, Mộ Dung Dật Phong tiếp tục thuyết phục: “Vậy, chúng ta đợi ngoài cửa nói chuyện với ông ấy cũng được, dù sao chuyện này đối với Đào… Đối với Liễu Tiểu Ngâm quả thật rất quan trọng. Xem ngươi thông tình đạt lý như vậy, nhất định sẽ hiểu, ôi chao ôi chao ôi chao, không cần trả lời, không cần khoát tay, ta hoàn toàn có thể đủ hiểu ý của ngươi. Tốt, Đào Yêu, người ta đồng ý, chúng ta đi.”
Nói xong, Mộ Dung Dật Phong liền chuẩn bị đi tới hậu viện.
Nhưng Bạch Trúc Ngữ đứng dậy, cản trước mặt bọn họ: “các vị là khách, luôn luôn lấy lễ đối đãi, nhưng nếu muốn xông vào, xin thứ cho tại hạ thất lễ.”
Bạch Trúc Ngữ lúc này giọng nói hoàn toàn mất đi ôn hòa thường ngày, mơ hồ có sát khí.
Phía sau chính là Đào Yêu đang nhìn, Mộ Dung Dật Phong há có thể lui về phía sau, cũng bắt đầu bày ra trận thế: “Như vậy, xin mời Bạch huynh chỉ giáo .”
“Mộ Dung, ngươi không sợ sao?” Đào Yêu hỏi.
“Mộ Dung Dật Phong ta sợ cái gì chứ?” Mộ Dung Dật Phong vỗ ngực.
“Nhưng nếu như hắn dùng Bạch Thị Khí Công thì làm sao bây giờ?” Đào Yêu tiếp tục hỏi.
Nghĩ đến những người lăn lộn trên mặt đất kia, hai chân hắn đá vào nhau, đôi mắt đảo tròn, Mộ Dung Dật Phong trầm mặc chừng nửa nén hương, sau đó hắn thu hồi quạt, biết điều một chút bước đi thong thả đến đứng bên cạnh Đào Yêu.
Liễu Tiểu Ngâm vẫn một mực quan sát bên cạnh lại nhào tới, kéo tay áo Bạch Trúc Ngữ: “Ca, chẳng lẽ huynh không tin muội sao? Huynh cho là muội tới giả danh lừa bịp sao?”
“Liễu tiểu thư, gia phụ luôn luôn giữ mình trong sạch, đời này trừ gia mẫu ra, quả thật chưa từng có người thứ hai.” Bạch Trúc Ngữ trả lời như đinh chém sắt, chẳng qua là giọng nói đã khôi phục ôn hòa .
“Nhưng mẹ muội nói cho muội biết, cha huynh chính là cha muội.” Liễu Tiểu Ngâm một mực chắc chắn.
“Như vậy đi, ta sẽ phái người cặn kẽ điều tra chuyện này, giúp Liễu tiểu thư tìm ra phụ thân chân chính.” Bạch Trúc Ngữ nhàn rỗi hỏi: “Đúng rồi, có thể báo tên họ lệnh đường hay không?”
“Mẹ ta là Long Tiêu Tiêu.” Liễu Tiểu Ngâm bị Bạch Trúc Ngữ mê hoặc, bắt đầu nói chuyện mơ hồ không có não.
“Ta còn tưởng rằng, Liễu tiểu thư theo họ mẹ.” Bạch Trúc Ngữ ôn hòa cười cười, nụ cười hơi có thâm ý.
“Không có, ta theo họ cha.” Liễu Tiểu Ngâm tiếp tục nói chuyện không não.
“Nói cách khác, cha ngươi thật ra là họ Liễu?” Bạch Trúc Ngữ tiếp tục ôn hòa mỉm cười.
Liễu Tiểu Ngâm ngây ngốc nhìn Bạch Trúc Ngữ, đột nhiên lao vào lòng hắn, cọ cọ mặt lên ngực hắn
Nam nhân này thật sự quá thông minh rồi! Ánh mắt của mình quả nhiên không phải tốt bình thường.
Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu thấy chuyện bại lộ, cũng không chịu được thêm nữa, vội vàng xông qua, gỡ Liễu Tiểu Ngâm xuống khỏi người Bạch Trúc Ngữ, tiếp theo cáo từ.
“Ta chưa từng thấy nữ nhân nào ngốc như ngươi!” Đi ra khỏi Bạch gia, Mộ Dung Dật Phong lắc đầu liên tục: “Ba câu nói đã dụ ngươi nói hết.”
Liễu Tiểu Ngâm không phục, nhỏ giọng nói: “Nếu như đổi lại ngươi gục ở trong lòng Đào Yêu, ta nghĩ ngươi cũng không tỉnh táo nổi đâu!”
Mộ Dung Dật Phong không để ý tới nàng, bắt đầu nói chuyện chính: “Các ngươi không cảm thấy Bạch Chí Quang quá thần bí sao, có thể ẩn thân mười năm không ai gặp? Hơn nữa Bạch Trúc Ngữ kia thái độ cũng thật sự là kỳ quái, nhìn thấy chúng ta muốn xông vào liền khẩn trương như có việc gì đó. Theo ta xem, nơi này tuyệt đối có điểm lạ.”
“Có lý.” Liễu Tiểu Ngâm trầm ngâm.
“Không sai.” Đào Yêu gật đầu.
“Các ngươi cũng nhìn ra rồi.”
Mộ Dung Dật Phong đếm lại, Đào Yêu, mình, Liễu Tiểu Ngâm tổng cộng lạichỉ có ba người, làm sao nhiều ra một giọng nữa rồi?
Ba người đồng thời quay đầu, nhìn thấy Bạch gia Nhị công tử Bạch Tùng Ngữ đang tựa vào bên tường, liếc xéo nhìn bọn họ.
“Tay ăn chơi, ngươi không có chuyện làm sao theo dõi chúng ta?” Mộ Dung Dật Phong tức giận.
“Đoạn tụ, ngươi đừng nhạy cảm như vậy được không?” Bạch Tùng Ngữ hừ nhẹ một tiếng.
Đây quả thực là giọt nước làm tràn ly, Mộ Dung Dật Phong hoàn toàn nổi giận, hắn xông lên phía trước, hai tay bóp chặt cổ Bạch Tùng Ngữ khôg ngừng lắc lắc: “Ta nói một lần cuối cùng, bổn thiếu gia không phải là đoạn tụ!”
Nếu như không phải là Đào Yêu và Liễu Tiểu Ngâm vội vàng đi qua cứu hắn, đoán chừng Bạch Tùng Ngữ đã sớm đi đời nhà ma .
“Ý của ngươi là, ngươi cũng cảm thấy có chuyện lạ sao?” Liễu Tiểu Ngâm đón lời nói mới rồi của Bạch Tùng Ngữ.
Bạch Tùng Ngữ căm giận địa trừng Mộ Dung Dật Phong một cái, sửa lại cổ áo, hừ lạnh một tiếng: “Dĩ nhiên.”
“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Đào Yêu hỏi.
Bạch Tùng Ngữ khoanh hai tay trước ngực, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo và lạnh lùng sau tổn thương: “Ta cũng rất muốn hỏi rốt cục là có chuyện gì xảy ra. Mười năm trước, không có bất kỳ báo trước nào, cha ta liền tuyên bố bế quan… Mà ngày bế quan đó đúng lúc là sinh nhật chín tuổi của ta. Từ đó về sau, ta không thấy ông một lần nào nữa. Chuyện gì cũng là Bạch Trúc Ngữ truyền lời của ông. Cha ta bế quan hậu viện, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào, cho dù là ta cũng vậy. Tất cả đều không bình thường . Ta nghĩ… Hoặc là Bạch Trúc Ngữ giết cha, cướp Bạch Nhận Đường, hoặc là cha ta đã chết.”
Ánh nắng sáng sớm nhàn nhạt, có chút gì đó hoảng hốt
Đào Yêu lẳng lặng nói: “Cả hai đều không phải là thứ ngươi có thể tiếp nhận.”
Bạch Tùng Ngữ không nói, chẳng qua là thân thể chấn động.
“Ngươi nói cho chúng ta biết những thứ nàylà vì cái gì?” Mộ Dung Dật Phong khả nghi.
“Bởi vì chúng ta có chung mục đích, ta cũng muốn tự mình gặp cha.” Bạch Tùng Ngữ giương mắt nhìn bọn họ: “Vậy không bằng mọi người cùng hợp tác.”
Mặc dù Bạch Tùng Ngữ gọi mình là đoạn tụ thì thật không thể tha thứ, nhưng vừa nghĩ tới tên nam đậu hũ đang ngó lom lom trong khách điếm, Mộ Dung Dật Phong nhanh chóng quyết định, hào phóng gật đầu: “Được rồi, nói quacủa ngươi.”
Kết quả là, bốn người bắt đầu vây lại một chỗ thương lượng đối sách.
Bạch Nhận Đường bên cạnh vẫn vang lên tiếng “bủm bủm” như cũ.