Chương : 36
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
“Vậy hai người có xảy ra quan hệ gì không?”
“Không.” Trả lời xong, Bích Lạc lại cảm thấy có cái gì không đúng: “Sư huynh, sao huynh lại hỏi loại chuyện này chứ?”
Cửu Tiêu lắc đầu: “Không phải ta hỏi.”
Hai người theo ngẩng đầu nhìn theo phía tiếng nói, phát hiện một mảnh ngói trên nóc nhà bị nhấc lên, Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong đang ở bên trên cắn hạt dưa nghe lén.
“Các ngươi lên đấy từ lúc nào vậy?” Cửu Tiêu hỏi.
“Từ lúc các ngươi bắt đầu nói chuyện đó.” Mộ Dung Dật Phong cười cười: “Mặc dù võ công của hai chúng ta chưa ra hình dáng gì, nhưng khinh công là số một đấy.”
“Lại nghe lén, thật ti tiện.” Bích Lạc hừ lạnh một tiếng.
“Nếu không ti tiện, làm sao nghe được những nội dung kích động cỡ vầy chớ?” Mộ Dung Dật Phong vừa nói vừa đáp xuống đất cùng Đào Yêu.
Cửu Tiêu cũng không để ý tới bọn họ nữa, chỉ chuyển hướng qua Bích Lạc, hỏi: “Ra ngoài rồi muội biết đi đâu?”
Bích Lạc cười cười: “Chỉ cần trời kông sập, chỗ nào cũng là chỗ dung thân.”
“Nếu vậy, muội cùng chúng ta tới Hầu gia phủ trước đi, sau đó từ từ tính tiếp.” Cửu Tiêu khuyên nhủ.
Nghe vậy, Mộ Dung Dật Phong vội bấu lấy bả vai Cửu Tiêu, kéo hắn đến một bên, nói nhỏ: “Đại ca, huynh đây không phải là dẫn lửa thiêu thân sao? Ca ca của nàng kia chính là sư huynh của ngươi đó, chính là tên sư huynh mắt xanh mỏ đỏ lần trước muốn giết chúng ta cho bằng được đó, bây giờ hắn nhất định là đang đuổi theo nàng ta, đến lúc đó hắn đang cơn nóng giận, phập luôn chúng ta thì làm sao?”
“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Cửu Tiêu hỏi.
“Cách một, đuổi nàng ra ngoài, phân rõ khoảng cách.”
Cửu Tiêu yên lặng phản đối.
“Cách hai, trói chặt nàng rồi giao cho tên mắt xanh, nói không chừng còn làm thân được nè.”
Cửu Tiêu không tán thành.
“Vậy chỉ có cuối cùng một cách cuối cùng,” Mộ Dung Dật Phong chớp lấy chớp để: “Lấy nàng làm con tin, dẫn dụ ca ca của nàng tới, sau đó một lưới bắt gọn, phập luôn một thể.”
Cửu Tiêu lần này lại đồng ý: “Được, nhưng lúc Thương Thanh tới ngươi tự đối phó với hắn đi.”
Mộ Dung Dật Phong hít sâu một hơi: “Cần gì ác với người ta vậy chớ?”
Sau đó Cửu Tiêu chủ trì đại cục, thanh toán tiền sửa tường cho khách điếm rồi để bọn họ tự về phòng ngủ.
Ngày thứ hai, mấy người cùng nhau tới Hầu phủ, sau khi thông báo liền tiến vào trong đại sảnh.
Nghe đồn Hầu gia Hách Liên võ công cao cường, ngoại hiệu “Thiên thủ Hách Liên”, tốc độ tiếp ám khí nhanh như gió, quả thực là tinh thông vô cùng. Hách Liên Phong và phu nhân Miêu Kính Xuân thành thân mấy năm, vô cùng ân ái, mặc dù phu nhân chỉ sinh một nam một nữ nhưng hắn chưa bao giờ có ý định cưới vợ bé trong đầu.
“Nghe đi, là một nam nhân tốt.” Mộ dung đang đứng đợi bên trong nói: “Chắc sẽ không ở bên ngoài bội bạc tình nghĩa.”
“Cho dù thế nào cũng phải thử một chút.” Đào Yêu nhẹ giọng nói.
Đang nói, một nam tử trung niên ra khỏi phòng, chỉ thấy ông tướng mạo đường đường, phong độ có thừa, một đôi mắt lấp lánh hữu thần, mà giọng nói cũng vô cùng ưu nhã: “Không biết các vị tìm lão phu có chuyện gì?”
Xem ra người này chính là Hách Liên Phong.
Mộ Dung Dật Phong quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Hầu gia, xin hỏi ngài có biết Ân Vọng Tâm của Ân gia ở Ung Châu không?”
Mặt Hách Liên Phong hơi biến sắc: “Các người là ai?”
Mộ Dung Dật Phong cũng không trả lời mà tiếp tục hỏi: “Hầu gia xin hỏi ngài và Ân Vọng Tâm có quan hệ kia… ta nói là loại quan hệ thân mật kia.”
Hai má Hách Liên Phong đỏ lên, do dự hồi lâu rốt cục mới cúi đầu thừa nhận: “Chúng ta… Quả thật … Từng có.”
Mộ Dung Dật Phong vui mừng quá đỗi, thật là trời không phụ lòng người, rốt cục cũng để bọn họ tìm được cha Đào Yêu rồi!
Nhưng để chắc ăn, hắn vẫn tỉ mỉ hỏi: “Vậy quan hệ của hai người xảy ra từ lúc nào?”
Hách Liên Phong suy tư một lúc lâu, rốt cục cũng xác định: “Mười tám năm trước.”
Mộ Dung Dật Phong kích động đến văng cả lệ, quả nhiên, quả nhiên là hắn.
“Tại sao các người lại hỏi những thứ này?” Hách Liên phong hồ nghi.
Mộ Dung Dật Phong kéo Đào Yêu đến trước mặt ông, kích động nói: “Hầu gia, đây chính là con gái Đào Yêu của ngài.”
Hách Liên Phong vừa nghe liền đứng bật dậy, đang muốn khoát tay phủ nhận lại nghe một tiếng gầm giận dữ: “Hách Liên Phong! ! ! ! !”
Tiếng gầm này như vọng tên từ địa ngục, bao hàm lửa giận và sát khí, trong nháy mắt chấn động cả tòa nhà, nói như vậy, đây chính là công phu mọi người vẫn thường nói đến —— sư tử Hà Đông rống.
Mọi người giật mình nhìn lại, tháy một phụ nhân bề ngoài ung dung xinh đẹp, trang phục đắt tiền đứng ở cửa đại sảnh, dung mạo xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, khóe miệng có nốt ruồi nho nhỏ, mà đôi mắt như nước mùa thu đang hừng hực lửa giận.
“Hách Liên Phong, chàng còn có con riêng bên ngoài!” Miêu Kính Xuân giận đến mức đứng thẳng người, chụp lấy một bình hoa ném qua ông: “Ta hôm nay phải thay trời hành đạo, chụp chết đồ đàn ông phụ lòng như chàng!”
Hách Liên Phong vội vươn tay tiếp lấy bình hoa, vững vàng đặt ở bên cạnh, nói: “Phu nhân, nàng nghe ta giải thích…”
“Chờ chàng chết rồi giải thích sau!” Miêu Kính Xuân giận quá mất khôn, nghe cái gì cũng không thủng, vơ lấy tất cả mọi thứ bên cạnh liệng tới phía phu quân.
Cứ như vậy, hai người một dùng sức ném, một cố gắng đón, nhìn y như đang biểu diễn ảo thuật.
Mộ Dung Dật Phong không khỏi vỗ tay khen hay: “Không hổ là thiên thủ hạ liên, ngay cả góc chết khó vầy cũng chụp được, thật không biết là làm sao mà luyện ra được?”
Lúc này, một nha hoàn điềm tĩnh đi tới, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, một bên dâng trà cho bọn họ, một bên đáp: “Chuyện này đơn giản vô cùng, công tử chỉ cần lấy một vị phu nhân hiền đảm như phu nhân nhà ta là được rồi. Phu nhân của chúng ta lúc tức giận rất thích ném đồ, còn ném đồ quý đồ đắt, Hầu gia của chúng ta đau lòng không có cách nào khác, đành khổ công luyện công phu đón đồ, không ngờ về sau lại nổi danh Thiênn thủ Hách Liên khắp chốn giang hồ.”
Mọi người: “…”
Hai vợ chồng từ trước sảnh đuổi đến sau hậu viện, lại từ hậu viện đuổi vào phòng ngủ, lại từ phòng ngủ đuổi lên nóc nhà, khiến đoàn người Mộ Dung hoa hết cả mắt, miệng há to như quả trứng gà.
Hạ nhân Hầu gia dường như đã quen với cảnh này, mọi người nên quét sân thì quét sân, nên tưới hoa thì tưới hoa, nên thêm trà thì thêm trà, cuối cùng còn bày một bàn thịnh soạn rượu và thức ăn chiêu đãi khách.
Chờ mấy người Đào Yêu ăn xong, Miêu Kính Xuân cũng đuổi mệt, liền ngồi xuống, nặng nề thở dốc.
Không bao lâu, Hách Liên Phong mang vẻ mặt xanh tím khiếp đảm cũng ngồi trước mặt bà. Lúc này ông đã mất một chiếc giầy, áo cũng bị xé toang, đầu tóc cũng xốc xếch, hoàn toàn không có chút phong độ ban đầu nào.
Miêu Kính Xuân từ từ tỉnh táo lại, chất vấn: “Lại dám giấu ta nuôi tiểu tam tiểu tứ bên ngoài, con gái cũng lớn vậy rồi, còn có gì để nói?”
Hách Liên Phong kêu oan: “Phu nhân, nàng hiểu lầm rồi, cô nương này không phải là con gái ta, ta một lòng trung trinh với nàng àm.”
“Người ta cũng đã tìm tới cửa, chàng còn dám chống chế?!”
“Đúng vậy, Hầu gia, ngài mới vừa rồi cũng thừa nhận có quan hệ thân mật với Ân Vọng Tâm mà.” Mộ Dung Dật Phong làm chứng.
“Là có quan hệ thân mật, nhưng loại quan hệ thân mật này chắc chắn không thể sinh con.” Hách Liên Phong cố gắng giải thích.
Tốc độ ánh sáng như vậy, Mộ Dung Dật Phong cũng đã hiểu, lặng lẽ lấy cuốn đông cung đồ ông chủ bán đồ dạ hành lúc trước tặng, lật đến một tờ, khiêm tốn hỏi: “Hầu gia, ý ngài là lúc ấy ngài dùng tư thế này? Hay là tư thế này? Hay là cái này? … Nhưng mấy loại tư thế này yêu cầu độ mềm mại của cơ thể rất cao, Hầu gia quả nhiên là thiên phú dị thường, vãn sinh bội phục.”
Hách Liên Phong hộc máu: “Ta và Ân tiểu thư sao có thể làm chuyện như vậy chứ, ngươi đừng có ngạm máu phun người!”
“Vừa rồi ngài đã nhận rồi, bây giờ phản cung không kịp nữa đâu.” Mộ Dung Dật Phong khuyên nhủ: “Thẳng thắn được khoan hồng. “
“Ta nhận cái gì?” Hách Liên Phong vừa vội vừa nghi.
“Ngài không phải nói ngài có quan hệ thân mật với Ân Vọng Tâm sao?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
Hách Liên Phong gật đầu: “Đúng vậy, lúc ấy ta tìm đại phu, nàng ấy giẫm phải đá trượt chân, sắp ngã tới nơi, dưới tình thế cấp bách, ta chỉ có thể cầm tay nàng, giúp nàng ổn định lại… Nhưng cầm tay thì làm sao mà tòi ra đứa con chớ?”
Mộ Dung Dật Phong hồ nghi nhìn ông: “Ngài nói quan hệ thân mật là cái này á hả?”
Hách Liên Phong vội gật đầu: “Dĩ nhiên, nam nữ hữu biệt, liếc mắt cũng không dám, nói chi đến cầm tay.”
Đào Yêu khẽ nghiêng đầu: “Nam nữ không thể tùy tiện cầm tay nhau sao?”
“Dĩ nhiên có thể, chỉ là Hầu gia vô cùng cổ hủ , đương kim thế đạo, nam nữ dắt tay là lễ nghi bình thường.” Vì phúc lợi sau này của mình, Mộ Dung Dật Phong không ngại nói láo.
“Đừng có mơ dùng mấy câu này mà gạt ta,” Miêu Kính Xuân như cũ không tin, “Trừ phi chàng cho ta xem chứng cớ, nếu không ta đốt cả nhà chàng!”
Hách Liên Phong nhanh chóng rơi mồ hôi lã chã, luống cuống đi qua đi lại, một lúc lâu sau lại bỗng nhiên vỗ đầu một cái, hưng phấn nói: “Có chứng cớ , chúng ta con cái nhà Hách Liên chúng ta đều có một cái bớt hình trăng lưỡi liềm.”
Miêu Kính Xuân tỉnh ngộ: “À há, chàng nói cái bớt trên mông chàng hở?”
Hách Liên Phong xấu hổ: “Phu nhân, nàng cần gì nói rõ vậy chứ?”
“Nói cách khác, nếu trên mông Đào Yêu có một cái bớt hình trăng lưỡi liềm thì chính là con cháu nhà Hách Liên đúng không? … Được, hôm nay ta hi sinh vì mọi người mà kiểm tra một chút, Đào Yêu nàng đi theo ta!” Mộ Dung Dật Phong vừa nói vừa kéo Đào Yêu vào phòng.
Trong đại sảnh yên lặng như tờ, một lúc lâu sau, bên trong vọng ra một tiếng hét thảm.
Sau đó Đào Yêu đi ra, nói: “Ta không có bớt, không phải con cháu nhà Hách Liên.”
Hách Liên Phong rốt cục cũng giải được nghiệt oan, kích động đến mức nước mắt rơi như mưa: “Phu nhân, ta đã nói rồi mà, nàng thật sự là nữ nhân duy nhất của ta đời này.”
Miêu Kính Xuân sờ sờ đầu của hắn: “Ngoan ngoan, oan cho chàng rồi.”
Mà lúc này Mộ Dung Dật Phong cũng cúi đầu đi ra.
Cửu Tiêu chặn trước mặt hắn, hỏi: “Ngươi thấy rồi hả?”
Mộ Dung Dật Phong cắn ống tay áo, khóc rống thất thanh: “Ta, ta… Ta bị nàng ấy nhìn!”
Cửu Tiêu: “… …”
“Vậy hai người có xảy ra quan hệ gì không?”
“Không.” Trả lời xong, Bích Lạc lại cảm thấy có cái gì không đúng: “Sư huynh, sao huynh lại hỏi loại chuyện này chứ?”
Cửu Tiêu lắc đầu: “Không phải ta hỏi.”
Hai người theo ngẩng đầu nhìn theo phía tiếng nói, phát hiện một mảnh ngói trên nóc nhà bị nhấc lên, Đào Yêu và Mộ Dung Dật Phong đang ở bên trên cắn hạt dưa nghe lén.
“Các ngươi lên đấy từ lúc nào vậy?” Cửu Tiêu hỏi.
“Từ lúc các ngươi bắt đầu nói chuyện đó.” Mộ Dung Dật Phong cười cười: “Mặc dù võ công của hai chúng ta chưa ra hình dáng gì, nhưng khinh công là số một đấy.”
“Lại nghe lén, thật ti tiện.” Bích Lạc hừ lạnh một tiếng.
“Nếu không ti tiện, làm sao nghe được những nội dung kích động cỡ vầy chớ?” Mộ Dung Dật Phong vừa nói vừa đáp xuống đất cùng Đào Yêu.
Cửu Tiêu cũng không để ý tới bọn họ nữa, chỉ chuyển hướng qua Bích Lạc, hỏi: “Ra ngoài rồi muội biết đi đâu?”
Bích Lạc cười cười: “Chỉ cần trời kông sập, chỗ nào cũng là chỗ dung thân.”
“Nếu vậy, muội cùng chúng ta tới Hầu gia phủ trước đi, sau đó từ từ tính tiếp.” Cửu Tiêu khuyên nhủ.
Nghe vậy, Mộ Dung Dật Phong vội bấu lấy bả vai Cửu Tiêu, kéo hắn đến một bên, nói nhỏ: “Đại ca, huynh đây không phải là dẫn lửa thiêu thân sao? Ca ca của nàng kia chính là sư huynh của ngươi đó, chính là tên sư huynh mắt xanh mỏ đỏ lần trước muốn giết chúng ta cho bằng được đó, bây giờ hắn nhất định là đang đuổi theo nàng ta, đến lúc đó hắn đang cơn nóng giận, phập luôn chúng ta thì làm sao?”
“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?” Cửu Tiêu hỏi.
“Cách một, đuổi nàng ra ngoài, phân rõ khoảng cách.”
Cửu Tiêu yên lặng phản đối.
“Cách hai, trói chặt nàng rồi giao cho tên mắt xanh, nói không chừng còn làm thân được nè.”
Cửu Tiêu không tán thành.
“Vậy chỉ có cuối cùng một cách cuối cùng,” Mộ Dung Dật Phong chớp lấy chớp để: “Lấy nàng làm con tin, dẫn dụ ca ca của nàng tới, sau đó một lưới bắt gọn, phập luôn một thể.”
Cửu Tiêu lần này lại đồng ý: “Được, nhưng lúc Thương Thanh tới ngươi tự đối phó với hắn đi.”
Mộ Dung Dật Phong hít sâu một hơi: “Cần gì ác với người ta vậy chớ?”
Sau đó Cửu Tiêu chủ trì đại cục, thanh toán tiền sửa tường cho khách điếm rồi để bọn họ tự về phòng ngủ.
Ngày thứ hai, mấy người cùng nhau tới Hầu phủ, sau khi thông báo liền tiến vào trong đại sảnh.
Nghe đồn Hầu gia Hách Liên võ công cao cường, ngoại hiệu “Thiên thủ Hách Liên”, tốc độ tiếp ám khí nhanh như gió, quả thực là tinh thông vô cùng. Hách Liên Phong và phu nhân Miêu Kính Xuân thành thân mấy năm, vô cùng ân ái, mặc dù phu nhân chỉ sinh một nam một nữ nhưng hắn chưa bao giờ có ý định cưới vợ bé trong đầu.
“Nghe đi, là một nam nhân tốt.” Mộ dung đang đứng đợi bên trong nói: “Chắc sẽ không ở bên ngoài bội bạc tình nghĩa.”
“Cho dù thế nào cũng phải thử một chút.” Đào Yêu nhẹ giọng nói.
Đang nói, một nam tử trung niên ra khỏi phòng, chỉ thấy ông tướng mạo đường đường, phong độ có thừa, một đôi mắt lấp lánh hữu thần, mà giọng nói cũng vô cùng ưu nhã: “Không biết các vị tìm lão phu có chuyện gì?”
Xem ra người này chính là Hách Liên Phong.
Mộ Dung Dật Phong quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Hầu gia, xin hỏi ngài có biết Ân Vọng Tâm của Ân gia ở Ung Châu không?”
Mặt Hách Liên Phong hơi biến sắc: “Các người là ai?”
Mộ Dung Dật Phong cũng không trả lời mà tiếp tục hỏi: “Hầu gia xin hỏi ngài và Ân Vọng Tâm có quan hệ kia… ta nói là loại quan hệ thân mật kia.”
Hai má Hách Liên Phong đỏ lên, do dự hồi lâu rốt cục mới cúi đầu thừa nhận: “Chúng ta… Quả thật … Từng có.”
Mộ Dung Dật Phong vui mừng quá đỗi, thật là trời không phụ lòng người, rốt cục cũng để bọn họ tìm được cha Đào Yêu rồi!
Nhưng để chắc ăn, hắn vẫn tỉ mỉ hỏi: “Vậy quan hệ của hai người xảy ra từ lúc nào?”
Hách Liên Phong suy tư một lúc lâu, rốt cục cũng xác định: “Mười tám năm trước.”
Mộ Dung Dật Phong kích động đến văng cả lệ, quả nhiên, quả nhiên là hắn.
“Tại sao các người lại hỏi những thứ này?” Hách Liên phong hồ nghi.
Mộ Dung Dật Phong kéo Đào Yêu đến trước mặt ông, kích động nói: “Hầu gia, đây chính là con gái Đào Yêu của ngài.”
Hách Liên Phong vừa nghe liền đứng bật dậy, đang muốn khoát tay phủ nhận lại nghe một tiếng gầm giận dữ: “Hách Liên Phong! ! ! ! !”
Tiếng gầm này như vọng tên từ địa ngục, bao hàm lửa giận và sát khí, trong nháy mắt chấn động cả tòa nhà, nói như vậy, đây chính là công phu mọi người vẫn thường nói đến —— sư tử Hà Đông rống.
Mọi người giật mình nhìn lại, tháy một phụ nhân bề ngoài ung dung xinh đẹp, trang phục đắt tiền đứng ở cửa đại sảnh, dung mạo xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, khóe miệng có nốt ruồi nho nhỏ, mà đôi mắt như nước mùa thu đang hừng hực lửa giận.
“Hách Liên Phong, chàng còn có con riêng bên ngoài!” Miêu Kính Xuân giận đến mức đứng thẳng người, chụp lấy một bình hoa ném qua ông: “Ta hôm nay phải thay trời hành đạo, chụp chết đồ đàn ông phụ lòng như chàng!”
Hách Liên Phong vội vươn tay tiếp lấy bình hoa, vững vàng đặt ở bên cạnh, nói: “Phu nhân, nàng nghe ta giải thích…”
“Chờ chàng chết rồi giải thích sau!” Miêu Kính Xuân giận quá mất khôn, nghe cái gì cũng không thủng, vơ lấy tất cả mọi thứ bên cạnh liệng tới phía phu quân.
Cứ như vậy, hai người một dùng sức ném, một cố gắng đón, nhìn y như đang biểu diễn ảo thuật.
Mộ Dung Dật Phong không khỏi vỗ tay khen hay: “Không hổ là thiên thủ hạ liên, ngay cả góc chết khó vầy cũng chụp được, thật không biết là làm sao mà luyện ra được?”
Lúc này, một nha hoàn điềm tĩnh đi tới, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, một bên dâng trà cho bọn họ, một bên đáp: “Chuyện này đơn giản vô cùng, công tử chỉ cần lấy một vị phu nhân hiền đảm như phu nhân nhà ta là được rồi. Phu nhân của chúng ta lúc tức giận rất thích ném đồ, còn ném đồ quý đồ đắt, Hầu gia của chúng ta đau lòng không có cách nào khác, đành khổ công luyện công phu đón đồ, không ngờ về sau lại nổi danh Thiênn thủ Hách Liên khắp chốn giang hồ.”
Mọi người: “…”
Hai vợ chồng từ trước sảnh đuổi đến sau hậu viện, lại từ hậu viện đuổi vào phòng ngủ, lại từ phòng ngủ đuổi lên nóc nhà, khiến đoàn người Mộ Dung hoa hết cả mắt, miệng há to như quả trứng gà.
Hạ nhân Hầu gia dường như đã quen với cảnh này, mọi người nên quét sân thì quét sân, nên tưới hoa thì tưới hoa, nên thêm trà thì thêm trà, cuối cùng còn bày một bàn thịnh soạn rượu và thức ăn chiêu đãi khách.
Chờ mấy người Đào Yêu ăn xong, Miêu Kính Xuân cũng đuổi mệt, liền ngồi xuống, nặng nề thở dốc.
Không bao lâu, Hách Liên Phong mang vẻ mặt xanh tím khiếp đảm cũng ngồi trước mặt bà. Lúc này ông đã mất một chiếc giầy, áo cũng bị xé toang, đầu tóc cũng xốc xếch, hoàn toàn không có chút phong độ ban đầu nào.
Miêu Kính Xuân từ từ tỉnh táo lại, chất vấn: “Lại dám giấu ta nuôi tiểu tam tiểu tứ bên ngoài, con gái cũng lớn vậy rồi, còn có gì để nói?”
Hách Liên Phong kêu oan: “Phu nhân, nàng hiểu lầm rồi, cô nương này không phải là con gái ta, ta một lòng trung trinh với nàng àm.”
“Người ta cũng đã tìm tới cửa, chàng còn dám chống chế?!”
“Đúng vậy, Hầu gia, ngài mới vừa rồi cũng thừa nhận có quan hệ thân mật với Ân Vọng Tâm mà.” Mộ Dung Dật Phong làm chứng.
“Là có quan hệ thân mật, nhưng loại quan hệ thân mật này chắc chắn không thể sinh con.” Hách Liên Phong cố gắng giải thích.
Tốc độ ánh sáng như vậy, Mộ Dung Dật Phong cũng đã hiểu, lặng lẽ lấy cuốn đông cung đồ ông chủ bán đồ dạ hành lúc trước tặng, lật đến một tờ, khiêm tốn hỏi: “Hầu gia, ý ngài là lúc ấy ngài dùng tư thế này? Hay là tư thế này? Hay là cái này? … Nhưng mấy loại tư thế này yêu cầu độ mềm mại của cơ thể rất cao, Hầu gia quả nhiên là thiên phú dị thường, vãn sinh bội phục.”
Hách Liên Phong hộc máu: “Ta và Ân tiểu thư sao có thể làm chuyện như vậy chứ, ngươi đừng có ngạm máu phun người!”
“Vừa rồi ngài đã nhận rồi, bây giờ phản cung không kịp nữa đâu.” Mộ Dung Dật Phong khuyên nhủ: “Thẳng thắn được khoan hồng. “
“Ta nhận cái gì?” Hách Liên Phong vừa vội vừa nghi.
“Ngài không phải nói ngài có quan hệ thân mật với Ân Vọng Tâm sao?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
Hách Liên Phong gật đầu: “Đúng vậy, lúc ấy ta tìm đại phu, nàng ấy giẫm phải đá trượt chân, sắp ngã tới nơi, dưới tình thế cấp bách, ta chỉ có thể cầm tay nàng, giúp nàng ổn định lại… Nhưng cầm tay thì làm sao mà tòi ra đứa con chớ?”
Mộ Dung Dật Phong hồ nghi nhìn ông: “Ngài nói quan hệ thân mật là cái này á hả?”
Hách Liên Phong vội gật đầu: “Dĩ nhiên, nam nữ hữu biệt, liếc mắt cũng không dám, nói chi đến cầm tay.”
Đào Yêu khẽ nghiêng đầu: “Nam nữ không thể tùy tiện cầm tay nhau sao?”
“Dĩ nhiên có thể, chỉ là Hầu gia vô cùng cổ hủ , đương kim thế đạo, nam nữ dắt tay là lễ nghi bình thường.” Vì phúc lợi sau này của mình, Mộ Dung Dật Phong không ngại nói láo.
“Đừng có mơ dùng mấy câu này mà gạt ta,” Miêu Kính Xuân như cũ không tin, “Trừ phi chàng cho ta xem chứng cớ, nếu không ta đốt cả nhà chàng!”
Hách Liên Phong nhanh chóng rơi mồ hôi lã chã, luống cuống đi qua đi lại, một lúc lâu sau lại bỗng nhiên vỗ đầu một cái, hưng phấn nói: “Có chứng cớ , chúng ta con cái nhà Hách Liên chúng ta đều có một cái bớt hình trăng lưỡi liềm.”
Miêu Kính Xuân tỉnh ngộ: “À há, chàng nói cái bớt trên mông chàng hở?”
Hách Liên Phong xấu hổ: “Phu nhân, nàng cần gì nói rõ vậy chứ?”
“Nói cách khác, nếu trên mông Đào Yêu có một cái bớt hình trăng lưỡi liềm thì chính là con cháu nhà Hách Liên đúng không? … Được, hôm nay ta hi sinh vì mọi người mà kiểm tra một chút, Đào Yêu nàng đi theo ta!” Mộ Dung Dật Phong vừa nói vừa kéo Đào Yêu vào phòng.
Trong đại sảnh yên lặng như tờ, một lúc lâu sau, bên trong vọng ra một tiếng hét thảm.
Sau đó Đào Yêu đi ra, nói: “Ta không có bớt, không phải con cháu nhà Hách Liên.”
Hách Liên Phong rốt cục cũng giải được nghiệt oan, kích động đến mức nước mắt rơi như mưa: “Phu nhân, ta đã nói rồi mà, nàng thật sự là nữ nhân duy nhất của ta đời này.”
Miêu Kính Xuân sờ sờ đầu của hắn: “Ngoan ngoan, oan cho chàng rồi.”
Mà lúc này Mộ Dung Dật Phong cũng cúi đầu đi ra.
Cửu Tiêu chặn trước mặt hắn, hỏi: “Ngươi thấy rồi hả?”
Mộ Dung Dật Phong cắn ống tay áo, khóc rống thất thanh: “Ta, ta… Ta bị nàng ấy nhìn!”
Cửu Tiêu: “… …”