Chương : 39
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Độc nàng hạ cũng không nghiêm trọng, nhưng mặt Bích Lạc vẫn sưng đỏ không chịu nổi. Nàng ta đương nhiên không thèm cầu cứu Đào Yêu, chỉ dám trốn tiệt trong phòng không đi ra ngoài.
Lúc nàng ta đang gãi gãi mặt vì độc dược sưng ngứa, một tiếng “két” vang lên, Bích Lạc nhìn qua đã thấy Đào Yêu đứng lẳng lặng ở đó nhìn nàng ta tự bao giờ.
“Nếu ta là ngươi,” Bích Lạc nói: “Ta nhất định sẽ cười như điên.”
“Đáng tiếc ngươi không phải là ta.” Đào Yêu đáp.
“Ngươi không phải đến để cười ta sao?”
“Ngươi bị dạy dỗ đủ rồi, ta tới giải độc cho ngươi.” Đào Yêu nói xong tiền đi tới.
“Ngươi không sợ ta thừa cơ trả thù ngươi sao?” Bích Lạc hỏi.
“Không sợ.” Đào Yêu đáp.
“Vì sao?”
“Nếu ngươi làm vậy ta sẽ không giúp ngươi giải độc, vậy ngươi chỉ có thể vĩnh viễn dùng khuôn mặt sưng như cái bánh bao này mà ra ngoài đường.”
“Xem như ngươi lợi hại.” Bích Lạc cắn răng nghiến từng chữ.
Vì thế Đào Yêu bảo Bích lạc năm xuống, lấy ra một ít kem màu xanh lá trong trong, nhẹ nhàng bôi lên mặt nàng ta. Kem mát lạnh, phối với ngón tay Đào Yêu non mềm, Bích Lạc lập tức cảm thấy vô cùng dễ chịu, mà cảm giác sưng u trên mặt cũng lập tức nhạt bớt,
Qua một lúc, Bích Lạc bớt cảnh giác, bắt đầu câu được câu không mà trò chuyện với Đào Yêu: “Hôm qua ngươi rốt cục là hạ độc lúc nào vậy?”
Đào Yêu nhẹ giọng trả lời: “Ta phủ độc lên roi của ngươi, lúc ngươi rút roi về thì độc phấn cũng thuận thế rơi lên mặt ngươi.”
“Thì ra là vậy.” Bích Lạc gật đầu, không khỏi tán thượng: “Thủ pháp hạ độc của ngươi trên giang hồ cũng coi như là cao siêu đấy. Ta nhớ trước kia mẹ ta vốn muốn ta học độc, nhưng cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.”
“Vì sao?” Đào Yêu hỏi.
“Vì ta không có thiên phú dùng độc.” Bích Lạc nói.
“Dùng độc cũng cần thiên phú sao?” Đào Yêu hỏi.
Bích Lạc cười cười: “Thuở bé chuyện mẹ ta hay nghe hạ nhân bẩm báo nhất chính là cuyện ‘Tiểu thư lại bị tự mình tự độc đến choáng rồi!’ ‘Tay tiểu thư lại bị con rết độc ngài ấy nuôi cắn rồi!’ ‘Tiểu thư lại quên mình hạ độc trong miệng giếng nào rồi!’, đều là những chuyện tương tự thế, nhiều không kể xiết.”
Đào Yêu: “…”
Dừng lại một lát, Bích Lạc hơi thở dài, ấm giọng nói: “Hôm nay là ta động tay trước, thực xin lỗi… Ta, quả thực có ghen ghét nàng.”
“Vì sao?” Đào Yêu hỏi.
“Bởi vì chưa từng có ai như thế với ta.” Bích Lạc giương mắt nhìn lụa mỏng cho bên giường, nhìn xuyên qua vô số lỗ nhỏ, phảng như đang nhớ lại: “Từ nhỏ ta đã biết, những người đối tốt với ta đều có mục đích. Cha ta… Những người trên đảo cần ông ấy giúp, vì thế bọn họ đều rất tốt với ta, đều có mục đích.”
“Vậy cha nàng đối xử tốt với nàng vì cái gì?” Đào Yêu hỏi.
Bích Lạc lạnh lùng cười: “Cha ta là đệ tử của ông ngoại ta, y trăm phương ngàn kế lấy mẹ ta chính vì để ông ngoại truyền thụ toàn bộ võ công cho y. Mẹ ta qua đời tuổi hai mươi, y vô cùng bi thương trước mặt ông ngoại ta, nhưng ta lại lén thấy y một chút cũng không hề đau khổ. Mà y đối tốt với ta cũng chỉ vì diễn kịch cho ông ngoại ta xem mà thôi. Sau khi ông ngoại qua đời, y liền bày hết ra… Y không phải cha ta, y chẳng qua chỉ là ngụy quân tử, một người khiến ta thấy buồn nôn.”
Trong gian phòng im ắng, loại im ắng này mang theo cảm giác thương tâm nhàn nhạt, dường như ai đó mạnh mẽ giữ chặt lấy giọt nước mắt, không cẩn thận sẽ lỡ rơi ra.
Thật lâu sau đó Đào Yêu mới khẽ nói: “Thì ra không phải người cha nào cũng đều yêu thương con gái mình.”
Bích Lạc mang ánh mắt thấu hiểu nhìn nàng: “Nàng nghĩ đến cha nàng sao?”
Đào Yêu không trả lời, ánh mắt nàng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhìn những nơi tối om có thể che dấu cảm xúc, thật lâu sau mới lên tiếng: “Vậy chuyện Thương Thanh là sa?”
“Lúc Thương Thanh còn nhỏ đã tới ở trên đảo chúng ta, cha ta muốn ta nói với ông ngoại rằng đó là con một người bạn của y, vì thế quyết định thu làm đồ đệ. Từ lúc đầu, vì đôi mắt xanh lục của hắn nên có rất nhiều người ức hiếp hắn, dùng đủ trò đánh đập giày vò, hắn cũng không rên lấy một tiếng, chỉ nhìn người đánh đập mình, ánh mắt lạnh băng như một con rắn, nhìn chăm chú vào cổ của người đó, tìm cơ hội muốn cắm phập hàm răng xuyên qua cổ họng. Quả nhiên ba năm sau, hơn mười thi thể bị chặt nhỏ ra được tìm thấy trong rừng, đều là những người đã ức hiếp hắn… Rất đáng sợ, hình ảnh ấy quả thực rất đáng sợ.” Bích Lạc vô ý thức che cổ, trước mắt như xuất hiện những hình ảnh máu me kia.
“Vậy nàng biết hắn là ca ca cùng cha khác mẹ với nàng?” Đào Yêu hỏi.
Bích Lạc chậm rãi đáp: “Lúc hắn tính kế đuổi Cửu Tiêu ra khỏi đảo, ta vô tình nghe được hắn nói chuyện với cha ta. Thì ra lúc cha ta tuổi trẻ có gặp gỡ một cô nương nước ngoài, cùng nàng ta sinh hạ Thương Thanh. Về sau vì học võ, y bỏ rơi cô nương kia, theo đuổi mẹ ta. Sau khi kết hôn với mẹ ta, hắn liền nhận Thương Thanh về trên đảo, thu làm đồ đệ, truyền thụ võ công. Tất cả mọi người đều bị lừa, không ai nhìn ra. Bởi ngày thương y đối xử với Thương Thanh nghiêm khắc hơn ai hết, không có chút cảm tình nào, nếu Thương Thanh làm sai dù chỉ một động tác, ý thậm chí có thể đánh gãy chân hắn.
“Vậy sau đó có chuyện gì xảy ra?” Đào Yêu tiếp tục hỏi.
“Về sau cha ta luyện công tẩu hảo nhập ma, kinh mạch đứt đoạn mà chết, Thương Thanh trở thành chủ nhân trên đảo. Từ đó trở đi, ta phát hiện ra ánh mắt hắn luôn gần xa mà nhìn ta, loại ánh mắt này…” Bích Lạc không nói gì thêm nữa, môi nàng ta khẽ run: “Ta không nhịn được, nhân lúc có một nam nhân cầu hôi ta, vì để rời bỏ Thương Thanh, ta đã đồng ý. Nhưng tới gần hôn kỳ, nam tử kia lại bị ám sát, ta đi xem thi thể của hắn, liền phát hiện cả người bị chặt ngang, là thủ pháp chỉ Thương Thanh mới có. Từ lúc đó ta đã biết, đời này kiếp này hắn ta sẽ không bỏ qua cho ta. Vì thế ta thừa dịp hắn làm nhiệm vụ mà bỏ trốn, trốn đi càng xa càng tốt.”
“Làm nhiệm vụ?” Đào Yêu hỏi: “Nàng biết hắn nhận nhiệm vụ từ ai không?”
Bích Lạc lắc đầu: “Thế lực đứng sau hắn rất thần bí, nhưng có thể điều động được Thương Thanh, ta chắc rằng thế lực kia rất đáng sợ, rất lớn mạnh.”
Đào Yêu như có điều suy nghĩ mà gật đầu: “Vậy Cửu Tiêu thì sao? Hắn cũng lớn lên từ nhỏ với nàng sao?”
Bích Lạc nói: “Không phải, hắn mười tuổi mới tới đảo chúng ta, là một nam tử thần bí đưa hắn tới, muốn cha ta nhận hắn làm đồ đệ.”
Độc nàng hạ cũng không nghiêm trọng, nhưng mặt Bích Lạc vẫn sưng đỏ không chịu nổi. Nàng ta đương nhiên không thèm cầu cứu Đào Yêu, chỉ dám trốn tiệt trong phòng không đi ra ngoài.
Lúc nàng ta đang gãi gãi mặt vì độc dược sưng ngứa, một tiếng “két” vang lên, Bích Lạc nhìn qua đã thấy Đào Yêu đứng lẳng lặng ở đó nhìn nàng ta tự bao giờ.
“Nếu ta là ngươi,” Bích Lạc nói: “Ta nhất định sẽ cười như điên.”
“Đáng tiếc ngươi không phải là ta.” Đào Yêu đáp.
“Ngươi không phải đến để cười ta sao?”
“Ngươi bị dạy dỗ đủ rồi, ta tới giải độc cho ngươi.” Đào Yêu nói xong tiền đi tới.
“Ngươi không sợ ta thừa cơ trả thù ngươi sao?” Bích Lạc hỏi.
“Không sợ.” Đào Yêu đáp.
“Vì sao?”
“Nếu ngươi làm vậy ta sẽ không giúp ngươi giải độc, vậy ngươi chỉ có thể vĩnh viễn dùng khuôn mặt sưng như cái bánh bao này mà ra ngoài đường.”
“Xem như ngươi lợi hại.” Bích Lạc cắn răng nghiến từng chữ.
Vì thế Đào Yêu bảo Bích lạc năm xuống, lấy ra một ít kem màu xanh lá trong trong, nhẹ nhàng bôi lên mặt nàng ta. Kem mát lạnh, phối với ngón tay Đào Yêu non mềm, Bích Lạc lập tức cảm thấy vô cùng dễ chịu, mà cảm giác sưng u trên mặt cũng lập tức nhạt bớt,
Qua một lúc, Bích Lạc bớt cảnh giác, bắt đầu câu được câu không mà trò chuyện với Đào Yêu: “Hôm qua ngươi rốt cục là hạ độc lúc nào vậy?”
Đào Yêu nhẹ giọng trả lời: “Ta phủ độc lên roi của ngươi, lúc ngươi rút roi về thì độc phấn cũng thuận thế rơi lên mặt ngươi.”
“Thì ra là vậy.” Bích Lạc gật đầu, không khỏi tán thượng: “Thủ pháp hạ độc của ngươi trên giang hồ cũng coi như là cao siêu đấy. Ta nhớ trước kia mẹ ta vốn muốn ta học độc, nhưng cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.”
“Vì sao?” Đào Yêu hỏi.
“Vì ta không có thiên phú dùng độc.” Bích Lạc nói.
“Dùng độc cũng cần thiên phú sao?” Đào Yêu hỏi.
Bích Lạc cười cười: “Thuở bé chuyện mẹ ta hay nghe hạ nhân bẩm báo nhất chính là cuyện ‘Tiểu thư lại bị tự mình tự độc đến choáng rồi!’ ‘Tay tiểu thư lại bị con rết độc ngài ấy nuôi cắn rồi!’ ‘Tiểu thư lại quên mình hạ độc trong miệng giếng nào rồi!’, đều là những chuyện tương tự thế, nhiều không kể xiết.”
Đào Yêu: “…”
Dừng lại một lát, Bích Lạc hơi thở dài, ấm giọng nói: “Hôm nay là ta động tay trước, thực xin lỗi… Ta, quả thực có ghen ghét nàng.”
“Vì sao?” Đào Yêu hỏi.
“Bởi vì chưa từng có ai như thế với ta.” Bích Lạc giương mắt nhìn lụa mỏng cho bên giường, nhìn xuyên qua vô số lỗ nhỏ, phảng như đang nhớ lại: “Từ nhỏ ta đã biết, những người đối tốt với ta đều có mục đích. Cha ta… Những người trên đảo cần ông ấy giúp, vì thế bọn họ đều rất tốt với ta, đều có mục đích.”
“Vậy cha nàng đối xử tốt với nàng vì cái gì?” Đào Yêu hỏi.
Bích Lạc lạnh lùng cười: “Cha ta là đệ tử của ông ngoại ta, y trăm phương ngàn kế lấy mẹ ta chính vì để ông ngoại truyền thụ toàn bộ võ công cho y. Mẹ ta qua đời tuổi hai mươi, y vô cùng bi thương trước mặt ông ngoại ta, nhưng ta lại lén thấy y một chút cũng không hề đau khổ. Mà y đối tốt với ta cũng chỉ vì diễn kịch cho ông ngoại ta xem mà thôi. Sau khi ông ngoại qua đời, y liền bày hết ra… Y không phải cha ta, y chẳng qua chỉ là ngụy quân tử, một người khiến ta thấy buồn nôn.”
Trong gian phòng im ắng, loại im ắng này mang theo cảm giác thương tâm nhàn nhạt, dường như ai đó mạnh mẽ giữ chặt lấy giọt nước mắt, không cẩn thận sẽ lỡ rơi ra.
Thật lâu sau đó Đào Yêu mới khẽ nói: “Thì ra không phải người cha nào cũng đều yêu thương con gái mình.”
Bích Lạc mang ánh mắt thấu hiểu nhìn nàng: “Nàng nghĩ đến cha nàng sao?”
Đào Yêu không trả lời, ánh mắt nàng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhìn những nơi tối om có thể che dấu cảm xúc, thật lâu sau mới lên tiếng: “Vậy chuyện Thương Thanh là sa?”
“Lúc Thương Thanh còn nhỏ đã tới ở trên đảo chúng ta, cha ta muốn ta nói với ông ngoại rằng đó là con một người bạn của y, vì thế quyết định thu làm đồ đệ. Từ lúc đầu, vì đôi mắt xanh lục của hắn nên có rất nhiều người ức hiếp hắn, dùng đủ trò đánh đập giày vò, hắn cũng không rên lấy một tiếng, chỉ nhìn người đánh đập mình, ánh mắt lạnh băng như một con rắn, nhìn chăm chú vào cổ của người đó, tìm cơ hội muốn cắm phập hàm răng xuyên qua cổ họng. Quả nhiên ba năm sau, hơn mười thi thể bị chặt nhỏ ra được tìm thấy trong rừng, đều là những người đã ức hiếp hắn… Rất đáng sợ, hình ảnh ấy quả thực rất đáng sợ.” Bích Lạc vô ý thức che cổ, trước mắt như xuất hiện những hình ảnh máu me kia.
“Vậy nàng biết hắn là ca ca cùng cha khác mẹ với nàng?” Đào Yêu hỏi.
Bích Lạc chậm rãi đáp: “Lúc hắn tính kế đuổi Cửu Tiêu ra khỏi đảo, ta vô tình nghe được hắn nói chuyện với cha ta. Thì ra lúc cha ta tuổi trẻ có gặp gỡ một cô nương nước ngoài, cùng nàng ta sinh hạ Thương Thanh. Về sau vì học võ, y bỏ rơi cô nương kia, theo đuổi mẹ ta. Sau khi kết hôn với mẹ ta, hắn liền nhận Thương Thanh về trên đảo, thu làm đồ đệ, truyền thụ võ công. Tất cả mọi người đều bị lừa, không ai nhìn ra. Bởi ngày thương y đối xử với Thương Thanh nghiêm khắc hơn ai hết, không có chút cảm tình nào, nếu Thương Thanh làm sai dù chỉ một động tác, ý thậm chí có thể đánh gãy chân hắn.
“Vậy sau đó có chuyện gì xảy ra?” Đào Yêu tiếp tục hỏi.
“Về sau cha ta luyện công tẩu hảo nhập ma, kinh mạch đứt đoạn mà chết, Thương Thanh trở thành chủ nhân trên đảo. Từ đó trở đi, ta phát hiện ra ánh mắt hắn luôn gần xa mà nhìn ta, loại ánh mắt này…” Bích Lạc không nói gì thêm nữa, môi nàng ta khẽ run: “Ta không nhịn được, nhân lúc có một nam nhân cầu hôi ta, vì để rời bỏ Thương Thanh, ta đã đồng ý. Nhưng tới gần hôn kỳ, nam tử kia lại bị ám sát, ta đi xem thi thể của hắn, liền phát hiện cả người bị chặt ngang, là thủ pháp chỉ Thương Thanh mới có. Từ lúc đó ta đã biết, đời này kiếp này hắn ta sẽ không bỏ qua cho ta. Vì thế ta thừa dịp hắn làm nhiệm vụ mà bỏ trốn, trốn đi càng xa càng tốt.”
“Làm nhiệm vụ?” Đào Yêu hỏi: “Nàng biết hắn nhận nhiệm vụ từ ai không?”
Bích Lạc lắc đầu: “Thế lực đứng sau hắn rất thần bí, nhưng có thể điều động được Thương Thanh, ta chắc rằng thế lực kia rất đáng sợ, rất lớn mạnh.”
Đào Yêu như có điều suy nghĩ mà gật đầu: “Vậy Cửu Tiêu thì sao? Hắn cũng lớn lên từ nhỏ với nàng sao?”
Bích Lạc nói: “Không phải, hắn mười tuổi mới tới đảo chúng ta, là một nam tử thần bí đưa hắn tới, muốn cha ta nhận hắn làm đồ đệ.”