Chương : 44
Chuyển ngữ ♥ Bảo Trân
Beta ♥ Nhã Vy
Đào Yêu buông tờ danh sách đầy tên người xuống, bọn họ trực tiếp đi về phía kinh đô, đi tìm chân tướng.
Ba người sợ bị theo dõi, dọc đường đều chọn lối nhỏ mà đi, hành tung bí mật. Rốt cục một tháng sau đã tới gần kinh đô.
Hôm nay bọn họ tìm nơi để nghỉ ngơi thu xếp, đang chuẩn bị vào thành lại vô tình phát hiện những bức họa truy nã của họ ở ngoài cổng thành.
Trên đó viết bọn họ là hung thủ sát hại phu phụ Bột Hải Hầu, là trọng phạm bị truy nã khắp cả nước.
Ba người nhìn chằm chằmbức họa truy nã kia, yên lặng không tiếng động.
Một lúc lâu, Mộ Dung Dật Phong bỗng nhiên mở miệng: “Tại sao tiền thưởng cho hai người lại cao hơn ta , thật không công bằng!”
Đào Yêu, Cửu Tiêu “…”
Xem ra, bọn họ không thể cứ nghênh ngang vào kinh như vậy. Vì thế ba người quyết định đầu đội nón lá, dùng lụa đen rủ xuống che khuôn mặt của mình.
Lần thứ hai, tới cửa thành, còn chưa vào được thành, một quan binh liền chỉ nhìn bọn họ, hét lớn: “Mau bắt lại!”
Mộ Dung Dật Phong vừa sợ vừa nghi, chất vấn: “Có lầm không, các ngươi ngay cả mặt ta ra sao còn chưa nhìn thấy, tại sao lại bắt chúng ta?”
Bên kia trả lời: “Mười tên mang mạng đen thì có đến chín là tội phạm bị truy nã, còn một tên sót lại chính là giỡn chơi muốn ăn đòn, cứ bắt lại là chuẩn nhất, mọi người, lên!”
Nói xong một đoàn quan binh liền trực tiếp xông lên, dọa cho ba người bọn họ sợ chạy trối chết.
Hai lần vào thành đều thất bại thảm hại, ba người quyết định phân tích kỹ càng, xác định hai điều: một – không thể dùng diện mạo thật của mình để vào thành, hai – không thể mang vật che đậy, vậy thì chỉ còn cách cải trang.
Trên lệnh truy nã vẽ hai nam một nữ, vậy bọn họ sẽ cải trang thành hai nữ một nam.
Vì thế Đào Yêu dễ dàng đổi nam trang, mà Cửu Tiêu và Mộ Dung Dật Phong cũng đổi thành nữ trang.
Lần này nhất định có thể qua được, ba người nghĩ như vậy.
Nhưng quan binh thủ thành vẫn cản bọn họ lại, mê đắm nhìn Cửu Tiêu giả gái, đùa giỡn nói: “Vị mỹ nhân này, nàng tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã xuất giá chưa?”
Nhìn ám hiệu của Mộ Dung Dật Phong, Đào Yêu lặng lẽ đưa một thỏi bạc cho tên quan binh kia, đáp thay: “Nàng ầy tên Cửu nhi, năm nay hai mươi hai, ở quê đã khắc chết người chồng thứ tư, lần này đến kinh đô là để tìm người thứ năm cho nàng.”
“Chậc chậc chậc, thật đáng tiếc, nếu không phải mạng khắc phu, ta sẽ cưới nàng liền.” Quan binh kia tiếc hận rồi lắc đầu: “Thôi, các ngươi đi đi.”
Ba người thở dài, đang chuẩn bị rời đi, tên quan binh kia lại đưa tay bóp mông Cửu Tiêu một cái, thở dài nói: “Cặp mông cỡ vầy nhất định có thể sinh nở rất tốt, chỉ là vô phúc hưởng thụ, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Cơ thể Cửu Tiêu lập tức cứng đờ, nắm tay siết chặt vang lên tiếng răng rắc.
Ánh mắt Mộ Dung Dật Phong hả hê, cười nói: “Đại ca, không sao, coi như bị chó cắn mông đi, nhẫn nại, nhẫn nại.”
Cửu Tiêu: “…”
Nhờ Cửu Tiêu hy sinh, ba người rốt cục có thể tiến vào kinh thành.
Trong thành đường phố nhộn nhịp, dòng người qua lại không dứt, phố xá phồn vinh náo nhiệt, phồn hoa vô cùng.
Mộ Dung Dật Phong nhỏ giọng nói với Đào Yêu: “Mặc dù là lần đầu tiên đến kinh nhưng chúng ta nhất định phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không nên lộ vẻ ngờ nghệch… A, Đào Yêu, mau nhìn bức tranh này đi, thủ pháp thật tốt ! Ai, còn có lư hương này, tạo hình thật khác biệt! Còn có tượng điêu khắc gỗ, tay nghề thật là điêu luyện sắc sảo!”
Cửu Tiêu, Đào Yêu: “…”
Đang lúc này, một tên công tử bột quần áo hoa lệ điển hình mang theo bốn thủ hạ tới vây quanh Mộ Dung Dật Phong.
Trong mắt cười công tử kia lóe dâm quang: “Cô nương nay đã bao nhiêu xuân xanh rồi, đã xuất giá chưa?”
Đào Yêu lại tiến lên đáp thay: “Nàng năm nay hai mươi hai, ở quê đã khắc chết người chồng thứ tư, lần này đến kinh đô là để tìm người thứ năm cho nàng.”
“Hố hố, coi như nàng may mắn. Ta là con của đương kim Thừa tướng Ngô Thế Quý.” Công tử ăn chơi đưa tay vuốt guơng mặt trắng nõn của Mộ Dung Dật Phong, cười dâm nói: “Đại mỹ nhân, sau này nàng hãy cùng ta ăn sung mặc sướng đi nghen.”
Mắt thấy cái tay bẩn kia sờ soạn kung tung trên mặt mình, Mộ Dung Dật Phong nghiến răng “ken két”.
Cửu Tiêu ghé sát bên tai Mộ Dung Dật Phong, trả lại lời hắn vừa nói với mình cho hắn: “Nhẫn nại nhẫn nại.”
Mộ Dung Dật Phong: “…”
Đào Yêu cho rằng kẻ kia không nghe rõ, liền lặp lại lần nữa: “Nhưng công tử à, ngươi cưới nàng cũng sẽ bị khắc chết đấy.”
Ngô Thế Quý cười ha ha một tiếng, lộ một hàm răng trắng ngà: “Sợ quái gì, ta chỉ ăn chơi không lập gia đình…Lên, mang Đại mỹ nhân đi cho ta!”
“Dạ!” Bốn người kia tuân lệnh, vung tay áo chuẩn bị mang Mộ Dung Dật Phong trở về phủ Thừa tướng.
Mộ Dung Dật Phong đương nhiên không cam lòng thuận theo, nhưng nếu cứ một mực phản kháng trên đường cái sẽ khiến quan binh chú ý mất.
Vì thế hắn chỉ có thể cố hết sức kiềm chế bản thân.
Cửu Tiêu và Đào Yêu nắm chặt vũ khí của mình, chần chừ do dự.
Nguy cơ đang ở trước mắt, một chiếc xe ngựa hoa lệ đi tới, dừng lại. trước mặt bọn họ Bên trong truyền ra một giọng nói thanh nhã: “Ngô công tử, ngài đang làm gì đó?”
Ngô Thế Quý vừa nhìn thấy liền vội đến trước xe ngựa cúi đầu thở dài, cung kính nói: “Thì ra là Luật Vương gia, thật không cố ý, ta đang thu dọn gia nô, cản đường ngài rồi, thật sự đáng chết.”
Đào Yêu phản bác: “Chúng ta không phải là gia nô của ngươi.”
Ngô Thế Quý nhướn mày, mắng: ” Trước mặt Vương mà dám xen mồm vào sao?”
Nói xong, hắn đột nhiên giơ tay định tát Đào Yêu.
Hai mắt Mộ Dung Dật Phong bốc lửa, lặng lẽ rút thanh chủy thủ giấu trên người ra khỏi vỏ, chuẩn bị chặt bàn tay kia xuống.
Nhưng vào lúc này, Luật Vương gia trong xe ngựa bỗng nhẹ giọng ngăn Ngô Thế Quý: “Ngô công tử, ta thấy ba vị gia nô này của ngài tướng mạo không tệ, có thể nhường những kẻ này lại cho lão phu hay không?”
Ngô Thế Quý nào dám nói chữ “Không”, vội đáp: “Có thể vào mắt Vương gia thật sự là vinh hạnh to lớn của bọn họ, vậy tại hạ để bọn họ lại đây… Vương gia, ta còn có việc, đi trước một bước.”
Nói xong, Ngô Thế Quý liền dẫn bốn tên tay sai ỉu xìu chạy mất.
Đào Yêu ngẩng đầu muốn nhìn rõ người trong xe ngựa.
Nhưng tấm màng trên cửa đã che mất hơn nửa mặt Luật Vương gia, căn bản không thể nào nhìn rõ diện mạo của hắn.
Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn khiến người ta cảm nhận được khí chất cao quý.
Đào Yêu đang sững sờ, lại nghe vị Luật Vương gia kia nói nhẹ một câu.
“Mọi việc ở kinh đô đều phải cẩn thận.”
Sau đó ngựa hí vang một tiếng, vững vàng nhanh chóng kéo xe ngựa đi.
Ánh mắt Đào Yêu vẫn nhìn chăm chú vào chiếc xe ngựa kia thật lâu, cho đến khi nó biến mất ở đầu khúc quanh cũng chưa lấy lại tinh thần.
Mà Cửu Tiêu thì vẫn cúi thấp đầu, mặc nhiên không nói.
Mặc dù đến kinh đô nhưng tất thảy vẫn cần bàn bạc kỹ lưỡng, vì thế chuyện cần giải quyết trước mắt chính là chuyện ăn uống.
Ba người mặc dù đã cải trang nhưng nếu ở lâu trong khách sạn, vẫn sẽ gặp nguy hiểm, vì thế sau khi bỏ phiếu biểu quyết, bọn họ nhất trí đồng ý vào kỹ viện ở.
Một vị công tử mang theo hai mỹ nhân đi kỹ viện tìm thú vui cũng không phải là chuyện hiếm có khó tìm, sẽ không khiến cho người khác chú ý. Hơn nữa bản thân kỹ viện là chỗ rất phức tạp, nói không chừng bọn họ còn có thể moi ra một chút tin tức từ đó.
Kinh đô có tất thảy mười kỹ viện, Dung Hương viện đứng hàng thứ năm, ở đó sẽ không đến nỗi bị chú ý như hai kỹ viện đứng đầu, cũng sẽ không rồng rắn lẫn lộn như những kỹ viện nhỏ, bởi thế đây là chỗ thích hợp nhất cho bọn họ ẩn núp.
Sau khi quyết định xong, ba người liền đi vào Hương Dung viện.
Đến tiếp đãi bọn họ là một tú bà tuổi chừng ba mươi, mặt mày diễm lệ, giơ tay nhấc chân đều quyến rũ động lòng người. Một thân sa y đỏ thắm như một ngọn lửa, nhìn rất chói mắt.
Bà ta lấy cái quạt tròn, nhẹ nhàng vung về phía trước, một mùi thơm ngào ngạt liền phất tới mặt bọn họ, mùi thơm nức mũi.
Đầu tiên nhìn thấy Đào Yêu, bà ta đầu tiên là ngây ra một lúc, nhưng vẻ kinh ngạc kia rất nhanh đã bị nụ cười che mất: “Vị công tử này, ta tên là Dung nương, ngươi hôm nay đến tìm cô nương hay là muốn bán hai vị cô nương này ?”
Đào Yêu đang muốn trả lời, lại bị Mộ Dung Dật Phong ngăn lại, thì thầm cái gì đó với nàng.
Đào Yêu gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý Mộ Dung Dật Phong, sau đó nàng chuyển hướng nói với Dung nương: “Vậy hai người này, mời bà ra giá.”
Dung nương tiến lại gần, cao thấp trái phải đánh giá Cửu Tiêu, nói: “Vị cô nương này vóc người cao gầy, lãnh nhược băng sương, đúng là băng mỹ nhân, ta ra giá một ngàn lượng bạc.”
“Vậy còn nàng ấy?” Đào Yêu chỉ vào Mộ Dung Dật Phong hỏi.
Dung nương lại đánh giá trên dưới cao thấp Mộ Dung Dật Phong một chút, nói: “Vị cô nương này mi mục như vẽ, thanh tú trong sáng, ta ra giá hai nghìn lượng bạc.”
Mộ Dung Dật Phong hớn hở nhảy nhót, hắn nhẹ giọng nói bên tai Cửu Tiêu: “Thật ngại quá, mặc dù tiền thưởng trên lệnh truy nã của huynh cao hơn nhưng cơ thể của ta đáng giá gấp mười lần huynh.”
Đào Yêu nghi ngờ: “Tại sao giá tiền của nàng ta lại cao hơn?”
Dung nương lại phe phẩy quạt, mắt chớp chớp: “Huynh nghĩ đi, vị cô nương này chẳng những có thể lấy làm danh kỹ, cho nàng thay nam trang còn có thể trở thành một gã tiểu quan xinh đẹp, một người đóng được hai vai, giá tiền đương nhiên là cao hơn.”
“Ầm” một tiếng, Mộ Dung Dật Phong ngã ngửa không đứng lên được.
Nhiệm vụ hoàn thành, Đào Yêu bắt đầu nói với Dung nương những điều đã sớm chuẩn bị: “Đây là hai tiểu thiếp ta trên đường buôn bán mua được, nhưng trong nhà đã có vợ, bây giờ mang về nhà cũng không tốt, vì thế thời gian này muốn ở tạm chỗ của bà. Dĩ nhiên bạc cũng theo đó mà trả.”
Dung nương cũng là người sảng khoái, cái gì cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Ở chỗ chúng ta đây là mười lượng bạc một đêm, chưa tính tiền cơm, chỉ cần đúng hạn trả tiền, muốn ở bao lâu tùy công tử. Dĩ nhiên, nếu như công tử bỗng dưng chán ăn hai món chính này cũng có thể đổi khẩu vị với người trong viện chúng ta.. Được rồi, không quấy rầy các vị mua vui, ta đi trước.”
Nói xong, Dung nương dặn dò nha hoàn hầu hạ ba người thật tốt, sau đó liền lui ra.
Sa y đỏ thẩm đi một mạch qua hành lang dài, sân nhỏ, thang lầu, cuối cùng đi tới một gian phòng trong góc hẻo lánh của phòng khách hậu viện.
Dung nương đẩy cửa lớn ra, ánh mặt trời trong nháy mắt tràn vào trong đó, thổi bay mùi rượu trong phòng.
Dung nương nhẹ giọng nói: “Nàng ấy tới “
Theo tiếng nói đó, một chén rượu Bạch Ngọc rơi xuống trên mặt đất, vỡ vụn.
Beta ♥ Nhã Vy
Đào Yêu buông tờ danh sách đầy tên người xuống, bọn họ trực tiếp đi về phía kinh đô, đi tìm chân tướng.
Ba người sợ bị theo dõi, dọc đường đều chọn lối nhỏ mà đi, hành tung bí mật. Rốt cục một tháng sau đã tới gần kinh đô.
Hôm nay bọn họ tìm nơi để nghỉ ngơi thu xếp, đang chuẩn bị vào thành lại vô tình phát hiện những bức họa truy nã của họ ở ngoài cổng thành.
Trên đó viết bọn họ là hung thủ sát hại phu phụ Bột Hải Hầu, là trọng phạm bị truy nã khắp cả nước.
Ba người nhìn chằm chằmbức họa truy nã kia, yên lặng không tiếng động.
Một lúc lâu, Mộ Dung Dật Phong bỗng nhiên mở miệng: “Tại sao tiền thưởng cho hai người lại cao hơn ta , thật không công bằng!”
Đào Yêu, Cửu Tiêu “…”
Xem ra, bọn họ không thể cứ nghênh ngang vào kinh như vậy. Vì thế ba người quyết định đầu đội nón lá, dùng lụa đen rủ xuống che khuôn mặt của mình.
Lần thứ hai, tới cửa thành, còn chưa vào được thành, một quan binh liền chỉ nhìn bọn họ, hét lớn: “Mau bắt lại!”
Mộ Dung Dật Phong vừa sợ vừa nghi, chất vấn: “Có lầm không, các ngươi ngay cả mặt ta ra sao còn chưa nhìn thấy, tại sao lại bắt chúng ta?”
Bên kia trả lời: “Mười tên mang mạng đen thì có đến chín là tội phạm bị truy nã, còn một tên sót lại chính là giỡn chơi muốn ăn đòn, cứ bắt lại là chuẩn nhất, mọi người, lên!”
Nói xong một đoàn quan binh liền trực tiếp xông lên, dọa cho ba người bọn họ sợ chạy trối chết.
Hai lần vào thành đều thất bại thảm hại, ba người quyết định phân tích kỹ càng, xác định hai điều: một – không thể dùng diện mạo thật của mình để vào thành, hai – không thể mang vật che đậy, vậy thì chỉ còn cách cải trang.
Trên lệnh truy nã vẽ hai nam một nữ, vậy bọn họ sẽ cải trang thành hai nữ một nam.
Vì thế Đào Yêu dễ dàng đổi nam trang, mà Cửu Tiêu và Mộ Dung Dật Phong cũng đổi thành nữ trang.
Lần này nhất định có thể qua được, ba người nghĩ như vậy.
Nhưng quan binh thủ thành vẫn cản bọn họ lại, mê đắm nhìn Cửu Tiêu giả gái, đùa giỡn nói: “Vị mỹ nhân này, nàng tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã xuất giá chưa?”
Nhìn ám hiệu của Mộ Dung Dật Phong, Đào Yêu lặng lẽ đưa một thỏi bạc cho tên quan binh kia, đáp thay: “Nàng ầy tên Cửu nhi, năm nay hai mươi hai, ở quê đã khắc chết người chồng thứ tư, lần này đến kinh đô là để tìm người thứ năm cho nàng.”
“Chậc chậc chậc, thật đáng tiếc, nếu không phải mạng khắc phu, ta sẽ cưới nàng liền.” Quan binh kia tiếc hận rồi lắc đầu: “Thôi, các ngươi đi đi.”
Ba người thở dài, đang chuẩn bị rời đi, tên quan binh kia lại đưa tay bóp mông Cửu Tiêu một cái, thở dài nói: “Cặp mông cỡ vầy nhất định có thể sinh nở rất tốt, chỉ là vô phúc hưởng thụ, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Cơ thể Cửu Tiêu lập tức cứng đờ, nắm tay siết chặt vang lên tiếng răng rắc.
Ánh mắt Mộ Dung Dật Phong hả hê, cười nói: “Đại ca, không sao, coi như bị chó cắn mông đi, nhẫn nại, nhẫn nại.”
Cửu Tiêu: “…”
Nhờ Cửu Tiêu hy sinh, ba người rốt cục có thể tiến vào kinh thành.
Trong thành đường phố nhộn nhịp, dòng người qua lại không dứt, phố xá phồn vinh náo nhiệt, phồn hoa vô cùng.
Mộ Dung Dật Phong nhỏ giọng nói với Đào Yêu: “Mặc dù là lần đầu tiên đến kinh nhưng chúng ta nhất định phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không nên lộ vẻ ngờ nghệch… A, Đào Yêu, mau nhìn bức tranh này đi, thủ pháp thật tốt ! Ai, còn có lư hương này, tạo hình thật khác biệt! Còn có tượng điêu khắc gỗ, tay nghề thật là điêu luyện sắc sảo!”
Cửu Tiêu, Đào Yêu: “…”
Đang lúc này, một tên công tử bột quần áo hoa lệ điển hình mang theo bốn thủ hạ tới vây quanh Mộ Dung Dật Phong.
Trong mắt cười công tử kia lóe dâm quang: “Cô nương nay đã bao nhiêu xuân xanh rồi, đã xuất giá chưa?”
Đào Yêu lại tiến lên đáp thay: “Nàng năm nay hai mươi hai, ở quê đã khắc chết người chồng thứ tư, lần này đến kinh đô là để tìm người thứ năm cho nàng.”
“Hố hố, coi như nàng may mắn. Ta là con của đương kim Thừa tướng Ngô Thế Quý.” Công tử ăn chơi đưa tay vuốt guơng mặt trắng nõn của Mộ Dung Dật Phong, cười dâm nói: “Đại mỹ nhân, sau này nàng hãy cùng ta ăn sung mặc sướng đi nghen.”
Mắt thấy cái tay bẩn kia sờ soạn kung tung trên mặt mình, Mộ Dung Dật Phong nghiến răng “ken két”.
Cửu Tiêu ghé sát bên tai Mộ Dung Dật Phong, trả lại lời hắn vừa nói với mình cho hắn: “Nhẫn nại nhẫn nại.”
Mộ Dung Dật Phong: “…”
Đào Yêu cho rằng kẻ kia không nghe rõ, liền lặp lại lần nữa: “Nhưng công tử à, ngươi cưới nàng cũng sẽ bị khắc chết đấy.”
Ngô Thế Quý cười ha ha một tiếng, lộ một hàm răng trắng ngà: “Sợ quái gì, ta chỉ ăn chơi không lập gia đình…Lên, mang Đại mỹ nhân đi cho ta!”
“Dạ!” Bốn người kia tuân lệnh, vung tay áo chuẩn bị mang Mộ Dung Dật Phong trở về phủ Thừa tướng.
Mộ Dung Dật Phong đương nhiên không cam lòng thuận theo, nhưng nếu cứ một mực phản kháng trên đường cái sẽ khiến quan binh chú ý mất.
Vì thế hắn chỉ có thể cố hết sức kiềm chế bản thân.
Cửu Tiêu và Đào Yêu nắm chặt vũ khí của mình, chần chừ do dự.
Nguy cơ đang ở trước mắt, một chiếc xe ngựa hoa lệ đi tới, dừng lại. trước mặt bọn họ Bên trong truyền ra một giọng nói thanh nhã: “Ngô công tử, ngài đang làm gì đó?”
Ngô Thế Quý vừa nhìn thấy liền vội đến trước xe ngựa cúi đầu thở dài, cung kính nói: “Thì ra là Luật Vương gia, thật không cố ý, ta đang thu dọn gia nô, cản đường ngài rồi, thật sự đáng chết.”
Đào Yêu phản bác: “Chúng ta không phải là gia nô của ngươi.”
Ngô Thế Quý nhướn mày, mắng: ” Trước mặt Vương mà dám xen mồm vào sao?”
Nói xong, hắn đột nhiên giơ tay định tát Đào Yêu.
Hai mắt Mộ Dung Dật Phong bốc lửa, lặng lẽ rút thanh chủy thủ giấu trên người ra khỏi vỏ, chuẩn bị chặt bàn tay kia xuống.
Nhưng vào lúc này, Luật Vương gia trong xe ngựa bỗng nhẹ giọng ngăn Ngô Thế Quý: “Ngô công tử, ta thấy ba vị gia nô này của ngài tướng mạo không tệ, có thể nhường những kẻ này lại cho lão phu hay không?”
Ngô Thế Quý nào dám nói chữ “Không”, vội đáp: “Có thể vào mắt Vương gia thật sự là vinh hạnh to lớn của bọn họ, vậy tại hạ để bọn họ lại đây… Vương gia, ta còn có việc, đi trước một bước.”
Nói xong, Ngô Thế Quý liền dẫn bốn tên tay sai ỉu xìu chạy mất.
Đào Yêu ngẩng đầu muốn nhìn rõ người trong xe ngựa.
Nhưng tấm màng trên cửa đã che mất hơn nửa mặt Luật Vương gia, căn bản không thể nào nhìn rõ diện mạo của hắn.
Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn khiến người ta cảm nhận được khí chất cao quý.
Đào Yêu đang sững sờ, lại nghe vị Luật Vương gia kia nói nhẹ một câu.
“Mọi việc ở kinh đô đều phải cẩn thận.”
Sau đó ngựa hí vang một tiếng, vững vàng nhanh chóng kéo xe ngựa đi.
Ánh mắt Đào Yêu vẫn nhìn chăm chú vào chiếc xe ngựa kia thật lâu, cho đến khi nó biến mất ở đầu khúc quanh cũng chưa lấy lại tinh thần.
Mà Cửu Tiêu thì vẫn cúi thấp đầu, mặc nhiên không nói.
Mặc dù đến kinh đô nhưng tất thảy vẫn cần bàn bạc kỹ lưỡng, vì thế chuyện cần giải quyết trước mắt chính là chuyện ăn uống.
Ba người mặc dù đã cải trang nhưng nếu ở lâu trong khách sạn, vẫn sẽ gặp nguy hiểm, vì thế sau khi bỏ phiếu biểu quyết, bọn họ nhất trí đồng ý vào kỹ viện ở.
Một vị công tử mang theo hai mỹ nhân đi kỹ viện tìm thú vui cũng không phải là chuyện hiếm có khó tìm, sẽ không khiến cho người khác chú ý. Hơn nữa bản thân kỹ viện là chỗ rất phức tạp, nói không chừng bọn họ còn có thể moi ra một chút tin tức từ đó.
Kinh đô có tất thảy mười kỹ viện, Dung Hương viện đứng hàng thứ năm, ở đó sẽ không đến nỗi bị chú ý như hai kỹ viện đứng đầu, cũng sẽ không rồng rắn lẫn lộn như những kỹ viện nhỏ, bởi thế đây là chỗ thích hợp nhất cho bọn họ ẩn núp.
Sau khi quyết định xong, ba người liền đi vào Hương Dung viện.
Đến tiếp đãi bọn họ là một tú bà tuổi chừng ba mươi, mặt mày diễm lệ, giơ tay nhấc chân đều quyến rũ động lòng người. Một thân sa y đỏ thắm như một ngọn lửa, nhìn rất chói mắt.
Bà ta lấy cái quạt tròn, nhẹ nhàng vung về phía trước, một mùi thơm ngào ngạt liền phất tới mặt bọn họ, mùi thơm nức mũi.
Đầu tiên nhìn thấy Đào Yêu, bà ta đầu tiên là ngây ra một lúc, nhưng vẻ kinh ngạc kia rất nhanh đã bị nụ cười che mất: “Vị công tử này, ta tên là Dung nương, ngươi hôm nay đến tìm cô nương hay là muốn bán hai vị cô nương này ?”
Đào Yêu đang muốn trả lời, lại bị Mộ Dung Dật Phong ngăn lại, thì thầm cái gì đó với nàng.
Đào Yêu gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý Mộ Dung Dật Phong, sau đó nàng chuyển hướng nói với Dung nương: “Vậy hai người này, mời bà ra giá.”
Dung nương tiến lại gần, cao thấp trái phải đánh giá Cửu Tiêu, nói: “Vị cô nương này vóc người cao gầy, lãnh nhược băng sương, đúng là băng mỹ nhân, ta ra giá một ngàn lượng bạc.”
“Vậy còn nàng ấy?” Đào Yêu chỉ vào Mộ Dung Dật Phong hỏi.
Dung nương lại đánh giá trên dưới cao thấp Mộ Dung Dật Phong một chút, nói: “Vị cô nương này mi mục như vẽ, thanh tú trong sáng, ta ra giá hai nghìn lượng bạc.”
Mộ Dung Dật Phong hớn hở nhảy nhót, hắn nhẹ giọng nói bên tai Cửu Tiêu: “Thật ngại quá, mặc dù tiền thưởng trên lệnh truy nã của huynh cao hơn nhưng cơ thể của ta đáng giá gấp mười lần huynh.”
Đào Yêu nghi ngờ: “Tại sao giá tiền của nàng ta lại cao hơn?”
Dung nương lại phe phẩy quạt, mắt chớp chớp: “Huynh nghĩ đi, vị cô nương này chẳng những có thể lấy làm danh kỹ, cho nàng thay nam trang còn có thể trở thành một gã tiểu quan xinh đẹp, một người đóng được hai vai, giá tiền đương nhiên là cao hơn.”
“Ầm” một tiếng, Mộ Dung Dật Phong ngã ngửa không đứng lên được.
Nhiệm vụ hoàn thành, Đào Yêu bắt đầu nói với Dung nương những điều đã sớm chuẩn bị: “Đây là hai tiểu thiếp ta trên đường buôn bán mua được, nhưng trong nhà đã có vợ, bây giờ mang về nhà cũng không tốt, vì thế thời gian này muốn ở tạm chỗ của bà. Dĩ nhiên bạc cũng theo đó mà trả.”
Dung nương cũng là người sảng khoái, cái gì cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Ở chỗ chúng ta đây là mười lượng bạc một đêm, chưa tính tiền cơm, chỉ cần đúng hạn trả tiền, muốn ở bao lâu tùy công tử. Dĩ nhiên, nếu như công tử bỗng dưng chán ăn hai món chính này cũng có thể đổi khẩu vị với người trong viện chúng ta.. Được rồi, không quấy rầy các vị mua vui, ta đi trước.”
Nói xong, Dung nương dặn dò nha hoàn hầu hạ ba người thật tốt, sau đó liền lui ra.
Sa y đỏ thẩm đi một mạch qua hành lang dài, sân nhỏ, thang lầu, cuối cùng đi tới một gian phòng trong góc hẻo lánh của phòng khách hậu viện.
Dung nương đẩy cửa lớn ra, ánh mặt trời trong nháy mắt tràn vào trong đó, thổi bay mùi rượu trong phòng.
Dung nương nhẹ giọng nói: “Nàng ấy tới “
Theo tiếng nói đó, một chén rượu Bạch Ngọc rơi xuống trên mặt đất, vỡ vụn.