Chương : 53
Chuyển ngữ ♥ Xuyên nhi
Beta ♥ Lặng Thầm
Hoàng cung
Nhờ mama chăm sóc thật tốt cho Cửu Tiêu, Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu muốn vào cung ngay lập tức.
Bởi vì hai người làm việc ở hai nơi khác nhau nên phải tách nhau ra trước khi vào cung.
Tại cửa cung, Mộ Dung Dật Phong lấy một cái còi được làm bằng sứ đặt vào trong tay Đào yêu, dặn dò: “Nếu như gặp phải nguy hiểm, nhất định phải liên lạc với ta, hiểu chưa?”
“Nhưng Hoàng cung lớn như vậy…” Tiếng nói của Đào Yêu dần dần nhỏ lại.
Mộ Dung Dật Phong nói khẽ: “Ít nhất nàng cũng sẽ biết được ta đang trên đường chạy tới chỗ nàng.”
Ngón tay Đào Yêu vuốt ve cái còi nhỏ, bên ngoài được làm bằng sứ bóng loáng tinh tế, tỉ mỉ, nàng liên tục gật đầu: “Ta biết rồi.”
Người dẫn đầu của bọn hắn đã không còn kiên nhẫn được nữa, không ngừng thúc dục, vì vậy Đào Yêu cười cười với Mộ Dung Dật Phong, chuẩn bị bước vào cửa cung.
Nhưng vừa mới di chuyển bước chân một chút, Mộ Dung Dật Phong liền nắm lấy tay Đào Yêu kéo nàng vào trong ngực mình, ôm nàng thật chặt.
“Mộ Dung…” Đào Yêu không biết phải làm sao.
“Đào Yêu…” Mộ Dung Dật Phong đưa miệng đến gần tai nàng, hơi thở của hắn phả lên trên vành tai trắng nõn như bạch ngọc. Giọng nói của hắn rất nhẹ nhưng lại kiên định hứa hẹn: “Bất luận thế nào, ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng, mãi mãi sẽ như vậy.”
Nói xong, hắn chủ động buông Đào Yêu ra, để nàng tiến vào cung.
“Ngươi, tên tiểu tử này, đã là thái giám, còn vọng tưởng lấy được vợ!”
“Ngươi đừng có đánh rắm nữa đi!”
“Tiểu tử chết tiệt, dám tranh luận cùng ta, ta cho ngươi đi đổ bô.”
“Á, công công, đừng đánh vào đầu của ta, sẽ làm tóc của ta bị rối đấy!”
Nghe Mộ Dung Dật Phong và vị chủ quản công công kia đối thoại, Đào Yêu nở nụ cười.
Hoàng cung là nơi mà tất cả cung điện đều được bao quanh bởi một tường thành màu đỏ cao lớn.
Vô số cung điện lớn nhỏ, vàng son lộng lẫy.
Đình đài, lầu các, cầu nhỏ, nước chảy tĩnh mịch.
Còn có hành lang thềm ngọc, càng thêm nhàn nhạt ánh lên vô số hình ảnh hoa lệ.
Tất cả đều thật xinh đẹp, nhưng trong lòng Đào Yêu lại cảm thấy buồn bực.
Nàng nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm trong hoàng cung nhưng cũng thật nặng nề.
Ngay lúc này, Đào Yêu hiểu rõ nơi này không thích hợp với mình.
Trải qua một loạt kiểm tra, Đào Yêu được phân đến Cảnh Thanh cung hầu hạ Trần Phi nương nương.
Theo lệ cũ, cung nữ mới tới nhất định sẽ bị khi dễ, sỉ nhục, Đào Yêu cũng không ngoại lệ.
Cho nên khi nàng vào Cảnh Thanh cung không được bao lâu. Nàng đã bị Đại cung nữ Tiểu Trân đánh đòn phủ đầu để ra oai, bắt nàng chuyển rương đồ.
Rương đồ được làm từ gỗ trầm hương, hơn nữa bên trong còn chứa nhiều đồ đạc rất nặng. Vốn tưởng sẽ làm Đào Yêu khóc sướt mướt, kêu khổ phải mở miệng cầu xin tha thứ. Nhưng Tiểu Trân không ngờ, cung nữ này người gầy tong teo như thế lại có thể một tay nâng chiếc rương lên, đi như bay từ gian phòng này xuyên thẳng đến gian phòng kia, chỉ thấy toàn bộ người đứng xem trò vui đều xem đến rớt cả con mắt, tất cả đều quên nhặt lên.
Xem ra sức lực trời sinh hơn người, Tiểu Trân không phục, đã vụng trộm đem con vẹt mà Trần Phi nương nương rất yêu quý thả ra, hơn nữa còn vu oan cho Đào Yêu, nói là do nàng thả, bức nàng phải quỳ xuống trước mặt mình, nếu không sẽ đem chuyện này nói ra.
Đào Yêu không nói hai lời, trực tiếp dùng khinh công bay lên nóc nhà, thoải mái nhàn nhã đem con vẹt kia bắt về. Ngoài việc đó ra còn thuận tiện đem quả cầu bị đá lên trên từ hôm trước, con diều năm trước bị gió thổi bay, cùng với cái yếm không biết của ai làm rơi mất toàn bộ nhặt xuống, làm cho mọi người ở Cảnh Thanh cung bội phục sát đất.
Tiểu Trân phẫn nộ không thôi, xuất ra đòn sát thủ, đem son phấn của Trần Phi nương nương phải mời người đặc chế giấu vào trong chăn của Đào Yêu, tiếp đó ở trước mặt Trần Phi nương nương tố cáo, nói Đào Yêu tay chân không sạch sẽ, vào cung ngày đầu tiên mà đã dám trộm đồ phải nghiêm trị. Nhưng Trần Phi nương nương không kiên nhẫn liền đưa tay chỉ đến gương trang điểm nói, ngươi cho là mắt của ta bị mù sao, son phấn của ta vẫn còn ở đây. Tiểu Trân vừa sợ, vừa nghi ngờ nhìn về phía Đào Yêu, trên mặt nàng vẫn lãnh đạm như trước giống như không có việc gì xảy ra.
Tiểu Trân giận không thở được, ngã bệnh liệt giường không dậy nổi.
Kể từ đó công việc của nàng do Đào Yêu tiếp quản. Công việc của Tiểu Trân cũng rất nhẹ nhàng, chỉ việc mỗi ngày đi theo sau lưng Trần Phi nương nương, mùa hè quạt mát, mùa đông chắn gió, thoáng chốc hy sinh tuổi xuân của mình tôn lên vẻ đẹp của Trần phi. Việc này đối với Đào Yêu cũng không quá khó khăn, bởi vậy nàng làm rất thành thạo.
Trong Hoàng cung nhiều nhất chính là nữ nhân, tam cung Lục Viện bảy mươi hai phi Tần, quả thực đây đúng là thế giới của nữ nhân.
Điều đáng sợ nhất đó là cùng hầu hạ chung một người nam nhân, bởi vậy tranh giành tình cảm giống như cơm bữa, mỗi ngày đều không thể thiếu.
Bình thường lúc làm việc, nghe các cung nữ buôn chuyện, ngôi vị Hoàng hậu đến nay vẫn chưa xác định, mà Hoàng thượng ở trên cao thái độ đối với mỗi vị phi tử của mình đều rất lạnh nhạt, chỉ sợ là bị đoạn tay áo chi phích.
Bởi vì vậy mà…những phi tử này mỗi ngày đều rất nhàm chán, ăn no không có việc gì làm thì lại đi dạo, bắt gặp một người thì cắn một người, bắt được một đôi thì giết một đôi, bắt được ba người thì không cần đánh, trực tiếp đánh rồi treo lên.
Đầu mùa hạ, ban ngày thời tiết càng thêm nóng bức, thời gian phi tần xung đột càng nhiều.
Giữa trưa hôm nay, vừa cơm nước xong xuôi, đã nhận được tin báo là Lý phi đang trên đường tới Cảnh Thanh cung. Tin tức vừa đến, Trần phi lập tức mệnh lệnh cho tất cả mọi người từ cao đến thấp trong Cảnh Thanh cung nghênh đón, nghiêm chỉnh đối phó, trên tay cầm các loại chổi, chổi lông gà, các loại kim thêu để hộ thân .
Sau nửa chén trà nhỏ, Lý phi đã xuất hiện.
Trước khi giao chiến, hai người nắm tay lấy lòng trước sau đó cùng vào chỗ ngồi, mở miệng kêu một tiếng tỷ tỷ muội muội ngọt đến não nùng, thiếu chút nữa làm cho hai người đứng bên cạnh đem cơm trưa phun ra hết.
Nghi thức xã giao hoàn thành, Lý phi bắt đầu bắn ra mũi tên lạnh ngắt, tay của nàng giơ lên không trung, trên cổ tay trắng ngần lộ ra một chiếc vòng ngọc óng ánh sáng long lanh cười nói: “Cái tay này của muội không biết sao lại nặng như vậy, thì ra là do cái vòng tay trước đó vài ngày Hoàng Thượng ban cho muội, aiz, đúng rồi tỷ tỷ, nghe nói Hoàng Thượng hình như chưa ban gì cho tỷ? Ai nha nha, thật sự là không có ý tứ gì cả, lại khổ cho tỷ tỷ rồi.”
Trần phi cũng không phải là đèn cạn dầu, cũng vươn tay lên vuốt tóc, làm lộ ra khuyên tai ngọc màu đỏ, đề cao giọng nói: “Muội Muội ngươi vừa mới nói cái gì sao ta không nghe rõ gì cả? Muội muội cũng đừng trách móc Hoàng thượng bởi vì người đã ban cho tỷ tỷ bộ khuyên tai này, người còn nói chỉ cần tỷ tỷ đeo nó thì lúc nào cũng có thể nghe thấy giọng nói của người, vừa rồi là do tỷ tỷ chăm chú lắng nghe giọng nói của Hoàng Thượng nên không để ý đến lời muội muội.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.” Lý phi cũng không nóng vội, cười run rẩy cả người “Đúng thế, tỷ tỷ cũng đã lớn tuổi rồi, đôi khi không nghe thấy rõ cũng là chuyện bình thường.”
“Ah ha ha ha ha ha ha ha.” Trần phi cũng không nóng giận, cười đến quyến rũ động lòng người: “ Tuổi tác của nữ nhân có thể không được chuẩn lắm, giống như muội muội đây tuổi không lớn lắm nhưng mặt chỉ hơi động một chút đã đầy nếp nhăn rồi, con muỗi, con ong mật nhìn thấy cũng phải đi đường vòng, nếu không mạng nhỏ cũng không lo nổi.”
Lý phi tiếp tục nói: “Ôi muội nói tỷ tỷ nghe, ai nói là tuổi tác của nữ nhân không được chuẩn. Tỷ tỷ đã gặp qua một lão bà nào có thể sinh con không? Aiz, tỷ tỷ nói như vậy ngược lại đã nhắc nhở muội, nhìn tỷ tỷ tuy còn trẻ tuổi nhưng bụng lại không trẻ chút nào, đã tiến cung nhiều năm như vậy rồi, đến bây giờ còn chưa sinh hạ được đứa con trai nào mà ngay cả con gái cũng không có, về sau lại càng không thể sinh ra được rồi.”
Mặc dù chủ nhân của mình ở bên trong đấu đá lửa nóng ngập trời nhưng bên ngoài hành lang hạ nhân hầu hạ chủ tử hai bên lại ngồi cạnh nhau cắn hạt dưa trò chuyện rất vui vẻ.
Người của Lý phi hỏi: “ Hoàng thượng đã bao lâu rồi không đến chỗ của các người thế?”
Người của Trần phi bên này bắt đầu đếm ngón tay: “ Ít nhất cũng một tháng rồi đó nha.”
Người bên Trần phi tiếp lời: “Aiz, vòng tay nương nương các người đeo thật sự là do Hoàng Thượng ban cho sao?”
Người bên Lý phi cười cười nói: “Làm sao có thể như vậy, đó là đồ nương nương mang từ nhà mẹ đẻ của mình đi đấy…Đúng rồi chuyện chiếc khuyên tai của nương nương nhà các người là sao vậy?”
Người của Trần phi bên này nhìn trái nhìn phải một chút rồi nhỏ giọng nói: “Cái đó thật sự do Hoàng thượng ban cho đấy, chỉ có điều là do lúc Hoàng Thượng ghét nương nương nhà chúng ta nói quá nhiều, đã lệnh cho nàng đeo bộ khuyên tai kia lên và không ngừng lắc đầu đến một canh giờ, người nói đến chỗ nương nương nghe tiếng nàng nói không ngừng làm cho người bực bội, người mỗi lần nghe nương nương nói cảm thấy như đang lảm nhảm một mình vậy.”
Sau giờ ngọ, mọi người vẫn đang tán gẫu trên hàng lang, Đào Yêu không có việc gì làm liền gánh một thùng nước đi tưới hoa trong sân.
Nước bắn lên không trung được ánh mặt trời chiếu vào trong suốt như một bức rèm che rất xinh đẹp.
Hoa cỏ được tưới nước đã trở lên mềm mại, xinh đẹp hơn.
Đào Yêu đang làm việc hăng say đột nhiên tay bị người ta cầm chặt. Ngẩng đầu lên đã phát hiện khuôn mặt trắng bệch đang thở hổn hển vì bệnh nặng mới vừa khỏi của Tiểu Trân.
“Có chuyện gì không?” Đào Yêu hỏi.
“Đây là công việc của ta, ngươi bỏ xuống cho ta.”Tiểu Trân trừng mắt nhìn nàng, muốn dùng lửa giận hừng hực của mình để thiêu đốt, hủy diệt Đào Yêu.
Nhưng Đào Yêu cũng không cảm thấy đau một chút nào: “Nhưng mà thân thể của ngươi không thể làm việc nặng được.”
“Ai nói vậy.” Tiểu Trân giận dữ, nóng nảy khẽ động một chút đầu đã có chút choáng váng, thân thể cũng lay động theo.
“Ngươi ngay cả đứng cũng không vững.” Đào Yêu nói thật lòng: “Vẫn nên đi về nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
“Đừng có xem thường ta!” Tiểu Trân nói xong liền đoạt lấy gáo nước trên tay Đào Yêu.
“Đừng làm rộn.” Đào Yêu khẽ nói: “Ngươi xem, ngươi đang dẫm lên gốc Mẫu Đơn mà nương nương yêu quý nhất kìa.”
“Ta mặc kệ, ta mặc kệ, nhanh đưa cho ta.” Tiểu Trân bị Đào Yêu làm cho cuồng loạn, dùng sức giành lấy gáo nước đoạt về tay mình.
“Vậy được rồi.” Đào Yêu thấy đầu nàng đầy mồ hôi cũng không muốn tranh cãi nữa liền thả tay ra.
Ai ngờ Tiểu Trân đang cao hứng đoạt lại, toàn thân đều nghiêng về phía sau, không ngờ tới Đào Yêu sẽ buông tay, nhất thời không thu lại lực, gáo nước đầy cứ như vậy giội về phía sau.
Cũng thật trùng hợp, đúng lúc này Trần phi và Lý phi cãi nhau đã chán, chuẩn bị đi tìm những người khác để đấu võ mồm, đang đi trên đường đá trong nội viện, ai ngờ lại bị Tiểu Trân giội một cái, trên đầu bị ướt, dưới chân trơn trượt, “Bịch bịch.” hai tiếng, hai tỷ muội cứ như vậy ngã trên mặt đất, liên tục kêu đau.
Đào Yêu nhìn hai vị phi tử, lại nhìn nhìn Tiểu Trân còn đang ngu ngơ, khẽ nói: “Ngươi ngắm thực chuẩn.”
Lại “Bịch” một tiếng Tiểu Trân ngã xuống đất.
Lập tức Cảnh Thanh cung loạn thành một đoàn, người đỡ, người dọn dẹp, người tìm quần áo.
Nhân cơ hội này, Đào Yêu yên lặng đi ra ngoài, chuẩn bị đi đến cung điện đầu tiên ở phía tây dưới cái cây thứ ba sắp đổ tìm Mộ Dung Dật Phong như đã giao ước.
Beta ♥ Lặng Thầm
Hoàng cung
Nhờ mama chăm sóc thật tốt cho Cửu Tiêu, Mộ Dung Dật Phong và Đào Yêu muốn vào cung ngay lập tức.
Bởi vì hai người làm việc ở hai nơi khác nhau nên phải tách nhau ra trước khi vào cung.
Tại cửa cung, Mộ Dung Dật Phong lấy một cái còi được làm bằng sứ đặt vào trong tay Đào yêu, dặn dò: “Nếu như gặp phải nguy hiểm, nhất định phải liên lạc với ta, hiểu chưa?”
“Nhưng Hoàng cung lớn như vậy…” Tiếng nói của Đào Yêu dần dần nhỏ lại.
Mộ Dung Dật Phong nói khẽ: “Ít nhất nàng cũng sẽ biết được ta đang trên đường chạy tới chỗ nàng.”
Ngón tay Đào Yêu vuốt ve cái còi nhỏ, bên ngoài được làm bằng sứ bóng loáng tinh tế, tỉ mỉ, nàng liên tục gật đầu: “Ta biết rồi.”
Người dẫn đầu của bọn hắn đã không còn kiên nhẫn được nữa, không ngừng thúc dục, vì vậy Đào Yêu cười cười với Mộ Dung Dật Phong, chuẩn bị bước vào cửa cung.
Nhưng vừa mới di chuyển bước chân một chút, Mộ Dung Dật Phong liền nắm lấy tay Đào Yêu kéo nàng vào trong ngực mình, ôm nàng thật chặt.
“Mộ Dung…” Đào Yêu không biết phải làm sao.
“Đào Yêu…” Mộ Dung Dật Phong đưa miệng đến gần tai nàng, hơi thở của hắn phả lên trên vành tai trắng nõn như bạch ngọc. Giọng nói của hắn rất nhẹ nhưng lại kiên định hứa hẹn: “Bất luận thế nào, ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng, mãi mãi sẽ như vậy.”
Nói xong, hắn chủ động buông Đào Yêu ra, để nàng tiến vào cung.
“Ngươi, tên tiểu tử này, đã là thái giám, còn vọng tưởng lấy được vợ!”
“Ngươi đừng có đánh rắm nữa đi!”
“Tiểu tử chết tiệt, dám tranh luận cùng ta, ta cho ngươi đi đổ bô.”
“Á, công công, đừng đánh vào đầu của ta, sẽ làm tóc của ta bị rối đấy!”
Nghe Mộ Dung Dật Phong và vị chủ quản công công kia đối thoại, Đào Yêu nở nụ cười.
Hoàng cung là nơi mà tất cả cung điện đều được bao quanh bởi một tường thành màu đỏ cao lớn.
Vô số cung điện lớn nhỏ, vàng son lộng lẫy.
Đình đài, lầu các, cầu nhỏ, nước chảy tĩnh mịch.
Còn có hành lang thềm ngọc, càng thêm nhàn nhạt ánh lên vô số hình ảnh hoa lệ.
Tất cả đều thật xinh đẹp, nhưng trong lòng Đào Yêu lại cảm thấy buồn bực.
Nàng nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm trong hoàng cung nhưng cũng thật nặng nề.
Ngay lúc này, Đào Yêu hiểu rõ nơi này không thích hợp với mình.
Trải qua một loạt kiểm tra, Đào Yêu được phân đến Cảnh Thanh cung hầu hạ Trần Phi nương nương.
Theo lệ cũ, cung nữ mới tới nhất định sẽ bị khi dễ, sỉ nhục, Đào Yêu cũng không ngoại lệ.
Cho nên khi nàng vào Cảnh Thanh cung không được bao lâu. Nàng đã bị Đại cung nữ Tiểu Trân đánh đòn phủ đầu để ra oai, bắt nàng chuyển rương đồ.
Rương đồ được làm từ gỗ trầm hương, hơn nữa bên trong còn chứa nhiều đồ đạc rất nặng. Vốn tưởng sẽ làm Đào Yêu khóc sướt mướt, kêu khổ phải mở miệng cầu xin tha thứ. Nhưng Tiểu Trân không ngờ, cung nữ này người gầy tong teo như thế lại có thể một tay nâng chiếc rương lên, đi như bay từ gian phòng này xuyên thẳng đến gian phòng kia, chỉ thấy toàn bộ người đứng xem trò vui đều xem đến rớt cả con mắt, tất cả đều quên nhặt lên.
Xem ra sức lực trời sinh hơn người, Tiểu Trân không phục, đã vụng trộm đem con vẹt mà Trần Phi nương nương rất yêu quý thả ra, hơn nữa còn vu oan cho Đào Yêu, nói là do nàng thả, bức nàng phải quỳ xuống trước mặt mình, nếu không sẽ đem chuyện này nói ra.
Đào Yêu không nói hai lời, trực tiếp dùng khinh công bay lên nóc nhà, thoải mái nhàn nhã đem con vẹt kia bắt về. Ngoài việc đó ra còn thuận tiện đem quả cầu bị đá lên trên từ hôm trước, con diều năm trước bị gió thổi bay, cùng với cái yếm không biết của ai làm rơi mất toàn bộ nhặt xuống, làm cho mọi người ở Cảnh Thanh cung bội phục sát đất.
Tiểu Trân phẫn nộ không thôi, xuất ra đòn sát thủ, đem son phấn của Trần Phi nương nương phải mời người đặc chế giấu vào trong chăn của Đào Yêu, tiếp đó ở trước mặt Trần Phi nương nương tố cáo, nói Đào Yêu tay chân không sạch sẽ, vào cung ngày đầu tiên mà đã dám trộm đồ phải nghiêm trị. Nhưng Trần Phi nương nương không kiên nhẫn liền đưa tay chỉ đến gương trang điểm nói, ngươi cho là mắt của ta bị mù sao, son phấn của ta vẫn còn ở đây. Tiểu Trân vừa sợ, vừa nghi ngờ nhìn về phía Đào Yêu, trên mặt nàng vẫn lãnh đạm như trước giống như không có việc gì xảy ra.
Tiểu Trân giận không thở được, ngã bệnh liệt giường không dậy nổi.
Kể từ đó công việc của nàng do Đào Yêu tiếp quản. Công việc của Tiểu Trân cũng rất nhẹ nhàng, chỉ việc mỗi ngày đi theo sau lưng Trần Phi nương nương, mùa hè quạt mát, mùa đông chắn gió, thoáng chốc hy sinh tuổi xuân của mình tôn lên vẻ đẹp của Trần phi. Việc này đối với Đào Yêu cũng không quá khó khăn, bởi vậy nàng làm rất thành thạo.
Trong Hoàng cung nhiều nhất chính là nữ nhân, tam cung Lục Viện bảy mươi hai phi Tần, quả thực đây đúng là thế giới của nữ nhân.
Điều đáng sợ nhất đó là cùng hầu hạ chung một người nam nhân, bởi vậy tranh giành tình cảm giống như cơm bữa, mỗi ngày đều không thể thiếu.
Bình thường lúc làm việc, nghe các cung nữ buôn chuyện, ngôi vị Hoàng hậu đến nay vẫn chưa xác định, mà Hoàng thượng ở trên cao thái độ đối với mỗi vị phi tử của mình đều rất lạnh nhạt, chỉ sợ là bị đoạn tay áo chi phích.
Bởi vì vậy mà…những phi tử này mỗi ngày đều rất nhàm chán, ăn no không có việc gì làm thì lại đi dạo, bắt gặp một người thì cắn một người, bắt được một đôi thì giết một đôi, bắt được ba người thì không cần đánh, trực tiếp đánh rồi treo lên.
Đầu mùa hạ, ban ngày thời tiết càng thêm nóng bức, thời gian phi tần xung đột càng nhiều.
Giữa trưa hôm nay, vừa cơm nước xong xuôi, đã nhận được tin báo là Lý phi đang trên đường tới Cảnh Thanh cung. Tin tức vừa đến, Trần phi lập tức mệnh lệnh cho tất cả mọi người từ cao đến thấp trong Cảnh Thanh cung nghênh đón, nghiêm chỉnh đối phó, trên tay cầm các loại chổi, chổi lông gà, các loại kim thêu để hộ thân .
Sau nửa chén trà nhỏ, Lý phi đã xuất hiện.
Trước khi giao chiến, hai người nắm tay lấy lòng trước sau đó cùng vào chỗ ngồi, mở miệng kêu một tiếng tỷ tỷ muội muội ngọt đến não nùng, thiếu chút nữa làm cho hai người đứng bên cạnh đem cơm trưa phun ra hết.
Nghi thức xã giao hoàn thành, Lý phi bắt đầu bắn ra mũi tên lạnh ngắt, tay của nàng giơ lên không trung, trên cổ tay trắng ngần lộ ra một chiếc vòng ngọc óng ánh sáng long lanh cười nói: “Cái tay này của muội không biết sao lại nặng như vậy, thì ra là do cái vòng tay trước đó vài ngày Hoàng Thượng ban cho muội, aiz, đúng rồi tỷ tỷ, nghe nói Hoàng Thượng hình như chưa ban gì cho tỷ? Ai nha nha, thật sự là không có ý tứ gì cả, lại khổ cho tỷ tỷ rồi.”
Trần phi cũng không phải là đèn cạn dầu, cũng vươn tay lên vuốt tóc, làm lộ ra khuyên tai ngọc màu đỏ, đề cao giọng nói: “Muội Muội ngươi vừa mới nói cái gì sao ta không nghe rõ gì cả? Muội muội cũng đừng trách móc Hoàng thượng bởi vì người đã ban cho tỷ tỷ bộ khuyên tai này, người còn nói chỉ cần tỷ tỷ đeo nó thì lúc nào cũng có thể nghe thấy giọng nói của người, vừa rồi là do tỷ tỷ chăm chú lắng nghe giọng nói của Hoàng Thượng nên không để ý đến lời muội muội.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.” Lý phi cũng không nóng vội, cười run rẩy cả người “Đúng thế, tỷ tỷ cũng đã lớn tuổi rồi, đôi khi không nghe thấy rõ cũng là chuyện bình thường.”
“Ah ha ha ha ha ha ha ha.” Trần phi cũng không nóng giận, cười đến quyến rũ động lòng người: “ Tuổi tác của nữ nhân có thể không được chuẩn lắm, giống như muội muội đây tuổi không lớn lắm nhưng mặt chỉ hơi động một chút đã đầy nếp nhăn rồi, con muỗi, con ong mật nhìn thấy cũng phải đi đường vòng, nếu không mạng nhỏ cũng không lo nổi.”
Lý phi tiếp tục nói: “Ôi muội nói tỷ tỷ nghe, ai nói là tuổi tác của nữ nhân không được chuẩn. Tỷ tỷ đã gặp qua một lão bà nào có thể sinh con không? Aiz, tỷ tỷ nói như vậy ngược lại đã nhắc nhở muội, nhìn tỷ tỷ tuy còn trẻ tuổi nhưng bụng lại không trẻ chút nào, đã tiến cung nhiều năm như vậy rồi, đến bây giờ còn chưa sinh hạ được đứa con trai nào mà ngay cả con gái cũng không có, về sau lại càng không thể sinh ra được rồi.”
Mặc dù chủ nhân của mình ở bên trong đấu đá lửa nóng ngập trời nhưng bên ngoài hành lang hạ nhân hầu hạ chủ tử hai bên lại ngồi cạnh nhau cắn hạt dưa trò chuyện rất vui vẻ.
Người của Lý phi hỏi: “ Hoàng thượng đã bao lâu rồi không đến chỗ của các người thế?”
Người của Trần phi bên này bắt đầu đếm ngón tay: “ Ít nhất cũng một tháng rồi đó nha.”
Người bên Trần phi tiếp lời: “Aiz, vòng tay nương nương các người đeo thật sự là do Hoàng Thượng ban cho sao?”
Người bên Lý phi cười cười nói: “Làm sao có thể như vậy, đó là đồ nương nương mang từ nhà mẹ đẻ của mình đi đấy…Đúng rồi chuyện chiếc khuyên tai của nương nương nhà các người là sao vậy?”
Người của Trần phi bên này nhìn trái nhìn phải một chút rồi nhỏ giọng nói: “Cái đó thật sự do Hoàng thượng ban cho đấy, chỉ có điều là do lúc Hoàng Thượng ghét nương nương nhà chúng ta nói quá nhiều, đã lệnh cho nàng đeo bộ khuyên tai kia lên và không ngừng lắc đầu đến một canh giờ, người nói đến chỗ nương nương nghe tiếng nàng nói không ngừng làm cho người bực bội, người mỗi lần nghe nương nương nói cảm thấy như đang lảm nhảm một mình vậy.”
Sau giờ ngọ, mọi người vẫn đang tán gẫu trên hàng lang, Đào Yêu không có việc gì làm liền gánh một thùng nước đi tưới hoa trong sân.
Nước bắn lên không trung được ánh mặt trời chiếu vào trong suốt như một bức rèm che rất xinh đẹp.
Hoa cỏ được tưới nước đã trở lên mềm mại, xinh đẹp hơn.
Đào Yêu đang làm việc hăng say đột nhiên tay bị người ta cầm chặt. Ngẩng đầu lên đã phát hiện khuôn mặt trắng bệch đang thở hổn hển vì bệnh nặng mới vừa khỏi của Tiểu Trân.
“Có chuyện gì không?” Đào Yêu hỏi.
“Đây là công việc của ta, ngươi bỏ xuống cho ta.”Tiểu Trân trừng mắt nhìn nàng, muốn dùng lửa giận hừng hực của mình để thiêu đốt, hủy diệt Đào Yêu.
Nhưng Đào Yêu cũng không cảm thấy đau một chút nào: “Nhưng mà thân thể của ngươi không thể làm việc nặng được.”
“Ai nói vậy.” Tiểu Trân giận dữ, nóng nảy khẽ động một chút đầu đã có chút choáng váng, thân thể cũng lay động theo.
“Ngươi ngay cả đứng cũng không vững.” Đào Yêu nói thật lòng: “Vẫn nên đi về nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
“Đừng có xem thường ta!” Tiểu Trân nói xong liền đoạt lấy gáo nước trên tay Đào Yêu.
“Đừng làm rộn.” Đào Yêu khẽ nói: “Ngươi xem, ngươi đang dẫm lên gốc Mẫu Đơn mà nương nương yêu quý nhất kìa.”
“Ta mặc kệ, ta mặc kệ, nhanh đưa cho ta.” Tiểu Trân bị Đào Yêu làm cho cuồng loạn, dùng sức giành lấy gáo nước đoạt về tay mình.
“Vậy được rồi.” Đào Yêu thấy đầu nàng đầy mồ hôi cũng không muốn tranh cãi nữa liền thả tay ra.
Ai ngờ Tiểu Trân đang cao hứng đoạt lại, toàn thân đều nghiêng về phía sau, không ngờ tới Đào Yêu sẽ buông tay, nhất thời không thu lại lực, gáo nước đầy cứ như vậy giội về phía sau.
Cũng thật trùng hợp, đúng lúc này Trần phi và Lý phi cãi nhau đã chán, chuẩn bị đi tìm những người khác để đấu võ mồm, đang đi trên đường đá trong nội viện, ai ngờ lại bị Tiểu Trân giội một cái, trên đầu bị ướt, dưới chân trơn trượt, “Bịch bịch.” hai tiếng, hai tỷ muội cứ như vậy ngã trên mặt đất, liên tục kêu đau.
Đào Yêu nhìn hai vị phi tử, lại nhìn nhìn Tiểu Trân còn đang ngu ngơ, khẽ nói: “Ngươi ngắm thực chuẩn.”
Lại “Bịch” một tiếng Tiểu Trân ngã xuống đất.
Lập tức Cảnh Thanh cung loạn thành một đoàn, người đỡ, người dọn dẹp, người tìm quần áo.
Nhân cơ hội này, Đào Yêu yên lặng đi ra ngoài, chuẩn bị đi đến cung điện đầu tiên ở phía tây dưới cái cây thứ ba sắp đổ tìm Mộ Dung Dật Phong như đã giao ước.