Chương 17: Trời đổ cơn mưa
Võ Đông Thăng thật sự nói được làm được, anh mỗi ngày thức đến tận khuya để ôn bài ở ký túc xá, rảnh rỗi sẽ cùng Khả Ny đến thư viện làm bài tập. Đám đàn em của anh bị bỏ rơi một xó, họ cảm thấy nhóm cá biệt của bọn họ sắp tan rã đến nơi rồi.
Nhờ khoảng thời gian ôn luyện cùng Võ Đông Thăng mà cô nhận ra, hóa ra anh rất thông minh, không phải dạng mù tịt không biết gì, đặc biệt kiến thức về nông nghiệp còn giỏi hơn cả cô, không hổ là con nhà nòi. Điểm số mấy bài kiểm tra vừa qua thật sự là bám theo cô sát nút, nếu từ đầu anh đều chăm chỉ như vậy thì quả thật là mối đe dọa lớn cho nhóm học sinh gương mẫu trong lớp.
Ra về Võ Đông Thăng hí hửng chạy đến bên cô, thái độ anh giương giương tự đắc của người chiến thắng một cuộc giao kèo.
" Khả Ny cậu có nghe không giảng viên vừa khen mình. Vậy kỳ nghỉ lễ..."
Anh cố tình kéo dài giọng điệu làm cô không nhịn được mà bật cười đành nhận lời với anh
" Được được mình hứa với cậu là được chứ gì "
" Yah, cậu thật tuyệt vời. "
Anh nhảy cẫng lên rồi giơ ngón cái với cô
Mấy hành động của Võ Đông Thăng cứ bị ngốc nghếch dễ thương, Khả Ny hoàn toàn không nhận ra từ ngày bên cạnh anh bản thân cô đã cười nhiều hơn, mỗi ngày anh đều bày trò để chọc cô cô vui vẻ, cô đã sớm không còn chút sợ hãi nào dành cho tên đầu gấu của trường.
Khả Ny khoác balo lên vai
" Chúng ta về thôi "
Võ Đông Thăng đi đến giành balo từ vai cô, anh trước sau đeo trên người tận 2 chiếc cặp
" Để mình mang cho "
Đám người Trịnh Nhất cùng vài tên nữa vừa bị giảng viên gọi mắng tâm trạng không chút vui vẻ liền tìm anh Thăng của bọn họ giải sầu
" Anh Thăng đi đánh bi-a không? Vừa bị bà cô già mắng phiền chết đi được "
Võ Đông Thăng quay đầu thấy đám đàn em 5 6 tên đang xếp hàng đợi lệnh
" Bọn mày đi đi tao bận rồi "
Mười mấy viên đạn lúc này đều hướng về Tống Khả Ny, một tên đàn em tên Giang Khải không biết điều muốn mắng cô
" Lại đi cùng Tống Khả Ny, con nhỏ xấu xí này cô lợi hại thật cướp đi anh Thăng của bọn tôi "
Trịnh Nhất thót tim không kịp bịt miệng bây giờ đang ôm lấy đầu Giang Khải
" Mày muốn chết hả? "
Sắc mặt Võ Đông Thăng tối sầm vô cùng đáng sợ, Trịnh Nhất tức thời giã lã
" Nó ăn nói bậy bạ thôi anh đừng chấp nhất, cứ đưa Khả Ny về nhà đi, em chúc hai người đi chơi vui vẻ. "
Xong lại kéo cả bọn tức thì rời khỏi, Võ Đông Thăng cười cười với cô
" Chúng nó nói bậy cậu đừng để tâm "
Cậu trong lòng mình luôn rất xinh đẹp, đây là điều anh muốn nói
Cô gật gù
" Chúng ta về thôi "
...
Bọn họ chạy được nửa đường thì cơn mưa lớn bất chợt ào xuống, cả người cô và anh đều bị mưa thấm ướt. Võ Đông Thăng lớn tiếng nói với cô
" Mưa lớn như vậy hay tìm chỗ nào tránh trước đã, mình không sao nhưng sợ cậu bị cảm "
Tống Khả Ny nhìn cả người ướt nhem của mình lại nhìn lên bầu trời một mảng mây đen che phủ sấm chớp cứ nháy liên tục có vẻ mưa không nhỏ cũng sẽ không kết thúc sớm.
" Cứ về đi, cơn mưa sẽ không tạnh sớm đâu chờ tạnh không biết tới bao giờ. Mình về pha tách trà gừng uống là được. "
Võ Đông Thăng hoàn toàn nghe theo ý cô, anh nói
" Vậy mình chạy nhanh một chút sớm đưa cậu về nhà. Bám chắc nhé "
" Ừm "
Khả Ny chưa kịp chuẩn bị đã thấy anh vặn tay ga làm người cô bất chợt đổ về phía trước, tâm lý có chút sợ hãi hai tay vòng qua giữ chặt lấy eo anh
" Cậu cẩn thận một chút, hù chết mình rồi "
Võ Đông Thăng không cố tình lại được món hời lớn như vậy. Sung sướng bộc lộ hết ra bên ngoài
" Được được mình cẩn thận "
Anh cũng không muốn đem sự an toàn ra để dọa cho cô ôm lấy mình, như vậy thật vô sỉ.
Về tới trước nhà mưa càng nặng hạt, Tống Khả Ny bước xuống xe cô dùng balo đội lên đầu.
Võ Đông Thăng ra hiệu cho cô nhanh chóng vào nhà đừng để bị cảm. Cô lại nhìn anh dưới mưa toàn thân ướt nhẹp, đường về kí túc lại xa trời tối như vậy thành thật có hơi nguy hiểm.
" Mau vào nhà đi, cảm bây giờ "
Dưới cơn mưa lớn nước tát vào mặt có chút đau đớn, Khả Ny không nghĩ ngợi nhiều liền bảo anh
" Cậu vào nhà mình tránh mưa trước khi nào tạnh hẳn rồi về, cứ thế nguy hiểm lắm "
Đột nhiên con sói xấu xa trong lòng bất ngờ trỗi dậy, anh ậm ừ đôi chú, tâm lý đấu tranh giữa quyết định có nên hay không
" Cậu vào đi đừng trơn nguy hiểm, lỡ có chuyện gì chẳng có ai hay "
Còn đấu tranh cái nỗi gì nữa nữ thần đã bảo thì tất nhiên phải ở lại thôi, cái phúc phần này đúng là kiếp trước làm việc thiện tích cóp mà.
Đánh lái xe vào cổng rồi đậu dưới mái hiên, thú thật đây là lần đầu anh đặt chân vào nơi này. Mỗi khi đón cô Võ Đông Thăng đều là đợi ở cổng. Bên trong trồng rất nhiều hoa đủ loại, căn nhà bằng gỗ cổ kính trông rất ấm áp.
Khả Ny lấy khăn cho anh, Võ Đông Thăng ngồi xuống chiếc ghế mộc không dám đi lung tung sợ làm sàn nhà bị ướt thêm.
Cô vội đun ấm trà gừng trong thời gian chờ cho nước sôi bản thân cũng cấp tốc tắm rửa thay quần áo.
Cô mặc bộ váy ngủ bằng voan màu trắng có phần tay dài, vừa từ nhà tắm bước ra toàn thân đều là hương thơm trái cây.
Chiếc cổ trắng ngần, hai vai mảnh khảnh cứ khiến anh không thể dời tầm mắt sang nơi khác. Cho đến khi thấy Khả Ny mang cốc trà gừng đến trước mặt
" Cậu uống một chút đi "
" Hát xì "
Võ Đông Thăng thật sự bị cảm rồi còn nói cơ thể khỏe mạnh không sao. Anh cười cười đổi chủ đề
" Sữa tắm của cậu hương trái cây sao? Thơm thật "
Lại nói thêm mấy câu trêu ghẹo
" Cũng muốn được thơm "
Nào ngờ Khả Ny lại tin là thật, gương mặt cô tỉnh bơ mà nói
" Vậy cậu vào tắm đi, nhà mình có nước nóng. Mưa này không biết đến bao giờ cậu cũng không thể mặc đồ ướt "
Võ Đông Thăng bật cười không biết nên nói cô ngây thơ hay là hài hước nữa
" Mình tắm rồi thì khỏa thân à. Mình không ngờ Tống Khả Ny cậu có ý nghĩ xấu như vậy thế mà lại mơ ước thân thể của mình "
Khả Ny bực bội vỗ mạnh vào vai anh
" Đừng giỡn nữa cảm bây giờ. Chuyện quần áo cứ để mình chuẩn bị "
Nói xong bản thân lại nở một nụ cười gian xảo, cô lại cảm thấy mình hơi xấu xa, có chút ức hiếp người gặp nạn.
Nhờ khoảng thời gian ôn luyện cùng Võ Đông Thăng mà cô nhận ra, hóa ra anh rất thông minh, không phải dạng mù tịt không biết gì, đặc biệt kiến thức về nông nghiệp còn giỏi hơn cả cô, không hổ là con nhà nòi. Điểm số mấy bài kiểm tra vừa qua thật sự là bám theo cô sát nút, nếu từ đầu anh đều chăm chỉ như vậy thì quả thật là mối đe dọa lớn cho nhóm học sinh gương mẫu trong lớp.
Ra về Võ Đông Thăng hí hửng chạy đến bên cô, thái độ anh giương giương tự đắc của người chiến thắng một cuộc giao kèo.
" Khả Ny cậu có nghe không giảng viên vừa khen mình. Vậy kỳ nghỉ lễ..."
Anh cố tình kéo dài giọng điệu làm cô không nhịn được mà bật cười đành nhận lời với anh
" Được được mình hứa với cậu là được chứ gì "
" Yah, cậu thật tuyệt vời. "
Anh nhảy cẫng lên rồi giơ ngón cái với cô
Mấy hành động của Võ Đông Thăng cứ bị ngốc nghếch dễ thương, Khả Ny hoàn toàn không nhận ra từ ngày bên cạnh anh bản thân cô đã cười nhiều hơn, mỗi ngày anh đều bày trò để chọc cô cô vui vẻ, cô đã sớm không còn chút sợ hãi nào dành cho tên đầu gấu của trường.
Khả Ny khoác balo lên vai
" Chúng ta về thôi "
Võ Đông Thăng đi đến giành balo từ vai cô, anh trước sau đeo trên người tận 2 chiếc cặp
" Để mình mang cho "
Đám người Trịnh Nhất cùng vài tên nữa vừa bị giảng viên gọi mắng tâm trạng không chút vui vẻ liền tìm anh Thăng của bọn họ giải sầu
" Anh Thăng đi đánh bi-a không? Vừa bị bà cô già mắng phiền chết đi được "
Võ Đông Thăng quay đầu thấy đám đàn em 5 6 tên đang xếp hàng đợi lệnh
" Bọn mày đi đi tao bận rồi "
Mười mấy viên đạn lúc này đều hướng về Tống Khả Ny, một tên đàn em tên Giang Khải không biết điều muốn mắng cô
" Lại đi cùng Tống Khả Ny, con nhỏ xấu xí này cô lợi hại thật cướp đi anh Thăng của bọn tôi "
Trịnh Nhất thót tim không kịp bịt miệng bây giờ đang ôm lấy đầu Giang Khải
" Mày muốn chết hả? "
Sắc mặt Võ Đông Thăng tối sầm vô cùng đáng sợ, Trịnh Nhất tức thời giã lã
" Nó ăn nói bậy bạ thôi anh đừng chấp nhất, cứ đưa Khả Ny về nhà đi, em chúc hai người đi chơi vui vẻ. "
Xong lại kéo cả bọn tức thì rời khỏi, Võ Đông Thăng cười cười với cô
" Chúng nó nói bậy cậu đừng để tâm "
Cậu trong lòng mình luôn rất xinh đẹp, đây là điều anh muốn nói
Cô gật gù
" Chúng ta về thôi "
...
Bọn họ chạy được nửa đường thì cơn mưa lớn bất chợt ào xuống, cả người cô và anh đều bị mưa thấm ướt. Võ Đông Thăng lớn tiếng nói với cô
" Mưa lớn như vậy hay tìm chỗ nào tránh trước đã, mình không sao nhưng sợ cậu bị cảm "
Tống Khả Ny nhìn cả người ướt nhem của mình lại nhìn lên bầu trời một mảng mây đen che phủ sấm chớp cứ nháy liên tục có vẻ mưa không nhỏ cũng sẽ không kết thúc sớm.
" Cứ về đi, cơn mưa sẽ không tạnh sớm đâu chờ tạnh không biết tới bao giờ. Mình về pha tách trà gừng uống là được. "
Võ Đông Thăng hoàn toàn nghe theo ý cô, anh nói
" Vậy mình chạy nhanh một chút sớm đưa cậu về nhà. Bám chắc nhé "
" Ừm "
Khả Ny chưa kịp chuẩn bị đã thấy anh vặn tay ga làm người cô bất chợt đổ về phía trước, tâm lý có chút sợ hãi hai tay vòng qua giữ chặt lấy eo anh
" Cậu cẩn thận một chút, hù chết mình rồi "
Võ Đông Thăng không cố tình lại được món hời lớn như vậy. Sung sướng bộc lộ hết ra bên ngoài
" Được được mình cẩn thận "
Anh cũng không muốn đem sự an toàn ra để dọa cho cô ôm lấy mình, như vậy thật vô sỉ.
Về tới trước nhà mưa càng nặng hạt, Tống Khả Ny bước xuống xe cô dùng balo đội lên đầu.
Võ Đông Thăng ra hiệu cho cô nhanh chóng vào nhà đừng để bị cảm. Cô lại nhìn anh dưới mưa toàn thân ướt nhẹp, đường về kí túc lại xa trời tối như vậy thành thật có hơi nguy hiểm.
" Mau vào nhà đi, cảm bây giờ "
Dưới cơn mưa lớn nước tát vào mặt có chút đau đớn, Khả Ny không nghĩ ngợi nhiều liền bảo anh
" Cậu vào nhà mình tránh mưa trước khi nào tạnh hẳn rồi về, cứ thế nguy hiểm lắm "
Đột nhiên con sói xấu xa trong lòng bất ngờ trỗi dậy, anh ậm ừ đôi chú, tâm lý đấu tranh giữa quyết định có nên hay không
" Cậu vào đi đừng trơn nguy hiểm, lỡ có chuyện gì chẳng có ai hay "
Còn đấu tranh cái nỗi gì nữa nữ thần đã bảo thì tất nhiên phải ở lại thôi, cái phúc phần này đúng là kiếp trước làm việc thiện tích cóp mà.
Đánh lái xe vào cổng rồi đậu dưới mái hiên, thú thật đây là lần đầu anh đặt chân vào nơi này. Mỗi khi đón cô Võ Đông Thăng đều là đợi ở cổng. Bên trong trồng rất nhiều hoa đủ loại, căn nhà bằng gỗ cổ kính trông rất ấm áp.
Khả Ny lấy khăn cho anh, Võ Đông Thăng ngồi xuống chiếc ghế mộc không dám đi lung tung sợ làm sàn nhà bị ướt thêm.
Cô vội đun ấm trà gừng trong thời gian chờ cho nước sôi bản thân cũng cấp tốc tắm rửa thay quần áo.
Cô mặc bộ váy ngủ bằng voan màu trắng có phần tay dài, vừa từ nhà tắm bước ra toàn thân đều là hương thơm trái cây.
Chiếc cổ trắng ngần, hai vai mảnh khảnh cứ khiến anh không thể dời tầm mắt sang nơi khác. Cho đến khi thấy Khả Ny mang cốc trà gừng đến trước mặt
" Cậu uống một chút đi "
" Hát xì "
Võ Đông Thăng thật sự bị cảm rồi còn nói cơ thể khỏe mạnh không sao. Anh cười cười đổi chủ đề
" Sữa tắm của cậu hương trái cây sao? Thơm thật "
Lại nói thêm mấy câu trêu ghẹo
" Cũng muốn được thơm "
Nào ngờ Khả Ny lại tin là thật, gương mặt cô tỉnh bơ mà nói
" Vậy cậu vào tắm đi, nhà mình có nước nóng. Mưa này không biết đến bao giờ cậu cũng không thể mặc đồ ướt "
Võ Đông Thăng bật cười không biết nên nói cô ngây thơ hay là hài hước nữa
" Mình tắm rồi thì khỏa thân à. Mình không ngờ Tống Khả Ny cậu có ý nghĩ xấu như vậy thế mà lại mơ ước thân thể của mình "
Khả Ny bực bội vỗ mạnh vào vai anh
" Đừng giỡn nữa cảm bây giờ. Chuyện quần áo cứ để mình chuẩn bị "
Nói xong bản thân lại nở một nụ cười gian xảo, cô lại cảm thấy mình hơi xấu xa, có chút ức hiếp người gặp nạn.