Chương 39: Cúp điện
Người kia vẫn luôn cầm điện thoại trên tay chỉ sau 3 giây đầu dây bên kia lập tức trả lời
[ Anh nghe đây ]
Cô vào phòng ngủ thay ra một bộ pijama đơn giản rồi ngồi xuống bàn trang điểm chải tóc
" Em muốn nói với anh em đã về nhà an toàn rồi, anh đã về kí túc xá chưa? "
[ Anh đang chờ điện thoại của em ]
Vốn dĩ đã nói sau khi về sẽ gọi ngay cho anh vậy mà cô lại nấn ná nói chuyện với Hà Tiểu Nhu một lúc lâu để Võ Đông Thăng chờ đợi, Khả Ny cảm thấy mình hơi có lỗi với anh.
" Xin lỗi, em nên gọi cho anh sớm hơn "
[ Em đừng nói mấy lời kiểu vậy được không? Đều là anh muốn đợi, anh không yên tâm để em đi cùng một xe với người khác ]
Khả Ny nhớ tới dáng vẻ ghen tuông của anh phì cười, giải thích với anh một chút
" Sau khi đàn anh về nhà bọn em không có nói gì thêm nữa. "
Khả Ny đột nhiên nhớ đến mấy lời Hiểu Huệ nói về nữ thần của Võ Đông Thăng, cũng không biết có nên tìm hiểu hay không
" Thăng à em nghe nói anh có…"
Bụp* một tiếng cả căn nhà một mảng tối om
" Chuyện gì vậy? Cúp điện? "
Khả Ny mở đèn flash rọi tìm đường đi, lần được ra cửa thì thấy đèn đường vẫn còn sáng có lẽ là đường dây điện ở nhà có vấn đề. Võ Đông Thăng nghe loáng thoáng bên điện thoại chưa rõ tình hình cụ thể
[ Ny à sao vậy? ]
Khả Ny ngồi thụp trước hiên nhà thở dài
" Hình như là đường dây có vấn đề, nhà em cúp điện rồi. Giờ này gọi người tới sửa có được không nhỉ "
[ Đây là vùng quê bây giờ gọi có khi sáng họ mới đến, cả đêm nay em phải làm thế nào? ]
Ngẫm một lúc anh lại nói thêm
[ Đợi anh, anh sang đó xem thử ]
" Trời tối rồi anh đừng sang đường đi nguy hiểm "
[ Vậy cũng không thể để em một mình ]
“Nhưng…” Khả Ny còn ngập ngừng, nhưng Võ Đông Thăng đã cúp máy.
Võ Đông Thăng vội vã cúp máy và lao ra khỏi phòng ký túc xá, đám đàn em ló mắt nhìn gọi vọng theo
" Anh Thăng còn đi nữa thì trễ mất, kí túc xá sẽ đóng cửa đó. "
" Về tới liền ngồi thừ ra đó, lén lút nghe điện thoại xong lại bỏ đi lão đại thật là…"
Nhưng Võ Đông Thăng dường như chẳng chút để tâm, anh lo cho sự an toàn của Khả Ny hơn
Tống Khả Ny ngồi bên bậc thềm lòng tràn đầy cảm xúc. Cô cảm thấy may mắn và hạnh phúc khi có anh bên cạnh. Tuy nhiên, cô cũng lo lắng cho sự an toàn của anh. Trời tối đen như mực, đường sá vắng tanh, đi một mình rất nguy hiểm.
Bóng tối bao trùm lấy căn nhà, tiếng côn trùng rả rích càng khiến bầu không khí thêm tĩnh mịch và ngột ngạt. Khả Ny khẽ rùng mình, co ro trong chiếc áo pijama mỏng manh. Nghĩ đến việc phải ở một mình cả đêm trong căn nhà tối mịt, Khả Ny không khỏi rùng mình sợ hãi. Cô nhớ lại lời nói của Võ Đông Thăng, trong lòng ấm áp hẳn lên.
Lúc này, tiếng xe máy vang lên trước cửa nhà. Khả Ny mở cửa và nhìn thấy Võ Đông Thăng đang đứng đó, thở hổn hển. Cuối cùng, anh cũng đến được nhà Khả Ny. Nhìn thấy căn nhà tối om, anh vội vàng xuống xe và đi vào trong.
" Ny! Em có sao không? " - Võ Đông Thăng lo lắng hỏi
" Em không sao, anh đến rồi! "
Võ Đông Thăng dịu dàng hỏi.
" Sao em không vào nhà? Trời tối rồi, muỗi nhiều."
" Trời tối ở bên trong có hơi đáng sợ, ngoài trời có đèn đường, có ánh sáng. " - Khả Ny cúi đầu nói nhỏ.
Từ sau lần bị nhốt trong container hôm đó cô có hơi sợ hãi ở một mình trong không gian nhỏ hẹp bao trùm bởi bóng tối tuy nhiên lần nào Võ Đông Thăng cũng đều kịp thời xuất hiện.
" Đừng sợ, để anh xem thử." - Võ Đông Thăng vén mái tóc cho Khả Ny, rồi bước vào nhà.
Anh bật đèn pin soi xung quanh, kiểm tra tình hình. Võ Đông Thăng bật quạt trần, quạt treo tường và bóng đèn nhưng đều không có tác dụng. Anh kiểm tra hộp cầu dao, phát hiện cầu chì bị cháy.
“Chắc là do chập điện,” - Võ Đông Thăng nhíu mày suy nghĩ.
" Anh thử một chút "
Võ Đông Thăng chạy sang bên góc nhà, thuần thục mở chiếc tủ cũ lấy ra một cái hộp to đựng mấy dụng cụ sữa chữa. Khả Ny giúp anh cầm đèn Võ Đông Thăng hành động nhanh nhạy
" Em còn không biết nhà mình có cái hộp này, vì sao anh hiểu rõ nhà em như vậy "
Anh chạy gấp rút tới đây mồ hôi ướt một mảng áo bị cô hỏi một câu liền không nhịn được cười
" Anh trốn quản lý kí túc đến đây sửa điện cho em em còn hỏi vặn anh. Được rồi, thật ra là hôm ấy ở lại nhà em một hôm lúc sáng dậy sớm đi dạo có ngó qua. Không thì em nghĩ sao? Anh là người xấu chắc? "
" Lần đầu gặp anh đã bắt nạt em còn không xấu sao? "
Khả Ny trêu anh một câu bõ công trước giờ đều bị anh trêu đùa
" Em để bụng sao? Lúc đó anh không biết em là…nói chung là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, anh đã rất đau lòng "
Khả Ny phì cười trước mấy lời nói vội vàng giải thích hấp tấp của anh
" Em không để bụng, em chỉ khó hiểu anh vì sao lại làm được đại ca của đám người kia. Có thể do ai giỏi đánh nhau nhưng anh đâu có thiếu tiền mà đám đàn em lại trấn lột tiền của người ta chứ "
Võ Đông Thăng xấu hổ nhớ lại lúc đó cô còn gọi anh là quỷ đói muốn đốt tiền cho anh
" Có những thứ nó thuộc vệ sở thích chứ không phải nhu cầu "
" Đừng như vậy nữa, đáng sợ lắm "
Anh ngoái đầu lại nhìn cô, tóc đã ướt mồ hôi một mảng chảy dài xuống mặt
" Đều nghe em "
Dù trời tối mịt, xung quanh chỉ có ánh sáng le lói từ đèn pin, nhưng trái tim Khả Ny lại ấm áp và rực sáng hơn bao giờ hết. Bởi vì bên cạnh cô có Võ Đông Thăng, người con trai luôn che chở, bảo vệ và mang đến cho cô niềm hạnh phúc bình yên.
Sau khoảng 30 phút, Võ Đông Thăng thở phào nhẹ nhõm. Ánh sáng bỗng dưng bừng sáng trở lại, xua tan đi màn đêm u tối. Khả Ny bật đèn trong nhà, căn phòng lại trở nên ấm áp và sáng sủa.
" May mà chỉ là hỏng cầu chì, anh đã thay cái mới rồi. "
Võ Đông Thăng nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh niềm vui chiến thắng. Khả Ny cảm kích nhìn anh, lòng tràn đầy sự biết ơn.
" Cảm ơn anh rất nhiều, Thăng. Nhờ có anh mà em không phải lo lắng bất kì điều gì nữa."
Võ Đông Thăng bước đến gần cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Khả Ny tựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm và sự che chở của anh.
" Em không cần phải cảm ơn anh. Anh làm những thứ này đều là vì bản thân anh thôi, bản thân anh muốn em vui vẻ như vậy anh mới có thể hạnh phúc. " - Võ Đông Thăng khẽ thì thầm bên tai cô.
Họ ôm nhau trong giây lát, tận hưởng sự bình yên và ấm áp lan tỏa trong căn nhà nhỏ.
[ Anh nghe đây ]
Cô vào phòng ngủ thay ra một bộ pijama đơn giản rồi ngồi xuống bàn trang điểm chải tóc
" Em muốn nói với anh em đã về nhà an toàn rồi, anh đã về kí túc xá chưa? "
[ Anh đang chờ điện thoại của em ]
Vốn dĩ đã nói sau khi về sẽ gọi ngay cho anh vậy mà cô lại nấn ná nói chuyện với Hà Tiểu Nhu một lúc lâu để Võ Đông Thăng chờ đợi, Khả Ny cảm thấy mình hơi có lỗi với anh.
" Xin lỗi, em nên gọi cho anh sớm hơn "
[ Em đừng nói mấy lời kiểu vậy được không? Đều là anh muốn đợi, anh không yên tâm để em đi cùng một xe với người khác ]
Khả Ny nhớ tới dáng vẻ ghen tuông của anh phì cười, giải thích với anh một chút
" Sau khi đàn anh về nhà bọn em không có nói gì thêm nữa. "
Khả Ny đột nhiên nhớ đến mấy lời Hiểu Huệ nói về nữ thần của Võ Đông Thăng, cũng không biết có nên tìm hiểu hay không
" Thăng à em nghe nói anh có…"
Bụp* một tiếng cả căn nhà một mảng tối om
" Chuyện gì vậy? Cúp điện? "
Khả Ny mở đèn flash rọi tìm đường đi, lần được ra cửa thì thấy đèn đường vẫn còn sáng có lẽ là đường dây điện ở nhà có vấn đề. Võ Đông Thăng nghe loáng thoáng bên điện thoại chưa rõ tình hình cụ thể
[ Ny à sao vậy? ]
Khả Ny ngồi thụp trước hiên nhà thở dài
" Hình như là đường dây có vấn đề, nhà em cúp điện rồi. Giờ này gọi người tới sửa có được không nhỉ "
[ Đây là vùng quê bây giờ gọi có khi sáng họ mới đến, cả đêm nay em phải làm thế nào? ]
Ngẫm một lúc anh lại nói thêm
[ Đợi anh, anh sang đó xem thử ]
" Trời tối rồi anh đừng sang đường đi nguy hiểm "
[ Vậy cũng không thể để em một mình ]
“Nhưng…” Khả Ny còn ngập ngừng, nhưng Võ Đông Thăng đã cúp máy.
Võ Đông Thăng vội vã cúp máy và lao ra khỏi phòng ký túc xá, đám đàn em ló mắt nhìn gọi vọng theo
" Anh Thăng còn đi nữa thì trễ mất, kí túc xá sẽ đóng cửa đó. "
" Về tới liền ngồi thừ ra đó, lén lút nghe điện thoại xong lại bỏ đi lão đại thật là…"
Nhưng Võ Đông Thăng dường như chẳng chút để tâm, anh lo cho sự an toàn của Khả Ny hơn
Tống Khả Ny ngồi bên bậc thềm lòng tràn đầy cảm xúc. Cô cảm thấy may mắn và hạnh phúc khi có anh bên cạnh. Tuy nhiên, cô cũng lo lắng cho sự an toàn của anh. Trời tối đen như mực, đường sá vắng tanh, đi một mình rất nguy hiểm.
Bóng tối bao trùm lấy căn nhà, tiếng côn trùng rả rích càng khiến bầu không khí thêm tĩnh mịch và ngột ngạt. Khả Ny khẽ rùng mình, co ro trong chiếc áo pijama mỏng manh. Nghĩ đến việc phải ở một mình cả đêm trong căn nhà tối mịt, Khả Ny không khỏi rùng mình sợ hãi. Cô nhớ lại lời nói của Võ Đông Thăng, trong lòng ấm áp hẳn lên.
Lúc này, tiếng xe máy vang lên trước cửa nhà. Khả Ny mở cửa và nhìn thấy Võ Đông Thăng đang đứng đó, thở hổn hển. Cuối cùng, anh cũng đến được nhà Khả Ny. Nhìn thấy căn nhà tối om, anh vội vàng xuống xe và đi vào trong.
" Ny! Em có sao không? " - Võ Đông Thăng lo lắng hỏi
" Em không sao, anh đến rồi! "
Võ Đông Thăng dịu dàng hỏi.
" Sao em không vào nhà? Trời tối rồi, muỗi nhiều."
" Trời tối ở bên trong có hơi đáng sợ, ngoài trời có đèn đường, có ánh sáng. " - Khả Ny cúi đầu nói nhỏ.
Từ sau lần bị nhốt trong container hôm đó cô có hơi sợ hãi ở một mình trong không gian nhỏ hẹp bao trùm bởi bóng tối tuy nhiên lần nào Võ Đông Thăng cũng đều kịp thời xuất hiện.
" Đừng sợ, để anh xem thử." - Võ Đông Thăng vén mái tóc cho Khả Ny, rồi bước vào nhà.
Anh bật đèn pin soi xung quanh, kiểm tra tình hình. Võ Đông Thăng bật quạt trần, quạt treo tường và bóng đèn nhưng đều không có tác dụng. Anh kiểm tra hộp cầu dao, phát hiện cầu chì bị cháy.
“Chắc là do chập điện,” - Võ Đông Thăng nhíu mày suy nghĩ.
" Anh thử một chút "
Võ Đông Thăng chạy sang bên góc nhà, thuần thục mở chiếc tủ cũ lấy ra một cái hộp to đựng mấy dụng cụ sữa chữa. Khả Ny giúp anh cầm đèn Võ Đông Thăng hành động nhanh nhạy
" Em còn không biết nhà mình có cái hộp này, vì sao anh hiểu rõ nhà em như vậy "
Anh chạy gấp rút tới đây mồ hôi ướt một mảng áo bị cô hỏi một câu liền không nhịn được cười
" Anh trốn quản lý kí túc đến đây sửa điện cho em em còn hỏi vặn anh. Được rồi, thật ra là hôm ấy ở lại nhà em một hôm lúc sáng dậy sớm đi dạo có ngó qua. Không thì em nghĩ sao? Anh là người xấu chắc? "
" Lần đầu gặp anh đã bắt nạt em còn không xấu sao? "
Khả Ny trêu anh một câu bõ công trước giờ đều bị anh trêu đùa
" Em để bụng sao? Lúc đó anh không biết em là…nói chung là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, anh đã rất đau lòng "
Khả Ny phì cười trước mấy lời nói vội vàng giải thích hấp tấp của anh
" Em không để bụng, em chỉ khó hiểu anh vì sao lại làm được đại ca của đám người kia. Có thể do ai giỏi đánh nhau nhưng anh đâu có thiếu tiền mà đám đàn em lại trấn lột tiền của người ta chứ "
Võ Đông Thăng xấu hổ nhớ lại lúc đó cô còn gọi anh là quỷ đói muốn đốt tiền cho anh
" Có những thứ nó thuộc vệ sở thích chứ không phải nhu cầu "
" Đừng như vậy nữa, đáng sợ lắm "
Anh ngoái đầu lại nhìn cô, tóc đã ướt mồ hôi một mảng chảy dài xuống mặt
" Đều nghe em "
Dù trời tối mịt, xung quanh chỉ có ánh sáng le lói từ đèn pin, nhưng trái tim Khả Ny lại ấm áp và rực sáng hơn bao giờ hết. Bởi vì bên cạnh cô có Võ Đông Thăng, người con trai luôn che chở, bảo vệ và mang đến cho cô niềm hạnh phúc bình yên.
Sau khoảng 30 phút, Võ Đông Thăng thở phào nhẹ nhõm. Ánh sáng bỗng dưng bừng sáng trở lại, xua tan đi màn đêm u tối. Khả Ny bật đèn trong nhà, căn phòng lại trở nên ấm áp và sáng sủa.
" May mà chỉ là hỏng cầu chì, anh đã thay cái mới rồi. "
Võ Đông Thăng nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh niềm vui chiến thắng. Khả Ny cảm kích nhìn anh, lòng tràn đầy sự biết ơn.
" Cảm ơn anh rất nhiều, Thăng. Nhờ có anh mà em không phải lo lắng bất kì điều gì nữa."
Võ Đông Thăng bước đến gần cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Khả Ny tựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm và sự che chở của anh.
" Em không cần phải cảm ơn anh. Anh làm những thứ này đều là vì bản thân anh thôi, bản thân anh muốn em vui vẻ như vậy anh mới có thể hạnh phúc. " - Võ Đông Thăng khẽ thì thầm bên tai cô.
Họ ôm nhau trong giây lát, tận hưởng sự bình yên và ấm áp lan tỏa trong căn nhà nhỏ.