Chương 73: Cuộc gặp gỡ cuối cùng
Sau tang lễ, Khả Ny cùng những người thân thiết lặng lẽ mang tro cốt của Tống Hoài An lên một ngọn núi, nơi có gió lộng và trời xanh biếc. Đó là nơi mà mẹ cô đã từng nói rằng muốn cảm nhận được sự tự do cuối cùng. Không khí ở đây tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua từng cành cây, tạo nên một không gian trang nghiêm và thanh bình.
Võ Đông Thăng một tay cầm dù che cho Khả Ny, một tay choàng vai cô, liên tục vỗ về. Anh cảm nhận được sự mệt mỏi và đau đớn trong từng bước chân của cô, nhưng anh biết rằng đây là việc cô muốn làm cho mẹ mình. Khả Ny ôm chặt hũ tro cốt của mẹ trong lòng, từng giọt nước mắt rơi xuống không ngừng. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo từ hũ tro cốt, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một sự ấm áp từ tình yêu và ký ức về mẹ.
Phía sau họ, những người làm trong nhà xếp thành một hàng dài, mỗi người đều mang trong mình nỗi đau mất mát. Họ đã gắn bó với Tống Hoài An trong nhiều năm, và sự ra đi của bà để lại một khoảng trống lớn trong lòng họ. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt họ, tạo nên một khung cảnh đau buồn nhưng đầy xúc cảm.
Khi đến đỉnh núi, Khả Ny dừng lại, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô nhìn quanh, cảm nhận sự yên bình của thiên nhiên xung quanh. Mọi người cùng nhau đứng lại, lặng lẽ chờ đợi giây phút cuối cùng. Khả Ny mở nắp hũ tro cốt, tay run run nhưng quyết tâm. Cô nhẹ nhàng rải từng nắm tro cốt ra khỏi hũ, để gió cuốn đi, mang theo những ký ức và tình yêu của mẹ cô bay xa.
" Con hy vọng mẹ sẽ cảm nhận được sự tự do mà mẹ luôn mong muốn " Khả Ny thì thầm, giọng nói nghẹn ngào.
“Mẹ sẽ luôn ở trong tim con, mãi mãi.”
Những người xung quanh cũng cúi đầu, thầm cầu nguyện cho Tống Hoài An. Võ Đông Thăng nắm chặt tay Khả Ny, như muốn truyền cho cô thêm sức mạnh. Anh biết rằng giây phút này rất quan trọng đối với cô, và anh muốn ở bên cạnh để chia sẻ nỗi đau này cùng cô.
Sau khi hoàn thành nghi thức, mọi người cùng nhau quay trở về. Võ Đông Thăng vẫn luôn ở bên cạnh Khả Ny, chăm sóc và an ủi cô.
Trên đường về, Khả Ny không nói gì, chỉ lặng lẽ suy nghĩ về những kỷ niệm với mẹ. Cô nhớ lại những buổi chiều hai mẹ con cùng nhau ngồi ngắm hoàng hôn, những câu chuyện đêm khuya, và những bài học quý giá mà mẹ đã dạy cô. Mỗi kỷ niệm đều mang theo một nỗi đau nhưng cũng là nguồn động viên để cô tiếp tục sống mạnh mẽ và kiên cường.
Khi về đến nhà, Khả Ny và Võ Đông Thăng cùng ngồi xuống bên bàn thờ mẹ, thắp hương và cầu nguyện. Khả Ny đặt một bó hoa tươi trên bàn thờ, như một lời cảm ơn và tưởng nhớ đến mẹ.
Bác Phương lau dọn bàn thờ với đôi mắt đỏ hoe, ký ức về Tống Hoài An vẫn còn đọng lại rõ ràng trong tâm trí bà. Bà quay sang nhìn Khả Ny đang ngồi bên cạnh Võ Đông Thăng với ánh mắt đờ đẫn và đau đớn.
“Tiểu thư à, cái cô nhà thiết kế kia có đến gặp cô không?” Bác Phương hỏi, giọng bà khẽ khàng nhưng chứa đầy sự quan tâm.
Khả Ny nhướng mày, ánh mắt lờ đờ. “Nhà thiết kế nào vậy bác?”
Võ Đông Thăng, đang ngồi bên cạnh Khả Ny, trao cho cô một ly nước, ánh mắt anh cũng đầy sự lo lắng.
“Thì cái cô Linh San kia ấy, người được đồn là hôn thê của cậu Thăng,” bác Phương tiếp tục. “Tôi thấy cô ấy đến tìm phu nhân nên nghĩ là bàn chuyện giúp tiểu thư đứng ra giải thích.”
Khả Ny cau mày, giọng điệu trở nên căng thẳng.
“Cô ta đến tìm mẹ sao? Khi nào vậy?”
Bác Phương ngừng tay, nhìn thẳng vào Khả Ny.
“Hôm phu nhân phát bệnh, tôi thấy cô ấy từ phòng phu nhân bước ra.”
Lời nói của bác Phương như một cú đánh bất ngờ vào Khả Ny, cảm giác lo lắng và căng thẳng trỗi dậy trong cô.
“Cô ta đã nói gì với mẹ?” Khả Ny hỏi, giọng nói run rẩy. “Bác có nghe thấy gì không?”
Bác Phương lắc đầu. “Tôi ra ngoài mua đồ vừa trở về bệnh viện, nhưng thấy cô ấy ra về rất vội vàng và có vẻ không thoải mái. Khi tôi vào phòng thì phu nhân đã đau đớn nằm trên giường rồi.”
Khả Ny cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Cô nhìn Võ Đông Thăng, lời nói khẳng định, không chút do dự.
“Là Lý Linh San, là cô ta hại chết mẹ em, là cô ta.”
Võ Đông Thăng không biết phải trả lời thế nào, anh chỉ có thể lặng lẽ ôm lấy Khả Ny vào lòng.
" Được rồi, Ny. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật "
Khả Ny đẩy anh ra, cô gằng giọng lên nói một cách kiên quyết
" Anh còn muốn tìm cái gì nữa, rõ ràng là cô ta. Tin đồn về em, về mẹ, tất cả những thứ ngày hôm nay xảy ra còn không phải do Lý Linh San sao? Chưa hết đâu, cả mẹ anh cũng góp công không ít "
" Ny à, chúng ta đừng cãi nhau được không? "
Lần đầu tiên trong suốt quá trình yêu nhau, Tống Khả Ny có hành xử và lời nói mất bình tĩnh như vậy, đến mức…làm tổn thương anh
" Nếu ngay từ đầu em biết vì chuyện yêu đương mà mẹ em phải chết, em đã không yêu anh rồi "
Khả Ny cất bước lên tầng trên, lòng ngập tràn cảm giác đau đớn và bất lực. Những lời nói của cô vừa rồi như dao cắt vào lòng Võ Đông Thăng. Anh đứng đó, nhìn theo bóng dáng Khả Ny mà cảm thấy tim mình như tan nát. Anh biết cô đang trong tình trạng tuyệt vọng và đau khổ, nhưng những lời nói ấy vẫn làm anh tổn thương sâu sắc.
Võ Đông Thăng lặng lẽ ngồi xuống ghế, đầu cúi thấp. Anh cảm thấy mình vô dụng, không thể bảo vệ được người mình yêu thương nhất và cũng không thể làm gì để xoa dịu nỗi đau của cô.
Trong khi đó, Khả Ny lên phòng, đóng sầm cửa lại và ngồi bệt xuống sàn nhà. Cô cảm thấy như mình đang rơi vào một hố sâu không đáy, không có lối thoát. Nỗi đau mất mẹ và cảm giác tội lỗi, bất lực xâm chiếm toàn bộ tâm trí cô. Cô không biết phải làm gì, chỉ biết rằng mọi thứ đã thay đổi quá nhanh và quá đau đớn.
Cả đêm đó, Khả Ny không ngủ. Cô ngồi nhìn những bức ảnh của mẹ, nhớ lại những kỷ niệm yêu thương mà bà dành cho cô. Nước mắt không ngừng rơi, lòng cô tràn ngập nỗi đau và hận thù. Cô nghĩ về Lý Linh San và tất cả những gì đã xảy ra, cảm giác phẫn nộ và căm ghét ngày càng lớn lên trong lòng cô.
Được nuôi dạy bởi sự yêu thương, lần đầu tiên trong đời Khả Ny hận một người nhiều đến như vậy.
Võ Đông Thăng một tay cầm dù che cho Khả Ny, một tay choàng vai cô, liên tục vỗ về. Anh cảm nhận được sự mệt mỏi và đau đớn trong từng bước chân của cô, nhưng anh biết rằng đây là việc cô muốn làm cho mẹ mình. Khả Ny ôm chặt hũ tro cốt của mẹ trong lòng, từng giọt nước mắt rơi xuống không ngừng. Cô cảm nhận được sự lạnh lẽo từ hũ tro cốt, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một sự ấm áp từ tình yêu và ký ức về mẹ.
Phía sau họ, những người làm trong nhà xếp thành một hàng dài, mỗi người đều mang trong mình nỗi đau mất mát. Họ đã gắn bó với Tống Hoài An trong nhiều năm, và sự ra đi của bà để lại một khoảng trống lớn trong lòng họ. Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt họ, tạo nên một khung cảnh đau buồn nhưng đầy xúc cảm.
Khi đến đỉnh núi, Khả Ny dừng lại, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô nhìn quanh, cảm nhận sự yên bình của thiên nhiên xung quanh. Mọi người cùng nhau đứng lại, lặng lẽ chờ đợi giây phút cuối cùng. Khả Ny mở nắp hũ tro cốt, tay run run nhưng quyết tâm. Cô nhẹ nhàng rải từng nắm tro cốt ra khỏi hũ, để gió cuốn đi, mang theo những ký ức và tình yêu của mẹ cô bay xa.
" Con hy vọng mẹ sẽ cảm nhận được sự tự do mà mẹ luôn mong muốn " Khả Ny thì thầm, giọng nói nghẹn ngào.
“Mẹ sẽ luôn ở trong tim con, mãi mãi.”
Những người xung quanh cũng cúi đầu, thầm cầu nguyện cho Tống Hoài An. Võ Đông Thăng nắm chặt tay Khả Ny, như muốn truyền cho cô thêm sức mạnh. Anh biết rằng giây phút này rất quan trọng đối với cô, và anh muốn ở bên cạnh để chia sẻ nỗi đau này cùng cô.
Sau khi hoàn thành nghi thức, mọi người cùng nhau quay trở về. Võ Đông Thăng vẫn luôn ở bên cạnh Khả Ny, chăm sóc và an ủi cô.
Trên đường về, Khả Ny không nói gì, chỉ lặng lẽ suy nghĩ về những kỷ niệm với mẹ. Cô nhớ lại những buổi chiều hai mẹ con cùng nhau ngồi ngắm hoàng hôn, những câu chuyện đêm khuya, và những bài học quý giá mà mẹ đã dạy cô. Mỗi kỷ niệm đều mang theo một nỗi đau nhưng cũng là nguồn động viên để cô tiếp tục sống mạnh mẽ và kiên cường.
Khi về đến nhà, Khả Ny và Võ Đông Thăng cùng ngồi xuống bên bàn thờ mẹ, thắp hương và cầu nguyện. Khả Ny đặt một bó hoa tươi trên bàn thờ, như một lời cảm ơn và tưởng nhớ đến mẹ.
Bác Phương lau dọn bàn thờ với đôi mắt đỏ hoe, ký ức về Tống Hoài An vẫn còn đọng lại rõ ràng trong tâm trí bà. Bà quay sang nhìn Khả Ny đang ngồi bên cạnh Võ Đông Thăng với ánh mắt đờ đẫn và đau đớn.
“Tiểu thư à, cái cô nhà thiết kế kia có đến gặp cô không?” Bác Phương hỏi, giọng bà khẽ khàng nhưng chứa đầy sự quan tâm.
Khả Ny nhướng mày, ánh mắt lờ đờ. “Nhà thiết kế nào vậy bác?”
Võ Đông Thăng, đang ngồi bên cạnh Khả Ny, trao cho cô một ly nước, ánh mắt anh cũng đầy sự lo lắng.
“Thì cái cô Linh San kia ấy, người được đồn là hôn thê của cậu Thăng,” bác Phương tiếp tục. “Tôi thấy cô ấy đến tìm phu nhân nên nghĩ là bàn chuyện giúp tiểu thư đứng ra giải thích.”
Khả Ny cau mày, giọng điệu trở nên căng thẳng.
“Cô ta đến tìm mẹ sao? Khi nào vậy?”
Bác Phương ngừng tay, nhìn thẳng vào Khả Ny.
“Hôm phu nhân phát bệnh, tôi thấy cô ấy từ phòng phu nhân bước ra.”
Lời nói của bác Phương như một cú đánh bất ngờ vào Khả Ny, cảm giác lo lắng và căng thẳng trỗi dậy trong cô.
“Cô ta đã nói gì với mẹ?” Khả Ny hỏi, giọng nói run rẩy. “Bác có nghe thấy gì không?”
Bác Phương lắc đầu. “Tôi ra ngoài mua đồ vừa trở về bệnh viện, nhưng thấy cô ấy ra về rất vội vàng và có vẻ không thoải mái. Khi tôi vào phòng thì phu nhân đã đau đớn nằm trên giường rồi.”
Khả Ny cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Cô nhìn Võ Đông Thăng, lời nói khẳng định, không chút do dự.
“Là Lý Linh San, là cô ta hại chết mẹ em, là cô ta.”
Võ Đông Thăng không biết phải trả lời thế nào, anh chỉ có thể lặng lẽ ôm lấy Khả Ny vào lòng.
" Được rồi, Ny. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật "
Khả Ny đẩy anh ra, cô gằng giọng lên nói một cách kiên quyết
" Anh còn muốn tìm cái gì nữa, rõ ràng là cô ta. Tin đồn về em, về mẹ, tất cả những thứ ngày hôm nay xảy ra còn không phải do Lý Linh San sao? Chưa hết đâu, cả mẹ anh cũng góp công không ít "
" Ny à, chúng ta đừng cãi nhau được không? "
Lần đầu tiên trong suốt quá trình yêu nhau, Tống Khả Ny có hành xử và lời nói mất bình tĩnh như vậy, đến mức…làm tổn thương anh
" Nếu ngay từ đầu em biết vì chuyện yêu đương mà mẹ em phải chết, em đã không yêu anh rồi "
Khả Ny cất bước lên tầng trên, lòng ngập tràn cảm giác đau đớn và bất lực. Những lời nói của cô vừa rồi như dao cắt vào lòng Võ Đông Thăng. Anh đứng đó, nhìn theo bóng dáng Khả Ny mà cảm thấy tim mình như tan nát. Anh biết cô đang trong tình trạng tuyệt vọng và đau khổ, nhưng những lời nói ấy vẫn làm anh tổn thương sâu sắc.
Võ Đông Thăng lặng lẽ ngồi xuống ghế, đầu cúi thấp. Anh cảm thấy mình vô dụng, không thể bảo vệ được người mình yêu thương nhất và cũng không thể làm gì để xoa dịu nỗi đau của cô.
Trong khi đó, Khả Ny lên phòng, đóng sầm cửa lại và ngồi bệt xuống sàn nhà. Cô cảm thấy như mình đang rơi vào một hố sâu không đáy, không có lối thoát. Nỗi đau mất mẹ và cảm giác tội lỗi, bất lực xâm chiếm toàn bộ tâm trí cô. Cô không biết phải làm gì, chỉ biết rằng mọi thứ đã thay đổi quá nhanh và quá đau đớn.
Cả đêm đó, Khả Ny không ngủ. Cô ngồi nhìn những bức ảnh của mẹ, nhớ lại những kỷ niệm yêu thương mà bà dành cho cô. Nước mắt không ngừng rơi, lòng cô tràn ngập nỗi đau và hận thù. Cô nghĩ về Lý Linh San và tất cả những gì đã xảy ra, cảm giác phẫn nộ và căm ghét ngày càng lớn lên trong lòng cô.
Được nuôi dạy bởi sự yêu thương, lần đầu tiên trong đời Khả Ny hận một người nhiều đến như vậy.