Chương 30
Nói về việc có phải Từ Bỉnh Nhiên vừa nhìn đã nhận ra Hạ Thính Nam hay không, câu trả lời là không.
Nếu không phải khi xuống xe, Hạ Thính Nam lấm la lấm lét bám sau, khiến cho Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô lâu hơn theo thói quen nghề nghiệp, có lẽ anh sẽ không nhận ra cô gái có mái tóc dài mềm mại này chính là Hạ Thính Nam mà anh biết.
Trước kia, cô luôn trung thành với kiểu tóc ngắn. Kể cả hiện tại cho anh xem ảnh Hạ Thính Nam để tóc dài đi, Từ Bỉnh Nhiên cũng không thể lập tức nhận ra.
******
Đội trưởng của các đại đội khác đúng lúc đi ngang qua phòng làm việc của Từ Bỉnh Nhiên, thấy anh đang ngồi ngẩn người, đúng là chuyện lạ.
Một đồng nghiệp hô: “Từ Bỉnh Nhiên, sắp họp rồi, cậu còn ngồi đây làm gì?”
“Tôi biết rồi, mọi người qua trước đi, tôi đi ngay đây.” Từ Bỉnh Nhiên hít sâu một hơi, lấy laptop trong ngăn kéo tủ, đứng lên đi về phía phòng họp.
Hôm nay anh mặc đồng phục ngắn tay màu xanh, bên dưới là quần xanh đen, phối cùng giày da tối màu, bước chân sải dài, hơi thở ổn định. Anh vừa bước đến cửa phòng thì gặp phó cục trưởng Lý đang chuẩn bị mở cửa.
“Phó cục trưởng Lý.” Từ Bỉnh Nhiên xoay người, gật đầu chào hỏi.
Phó cục trưởng cười vỗ lưng Từ Bỉnh Nhiên, trên mặt lấp lánh hai chữ “thưởng thức”, “Bỉnh Nhiên à, gần đây sức khỏe thế nào?”
Sau khi hỏi thăm vài câu, hai người một trước một sau tiến vào phòng họp.
Giữa phòng có một chiếc bàn gỗ lớn màu nâu, phó cục trưởng Lý ngồi ở vị trí trung tâm, phía sau ông dựng hai lá cờ, một là cờ Đảng, một là Quốc kỳ. Ngồi cạnh ông là chi đội trưởng và chính ủy, kế tiếp đó là các đại đội trưởng ngồi dọc hai bên, Từ Bỉnh Nhiên ngồi tại một trong những vị trí này.
Buổi họp hôm nay chủ yếu phân công các nghiệp vụ sắp tới, đằng sau chính ủy còn có một thư ký ôm sổ, chỉ cần phó cục trưởng Lý lên tiếng, cô ấy sẽ bắt đầu tiến hành ghi chép.
Từ Bỉnh Nhiên vừa ngồi xuống vị trí, điện thoại trong túi hiện lên thông báo. Anh đọc lướt qua nội dung, là mẹ Từ gửi đến, bà hỏi tối nay anh có thể cùng ăn tối với bà hay không. Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc mới trả lời “Để con xem đã.”
Sau khi ba Từ qua đời, bà thường xuyên liên lạc với anh, dù gì cũng là mẹ con, Từ Bỉnh Nhiên muốn cứng lòng quay lưng với bà cũng không được. Thế nên những lúc rảnh rỗi, anh sẽ ra ngoài ăn với bà một hai bữa cơm, nói chuyện một lúc. Tuy nhiên Từ Bỉnh Nhiên không thể vui vẻ bỏ qua những chuyện năm xưa, nhất là khi biết sau này bà còn sinh thêm một đứa con trai. Anh không biết mình nên làm thế nào mới đúng.
Phó cục trưởng bắt đầu phát biểu, Từ Bỉnh Nhiên mở laptop đặt trên bàn, song đầu óc bay loạn một lúc mới có thể tập trung vào cuộc họp.
Cục trị an có tổng cộng bảy đại đội, mỗi đội đảm nhiệm một nhiệm vụ khác nhau, đội của Từ Bỉnh Nhiên là đại đội một, phụ trách kiểm soát tình trạng cờ bạc và các hoạt động mại dâm trong thành phố. Công tác của đội có liên hệ mật thiết với các đồn cảnh sát bên dưới, không những phải nộp báo cáo số liệu hàng tháng, mà còn phải liên tục đi giám sát khắp nơi.
Mỗi lần tới khoảng thời gian bận rộn, phải nói là cực kì bận rộn, tới khoảng thời gian nhàn rỗi… À ừ, đội một bọn họ làm gì có thời gian nhàn rỗi, ngày nào được tan làm đúng giờ đã là may mắn lắm rồi.
Trà trong chén vừa vơi lại được đổ đầy, cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ mới kết thúc, lúc Từ Bỉnh Nhiên về văn phòng đã là giờ ăn trưa.
Thấy đội trưởng nhà mình, Tiết Khải vui vẻ rủ anh đi ăn cùng.
Từ Bỉnh Nhiên: “Đợi thêm một lát nữa đi, phó cục trưởng Lý còn chưa đi ăn, Cốc Lượng đâu?”
“Anh ấy đã chuồn xuống từ sớm rồi, biết vậy tôi cũng …”
Tiết Khải chất chứa một bụng khổ tâm, lời muốn nói còn chưa kịp phun ra đã bị ánh mắt của Từ Bỉnh Nhiên dọa cho nuốt ngược vào, “Tôi nguyện một lòng trung thành với Đảng, một lòng nghiêm túc phục vụ nhân dân, tôi yêu công việc, tôi sẽ phấn đấu vì sự nghiệp cảnh sát đến hơi thở cuối cùng!”
Từ Bỉnh Nhiên: “…”
Cũng tự giác phết.
Đến lúc hai người xuống nhà ăn, Tiết Khải đau khổ phát hiện mọi người ai cũng xuống muộn. Các đồng nghiệp xếp thành hàng dài đến cửa lớn, may là tốc độ múc đồ ăn của các dì rất nhanh, hai người đợi không bao lâu đã tới lượt.
Đồng chí Tiết hí hửng chọn đồ ăn đầy ụ cả khay, đến lúc tính tiền, mò mãi không ra thẻ nhân viên.
Từ Bỉnh Nhiên lười quan tâm đến với anh, thẳng tay dùng thẻ của mình trả tiền, người anh em này chọn bốn món, thêm một bát canh, một cốc sữa chua, tổng cộng hết mười hai tệ, giá cả căn tin chỗ họ rẻ thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.
Từ Bỉnh Nhiên: “Lần sau mời tôi bữa khuya là được.”
Tiết Khải: “… Cậu cho vay nặng lãi à, ngày mai tôi tìm cục trưởng báo cáo!”
Hai ngườ trêu chọc nhau câu được câu không chán chê mới tìm được chỗ trống để ngồi. Chưa kịp ăn xong miếng cơm, đồng nghiệp cùng chi đội bê khay cơm tới ngồi xuống bàn.
“Hôm nay phó cục trưởng Lý gọi các em đi họp à? Có nhiệm vụ mới hả?”
Tiết Khải: “Em không biết, em cũng không đi, anh hỏi đội trưởng Từ ấy.”
Từ Bỉnh Nhiên chậm rãi nhai hết đồ ăn trong miệng, nuốt xuống xong xuôi mới trả lời: “Cũng không có gì đặc biệt, chỉ nói gần đây tình hình an ninh công cộng thành phố không ổn định, nhắc nhở các đội tăng cường công tác kiểm tra, thường xuyên xuống dưới giám sát trực tiếp.”
“Vậy chắc các em bận rộn lắm.”
Từ Bỉnh Nhiên khẽ đáp, húp thêm một thìa canh, nhìn qua không hề có tí mệt mỏi nào.
Đồng nghiệp cảm thán: “Tuổi trẻ tài cao, đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Trẻ như Từ Bỉnh Nhiên mà lên được vị trí này không phải hàng hiếm, nhưng tính tình anh luôn trầm ổn, vẻ ngoài lại thu hút. Trong cục, những người còn trẻ giữ chức vụ cao như anh, số tóc trên đầu tỉ lệ nghịch với số trang báo cáo hàng tháng. Ấy thế mà Từ Bỉnh Nhiên lại không giống mọi người, tóc anh vừa dày vừa đen, kết hợp với gương mặt sáng giá, đi tới đâu cũng khiến người khác nhìn thêm vài lần.
Tiết Khải cười hì hì, nói: “Từ Bỉnh Nhiên tuổi trẻ tài cao, song cũng vô dụng! Vẫn chỉ là một thành viên trung thành của hội độc thân mà thôi!”
“Vẫn còn độc thân? Nói nghe này, đồng nghiệp của tôi có một cô con gái, vừa mới tốt nghiệp trường Cảnh sát, đang thực tập ở sở cảnh sát Nam Môn. Em thấy thế nào? Nếu được, cuối tuần anh hẹn cô bé giúp em.” Đồng nghiệp ra sức mai mối.
Từ Bỉnh Nhiên từ chối không hề do dự.
“Vì sao chứ?” Cả bàn đều khó hiểu, không biết tại sao anh lại nhất quyết không muốn tìm bạn gái.
Từ Bỉnh Nhiên: “Làm việc chăm chỉ, vì dân phục vụ.”
“…”
Tiết Khải dò hỏi: “Không phải là cậu đã có người trong lòng đó chứ? Hay là từng bị tổn thương, không còn tin vào tình yêu?”
Chắc là không đâu, anh chưa từng thấy cô gái nào có cử chỉ thân mật xuất hiện xung quanh, đồng chí Tiết nghĩ mãi không hiểu.
Từ Bỉnh Nhiên ngước mắt nhìn mọi người, ánh mắt như chất chứa nỗi sầu vời vợi: “Giải quyết nhiều vụ án, tiếp xúc với nhiều người kì lạ như vậy, cậu vẫn còn tin vào tình yêu?”
Mặc dù hiện tại, hai người có mối quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng năm sáu năm trước, họ lại là những đồng nghiệp thân thiết của nhau. Hai người tốt nghiệp chung một đội huấn luyện đặc công, cùng nhau xử lý các vụ án, có lần hai người tra một vụ án đặc biệt, bắt về cục khá nhiều người kì lạ bi.ến thái.
Gần đây, do duyên phận nên hai người được điều đến một chi đội. Mỗi tội Từ Bỉnh Nhiên thăng tiến hơi nhanh so với các bạn học cũ, Tiết Khải bây giờ là trợ lý của anh, phải gọi Từ Bỉnh Nhiên một tiếng ‘đại đội trưởng’.
Đại đội một phụ trách mảng mại dâm và cờ bạc, hàng tháng các đồn cảnh sát chuyển lên mấy mấy đồ cổ quái cùng các báo cáo. Thế nên trong kho không thiếu đồ chơi, hàng cấm, video quay lén, tự quay, ảnh chụp, không thứ gì là không có, bọn họ nhìn mãi, tim cũng cằn cỗi đến mức chết lặng.
Tiết Khải không mấy tán thành: “Đội trưởng Từ, cậu như này là không được đâu, không thể vơ đũa cả nắm như vậy được! Phải như tôi đây, trái tim hừng hực ngọn lửa hi vọng, tin rằng tình yêu sẽ tới, không những tới, mà còn là một em Lolita nữa.”
Từ Bỉnh Nhiên: “MAG, Paperman?”
Tiết Khải: “…” Cậu hiểu tôi quá.
Sau bữa ăn trưa, mọi người giải tán, ai về phòng nấy, Tiết Khải đi theo Từ Bỉnh Nhiên về văn phòng. Khổ nỗi văn phòng của họ hướng về phía mặt trời, chỉ cần tắt điều hòa vài phút, mọi người sẽ được xông hơi miễn phí.
Từ Bỉnh Nhiên mở cửa đi vào, ba giây sau mở cửa đi ra, đi thẳng về văn phòng mát mẻ của mình, hí hửng chuẩn bị làm một giấc.
Một lát sau, anh nhận được tin nhắn của Hạ Thính Nam.
Nếu không phải khi xuống xe, Hạ Thính Nam lấm la lấm lét bám sau, khiến cho Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô lâu hơn theo thói quen nghề nghiệp, có lẽ anh sẽ không nhận ra cô gái có mái tóc dài mềm mại này chính là Hạ Thính Nam mà anh biết.
Trước kia, cô luôn trung thành với kiểu tóc ngắn. Kể cả hiện tại cho anh xem ảnh Hạ Thính Nam để tóc dài đi, Từ Bỉnh Nhiên cũng không thể lập tức nhận ra.
******
Đội trưởng của các đại đội khác đúng lúc đi ngang qua phòng làm việc của Từ Bỉnh Nhiên, thấy anh đang ngồi ngẩn người, đúng là chuyện lạ.
Một đồng nghiệp hô: “Từ Bỉnh Nhiên, sắp họp rồi, cậu còn ngồi đây làm gì?”
“Tôi biết rồi, mọi người qua trước đi, tôi đi ngay đây.” Từ Bỉnh Nhiên hít sâu một hơi, lấy laptop trong ngăn kéo tủ, đứng lên đi về phía phòng họp.
Hôm nay anh mặc đồng phục ngắn tay màu xanh, bên dưới là quần xanh đen, phối cùng giày da tối màu, bước chân sải dài, hơi thở ổn định. Anh vừa bước đến cửa phòng thì gặp phó cục trưởng Lý đang chuẩn bị mở cửa.
“Phó cục trưởng Lý.” Từ Bỉnh Nhiên xoay người, gật đầu chào hỏi.
Phó cục trưởng cười vỗ lưng Từ Bỉnh Nhiên, trên mặt lấp lánh hai chữ “thưởng thức”, “Bỉnh Nhiên à, gần đây sức khỏe thế nào?”
Sau khi hỏi thăm vài câu, hai người một trước một sau tiến vào phòng họp.
Giữa phòng có một chiếc bàn gỗ lớn màu nâu, phó cục trưởng Lý ngồi ở vị trí trung tâm, phía sau ông dựng hai lá cờ, một là cờ Đảng, một là Quốc kỳ. Ngồi cạnh ông là chi đội trưởng và chính ủy, kế tiếp đó là các đại đội trưởng ngồi dọc hai bên, Từ Bỉnh Nhiên ngồi tại một trong những vị trí này.
Buổi họp hôm nay chủ yếu phân công các nghiệp vụ sắp tới, đằng sau chính ủy còn có một thư ký ôm sổ, chỉ cần phó cục trưởng Lý lên tiếng, cô ấy sẽ bắt đầu tiến hành ghi chép.
Từ Bỉnh Nhiên vừa ngồi xuống vị trí, điện thoại trong túi hiện lên thông báo. Anh đọc lướt qua nội dung, là mẹ Từ gửi đến, bà hỏi tối nay anh có thể cùng ăn tối với bà hay không. Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc mới trả lời “Để con xem đã.”
Sau khi ba Từ qua đời, bà thường xuyên liên lạc với anh, dù gì cũng là mẹ con, Từ Bỉnh Nhiên muốn cứng lòng quay lưng với bà cũng không được. Thế nên những lúc rảnh rỗi, anh sẽ ra ngoài ăn với bà một hai bữa cơm, nói chuyện một lúc. Tuy nhiên Từ Bỉnh Nhiên không thể vui vẻ bỏ qua những chuyện năm xưa, nhất là khi biết sau này bà còn sinh thêm một đứa con trai. Anh không biết mình nên làm thế nào mới đúng.
Phó cục trưởng bắt đầu phát biểu, Từ Bỉnh Nhiên mở laptop đặt trên bàn, song đầu óc bay loạn một lúc mới có thể tập trung vào cuộc họp.
Cục trị an có tổng cộng bảy đại đội, mỗi đội đảm nhiệm một nhiệm vụ khác nhau, đội của Từ Bỉnh Nhiên là đại đội một, phụ trách kiểm soát tình trạng cờ bạc và các hoạt động mại dâm trong thành phố. Công tác của đội có liên hệ mật thiết với các đồn cảnh sát bên dưới, không những phải nộp báo cáo số liệu hàng tháng, mà còn phải liên tục đi giám sát khắp nơi.
Mỗi lần tới khoảng thời gian bận rộn, phải nói là cực kì bận rộn, tới khoảng thời gian nhàn rỗi… À ừ, đội một bọn họ làm gì có thời gian nhàn rỗi, ngày nào được tan làm đúng giờ đã là may mắn lắm rồi.
Trà trong chén vừa vơi lại được đổ đầy, cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ mới kết thúc, lúc Từ Bỉnh Nhiên về văn phòng đã là giờ ăn trưa.
Thấy đội trưởng nhà mình, Tiết Khải vui vẻ rủ anh đi ăn cùng.
Từ Bỉnh Nhiên: “Đợi thêm một lát nữa đi, phó cục trưởng Lý còn chưa đi ăn, Cốc Lượng đâu?”
“Anh ấy đã chuồn xuống từ sớm rồi, biết vậy tôi cũng …”
Tiết Khải chất chứa một bụng khổ tâm, lời muốn nói còn chưa kịp phun ra đã bị ánh mắt của Từ Bỉnh Nhiên dọa cho nuốt ngược vào, “Tôi nguyện một lòng trung thành với Đảng, một lòng nghiêm túc phục vụ nhân dân, tôi yêu công việc, tôi sẽ phấn đấu vì sự nghiệp cảnh sát đến hơi thở cuối cùng!”
Từ Bỉnh Nhiên: “…”
Cũng tự giác phết.
Đến lúc hai người xuống nhà ăn, Tiết Khải đau khổ phát hiện mọi người ai cũng xuống muộn. Các đồng nghiệp xếp thành hàng dài đến cửa lớn, may là tốc độ múc đồ ăn của các dì rất nhanh, hai người đợi không bao lâu đã tới lượt.
Đồng chí Tiết hí hửng chọn đồ ăn đầy ụ cả khay, đến lúc tính tiền, mò mãi không ra thẻ nhân viên.
Từ Bỉnh Nhiên lười quan tâm đến với anh, thẳng tay dùng thẻ của mình trả tiền, người anh em này chọn bốn món, thêm một bát canh, một cốc sữa chua, tổng cộng hết mười hai tệ, giá cả căn tin chỗ họ rẻ thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.
Từ Bỉnh Nhiên: “Lần sau mời tôi bữa khuya là được.”
Tiết Khải: “… Cậu cho vay nặng lãi à, ngày mai tôi tìm cục trưởng báo cáo!”
Hai ngườ trêu chọc nhau câu được câu không chán chê mới tìm được chỗ trống để ngồi. Chưa kịp ăn xong miếng cơm, đồng nghiệp cùng chi đội bê khay cơm tới ngồi xuống bàn.
“Hôm nay phó cục trưởng Lý gọi các em đi họp à? Có nhiệm vụ mới hả?”
Tiết Khải: “Em không biết, em cũng không đi, anh hỏi đội trưởng Từ ấy.”
Từ Bỉnh Nhiên chậm rãi nhai hết đồ ăn trong miệng, nuốt xuống xong xuôi mới trả lời: “Cũng không có gì đặc biệt, chỉ nói gần đây tình hình an ninh công cộng thành phố không ổn định, nhắc nhở các đội tăng cường công tác kiểm tra, thường xuyên xuống dưới giám sát trực tiếp.”
“Vậy chắc các em bận rộn lắm.”
Từ Bỉnh Nhiên khẽ đáp, húp thêm một thìa canh, nhìn qua không hề có tí mệt mỏi nào.
Đồng nghiệp cảm thán: “Tuổi trẻ tài cao, đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Trẻ như Từ Bỉnh Nhiên mà lên được vị trí này không phải hàng hiếm, nhưng tính tình anh luôn trầm ổn, vẻ ngoài lại thu hút. Trong cục, những người còn trẻ giữ chức vụ cao như anh, số tóc trên đầu tỉ lệ nghịch với số trang báo cáo hàng tháng. Ấy thế mà Từ Bỉnh Nhiên lại không giống mọi người, tóc anh vừa dày vừa đen, kết hợp với gương mặt sáng giá, đi tới đâu cũng khiến người khác nhìn thêm vài lần.
Tiết Khải cười hì hì, nói: “Từ Bỉnh Nhiên tuổi trẻ tài cao, song cũng vô dụng! Vẫn chỉ là một thành viên trung thành của hội độc thân mà thôi!”
“Vẫn còn độc thân? Nói nghe này, đồng nghiệp của tôi có một cô con gái, vừa mới tốt nghiệp trường Cảnh sát, đang thực tập ở sở cảnh sát Nam Môn. Em thấy thế nào? Nếu được, cuối tuần anh hẹn cô bé giúp em.” Đồng nghiệp ra sức mai mối.
Từ Bỉnh Nhiên từ chối không hề do dự.
“Vì sao chứ?” Cả bàn đều khó hiểu, không biết tại sao anh lại nhất quyết không muốn tìm bạn gái.
Từ Bỉnh Nhiên: “Làm việc chăm chỉ, vì dân phục vụ.”
“…”
Tiết Khải dò hỏi: “Không phải là cậu đã có người trong lòng đó chứ? Hay là từng bị tổn thương, không còn tin vào tình yêu?”
Chắc là không đâu, anh chưa từng thấy cô gái nào có cử chỉ thân mật xuất hiện xung quanh, đồng chí Tiết nghĩ mãi không hiểu.
Từ Bỉnh Nhiên ngước mắt nhìn mọi người, ánh mắt như chất chứa nỗi sầu vời vợi: “Giải quyết nhiều vụ án, tiếp xúc với nhiều người kì lạ như vậy, cậu vẫn còn tin vào tình yêu?”
Mặc dù hiện tại, hai người có mối quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng năm sáu năm trước, họ lại là những đồng nghiệp thân thiết của nhau. Hai người tốt nghiệp chung một đội huấn luyện đặc công, cùng nhau xử lý các vụ án, có lần hai người tra một vụ án đặc biệt, bắt về cục khá nhiều người kì lạ bi.ến thái.
Gần đây, do duyên phận nên hai người được điều đến một chi đội. Mỗi tội Từ Bỉnh Nhiên thăng tiến hơi nhanh so với các bạn học cũ, Tiết Khải bây giờ là trợ lý của anh, phải gọi Từ Bỉnh Nhiên một tiếng ‘đại đội trưởng’.
Đại đội một phụ trách mảng mại dâm và cờ bạc, hàng tháng các đồn cảnh sát chuyển lên mấy mấy đồ cổ quái cùng các báo cáo. Thế nên trong kho không thiếu đồ chơi, hàng cấm, video quay lén, tự quay, ảnh chụp, không thứ gì là không có, bọn họ nhìn mãi, tim cũng cằn cỗi đến mức chết lặng.
Tiết Khải không mấy tán thành: “Đội trưởng Từ, cậu như này là không được đâu, không thể vơ đũa cả nắm như vậy được! Phải như tôi đây, trái tim hừng hực ngọn lửa hi vọng, tin rằng tình yêu sẽ tới, không những tới, mà còn là một em Lolita nữa.”
Từ Bỉnh Nhiên: “MAG, Paperman?”
Tiết Khải: “…” Cậu hiểu tôi quá.
Sau bữa ăn trưa, mọi người giải tán, ai về phòng nấy, Tiết Khải đi theo Từ Bỉnh Nhiên về văn phòng. Khổ nỗi văn phòng của họ hướng về phía mặt trời, chỉ cần tắt điều hòa vài phút, mọi người sẽ được xông hơi miễn phí.
Từ Bỉnh Nhiên mở cửa đi vào, ba giây sau mở cửa đi ra, đi thẳng về văn phòng mát mẻ của mình, hí hửng chuẩn bị làm một giấc.
Một lát sau, anh nhận được tin nhắn của Hạ Thính Nam.