Chương 37
Trước khi tan làm, Hạ Thính Nam hứa với Tiền Vân Hội nếu có dịp cô sẽ giới thiệu Từ Bỉnh Nhiên với chị ấy, Tiền Vân Hội rất vui, chị ấy nói nếu việc thành công, chị ấy sẽ khao cô một bữa lớn.
Về đến nhà thấy không có ai, cô nằm trên giường lướt điện thoại, nhìn bài đăng của Thang Thành trên vòng bạn bè, hỏi có ai đi ăn khuya không.
Cô bình luận ở dưới: Ăn khuya thì không, ăn tối thì được.
Thang Thành nhắn tin riêng cho cô:?
Hạ Thính Nam: Ha ha ha ha, không ngờ tới đúng không, mình về rồi đây!
Thang Thành: Cậu về lúc nào vậy?
Hạ Thính Nam: Hai tháng trước, mình biết cậu không để ý đến mình rồi nhé, mình đã từng đăng trên vòng bạn bè.
Thang Thành bận việc trong công ty muốn ngất, rất ít khi onl game, càng không nói đến việc xem newfeed cho nên đúng thật là cậu không biết Hạ Thính Nam đã về rồi, còn trở thành một cán bộ thư viện xuất sắc.
Cậu nói vậy đi ăn tối đi, vừa lúc cậu ấy còn chưa ăn.
Hạ Thính Nam thầm cảm thấy may mắn vì cô lười, về nhà chưa thay quần áo, giờ có thể đi luôn.
Thang Thành hiện đang làm ở một công ty tư nhân bình thường, vẻ oai phong một cõi của cậu ấy trong đội bóng đá năm đó đã suy tàn vì áp lực công việc. Cậu ấy đeo một cặp kính đen, trở thành một nhân viên văn phòng tiêu chuẩn nghìn năm không đăng bài trên vòng. Chỉ có một vài bài đơn giản, tất cả đều là tố cáo sếp tàn nhẫn bóc lột hoặc là một vài thứ liên quan đến bóng đá.
Tuy nhiên, dù quan hệ với sếp có cứng nhắc đến đâu cũng không ảnh hưởng đến việc cậu ấy được sếp thích, bởi vì sếp là nữ, mà cậu vẫn là một anh chàng đẹp trai.
Thang Thành nghe nói cô thi đỗ ngành biên tập thì kinh ngạc, “Mình cứ tưởng cậu không học chứ.”
“Đây có phải lời con người nên nói không vậy… Dù mình có thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng không thể nói mình không học chứ.” Thành tích của cô đâu kém lắm đâu.
Cậu đưa menu cho cô, bảo cô gọi món, “Bảo sao 2 năm trước mình rủ cậu chơi game, cậu nhất quyết không chơi, lần nào cũng bảo có việc, mình còn tưởng cậu bận đi công tác cơ.”
Hai năm trước đó Thang Thành chưa được thăng chức nên không bận đến mức vậy, cậu thường xuyên rủ Hạ Thính Nam chơi game nhưng lần nào Hạ Thính Nam cũng lấy cớ bận việc để từ chối, đến giờ cậu mới biết hóa ra không phải bận công việc bình thường mà là bí mật chuẩn bị thi.
Hạ Thính Nam là một người rất thực tế, cô dành ra 2 năm để kỳ công chuẩn bị cho kỳ thi, sợ mình thi không đỗ thì sẽ xấu hổ lắm nên không chịu nói với ai, kể cả Trần Thiến, cùng lắm là nói qua với bố mẹ. Vậy nên trong suy nghĩ của mọi người, cô chính là một nhân viênnxứng chức, đến giờ thì đi làm, tan làm thì về nằm, cuối tuần ra ngoài chơi, cuộc sống sinh hoạt phong phú không tả nổi.
Mãi cho đến khi nhận được giấy báo thi đỗ, không chờ được nữa, cô mới hào hứng đăng lên vòng bạn bè để khoe, nhận được một loạt những lời chúc kinh ngạc.
Rất mưu mô.
Hạ Thính Nam không hài lòng: “Sao lại nói là mưu mô được nhở? Cậu không biết là nói trước bước không qua sao? Ví dụ như việc giảm béo, những người thông báo với cả thiên hạ rằng họ muốn giảm cân thì chắc chắn sẽ không giảm được, chỉ có những người lặng im không một tiếng động mới gầy đi thôi!”
Thang Thành gật đầu có lệ, đạo lý của Hạ Thính Nam vượt xa người bình thường, cậu hiểu biết sâu rộng nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Hạ Thính Nam đột nhiên hỏi: “Thang Thành, cậu còn nhớ Từ Bỉnh Nhiên không?”
Thang Thành sửng sốt một lát, vừa định đáp lại thì nhân viên phục vụ lên món.
“Cửa hàng này ổn phết.” Hạ Thính Nam ngạc nhiên nhìn những món ăn hấp dẫn trên bàn, lấy điện thoại ra mở camera, chọn bộ lọc xong rồi bắt đầu chụp, “Cậu bỏ cái đũa của cậu ra đi.”
Thang Thành cạn lời buông đũa xuống.
“Sao con gái các cậu cứ đi ăn là phải chụp ảnh thế?” Cậu khó hiểu.
“Con gái bọn mình? Còn ai à?”
“Trần Xuyến đó.”
Hạ Thính Nam hiểu, gật đầu: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đó gọi là những người phụ nữ tinh tế, cậu không hiểu đâu.”
Thang Thành: “…”
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện cả tiếng đồng hồ, trên bàn còn lác đác thức ăn thừa, cả hai ngồi trên ghế với cái bụng no căng.
Thang Thành hỏi: “Sắp tới cậu muốn về thăm trường cấp 3 không?”
Hạ Thính Nam nghĩ cũng đúng: “Để mình hỏi Trần Xuyến trước đã, lâu rồi không gặp cậu ấy, không biết có đi không nữa.”
Tình bạn giữa ba người họ không thể giải thích được, lúc đầu cô và Thang Thành hay chơi game với nhau, sau khi chia tay Trần Xuyến cũng gia nhập, dần dần họ trở thành một tổ hợp tam giác kỳ lạ như vậy, đặc biệt là Thang Thành.
“Mình nói thật, Thang Thành này, trước kia mình còn tưởng rằng cậu thích thầm mình đấy.” Cô vô tư nói.
Thang Thành im lặng.
Hạ Thính Nam đợi ba giây mà không thấy cậu trả lời, sợ hãi, “Đù! Sao cậu không nói gì thế, thật à?”
Thang Thành hắng giọng, xấu hổ nói: “Ờm… Đúng là mình đã từng có ý đó đó.”
Ban đầu, cậu cảm thấy Hạ Thính Nam rất dễ gần và đáng yêu, sau đó cậu mới biết cô là em gái bạn cùng lớp của chị cậu – Thang Xảo Xảo, vịn vào lí do này mà cậu mới tiện tay add Wechat của cô.
Cậu nghĩ dù sao cũng đã add rồi, cứ thử nói chuyện đi. Vì vậy cậu đã lướt trang cá nhân của Hạ Thính Nam, đa số đều về đồ ăn và game, cho nên cậu mới lấy cớ chơi game để gọi Hạ Thính Nam. Nhưng thái độ của Hạ Thính Nam với cậu rất có lệ, ngược lại làm sự hiếu thắng của cậu bộc phát.
Lúc nãy chuẩn bị ăn cơm, Hạ Thính Nam hỏi cậu có nhớ Từ Bỉnh Nhiên không.
Đương nhiên là cậu nhớ, thậm chí còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên chơi game với Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên thừa biết tâm tư của cậu, lần đầu chơi game với cậu bằng tài khoản của Hạ Thính Nam, hai người có nói chuyện như hai người đàn ông với nhau, lúc đó Thang Thành còn chưa biết hai người không phải là anh em ruột.
Từ Bỉnh Nhiên nói: “Nếu cậu đánh thắng tôi thì tôi sẽ cho phép cậu theo đuổi em ấy.”
Cậu hỏi: “Tại sao?”
“Vì tôi là anh của em ấy.”
Đánh rắn phải đánh dập đầu, yêu cầu này của anh đúng là làm khó người khác, Thang Thành nghi Từ Bỉnh Nhiên đã xem qua chiến tích và thứ hạng của cậu nên mới dám đưa ra yêu cầu quá mức như vậy. Vì trình của cậu rất cùi bắp, “out trình” đến nỗi tổn hại đến vẻ huy hoàng của cậu trong đội bóng đá, thường là Hạ Thính Nam sẽ dẫn cậu chơi game.
Ngày đó bọn họ solo 2 ván, kết quả là Thang Thành thua cả 2, sau đó lại cùng nhau đấu hạng. Chiến tích của Thang Thành quá thảm hại, Từ Bỉnh Nhiên ra chiêu chém xuống, không chút lưu tình mà kết liễu cậu khiến cậu bị khóa hạng 3 ngày, khổ không tả nổi.
Cậu hẹn với Từ Bỉnh Nhiên, cậu sẽ luyện skills thật giỏi để mỗi ngày Từ Bỉnh Nhiên phải online solo với cậu.
Từ Bỉnh Nhiên đồng ý, trừ khi có việc gì đó, nếu không mỗi ngày sau khi tan học anh sẽ online đúng giờ.
Nhưng Thang Thành luyện game rất lâu mà vẫn không đánh thắng được Từ Bỉnh Nhiên, về sau cậu tiêu cực đến mức bỏ game, lao thẳng vào biển tri thức. Mãi về sau khi Hạ Thính Nam, Trần Thiến và cậu càng thân nhau hơn, ba người nói chuyện, cậu mới biết Từ Bỉnh Nhiên không phải anh trai ruột của Hạ Thính Nam. Lúc đó, cậu mới hiểu ra Từ Bỉnh Nhiên có ý gì.
Cậu không nhịn được mà chửi thầm Từ Bỉnh Nhiên là tên chó mưu mô, sau này nghe tin hai người xích mích, cậu còn cảm thấy Từ Bỉnh Nhiên đáng bị như vậy.
Hạ Thính Nam trợn mắt với cậu, “Thang Thành, cậu đừng có mà lừa mình.”
“Mình lừa cậu làm gì, hồi cấp 3 mình thích cậu thật mà.” Cậu cười.
“Thế sao không thấy cậu theo đuổi.” Cô cảm thấy lạ lắm.
Thang Thành giải thích: “Mỗi ngày mình đều rủ cậu chơi game đấy còn gì?”
“Cậu muốn dùng kỹ thuật ngu si của cậu để gây ấn tượng với mình à?” Cô hỏi một cách không chắc chắn.
Thang Thành bị tức đến lên cơn đau tim.
Hạ Thính Nam cười ha ha.
Thang Thành đột nhiên hỏi: “Vậy Từ Bỉnh Nhiên giờ sao rồi?”
Hạ Thính Nam im lặng một lúc mới nói: “Mình làm lành với anh ấy rồi.”
“Làm lành?”
“Ý trên mặt chữ ấy, không chiến tranh lạnh nữa.” Hạ Thính Nam có hơi mệt mỏi khi giải thích về mối quan hệ của cô và Từ Bỉnh Nhiên hồi đó, vì vậy cô chỉ nói qua loa.
Thang Thành gật đầu, không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Khi nào bảo anh ta solo với mình nữa đi.”
Cô cạn lời: “Các cậu hay nhỉ, bao lâu rồi mà còn cố chấp như thế nữa.”
“Cái này gọi là tôn nghiêm của đàn ông.” Thang Thành cười nhạo.
Cậu đã sớm không còn thích Hạ Thính Nam nữa, có lẽ hồi trước cũng không thích bao nhiêu, chẳng qua là cái cô Hạ Thính Nam này dễ chơi, làm bạn với cô rất thú vị.
Bây giờ, đương nhiên cậu không muốn cạnh tranh với Từ Bỉnh Nhiên với mục đích theo đuổi Hạ Thính Nam, mà chỉ đơn giản là muốn thắng Từ Bỉnh Nhiên để giảm bớt nỗi nhục nhã mà đối thủ gây ra trong nhiều năm qua. May là Hạ Thính Nam có ý chí sắt đá, ngay cả khi Từ Bỉnh Nhiên chắn hết hoa đào bên cạnh cô rồi thì anh vẫn phải hết cách với Hạ Thính Nam.
Không biết là sau nhiều năm như vậy rồi, Từ Bỉnh Nhiên có suy nghĩ gì.
******
Trên đường về nhà, Hạ Thính Nam nhận được cuộc gọi của Từ Bỉnh Nhiên, anh hỏi cô đi đâu, sao trong nhà không có ai thế.
“Anh đi công tác về rồi hả?”
“Ừ, anh vừa về.”
“Em đi ra ngoài ăn cơm, sắp về đến nhà rồi nè.”
“Anh đứng ngoài cửa chờ em nhé.”
Đèn ngoài hành lang không sáng cũng không tối, bóng của cô không ngừng lắc lư qua lại.
Hạ Thính Nam chậm rãi đi dọc theo cầu thang, vì tay vịn thường xuyên bị va chạm nên bong tróc ở một vài góc, lộ ra phần lõi màu trắng xám, sờ vào rất thô ráp. Gần đây trời không mưa, mặt đất khô ráo, có những con bọ nhỏ bò bò, nếu không gây hại gì thì sẽ không có ai quan tâm
Cô đi giày thể thao nên tiếng bước chân không to lắm, hoặc có lẽ cô cố ý bước thật nhẹ nhàng, không muốn để ai đó nghe thấy.
Hạ Thính Nam bước lên bậc thang cuối cùng, đi được nửa hành lang, cô nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên xa xa đang đứng dựa vào cửa nhà.
Anh nhắm mắt, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu, thoạt nhìn có vẻ buồn ngủ lắm.
Cô nhẹ nhàng bước hai bước, hình ảnh Từ Bỉnh Nhiên trong mắt cô dần trở nên rõ ràng.
Tủ quần áo của Từ Bỉnh Nhiên thực sự rất đơn điệu, không thể tách rời mấy màu màu đen, trắng và xám. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám trơn, phần dưới mặc một chiếc quần tây màu xanh đen sẫm, chân đi giày thể thao màu đen. Trông anh giống một tân sinh viên hơn là một người ngoài 20 tuổi đi làm ngoài xã hội.
Hay giống như sinh viên thể thao vậy.
Hạ Thính Nam muốn dọa anh, cô đi đến gần, gằn giọng “hù” một tiếng.
Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc lẹm, túm lấy tay cô làm động tác khóa cổ, đang làm một nửa thì anh phát hiện là Hạ Thính Nam, kịp thời dừng lại.
“Tóm cổ, ôm, quẳng”, dừng ở giữa chữ thứ ba và thứ tư.
Về đến nhà thấy không có ai, cô nằm trên giường lướt điện thoại, nhìn bài đăng của Thang Thành trên vòng bạn bè, hỏi có ai đi ăn khuya không.
Cô bình luận ở dưới: Ăn khuya thì không, ăn tối thì được.
Thang Thành nhắn tin riêng cho cô:?
Hạ Thính Nam: Ha ha ha ha, không ngờ tới đúng không, mình về rồi đây!
Thang Thành: Cậu về lúc nào vậy?
Hạ Thính Nam: Hai tháng trước, mình biết cậu không để ý đến mình rồi nhé, mình đã từng đăng trên vòng bạn bè.
Thang Thành bận việc trong công ty muốn ngất, rất ít khi onl game, càng không nói đến việc xem newfeed cho nên đúng thật là cậu không biết Hạ Thính Nam đã về rồi, còn trở thành một cán bộ thư viện xuất sắc.
Cậu nói vậy đi ăn tối đi, vừa lúc cậu ấy còn chưa ăn.
Hạ Thính Nam thầm cảm thấy may mắn vì cô lười, về nhà chưa thay quần áo, giờ có thể đi luôn.
Thang Thành hiện đang làm ở một công ty tư nhân bình thường, vẻ oai phong một cõi của cậu ấy trong đội bóng đá năm đó đã suy tàn vì áp lực công việc. Cậu ấy đeo một cặp kính đen, trở thành một nhân viên văn phòng tiêu chuẩn nghìn năm không đăng bài trên vòng. Chỉ có một vài bài đơn giản, tất cả đều là tố cáo sếp tàn nhẫn bóc lột hoặc là một vài thứ liên quan đến bóng đá.
Tuy nhiên, dù quan hệ với sếp có cứng nhắc đến đâu cũng không ảnh hưởng đến việc cậu ấy được sếp thích, bởi vì sếp là nữ, mà cậu vẫn là một anh chàng đẹp trai.
Thang Thành nghe nói cô thi đỗ ngành biên tập thì kinh ngạc, “Mình cứ tưởng cậu không học chứ.”
“Đây có phải lời con người nên nói không vậy… Dù mình có thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng không thể nói mình không học chứ.” Thành tích của cô đâu kém lắm đâu.
Cậu đưa menu cho cô, bảo cô gọi món, “Bảo sao 2 năm trước mình rủ cậu chơi game, cậu nhất quyết không chơi, lần nào cũng bảo có việc, mình còn tưởng cậu bận đi công tác cơ.”
Hai năm trước đó Thang Thành chưa được thăng chức nên không bận đến mức vậy, cậu thường xuyên rủ Hạ Thính Nam chơi game nhưng lần nào Hạ Thính Nam cũng lấy cớ bận việc để từ chối, đến giờ cậu mới biết hóa ra không phải bận công việc bình thường mà là bí mật chuẩn bị thi.
Hạ Thính Nam là một người rất thực tế, cô dành ra 2 năm để kỳ công chuẩn bị cho kỳ thi, sợ mình thi không đỗ thì sẽ xấu hổ lắm nên không chịu nói với ai, kể cả Trần Thiến, cùng lắm là nói qua với bố mẹ. Vậy nên trong suy nghĩ của mọi người, cô chính là một nhân viênnxứng chức, đến giờ thì đi làm, tan làm thì về nằm, cuối tuần ra ngoài chơi, cuộc sống sinh hoạt phong phú không tả nổi.
Mãi cho đến khi nhận được giấy báo thi đỗ, không chờ được nữa, cô mới hào hứng đăng lên vòng bạn bè để khoe, nhận được một loạt những lời chúc kinh ngạc.
Rất mưu mô.
Hạ Thính Nam không hài lòng: “Sao lại nói là mưu mô được nhở? Cậu không biết là nói trước bước không qua sao? Ví dụ như việc giảm béo, những người thông báo với cả thiên hạ rằng họ muốn giảm cân thì chắc chắn sẽ không giảm được, chỉ có những người lặng im không một tiếng động mới gầy đi thôi!”
Thang Thành gật đầu có lệ, đạo lý của Hạ Thính Nam vượt xa người bình thường, cậu hiểu biết sâu rộng nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Hạ Thính Nam đột nhiên hỏi: “Thang Thành, cậu còn nhớ Từ Bỉnh Nhiên không?”
Thang Thành sửng sốt một lát, vừa định đáp lại thì nhân viên phục vụ lên món.
“Cửa hàng này ổn phết.” Hạ Thính Nam ngạc nhiên nhìn những món ăn hấp dẫn trên bàn, lấy điện thoại ra mở camera, chọn bộ lọc xong rồi bắt đầu chụp, “Cậu bỏ cái đũa của cậu ra đi.”
Thang Thành cạn lời buông đũa xuống.
“Sao con gái các cậu cứ đi ăn là phải chụp ảnh thế?” Cậu khó hiểu.
“Con gái bọn mình? Còn ai à?”
“Trần Xuyến đó.”
Hạ Thính Nam hiểu, gật đầu: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đó gọi là những người phụ nữ tinh tế, cậu không hiểu đâu.”
Thang Thành: “…”
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện cả tiếng đồng hồ, trên bàn còn lác đác thức ăn thừa, cả hai ngồi trên ghế với cái bụng no căng.
Thang Thành hỏi: “Sắp tới cậu muốn về thăm trường cấp 3 không?”
Hạ Thính Nam nghĩ cũng đúng: “Để mình hỏi Trần Xuyến trước đã, lâu rồi không gặp cậu ấy, không biết có đi không nữa.”
Tình bạn giữa ba người họ không thể giải thích được, lúc đầu cô và Thang Thành hay chơi game với nhau, sau khi chia tay Trần Xuyến cũng gia nhập, dần dần họ trở thành một tổ hợp tam giác kỳ lạ như vậy, đặc biệt là Thang Thành.
“Mình nói thật, Thang Thành này, trước kia mình còn tưởng rằng cậu thích thầm mình đấy.” Cô vô tư nói.
Thang Thành im lặng.
Hạ Thính Nam đợi ba giây mà không thấy cậu trả lời, sợ hãi, “Đù! Sao cậu không nói gì thế, thật à?”
Thang Thành hắng giọng, xấu hổ nói: “Ờm… Đúng là mình đã từng có ý đó đó.”
Ban đầu, cậu cảm thấy Hạ Thính Nam rất dễ gần và đáng yêu, sau đó cậu mới biết cô là em gái bạn cùng lớp của chị cậu – Thang Xảo Xảo, vịn vào lí do này mà cậu mới tiện tay add Wechat của cô.
Cậu nghĩ dù sao cũng đã add rồi, cứ thử nói chuyện đi. Vì vậy cậu đã lướt trang cá nhân của Hạ Thính Nam, đa số đều về đồ ăn và game, cho nên cậu mới lấy cớ chơi game để gọi Hạ Thính Nam. Nhưng thái độ của Hạ Thính Nam với cậu rất có lệ, ngược lại làm sự hiếu thắng của cậu bộc phát.
Lúc nãy chuẩn bị ăn cơm, Hạ Thính Nam hỏi cậu có nhớ Từ Bỉnh Nhiên không.
Đương nhiên là cậu nhớ, thậm chí còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên chơi game với Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên thừa biết tâm tư của cậu, lần đầu chơi game với cậu bằng tài khoản của Hạ Thính Nam, hai người có nói chuyện như hai người đàn ông với nhau, lúc đó Thang Thành còn chưa biết hai người không phải là anh em ruột.
Từ Bỉnh Nhiên nói: “Nếu cậu đánh thắng tôi thì tôi sẽ cho phép cậu theo đuổi em ấy.”
Cậu hỏi: “Tại sao?”
“Vì tôi là anh của em ấy.”
Đánh rắn phải đánh dập đầu, yêu cầu này của anh đúng là làm khó người khác, Thang Thành nghi Từ Bỉnh Nhiên đã xem qua chiến tích và thứ hạng của cậu nên mới dám đưa ra yêu cầu quá mức như vậy. Vì trình của cậu rất cùi bắp, “out trình” đến nỗi tổn hại đến vẻ huy hoàng của cậu trong đội bóng đá, thường là Hạ Thính Nam sẽ dẫn cậu chơi game.
Ngày đó bọn họ solo 2 ván, kết quả là Thang Thành thua cả 2, sau đó lại cùng nhau đấu hạng. Chiến tích của Thang Thành quá thảm hại, Từ Bỉnh Nhiên ra chiêu chém xuống, không chút lưu tình mà kết liễu cậu khiến cậu bị khóa hạng 3 ngày, khổ không tả nổi.
Cậu hẹn với Từ Bỉnh Nhiên, cậu sẽ luyện skills thật giỏi để mỗi ngày Từ Bỉnh Nhiên phải online solo với cậu.
Từ Bỉnh Nhiên đồng ý, trừ khi có việc gì đó, nếu không mỗi ngày sau khi tan học anh sẽ online đúng giờ.
Nhưng Thang Thành luyện game rất lâu mà vẫn không đánh thắng được Từ Bỉnh Nhiên, về sau cậu tiêu cực đến mức bỏ game, lao thẳng vào biển tri thức. Mãi về sau khi Hạ Thính Nam, Trần Thiến và cậu càng thân nhau hơn, ba người nói chuyện, cậu mới biết Từ Bỉnh Nhiên không phải anh trai ruột của Hạ Thính Nam. Lúc đó, cậu mới hiểu ra Từ Bỉnh Nhiên có ý gì.
Cậu không nhịn được mà chửi thầm Từ Bỉnh Nhiên là tên chó mưu mô, sau này nghe tin hai người xích mích, cậu còn cảm thấy Từ Bỉnh Nhiên đáng bị như vậy.
Hạ Thính Nam trợn mắt với cậu, “Thang Thành, cậu đừng có mà lừa mình.”
“Mình lừa cậu làm gì, hồi cấp 3 mình thích cậu thật mà.” Cậu cười.
“Thế sao không thấy cậu theo đuổi.” Cô cảm thấy lạ lắm.
Thang Thành giải thích: “Mỗi ngày mình đều rủ cậu chơi game đấy còn gì?”
“Cậu muốn dùng kỹ thuật ngu si của cậu để gây ấn tượng với mình à?” Cô hỏi một cách không chắc chắn.
Thang Thành bị tức đến lên cơn đau tim.
Hạ Thính Nam cười ha ha.
Thang Thành đột nhiên hỏi: “Vậy Từ Bỉnh Nhiên giờ sao rồi?”
Hạ Thính Nam im lặng một lúc mới nói: “Mình làm lành với anh ấy rồi.”
“Làm lành?”
“Ý trên mặt chữ ấy, không chiến tranh lạnh nữa.” Hạ Thính Nam có hơi mệt mỏi khi giải thích về mối quan hệ của cô và Từ Bỉnh Nhiên hồi đó, vì vậy cô chỉ nói qua loa.
Thang Thành gật đầu, không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Khi nào bảo anh ta solo với mình nữa đi.”
Cô cạn lời: “Các cậu hay nhỉ, bao lâu rồi mà còn cố chấp như thế nữa.”
“Cái này gọi là tôn nghiêm của đàn ông.” Thang Thành cười nhạo.
Cậu đã sớm không còn thích Hạ Thính Nam nữa, có lẽ hồi trước cũng không thích bao nhiêu, chẳng qua là cái cô Hạ Thính Nam này dễ chơi, làm bạn với cô rất thú vị.
Bây giờ, đương nhiên cậu không muốn cạnh tranh với Từ Bỉnh Nhiên với mục đích theo đuổi Hạ Thính Nam, mà chỉ đơn giản là muốn thắng Từ Bỉnh Nhiên để giảm bớt nỗi nhục nhã mà đối thủ gây ra trong nhiều năm qua. May là Hạ Thính Nam có ý chí sắt đá, ngay cả khi Từ Bỉnh Nhiên chắn hết hoa đào bên cạnh cô rồi thì anh vẫn phải hết cách với Hạ Thính Nam.
Không biết là sau nhiều năm như vậy rồi, Từ Bỉnh Nhiên có suy nghĩ gì.
******
Trên đường về nhà, Hạ Thính Nam nhận được cuộc gọi của Từ Bỉnh Nhiên, anh hỏi cô đi đâu, sao trong nhà không có ai thế.
“Anh đi công tác về rồi hả?”
“Ừ, anh vừa về.”
“Em đi ra ngoài ăn cơm, sắp về đến nhà rồi nè.”
“Anh đứng ngoài cửa chờ em nhé.”
Đèn ngoài hành lang không sáng cũng không tối, bóng của cô không ngừng lắc lư qua lại.
Hạ Thính Nam chậm rãi đi dọc theo cầu thang, vì tay vịn thường xuyên bị va chạm nên bong tróc ở một vài góc, lộ ra phần lõi màu trắng xám, sờ vào rất thô ráp. Gần đây trời không mưa, mặt đất khô ráo, có những con bọ nhỏ bò bò, nếu không gây hại gì thì sẽ không có ai quan tâm
Cô đi giày thể thao nên tiếng bước chân không to lắm, hoặc có lẽ cô cố ý bước thật nhẹ nhàng, không muốn để ai đó nghe thấy.
Hạ Thính Nam bước lên bậc thang cuối cùng, đi được nửa hành lang, cô nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên xa xa đang đứng dựa vào cửa nhà.
Anh nhắm mắt, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu, thoạt nhìn có vẻ buồn ngủ lắm.
Cô nhẹ nhàng bước hai bước, hình ảnh Từ Bỉnh Nhiên trong mắt cô dần trở nên rõ ràng.
Tủ quần áo của Từ Bỉnh Nhiên thực sự rất đơn điệu, không thể tách rời mấy màu màu đen, trắng và xám. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám trơn, phần dưới mặc một chiếc quần tây màu xanh đen sẫm, chân đi giày thể thao màu đen. Trông anh giống một tân sinh viên hơn là một người ngoài 20 tuổi đi làm ngoài xã hội.
Hay giống như sinh viên thể thao vậy.
Hạ Thính Nam muốn dọa anh, cô đi đến gần, gằn giọng “hù” một tiếng.
Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc lẹm, túm lấy tay cô làm động tác khóa cổ, đang làm một nửa thì anh phát hiện là Hạ Thính Nam, kịp thời dừng lại.
“Tóm cổ, ôm, quẳng”, dừng ở giữa chữ thứ ba và thứ tư.