Chương 4
Mười mấy người ngồi vây xung quanh chiếc bàn hình chữ nhật, trước mặt họ là hai chiếc nồi đang được đun sôi, khói bốc lên nghi ngút từ giữa. Hạ Thính Nam ngồi ở đầu bên này gần như không thể nhìn thấy nét mặt của người bên kia.
Nhiều người nên khá chật chội, hai tay trái phải đều dính sát vào người bên cạnh. Hạ Thính Nam không quen người ngồi bên nên đành ngả về phía bên trái, áp sát vào người Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng dịch sang, “Đừng chen nữa, nóng.”
Khoé môi Hạ Thính Nam hạ xuống, cảm thấy anh quá vô tình, vì vậy sau đó cô không nói câu nào, lặng lẽ biểu thị sự không vui của mình.
Nguời đầu tiên phát hiện ra là Thang Xảo Xảo, cô ấy hỏi: “Em gái cậu sao vậy?”
Tuy rằng họ chưa từng nghe qua là Từ Bỉnh Nhiên có em gái, nhưng nghe thấy Chương Hựu Trình gọi Hạ Thính Nam là em. Hơn nữa Hạ Thính Nam còn nhỏ nhắn xinh xắn, đứng cạnh Từ Bỉnh nhiên quả thực có sự đối lập rõ ràng, vì vậy tình mẫu tử trong lòng mọi người đều trào dâng.
“Em gái cậu tên gì thế?” Có người hỏi.
Từ Bỉnh Nhiên: “Hạ Thính Nam.”
Hạ Thính Nam không nhìn anh.
“Em họ à? Thính Nam, Thính Nam, em bao nhiêu tuổi rồi?” Một bạn nữ hoạt bát chọc cô.
Nghe cô ấy gọi, Hạ Thính Nam ngượng ngùng, lí nhí trả lời: “Em học lớp 9 ạ.”
Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Tại sao Từ Bỉnh Nhiên cao thế, trong khi em gái cậu học lớp 9 rồi mà vẫn nhỏ nhắn vậy…
Nếu Hạ Thính Nam biết họ nghĩ gì, chắc cô sẽ tức đến mức nói không lên lời mất. Cô mới mười mấy tuổi, tương lai vẫn còn phát triển mà…
Ăn lẩu xong, bọn họ định đi hát karaoke, Từ Bỉnh Nhiên không muốn đi, anh vốn không thích kiểu hoạt động tập thể này, hơn nữa vừa ăn lẩu xong, cổ họng anh không thoải mái lắm.
Hạ Thính Nam và anh hoàn toàn trái ngược nhau, vừa nghe được đi hát hò, mắt cô sáng hẳn lên. Nhưng khi nghe thấy Từ Bỉnh Nhiên nói không đi, mắt lập tức ảm đạm trở lại.
Chọc một cái, lại chọc thêm một cái…
Từ Bỉnh nhiên xoa cánh tay bị cô chọc ngứa, im lặng quay đầu nhìn cô.
Hạ Thính Nam không nhịn được nữa: “Em muốn đi hát, lâu lắm rồi em chưa được hát.”
Từ Bỉnh Nhiên không định đi theo cô: “Vậy em đi đi, anh về đây.”
Hạ Thính Nam cũng không biết vì sao lúc đó nước mắt cô đột nhiên rơi xuống, đứng yên tại chỗ nhìn Từ Bỉnh Nhiên đi càng lúc càng xa, cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cô vừa mới thi xong, ba mẹ không quan tâm thì thôi, không được đi xa đâu đó cũng được, nhưng bây giờ ngay cả đi hát Từ Bỉnh Nhiên cũng không đi cùng, quả thật là cô quá thảm…
Trên thế giới này, còn có ai thảm hơn cô không, hu hu hu…?
Từ Bỉnh Nhiên xoay lưng về phía cô xoa xoa vùng giữa lông mày, cho rằng từ nhỏ đến lớn tính tình phiền phức của Hạ Thính Nam chẳng thay đổi gì, đã vậy còn khiến người khác đau đầu hơn.
Anh quay lại đường cũ, ngồi xổm xuống, để Hạ Thính Nam không phải ngước lên nhìn anh.
Sau đó nhẹ nhàng bóp cằm Hạ Thính Nam, xoay mặt cô qua nhìn.
“Hạ Thính Nam, em học lớp 9 rồi, nửa năm nữa thôi là lên cấp 3, sao em vẫn trẻ con như vậy?” Anh rất tò mò, không biết có phải tất cả học sinh cấp 2 đều như vậy không? Anh thậm chí còn quên mất bản thân hồi cấp 2 thế nào, có lẽ là suốt ngày cắm đầu vào sách vở.
Anh vươn tay lau nước mắt cho cô.
Mặt Hạ Thính Nam mềm như bôi đầy collagen, kết hợp với nước mắt thì hơi dinh dính.
Anh vẩy nước mắt trên tay, không thể không đồng tình với câu nói “phụ nữ được làm từ nước”.
Nghe anh nói xong, Hạ Thính Nam càng buồn bực hơn. Rõ ràng trong lớp cô được coi là người khá trưởng thành, cùng lắm là tính cách không quá trầm ổn, sao anh lại có thể nói cô trẻ con chứ.
Từ Bỉnh Nhiên bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, “Đi thôi.”
Hạ Thính Nam: “Đi đâu cơ?”
Cổ họng Từ Bỉnh Nhiên lại bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, anh nắm tay phải che miệng ho khan, “Đi hát.”
****
“Sao hai người lại quay lại?” Chương Hựu Trình thắc mắc.
Từ Bỉnh Nhiên đi tới góc phòng, ngồi xuống mới đáp lời Chương Hựu Trình:
“Em ấy muốn hát.”
“Em ấy muốn hát nên cậu đi cùng em ấy à?”
“Nếu không thì sao?”
Chiếc hộp trên bàn đựng rải rác vài đồ vặt và một đĩa trái cây. Vì cổ họng không thoải mái nên anh ăn tạm hai miếng dưa lưới để kìm nén cơn ho.
Chương Hựu Trình là người duy nhất ở đây biết được quan hệ thực sự giữa Từ Bỉnh Nhiên và Hạ Thính Nam. Hai người thực chất không phải anh em, chỉ là hàng xóm láng giềng lớn lên cùng nhau.
Anh ta do dự hỏi: “Anh Từ đẹp trai ơi, đừng nói cậu và em gái Thính Nam là…”
Từ Bỉnh Nhiên bình tĩnh ăn miếng dưa thứ ba: “Đừng nói bậy.”
Chương Hựu Trình thở phào nhẹ nhõm: “Tôi thấy hai người các cậu cũng không giống vậy.”
Từ Bỉnh Nhiên ngáp một cái.
Ba anh bận rộn, ba mẹ Hạ Thính Nam cũng vậy. Ba Hạ thường xuyên làm ca đêm, còn mẹ Hạ tăng ca, đi công tác là chuyện thường ngày, vì vậy nhà họ Từ chính là ngôi nhà thứ hai của Hạ Thính Nam, phòng của anh cũng chính là phòng thứ hai của cô.
Thực tế dẫn Hạ Thính Nam đi theo cũng hơi phiền phức, bởi vì cô rất dính người. Tuy nhiên ba mẹ cô không ở bên, từ nhỏ đến lớn cô đều chơi cùng anh, dính anh cũng là chuyện bình thường, hơn nữa anh cũng đã quen với việc này.
Tất cả mọi người đều quan tâm đến Hạ Thính Nam, nhiệt tình đưa micro cho cô. Hạ Thính Nam hát một cách vui vẻ, thoải mái, dường như tất cả phiền muộn trong lòng đều đã tan biến.
Cô quay đầu muốn kéo Từ Bỉnh Nhiên hát cùng, “Bọn mình hát chung nhé.”
Từ Bỉnh Nhiên lắc đầu, cổ họng vì mới ho khan nên hơi rát: “Anh không hát đâu.”
Hạ Thính Nam thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng, dù sao cô cũng biết họng anh đang khó chịu.
Thấy Hạ Thính Nam ủ rũ, Thang Xảo Xảo lập tức vỗ vai cô: “Chị cũng muốn hát, chị hát với em nhé.”
Hạ Thính Nam lập tức cười lại: “Được ạ.”
Cô cảm thấy chị gái nhỏ này đã xinh đẹp lại còn tốt bụng.
Hạ Thính Nam hát một lúc rồi đưa micro cho người khác, ngồi xuống cạnh Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên: “Không hát nữa à?”
Hạ Thính Nam: “Em hát nhiều quá nên xấu hổ…”
Từ Bỉnh Nhiên: “Thật à?”
Hạ Thính Nam: “Thôi được rồi, là do em thấy anh ngồi một mình có vẻ rất nhàm chán.”
Cho dù nhàm chán, Từ Bỉnh Nhiên cũng chẳng kêu ca gì, có điều Hạ Thính Nam hát quả thực quá đau khổ, chỉ biết cảm tạ trời đất vì một câu hát trong bài chỉ có ba chữ.
Thế nhưng Hạ Thính Nam chưa bao giờ thấy mất mặt cả. Đối với cô, ca hát là cách giải toả cảm xúc, vui vẻ là được, còn giai điệu gì đó chỉ là hình thức bên ngoài.
Cái lý sự này hiếm khi mới có thể làm Từ Bỉnh Nhiên cạn lời.
Âm thanh trong phòng rất lớn, họ phải dí sát đầu vào nhau mới nghe được người kia nói gì.
Từ Bỉnh Nhiên nói: “Em ra chơi đi, không cần quan tâm đến anh đâu.”
Hạ Thính Nam có chút lưỡng lự, tuy là cô nằng nặc kéo Từ Bỉnh nhiên tới, nhưng khi thấy Từ Bình Nhiên ngồi một mình trong góc sofa, trong khi những người khác đều vui vẻ cười đùa, hình ảnh đó khiến cô cảm thấy áy náy, khó chịu.”
Từ Bỉnh Nhiên không biết cô nghĩ gì, nhưng quả thực là anh muốn nghỉ ngơi một lúc. Cũng vì thế nên mấy người ngồi cạnh đều bị anh tìm cớ đuổi đi hết, người duy nhất không bị đuổi chính là Hạ Thính Nam đang trước mắt anh.
Từ Bỉnh Nhiên kiên nhẫn nhắc lại lần nữa: “Không cần để ý đến anh.”
Hạ Thính Nam đáp vậy thì được.
Nói không cần quan tâm thì cô không quan tâm nữa, Hạ Thính Nam quay lại tiếp tục ca hát với các anh chị, thỉnh thoảng giọng hát lại truyền đến tai Từ Bỉnh Nhiên.
Bọn họ đặt trước thời gian ba tiếng, vừa hết giờ thì mọi người tan cuộc, ai nấy đều rất vui vẻ. Thang Xảo Xảo tặng cho Hạ Thính Nam một viên socola: “Thính Nam, lần sau lại đi chơi cùng bọn chị nhé.”
“Cảm ơn chị.”
Hạ Thính Nam để ý thấy Thang Xảo Xảo nhìn về phía Từ Bỉnh Nhiên. Cô liếc mắt nhìn theo thì thấy Từ Bỉnh Nhiên cúi đầu ôm ngực ngủ thiếp đi trên sofa.
Tóc mái thưa thớt trên trán đung đưa giữa không trung, khuôn mặt đẹp đẽ như ẩn như hiện dưới ánh đèn lờ mờ.
Thang Xảo Xảo: “Ồn vậy mà anh trai em cũng ngủ được à?”
“Dạ…” Lúc này Hạ Thính Nam mới hối hận vì đã kéo Từ Bỉnh Nhiên đi hát, cô bước qua nhẹ nhàng đánh thức Từ Bỉnh Nhiên: “Chúng ta về nhà thôi anh.”
Thang Xảo Xảo do dự một lúc cũng đi tới, nhìn Từ Bỉnh Nhiên chậm rãi tỉnh lại, sau đó nắm cổ tay Hạ Thính Nam từ từ đứng lên.
Tim cô đập tương đối nhanh, Thang Xảo Xảo thấy Từ Bỉnh Nhiên thật sự quá đẹp trai. Rõ ràng vẻ ngoài hơi xấu xa, nhưng tính cách lại trầm ổn chính trực, cả người toát lên vẻ khoan khoái nhẹ nhàng.
Thấy Từ Bỉnh Nhiên tỉnh dậy, Chương Hựu Trình nói: “Vậy buổi hôm nay kết thúc ở đây thôi, chúng ta đi, ai về nhà nấy.”
Lúc rời đi, Thang Xảo Xảo vẫn có cảm giác lưu luyến. Hạ Thính Nam thậm chí còn đếm được cô ấy đã quay đầy lại nhìn Từ Bỉnh Nhiên ba lần.
Cô liếc trộm Từ Bỉnh Nhiên, anh đang dụi mắt, chẳng thèm đoái hoài gì đến Thang Xảo Xảo bên kia.
Mặt trời đã lặn một nửa, bức tranh thuỷ mặc màu hồng phấn hắt lên cả bầu trời, người đi bộ trên đường đều bị bao phủ bởi màu đỏ tươi. Cô đi song song cạnh Từ Bỉnh Nhiên, định đến trạm xe buýt gần đó để đón xe về.
Hạ Thính Nam lấy điện thoại ra chụp lại bức tranh đẹp đẽ trên bầu trời.
Từ Bỉnh Nhiên đứng bên quan sát cô chụp.
Hạ Thính Nam: “Đẹp quá, có muốn em gửi cho anh một tấm không?”
Từ Bỉnh Nhiên mệt mỏi lắc đầu: “Không cần.”
“Sao hôm nay anh cứ buồn ngủ vậy?”
Anh nhắm mắt lại: “Tối qua anh ngủ không ngon.”
Hạ Thính Nam vội nói: “Vậy chúng ta mau về thôi, về nhà anh nhớ ngủ thêm nhé.”
“Ừm…”
Sau khi tỉnh ngủ, mí mắt phải của Từ Bỉnh Nhiên giật liên tục. Trước lúc rời khỏi karaoke, anh đã vào nhà vệ sinh rửa mặt, cả người tỉnh táo nhưng mí mắt vẫn giật như cũ.
Họ đi bộ khoảng bảy phút để tới trạm xe, trạm vắng vẻ chẳng có một ai.
Hạ Thính Nam phấn khích chạy tới ngồi vào băng ghế chờ, Từ Bỉnh Nhiên cũng thong thả đi qua ngồi cạnh.
Bên kia đường cũng có một trạm xe buýt, là trạm xe đi về hướng ngược lại, người đứng chờ bên đó rất đông.
Một chiếc xe buýt từ từ đi đến trạm xe đối diện. Cùng lúc đó, chuyến xe buýt của họ cũng đang băng băng đi tới.
Cô vui mừng nhìn Từ Bỉnh Nhiên: “Xe đến rồi —–”, nhanh quá.
Một giây sau đó, cô ngây ngẩn cả người.
Có thể nói, từ lúc bắt đầu có ký ức đến nay, Hạ Thính Nam chưa từng nhìn thấy sắc mặt Từ Bỉnh Nhiên tái nhợt, khó coi và âm trầm như vậy.
Tầm mắt của anh dừng lại ở trạm xe buýt đối diện, nhìn chằm chằm vào dòng người đang di chuyển, cứ như vậy cho đến khi chiếc xe đó đi xa và mất hút ở lối rẽ.
Hạ Thính Nam hỏi: “Từ Bỉnh Nhiên, anh nhìn gì vậy?”
Vừa rồi cô nhìn xung quanh bên kia mà không thấy gì.
Từ Bỉnh Nhiên cứng đờ người quay đầu về phía cô, há miệng nhưng chưa phát ra lời nào đã ngậm chặt lại, bờ môi mím thành một đường thẳng, trông có vẻ đau khổ lạnh lẽo.
Hoàng hôn chiếu từ phía đối diện tới, mặt Từ Bỉnh Nhiên như có một đường phân cách mơ hồ, nửa khuôn mặt bên này bị ánh sáng vô hạn chiếu rọi, đôi mắt sáng ngời, nhưng mặt bên kia lại như đang ẩn trong bóng tối, không rõ vì sao còn mang theo chút gì đó nặng nề.
Chiếc TV trong tủ kính phía sau Từ Bỉnh Nhiên đang phát sóng một đoạn phim, là cảnh chiếc du thuyền bị mắc cạn nằm vắt ngang giữa bờ và bãi nước vào lúc mặt trời mọc ở hướng đông, một nửa hân hoan đón ánh mặt trời, nửa còn lại dập dờn trong nước biển, dần dần lồng vào nhau.
Hạ Thính Nam đoán cuộc sống của Từ Bỉnh Nhiên cũng sẽ lênh đênh như chiếc thuyền buồm trên mặt biển kia, kể từ hôm nay sẽ gặp phải mạch nước ngầm.
Nhiều người nên khá chật chội, hai tay trái phải đều dính sát vào người bên cạnh. Hạ Thính Nam không quen người ngồi bên nên đành ngả về phía bên trái, áp sát vào người Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng dịch sang, “Đừng chen nữa, nóng.”
Khoé môi Hạ Thính Nam hạ xuống, cảm thấy anh quá vô tình, vì vậy sau đó cô không nói câu nào, lặng lẽ biểu thị sự không vui của mình.
Nguời đầu tiên phát hiện ra là Thang Xảo Xảo, cô ấy hỏi: “Em gái cậu sao vậy?”
Tuy rằng họ chưa từng nghe qua là Từ Bỉnh Nhiên có em gái, nhưng nghe thấy Chương Hựu Trình gọi Hạ Thính Nam là em. Hơn nữa Hạ Thính Nam còn nhỏ nhắn xinh xắn, đứng cạnh Từ Bỉnh nhiên quả thực có sự đối lập rõ ràng, vì vậy tình mẫu tử trong lòng mọi người đều trào dâng.
“Em gái cậu tên gì thế?” Có người hỏi.
Từ Bỉnh Nhiên: “Hạ Thính Nam.”
Hạ Thính Nam không nhìn anh.
“Em họ à? Thính Nam, Thính Nam, em bao nhiêu tuổi rồi?” Một bạn nữ hoạt bát chọc cô.
Nghe cô ấy gọi, Hạ Thính Nam ngượng ngùng, lí nhí trả lời: “Em học lớp 9 ạ.”
Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Tại sao Từ Bỉnh Nhiên cao thế, trong khi em gái cậu học lớp 9 rồi mà vẫn nhỏ nhắn vậy…
Nếu Hạ Thính Nam biết họ nghĩ gì, chắc cô sẽ tức đến mức nói không lên lời mất. Cô mới mười mấy tuổi, tương lai vẫn còn phát triển mà…
Ăn lẩu xong, bọn họ định đi hát karaoke, Từ Bỉnh Nhiên không muốn đi, anh vốn không thích kiểu hoạt động tập thể này, hơn nữa vừa ăn lẩu xong, cổ họng anh không thoải mái lắm.
Hạ Thính Nam và anh hoàn toàn trái ngược nhau, vừa nghe được đi hát hò, mắt cô sáng hẳn lên. Nhưng khi nghe thấy Từ Bỉnh Nhiên nói không đi, mắt lập tức ảm đạm trở lại.
Chọc một cái, lại chọc thêm một cái…
Từ Bỉnh nhiên xoa cánh tay bị cô chọc ngứa, im lặng quay đầu nhìn cô.
Hạ Thính Nam không nhịn được nữa: “Em muốn đi hát, lâu lắm rồi em chưa được hát.”
Từ Bỉnh Nhiên không định đi theo cô: “Vậy em đi đi, anh về đây.”
Hạ Thính Nam cũng không biết vì sao lúc đó nước mắt cô đột nhiên rơi xuống, đứng yên tại chỗ nhìn Từ Bỉnh Nhiên đi càng lúc càng xa, cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cô vừa mới thi xong, ba mẹ không quan tâm thì thôi, không được đi xa đâu đó cũng được, nhưng bây giờ ngay cả đi hát Từ Bỉnh Nhiên cũng không đi cùng, quả thật là cô quá thảm…
Trên thế giới này, còn có ai thảm hơn cô không, hu hu hu…?
Từ Bỉnh Nhiên xoay lưng về phía cô xoa xoa vùng giữa lông mày, cho rằng từ nhỏ đến lớn tính tình phiền phức của Hạ Thính Nam chẳng thay đổi gì, đã vậy còn khiến người khác đau đầu hơn.
Anh quay lại đường cũ, ngồi xổm xuống, để Hạ Thính Nam không phải ngước lên nhìn anh.
Sau đó nhẹ nhàng bóp cằm Hạ Thính Nam, xoay mặt cô qua nhìn.
“Hạ Thính Nam, em học lớp 9 rồi, nửa năm nữa thôi là lên cấp 3, sao em vẫn trẻ con như vậy?” Anh rất tò mò, không biết có phải tất cả học sinh cấp 2 đều như vậy không? Anh thậm chí còn quên mất bản thân hồi cấp 2 thế nào, có lẽ là suốt ngày cắm đầu vào sách vở.
Anh vươn tay lau nước mắt cho cô.
Mặt Hạ Thính Nam mềm như bôi đầy collagen, kết hợp với nước mắt thì hơi dinh dính.
Anh vẩy nước mắt trên tay, không thể không đồng tình với câu nói “phụ nữ được làm từ nước”.
Nghe anh nói xong, Hạ Thính Nam càng buồn bực hơn. Rõ ràng trong lớp cô được coi là người khá trưởng thành, cùng lắm là tính cách không quá trầm ổn, sao anh lại có thể nói cô trẻ con chứ.
Từ Bỉnh Nhiên bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, “Đi thôi.”
Hạ Thính Nam: “Đi đâu cơ?”
Cổ họng Từ Bỉnh Nhiên lại bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, anh nắm tay phải che miệng ho khan, “Đi hát.”
****
“Sao hai người lại quay lại?” Chương Hựu Trình thắc mắc.
Từ Bỉnh Nhiên đi tới góc phòng, ngồi xuống mới đáp lời Chương Hựu Trình:
“Em ấy muốn hát.”
“Em ấy muốn hát nên cậu đi cùng em ấy à?”
“Nếu không thì sao?”
Chiếc hộp trên bàn đựng rải rác vài đồ vặt và một đĩa trái cây. Vì cổ họng không thoải mái nên anh ăn tạm hai miếng dưa lưới để kìm nén cơn ho.
Chương Hựu Trình là người duy nhất ở đây biết được quan hệ thực sự giữa Từ Bỉnh Nhiên và Hạ Thính Nam. Hai người thực chất không phải anh em, chỉ là hàng xóm láng giềng lớn lên cùng nhau.
Anh ta do dự hỏi: “Anh Từ đẹp trai ơi, đừng nói cậu và em gái Thính Nam là…”
Từ Bỉnh Nhiên bình tĩnh ăn miếng dưa thứ ba: “Đừng nói bậy.”
Chương Hựu Trình thở phào nhẹ nhõm: “Tôi thấy hai người các cậu cũng không giống vậy.”
Từ Bỉnh Nhiên ngáp một cái.
Ba anh bận rộn, ba mẹ Hạ Thính Nam cũng vậy. Ba Hạ thường xuyên làm ca đêm, còn mẹ Hạ tăng ca, đi công tác là chuyện thường ngày, vì vậy nhà họ Từ chính là ngôi nhà thứ hai của Hạ Thính Nam, phòng của anh cũng chính là phòng thứ hai của cô.
Thực tế dẫn Hạ Thính Nam đi theo cũng hơi phiền phức, bởi vì cô rất dính người. Tuy nhiên ba mẹ cô không ở bên, từ nhỏ đến lớn cô đều chơi cùng anh, dính anh cũng là chuyện bình thường, hơn nữa anh cũng đã quen với việc này.
Tất cả mọi người đều quan tâm đến Hạ Thính Nam, nhiệt tình đưa micro cho cô. Hạ Thính Nam hát một cách vui vẻ, thoải mái, dường như tất cả phiền muộn trong lòng đều đã tan biến.
Cô quay đầu muốn kéo Từ Bỉnh Nhiên hát cùng, “Bọn mình hát chung nhé.”
Từ Bỉnh Nhiên lắc đầu, cổ họng vì mới ho khan nên hơi rát: “Anh không hát đâu.”
Hạ Thính Nam thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng, dù sao cô cũng biết họng anh đang khó chịu.
Thấy Hạ Thính Nam ủ rũ, Thang Xảo Xảo lập tức vỗ vai cô: “Chị cũng muốn hát, chị hát với em nhé.”
Hạ Thính Nam lập tức cười lại: “Được ạ.”
Cô cảm thấy chị gái nhỏ này đã xinh đẹp lại còn tốt bụng.
Hạ Thính Nam hát một lúc rồi đưa micro cho người khác, ngồi xuống cạnh Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên: “Không hát nữa à?”
Hạ Thính Nam: “Em hát nhiều quá nên xấu hổ…”
Từ Bỉnh Nhiên: “Thật à?”
Hạ Thính Nam: “Thôi được rồi, là do em thấy anh ngồi một mình có vẻ rất nhàm chán.”
Cho dù nhàm chán, Từ Bỉnh Nhiên cũng chẳng kêu ca gì, có điều Hạ Thính Nam hát quả thực quá đau khổ, chỉ biết cảm tạ trời đất vì một câu hát trong bài chỉ có ba chữ.
Thế nhưng Hạ Thính Nam chưa bao giờ thấy mất mặt cả. Đối với cô, ca hát là cách giải toả cảm xúc, vui vẻ là được, còn giai điệu gì đó chỉ là hình thức bên ngoài.
Cái lý sự này hiếm khi mới có thể làm Từ Bỉnh Nhiên cạn lời.
Âm thanh trong phòng rất lớn, họ phải dí sát đầu vào nhau mới nghe được người kia nói gì.
Từ Bỉnh Nhiên nói: “Em ra chơi đi, không cần quan tâm đến anh đâu.”
Hạ Thính Nam có chút lưỡng lự, tuy là cô nằng nặc kéo Từ Bỉnh nhiên tới, nhưng khi thấy Từ Bình Nhiên ngồi một mình trong góc sofa, trong khi những người khác đều vui vẻ cười đùa, hình ảnh đó khiến cô cảm thấy áy náy, khó chịu.”
Từ Bỉnh Nhiên không biết cô nghĩ gì, nhưng quả thực là anh muốn nghỉ ngơi một lúc. Cũng vì thế nên mấy người ngồi cạnh đều bị anh tìm cớ đuổi đi hết, người duy nhất không bị đuổi chính là Hạ Thính Nam đang trước mắt anh.
Từ Bỉnh Nhiên kiên nhẫn nhắc lại lần nữa: “Không cần để ý đến anh.”
Hạ Thính Nam đáp vậy thì được.
Nói không cần quan tâm thì cô không quan tâm nữa, Hạ Thính Nam quay lại tiếp tục ca hát với các anh chị, thỉnh thoảng giọng hát lại truyền đến tai Từ Bỉnh Nhiên.
Bọn họ đặt trước thời gian ba tiếng, vừa hết giờ thì mọi người tan cuộc, ai nấy đều rất vui vẻ. Thang Xảo Xảo tặng cho Hạ Thính Nam một viên socola: “Thính Nam, lần sau lại đi chơi cùng bọn chị nhé.”
“Cảm ơn chị.”
Hạ Thính Nam để ý thấy Thang Xảo Xảo nhìn về phía Từ Bỉnh Nhiên. Cô liếc mắt nhìn theo thì thấy Từ Bỉnh Nhiên cúi đầu ôm ngực ngủ thiếp đi trên sofa.
Tóc mái thưa thớt trên trán đung đưa giữa không trung, khuôn mặt đẹp đẽ như ẩn như hiện dưới ánh đèn lờ mờ.
Thang Xảo Xảo: “Ồn vậy mà anh trai em cũng ngủ được à?”
“Dạ…” Lúc này Hạ Thính Nam mới hối hận vì đã kéo Từ Bỉnh Nhiên đi hát, cô bước qua nhẹ nhàng đánh thức Từ Bỉnh Nhiên: “Chúng ta về nhà thôi anh.”
Thang Xảo Xảo do dự một lúc cũng đi tới, nhìn Từ Bỉnh Nhiên chậm rãi tỉnh lại, sau đó nắm cổ tay Hạ Thính Nam từ từ đứng lên.
Tim cô đập tương đối nhanh, Thang Xảo Xảo thấy Từ Bỉnh Nhiên thật sự quá đẹp trai. Rõ ràng vẻ ngoài hơi xấu xa, nhưng tính cách lại trầm ổn chính trực, cả người toát lên vẻ khoan khoái nhẹ nhàng.
Thấy Từ Bỉnh Nhiên tỉnh dậy, Chương Hựu Trình nói: “Vậy buổi hôm nay kết thúc ở đây thôi, chúng ta đi, ai về nhà nấy.”
Lúc rời đi, Thang Xảo Xảo vẫn có cảm giác lưu luyến. Hạ Thính Nam thậm chí còn đếm được cô ấy đã quay đầy lại nhìn Từ Bỉnh Nhiên ba lần.
Cô liếc trộm Từ Bỉnh Nhiên, anh đang dụi mắt, chẳng thèm đoái hoài gì đến Thang Xảo Xảo bên kia.
Mặt trời đã lặn một nửa, bức tranh thuỷ mặc màu hồng phấn hắt lên cả bầu trời, người đi bộ trên đường đều bị bao phủ bởi màu đỏ tươi. Cô đi song song cạnh Từ Bỉnh Nhiên, định đến trạm xe buýt gần đó để đón xe về.
Hạ Thính Nam lấy điện thoại ra chụp lại bức tranh đẹp đẽ trên bầu trời.
Từ Bỉnh Nhiên đứng bên quan sát cô chụp.
Hạ Thính Nam: “Đẹp quá, có muốn em gửi cho anh một tấm không?”
Từ Bỉnh Nhiên mệt mỏi lắc đầu: “Không cần.”
“Sao hôm nay anh cứ buồn ngủ vậy?”
Anh nhắm mắt lại: “Tối qua anh ngủ không ngon.”
Hạ Thính Nam vội nói: “Vậy chúng ta mau về thôi, về nhà anh nhớ ngủ thêm nhé.”
“Ừm…”
Sau khi tỉnh ngủ, mí mắt phải của Từ Bỉnh Nhiên giật liên tục. Trước lúc rời khỏi karaoke, anh đã vào nhà vệ sinh rửa mặt, cả người tỉnh táo nhưng mí mắt vẫn giật như cũ.
Họ đi bộ khoảng bảy phút để tới trạm xe, trạm vắng vẻ chẳng có một ai.
Hạ Thính Nam phấn khích chạy tới ngồi vào băng ghế chờ, Từ Bỉnh Nhiên cũng thong thả đi qua ngồi cạnh.
Bên kia đường cũng có một trạm xe buýt, là trạm xe đi về hướng ngược lại, người đứng chờ bên đó rất đông.
Một chiếc xe buýt từ từ đi đến trạm xe đối diện. Cùng lúc đó, chuyến xe buýt của họ cũng đang băng băng đi tới.
Cô vui mừng nhìn Từ Bỉnh Nhiên: “Xe đến rồi —–”, nhanh quá.
Một giây sau đó, cô ngây ngẩn cả người.
Có thể nói, từ lúc bắt đầu có ký ức đến nay, Hạ Thính Nam chưa từng nhìn thấy sắc mặt Từ Bỉnh Nhiên tái nhợt, khó coi và âm trầm như vậy.
Tầm mắt của anh dừng lại ở trạm xe buýt đối diện, nhìn chằm chằm vào dòng người đang di chuyển, cứ như vậy cho đến khi chiếc xe đó đi xa và mất hút ở lối rẽ.
Hạ Thính Nam hỏi: “Từ Bỉnh Nhiên, anh nhìn gì vậy?”
Vừa rồi cô nhìn xung quanh bên kia mà không thấy gì.
Từ Bỉnh Nhiên cứng đờ người quay đầu về phía cô, há miệng nhưng chưa phát ra lời nào đã ngậm chặt lại, bờ môi mím thành một đường thẳng, trông có vẻ đau khổ lạnh lẽo.
Hoàng hôn chiếu từ phía đối diện tới, mặt Từ Bỉnh Nhiên như có một đường phân cách mơ hồ, nửa khuôn mặt bên này bị ánh sáng vô hạn chiếu rọi, đôi mắt sáng ngời, nhưng mặt bên kia lại như đang ẩn trong bóng tối, không rõ vì sao còn mang theo chút gì đó nặng nề.
Chiếc TV trong tủ kính phía sau Từ Bỉnh Nhiên đang phát sóng một đoạn phim, là cảnh chiếc du thuyền bị mắc cạn nằm vắt ngang giữa bờ và bãi nước vào lúc mặt trời mọc ở hướng đông, một nửa hân hoan đón ánh mặt trời, nửa còn lại dập dờn trong nước biển, dần dần lồng vào nhau.
Hạ Thính Nam đoán cuộc sống của Từ Bỉnh Nhiên cũng sẽ lênh đênh như chiếc thuyền buồm trên mặt biển kia, kể từ hôm nay sẽ gặp phải mạch nước ngầm.