Chương 52
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Hạ Thính Nam tự mình đi uống rượu, cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm uống say. Mọi ký ức đều chỉ là mảnh vỡ lấp lánh, không thể khôi phục lại toàn bộ sự việc, đặc biệt là nửa phần sau, ấn tượng duy nhất chính là Từ Bỉnh Nhiên dường như đã mắng cô….
Bởi vì phần ký ức này quá kỳ quái nhưng lại rất chân thật, cô đã đặc biệt đi dò hỏi Từ Bỉnh Nhiên và nhận được câu trả lời phủ nhận của Từ Bỉnh Nhiên không thay đổi sắc mặt. Điều này khiến cô tự hỏi mình có nhớ ngược không, không phải là Từ Bỉnh Nhiên mắng cô mà chính cô sau khi say rượu mắng Từ Bỉnh Nhiên, cái sau có nhiều khả năng hơn cái trước, khiến cô cảm thấy hơi áy náy trong mấy ngày nay.
Nhưng sau khi xem đoạn video Từ Bỉnh Nhiên gửi cho cô, cảm giác tội lỗi không còn nữa, cô chỉ muốn giết người diệt khẩu.
Có điều, Từ Bỉnh Nhiên cũng gặp báo ứng, bởi vì kỳ nghỉ Quốc Khánh của anh đã bị ngâm nước nóng hoàn toàn. Hôm nay là ngày thứ ba anh ngủ trong cục, ngoài nhà riêng của anh và Hạ Thính Nam ra, ký túc xá thuộc đơn vị là nơi anh có cảm giác thân thuộc nhất, nhưng nếu không có tai nạn gì xảy ra, chắc hôm nay anh có thể về nhà.
Đúng lúc Cốc Lượng quay lại cục lấy ít đồ, còn mang theo con gái của anh ấy, cô bé đang học tiểu học, rất thích Từ Bỉnh Nhiên. Mỗi lần nhìn thấy sẽ bám dính lấy anh gọi ‘anh’ rồi lôi kéo anh đi chơi game.
Từ Bỉnh Nhiên cũng rất thích bé con vì cô bé mũm mĩm, đôi mắt luôn sáng, giống như Hạ Thính Nam đã tin tưởng gần gũi với anh, vô tư gọi anh là “Từ Bỉnh Nhiên”.
Ngay cả khi Từ Bỉnh Nhiên vô tình phá vỡ sự cân bằng giữa hai người trước, cô vẫn cố gắng hết sức để chắp vá lại, trong tiềm thức giúp anh biện minh cho các loại hành vi khác của mình, vì sợ kích thích đến anh, cô còn luôn luôn quan tâm đến cảm xúc của anh.
Thật ra Hạ Thính Nam vẫn luôn đối tốt với anh. Ngược lại, anh nói rằng anh không ép Hạ Thính Nam nhưng anh đã làm.
Từ Bỉnh Nhiên nhìn con gái của Cốc Lượng, nghĩ đến lúc Hạ Thính Nam học đại học, anh luôn đi tìm cô vào những ngày nghỉ, lần nào cũng phải đợi dưới gốc cây đại thụ dưới lầu ký túc xá của cô. Đương nhiên anh biết Hạ Thính Nam cố ý không xuống dưới nhưng anh cũng biết Hạ Thính Nam nhất định sẽ xuống.
Anh thừa nhận rằng bản thân thời còn trẻ đã có một số sở thích tồi tệ, vẻ mặt khó xử lại áy náy của Hạ Thính Nam luôn khiến anh cảm thấy thoải mái, giống như dùng lưỡi dao liếm mặt, tự mình tìm kẹo từ mảnh kính vỡ: Hãy nhìn xem, ta không đơn độc trong nỗi đau này, còn có một người ở bên cạnh ta… Hạ Thính Nam vẫn quan tâm ta, cô ấy nhất định sẽ thích ta….
Nhưng cuối cùng Hạ Thính Nam cũng chẳng có chút tình cảm nào với anh, hai anh em tốt còn thuyết phục anh nên thích người khác, thậm chí dùng ngón tay đếm những khuyết điểm của cô cho anh nghe như làm việc chậm chạp, cẩu thả, đọc sách không tốt, rất giỏi tiêu tiền…
Anh nghe chỉ cảm thấy cô thật đáng yêu làm sao.
Côc Lượng nhìn thấy anh nhìn chằm chằm con gái nhà mình thì cười, nói đùa: “Xem ra em rất thích con gái anh, hay là cứ tiếp tục độc thân đi, đợi con bé vài năm, con bé ở nhà suốt ngày nói muốn gả cho em đấy.”
Nghe vậy, anh liếc nhìn Cốc Lượng một cái.
Cái liếc mắt này lại bị Cốc Lượng nhìn thấy điều gì đó, anh ấy nói: “Hở? Em nằm ngoài danh sách à?”
Ban đầu Từ Bỉnh Nhiên không đáp lại anh, qua một lúc lâu sau anh mới “Ừm” nhẹ một tiếng như đang khoe khoang.
Cộc Lượng không nghe thấy nhưng con gái của anh ấy lại nghe được, tò mò nhìn Từ Bỉnh Nhiên, Từ Bỉnh Nhiên sờ đầu cô bé, ngón tay đặt lên môi và nói “suỵt’’.
….
Một lúc sau, anh hỏi Cốc Lượng: “Bệnh viện nào khám dạ dày tốt hơn?”
Cốc Lượng cho rằng dạ dày Từ Bỉnh Nhiên không thoải mái, sau nhìn thấy vẻ mặt của Từ Bỉnh Nhiên, anh mới hiểu ra, ồ, hóa ra là cô gái mà anh thích.
******
Từ ngày uống nhiều rượu đến hôm nay, dạ dày của Hạ Thính Nam lúc nào cũng đau, trưa nay chưa ăn hết hai miếng, lại nôn một lúc. Cô vừa gửi tin nhắn cho Từ Bỉnh Nhiên phàn nàn việc mình nôn có phải là do uống rượu giả hay không và bảo anh cử người đến quán bar kiểm tra.
“Thính Nam, em không khỏe à?” Diệp Tân Tình cũng thấy cô tiều tụy, “Có muốn đến bệnh viện khám không?”
Thuật ngữ “Bệnh viện” có hiệu quả thần kỳ ở chỗ Hạ Thính Nam, sắc mặt cô càng tái nhợt hơn, vội vàng xua tay, “Không cần, có thể là gần đây em ăn quá nhiều.”
“Hôm nay không đông lắm, em về nghỉ ngơi đi.”
Từ “nghỉ ngơi’ cũng có tác dụng kỳ diệu đối với cô, lưng Hạ Thính Nam từ từ thẳng lên, cô giả vờ rụt rè nói: “Như vậy có vẻ ổn…”
Hạ Thính Nam tan ca sớm, ngồi ở trạm chờ xe bus, lá cây du hơi ngả vàng nhưng vẫn rất tươi tốt, trên mặt đất còn có vài chiếc lá rụng, tất cả đều bị dì quét sạch theo chổi và khau hót rác.
Hoàng hôn buông xuống không còn là ánh nắng chói chang của mùa hè, ở trong chạng vạng làm cô buồn ngủ, định lên xe chợp mắt một lúc nhưng khi lên xe cô lại không ngủ được, vì trên xe không còn chỗ ngồi. Cô kéo tay vịn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Lần trước quán karaoke bị xét xử, trưởng đồn cảnh sát trong khu vực thẩm quyền cũng bị điều tra, xem ra ngày đó Từ Bỉnh Nhiên xả thân vì nghĩa rất có hiệu quả, cô nhìn thấy tin tức thì kích động hỏi Từ Bỉnh Nhiên: Sắp được thăng chức và tăng lương? Có phải hay không?”
Là gì… Đương nhiên là không phải… Rõ ràng, ba Hạ làm trong hệ thống an ninh nhiều năm như vậy nên Hạ Thính Nam cũng biết một ít. Từ Bỉnh Nhiên thắc mắc tại sao cô vẫn còn nhiều hiểu lầm về nghiệp vụ cảnh sát, ảnh chỉ làm những việc nên làm trong phạm vi nhiệm vụ của mình, trước mắt sẽ không có chuyện thăng chức, tăng lương.
Cô cũng chột dạ, từ trước đến nay cô chưa bao giờ quan tâm nhiều đến công việc của người ba già của mình thành ra cô cũng không biết về việc thăng chức quân hàm của các cấp cảnh sát khác nhau, cô chỉ là một người phàm tục điển hình, trong mắt đều là tiền.
Hạ Thính Nam về đến nhà lập tức ngả người xuống giường, không muốn động đậy một chút nào, sau lại đói đến mức không chịu nổi, thấy ba mẹ Hạ chưa về, cô tự gọi cơm hộp rồi ngồi trên bàn ăn cơm.
Đang ăn thì chuông cửa vang lên.
Cô mở cửa, nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên, còn hơi thở gấp, mang theo hơi ấm đầu thu.
“Sao anh đã về rồi?” Cô sững sờ.
Từ Bỉnh Nhiên nghĩ đến cô nói mình đau dạ dày, trong lòng không yên tâm, vội vàng viết xong tài liệu trong tay rồi lập tức chạy về, muốn nhìn cô một chút, đã ba ngày… À không bốn ngày rồi chưa gặp nhau.
Tầm mắt anh đảo qua khuôn mặt cô rồi lại lướt qua cô dừng lại ở hộp cơm trên bàn ăn phía sau.
Sắc mặt lập tức chìm xuống: “Chỉ ăn cái này thôi?”
Hạ Thính Nam đột nhiên cảm thấy chột dạ, không phải chỉ là cơm hộp, làm sao có thể giống như làm đặc vụ ngầm…
Từ Bỉnh Nhiên bước vào, liếc nhìn, là cá hầm dưa muối, bên trên nổi lớp dầu dày, bên dưới là thịt cá trắng như cơm, trông rất thơm. Trước kia anh cũng đặt món này cho Hạ Thính Nam với điều kiện là cô không bị đau dạ dày.
Anh nhẫn tâm tịch thu cá hầm dưa chua của cô, kéo xuống xuống quán mì dưới lầu, gọi một tô hủ tiếu gõ.
Hạ Thính Nam miễn cưỡng ăn, phàn nàn rằng nó không ngon bằng năm đó ăn ở Bắc Kinh, ăn được một nửa liền nói mình không thể ăn được nữa, để lại nửa bát. Cuối cùng nửa bát còn lại chui vào bụng Từ Bỉnh Nhiên.
Hai người lại cùng nhau trở về, đi tới đi lui Từ Bỉnh Nhiên vẫn không nhịn được mà nắm lấy tay cô.
Đầu ngón tay hơi lạnh, anh lại nắm giữ chặt hơn.
Ngay từ lúc anh kéo lên, Hạ Thính Nam đã quay đầu đi không nhìn anh, cô giật giật tay một chút nhưng không rút ra được, anh nắm quá chặt, tay lại nóng như túi chườm nóng, cô cảm thấy lòng bàn tay mình bị bịt đã lấm tấm đổ mồ hôi.
Thời tiết xấu thế này, sao trời lại nóng như vậy…
******
Từ Bỉnh Nhiên lại đến phòng của Hạ Thính Nam, anh nhìn, nhặt từng bộ quần áo cô vứt trên ghế, cúi đầu tách ra rồi gấp lại từng cái một, mặt vừa vô cảm lại rất trầm tĩnh.
Ban đầu Hạ Thính Nam muốn ngăn anh lại, nhưng sau đó lại đứng yên, chỉ nhìn anh.
Anh vẫn luôn là như vậy, làm cái gì cũng rất kiên nhẫn. Mà cô thì đồng nghĩa với từ ‘lười biếng’ và ‘chậm chạp’, hơn nữa còn coi đây là niềm tự hào, không bao giờ suy nghĩ đến việc thay đổi.
Từ Bỉnh Nhiên thấy cô đứng yên, tưởng cô buồn chán nên đưa cho cô vài bộ quần áo đã gấp trên tay để cô tự cất vào tủ.
Hồi Hạ Thính Nam vừa mới bắt đầu công việc và sống bên ngoài, Từ Bỉnh Nhiên luôn giúp cô sửa sang lại. Mỗi lần Hạ Thính Nam thấy anh bận, cô rất xấu hổ, bảo anh đừng dọn dẹp nữa, dù sao đợi đến lúc anh đi rồi không đến hai ngày sau sẽ lại lộn xộn. Nhưng Từ Bỉnh Nhiên vẫn cố chấp, chỉ muốn để lại chút dấu vết của bản thân, khiến Hạ Thính Nam có thể nhớ đến anh, một ý tưởng rất đơn giản lại bí mật.
Anh cũng thành công bởi vì Hạ Thính Nam sẽ thường xuyên hỏi anh: Từ Bỉnh Nhiên, anh để áo khoác dệt kim của em ở đâu, tại sao em không tìm thấy. Từ Bỉnh Nhiên, anh có nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ màu xám của em không, Từ Bỉnh Nhiên, Từ Bỉnh Nhiên…
Anh chỉ có thể dựa vào phương thức này khiến cô chủ động liên lạc với mình.
Phòng dần dần trở nên sạch sẽ.
Từ Bỉnh Nhiên nói: “Bao giờ đi bệnh viện?”
Sắc mặt của Hạ Thính Nam thay đổi, lập tức nói: “Em đã xem qua Baidu rồi, không sao đâu, không cần đến bệnh viện.’’
“Em xem bệnh trên Baidu?” Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy khó hiểu đối với hành vi này của cô, “Nó chưa nói chẩn đoán chính xác là ung thư đã nể mặt em lắm rồi.”
Lời nói và dáng vẻ nghiêm túc khiến Hạ Thính Nam muốn bật cười, nhưng Từ Bỉnh Nhiên không phải đang nói đùa với cô.
Anh nhìn chằm chằm cô: “Em không cần dạ dày sao?”
“Em cần nhưng có thể đến bệnh viện mà không cần nội soi dạ dày không?” Nói thật là cô nhát gan, sợ bác sĩ yêu cầu nội soi dạ dày, nghe nói cần phải loại bỏ hoàn toàn các di vật ra khỏi ruột già, còn phải nhét cái ống vào trong miệng, eo… Nghĩ thôi đã buồn nôn.
Từ Bỉnh Nhiên im lặng, có nội soi dạ dày hay không không phải anh hay Hạ Thính Nam quyết định mà là ở bác sĩ.
Hạ Thính Nam thấy anh không nói gì, tưởng là trò chơi, thương lượng với anh, cô nói: Em sẽ dưỡng trước, gần đây không ăn cái gì cay và đồ kích thích nữa, chắc một thời gian sau sẽ ổn thôi, anh nói có đúng không?
Đúng cái gì mà đúng… Anh cau mày không nói lên lời, thói quen trì hoãn của Hạ Thính Nam từ nhỏ đến lớn vẫn không thay đổi. Tuy rằng anh đã quen với việc đó từ lâu và có thể tiếp nhận nó nhưng không có nghĩa là anh đồng ý, nhất là khi gặp bác sĩ, chờ đến lúc bệnh nhẹ chuyển thành bệnh nặng thì không phải chuyện hối hận là có thể giải quyết được.
“Ngày mai xin nghỉ, anh đưa em đi.” Anh từ trên cao nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng, không có chỗ để thương lượng.
Hạ Thính Nam nói hươu nói vượn: “Xin không được, cực kỳ bận rộn.”
Từ Bỉnh Nhiên im lặng, giọng điệu phức tạp: “Công việc còn nhiều hơn cả anh.”
Hạ Thính Nam cười gượng: “Làm sao có thể…”
Nghĩ đến điều gì đó, Hạ Thính Nam đột nhiên nhảy dựng lên.
Từ Bỉnh Nhiên vô thức đưa tay ra, sợ cô té ngã.
“Đột nhiên em tới lần trước nhìn thấy trong phòng tắm của anh có rất nhiều kem xóa sẹo, tất cả đều là anh mua sao? Rốt cuộc anh bị dị ứng với cái gì mà nghiêm trọng như vậy, còn có rất nhiều chỗ bị trầy xước, có thường để lại sẹo không?”
Hạ Thính Nam có hơi lo lắng, chỉ vào cánh tay đang dang ra của Từ Bỉnh Nhiên, sau đó lại muốn chạm.
Không ngờ Từ Bỉnh Nhiên lại nhanh chóng né tráng.
Hạ Thính Nam sửng sốt: “Làm sao vậy?”
Từ Bỉnh Nhiên: “Bị dị ứng với em.”
Hạ Thính Nam: “…?’’
Hạ Thính Nam tức đến bật cười, Từ Bỉnh Nhiên có thể theo đuổi cô là ông trời quá nhân từ, người đàn ông này này không thể nói bất cứ điều gì tốt đẹp, hoặc là không nói được những lời dễ nghe, không nói lời nào khó chịu thì cũng sẽ nói khiến tức chết người, mở miệng ra đơn thuần chỉ để thưởng thức.
Cô kìm nén cơn tức nói: “Dị ứng với em? Tại sao lúc hôn em, anh lại không bị dị ứng?”
Từ Bỉnh Nhiên cứng họng, ánh mắt lại rơi ở môi cô, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Nhìn thấy vẻ mặt của Từ Bỉnh Nhiên, lửa giận của Hạ Thính Nam dập tắt, cô quay đầu đi, coi như chưa có việc gì mà nói: “Được được, em sẽ đi bệnh viện.”
“Bao giờ?” Anh nhất quyết yêu cầu cô phải đưa ra thời gian chính xác.
Vì thế Hạ Thính Nam không còn cách nào khác đành nói với anh là sau ngày Quốc Khánh. Tiền Vân Hội nhà có việc đã xin nghỉ tuần này nếu cô lại xin nghỉ, Diệp Tân Tình thực sự sẽ phát điên, tuy cô không thích làm việc nhưng cô vẫn có đạo đức nghề nghiệp.
Anh nhắc nhở: “Nhớ đăng ký thời gian trước.”
“Biết rồi.” Cô ngã lên giường, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Đừng bỏ quên cái đó.” Từ Bỉnh Nhiên bỗng nhiên nói.
“Cái gì?”
“Đầu giường.”
Hạ Thính Nam nhìn lên một lúc nhưng vẫn không hiểu.
Từ Bỉnh Nhiên đứng tại chỗ vài giây, sau đó đi đến mép giường, dần dần cúi người về phía cô, mặt càng ngày càng gần, như muốn hôn cô.
Trong lòng Hạ Thính Nam đột nhiên nhảy dựng lên.
Bóng dáng cao lớn chắn gần hết ánh sáng, bóng người phản chiếu trên chiếc giường gập ghềnh, lộ ra một bóng dáng đặc biệt. Hạ Thính Nam có thể gửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc, chính là mùi sữa bò mà cô từng yêu thích, phá tan năm giác quan ngăn chặn sự xâm nhập nhỏ nhất vào cô, toàn thân cô đều trở nên nóng bừng.
Một chân của anh vẫn đứng trên mặt đất, chân còn lại vì động tác tự nhiên mà quỳ trên đêm giữa hai chân Hạ Thính Nam, đầu gối chạm vào đùi cô.
Từ Bỉnh Nhiên giơ tay lên, như thể mọi động tác đều bị chậm lại, chia nhỏ thành từng khoảnh khắc, bàn tay đặt bên cạnh đầu Hạ Thính Nam, đè lên một ít tóc của cô, hơi đau một chút, tay còn lại vươn ra trước mặt cô.
Hạ Thính Nam nhìn chằm chằm hầu kết của anh, “Anh muốn làm gì?”
Từ Bỉnh Nhiên không nói.
Ngay khi Hạ Thính Nam cho rằng anh cố ý làm như vậy, Từ Bỉnh Nhiên rất nhanh chóng dứt khoát lấy ra một bộ đồ lót, màu sắc và hình dáng quen thuộc từ trong khe giường.
“Đừng bỏ quên cái này.” Anh ném áo lót vào lòng bàn tay cô, không nhìn cô.
Hạ Thính Nam choáng váng.
Cô nhanh chóng che lúng túng mặt, đồng thời che kín áo lót.
Âm thanh không rõ ràng phát ra.
“Được, cảm ơn…”
Bởi vì phần ký ức này quá kỳ quái nhưng lại rất chân thật, cô đã đặc biệt đi dò hỏi Từ Bỉnh Nhiên và nhận được câu trả lời phủ nhận của Từ Bỉnh Nhiên không thay đổi sắc mặt. Điều này khiến cô tự hỏi mình có nhớ ngược không, không phải là Từ Bỉnh Nhiên mắng cô mà chính cô sau khi say rượu mắng Từ Bỉnh Nhiên, cái sau có nhiều khả năng hơn cái trước, khiến cô cảm thấy hơi áy náy trong mấy ngày nay.
Nhưng sau khi xem đoạn video Từ Bỉnh Nhiên gửi cho cô, cảm giác tội lỗi không còn nữa, cô chỉ muốn giết người diệt khẩu.
Có điều, Từ Bỉnh Nhiên cũng gặp báo ứng, bởi vì kỳ nghỉ Quốc Khánh của anh đã bị ngâm nước nóng hoàn toàn. Hôm nay là ngày thứ ba anh ngủ trong cục, ngoài nhà riêng của anh và Hạ Thính Nam ra, ký túc xá thuộc đơn vị là nơi anh có cảm giác thân thuộc nhất, nhưng nếu không có tai nạn gì xảy ra, chắc hôm nay anh có thể về nhà.
Đúng lúc Cốc Lượng quay lại cục lấy ít đồ, còn mang theo con gái của anh ấy, cô bé đang học tiểu học, rất thích Từ Bỉnh Nhiên. Mỗi lần nhìn thấy sẽ bám dính lấy anh gọi ‘anh’ rồi lôi kéo anh đi chơi game.
Từ Bỉnh Nhiên cũng rất thích bé con vì cô bé mũm mĩm, đôi mắt luôn sáng, giống như Hạ Thính Nam đã tin tưởng gần gũi với anh, vô tư gọi anh là “Từ Bỉnh Nhiên”.
Ngay cả khi Từ Bỉnh Nhiên vô tình phá vỡ sự cân bằng giữa hai người trước, cô vẫn cố gắng hết sức để chắp vá lại, trong tiềm thức giúp anh biện minh cho các loại hành vi khác của mình, vì sợ kích thích đến anh, cô còn luôn luôn quan tâm đến cảm xúc của anh.
Thật ra Hạ Thính Nam vẫn luôn đối tốt với anh. Ngược lại, anh nói rằng anh không ép Hạ Thính Nam nhưng anh đã làm.
Từ Bỉnh Nhiên nhìn con gái của Cốc Lượng, nghĩ đến lúc Hạ Thính Nam học đại học, anh luôn đi tìm cô vào những ngày nghỉ, lần nào cũng phải đợi dưới gốc cây đại thụ dưới lầu ký túc xá của cô. Đương nhiên anh biết Hạ Thính Nam cố ý không xuống dưới nhưng anh cũng biết Hạ Thính Nam nhất định sẽ xuống.
Anh thừa nhận rằng bản thân thời còn trẻ đã có một số sở thích tồi tệ, vẻ mặt khó xử lại áy náy của Hạ Thính Nam luôn khiến anh cảm thấy thoải mái, giống như dùng lưỡi dao liếm mặt, tự mình tìm kẹo từ mảnh kính vỡ: Hãy nhìn xem, ta không đơn độc trong nỗi đau này, còn có một người ở bên cạnh ta… Hạ Thính Nam vẫn quan tâm ta, cô ấy nhất định sẽ thích ta….
Nhưng cuối cùng Hạ Thính Nam cũng chẳng có chút tình cảm nào với anh, hai anh em tốt còn thuyết phục anh nên thích người khác, thậm chí dùng ngón tay đếm những khuyết điểm của cô cho anh nghe như làm việc chậm chạp, cẩu thả, đọc sách không tốt, rất giỏi tiêu tiền…
Anh nghe chỉ cảm thấy cô thật đáng yêu làm sao.
Côc Lượng nhìn thấy anh nhìn chằm chằm con gái nhà mình thì cười, nói đùa: “Xem ra em rất thích con gái anh, hay là cứ tiếp tục độc thân đi, đợi con bé vài năm, con bé ở nhà suốt ngày nói muốn gả cho em đấy.”
Nghe vậy, anh liếc nhìn Cốc Lượng một cái.
Cái liếc mắt này lại bị Cốc Lượng nhìn thấy điều gì đó, anh ấy nói: “Hở? Em nằm ngoài danh sách à?”
Ban đầu Từ Bỉnh Nhiên không đáp lại anh, qua một lúc lâu sau anh mới “Ừm” nhẹ một tiếng như đang khoe khoang.
Cộc Lượng không nghe thấy nhưng con gái của anh ấy lại nghe được, tò mò nhìn Từ Bỉnh Nhiên, Từ Bỉnh Nhiên sờ đầu cô bé, ngón tay đặt lên môi và nói “suỵt’’.
….
Một lúc sau, anh hỏi Cốc Lượng: “Bệnh viện nào khám dạ dày tốt hơn?”
Cốc Lượng cho rằng dạ dày Từ Bỉnh Nhiên không thoải mái, sau nhìn thấy vẻ mặt của Từ Bỉnh Nhiên, anh mới hiểu ra, ồ, hóa ra là cô gái mà anh thích.
******
Từ ngày uống nhiều rượu đến hôm nay, dạ dày của Hạ Thính Nam lúc nào cũng đau, trưa nay chưa ăn hết hai miếng, lại nôn một lúc. Cô vừa gửi tin nhắn cho Từ Bỉnh Nhiên phàn nàn việc mình nôn có phải là do uống rượu giả hay không và bảo anh cử người đến quán bar kiểm tra.
“Thính Nam, em không khỏe à?” Diệp Tân Tình cũng thấy cô tiều tụy, “Có muốn đến bệnh viện khám không?”
Thuật ngữ “Bệnh viện” có hiệu quả thần kỳ ở chỗ Hạ Thính Nam, sắc mặt cô càng tái nhợt hơn, vội vàng xua tay, “Không cần, có thể là gần đây em ăn quá nhiều.”
“Hôm nay không đông lắm, em về nghỉ ngơi đi.”
Từ “nghỉ ngơi’ cũng có tác dụng kỳ diệu đối với cô, lưng Hạ Thính Nam từ từ thẳng lên, cô giả vờ rụt rè nói: “Như vậy có vẻ ổn…”
Hạ Thính Nam tan ca sớm, ngồi ở trạm chờ xe bus, lá cây du hơi ngả vàng nhưng vẫn rất tươi tốt, trên mặt đất còn có vài chiếc lá rụng, tất cả đều bị dì quét sạch theo chổi và khau hót rác.
Hoàng hôn buông xuống không còn là ánh nắng chói chang của mùa hè, ở trong chạng vạng làm cô buồn ngủ, định lên xe chợp mắt một lúc nhưng khi lên xe cô lại không ngủ được, vì trên xe không còn chỗ ngồi. Cô kéo tay vịn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Lần trước quán karaoke bị xét xử, trưởng đồn cảnh sát trong khu vực thẩm quyền cũng bị điều tra, xem ra ngày đó Từ Bỉnh Nhiên xả thân vì nghĩa rất có hiệu quả, cô nhìn thấy tin tức thì kích động hỏi Từ Bỉnh Nhiên: Sắp được thăng chức và tăng lương? Có phải hay không?”
Là gì… Đương nhiên là không phải… Rõ ràng, ba Hạ làm trong hệ thống an ninh nhiều năm như vậy nên Hạ Thính Nam cũng biết một ít. Từ Bỉnh Nhiên thắc mắc tại sao cô vẫn còn nhiều hiểu lầm về nghiệp vụ cảnh sát, ảnh chỉ làm những việc nên làm trong phạm vi nhiệm vụ của mình, trước mắt sẽ không có chuyện thăng chức, tăng lương.
Cô cũng chột dạ, từ trước đến nay cô chưa bao giờ quan tâm nhiều đến công việc của người ba già của mình thành ra cô cũng không biết về việc thăng chức quân hàm của các cấp cảnh sát khác nhau, cô chỉ là một người phàm tục điển hình, trong mắt đều là tiền.
Hạ Thính Nam về đến nhà lập tức ngả người xuống giường, không muốn động đậy một chút nào, sau lại đói đến mức không chịu nổi, thấy ba mẹ Hạ chưa về, cô tự gọi cơm hộp rồi ngồi trên bàn ăn cơm.
Đang ăn thì chuông cửa vang lên.
Cô mở cửa, nhìn thấy Từ Bỉnh Nhiên, còn hơi thở gấp, mang theo hơi ấm đầu thu.
“Sao anh đã về rồi?” Cô sững sờ.
Từ Bỉnh Nhiên nghĩ đến cô nói mình đau dạ dày, trong lòng không yên tâm, vội vàng viết xong tài liệu trong tay rồi lập tức chạy về, muốn nhìn cô một chút, đã ba ngày… À không bốn ngày rồi chưa gặp nhau.
Tầm mắt anh đảo qua khuôn mặt cô rồi lại lướt qua cô dừng lại ở hộp cơm trên bàn ăn phía sau.
Sắc mặt lập tức chìm xuống: “Chỉ ăn cái này thôi?”
Hạ Thính Nam đột nhiên cảm thấy chột dạ, không phải chỉ là cơm hộp, làm sao có thể giống như làm đặc vụ ngầm…
Từ Bỉnh Nhiên bước vào, liếc nhìn, là cá hầm dưa muối, bên trên nổi lớp dầu dày, bên dưới là thịt cá trắng như cơm, trông rất thơm. Trước kia anh cũng đặt món này cho Hạ Thính Nam với điều kiện là cô không bị đau dạ dày.
Anh nhẫn tâm tịch thu cá hầm dưa chua của cô, kéo xuống xuống quán mì dưới lầu, gọi một tô hủ tiếu gõ.
Hạ Thính Nam miễn cưỡng ăn, phàn nàn rằng nó không ngon bằng năm đó ăn ở Bắc Kinh, ăn được một nửa liền nói mình không thể ăn được nữa, để lại nửa bát. Cuối cùng nửa bát còn lại chui vào bụng Từ Bỉnh Nhiên.
Hai người lại cùng nhau trở về, đi tới đi lui Từ Bỉnh Nhiên vẫn không nhịn được mà nắm lấy tay cô.
Đầu ngón tay hơi lạnh, anh lại nắm giữ chặt hơn.
Ngay từ lúc anh kéo lên, Hạ Thính Nam đã quay đầu đi không nhìn anh, cô giật giật tay một chút nhưng không rút ra được, anh nắm quá chặt, tay lại nóng như túi chườm nóng, cô cảm thấy lòng bàn tay mình bị bịt đã lấm tấm đổ mồ hôi.
Thời tiết xấu thế này, sao trời lại nóng như vậy…
******
Từ Bỉnh Nhiên lại đến phòng của Hạ Thính Nam, anh nhìn, nhặt từng bộ quần áo cô vứt trên ghế, cúi đầu tách ra rồi gấp lại từng cái một, mặt vừa vô cảm lại rất trầm tĩnh.
Ban đầu Hạ Thính Nam muốn ngăn anh lại, nhưng sau đó lại đứng yên, chỉ nhìn anh.
Anh vẫn luôn là như vậy, làm cái gì cũng rất kiên nhẫn. Mà cô thì đồng nghĩa với từ ‘lười biếng’ và ‘chậm chạp’, hơn nữa còn coi đây là niềm tự hào, không bao giờ suy nghĩ đến việc thay đổi.
Từ Bỉnh Nhiên thấy cô đứng yên, tưởng cô buồn chán nên đưa cho cô vài bộ quần áo đã gấp trên tay để cô tự cất vào tủ.
Hồi Hạ Thính Nam vừa mới bắt đầu công việc và sống bên ngoài, Từ Bỉnh Nhiên luôn giúp cô sửa sang lại. Mỗi lần Hạ Thính Nam thấy anh bận, cô rất xấu hổ, bảo anh đừng dọn dẹp nữa, dù sao đợi đến lúc anh đi rồi không đến hai ngày sau sẽ lại lộn xộn. Nhưng Từ Bỉnh Nhiên vẫn cố chấp, chỉ muốn để lại chút dấu vết của bản thân, khiến Hạ Thính Nam có thể nhớ đến anh, một ý tưởng rất đơn giản lại bí mật.
Anh cũng thành công bởi vì Hạ Thính Nam sẽ thường xuyên hỏi anh: Từ Bỉnh Nhiên, anh để áo khoác dệt kim của em ở đâu, tại sao em không tìm thấy. Từ Bỉnh Nhiên, anh có nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ màu xám của em không, Từ Bỉnh Nhiên, Từ Bỉnh Nhiên…
Anh chỉ có thể dựa vào phương thức này khiến cô chủ động liên lạc với mình.
Phòng dần dần trở nên sạch sẽ.
Từ Bỉnh Nhiên nói: “Bao giờ đi bệnh viện?”
Sắc mặt của Hạ Thính Nam thay đổi, lập tức nói: “Em đã xem qua Baidu rồi, không sao đâu, không cần đến bệnh viện.’’
“Em xem bệnh trên Baidu?” Từ Bỉnh Nhiên cảm thấy khó hiểu đối với hành vi này của cô, “Nó chưa nói chẩn đoán chính xác là ung thư đã nể mặt em lắm rồi.”
Lời nói và dáng vẻ nghiêm túc khiến Hạ Thính Nam muốn bật cười, nhưng Từ Bỉnh Nhiên không phải đang nói đùa với cô.
Anh nhìn chằm chằm cô: “Em không cần dạ dày sao?”
“Em cần nhưng có thể đến bệnh viện mà không cần nội soi dạ dày không?” Nói thật là cô nhát gan, sợ bác sĩ yêu cầu nội soi dạ dày, nghe nói cần phải loại bỏ hoàn toàn các di vật ra khỏi ruột già, còn phải nhét cái ống vào trong miệng, eo… Nghĩ thôi đã buồn nôn.
Từ Bỉnh Nhiên im lặng, có nội soi dạ dày hay không không phải anh hay Hạ Thính Nam quyết định mà là ở bác sĩ.
Hạ Thính Nam thấy anh không nói gì, tưởng là trò chơi, thương lượng với anh, cô nói: Em sẽ dưỡng trước, gần đây không ăn cái gì cay và đồ kích thích nữa, chắc một thời gian sau sẽ ổn thôi, anh nói có đúng không?
Đúng cái gì mà đúng… Anh cau mày không nói lên lời, thói quen trì hoãn của Hạ Thính Nam từ nhỏ đến lớn vẫn không thay đổi. Tuy rằng anh đã quen với việc đó từ lâu và có thể tiếp nhận nó nhưng không có nghĩa là anh đồng ý, nhất là khi gặp bác sĩ, chờ đến lúc bệnh nhẹ chuyển thành bệnh nặng thì không phải chuyện hối hận là có thể giải quyết được.
“Ngày mai xin nghỉ, anh đưa em đi.” Anh từ trên cao nhìn cô, giọng điệu lạnh lùng, không có chỗ để thương lượng.
Hạ Thính Nam nói hươu nói vượn: “Xin không được, cực kỳ bận rộn.”
Từ Bỉnh Nhiên im lặng, giọng điệu phức tạp: “Công việc còn nhiều hơn cả anh.”
Hạ Thính Nam cười gượng: “Làm sao có thể…”
Nghĩ đến điều gì đó, Hạ Thính Nam đột nhiên nhảy dựng lên.
Từ Bỉnh Nhiên vô thức đưa tay ra, sợ cô té ngã.
“Đột nhiên em tới lần trước nhìn thấy trong phòng tắm của anh có rất nhiều kem xóa sẹo, tất cả đều là anh mua sao? Rốt cuộc anh bị dị ứng với cái gì mà nghiêm trọng như vậy, còn có rất nhiều chỗ bị trầy xước, có thường để lại sẹo không?”
Hạ Thính Nam có hơi lo lắng, chỉ vào cánh tay đang dang ra của Từ Bỉnh Nhiên, sau đó lại muốn chạm.
Không ngờ Từ Bỉnh Nhiên lại nhanh chóng né tráng.
Hạ Thính Nam sửng sốt: “Làm sao vậy?”
Từ Bỉnh Nhiên: “Bị dị ứng với em.”
Hạ Thính Nam: “…?’’
Hạ Thính Nam tức đến bật cười, Từ Bỉnh Nhiên có thể theo đuổi cô là ông trời quá nhân từ, người đàn ông này này không thể nói bất cứ điều gì tốt đẹp, hoặc là không nói được những lời dễ nghe, không nói lời nào khó chịu thì cũng sẽ nói khiến tức chết người, mở miệng ra đơn thuần chỉ để thưởng thức.
Cô kìm nén cơn tức nói: “Dị ứng với em? Tại sao lúc hôn em, anh lại không bị dị ứng?”
Từ Bỉnh Nhiên cứng họng, ánh mắt lại rơi ở môi cô, ngón tay khẽ nhúc nhích.
Nhìn thấy vẻ mặt của Từ Bỉnh Nhiên, lửa giận của Hạ Thính Nam dập tắt, cô quay đầu đi, coi như chưa có việc gì mà nói: “Được được, em sẽ đi bệnh viện.”
“Bao giờ?” Anh nhất quyết yêu cầu cô phải đưa ra thời gian chính xác.
Vì thế Hạ Thính Nam không còn cách nào khác đành nói với anh là sau ngày Quốc Khánh. Tiền Vân Hội nhà có việc đã xin nghỉ tuần này nếu cô lại xin nghỉ, Diệp Tân Tình thực sự sẽ phát điên, tuy cô không thích làm việc nhưng cô vẫn có đạo đức nghề nghiệp.
Anh nhắc nhở: “Nhớ đăng ký thời gian trước.”
“Biết rồi.” Cô ngã lên giường, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Đừng bỏ quên cái đó.” Từ Bỉnh Nhiên bỗng nhiên nói.
“Cái gì?”
“Đầu giường.”
Hạ Thính Nam nhìn lên một lúc nhưng vẫn không hiểu.
Từ Bỉnh Nhiên đứng tại chỗ vài giây, sau đó đi đến mép giường, dần dần cúi người về phía cô, mặt càng ngày càng gần, như muốn hôn cô.
Trong lòng Hạ Thính Nam đột nhiên nhảy dựng lên.
Bóng dáng cao lớn chắn gần hết ánh sáng, bóng người phản chiếu trên chiếc giường gập ghềnh, lộ ra một bóng dáng đặc biệt. Hạ Thính Nam có thể gửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc, chính là mùi sữa bò mà cô từng yêu thích, phá tan năm giác quan ngăn chặn sự xâm nhập nhỏ nhất vào cô, toàn thân cô đều trở nên nóng bừng.
Một chân của anh vẫn đứng trên mặt đất, chân còn lại vì động tác tự nhiên mà quỳ trên đêm giữa hai chân Hạ Thính Nam, đầu gối chạm vào đùi cô.
Từ Bỉnh Nhiên giơ tay lên, như thể mọi động tác đều bị chậm lại, chia nhỏ thành từng khoảnh khắc, bàn tay đặt bên cạnh đầu Hạ Thính Nam, đè lên một ít tóc của cô, hơi đau một chút, tay còn lại vươn ra trước mặt cô.
Hạ Thính Nam nhìn chằm chằm hầu kết của anh, “Anh muốn làm gì?”
Từ Bỉnh Nhiên không nói.
Ngay khi Hạ Thính Nam cho rằng anh cố ý làm như vậy, Từ Bỉnh Nhiên rất nhanh chóng dứt khoát lấy ra một bộ đồ lót, màu sắc và hình dáng quen thuộc từ trong khe giường.
“Đừng bỏ quên cái này.” Anh ném áo lót vào lòng bàn tay cô, không nhìn cô.
Hạ Thính Nam choáng váng.
Cô nhanh chóng che lúng túng mặt, đồng thời che kín áo lót.
Âm thanh không rõ ràng phát ra.
“Được, cảm ơn…”