Chương 54
Đầu ngón tay bị gai đâm vào, Hạ Thính Nam nhẹ nhàng kéo ra. Song một lúc sau cô bỗng mất kiến nhẫn, ngơ ngác kéo mạnh xuống dưới, máu đỏ rỉ ra.
“A ——” Cô hít vào một hơi khí lạnh, mười đầu ngón tay co chặt, tim đập thình thịch. Sau đó cô bình tĩnh lại, đầu hơi choáng váng, ngồi ngây người ở ghế bên ngoài..
Tiết Khải và Cốc Lượng nhìn nhau một cái, Cốc Lượng không chịu nổi nữa.
Cốc Lượng nói: “Cô gái xinh đẹp, em đừng quá lo lắng.”
Hạ Thính Nam khó hiểu nhìn anh ta: “Sao có thể không lo lắng chứ?”
Đó là người đã đồng hành cùng cô suốt bao năm, thế nhưng hôm nay cô lại tận mắt chứng kiến cảnh anh bị đâm, máu chảy không ngừng, bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Cô khó có thể chấp nhận được việc này, dù về thể xác hay là tinh thần.
“Đưa vào cấp cứu kịp thời, hơn nữa bác sĩ nói các cơ quan trong bụng không bị tổn thương, chắc chắn Từ Bỉnh Nhiêm sẽ không sao cả.” Tiết Khải miễn cưỡng cười một cái, “Cùng lắm là có thêm một vết sẹo, trên người cậu ấy đầy sẹo, thêm một vết cũng không sao.”
Hạ Thính Nam giật mình, cảm thấy lời này khá kỳ lạ nên đã gặng hỏi: “Còn có vết sẹo nào ư?”
Tiết Khải do dự một lúc, anh ta không biết rõ mối quan hệ giữa Hạ Thính Nam và Từ Bỉnh Nhiên nên không dám nhiều lời. Song Cốc Lượng biết rõ, Từ Bỉnh Nhiên đã cắm rễ vào tình yêu từ lâu, nếu không thì khoảng thời gian này anh cũng sẽ không mất hồn mất vía vì ai kia như vậy.
Đôi khi Từ Bỉnh Nhiên rất kiêu ngạo, rõ ràng có thể bán thảm để đối phương thương hại nhưng anh lại không làm thế, nhất quyết bảo vệ lòng tự trọng của mình.
Cốc Lượng là một người đàn ông đã gần bốn mươi tuổi. Ông thật sự không thể chấp nhận nổi dáng vẻ vòng vo tam quốc của lũ trẻ bây giờ nên quyết định giúp một tay. Ông cố tình hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: “Cháu không biết à? Trên lưng thằng nhóc đó có một vết sẹo.”
Hạ Thính Nam càng mù tịt: “Cháu không biết, cháu chỉ biết là trên mông anh ấy có một vết bớt.”
Vẻ mặt Tiết Khải và Cốc Lượng thâm sâu khó lường.
Hạ Thính Nam: Không phải như mọi người nghĩ đâu…
Cốc Lượng nói với hàm y sâu xa: “Bác tưởng cái gì thằng nhóc đó cũng kể với cháu, dù sao nó cũng thích cháu nhiều thế mà.”
Hạ Thính Nam không biết nên bày ra biểu cảm gì, vì vậy cô chỉ mỉm cười.
“Vậy cháu chưa từng nghĩ tới tại sao thằng bé còn trẻ như vậy mà đã lên được vị trí này à?”
Cô do dự hỏi: “Tại sao ạ?” Quả thật là cô không hề nghĩ tới, thậm chí còn mặc định cho rằng vì Từ Bỉnh Nhiên quá xuất sắc.
Cốc Lượng khẽ cười, khoa tay múa chân, “Công lao hạng nhất.”
Trong lòng lộp bộp, hả?
Công lao hạng nhất có nghĩa là gì, không chết thì cũng bị thương. Năm đó sau khi ba Từ qua đời, ông chỉ được duyệt Công lao hạng hai, không được hạng nhất. Vậy sao Từ Bỉnh Nhiên lại có Công lao hạng nhất?
Tim Hạ Thính Nam đập nhanh hơn, nhớ đến sự biến mất khó hiểu của Từ Bỉnh Nhiên, sau đó hai người chiến tranh lạnh suốt nhiều năm.
Cô ngập ngừng hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào ạ?”
Tiết Khải thuận miệng nói: “Khoảng ba bốn năm trước, lúc ấy anh là đồng nghiệp của cậu ấy, chuyện này anh là người biết rõ nhất, để anh kể cho em.”
Kế tiếp, Hạ Thính Nam nghe được một sự thật khó tin.
Năm đó Từ Bỉnh Nhiên vẫn còn ở đội cảnh sát đặc nhiệm, bởi vì cùng quê nên quan hệ giữa anh và Tiết Khải khá tốt. Bình thường nếu không ở phòng huấn luyện tập đấm quyền anh, thì họ lại được cử xuống đồn cảnh sát bắt người, ngày nào cũng vô cùng bận bịu.
Tiết Khải nhớ hôm đó là thứ sáu giữa hè, sau khi tan làm, hai người cùng đi đến quán vỉa hè ăn cá nướng. Công viên bên cạnh tổ chức hoạt động giải trí, vì vậy lượng người qua lại rất đông.
Tiết Khải hơi mệt, hỏi anh có muốn về ký túc xá không.
Từ Bỉnh Nhiên nói lát muộn sẽ về.
Mấy ngày đấy anh thấy cực kì buồn bực vì Hạ Thính Nam bỏ mặc anh. Anh đi loanh quanh ngõ hẽm gần đó, liên tục gọi cho Hạ Thính Nam, nhưng không có ai bắt máy.
Từ Bỉnh Nhiên đi dạo thêm một vòng, đang định quay về thì thấy một nhà dân bị cháy do đường dây điện hỏng.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, đỏ rực khắp trời, nhanh chóng lan rộng từ trên xuống dưới. Trai gái già trẻ vội vàng chạy ra, trông khá chật vật nhưng may mắn là không có ai bị thương.
Một vòng người vây quanh dưới tầng một, đa số đều đến xem náo nhiệt.
Thấy ánh lửa đỏ rực, Từ Bỉnh Nhiên vội báo cảnh sát, thông báo cho lực lượng cứu hỏa nhanh chóng tới hiện trường. Trong điện thoại, nhân việc trực ban nói đội cứu hỏa vừa ra ngoài từ ba phút trước.
Không còn ai chạy ra ngoài nữa, nhìn lên cũng không thấy người nào cầu cứu, chỉ có tiếng thiêu đốt xì xèo vang lên không ngừng cùng với mấy cơn nóng cuồn cuộn tỏa ra.
Có lẽ do tắc đường nên xe cứu hỏa vẫn chưa tới, Từ Bỉnh Nhiên không yên tâm, quyết định đứng đó chờ đợi.
Lúc này, có một bà lão què chân lo lắng lao vào biển lửa với vẻ mặt hốt hoảng.
Từ Bỉnh Nhiên sợ hú hồn, lập tức kéo bà lại, “Bà không thể đi vào.”
“Không được! Tôi còn hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ đang ở bên trong, phải làm sao đây!” Bà vừa nói nước mắt vừa rơi xuống, hằn sâu vào những nếp nhăn trên khuôn mặt, cố gắng dùng sức tránh khỏi tay anh.
Từ Bỉnh Nhiên lạnh lùng xác nhận nói với bà: “Bà nói bên trong còn người?”
“Đúng vậy! Cứu bọn nhỏ giúp tôi với!” Bà nói chuyện lộn xộn, “Chúng nó vẫn còn bé, chúng nó ở bên trong! Tất cả là tại tôi, đáng lẽ tôi không nên ra ngoài, tôi mới ra ngoài chưa được bao lâu nhà đã bị cháy, biết làm sao bây giờ!”
“Bà bình tĩnh nói cho cháu biết các em ở tầng mấy, chỉ có hai đứa bé thôi phải không?” Anh hỏi lại bà một lần nữa, nhìn bốn phía xung quang xem có hai đứa trẻ nào chạy ra ngoài hay không.
“Đúng đúng! Hai đứa bé! Tầng trên cùng! Ở phía bên trái.” Ánh mắt bà dấy lên một tia hy vọng, nước mắt không ngừng rơi, giọng nói tràn đầy áy náy và thống khổ, “Cầu xin cháu hãy cứu bọn nhỏ, đây là chìa khóa, dì cầu xin cháu! Bọn trẻ còn nhỏ như vậy! Dì chỉ có hai đứa bọn nó thôi!”
Ngọn lửa không hề có dấu hiệu dịu đi. Từ Bỉnh Nhiên không quan tâm những gì bà nói có phải thật hay không, cầm chìa khóa lao vào biển lửa, không hề do dự. Cho dù đội cứu hỏa sắp đến, nhưng lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao? Lỡ như hai đứa nhỏ thật sự bị kẹt, chỉ cần chậm một giây, hai đứa nhỏ sẽ bị chết cháy.
Nhà dân không có thang máy như nhà anh, vì vậy anh chỉ có thể dùng đôi chân dài chạy như bay lên tầng, mong bọn nhỏ trong miệng bà cụ không bị thương, tỉnh táo chờ anh đến cứu.
Xung quanh toàn lửa với lửa, tỏa ra hơi nóng hầm hập, Từ Bỉnh Nhiên che miệng và mũi, cả người đổ mồ hôi, có cả mồ hôi nóng lẫn mồ hôi lạnh, tim đập rất nhanh.
Hai phút sau anh lên đến tầng trên cùng, tuy nhiên chìa khóa lại không mở được, cửa và tưởng ở đây rất đơn sơ. Sau khi dùng chân đá văng cánh cửa bên trái, anh thấy hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, lòng nhẹ nhõm hơn hẳn, vui mừng bước tới.
Bé lớn bị ngạt khói choáng váng nằm trên giường, vẻ mặt vô cùng xanh xao. Còn bé nhỏ kia tầm hai ba tuổi, gào khóc liên tục đến mức khàn cả giọng, khó chịu ho khan.
Xa xa thấp thoáng vang lên tiếng xe cứu hỏa. Từ Bỉnh Nhiên nhìn xung quanh khu nhà dân cũ nát, ngay cả tường cũng cháy sạch thành một đống đá vụn. Nóc nhà mái ngói kiểu cũ thậm chí còn xuất hiện vài khe hở, dường như có thể lập tức sụp xuống, cánh cửa đã bị biến dạng.
Anh hít sâu một hơi, quả quyết ôm hai đứa nhỏ, cúi đầu thở dồn dập, vội vàng chạy ea ngoài. Có điều việc chạy ra khá khó khăn, do anh phải chịu sức nặng của hai đứa nhỏ.
Tại nạn thường sẽ xuất hiện trong tích tắc, giống như năm đó Từ Bỉnh Nhiên không ngờ được ba mình sẽ mất vì cứu người. Anh cũng không thể biết hành động cứu người của mình sẽ mang đến cho cuộc đời anh hậu quả khôn lường thế nào.
Mái nhà sập xuống, mấy cột nhà bốc cháy đột nhiên đổ về phía họ, Từ Bỉnh Nhiên chỉ kịp vệ đứa trẻ nhỏ tuổi hơn vào trong lòng.
Thoáng cái, cơn đau lan truyền khắp cơ thể, phảng phất còn có mùi khét tỏa ra. Một giây đó Từ Bỉnh Nhiên đau đến mức không thể nhớ gì, ngay cả Hạ Thính Nam cũng không nhớ tới, sau đó anh dầnchìm vào bóng tối.
Dường như ánh sáng trên thế giới này đã bị dập tắt.
******
Tiết Khải vừa tắm xong đã nhận được điện thoại của đại đội trưởng, bảo anh lập tức chạy đến bệnh viện, Từ Bỉnh Nhiên xảy ra chuyện rồi.
Khi đưa anh ra khỏi đống đổ nát, toàn thân anh bị bỏng hơn ba mươi phần trăm, phần lưng bị bỏng sâu từ hai đến ba độ, xương bả vai bên phải gãy, nhiều phần mềm bầm tím, bất tỉnh và rơi vào tình trạng nguy kịch.
Đầu óc Tiết Khải là trở nên loạn, rõ ràng nửa tiếng trước vẫn còn ăn với anh, vậy mà chớp mắt đã đứng giữa ranh giới mong manh.
“Em không biết đâu, lúc ấy vết thương của cậu ấy rất nghiêm trọng, cả lưng đều biến thành màu đen, da cũng bị nứt toác.” Tiết Khải nhớ tới những hình ảnh mình từng nhìn thấy.
Hạ Thính Nam sững sờ như đang nghe một câu chuyện xa lạ, nhưng lại khiến tim cô co thắt chỉ vì một câu nói ngắn ngủi. Cô cố gắng giữ bình tĩnh.
“Diện tích bị bỏng quá lớn, hơn nữa còn bị gãy xương, sau lưng chằng chịt vết bỏng, không ai trong chúng tôi được nhìn thấy, bởi vì nó quá nghiêm trọng. Nửa năm trôi qua, mãi đến Tết cậu ấy vẫn chưa thể hoạt động bình thường, ngày ngày trôi qua chẳng khác gì một người tàn tật.” Anh nhếch miệng, cười giễu một cách đau khổ.
“Tại sao em không thấy những vết sẹo đó.” Cô chỉ thấy vài vết sẹo trên tay Từ Bỉnh Nhiên, song Từ Bỉnh Nhiên nói đó là vết sẹo do dị ứng, cô cũng tin là thật.
Nghe thấy cô nói vậy, Tiết Khải tức giận mở miệng: “Không thấy vì anh ấy ghép da!”
Khi đó ngoài trừ vết bỏng trên lưng, trên cánh tay, thậm chí trên mặt cũng có một vài vết sẹo nhưng những chỗ này hồi phục khá tốt, đến tận bây giờ cũng không để lại dấu vết. Trong khi đó, tế bào da trên lưng đã bị hoại tử, phải tiến hành phẫu thuật ghép da, xương bả vai bên phải cũng được đặt các tấm thép và đinh thép.
“Thật ra nếu nhìn kỹ sẽ thấy mỗi khớp của từng mảnh đều có vết sẹo, chỗ đặt tấm thép cũng thế.” Tiết Khải nói, “Cậu ấy khá tinh ý, nghe đồng nghiệp nói có một số thuốc có thể làm mờ sẹo. Sau khi cắt chỉ, mỗi ngày cậu ấy đều bôi thuốc, không biết làm vậy cho ai nhìn, làm gì có người yêu đâu.”
“À, tay phải cũng để lại vài di chứng, nếu không lúc nãy sao lại không giữ nổi người chứ.”
“Tiếc quá, trước kia cậu ấy rất thích bắn súng, mỗi lần nói về chuyện này này là nói không ngừng, nói còn nhiều hơn bình thường, bây giờ thì…”
…
Cốc Lượng ngậm điếu thuốc chưa cháy nói: “Đại đội trưởng Từ của chúng ta phúc lớn mạng lớn, có thể đi đến vị trí hiện tại đều do thằng bé tự mình nỗ lực.”
“Có điều không ai cứu được đứa bé lớn hơn kia.”
“Haizz.”
Tiết Khải và Cốc Lượng tán gâu như muốn làm bầu không khí bớt căng thẳng hơn. Hạ Thính Nam nghe hai người họ nói chuyện, đầu đau dữ dội và buồn nôn.
Hàng loạt chi tiết thoáng hiện lên trong đầu, dần dần ghép thành một chuỗi hình ảnh hoàn chỉnh.
Từ Bỉnh Nhiên…
“A ——” Cô hít vào một hơi khí lạnh, mười đầu ngón tay co chặt, tim đập thình thịch. Sau đó cô bình tĩnh lại, đầu hơi choáng váng, ngồi ngây người ở ghế bên ngoài..
Tiết Khải và Cốc Lượng nhìn nhau một cái, Cốc Lượng không chịu nổi nữa.
Cốc Lượng nói: “Cô gái xinh đẹp, em đừng quá lo lắng.”
Hạ Thính Nam khó hiểu nhìn anh ta: “Sao có thể không lo lắng chứ?”
Đó là người đã đồng hành cùng cô suốt bao năm, thế nhưng hôm nay cô lại tận mắt chứng kiến cảnh anh bị đâm, máu chảy không ngừng, bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Cô khó có thể chấp nhận được việc này, dù về thể xác hay là tinh thần.
“Đưa vào cấp cứu kịp thời, hơn nữa bác sĩ nói các cơ quan trong bụng không bị tổn thương, chắc chắn Từ Bỉnh Nhiêm sẽ không sao cả.” Tiết Khải miễn cưỡng cười một cái, “Cùng lắm là có thêm một vết sẹo, trên người cậu ấy đầy sẹo, thêm một vết cũng không sao.”
Hạ Thính Nam giật mình, cảm thấy lời này khá kỳ lạ nên đã gặng hỏi: “Còn có vết sẹo nào ư?”
Tiết Khải do dự một lúc, anh ta không biết rõ mối quan hệ giữa Hạ Thính Nam và Từ Bỉnh Nhiên nên không dám nhiều lời. Song Cốc Lượng biết rõ, Từ Bỉnh Nhiên đã cắm rễ vào tình yêu từ lâu, nếu không thì khoảng thời gian này anh cũng sẽ không mất hồn mất vía vì ai kia như vậy.
Đôi khi Từ Bỉnh Nhiên rất kiêu ngạo, rõ ràng có thể bán thảm để đối phương thương hại nhưng anh lại không làm thế, nhất quyết bảo vệ lòng tự trọng của mình.
Cốc Lượng là một người đàn ông đã gần bốn mươi tuổi. Ông thật sự không thể chấp nhận nổi dáng vẻ vòng vo tam quốc của lũ trẻ bây giờ nên quyết định giúp một tay. Ông cố tình hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: “Cháu không biết à? Trên lưng thằng nhóc đó có một vết sẹo.”
Hạ Thính Nam càng mù tịt: “Cháu không biết, cháu chỉ biết là trên mông anh ấy có một vết bớt.”
Vẻ mặt Tiết Khải và Cốc Lượng thâm sâu khó lường.
Hạ Thính Nam: Không phải như mọi người nghĩ đâu…
Cốc Lượng nói với hàm y sâu xa: “Bác tưởng cái gì thằng nhóc đó cũng kể với cháu, dù sao nó cũng thích cháu nhiều thế mà.”
Hạ Thính Nam không biết nên bày ra biểu cảm gì, vì vậy cô chỉ mỉm cười.
“Vậy cháu chưa từng nghĩ tới tại sao thằng bé còn trẻ như vậy mà đã lên được vị trí này à?”
Cô do dự hỏi: “Tại sao ạ?” Quả thật là cô không hề nghĩ tới, thậm chí còn mặc định cho rằng vì Từ Bỉnh Nhiên quá xuất sắc.
Cốc Lượng khẽ cười, khoa tay múa chân, “Công lao hạng nhất.”
Trong lòng lộp bộp, hả?
Công lao hạng nhất có nghĩa là gì, không chết thì cũng bị thương. Năm đó sau khi ba Từ qua đời, ông chỉ được duyệt Công lao hạng hai, không được hạng nhất. Vậy sao Từ Bỉnh Nhiên lại có Công lao hạng nhất?
Tim Hạ Thính Nam đập nhanh hơn, nhớ đến sự biến mất khó hiểu của Từ Bỉnh Nhiên, sau đó hai người chiến tranh lạnh suốt nhiều năm.
Cô ngập ngừng hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào ạ?”
Tiết Khải thuận miệng nói: “Khoảng ba bốn năm trước, lúc ấy anh là đồng nghiệp của cậu ấy, chuyện này anh là người biết rõ nhất, để anh kể cho em.”
Kế tiếp, Hạ Thính Nam nghe được một sự thật khó tin.
Năm đó Từ Bỉnh Nhiên vẫn còn ở đội cảnh sát đặc nhiệm, bởi vì cùng quê nên quan hệ giữa anh và Tiết Khải khá tốt. Bình thường nếu không ở phòng huấn luyện tập đấm quyền anh, thì họ lại được cử xuống đồn cảnh sát bắt người, ngày nào cũng vô cùng bận bịu.
Tiết Khải nhớ hôm đó là thứ sáu giữa hè, sau khi tan làm, hai người cùng đi đến quán vỉa hè ăn cá nướng. Công viên bên cạnh tổ chức hoạt động giải trí, vì vậy lượng người qua lại rất đông.
Tiết Khải hơi mệt, hỏi anh có muốn về ký túc xá không.
Từ Bỉnh Nhiên nói lát muộn sẽ về.
Mấy ngày đấy anh thấy cực kì buồn bực vì Hạ Thính Nam bỏ mặc anh. Anh đi loanh quanh ngõ hẽm gần đó, liên tục gọi cho Hạ Thính Nam, nhưng không có ai bắt máy.
Từ Bỉnh Nhiên đi dạo thêm một vòng, đang định quay về thì thấy một nhà dân bị cháy do đường dây điện hỏng.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, đỏ rực khắp trời, nhanh chóng lan rộng từ trên xuống dưới. Trai gái già trẻ vội vàng chạy ra, trông khá chật vật nhưng may mắn là không có ai bị thương.
Một vòng người vây quanh dưới tầng một, đa số đều đến xem náo nhiệt.
Thấy ánh lửa đỏ rực, Từ Bỉnh Nhiên vội báo cảnh sát, thông báo cho lực lượng cứu hỏa nhanh chóng tới hiện trường. Trong điện thoại, nhân việc trực ban nói đội cứu hỏa vừa ra ngoài từ ba phút trước.
Không còn ai chạy ra ngoài nữa, nhìn lên cũng không thấy người nào cầu cứu, chỉ có tiếng thiêu đốt xì xèo vang lên không ngừng cùng với mấy cơn nóng cuồn cuộn tỏa ra.
Có lẽ do tắc đường nên xe cứu hỏa vẫn chưa tới, Từ Bỉnh Nhiên không yên tâm, quyết định đứng đó chờ đợi.
Lúc này, có một bà lão què chân lo lắng lao vào biển lửa với vẻ mặt hốt hoảng.
Từ Bỉnh Nhiên sợ hú hồn, lập tức kéo bà lại, “Bà không thể đi vào.”
“Không được! Tôi còn hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ đang ở bên trong, phải làm sao đây!” Bà vừa nói nước mắt vừa rơi xuống, hằn sâu vào những nếp nhăn trên khuôn mặt, cố gắng dùng sức tránh khỏi tay anh.
Từ Bỉnh Nhiên lạnh lùng xác nhận nói với bà: “Bà nói bên trong còn người?”
“Đúng vậy! Cứu bọn nhỏ giúp tôi với!” Bà nói chuyện lộn xộn, “Chúng nó vẫn còn bé, chúng nó ở bên trong! Tất cả là tại tôi, đáng lẽ tôi không nên ra ngoài, tôi mới ra ngoài chưa được bao lâu nhà đã bị cháy, biết làm sao bây giờ!”
“Bà bình tĩnh nói cho cháu biết các em ở tầng mấy, chỉ có hai đứa bé thôi phải không?” Anh hỏi lại bà một lần nữa, nhìn bốn phía xung quang xem có hai đứa trẻ nào chạy ra ngoài hay không.
“Đúng đúng! Hai đứa bé! Tầng trên cùng! Ở phía bên trái.” Ánh mắt bà dấy lên một tia hy vọng, nước mắt không ngừng rơi, giọng nói tràn đầy áy náy và thống khổ, “Cầu xin cháu hãy cứu bọn nhỏ, đây là chìa khóa, dì cầu xin cháu! Bọn trẻ còn nhỏ như vậy! Dì chỉ có hai đứa bọn nó thôi!”
Ngọn lửa không hề có dấu hiệu dịu đi. Từ Bỉnh Nhiên không quan tâm những gì bà nói có phải thật hay không, cầm chìa khóa lao vào biển lửa, không hề do dự. Cho dù đội cứu hỏa sắp đến, nhưng lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao? Lỡ như hai đứa nhỏ thật sự bị kẹt, chỉ cần chậm một giây, hai đứa nhỏ sẽ bị chết cháy.
Nhà dân không có thang máy như nhà anh, vì vậy anh chỉ có thể dùng đôi chân dài chạy như bay lên tầng, mong bọn nhỏ trong miệng bà cụ không bị thương, tỉnh táo chờ anh đến cứu.
Xung quanh toàn lửa với lửa, tỏa ra hơi nóng hầm hập, Từ Bỉnh Nhiên che miệng và mũi, cả người đổ mồ hôi, có cả mồ hôi nóng lẫn mồ hôi lạnh, tim đập rất nhanh.
Hai phút sau anh lên đến tầng trên cùng, tuy nhiên chìa khóa lại không mở được, cửa và tưởng ở đây rất đơn sơ. Sau khi dùng chân đá văng cánh cửa bên trái, anh thấy hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, lòng nhẹ nhõm hơn hẳn, vui mừng bước tới.
Bé lớn bị ngạt khói choáng váng nằm trên giường, vẻ mặt vô cùng xanh xao. Còn bé nhỏ kia tầm hai ba tuổi, gào khóc liên tục đến mức khàn cả giọng, khó chịu ho khan.
Xa xa thấp thoáng vang lên tiếng xe cứu hỏa. Từ Bỉnh Nhiên nhìn xung quanh khu nhà dân cũ nát, ngay cả tường cũng cháy sạch thành một đống đá vụn. Nóc nhà mái ngói kiểu cũ thậm chí còn xuất hiện vài khe hở, dường như có thể lập tức sụp xuống, cánh cửa đã bị biến dạng.
Anh hít sâu một hơi, quả quyết ôm hai đứa nhỏ, cúi đầu thở dồn dập, vội vàng chạy ea ngoài. Có điều việc chạy ra khá khó khăn, do anh phải chịu sức nặng của hai đứa nhỏ.
Tại nạn thường sẽ xuất hiện trong tích tắc, giống như năm đó Từ Bỉnh Nhiên không ngờ được ba mình sẽ mất vì cứu người. Anh cũng không thể biết hành động cứu người của mình sẽ mang đến cho cuộc đời anh hậu quả khôn lường thế nào.
Mái nhà sập xuống, mấy cột nhà bốc cháy đột nhiên đổ về phía họ, Từ Bỉnh Nhiên chỉ kịp vệ đứa trẻ nhỏ tuổi hơn vào trong lòng.
Thoáng cái, cơn đau lan truyền khắp cơ thể, phảng phất còn có mùi khét tỏa ra. Một giây đó Từ Bỉnh Nhiên đau đến mức không thể nhớ gì, ngay cả Hạ Thính Nam cũng không nhớ tới, sau đó anh dầnchìm vào bóng tối.
Dường như ánh sáng trên thế giới này đã bị dập tắt.
******
Tiết Khải vừa tắm xong đã nhận được điện thoại của đại đội trưởng, bảo anh lập tức chạy đến bệnh viện, Từ Bỉnh Nhiên xảy ra chuyện rồi.
Khi đưa anh ra khỏi đống đổ nát, toàn thân anh bị bỏng hơn ba mươi phần trăm, phần lưng bị bỏng sâu từ hai đến ba độ, xương bả vai bên phải gãy, nhiều phần mềm bầm tím, bất tỉnh và rơi vào tình trạng nguy kịch.
Đầu óc Tiết Khải là trở nên loạn, rõ ràng nửa tiếng trước vẫn còn ăn với anh, vậy mà chớp mắt đã đứng giữa ranh giới mong manh.
“Em không biết đâu, lúc ấy vết thương của cậu ấy rất nghiêm trọng, cả lưng đều biến thành màu đen, da cũng bị nứt toác.” Tiết Khải nhớ tới những hình ảnh mình từng nhìn thấy.
Hạ Thính Nam sững sờ như đang nghe một câu chuyện xa lạ, nhưng lại khiến tim cô co thắt chỉ vì một câu nói ngắn ngủi. Cô cố gắng giữ bình tĩnh.
“Diện tích bị bỏng quá lớn, hơn nữa còn bị gãy xương, sau lưng chằng chịt vết bỏng, không ai trong chúng tôi được nhìn thấy, bởi vì nó quá nghiêm trọng. Nửa năm trôi qua, mãi đến Tết cậu ấy vẫn chưa thể hoạt động bình thường, ngày ngày trôi qua chẳng khác gì một người tàn tật.” Anh nhếch miệng, cười giễu một cách đau khổ.
“Tại sao em không thấy những vết sẹo đó.” Cô chỉ thấy vài vết sẹo trên tay Từ Bỉnh Nhiên, song Từ Bỉnh Nhiên nói đó là vết sẹo do dị ứng, cô cũng tin là thật.
Nghe thấy cô nói vậy, Tiết Khải tức giận mở miệng: “Không thấy vì anh ấy ghép da!”
Khi đó ngoài trừ vết bỏng trên lưng, trên cánh tay, thậm chí trên mặt cũng có một vài vết sẹo nhưng những chỗ này hồi phục khá tốt, đến tận bây giờ cũng không để lại dấu vết. Trong khi đó, tế bào da trên lưng đã bị hoại tử, phải tiến hành phẫu thuật ghép da, xương bả vai bên phải cũng được đặt các tấm thép và đinh thép.
“Thật ra nếu nhìn kỹ sẽ thấy mỗi khớp của từng mảnh đều có vết sẹo, chỗ đặt tấm thép cũng thế.” Tiết Khải nói, “Cậu ấy khá tinh ý, nghe đồng nghiệp nói có một số thuốc có thể làm mờ sẹo. Sau khi cắt chỉ, mỗi ngày cậu ấy đều bôi thuốc, không biết làm vậy cho ai nhìn, làm gì có người yêu đâu.”
“À, tay phải cũng để lại vài di chứng, nếu không lúc nãy sao lại không giữ nổi người chứ.”
“Tiếc quá, trước kia cậu ấy rất thích bắn súng, mỗi lần nói về chuyện này này là nói không ngừng, nói còn nhiều hơn bình thường, bây giờ thì…”
…
Cốc Lượng ngậm điếu thuốc chưa cháy nói: “Đại đội trưởng Từ của chúng ta phúc lớn mạng lớn, có thể đi đến vị trí hiện tại đều do thằng bé tự mình nỗ lực.”
“Có điều không ai cứu được đứa bé lớn hơn kia.”
“Haizz.”
Tiết Khải và Cốc Lượng tán gâu như muốn làm bầu không khí bớt căng thẳng hơn. Hạ Thính Nam nghe hai người họ nói chuyện, đầu đau dữ dội và buồn nôn.
Hàng loạt chi tiết thoáng hiện lên trong đầu, dần dần ghép thành một chuỗi hình ảnh hoàn chỉnh.
Từ Bỉnh Nhiên…