Chương 6
Lên lớp 12, việc học tập của Từ Bỉnh Nhiên trở nên gấp rút hơn. Hạ Thính Nam hiểu chuyện không chạy sang quấy rầy anh, hơn nữa gần đây cô thấy Từ Bỉnh Nhiên hay cau mày, vẻ mặt nặng nề, có lẽ là do áp lực cuối cấp quá lớn.
Hiện tại, cô vinh hạnh trở thành học sinh lớp 10 tại một trường ở phía nam, nằm ở hướng ngược lại với trường của Từ Bỉnh Nhiên, bình thường anh không cần đưa đón cô nữa.
Nếu tối nào Hạ Thính Nam không sang tìm Từ Bỉnh Nhiên thì hai người chỉ gặp nhau vỏn vẹn mười phút mỗi sáng.
Tất nhiên mười phút này lại là dịch vụ đánh thức độc quyền, bởi vì ba mẹ Hạ Thính Nam không ở nhà, cô lại hay chống đối các phương thức khác.
Từ Bỉnh Nhiên thành thạo dùng chìa khóa mở cửa nhà họ Hạ, sau đó liếc mắt nhìn xung quanh. Phòng ngủ chính vẫn đóng cửa, mẹ Hạ chưa dậy, ba Hạ thì không biết đêm trước có về nhà hay không.
Anh đi thẳng về phía phòng của Hạ Thính Nam, nhẹ nhàng mở cửa phòng và thấy Hạ Thính Nam đang nằm trên giường.
“Hạ Thính Nam, dậy đi.” Anh tiến lên vỗ nhẹ vào mặt cô, mặt cô nhanh chóng đỏ lên nhưng cô vẫn ngủ say như chết. Thấy thế, anh chuyển qua kéo mạnh chiếc chăn cô kẹp giữa hai chân.
Tướng ngủ của Hạ Thính Nam thật sự rất xấu, người nằm ngang, đầu không gác lên gối, tay ôm chăn và gấu không chịu buông ra, đồ ngủ vén lên, để lộ da thịt vùng eo và lưng.
Từ Bỉnh Nhiên mất kiên nhẫn kéo chăn của cô sang một bên.
Hạ Thính Nam mất vật ôm, nhíu mày sờ gối trên giường, tiếp đó kẹp gối vào giữa hai chân, đồ ngủ càng mở rộng hơn.
Từ Bỉnh Nhiên nhìn hông cô một lúc rồi đưa tay kéo đồ ngủ xuống, nhận ra Hạ Thính Nam cao lên, bởi vì đồ ngủ nhìn có vẻ hơi ngắn.
Anh không biết thói quen ngủ kẹp đồ này xuất phát từ đâu và tại sao cô lại làm như vậy, nhưng bây giờ anh không chú ý đến những thứ này nữa, anh chỉ biết rằng nếu Hạ Thính Nam không rời giường thì chắc chắn sẽ bị muộn học, mà cô đi muộn Từ Bỉnh Nhiên chắc chắn sẽ đi muộn theo.
Anh rút gối ra ném sang bên cạnh, quỳ gối sát cạnh Hạ Thính Nam, tay phải chống kế bên đầu cô, tay còn lại mạnh mẽ banh mí mắt của cô.
“Mở mắt ra mau.”
“Đừng mà…” Hạ Thính Nam lầm bầm, tiện tay bắt lấy tay của Từ Bỉnh Nhiên đặt trước ngực, chân nhấc lên, thoạt nhìn giống như muốn kẹp cả tay của từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên không để ý, nhưng cánh tay lớn đã bị mắt cá chân của cô kẹp lại, người bị đè thấp xuống.
Không lâu sau, anh cảm nhận được sức nóng ở giữa cánh tay và chân, buộc phải nhìn khung cảnh như ẩn như hiện bên trong ống quần short.
Hạ Thính Nam chưa tỉnh táo kẹp chặt cánh tay của Từ Bỉnh Nhiên, thi thoảng lại cọ cọ lên đó vài cái.
Từ Bỉnh Nhiên giật mình, đầu ngón tay anh chạm vào một nơi mềm mại ấm áp, anh biết đó là gì nên cả người cứng đơ lại.
Anh vội vàng rút tay về, có điều Hạ Thính Nam lại bướng bỉnh kẹp chặt hơn.
Mặt Từ Bỉnh Nhiên vô cùng căng thẳng, quyết định dùng tay kia nhẹ nhàng gãi hông cô.
Anh biết rõ Hạ Thính Nam hay nhột ở chỗ nào, tay chạm vào làn da mịn màng, khung xương nhỏ nhưng mũm mĩm, anh có thể cảm nhận được vết lõm ở giữa sống lưng.
“Hì…” Hạ Thính Nam nhắm mắt cười vài tiếng, vặn vẹo người mở mắt ra thì thấy Từ Bỉnh Nhiên gần trong gang tấc.
Hạ Thính Nam: “…”
Cô hơi suy sụp, không thích cảm giác nhột chút nào.
“Em đã bảo là đừng chọc em nhột rồi mà.
Từ Bỉnh Nhiên rút tay lại, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh gọi em suốt mười phút rồi”
Cô nhìn thoáng qua thời gian, thức thời không nói lời nào, sau khi phát hiện hai chân đang kẹp cánh tay của Từ Bỉnh Nhiên, cô hoảng sợ vội vàng buông ra.
Từ Bỉnh Nhiên đưa tay ra sau, nhẹ nhàng nắm chặt.
Bây giờ không còn sớm nữa, Hạ Thính Nam hoảng hốt bật dậy, ai dè lại vô tình bị ngã. Từ Bỉnh Nhiên nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, để cô ngã vào lồng ngực của anh, cánh tay siết chặt theo bản năng rồi nhanh chóng buông lỏng, đẩy Hạ Thính Nam đứng ngay ngắn.
“Rửa mặt đi, anh đi trước đây, nhớ đừng đi muộn đấy.”
“Vâng ạ – -”
Từ Bỉnh Nhiên thong dong bước ra ngoài, trước khi ra khỏi phòng, không hiểu tại sao anh đột nhiên nghiêng đầu nhìn Hạ Thính Nam, ánh mắt chứa đựng chút gì đó phức tạp. Hạ Thính Nam không hề biết điều đó, cô tranh thủ rửa mặt và bắt taxi đến trường
Hạ Thính Nam đã đồng ý với Từ Bỉnh Nhiên là sẽ không đi muộn, nhưng cuối cùng vẫn muộn năm phút, bị người của hội sinh viên bắt tại trận.
Thấy Hạ Thính Nam đi muộn bị giáo viên gọi lên văn phòng, Trần Xuyến không nhịn được hỏi cô hai câu.
“Thính Nam, sao lúc nào cậu cũng ngủ quên vậy, ba mẹ cậu không gọi cậu dậy à?”
“Hôm nay mình bị kẹt xe.” Hạ Thính Nam nói, “Ba mẹ mình ít khi ở nhà, hầu như toàn là anh mình gọi mình dậy.”
Trần Xuyến: “Wow, cậu có anh trai hả?”
“Đúng vậy!” Cứ nhắc đến chuyện này là cô lại hăng hái, nói với Trần Xuyến về các điểm tốt của Từ Bỉnh Nhiên suốt nửa tiếng, đến nỗi Trần Xuyên cũng phải ao ước có một người anh trai.
“Cô vào rồi!” Một bạn trong lớp đột nhiên đè thấp giọng ra hiệu.
Hạ Thính Nam và Trần Xuyến nhìn nhau, ăn ý ngậm miệng, mở sách giáo khoa giả vờ chăm chỉ học bài.
Do sáng nay có tiết thể dục nên Hạ Thính Nam cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái là đã đến buổi trưa.
Không biết nên nói đồ ăn trong căn tin của trường ngon hay dở, cô không phải là người kén ăn, vì vậy cô vẫn có thể ăn được, ngoài ra cũng có một số món rất ngon. Song một số bạn nam trong lớp lại không nghĩ như vậy, họ gọi thức ăn trong căn tin là “đồ ăn cho heo”.
Nghe họ nói vậy, Hạ Thính nam cho rằng không đúng, luôn có cảm giác như họ đang mắng chửi người.
“Bé mập, lại ăn thức ăn cho heo à?” Một đám học sinh nam đi ngang qua cô, trong đó có một người cười nói, mấy nam sinh bên cạnh cũng cười đùa hùa theo.
“Cậu quản cả việc tôi ăn gì sao?” Hạ Thính Nam thấy nói không nói gì bản thân sẽ phải chịu uất ức: “Có bản lĩnh thì cậu đừng đến căn tin ăn nữa.”
“Cậu tưởng tôi chưa từng nghĩ đến điều đó à, nếu có thể ra khỏi cổng trường thì tôi nhất định sẽ ra ngoài ăn.” Thanh niên đó nói với giọng điệu mất hứng.
Hạ Thính Nam: “HA HA.”
Nam sinh kia bị thái độ khinh thường của Hạ Thính Nam làm cho tức giận, xắn tay áo lên như thể muốn đánh người.
Hạ Thính Nam đứng lên trừng mắt nhìn cậu ta: “Sao nào? Cậu định đánh ai đó? Con gái mà cũng muốn đánh à? Cậu có phải đàn ông không? Cậu có chút gì tôn trọng trường lớp không? Nhiều bạn đang ăn trong căn tin như vậy? Cậu tốt lắm nhỉ!”
Lời nói của cô không chỉ mang theo ý tán gẫu, mà còn có hàm ý công kích đối phương.
Nam sinh kia bị cô chọc tức đỏ cả mặt, dùng sức trừng mắt nhìn cô, trong lòng vô cùng uất ức.
Cậu chỉ muốn hù doạ cô chút thôi…
Sau khi những bạn nam kia rời đi, Trần Xuyến giơ ngón cái lên tặng cho Hạ Thính Nam.
“Lợi hại quá Thính Nam, chắc chẳng có ai cãi lại được cái miệng này của cậu.”
Hạ Thính Nam mỉm cười.
“Có điều, mấy bạn nam cũng dùng cách đó còn gì?”
“Biết đâu được, chắc đầu óc họ không bình thường” Cô luôn cảm thấy đầu óc họ thiếu gì đó, à chính xác là đầu họ toàn nước, mỗi lần ăn cơm đều phải nói mấy chuyện này, quá ghê tởm.
“Quên đi, mặc kệ họ, chúng ta mau ăn thôi, ăn xong còn xuống thư viện.”
Hạ Thính Nam vui vẻ đồng ý.
Hiện tại, cô vinh hạnh trở thành học sinh lớp 10 tại một trường ở phía nam, nằm ở hướng ngược lại với trường của Từ Bỉnh Nhiên, bình thường anh không cần đưa đón cô nữa.
Nếu tối nào Hạ Thính Nam không sang tìm Từ Bỉnh Nhiên thì hai người chỉ gặp nhau vỏn vẹn mười phút mỗi sáng.
Tất nhiên mười phút này lại là dịch vụ đánh thức độc quyền, bởi vì ba mẹ Hạ Thính Nam không ở nhà, cô lại hay chống đối các phương thức khác.
Từ Bỉnh Nhiên thành thạo dùng chìa khóa mở cửa nhà họ Hạ, sau đó liếc mắt nhìn xung quanh. Phòng ngủ chính vẫn đóng cửa, mẹ Hạ chưa dậy, ba Hạ thì không biết đêm trước có về nhà hay không.
Anh đi thẳng về phía phòng của Hạ Thính Nam, nhẹ nhàng mở cửa phòng và thấy Hạ Thính Nam đang nằm trên giường.
“Hạ Thính Nam, dậy đi.” Anh tiến lên vỗ nhẹ vào mặt cô, mặt cô nhanh chóng đỏ lên nhưng cô vẫn ngủ say như chết. Thấy thế, anh chuyển qua kéo mạnh chiếc chăn cô kẹp giữa hai chân.
Tướng ngủ của Hạ Thính Nam thật sự rất xấu, người nằm ngang, đầu không gác lên gối, tay ôm chăn và gấu không chịu buông ra, đồ ngủ vén lên, để lộ da thịt vùng eo và lưng.
Từ Bỉnh Nhiên mất kiên nhẫn kéo chăn của cô sang một bên.
Hạ Thính Nam mất vật ôm, nhíu mày sờ gối trên giường, tiếp đó kẹp gối vào giữa hai chân, đồ ngủ càng mở rộng hơn.
Từ Bỉnh Nhiên nhìn hông cô một lúc rồi đưa tay kéo đồ ngủ xuống, nhận ra Hạ Thính Nam cao lên, bởi vì đồ ngủ nhìn có vẻ hơi ngắn.
Anh không biết thói quen ngủ kẹp đồ này xuất phát từ đâu và tại sao cô lại làm như vậy, nhưng bây giờ anh không chú ý đến những thứ này nữa, anh chỉ biết rằng nếu Hạ Thính Nam không rời giường thì chắc chắn sẽ bị muộn học, mà cô đi muộn Từ Bỉnh Nhiên chắc chắn sẽ đi muộn theo.
Anh rút gối ra ném sang bên cạnh, quỳ gối sát cạnh Hạ Thính Nam, tay phải chống kế bên đầu cô, tay còn lại mạnh mẽ banh mí mắt của cô.
“Mở mắt ra mau.”
“Đừng mà…” Hạ Thính Nam lầm bầm, tiện tay bắt lấy tay của Từ Bỉnh Nhiên đặt trước ngực, chân nhấc lên, thoạt nhìn giống như muốn kẹp cả tay của từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên không để ý, nhưng cánh tay lớn đã bị mắt cá chân của cô kẹp lại, người bị đè thấp xuống.
Không lâu sau, anh cảm nhận được sức nóng ở giữa cánh tay và chân, buộc phải nhìn khung cảnh như ẩn như hiện bên trong ống quần short.
Hạ Thính Nam chưa tỉnh táo kẹp chặt cánh tay của Từ Bỉnh Nhiên, thi thoảng lại cọ cọ lên đó vài cái.
Từ Bỉnh Nhiên giật mình, đầu ngón tay anh chạm vào một nơi mềm mại ấm áp, anh biết đó là gì nên cả người cứng đơ lại.
Anh vội vàng rút tay về, có điều Hạ Thính Nam lại bướng bỉnh kẹp chặt hơn.
Mặt Từ Bỉnh Nhiên vô cùng căng thẳng, quyết định dùng tay kia nhẹ nhàng gãi hông cô.
Anh biết rõ Hạ Thính Nam hay nhột ở chỗ nào, tay chạm vào làn da mịn màng, khung xương nhỏ nhưng mũm mĩm, anh có thể cảm nhận được vết lõm ở giữa sống lưng.
“Hì…” Hạ Thính Nam nhắm mắt cười vài tiếng, vặn vẹo người mở mắt ra thì thấy Từ Bỉnh Nhiên gần trong gang tấc.
Hạ Thính Nam: “…”
Cô hơi suy sụp, không thích cảm giác nhột chút nào.
“Em đã bảo là đừng chọc em nhột rồi mà.
Từ Bỉnh Nhiên rút tay lại, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh gọi em suốt mười phút rồi”
Cô nhìn thoáng qua thời gian, thức thời không nói lời nào, sau khi phát hiện hai chân đang kẹp cánh tay của Từ Bỉnh Nhiên, cô hoảng sợ vội vàng buông ra.
Từ Bỉnh Nhiên đưa tay ra sau, nhẹ nhàng nắm chặt.
Bây giờ không còn sớm nữa, Hạ Thính Nam hoảng hốt bật dậy, ai dè lại vô tình bị ngã. Từ Bỉnh Nhiên nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, để cô ngã vào lồng ngực của anh, cánh tay siết chặt theo bản năng rồi nhanh chóng buông lỏng, đẩy Hạ Thính Nam đứng ngay ngắn.
“Rửa mặt đi, anh đi trước đây, nhớ đừng đi muộn đấy.”
“Vâng ạ – -”
Từ Bỉnh Nhiên thong dong bước ra ngoài, trước khi ra khỏi phòng, không hiểu tại sao anh đột nhiên nghiêng đầu nhìn Hạ Thính Nam, ánh mắt chứa đựng chút gì đó phức tạp. Hạ Thính Nam không hề biết điều đó, cô tranh thủ rửa mặt và bắt taxi đến trường
Hạ Thính Nam đã đồng ý với Từ Bỉnh Nhiên là sẽ không đi muộn, nhưng cuối cùng vẫn muộn năm phút, bị người của hội sinh viên bắt tại trận.
Thấy Hạ Thính Nam đi muộn bị giáo viên gọi lên văn phòng, Trần Xuyến không nhịn được hỏi cô hai câu.
“Thính Nam, sao lúc nào cậu cũng ngủ quên vậy, ba mẹ cậu không gọi cậu dậy à?”
“Hôm nay mình bị kẹt xe.” Hạ Thính Nam nói, “Ba mẹ mình ít khi ở nhà, hầu như toàn là anh mình gọi mình dậy.”
Trần Xuyến: “Wow, cậu có anh trai hả?”
“Đúng vậy!” Cứ nhắc đến chuyện này là cô lại hăng hái, nói với Trần Xuyến về các điểm tốt của Từ Bỉnh Nhiên suốt nửa tiếng, đến nỗi Trần Xuyên cũng phải ao ước có một người anh trai.
“Cô vào rồi!” Một bạn trong lớp đột nhiên đè thấp giọng ra hiệu.
Hạ Thính Nam và Trần Xuyến nhìn nhau, ăn ý ngậm miệng, mở sách giáo khoa giả vờ chăm chỉ học bài.
Do sáng nay có tiết thể dục nên Hạ Thính Nam cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái là đã đến buổi trưa.
Không biết nên nói đồ ăn trong căn tin của trường ngon hay dở, cô không phải là người kén ăn, vì vậy cô vẫn có thể ăn được, ngoài ra cũng có một số món rất ngon. Song một số bạn nam trong lớp lại không nghĩ như vậy, họ gọi thức ăn trong căn tin là “đồ ăn cho heo”.
Nghe họ nói vậy, Hạ Thính nam cho rằng không đúng, luôn có cảm giác như họ đang mắng chửi người.
“Bé mập, lại ăn thức ăn cho heo à?” Một đám học sinh nam đi ngang qua cô, trong đó có một người cười nói, mấy nam sinh bên cạnh cũng cười đùa hùa theo.
“Cậu quản cả việc tôi ăn gì sao?” Hạ Thính Nam thấy nói không nói gì bản thân sẽ phải chịu uất ức: “Có bản lĩnh thì cậu đừng đến căn tin ăn nữa.”
“Cậu tưởng tôi chưa từng nghĩ đến điều đó à, nếu có thể ra khỏi cổng trường thì tôi nhất định sẽ ra ngoài ăn.” Thanh niên đó nói với giọng điệu mất hứng.
Hạ Thính Nam: “HA HA.”
Nam sinh kia bị thái độ khinh thường của Hạ Thính Nam làm cho tức giận, xắn tay áo lên như thể muốn đánh người.
Hạ Thính Nam đứng lên trừng mắt nhìn cậu ta: “Sao nào? Cậu định đánh ai đó? Con gái mà cũng muốn đánh à? Cậu có phải đàn ông không? Cậu có chút gì tôn trọng trường lớp không? Nhiều bạn đang ăn trong căn tin như vậy? Cậu tốt lắm nhỉ!”
Lời nói của cô không chỉ mang theo ý tán gẫu, mà còn có hàm ý công kích đối phương.
Nam sinh kia bị cô chọc tức đỏ cả mặt, dùng sức trừng mắt nhìn cô, trong lòng vô cùng uất ức.
Cậu chỉ muốn hù doạ cô chút thôi…
Sau khi những bạn nam kia rời đi, Trần Xuyến giơ ngón cái lên tặng cho Hạ Thính Nam.
“Lợi hại quá Thính Nam, chắc chẳng có ai cãi lại được cái miệng này của cậu.”
Hạ Thính Nam mỉm cười.
“Có điều, mấy bạn nam cũng dùng cách đó còn gì?”
“Biết đâu được, chắc đầu óc họ không bình thường” Cô luôn cảm thấy đầu óc họ thiếu gì đó, à chính xác là đầu họ toàn nước, mỗi lần ăn cơm đều phải nói mấy chuyện này, quá ghê tởm.
“Quên đi, mặc kệ họ, chúng ta mau ăn thôi, ăn xong còn xuống thư viện.”
Hạ Thính Nam vui vẻ đồng ý.