Chương 37: Bữa tiệc sóng gió (tiếp theo)
Cảnh Lân là bác hai nhưng mọi thứ rất dè chừng. Hầu như không xen vào bất cứ việc gì không có lợi ích cho mình.
Nhìn vào ai cũng nói là hào môn chuẩn mực nhưng bên trong không gì ngoài lợi ích.
Trần Thư Di có cảm giác mình cứ như một người ngoài không hơn không kém.
Một bàn thức ăn ngon miệng giờ chỉ có thể nhìn mà thôi. Không biết tại sao gần đây cô hay đói như vậy.
Lúc này, ông nội Cảnh mới lên tiếng.
“Mọi người ăn đi.”
Thấy mọi người động đũa cô mới dám lấy thức ăn. Nhưng vừa đến tay lại bị lấy mất.
“…” Trần Thư Di.
Cô rụt rè rút tay lại.
Cảnh Phong giữ bàn lại, ánh gấp thức ăn bỏ vào bát cô.
“Thư Di là vợ cháu. Hy vọng ông nội biết cách cư xử. Đừng để đến mức người khác chê cười.”
Ông nội Cảnh không biết tại sao lại như vậy. Nhiều năm trước và hiện tại không thay đổi. Ánh mắt ông dò xét nhìn Trần Thư Di.
Trần Thư Di cúi đầu, tay đặt phía dưới siết chặt lại.
Một cảm giác ấm áp bao phủ lên tay cô, nới lỏng từng ngón tay đang siết chặt.
“Đừng làm đau mình.”
Trần Thư Di mỉm cười. Dường như ở cạnh anh cô không còn lo sợ. Anh cứ như một vị thần bảo hộ của đời cô vậy.
Bữa cơm khó nuốt cuối cùng cũng qua đi. Giờ đã hơn tám giờ tối.
Buổi tiệc lúc này, cũng bắt đầu.
Ai nấy đều đến chào hỏi bắt chuyện cùng anh. Cô thấy như vậy mới lên tiếng.
“Anh cứ nói chuyện. Em đi vệ sinh một chút.”
“Anh đi cùng em.”
Trần Thư Di khẽ cười, ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Em đi vệ sinh, anh theo làm gì?”
Thấy anh vẫn không yên tâm, cô nói tiếp.
“Em không sao đâu. Nơi này đông người như vậy.”
Cảnh Phong gật đầu.
“Cẩn thận.”
“Em biết rồi.”
Tuy nói như vậy nhưng anh vẫn nhìn thấy cô đi vào trong mới yên tâm trở ra ngoài.
Anh nhìn xung quanh một vòng.
Lúc này, một người đàn ông đến.
“Cảnh tổng! Tôi có thể mời anh một ly không?”
Cảnh Phong nghe giọng nói này có chút quen thuộc. Anh quay lại.
“Hàn Lập! Cậu về lúc nào vậy?”
“Haha… Tưởng đâu cậu quên cả tôi luôn rồi.”
Anh ta là Hàn Lập bác sĩ đã chăm sóc cho Cảnh Phong ngày trước. Hai người cũng xem như bạn bè thân thiết.
“Tôi nghe cậu chuẩn bị kết hôn. Tất nhiên phải quay về ngay thôi.”
“Tin tức không tồi.”
"Cậu là đang khen hay chê tôi vậy?’
Cảnh Phong nhún vai.
Hàn Lập cạn lời, bèn sang chuyện khác.
“Ra ngoài nói chuyện, uống vài ly.”
Cảnh Phong nhìn về phía nhà vệ sinh.
“Cậu làm sao vậy? Không nể mặt một chút nào.”
Anh ta kéo tay Cảnh Phong.
Cũng đã hai năm rồi mới gặp lại mà cậu bạn này không chừa cho chút mặt mũi nào.
[…]
Bên trong nhà vệ sinh.
Cô vừa chạm tay vào cửa muốn mở ra thì khựng lại.
Âm thanh trò chuyện của hai cô gái vang lên.
“Anh Phong xoa chấp niệm với cái tên Thư Di thì phải.”
“Sao em lại nói vậy?”
“Nghe nói mối tình đầu của anh cũng tên Thư Di. Mà cô vợ anh chọn cũng tên Thư Di.”
“Nghe em nói lại thấy tội nghiệp cho cô ấy nhỉ. Giống như là thế thân cho mối tình đầu của anh hơn.”
“Em cũng nghĩ như vậy.”
“Nhưng mối tình đầu của anh đã đi đâu. Sao lại chọn cô gái đó?”
“Không biết nữa. Cũng có thể lúc anh bị tai nạn rồi cô ấy kết hôn với người nào khác. Mà anh lại không quên được mối tình đầu.”
[…]
Trần Thư Di mở cửa bước ra, khi hai cô gái đã rời khỏi.
Đúng như cô nghĩ… Dòng chữ nhỏ gần xương quai xanh chính là tên của mối tình đầu của anh. Dù có chuẩn bị nhưng vẫn là đau lòng.
Cô tạt nước lạnh vào mặt để tỉnh táo lại một chút, nở nụ cười bước ra ngoài.
[…]
Vừa bước ra, chậu nước lạnh buốt bị cô hứng trọn.
Giọng nói cười cợt vang lên.
“Xin lỗi nha. Tôi không cố ý đâu.”
Cô nhận ra cô gái này chính là Phương Ngọc Ái. Tại sao hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng cô thường nhìn thấy. Đúng là sống quá giả tạo.
Trần Thư Di vén mái tóc ướt đẫm ra sau.
“Giờ tôi biết tại sao Cảnh Phong không vừa mắt với cô. Thà cưới một người tầm thường như tôi rồi.”
“Ý cô là gì?”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi.
“Bản chất của cô đã bị anh ấy nhìn thấu.”
“Cô…”
Phương Ngọc Ái đưa tay lên muốn tát vào mặt Trần Thư Di.
Trần Thư Di giữ tay cô ta lại cười khuẩy. Cô vẫn còn khó chịu chuyện vừa rồi mình nghe thấy. Giờ lại đến cô ta gây rối.
“Cô nên nhớ, Cảnh phu nhân là tôi. Đánh tôi, cô không xứng.”
“Cô. Thả tay ra.”
Cô ta quát lên.
Lúc này, mọi người bên ngoài bước vào nhìn thấy cảnh tượng này. Tất nhiên, Phương Ngọc Ái là cố ý. Chỉ là không ngờ Trần Thư Di cũng không phải dễ bị ức hiếp như vậy. Nhưng kết quả lại có chút giống nhau.
“Cô làm cái gì vậy hả?”
Ông nội Cảnh quát lên đầy giận dữ.
Phương Ngọc Ái tỏ vẻ đáng thương.
“Ông nội! Tay cháu đau quá.”
Trần Thư Di nới lỏng tay cô ta ra.
Phương Ngọc Ái ngã nhoài xuống nền gạch, ôm cổ tay sắc mặt trắng bệch.
“Chị thật quá đáng, tôi đã nói rõ với chị. Do tôi rất quý ông nội nên mới đến chăm sóc ông. Hức, tôi thích anh Phong là thật nhưng cũng không phải người không hiểu chuyện. Chị cứ so đo với tôi vì được ông nội yêu thương.”
“Đúng là không giống vẻ bề ngoài.”
“Đây là ghen tuông nên mới gây chuyện.”
Mọi lời chỉ trích đều hướng về cô.
“…” Trần Thư Di cúi đầu mím chặt môi. Giờ cô có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.
Xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ. Cả người cô đều được bao bọc bởi sự ấm áp hoà lẫn cùng mùi hương nhàn nhạt trên người anh.
Cô ngẩng mặt lên, mắt cũng đỏ hoe như sắp khóc đến nơi rồi.
Cảnh Phong ôm cô vào lòng.
“Ngoan! Anh ở đây.”
Nhìn vào ai cũng nói là hào môn chuẩn mực nhưng bên trong không gì ngoài lợi ích.
Trần Thư Di có cảm giác mình cứ như một người ngoài không hơn không kém.
Một bàn thức ăn ngon miệng giờ chỉ có thể nhìn mà thôi. Không biết tại sao gần đây cô hay đói như vậy.
Lúc này, ông nội Cảnh mới lên tiếng.
“Mọi người ăn đi.”
Thấy mọi người động đũa cô mới dám lấy thức ăn. Nhưng vừa đến tay lại bị lấy mất.
“…” Trần Thư Di.
Cô rụt rè rút tay lại.
Cảnh Phong giữ bàn lại, ánh gấp thức ăn bỏ vào bát cô.
“Thư Di là vợ cháu. Hy vọng ông nội biết cách cư xử. Đừng để đến mức người khác chê cười.”
Ông nội Cảnh không biết tại sao lại như vậy. Nhiều năm trước và hiện tại không thay đổi. Ánh mắt ông dò xét nhìn Trần Thư Di.
Trần Thư Di cúi đầu, tay đặt phía dưới siết chặt lại.
Một cảm giác ấm áp bao phủ lên tay cô, nới lỏng từng ngón tay đang siết chặt.
“Đừng làm đau mình.”
Trần Thư Di mỉm cười. Dường như ở cạnh anh cô không còn lo sợ. Anh cứ như một vị thần bảo hộ của đời cô vậy.
Bữa cơm khó nuốt cuối cùng cũng qua đi. Giờ đã hơn tám giờ tối.
Buổi tiệc lúc này, cũng bắt đầu.
Ai nấy đều đến chào hỏi bắt chuyện cùng anh. Cô thấy như vậy mới lên tiếng.
“Anh cứ nói chuyện. Em đi vệ sinh một chút.”
“Anh đi cùng em.”
Trần Thư Di khẽ cười, ngẩng mặt lên nhìn anh.
“Em đi vệ sinh, anh theo làm gì?”
Thấy anh vẫn không yên tâm, cô nói tiếp.
“Em không sao đâu. Nơi này đông người như vậy.”
Cảnh Phong gật đầu.
“Cẩn thận.”
“Em biết rồi.”
Tuy nói như vậy nhưng anh vẫn nhìn thấy cô đi vào trong mới yên tâm trở ra ngoài.
Anh nhìn xung quanh một vòng.
Lúc này, một người đàn ông đến.
“Cảnh tổng! Tôi có thể mời anh một ly không?”
Cảnh Phong nghe giọng nói này có chút quen thuộc. Anh quay lại.
“Hàn Lập! Cậu về lúc nào vậy?”
“Haha… Tưởng đâu cậu quên cả tôi luôn rồi.”
Anh ta là Hàn Lập bác sĩ đã chăm sóc cho Cảnh Phong ngày trước. Hai người cũng xem như bạn bè thân thiết.
“Tôi nghe cậu chuẩn bị kết hôn. Tất nhiên phải quay về ngay thôi.”
“Tin tức không tồi.”
"Cậu là đang khen hay chê tôi vậy?’
Cảnh Phong nhún vai.
Hàn Lập cạn lời, bèn sang chuyện khác.
“Ra ngoài nói chuyện, uống vài ly.”
Cảnh Phong nhìn về phía nhà vệ sinh.
“Cậu làm sao vậy? Không nể mặt một chút nào.”
Anh ta kéo tay Cảnh Phong.
Cũng đã hai năm rồi mới gặp lại mà cậu bạn này không chừa cho chút mặt mũi nào.
[…]
Bên trong nhà vệ sinh.
Cô vừa chạm tay vào cửa muốn mở ra thì khựng lại.
Âm thanh trò chuyện của hai cô gái vang lên.
“Anh Phong xoa chấp niệm với cái tên Thư Di thì phải.”
“Sao em lại nói vậy?”
“Nghe nói mối tình đầu của anh cũng tên Thư Di. Mà cô vợ anh chọn cũng tên Thư Di.”
“Nghe em nói lại thấy tội nghiệp cho cô ấy nhỉ. Giống như là thế thân cho mối tình đầu của anh hơn.”
“Em cũng nghĩ như vậy.”
“Nhưng mối tình đầu của anh đã đi đâu. Sao lại chọn cô gái đó?”
“Không biết nữa. Cũng có thể lúc anh bị tai nạn rồi cô ấy kết hôn với người nào khác. Mà anh lại không quên được mối tình đầu.”
[…]
Trần Thư Di mở cửa bước ra, khi hai cô gái đã rời khỏi.
Đúng như cô nghĩ… Dòng chữ nhỏ gần xương quai xanh chính là tên của mối tình đầu của anh. Dù có chuẩn bị nhưng vẫn là đau lòng.
Cô tạt nước lạnh vào mặt để tỉnh táo lại một chút, nở nụ cười bước ra ngoài.
[…]
Vừa bước ra, chậu nước lạnh buốt bị cô hứng trọn.
Giọng nói cười cợt vang lên.
“Xin lỗi nha. Tôi không cố ý đâu.”
Cô nhận ra cô gái này chính là Phương Ngọc Ái. Tại sao hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng cô thường nhìn thấy. Đúng là sống quá giả tạo.
Trần Thư Di vén mái tóc ướt đẫm ra sau.
“Giờ tôi biết tại sao Cảnh Phong không vừa mắt với cô. Thà cưới một người tầm thường như tôi rồi.”
“Ý cô là gì?”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi.
“Bản chất của cô đã bị anh ấy nhìn thấu.”
“Cô…”
Phương Ngọc Ái đưa tay lên muốn tát vào mặt Trần Thư Di.
Trần Thư Di giữ tay cô ta lại cười khuẩy. Cô vẫn còn khó chịu chuyện vừa rồi mình nghe thấy. Giờ lại đến cô ta gây rối.
“Cô nên nhớ, Cảnh phu nhân là tôi. Đánh tôi, cô không xứng.”
“Cô. Thả tay ra.”
Cô ta quát lên.
Lúc này, mọi người bên ngoài bước vào nhìn thấy cảnh tượng này. Tất nhiên, Phương Ngọc Ái là cố ý. Chỉ là không ngờ Trần Thư Di cũng không phải dễ bị ức hiếp như vậy. Nhưng kết quả lại có chút giống nhau.
“Cô làm cái gì vậy hả?”
Ông nội Cảnh quát lên đầy giận dữ.
Phương Ngọc Ái tỏ vẻ đáng thương.
“Ông nội! Tay cháu đau quá.”
Trần Thư Di nới lỏng tay cô ta ra.
Phương Ngọc Ái ngã nhoài xuống nền gạch, ôm cổ tay sắc mặt trắng bệch.
“Chị thật quá đáng, tôi đã nói rõ với chị. Do tôi rất quý ông nội nên mới đến chăm sóc ông. Hức, tôi thích anh Phong là thật nhưng cũng không phải người không hiểu chuyện. Chị cứ so đo với tôi vì được ông nội yêu thương.”
“Đúng là không giống vẻ bề ngoài.”
“Đây là ghen tuông nên mới gây chuyện.”
Mọi lời chỉ trích đều hướng về cô.
“…” Trần Thư Di cúi đầu mím chặt môi. Giờ cô có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.
Xung quanh trở nên yên tĩnh đến lạ. Cả người cô đều được bao bọc bởi sự ấm áp hoà lẫn cùng mùi hương nhàn nhạt trên người anh.
Cô ngẩng mặt lên, mắt cũng đỏ hoe như sắp khóc đến nơi rồi.
Cảnh Phong ôm cô vào lòng.
“Ngoan! Anh ở đây.”