Chương 46: Chưa phải lúc
Lúc này, mẹ cô Phan Liễu cũng đến nơi. Bà lo lắng bước vào.
“Con sao rồi? Giờ thấy trong người thế nào?”
“Mẹ, con không sao.”
Cô nở nụ cười.
“Con thật là…”
Thấy cô như vậy bà cũng yên tâm phần nào.
Cảnh Phong cầm hộp giữ nhiệt từ cửa bước vào đã nhìn thấy bà.
“Mẹ đến rồi.”
“Ừm! Mẹ cũng vừa đến thôi.”
Anh đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, mở ra. Là cháo và ly sữa nóng.
“Xin lỗi mẹ. Là con không chăm sóc tốt cho Thư Di.”
Phan Liễu lắc đầu.
“Chuyện này không thể trách con. Không ai muốn xảy ra chuyện này cả. Dù sao con cũng có công việc. Không thể nào suốt ngày cứ theo nó mãi.”
“Cám ơn mẹ!”
Thấy anh chăm sóc tốt cho con gái mình như vậy làm sao bà có thể trách đây.
Trần Thư Di xoa xoa bụng nhỏ cũng đói thật nhưng lại không muốn ăn.
Cảnh Phong nhìn sắc mặt cô liền đi đến kiểm tra.
“Em khó chịu ở đâu sao?”
“Không phải. Em, không muốn ăn.”
Giọng cô có chút nhỏ lại.
“Ăn một chút thôi.”
Anh lấy cháo, mút một muỗng nhỏ thổi qua đến khi vừa ăn.
“Ngoan! Há miệng nào.”
Phan Liễu nhìn hai vợ chồng trẻ cũng không nở làm phiền thế là bà bước ra ngoài.
Vừa ra đến đã nhìn thấy ông nội Cảnh. Mà lại đến một mình. Bà nhíu mày.
Vừa nhìn thấy Phan Liễu ông đã nhận ra.
“Thư Di thế nào rồi?”
Phan Liễu có chút ngẩn người nhìn ông. Sao thái độ hoàn toàn khác nhau. Nhưng vẻ lo lắng đó cũng không giống là giả. Dù sao, người như ông nội Cảnh không cần thiết phải làm như vậy.
“Bác đang bệnh sao lại đến đây có một mình?”
“Con bé thế nào rồi?”
Ông rõ ràng đang sốt ruột hỏi lại.
“Bác sang đây ngồi trước. Thư Di không sao cả. Cảnh Phong đang đút cháo cho con bé.”
Nghe như vậy, ông cũng thở phào.
Lúc ông gọi cho Cảnh Phong nói Thư Di đang ở bệnh viện thì đã lo lắng không yên. Chỉ là không tiện đến đây ngay được.
“Không sao là tốt rồi.”
Hai người đến ghế đá ngồi xuống.
Phan Liễu nhìn sang.
“Bác… Chấp nhận Thư Di rồi sao?”
Lí do, bà hỏi như vậy vì những lần gặp nhau ông nội Cảnh đều không hài lòng về Thư Di.
Ông nội Cảnh gật đầu.
“Là ta già rồi. Nhưng không thể nào ngờ được, vòng lẩn quẩn này cuối cùng Cảnh Phong vẫn chọn con bé.”
“Hả?”
Phan Liễu khó hiểu nhìn ông.
Ông nội Cảnh bật cười.
“Để sau này có thời gian, ta sẽ nói rõ hơn.”
Tiếng bước chân mỗi lúc một đến gần.
Ông nội Cảnh đứng dậy, nép sát vào nhìn về phía âm thanh ấy.
Ông ra hiệu cho Phan Liễu lẩn trốn.
Dù không hiểu nhưng bà vẫn gật đầu.
Lúc này, ông mới chống gậy bước ra.
Phương Ngọc Ái khựng lại.
“Ông nội!”
“Sao cháu lại đến đây?”
Phương Ngọc Ái nhìn xung quanh cũng không thấy ai khác.
“Ông nội không khỏe sao không ở bệnh viện. Ông đến đây một mình cháu lo làm lắm.”
Ông nội Cảnh liền cười xoa xoa đầu cô ta.
“Ông nội buồn chán quá nên đến đây thăm bạn mình. Ông không đến nỗi lú lẫn như vậy.”
“Cháu không có ý đó.”
“Được rồi, chúng ta về thôi.”
“Nhưng ông nói đến thăm bạn mình sao.”
“Hazz… Ông ấy xuất viện trở về sáng nay. Đành dịp khác đến nhà ông ấy vậy.”
“Vậy để cháu đưa ông về.”
“Được! Được!”
Ông gật gù, tay có chút rung rẩy khi cô ta đỡ lấy.
Nụ cười cô ta có chút không rõ ràng. Dường như thuốc đã có tác dụng rồi. Không uổng phí mấy ngày nay cô ta bận rộn như vậy.
[…]
Khi thấy hai người đã hoàn toàn rời khỏi Phan Liễu có chút không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Một bàn tay đặt lên vai khiến bà giật mình xoay lại.
Nhưng khi thấy rõ là ai thì thở phào rất nhiều.
“Vừa rồi…”
Bà chỉ theo như muốn nói gì đó.
Cảnh Phong gật đầu.
“Con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Phan Liễu nhìn Cảnh Phong như vậy có chút không đúng. Bà nhìn về phía căn phòng. Chẳng lẽ là liên quan đến Thư Di sao?
Bà bước theo anh ra ngoài.
“Con nói đi đã xảy ra chuyện gì?”
“Khoảng thời gian này con phải làm phiền mẹ rồi.”
“Ý con là sao?”
Cảnh Phong rũ mắt tâm trạng có chút trùng xuống.
“Con không muốn để tâm trạng cô ấy không tốt ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng mẹ thì khác.”
“Cảnh Phong đã xảy ra chuyện gì?”
“Thai nhi trong bụng Thư Di có thể mất bất cứ lúc nào. Thể trạng cô ấy rất khó giữ được.”
“Sao lại có thể?”
Bà lo lắng đến đứng bật dậy.
“Mẹ bình tĩnh một chút. Hiện tại, cô ấy cần được nghỉ ngơi tránh đi lại trong khoảng thời gian này.”
“Vậy chỉ cần không đi lại là được đúng không?”
Cảnh Phong lắc đầu.
“Chỉ là giảm bớt tỉ lệ rủi ro mà thôi. Các bác sĩ đang tìm phương pháp thích hợp nhất.”
Bà không thể nào tin đây là sự thật. Nếu để Thư Di biết con bé sẽ thế nào đây?
“Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi việc. Con sẽ chăm sóc Thư Di.”
Rõ ràng trong lời nói của Cảnh Phong có chút gì đó khó hiểu. Nhưng nghĩ lại cũng không phải vì Cảnh Phong là dân làm ăn tất nhiên sẽ bận rộn. Nghĩ như vậy bà mới yên tâm phần nào.
Lúc này, hai người mới trở về phòng.
Vừa nhìn thấy anh Thư Di đã muốn ngồi dậy.
“Cảnh Phong!”
Anh bước nhanh chân giữ cô lại, ấn nằm xuống.
Tay xoa má cô.
“Lại không nghe lời rồi. Em muốn làm con đau à.”
“Chưa gì đã ghét bỏ em.”
Trần Thư Di bĩu môi, vờ như giận dỗi. Nhưng rõ ràng là nụ cười cô không thể che giấu qua ánh mắt được.
Anh cúi xuống hôn lên đôi mắt đôi mắt cô rồi lại lên trán.
Tựa vào trán cô dịu dàng.
“Em phải nghe lời. Nếu không anh sẽ giận.”
Trần Thư Di bật cười khúc khích.
Thật ra, anh cũng muốn nói rõ để cô không kì vọng quá nhiều. Nhưng thấy nụ cười ấy anh lại không nở.
“Được rồi! Ông xã.”
Cảnh Phong hơi khựng lại trước cách xưng hô của cô. Vì từ trước đến nay cô đều gọi tên anh. Có phải quá ngọt ngào rồi không?
“Con sao rồi? Giờ thấy trong người thế nào?”
“Mẹ, con không sao.”
Cô nở nụ cười.
“Con thật là…”
Thấy cô như vậy bà cũng yên tâm phần nào.
Cảnh Phong cầm hộp giữ nhiệt từ cửa bước vào đã nhìn thấy bà.
“Mẹ đến rồi.”
“Ừm! Mẹ cũng vừa đến thôi.”
Anh đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, mở ra. Là cháo và ly sữa nóng.
“Xin lỗi mẹ. Là con không chăm sóc tốt cho Thư Di.”
Phan Liễu lắc đầu.
“Chuyện này không thể trách con. Không ai muốn xảy ra chuyện này cả. Dù sao con cũng có công việc. Không thể nào suốt ngày cứ theo nó mãi.”
“Cám ơn mẹ!”
Thấy anh chăm sóc tốt cho con gái mình như vậy làm sao bà có thể trách đây.
Trần Thư Di xoa xoa bụng nhỏ cũng đói thật nhưng lại không muốn ăn.
Cảnh Phong nhìn sắc mặt cô liền đi đến kiểm tra.
“Em khó chịu ở đâu sao?”
“Không phải. Em, không muốn ăn.”
Giọng cô có chút nhỏ lại.
“Ăn một chút thôi.”
Anh lấy cháo, mút một muỗng nhỏ thổi qua đến khi vừa ăn.
“Ngoan! Há miệng nào.”
Phan Liễu nhìn hai vợ chồng trẻ cũng không nở làm phiền thế là bà bước ra ngoài.
Vừa ra đến đã nhìn thấy ông nội Cảnh. Mà lại đến một mình. Bà nhíu mày.
Vừa nhìn thấy Phan Liễu ông đã nhận ra.
“Thư Di thế nào rồi?”
Phan Liễu có chút ngẩn người nhìn ông. Sao thái độ hoàn toàn khác nhau. Nhưng vẻ lo lắng đó cũng không giống là giả. Dù sao, người như ông nội Cảnh không cần thiết phải làm như vậy.
“Bác đang bệnh sao lại đến đây có một mình?”
“Con bé thế nào rồi?”
Ông rõ ràng đang sốt ruột hỏi lại.
“Bác sang đây ngồi trước. Thư Di không sao cả. Cảnh Phong đang đút cháo cho con bé.”
Nghe như vậy, ông cũng thở phào.
Lúc ông gọi cho Cảnh Phong nói Thư Di đang ở bệnh viện thì đã lo lắng không yên. Chỉ là không tiện đến đây ngay được.
“Không sao là tốt rồi.”
Hai người đến ghế đá ngồi xuống.
Phan Liễu nhìn sang.
“Bác… Chấp nhận Thư Di rồi sao?”
Lí do, bà hỏi như vậy vì những lần gặp nhau ông nội Cảnh đều không hài lòng về Thư Di.
Ông nội Cảnh gật đầu.
“Là ta già rồi. Nhưng không thể nào ngờ được, vòng lẩn quẩn này cuối cùng Cảnh Phong vẫn chọn con bé.”
“Hả?”
Phan Liễu khó hiểu nhìn ông.
Ông nội Cảnh bật cười.
“Để sau này có thời gian, ta sẽ nói rõ hơn.”
Tiếng bước chân mỗi lúc một đến gần.
Ông nội Cảnh đứng dậy, nép sát vào nhìn về phía âm thanh ấy.
Ông ra hiệu cho Phan Liễu lẩn trốn.
Dù không hiểu nhưng bà vẫn gật đầu.
Lúc này, ông mới chống gậy bước ra.
Phương Ngọc Ái khựng lại.
“Ông nội!”
“Sao cháu lại đến đây?”
Phương Ngọc Ái nhìn xung quanh cũng không thấy ai khác.
“Ông nội không khỏe sao không ở bệnh viện. Ông đến đây một mình cháu lo làm lắm.”
Ông nội Cảnh liền cười xoa xoa đầu cô ta.
“Ông nội buồn chán quá nên đến đây thăm bạn mình. Ông không đến nỗi lú lẫn như vậy.”
“Cháu không có ý đó.”
“Được rồi, chúng ta về thôi.”
“Nhưng ông nói đến thăm bạn mình sao.”
“Hazz… Ông ấy xuất viện trở về sáng nay. Đành dịp khác đến nhà ông ấy vậy.”
“Vậy để cháu đưa ông về.”
“Được! Được!”
Ông gật gù, tay có chút rung rẩy khi cô ta đỡ lấy.
Nụ cười cô ta có chút không rõ ràng. Dường như thuốc đã có tác dụng rồi. Không uổng phí mấy ngày nay cô ta bận rộn như vậy.
[…]
Khi thấy hai người đã hoàn toàn rời khỏi Phan Liễu có chút không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Một bàn tay đặt lên vai khiến bà giật mình xoay lại.
Nhưng khi thấy rõ là ai thì thở phào rất nhiều.
“Vừa rồi…”
Bà chỉ theo như muốn nói gì đó.
Cảnh Phong gật đầu.
“Con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Phan Liễu nhìn Cảnh Phong như vậy có chút không đúng. Bà nhìn về phía căn phòng. Chẳng lẽ là liên quan đến Thư Di sao?
Bà bước theo anh ra ngoài.
“Con nói đi đã xảy ra chuyện gì?”
“Khoảng thời gian này con phải làm phiền mẹ rồi.”
“Ý con là sao?”
Cảnh Phong rũ mắt tâm trạng có chút trùng xuống.
“Con không muốn để tâm trạng cô ấy không tốt ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng mẹ thì khác.”
“Cảnh Phong đã xảy ra chuyện gì?”
“Thai nhi trong bụng Thư Di có thể mất bất cứ lúc nào. Thể trạng cô ấy rất khó giữ được.”
“Sao lại có thể?”
Bà lo lắng đến đứng bật dậy.
“Mẹ bình tĩnh một chút. Hiện tại, cô ấy cần được nghỉ ngơi tránh đi lại trong khoảng thời gian này.”
“Vậy chỉ cần không đi lại là được đúng không?”
Cảnh Phong lắc đầu.
“Chỉ là giảm bớt tỉ lệ rủi ro mà thôi. Các bác sĩ đang tìm phương pháp thích hợp nhất.”
Bà không thể nào tin đây là sự thật. Nếu để Thư Di biết con bé sẽ thế nào đây?
“Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi việc. Con sẽ chăm sóc Thư Di.”
Rõ ràng trong lời nói của Cảnh Phong có chút gì đó khó hiểu. Nhưng nghĩ lại cũng không phải vì Cảnh Phong là dân làm ăn tất nhiên sẽ bận rộn. Nghĩ như vậy bà mới yên tâm phần nào.
Lúc này, hai người mới trở về phòng.
Vừa nhìn thấy anh Thư Di đã muốn ngồi dậy.
“Cảnh Phong!”
Anh bước nhanh chân giữ cô lại, ấn nằm xuống.
Tay xoa má cô.
“Lại không nghe lời rồi. Em muốn làm con đau à.”
“Chưa gì đã ghét bỏ em.”
Trần Thư Di bĩu môi, vờ như giận dỗi. Nhưng rõ ràng là nụ cười cô không thể che giấu qua ánh mắt được.
Anh cúi xuống hôn lên đôi mắt đôi mắt cô rồi lại lên trán.
Tựa vào trán cô dịu dàng.
“Em phải nghe lời. Nếu không anh sẽ giận.”
Trần Thư Di bật cười khúc khích.
Thật ra, anh cũng muốn nói rõ để cô không kì vọng quá nhiều. Nhưng thấy nụ cười ấy anh lại không nở.
“Được rồi! Ông xã.”
Cảnh Phong hơi khựng lại trước cách xưng hô của cô. Vì từ trước đến nay cô đều gọi tên anh. Có phải quá ngọt ngào rồi không?