Chương 56: Trả giá
La Tú Quỳnh không thể nào ngồi im chờ đợi được. Bà ta lao ra ngoài.
Cảnh Phong nhún vai tỏ vẻ tùy ý.
Cảnh Lân hít sâu một hơi. Đợi thêm chút nữa, ông ta sẽ không để yên chuyện này.
Nhưng khi vị luật sư công bố tên người thừa kế ông ta như ngã quỵ. Rất nhanh liền lao đến tóm lấy cổ áo vị luật sư quát. Gương mặt trở nên khó coi.
“Nói láo. Sao có thể như vậy được. Người thừa kế phải là tôi, Cảnh Lân không phải ai khác.”
“Đó là sự thật. Tất cả đều là cháu trai ngài Cảnh Phong. Chúng tôi chỉ làm đúng theo ý nguyện.”
“Không phải! Không phải!”
Ông ta ném vị luật sư ra, giật lấy bản di chúc kiểm tra. Nhìn vào cái tên càng khiến ông ta khó chấp nhận được. Rõ ràng bản di chúc là họ soạn thảo và bắt ông nội Cảnh kí vào. Sao giờ lại như vậy.
Ông ta xé bát bản di chúc quát lên.
“Nó là giả. Tất cả là giả.”
“Tất cả đều là sự thật.”
Ai cũng ngẩn người nhìn về phía giọng nói.
Vẻ mặt ai cũng đều như nhau, hốt hoảng có, sợ hãi có và kinh ngạc.
Cảnh Lân sợ đến ngã xuống, lùi lại phía sau.
“Con không cố ý. Con không muốn chết. Ba, con sai rồi. Con sai rồi. Đừng qua đây.”
Ông ta sợ hãi đến nỗi bản thân vô thức giật trúng vật trang trí phía sau. Cả một khối đèn lớn ngã xuống đè lên người ông ta.
“A…”
Ông nội Cảnh nhìn theo thở dài. Ác giả ác báo.
Nhân viên lập tức chạy đến để tháo gỡ đàn đèn xuống để mang ông ta ra ngoài.
Cảnh Phong đi đến đỡ lấy ông nội Cảnh. Anh biết dù ông có giận thế nào cũng là con mình sinh ra.
“Ông ổn không?”
Ông nội Cảnh vỗ vỗ lên tay anh.
“Ông không sao.”
Mọi người nhanh chóng đưa ông ta ra khỏi đóng đổ vỡ để đến bệnh viện. Khắp người ông ta be bét máu. Đúng là không ngờ đến chỉ vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ thôi, mọi chuyện xảy ra khiến không ai có thể kịp thời chóng đỡ nổi.
“Ông muốn giải quyết thế nào.”
“Tất cả đều do cháu quyết định. Ông không có ý kiến.”
Phóng viên báo chí bắt đầu lên tiếng có chút nghi hoặc.
“Cảnh gia! Thật sự là ông sao?”
Ông nội Cảnh khẽ cười.
“Là tôi. Chuyện xảy ra mấy ngày qua khiến mọi người chê cười rồi. Nhà họ Cảnh từ giờ về sau đều do cháu trai tôi Cảnh Phong lo liệu.”
“Ra là như vậy. Cảnh tổng muốn dụ rắn rời khỏi hang nên mới bày ra việc này đúng không?”
“Còn việc Cảnh Thị tài sản Cảnh gia để lại trong di chúc. Ngài vó quyết định gì không?”
Cảnh Phong bình thản.
“Toàn bộ tôi sẽ mở ra một quỹ từ thiện. Hy vọng sẽ giúp đỡ được những hoàn cảnh khó khăn vượt qua số phận.”
“…” Họ nhìn nhau.
Rất nhanh, mọi người liền hô hoan ủng hộ.
“Cảnh tổng, tôi cũng muốn tham gia.”
“Tôi cũng vậy.”
Anh mỉm cười.
“Hoan nghênh mọi người.”
[…]
Trần Thư Di nhìn vào màn hình mà không giấu nổi được niềm hạnh phúc. Là chồng cô, tuy anh ít nói nhưng việc anh làm lại rất nhiều.
Phan Liễu thấy nụ cười của con gái mà không giấu được niềm hạnh phúc. Chỉ cần gặp đúng người bạn sẽ thành công chúa là có thật.
Sau khi gia đình phá sản, Trần Thư Di luôn bị mọi người chèn ép cuộc sống không mấy tốt đẹp.
Nhưng kể từ lúc kết hôn cùng Cảnh Phong, con gái bà không phải chịu uất ức. Nụ cười hạnh phúc luôn giữ trên môi.
Bà chỉ cầu mong. Gia đình nhỏ của con gái sẽ được trọn vẹn nhất. Bà nhìn bụng nhỏ của con gái giờ đã hơi nhô lên mà không kiềm được nước mắt. Mấy tháng nay, chắc chắn là không dễ dàng gì với cô.
“Mẹ, anh ấy rất tốt.”
Giọng Thư Di khẽ vang lên.
Bà quay lại.
“Ừm! Đúng là rất tốt.”
***
Bệnh viện A.
Cảnh Lân nằm trong bệnh viện mà bản tin của buổi họp báo ngày hôm ấy cứ được tuyên truyền khắp nơi. Ông ta làm sao chấp nhận được sự thật này đây.
Cái ông ta theo đuổi cả đời lại mang đi từ thiện. Cuối cùng, ông ta mất tất cả. Ông không cam tâm, không cam tâm…
Vì quá kích động, cơn đau tim ập đến khiến bản thân chết không nhắm mắt. Đến một người thân nhìn mặt lần cuối cũng không có.
[…]
La Tú Quỳnh tìm kiếm khắp tung tích của Phương Ngọc Ái. Nhưng tất cả đều vô ích. Cô ta như biến mất khỏi thế giới này vậy.
Bà ta cứ như bị điên gặp ai cũng nói là con gái mình.
“Con mụ điên này. Làm cái gì vậy hả?”
“Đúng là thần kinh.”
La Tú Quỳnh gào lên.
“Trả con gái lại cho tôi.”
Lúc này, một dòng tin thông báo khiến bà ta mất hết phương hướng.
Chính là Cảnh Lân mất trong bệnh viện. Lúc sáu giờ chiều.
Bà ta lắc đầu.
“Không thể nào. Không thể nào.”
Tiếng còi xe inh ỏi phía sau nhưng bà ta nào nghe thấy.
Vừa xoay người lại.
“A…”
Bà ta thét lên, cả người bay ra xa, rơi xuống. Máu từ miệng chảy ra ngoài…
Mọi người bắt đầu vây quanh.
Một cái gái mái tóc bù xù, quần áo xộc xệch điên điên dại vừa đi vừa hát chen chúc vào đám đông. Khẽ nhìn bà ta rồi lại cười ngây ngô rồi bỏ đi.
Bà ta cố gắng đưa tay ra, rồi dần buông lơi. Ánh mắt tiếc nuối, ân hận không nhắm mắt.
Lúc bà ta được đưa lên xe cấp cứu đã không còn sự sống.
Cô gái điên điên dại dại ấy chính là Phương Ngọc Ái. Khi bị bắt đi hoảng sợ bỏ chạy. Không may ngã từ trên cao xuống mà đầu óc trở nên không bình thường. Chân lại bị thương tật, gương mặt xinh đẹp mà cô ta tự hào cũng mang theo vết sẹo dài khó coi.
[…]
Cảnh Phong nhún vai tỏ vẻ tùy ý.
Cảnh Lân hít sâu một hơi. Đợi thêm chút nữa, ông ta sẽ không để yên chuyện này.
Nhưng khi vị luật sư công bố tên người thừa kế ông ta như ngã quỵ. Rất nhanh liền lao đến tóm lấy cổ áo vị luật sư quát. Gương mặt trở nên khó coi.
“Nói láo. Sao có thể như vậy được. Người thừa kế phải là tôi, Cảnh Lân không phải ai khác.”
“Đó là sự thật. Tất cả đều là cháu trai ngài Cảnh Phong. Chúng tôi chỉ làm đúng theo ý nguyện.”
“Không phải! Không phải!”
Ông ta ném vị luật sư ra, giật lấy bản di chúc kiểm tra. Nhìn vào cái tên càng khiến ông ta khó chấp nhận được. Rõ ràng bản di chúc là họ soạn thảo và bắt ông nội Cảnh kí vào. Sao giờ lại như vậy.
Ông ta xé bát bản di chúc quát lên.
“Nó là giả. Tất cả là giả.”
“Tất cả đều là sự thật.”
Ai cũng ngẩn người nhìn về phía giọng nói.
Vẻ mặt ai cũng đều như nhau, hốt hoảng có, sợ hãi có và kinh ngạc.
Cảnh Lân sợ đến ngã xuống, lùi lại phía sau.
“Con không cố ý. Con không muốn chết. Ba, con sai rồi. Con sai rồi. Đừng qua đây.”
Ông ta sợ hãi đến nỗi bản thân vô thức giật trúng vật trang trí phía sau. Cả một khối đèn lớn ngã xuống đè lên người ông ta.
“A…”
Ông nội Cảnh nhìn theo thở dài. Ác giả ác báo.
Nhân viên lập tức chạy đến để tháo gỡ đàn đèn xuống để mang ông ta ra ngoài.
Cảnh Phong đi đến đỡ lấy ông nội Cảnh. Anh biết dù ông có giận thế nào cũng là con mình sinh ra.
“Ông ổn không?”
Ông nội Cảnh vỗ vỗ lên tay anh.
“Ông không sao.”
Mọi người nhanh chóng đưa ông ta ra khỏi đóng đổ vỡ để đến bệnh viện. Khắp người ông ta be bét máu. Đúng là không ngờ đến chỉ vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ thôi, mọi chuyện xảy ra khiến không ai có thể kịp thời chóng đỡ nổi.
“Ông muốn giải quyết thế nào.”
“Tất cả đều do cháu quyết định. Ông không có ý kiến.”
Phóng viên báo chí bắt đầu lên tiếng có chút nghi hoặc.
“Cảnh gia! Thật sự là ông sao?”
Ông nội Cảnh khẽ cười.
“Là tôi. Chuyện xảy ra mấy ngày qua khiến mọi người chê cười rồi. Nhà họ Cảnh từ giờ về sau đều do cháu trai tôi Cảnh Phong lo liệu.”
“Ra là như vậy. Cảnh tổng muốn dụ rắn rời khỏi hang nên mới bày ra việc này đúng không?”
“Còn việc Cảnh Thị tài sản Cảnh gia để lại trong di chúc. Ngài vó quyết định gì không?”
Cảnh Phong bình thản.
“Toàn bộ tôi sẽ mở ra một quỹ từ thiện. Hy vọng sẽ giúp đỡ được những hoàn cảnh khó khăn vượt qua số phận.”
“…” Họ nhìn nhau.
Rất nhanh, mọi người liền hô hoan ủng hộ.
“Cảnh tổng, tôi cũng muốn tham gia.”
“Tôi cũng vậy.”
Anh mỉm cười.
“Hoan nghênh mọi người.”
[…]
Trần Thư Di nhìn vào màn hình mà không giấu nổi được niềm hạnh phúc. Là chồng cô, tuy anh ít nói nhưng việc anh làm lại rất nhiều.
Phan Liễu thấy nụ cười của con gái mà không giấu được niềm hạnh phúc. Chỉ cần gặp đúng người bạn sẽ thành công chúa là có thật.
Sau khi gia đình phá sản, Trần Thư Di luôn bị mọi người chèn ép cuộc sống không mấy tốt đẹp.
Nhưng kể từ lúc kết hôn cùng Cảnh Phong, con gái bà không phải chịu uất ức. Nụ cười hạnh phúc luôn giữ trên môi.
Bà chỉ cầu mong. Gia đình nhỏ của con gái sẽ được trọn vẹn nhất. Bà nhìn bụng nhỏ của con gái giờ đã hơi nhô lên mà không kiềm được nước mắt. Mấy tháng nay, chắc chắn là không dễ dàng gì với cô.
“Mẹ, anh ấy rất tốt.”
Giọng Thư Di khẽ vang lên.
Bà quay lại.
“Ừm! Đúng là rất tốt.”
***
Bệnh viện A.
Cảnh Lân nằm trong bệnh viện mà bản tin của buổi họp báo ngày hôm ấy cứ được tuyên truyền khắp nơi. Ông ta làm sao chấp nhận được sự thật này đây.
Cái ông ta theo đuổi cả đời lại mang đi từ thiện. Cuối cùng, ông ta mất tất cả. Ông không cam tâm, không cam tâm…
Vì quá kích động, cơn đau tim ập đến khiến bản thân chết không nhắm mắt. Đến một người thân nhìn mặt lần cuối cũng không có.
[…]
La Tú Quỳnh tìm kiếm khắp tung tích của Phương Ngọc Ái. Nhưng tất cả đều vô ích. Cô ta như biến mất khỏi thế giới này vậy.
Bà ta cứ như bị điên gặp ai cũng nói là con gái mình.
“Con mụ điên này. Làm cái gì vậy hả?”
“Đúng là thần kinh.”
La Tú Quỳnh gào lên.
“Trả con gái lại cho tôi.”
Lúc này, một dòng tin thông báo khiến bà ta mất hết phương hướng.
Chính là Cảnh Lân mất trong bệnh viện. Lúc sáu giờ chiều.
Bà ta lắc đầu.
“Không thể nào. Không thể nào.”
Tiếng còi xe inh ỏi phía sau nhưng bà ta nào nghe thấy.
Vừa xoay người lại.
“A…”
Bà ta thét lên, cả người bay ra xa, rơi xuống. Máu từ miệng chảy ra ngoài…
Mọi người bắt đầu vây quanh.
Một cái gái mái tóc bù xù, quần áo xộc xệch điên điên dại vừa đi vừa hát chen chúc vào đám đông. Khẽ nhìn bà ta rồi lại cười ngây ngô rồi bỏ đi.
Bà ta cố gắng đưa tay ra, rồi dần buông lơi. Ánh mắt tiếc nuối, ân hận không nhắm mắt.
Lúc bà ta được đưa lên xe cấp cứu đã không còn sự sống.
Cô gái điên điên dại dại ấy chính là Phương Ngọc Ái. Khi bị bắt đi hoảng sợ bỏ chạy. Không may ngã từ trên cao xuống mà đầu óc trở nên không bình thường. Chân lại bị thương tật, gương mặt xinh đẹp mà cô ta tự hào cũng mang theo vết sẹo dài khó coi.
[…]