Chương 12: Trang thứ mười (3)
Những ngôi sao trở nên rực rỡ vì một bông hoa bạn không nhìn thấy
Tối hôm đó, tôi và Aurelia cùng ngồi tổng kết lại những thứ đã trải qua sau một ngày lễ hội linh đình.
Chuyện mà tôi có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ được là, Aurelia đã gặp Đại hoàng tử.
"Lúc đó tớ đứng trên hàng đầu tiên, chẳng thấy mọi người đâu cả."–Aurelia đang háo hức kể lại sự tình sau khi thông báo một câu làm tôi hoảng hồn–"Đông khủng khiếp, cậu và Ses đã ở đâu thế?"
"Bọn mình chỉ đứng nguyên một chỗ từ đầu đến cuối."–Tôi đáp lại, thực ra sau khi đoàn diễu hành kết thúc nghi lễ và bắt đầu xuống ngựa phân phát tiền vàng đá quý cho những người tới xem thì tôi và Sebastian đã phải chạy ra ngoài để tránh bị đè bẹp, tiện thể rẽ luôn vào tiệm đồ uống gần đó.
Được rồi, tôi biết tách ra đi chơi lẻ như vậy là không hay.
"Nói dối, Sam bảo rằng đã thấy hai cậu tách ra khỏi đoàn người đi xem diễu hành mà!"–Aurelia phản bác lại ngay, rồi giơ tay gõ đầu tôi một cái như thay cho sự trừng phạt–"Quay lại vấn đề chính, sau đó..."
Aurelia đang đứng ở hàng đầu tiên, và vì không kịp trở tay nên cô bé bị cả tá người xô đẩy, đến nỗi tách ra khỏi đám Sam Sean để rồi bị hất văng ra làn đường diễu hành.
Ngay trước ngựa của Đại hoàng tử.
Ôi cái cảnh tượng ngôn tình ba xu này.
"Và, cậu tin được không Elle...Ngài ấy đã xuống ngựa và yêu cầu các kỵ sĩ thả tớ ra..."–Aurelia nói bằng giọng mơ màng khi cô bé nhớ lại cái cảnh tượng thần thánh ấy–"Ngài đã đỡ tớ dậy, hỏi thăm sức khỏe và cả tên của tớ, Elle ạ, Ngài ấy đã hỏi tên của tớ, và còn ngỏ ý đưa tớ về nhà, nhưng sao tớ có thể để Đại hoàng tử đưa mình về được cơ chứ. Cô Wellstone sẽ làm thịt ngài ấy mất."
Tôi bật cười vì câu ví von kia, nhưng tâm trí thì lại bắt đầu trôi ra khỏi cửa sổ.
Trong tiểu thuyết không hề có tình tiết này,
xin nhắc lại là không hề có.
"Đại hoàng tử lúc đó đẹp trai biết chừng nào, bộ trang phục của ngài lấp lánh biết bao..."–Aurelia lại đang nói, rồi nằm xuống gối đầu lên chân tôi và đưa tay lên mơ màng–"Tớ thấy mình may mắn quá đi...Cassandra Michelou thậm chí còn hét lên vì ghen tỵ..."
Tôi vuốt mái tóc vàng của Aurelia và đáp lại lời cô bé, cảm thấy hơi buồn cười. Có lẽ đây là phản ứng bình thường của một thiếu nữ lần đầu trông thấy bạch mã hoàng tử nhỉ? –"Vậy còn các kỵ sĩ thì sao, đừng nói là cậu quên luôn họ rồi nhé?"
"Làm sao mà quên được chứ!"– Aurelia kêu lên–"Họ cũng đẹp lắm, nhưng mà để đặt cạnh Đại hoàng tử thì không được rồi."
Đương nhiên là vậy rồi, những nhân vật quần chúng thì sao có thể sánh được với dàn nhân vật trung tâm của một cuốn truyện ngôn tình.
Caelum Windermere là hoàng tử, dĩ nhiên anh ta phải đẹp trai, và tác giả của tiểu thuyết đã miêu tả Đại hoàng tử là một thiếu niên dáng người cao lớn vạm vỡ, mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy nhiệt huyết...tóm lại là giống hệt như hình mẫu về một chàng bạch mã hoàng tử, đối lập hẳn với vẻ mềm mỏng của người bạn thân thiết từ nhỏ Dietrich Klaine hay nhan sắc lạnh lùng vô cảm của người em trai cùng cha khác mẹ, Mikael Windermere.
Caelum trong tiểu thuyết gốc được miêu tả là người điềm đạm, trầm ổn nhưng tham vọng, vì muốn có được sự công nhận của hoàng đế nên dù mới mười sáu tuổi, anh ta đã xung phong ra chiến trường và cũng chỉ mất bảy tháng để đem về vinh quang cho đế quốc. Đáy Biển không đề cập gì nhiều đến mối quan hệ giữa Caelum và Aurelia, đám cưới của họ dù diễn ra hoành tráng xa hoa nhưng cuộc sống hôn nhân ngắn ngủi sau này của hai người cũng chỉ có thể miêu tả bằng vài từ "hôn nhân kiểu mẫu" hay "an phận mà sống".
Có thể Caelum không yêu Aurelia, vì dù sao đi nữa thì thời gian họ được ở cùng nhau cũng quá ngắn ngủi để cho hai con người xa lạ này có thể nảy sinh tình cảm, nhưng có một điều chắc chắn là Đại hoàng tử của Windermere đối xử rất tốt với vợ của mình, thậm chí còn chẳng nạp thêm vợ bé dù anh ta đang rất cần củng cố thế lực.
Vậy sẽ ra sao nếu hôn nhân của họ bắt đầu từ tình yêu nhỉ? Liệu có đủ để khiến cho hai người họ thoát khỏi cái định mệnh kia không?
Có lẽ không.
Mikael vẫn sẽ giết anh trai của mình để cướp ngôi, Aurelia vẫn sẽ phải sống cuộc đời lầm lũi của mình ở tòa lâu đài lạnh giá đó, có chăng tình yêu đó cũng chỉ là một chất xúc tác đẩy nhanh thời gian tự vẫn của cô ấy thôi.
"Sẽ ra sao nếu như Đại hoàng tử cũng thích cậu?"– Tôi hỏi–"Tớ không nghĩ một người giống ngài ấy lại tỏ ra ân cần thái quá như vậy đối với người mình mới gặp lần đầu mà chẳng có ấn tượng gì đâu."
"Nếu mà thật sự có ngày đó...tuyệt vời biết chừng nào."–Aurelia nhắm đôi mắt xanh lấp lánh lại khi tôi xoa xoa thái dương của cô bé–"Thì Elle ạ, tớ chỉ còn có một mong muốn nữa thôi."
"Là gì thế?"
"Tớ mong là, cậu cũng sẽ tìm được một người yêu mình thật lòng."
Tối hôm đó, tôi và Aurelia cùng ngồi tổng kết lại những thứ đã trải qua sau một ngày lễ hội linh đình.
Chuyện mà tôi có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ được là, Aurelia đã gặp Đại hoàng tử.
"Lúc đó tớ đứng trên hàng đầu tiên, chẳng thấy mọi người đâu cả."–Aurelia đang háo hức kể lại sự tình sau khi thông báo một câu làm tôi hoảng hồn–"Đông khủng khiếp, cậu và Ses đã ở đâu thế?"
"Bọn mình chỉ đứng nguyên một chỗ từ đầu đến cuối."–Tôi đáp lại, thực ra sau khi đoàn diễu hành kết thúc nghi lễ và bắt đầu xuống ngựa phân phát tiền vàng đá quý cho những người tới xem thì tôi và Sebastian đã phải chạy ra ngoài để tránh bị đè bẹp, tiện thể rẽ luôn vào tiệm đồ uống gần đó.
Được rồi, tôi biết tách ra đi chơi lẻ như vậy là không hay.
"Nói dối, Sam bảo rằng đã thấy hai cậu tách ra khỏi đoàn người đi xem diễu hành mà!"–Aurelia phản bác lại ngay, rồi giơ tay gõ đầu tôi một cái như thay cho sự trừng phạt–"Quay lại vấn đề chính, sau đó..."
Aurelia đang đứng ở hàng đầu tiên, và vì không kịp trở tay nên cô bé bị cả tá người xô đẩy, đến nỗi tách ra khỏi đám Sam Sean để rồi bị hất văng ra làn đường diễu hành.
Ngay trước ngựa của Đại hoàng tử.
Ôi cái cảnh tượng ngôn tình ba xu này.
"Và, cậu tin được không Elle...Ngài ấy đã xuống ngựa và yêu cầu các kỵ sĩ thả tớ ra..."–Aurelia nói bằng giọng mơ màng khi cô bé nhớ lại cái cảnh tượng thần thánh ấy–"Ngài đã đỡ tớ dậy, hỏi thăm sức khỏe và cả tên của tớ, Elle ạ, Ngài ấy đã hỏi tên của tớ, và còn ngỏ ý đưa tớ về nhà, nhưng sao tớ có thể để Đại hoàng tử đưa mình về được cơ chứ. Cô Wellstone sẽ làm thịt ngài ấy mất."
Tôi bật cười vì câu ví von kia, nhưng tâm trí thì lại bắt đầu trôi ra khỏi cửa sổ.
Trong tiểu thuyết không hề có tình tiết này,
xin nhắc lại là không hề có.
"Đại hoàng tử lúc đó đẹp trai biết chừng nào, bộ trang phục của ngài lấp lánh biết bao..."–Aurelia lại đang nói, rồi nằm xuống gối đầu lên chân tôi và đưa tay lên mơ màng–"Tớ thấy mình may mắn quá đi...Cassandra Michelou thậm chí còn hét lên vì ghen tỵ..."
Tôi vuốt mái tóc vàng của Aurelia và đáp lại lời cô bé, cảm thấy hơi buồn cười. Có lẽ đây là phản ứng bình thường của một thiếu nữ lần đầu trông thấy bạch mã hoàng tử nhỉ? –"Vậy còn các kỵ sĩ thì sao, đừng nói là cậu quên luôn họ rồi nhé?"
"Làm sao mà quên được chứ!"– Aurelia kêu lên–"Họ cũng đẹp lắm, nhưng mà để đặt cạnh Đại hoàng tử thì không được rồi."
Đương nhiên là vậy rồi, những nhân vật quần chúng thì sao có thể sánh được với dàn nhân vật trung tâm của một cuốn truyện ngôn tình.
Caelum Windermere là hoàng tử, dĩ nhiên anh ta phải đẹp trai, và tác giả của tiểu thuyết đã miêu tả Đại hoàng tử là một thiếu niên dáng người cao lớn vạm vỡ, mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy nhiệt huyết...tóm lại là giống hệt như hình mẫu về một chàng bạch mã hoàng tử, đối lập hẳn với vẻ mềm mỏng của người bạn thân thiết từ nhỏ Dietrich Klaine hay nhan sắc lạnh lùng vô cảm của người em trai cùng cha khác mẹ, Mikael Windermere.
Caelum trong tiểu thuyết gốc được miêu tả là người điềm đạm, trầm ổn nhưng tham vọng, vì muốn có được sự công nhận của hoàng đế nên dù mới mười sáu tuổi, anh ta đã xung phong ra chiến trường và cũng chỉ mất bảy tháng để đem về vinh quang cho đế quốc. Đáy Biển không đề cập gì nhiều đến mối quan hệ giữa Caelum và Aurelia, đám cưới của họ dù diễn ra hoành tráng xa hoa nhưng cuộc sống hôn nhân ngắn ngủi sau này của hai người cũng chỉ có thể miêu tả bằng vài từ "hôn nhân kiểu mẫu" hay "an phận mà sống".
Có thể Caelum không yêu Aurelia, vì dù sao đi nữa thì thời gian họ được ở cùng nhau cũng quá ngắn ngủi để cho hai con người xa lạ này có thể nảy sinh tình cảm, nhưng có một điều chắc chắn là Đại hoàng tử của Windermere đối xử rất tốt với vợ của mình, thậm chí còn chẳng nạp thêm vợ bé dù anh ta đang rất cần củng cố thế lực.
Vậy sẽ ra sao nếu hôn nhân của họ bắt đầu từ tình yêu nhỉ? Liệu có đủ để khiến cho hai người họ thoát khỏi cái định mệnh kia không?
Có lẽ không.
Mikael vẫn sẽ giết anh trai của mình để cướp ngôi, Aurelia vẫn sẽ phải sống cuộc đời lầm lũi của mình ở tòa lâu đài lạnh giá đó, có chăng tình yêu đó cũng chỉ là một chất xúc tác đẩy nhanh thời gian tự vẫn của cô ấy thôi.
"Sẽ ra sao nếu như Đại hoàng tử cũng thích cậu?"– Tôi hỏi–"Tớ không nghĩ một người giống ngài ấy lại tỏ ra ân cần thái quá như vậy đối với người mình mới gặp lần đầu mà chẳng có ấn tượng gì đâu."
"Nếu mà thật sự có ngày đó...tuyệt vời biết chừng nào."–Aurelia nhắm đôi mắt xanh lấp lánh lại khi tôi xoa xoa thái dương của cô bé–"Thì Elle ạ, tớ chỉ còn có một mong muốn nữa thôi."
"Là gì thế?"
"Tớ mong là, cậu cũng sẽ tìm được một người yêu mình thật lòng."