Chương 15: Trang thứ mười một (3)
Người lớn có thể tàn nhẫn đến mức nào?
"Công chúa thứ bảy của Nalhida, Charlotte Nahilda."–Hoàng đế đang ôn tồn giải thích khi những tiếng xì xào bắt đầu vang lên ầm ĩ trong đại sảnh, và mọi người lại im lặng trong một thoáng –"Windermere và Nalhida đã có một liên hôn được định sẵn trước khi quân đội của chúng ta giành chiến thắng. Thế nên hiện giờ công chúa Charlotte đây cũng sẽ trở thành thành viên của hoàng thất Windermere."
"Không phải cô ta mới chỉ là một đứa trẻ vị thành niên à?"–Lewis Cattle cúi xuống thì thầm với tôi, anh ta đã thoát khỏi trạng thái đông cứng ban nãy, nhưng nhìn thế nào cũng không giống biểu hiện nên có của một người vừa trúng tiếng sét ái tình cả–"Trong khi Đại hoàng tử thì đã mười bảy tuổi."
Nhắc mới nhớ, Lewis Cattle cũng bằng tuổi Đại hoàng tử, vậy hóa ra trong tiểu thuyết anh ta đã yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên bất chấp khoảng cách tuổi tác, dù chính bản thân mình cũng nhận thức được vấn đề đó hả?. Đọc ?hêm nhiều ??u?ện ở ~ ??um? ?u?en.?n ~
Mà đã là liên hôn chính trị thì cách nhau hai chục tuổi còn được. Nhưng dĩ nhiên trường hợp này không phải như thế.
"Đương nhiên, ta không nói đến Caelum, vị công thần của chúng ta ngày hôm nay."–Hoàng đế lại lên tiếng dập tắt những tiếng xì xào–"Công chúa Charlotte sẽ đính hôn với Nhị hoàng tử Mikael, người đang theo học khóa huấn luyện ở phương Nam xa xôi nên không thể có mặt ngày hôm nay."
Dối trá.
Rõ ràng cậu bé đó đang bị các người bỏ đói và giam lỏng trong một tòa tháp rách nát. Sau bữa tiệc này thì giá trị lợi dụng của hai đứa trẻ đã hết, ngay cả khi hoàng thất phát hiện Thần lực của Charlotte thì Windermere cũng đã có một Thánh nữ rồi, thế nên công chúa của Nalhida cuối cùng vẫn chỉ có thể chôn vùi mấy năm cuộc đời trong tòa tháp phía Nam lâu đài.
Nhìn xem, nói là thành viên hoàng thất nhưng Charlotte thậm chí còn không được ở lại bữa tiệc.
À mà, bữa tiệc mừng chiến thắng của kẻ thù thì ở lại làm cái quái gì nhỉ?
Nhưng rốt cuộc thì Hoàng đế muốn làm gì với hai đứa trẻ này nhỉ? Sau lễ công bố ngày hôm nay, chúng sẽ chẳng còn giá trị gì cả, nhưng Hoàng đế vẫn để mặc cho tụi nó sống lay lắt qua ngày, để rồi khi ngọn lửa căm hận lên tới đỉnh điểm thì ông ta cuối cùng phải chết trong tay hai đứa trẻ tưởng chừng vô hại đó.
"Công tước Klaine đến!"
Cửa lại mở ra một lần nữa sau khi đoàn kỵ sĩ đã đưa Charlotte đi khỏi được vài phút, đám đông tức thì dẹp qua hai bên, chừa lại đường thẳng trải thảm đỏ long trọng cho ba người vừa xuất hiện.
Đây rồi, một trong số dàn cây kiểng của Charlotte đã xuất hiện.
Gia tộc Klaine có bề dày lịch sử ngang với đế quốc Windermere, thế nên từ lâu vị thế của họ đã luôn chỉ dưới một người trên vạn người, đôi khi hoàng thất còn phải kiêng nể trước thế lực và tiền tài của gia tộc này.
Có thể nói, dinh thự Klaine là nơi sản sinh ra Hoàng phi hay Đại tướng quân và các lãnh chúa của các vùng theo đúng nghĩa đen. Bởi vì hiển nhiên là ông vua nào khi mới lên ngai vàng cũng lăm le cái thế lực của gia tộc này.
Hoàng phi hiện tại, Vanessa, cũng là chị gái ruột của công tước Gilford Klaine, thế nên hiển nhiên bà ấy cũng mang đặc trưng của những người thuộc gia tộc này: mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh tựa biển cả, khuôn mặt đẹp như tượng tạc mang biểu cảm lạnh nhạt uy quyền.
Đại hoàng tử là người bước xuống đón tiếp gia đình Klaine đầu tiên, cũng không bất ngờ lắm, một là vì anh ta đang cần có sự hậu thuẫn từ gia tộc này để nắm chắc cái ghế Thái tử, một là vì Caelum có mối quan hệ thân thiết với người thừa kế của gia tộc Klaine.
"Dietrich."–Caelum lên tiếng trước, và thanh niên cao ráo gầy gò có mái tóc bạch kim bước nhanh hơn vài bước so với người nhà để ôm vai bá cổ Đại hoàng tử kiêm bạn thân từ nhỏ của mình–"Ta rất mừng vì ngài đã đến, thưa Công tước."
"Đại hoàng tử cũng giống như người nhà của chúng ta vậy, dĩ nhiên là ta phải tới chúc mừng ngài rồi."
Một câu nói của công tước Klaine đã đủ để xác nhận vị trí Thái tử của Caelum Windermere.
Màn chào hỏi sượng trân kết thúc bằng tiếng hô dõng dạc của hoàng đế, ra hiệu tiếp tục bữa tiệc, Đại hoàng tử và nhà Klaine lập tức bị đám đông các quý cô nhấn chìm đến độ không nhìn thấy nổi cái chỏm tóc, nhạc lại nổi lên và mọi người bắt đầu kéo nhau ra sàn nhảy.
Được rồi, không nhảy múa gì nữa, việc mình cần làm là tìm Aurelia và rời khỏi đây.
Tôi nhanh chóng rời khỏi tầm chú ý của Lewis Cattle, cái kẻ này giờ vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ mông lung về chuyện gì đó đến độ chẳng thèm để ý tới xung quanh.
Cũng không mất quá nhiều thời gian để tìm thấy Aurelia đang cười đùa cùng Sebastian và vài vị tiểu thư trẻ tuổi khác ở một góc trong đại sảnh, tôi chẳng chàn chừ gì nhiều, ngay lập tức rẽ đám đông để tới đó.
Cánh tay tôi bị giữ lại ngay khi còn ba bước nữa là tới chỗ Aurelia, và đám đông tản ra khi một mái tóc bạch kim xuất hiện ngay sau lưng tôi.
"Công chúa thứ bảy của Nalhida, Charlotte Nahilda."–Hoàng đế đang ôn tồn giải thích khi những tiếng xì xào bắt đầu vang lên ầm ĩ trong đại sảnh, và mọi người lại im lặng trong một thoáng –"Windermere và Nalhida đã có một liên hôn được định sẵn trước khi quân đội của chúng ta giành chiến thắng. Thế nên hiện giờ công chúa Charlotte đây cũng sẽ trở thành thành viên của hoàng thất Windermere."
"Không phải cô ta mới chỉ là một đứa trẻ vị thành niên à?"–Lewis Cattle cúi xuống thì thầm với tôi, anh ta đã thoát khỏi trạng thái đông cứng ban nãy, nhưng nhìn thế nào cũng không giống biểu hiện nên có của một người vừa trúng tiếng sét ái tình cả–"Trong khi Đại hoàng tử thì đã mười bảy tuổi."
Nhắc mới nhớ, Lewis Cattle cũng bằng tuổi Đại hoàng tử, vậy hóa ra trong tiểu thuyết anh ta đã yêu nữ chính ngay từ cái nhìn đầu tiên bất chấp khoảng cách tuổi tác, dù chính bản thân mình cũng nhận thức được vấn đề đó hả?. Đọc ?hêm nhiều ??u?ện ở ~ ??um? ?u?en.?n ~
Mà đã là liên hôn chính trị thì cách nhau hai chục tuổi còn được. Nhưng dĩ nhiên trường hợp này không phải như thế.
"Đương nhiên, ta không nói đến Caelum, vị công thần của chúng ta ngày hôm nay."–Hoàng đế lại lên tiếng dập tắt những tiếng xì xào–"Công chúa Charlotte sẽ đính hôn với Nhị hoàng tử Mikael, người đang theo học khóa huấn luyện ở phương Nam xa xôi nên không thể có mặt ngày hôm nay."
Dối trá.
Rõ ràng cậu bé đó đang bị các người bỏ đói và giam lỏng trong một tòa tháp rách nát. Sau bữa tiệc này thì giá trị lợi dụng của hai đứa trẻ đã hết, ngay cả khi hoàng thất phát hiện Thần lực của Charlotte thì Windermere cũng đã có một Thánh nữ rồi, thế nên công chúa của Nalhida cuối cùng vẫn chỉ có thể chôn vùi mấy năm cuộc đời trong tòa tháp phía Nam lâu đài.
Nhìn xem, nói là thành viên hoàng thất nhưng Charlotte thậm chí còn không được ở lại bữa tiệc.
À mà, bữa tiệc mừng chiến thắng của kẻ thù thì ở lại làm cái quái gì nhỉ?
Nhưng rốt cuộc thì Hoàng đế muốn làm gì với hai đứa trẻ này nhỉ? Sau lễ công bố ngày hôm nay, chúng sẽ chẳng còn giá trị gì cả, nhưng Hoàng đế vẫn để mặc cho tụi nó sống lay lắt qua ngày, để rồi khi ngọn lửa căm hận lên tới đỉnh điểm thì ông ta cuối cùng phải chết trong tay hai đứa trẻ tưởng chừng vô hại đó.
"Công tước Klaine đến!"
Cửa lại mở ra một lần nữa sau khi đoàn kỵ sĩ đã đưa Charlotte đi khỏi được vài phút, đám đông tức thì dẹp qua hai bên, chừa lại đường thẳng trải thảm đỏ long trọng cho ba người vừa xuất hiện.
Đây rồi, một trong số dàn cây kiểng của Charlotte đã xuất hiện.
Gia tộc Klaine có bề dày lịch sử ngang với đế quốc Windermere, thế nên từ lâu vị thế của họ đã luôn chỉ dưới một người trên vạn người, đôi khi hoàng thất còn phải kiêng nể trước thế lực và tiền tài của gia tộc này.
Có thể nói, dinh thự Klaine là nơi sản sinh ra Hoàng phi hay Đại tướng quân và các lãnh chúa của các vùng theo đúng nghĩa đen. Bởi vì hiển nhiên là ông vua nào khi mới lên ngai vàng cũng lăm le cái thế lực của gia tộc này.
Hoàng phi hiện tại, Vanessa, cũng là chị gái ruột của công tước Gilford Klaine, thế nên hiển nhiên bà ấy cũng mang đặc trưng của những người thuộc gia tộc này: mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh tựa biển cả, khuôn mặt đẹp như tượng tạc mang biểu cảm lạnh nhạt uy quyền.
Đại hoàng tử là người bước xuống đón tiếp gia đình Klaine đầu tiên, cũng không bất ngờ lắm, một là vì anh ta đang cần có sự hậu thuẫn từ gia tộc này để nắm chắc cái ghế Thái tử, một là vì Caelum có mối quan hệ thân thiết với người thừa kế của gia tộc Klaine.
"Dietrich."–Caelum lên tiếng trước, và thanh niên cao ráo gầy gò có mái tóc bạch kim bước nhanh hơn vài bước so với người nhà để ôm vai bá cổ Đại hoàng tử kiêm bạn thân từ nhỏ của mình–"Ta rất mừng vì ngài đã đến, thưa Công tước."
"Đại hoàng tử cũng giống như người nhà của chúng ta vậy, dĩ nhiên là ta phải tới chúc mừng ngài rồi."
Một câu nói của công tước Klaine đã đủ để xác nhận vị trí Thái tử của Caelum Windermere.
Màn chào hỏi sượng trân kết thúc bằng tiếng hô dõng dạc của hoàng đế, ra hiệu tiếp tục bữa tiệc, Đại hoàng tử và nhà Klaine lập tức bị đám đông các quý cô nhấn chìm đến độ không nhìn thấy nổi cái chỏm tóc, nhạc lại nổi lên và mọi người bắt đầu kéo nhau ra sàn nhảy.
Được rồi, không nhảy múa gì nữa, việc mình cần làm là tìm Aurelia và rời khỏi đây.
Tôi nhanh chóng rời khỏi tầm chú ý của Lewis Cattle, cái kẻ này giờ vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ mông lung về chuyện gì đó đến độ chẳng thèm để ý tới xung quanh.
Cũng không mất quá nhiều thời gian để tìm thấy Aurelia đang cười đùa cùng Sebastian và vài vị tiểu thư trẻ tuổi khác ở một góc trong đại sảnh, tôi chẳng chàn chừ gì nhiều, ngay lập tức rẽ đám đông để tới đó.
Cánh tay tôi bị giữ lại ngay khi còn ba bước nữa là tới chỗ Aurelia, và đám đông tản ra khi một mái tóc bạch kim xuất hiện ngay sau lưng tôi.