Chương 9: Trang thứ chín
Ngày 1 tháng 7 năm XXXVV
Mười lăm tuổi là lúc mà ta cần học hỏi những quy tắc để trở thành một quý cô thanh lịch.
Aurelia đánh thức tôi vào lúc năm giờ rưỡi sáng, khi mà mặt trời đang ló dạng và không khí thì se se lạnh.
Thời điểm tuyệt vời để ngắm bình minh.
Nhưng mà tôi muốn ngủ hơn.
"Sao vậy Aurelia?"– Tôi lèm bèm cái giọng ngái ngủ của mình để hỏi cô bé tóc vàng đang loay hoay hết kéo rèm cửa lại đến gấp chăn mền giùm bạn. Aurelia không đáp lại ngay mà phải đến khi xong xuôi hết việc và đẩy tôi tới bàn để chải đầu thì cô bé mới lên tiếng:
"Cậu lại quên rồi hả, mai là ngày diễu hành của quân đoàn hoàng gia đó!"
"À..."–Đúng là tôi đã quên béng đi thật, cái lý do chính mà mấy tuần nay tôi phải nai lưng ra làm việc ở quảng trường thủ đô để phụ giúp các sơ của đền thờ trang trí phố phường là thứ mà Aurelia đang nói đến–lễ diễu hành của quân đoàn hoàng gia.
Cũng là sự kiện đầu tiên xảy ra trong cốt truyện của tiểu thuyết Đáy biển.
Đại hoàng tử Caelum Windermere, người đã dẫn đầu đoàn quân hoàng gia đi chinh phạt lãnh thổ của đế quốc Nahilda ở phương Bắc khi mới tròn mười sáu tuổi, đã mang chiến thắng vinh quang trở về cho vương quốc Windermere sau bảy tháng chinh chiến. Vì thắng lợi này có ý nghĩa quan trọng cho vương quốc nên hoàng đế đã ban lệnh tổ chức lễ diễu hành và ăn mừng trên phạm vi cả nước. Dự kiến đoàn diễu hành sẽ về tới thủ đô vào ngày mai.
Nghe nói quân đoàn kỵ sĩ sẽ phân phát vàng bạc châu báu thu được từ Nahilda cho những người xem diễu hành, thế nên cô Wellstone từ hai hôm trước đã dặn chúng tôi rằng đứa nào tới đó xem thì nhớ phải mang thật nhiều quà về.
Nhưng xin lỗi cô, chiến lợi phẩm duy nhất mà em cần quan tâm hiện tại là công chúa thứ bảy của Nahilda, Charlotte Nahilda, nữ chính của cuốn truyện này cơ.
"Tớ vẫn nhớ mà Aurelia."– Tôi đáp lại dù chẳng nhớ gì cả và đã mất vài phút để lục lọi kí ức trong cái bộ não mờ mịt của mình. Lúc này Aurelia đang nghiến răng mà chải cái đuôi tóc rối thành một nắm của tôi–"Nhưng cậu gọi tớ dậy sớm như vậy để làm gì trong khi lễ diễu hành diễn ra vào ngày mai?"
Cảm giác mỗi ngày đều có người chải tóc hộ thích thật đấy.
"Trời ạ."–Aurelia dừng lại giữa công cuộc chải tóc rồi gõ vào đầu tôi bằng cái lược gỗ trên tay cô bé mà nhíu mày đáp–"Mai là ngày-các-kỵ-sĩ-sẽ-tới-đây-đó. Và chúng ta thì chẳng có chiếc đầm nào hợp để mặc vào hôm đó cả!"
À.
Bây giờ tôi mới muộn màng nhận ra ý tứ trong lời của Aurelia.
Lễ diễu hành có gì nào?
Vàng bạc đá quý?
Hên xui mới lấy được.
Xem mặt Đại hoàng tử?
Nhìn một cái là đầu rơi ngay.
Vậy thì còn gì nữa?
Câu trả lời là: các kỵ sĩ trong quân đoàn hoàng gia.
Vì sao ấy à?
Các kỵ sĩ trong quân đoàn hoàng gia khác với những hiệp sĩ tự do hay kị sĩ của thủ đô. Họ là những người có xuất thân ít nhất từ các gia đình có cấp bậc hầu tước trở lên, lương bổng gấp năm lần so với các kỵ sĩ của đoàn thủ đô mà chúng tôi thường thấy. Sau lần chiến thắng này lương của họ chắc chắn sẽ cao hơn mấy lần, một vài người lập được công lớn có lẽ còn được phong tước vị.
Đối với những cô gái xuất thân từ tầng lớp thường dân, hay là con nhà quý tộc mới nổi hoặc có danh hiệu nam tước, thì một kỵ sĩ thuộc quân đoàn hoàng gia đối với họ cũng ngang hàng với hoàng tử vậy. Vì hầu hết họ đều đã tách ra khỏi gia đình của mình và sử dụng danh hiệu ấn phẩm riêng nên chuyện môn đăng hộ đối cũng chẳng phải thứ gì to tát.
Mà, điều quan trọng hơn là, nghe đồn rằng anh nào cũng cao to đẹp trai.
Thị trường hôn nhân khốc liệt chuẩn bị mở màn tại thủ đô, đương nhiên rồi.
"Đừng nói với tớ là cậu cũng để ý tới mấy anh kỵ sĩ nha Aurelia?"– Tôi tròn mắt nhìn vào gương mặt đang cười vui vẻ của cô bé tóc vàng đang phản chiếu trong tấm gương đặt trên bàn.
"Đương nhiên rồi, tớ rất hâm mộ các kỵ sĩ của quân đoàn hoàng gia."– Aurelia mơ màng nói–"Tớ muốn được nhìn thấy họ một lần trong đời, và nếu may mắn thì..."
Kết hôn với một người trong số họ, có thể thoát khỏi cảnh không có địa vị hay tên họ đàng hoàng như chính chúng tôi, những đứa trẻ mồ côi chẳng có gia đình.
Lúc này tôi mới chợt nhận ra rằng chúng tôi đã mười lăm tuổi.
Dù hai năm sau có biết bao biến cố xảy ra trong cuộc đời của cậu ấy, thì Aurelia của hiện tại rốt cuộc cũng chỉ là một con người bình thường, một thiếu nữ đang đến độ tuổi trăng rằm và tin vào những tình yêu đẹp.
"Được rồi, tớ có thể tưởng tượng cảnh cậu ném khăn tay cho một trong ba trăm kỵ sĩ của đoàn diễu hành, hai người nhìn nhau đắm đuối và rồi..."
"Ôi, đừng trêu tớ nữa mà Estelle!"
Đó là một tương lai tươi đẹp, nhưng có lẽ sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
Mười lăm tuổi là lúc mà ta cần học hỏi những quy tắc để trở thành một quý cô thanh lịch.
Aurelia đánh thức tôi vào lúc năm giờ rưỡi sáng, khi mà mặt trời đang ló dạng và không khí thì se se lạnh.
Thời điểm tuyệt vời để ngắm bình minh.
Nhưng mà tôi muốn ngủ hơn.
"Sao vậy Aurelia?"– Tôi lèm bèm cái giọng ngái ngủ của mình để hỏi cô bé tóc vàng đang loay hoay hết kéo rèm cửa lại đến gấp chăn mền giùm bạn. Aurelia không đáp lại ngay mà phải đến khi xong xuôi hết việc và đẩy tôi tới bàn để chải đầu thì cô bé mới lên tiếng:
"Cậu lại quên rồi hả, mai là ngày diễu hành của quân đoàn hoàng gia đó!"
"À..."–Đúng là tôi đã quên béng đi thật, cái lý do chính mà mấy tuần nay tôi phải nai lưng ra làm việc ở quảng trường thủ đô để phụ giúp các sơ của đền thờ trang trí phố phường là thứ mà Aurelia đang nói đến–lễ diễu hành của quân đoàn hoàng gia.
Cũng là sự kiện đầu tiên xảy ra trong cốt truyện của tiểu thuyết Đáy biển.
Đại hoàng tử Caelum Windermere, người đã dẫn đầu đoàn quân hoàng gia đi chinh phạt lãnh thổ của đế quốc Nahilda ở phương Bắc khi mới tròn mười sáu tuổi, đã mang chiến thắng vinh quang trở về cho vương quốc Windermere sau bảy tháng chinh chiến. Vì thắng lợi này có ý nghĩa quan trọng cho vương quốc nên hoàng đế đã ban lệnh tổ chức lễ diễu hành và ăn mừng trên phạm vi cả nước. Dự kiến đoàn diễu hành sẽ về tới thủ đô vào ngày mai.
Nghe nói quân đoàn kỵ sĩ sẽ phân phát vàng bạc châu báu thu được từ Nahilda cho những người xem diễu hành, thế nên cô Wellstone từ hai hôm trước đã dặn chúng tôi rằng đứa nào tới đó xem thì nhớ phải mang thật nhiều quà về.
Nhưng xin lỗi cô, chiến lợi phẩm duy nhất mà em cần quan tâm hiện tại là công chúa thứ bảy của Nahilda, Charlotte Nahilda, nữ chính của cuốn truyện này cơ.
"Tớ vẫn nhớ mà Aurelia."– Tôi đáp lại dù chẳng nhớ gì cả và đã mất vài phút để lục lọi kí ức trong cái bộ não mờ mịt của mình. Lúc này Aurelia đang nghiến răng mà chải cái đuôi tóc rối thành một nắm của tôi–"Nhưng cậu gọi tớ dậy sớm như vậy để làm gì trong khi lễ diễu hành diễn ra vào ngày mai?"
Cảm giác mỗi ngày đều có người chải tóc hộ thích thật đấy.
"Trời ạ."–Aurelia dừng lại giữa công cuộc chải tóc rồi gõ vào đầu tôi bằng cái lược gỗ trên tay cô bé mà nhíu mày đáp–"Mai là ngày-các-kỵ-sĩ-sẽ-tới-đây-đó. Và chúng ta thì chẳng có chiếc đầm nào hợp để mặc vào hôm đó cả!"
À.
Bây giờ tôi mới muộn màng nhận ra ý tứ trong lời của Aurelia.
Lễ diễu hành có gì nào?
Vàng bạc đá quý?
Hên xui mới lấy được.
Xem mặt Đại hoàng tử?
Nhìn một cái là đầu rơi ngay.
Vậy thì còn gì nữa?
Câu trả lời là: các kỵ sĩ trong quân đoàn hoàng gia.
Vì sao ấy à?
Các kỵ sĩ trong quân đoàn hoàng gia khác với những hiệp sĩ tự do hay kị sĩ của thủ đô. Họ là những người có xuất thân ít nhất từ các gia đình có cấp bậc hầu tước trở lên, lương bổng gấp năm lần so với các kỵ sĩ của đoàn thủ đô mà chúng tôi thường thấy. Sau lần chiến thắng này lương của họ chắc chắn sẽ cao hơn mấy lần, một vài người lập được công lớn có lẽ còn được phong tước vị.
Đối với những cô gái xuất thân từ tầng lớp thường dân, hay là con nhà quý tộc mới nổi hoặc có danh hiệu nam tước, thì một kỵ sĩ thuộc quân đoàn hoàng gia đối với họ cũng ngang hàng với hoàng tử vậy. Vì hầu hết họ đều đã tách ra khỏi gia đình của mình và sử dụng danh hiệu ấn phẩm riêng nên chuyện môn đăng hộ đối cũng chẳng phải thứ gì to tát.
Mà, điều quan trọng hơn là, nghe đồn rằng anh nào cũng cao to đẹp trai.
Thị trường hôn nhân khốc liệt chuẩn bị mở màn tại thủ đô, đương nhiên rồi.
"Đừng nói với tớ là cậu cũng để ý tới mấy anh kỵ sĩ nha Aurelia?"– Tôi tròn mắt nhìn vào gương mặt đang cười vui vẻ của cô bé tóc vàng đang phản chiếu trong tấm gương đặt trên bàn.
"Đương nhiên rồi, tớ rất hâm mộ các kỵ sĩ của quân đoàn hoàng gia."– Aurelia mơ màng nói–"Tớ muốn được nhìn thấy họ một lần trong đời, và nếu may mắn thì..."
Kết hôn với một người trong số họ, có thể thoát khỏi cảnh không có địa vị hay tên họ đàng hoàng như chính chúng tôi, những đứa trẻ mồ côi chẳng có gia đình.
Lúc này tôi mới chợt nhận ra rằng chúng tôi đã mười lăm tuổi.
Dù hai năm sau có biết bao biến cố xảy ra trong cuộc đời của cậu ấy, thì Aurelia của hiện tại rốt cuộc cũng chỉ là một con người bình thường, một thiếu nữ đang đến độ tuổi trăng rằm và tin vào những tình yêu đẹp.
"Được rồi, tớ có thể tưởng tượng cảnh cậu ném khăn tay cho một trong ba trăm kỵ sĩ của đoàn diễu hành, hai người nhìn nhau đắm đuối và rồi..."
"Ôi, đừng trêu tớ nữa mà Estelle!"
Đó là một tương lai tươi đẹp, nhưng có lẽ sẽ chẳng bao giờ xảy ra.