Chương 31
- Mẹ! Mẹ! Bố về thật à mẹ?
Lục Hàn Anh không giấu được kinh ngạc và kích động, truy hỏi mẹ mình. Mẹ Lục ngoài mặt thấy phiền, không biết nó đã hỏi bao nhiêu lần:
- Ừ! Tết đến nơi rồi chẳng về thì sao?
- Thì Tết năm ngoái bố có về đâu.
Hàn Anh không phục nhìn mẹ. Bà chẳng nói gì, chỉ thấy đuôi mắt cong cong cười cười.
***
Trong một học kì, ngoài kì nghỉ hè ra thì dịp nghỉ Tết Nguyên đán rất được học sinh mong đợi. Ai cũng biết nghỉ xong là dồn dập ôn tập thi cử đấy nhưng đều muốn được xả hơi trong mấy ngày Tết này. Tết, nhắc đến thôi trong người cũng đã rạo rực, mong chờ biết mấy. Và hầu như, tuần lễ trước khi nghỉ Tết chẳng còn ai ham thú học hành.
Đang trong giờ Công Nghệ, dưới lớp vẫn cứ rì rầm nói chuyện. Giáo viên nhanh chóng kết thúc bài giảng, xong để lớp tự học, tự quản. Xung quanh chỗ Hàn Anh, nữ sinh đã tụm lại bàn nhau nên sắm đồ gì chơi Tết, nam sinh vừa chơi game vừa kể cho nhau nghe mấy trò vui Tết vẫn hay làm. Lục Hàn Anh cũng háo hức chờ Tết.
Ngôn Tử Minh đang đọc sách chợt hỏi:
- Cậu cũng thích Tết à?
Hàn Anh dời mắt khỏi trang truyện, thừa nhận:
- Ừ, cũng thích.
Cô để ý, dạo này Ngôn Tử Minh thường không ghi bài các môn phụ như một cách giải lao tinh thần sau những giờ học chính.
- Cậu thì sao, bộ không thích Tết hả?
Tử Minh ngừng một lát, chậm mấy giây Hàn Anh mới nghe thấy câu trả lời:
- Không hứng thú lắm.
Lý Chương bàn trên bỗng dưng chen lời:
- Tết có gì vui mà hay ho!
Vẻ mặt cậu tỏ rõ chán ghét.
Có khi, người ta không thích Tết cũng là bình thường.
Tết không phải dịp người lớn tốn tiền, bộn bề lo toan, còn trẻ con hội họp với gia đình người thân đấy sao? Bị hỏi han, so sánh về thành tích học tập thì có vui vẻ gì!
Hàn Anh cho rằng hai chàng trai không thích Tết vì những lí do đời thường như thế.
***
Bố Hàn Anh về nhà là mấy ngày trước Tết. Ông mang rất nhiều đồ lạ, bánh kẹo lạ và quà cho vợ con. Sau hai năm không về gặp, ông rất ngạc nhiên vì Hàn Anh đã lớn đến thế. Còn Hàn Anh vẫn thấy rõ ràng hình hài người cha còn nguyên vẹn. Vẫn dáng người cao gầy, vẫn đôi bàn tay to lớn thô ráp, vẫn nụ cười hiền khô ấm áp, vẫn đôi mắt nheo nheo nếp nhăn khi cười... Chỉ là mái tóc đã lâm râm ngả màu. Thời gian phủ bạc lên mái đầu của cha. Cô lớn lên thì bố cô cũng già đi. Mẹ cô - người tần tảo lo toan - khi ôm lấy bố cô là người hạnh phúc nhất trên đời.
Bữa cơm hôm đó lại tươm tất hơn mọi ngày. Gia đình đầy đủ, hỏi han, chuyện trò, kể chuyện trong năm cho nhau nghe. Nghĩ tới Tết, Hàn Anh hỏi bố liền:
- Bố! Bố! Tết này bố gói bánh chưng không bố?
- Có chứ! - Bố Lục đáp ngay.
Thế nhưng mẹ Lục lại phản đối:
- Thôi! Anh gói bánh chưng làm gì? Mới về lại gói bánh chưng cho mệt người ra. Ra chợ mua mấy cái là được rồi.
- Ơ mẹ! - Hàn Anh biết mẹ sợ bố vất vả song không nhịn được, buột miệng. - Tết mà thiếu bánh chưng thì còn gì là Tết!
- Mẹ vừa bảo mẹ đi mua bánh chưng thây, con nhỏ này!
- Nhưng bánh người ta làm không ngon bằng bố gói!
Mẹ Lục tức đến bật cười.
- Bố cô!
Bố Lục rất vui vẻ. Bởi dù cô không nhắc đi nữa thì bố vẫn gói đấy thôi. Trước kia, năm nào cũng vậy, cũng nồi bánh chưng xanh quyện trong khói bếp, nóng ấm bùi bùi, ngậy thơm vị đong đầy. Ôi, quên sao chiếc bánh chưng xanh mà bố gói, quên không được thì làm sao không nhớ không thương?
***
Đêm 30 Tết, cái đêm kết thúc năm cũ, nhà nhà bấy giờ đã sum họp quây quần, cùng nhau chờ thời khắc đón Giao thừa.
Căn biệt thự nọ cũng sáng đèn, lộng lẫy nguy nga đứng trong màn đêm se lạnh. Trong nhà không lọt một ngọn gió. Không gian lại vắng lặng, im lìm. Thi thoảng có tiếng nói chuyện rời rạc.
Một bàn ăn đặc biệt sang trọng bày biện đầy đủ các món ngon. Một đôi vợ chồng ngồi ăn đúng cung cách chuẩn mực. Đối diện bà Dương Vân Mai là cậu con trai khôi ngô, tuấn tú của bà. Bà Dương xem giờ một lát, rồi mới lạnh nhạt hỏi thăm:
- Sắp sang năm mới, con có mục tiêu, dự định gì không?
Lý Chương ngước mắt lên, ngừng nhai, bộ dáng thờ ơ:
- Mẹ hỏi con à?
Bà biết Lý Chương đang tỏ thái độ với bà. Song, bà vẫn bình tĩnh duy trì cuộc trò chuyện:
- Năm sau là con tốt nghiệp rồi. Cố gắng học hành cho tốt, chọn một trường đại học chất lượng theo học.
Lý Chương nhếch mép, cười khẩy:
- Mẹ dùng quan hệ nhét bừa con vào một trường mẹ thích không phải xong rồi sao?
Bố Lý trước giờ vốn nóng tính, là người đàn ông cứng nhắc, không nhiều lời mà quyết đoán:
- Nói chuyện với người lớn cho cẩn thận! Nếu còn không nhìn lại mình, thì từ giờ trở đi cái nhà này không chu cấp bất cứ thứ gì cho con nữa.
Ông nói có vậy rồi đứng lên. Bà Dương khẽ thở dài, nói thêm:
- Con biết tính bố con rồi đấy. Ông ấy nói là làm. Tốt nhất con nên suy nghĩ cho kĩ, vì mẹ sẽ không giải quyết bất cứ rắc rối nào mà con gây ra nữa. Lớn rồi, có thể tự chịu trách nhiệm cho hành vi, thái độ của mình.
Dứt lời, bà lấy khăn lau miệng, cầm túi xách. Trước khi đi không quên nhắc nhở:
- Nhớ rõ thời gian dự tiệc. Có rất nhiều đối tác quan trọng. Đừng biểu hiện mình là người thiếu lễ độ rồi làm mất mặt gia đình chúng ta.
Ha...
Lúc nào cũng vậy! Thể diện, mặt mũi, danh tiếng, công việc...
Bàn ăn lặng ngắt, còn một mình Lý Chương. Mái tóc vàng kim rũ xuống che đi những bất mãn, trào phúng đang tràn ra như tức nước vỡ bờ.
Đúng là trò cười!...
Nhìn đống đồ ăn nhưng miệng lưỡi nhạt thếch, Lý Chương toan bỏ dở. Dì giúp việc đang định dọn bàn thì dừng lại, vì thấy cậu chủ đã đứng lên rồi lại ngồi xuống, ăn cho hết phần ăn của mình.
Vừa rồi Lý Chương chợt nhớ ra, có người từng bảo không được lãng phí lương thực.
***
Giới thượng lưu thường xuyên tổ chức những bữa tiệc lớn. Nhất là dịp Giao thừa, Tết đến xuân về, không thể bỏ qua cơ hội mở rộng giao lưu quan hệ. Lý Chương tựa như vì sao lạ, giữa đám người ấy, phát sáng trong đêm thu hút nhiều ánh mắt con nhà quyền quý. Cậu ngồi ở quầy rượu, bàn tay đẹp như chạm khắc đong đưa cốc rượu theo quy luật. Chất lỏng nâu sậm màu hổ phách sóng sánh trong lớp thủy tinh hằn in hình ảnh con ngươi sáng rực. Song, chưa một ai lọt được vào đôi mắt xinh đẹp này.
Lý Chương vô cùng buồn bực, nhàm chán. Cậu không muốn giao lưu nên tự làm mình lạc lõng giữa chốn đông người. Thế nhưng không có nghĩa người khác thôi ý định tiếp cận người đàn ông trẻ điển trai, cuốn hút ấy. Vài thanh niên trạc tuổi đã đến bắt chuyện với Lý Chương. Không gian thanh tĩnh, tiếng đàn du dương. Hai bên nói chuyện câu được câu chăng. Đám bạn xa lạ này chỉ chịu buông Lý Chương ra khi một mỹ nữ đột ngột xuất hiện, tiến gần về phía bọn họ. Đó thực sự là một cô gái xinh đẹp và nóng bỏng, độ tuổi thiếu nữ đầy sức sống, rất quyến rũ. Cô ấy làm ngơ mọi lời chào mời của những chàng trai khác, một mực dán ánh mắt trên người Lý Chương. Cô nhẹ nhàng đi thẳng tới, ngồi xuống bên cạnh chàng trai, còn chủ động bắt chuyện:
- Tôi ngồi đây liệu cậu có phiền không?
Lý Chương phát giác có người tới, song chẳng ngẩng đầu lên một lần. Cậu tùy tiện đáp:
- Tùy cô.
- Cảm ơn!
Cô gái vẫn rất lịch sự. Đang gọi đồ uống, cô ấy mượn cớ quay sang chạm mắt với li rượu của Lý Chương, ngạc nhiên cười cười:
- Cậu cũng thích Whisky à? Hình như chúng ta có chung sở thích đó. Nhưng tôi thì không uống được nhiều.
- Ừ.
Cô vẫn duy trì nụ cười, lòng thì thầm than chàng trai này rất khó tiếp cận. Cô chủ động đến thế mà cậu cứ không chịu dời điện thoại, hời hợt và thờ ơ. Vậy nên sau đó cô nàng rất nỗ lực làm quen. Nào ngờ, Lý Chương - không biết đọc được cái gì - đột ngột đứng bật dậy, thanh toán tiền rượu rồi dời đi chóng vánh. Cậu vội vàng đến mức cứ như sợ không kịp.
***
Tiếng chuông cửa vang lên, lát sau liền có chị giúp việc ra mở cửa. Chị trông thấy người tới thì mừng reo:
- A! Cậu chủ về!
Ngôn Tử Minh chỉ gật nhẹ đầu ra ý chào. Căn nhà này, bao lần cũng vậy, làm cậu không muốn đặt chân bước vào. Tử Minh vừa tới phòng khách đã thấy cả chồng quà cáp xếp đống. Cậu lạnh nhạt liếc mắt đi, vừa hay trên lầu có người bước xuống. Ông Ngôn đứng trên cầu thang đanh mặt lại giọng nghiêm khắc:
- Giờ mới biết đường về à? Mày đã không coi cái nhà này ra gì sao không cút luôn đi!
Ngôn Tử Minh như tùng trước gió, nhàn nhạt đáp:
- Bố không muốn nhìn thấy tôi cứ nói thẳng. Tôi đi.
Nói xong, Tử Minh làm động tác quay người. Ông Ngôn liền quát ngay:
- Đồ mất dạy!
- Thôi mình à! Năm mới rồi để con nó được đoàn tụ với gia đình.
Một giọng ngọt xớt chen ngang làm mày kiếm Tử Minh nhíu chặt, trán ẩn ẩn nổi gân xanh.
Người phụ nữ vừa mới xuất hiện trang điểm rất kĩ lưỡng, đoan trang. Bà đến bên chồng, làm nguôi lửa giận:
- Mình, giận nhiều hại sức khỏe! Thôi, ra ăn đi mình. - quay sang Ngôn Tử Minh. - Con nữa, đừng cãi bố. Vào ăn cơm thôi.
Ông Ngôn nhìn thằng con trai mà tưởng đang thấy một con sói giương nanh nhọn, găm chặt ánh mắt lạnh lẽo có độc vào hai vợ chồng ông. Nghĩ vậy, ông liền nổi nóng:
- Mày thái độ gì đấy hả? Mày cư xử với mẹ mày thế đấy à?
- Thôi mà mình! - Bà lại can ngăn.
Bữa cơm sau đó diễn ra trong bầu không khí ngột ngạt tương tự. Chỉ khác là, Ngôn Tử Minh luôn chuyên chú để ý điện thoại không quan tâm hai người kia nói gì. Mẹ kia của cậu liên tục gắp thức ăn bỏ bát chồng, rồi nói chuyện vui với chồng.
- Mình à, ăn món này đi. Nay em xuống bếp phụ nấu vài món ngon cho mình đấy! Nhiều đồ ăn như vậy, chỉ tiếc là thằng Duy với cái Linh không kịp về ăn Tất niên với mình.
Ông Ngôn vừa đồng cảm vừa hài lòng, gật gù:
- Bọn nó đi học thì phải tập trung học hành, nhiều khi xa nhà là phải thôi.
- Vâng, em chỉ là thấy nhớ hai đứa nó quá.
Ông Ngôn nhìn vợ âm thầm cảm thấy may mắn. Đúng,... như vậy chứ!
Phải như vậy chứ!
Ông ngẩng đầu lên, ánh mắt va phải Ngôn Tử Minh, sự bất mãn không che giấu được, nghiêm giọng cảnh cáo:
- Còn mày, liệu mà học hành. Đừng làm tao mất mặt!
Ngôn Tử Minh chẳng nhìn, môi nhếch lên mỉa mai:
- Mất mặt? Ông từng họp phụ huynh cho tôi lần nào chưa mà phải sợ mất mặt?
Tức thì, người đàn ông trước mặt cậu lại muốn nổi trận lôi đình nhưng vợ ông kịp thời ngăn cản. Bà dỗ dành:
- Mình! Đang bữa cơm mà! Con nó lỡ lời thôi. Tử Minh, con xin lỗi bố đi, đừng xem điện thoại nữa!
Vụt!
Không những không xin lỗi, Tử Minh dứt khoát đứng dậy, lạnh nhạt còn hơn vừa nãy, vất lại mấy chữ:
- Thích làm gì thì làm.
Rồi, động tác gọn gàng, cậu biến mất như một làn khói. Chàng trai bước nhanh ra mảnh sân trước, lên motor, đội vội mũ bảo hiểm, gấp gáp. Màn hình điện thoại chưa kịp tắt, vẫn đang hiển thị đoạn tin nhắn.
Lục Hàn Anh có gửi một tấm hình - một bữa cơm Tất niên truyền thống - bên dưới kèm dòng chữ: "Ăn không? Tôi mời."
Lý Chương hồi âm đầu tiên, hỏi ngay:
- Mời thật không đấy?
Lục Hàn Anh kinh ngạc:
- Ơ, mấy cậu không đón Giao thừa với gia đình à?
- Bố mẹ tôi bận rồi!
Ngôn Tử Minh phát giác ra cái gì, các phím tranh nhau đánh chữ:
- Đang một mình.
rồi lại hồi hộp nhìn dòng chữ đang soạn tin phía Hàn Anh.
Ting!
- Kịp thì đến nhà tôi đi. Nhưng phải đến trước 12 giờ đấy. Bố mẹ tôi không cho mấy cậu xông nhà đầu năm đâu!
Lập tức, hai tin nhắn của Tử Minh với Lý Chương đồng thời nhảy lên.
- Sẽ kịp.
- Tôi đi rồi! Cấm cậu đóng cổng!
***
Hàn Anh ở nhà chớp chớp mắt nhìn điện thoại, cảm thán:
- Tác phong nhanh nhẹn đấy!
Mẹ Lục chuẩn bị lấy bát đũa, đi ngang qua tiện hỏi thăm:
- Bạn con có đến không?
- Có mẹ! Bọn họ bảo đang tới.
Mẹ Lục hơi lo lắng:
- Kể ra cũng tối rồi, bọn nó đi ;ại vội vàng, xe cộ thì đông.
Bố Lục ngồi tận phòng khách - ông chờ xem Táo quân cả tối - cũng tò mò tham gia:
- Bạn con hả Hàn Anh?
- Vâng bố. Hai tên này tử tế lắm. Mỗi tội bố mẹ bận rộn, ở nhà có mỗi mình.
- Bố tưởng con gái bố có người yêu nên mới bảo thằng con rể vào uống rượu chung cho vui.
Hàn Anh liền quay sang nói với mẹ:
- Con cất rượu bia của bố đi mẹ nhé?
- Ừ! Mau cất đi. Để ổng uống nhiều hại gan hại thận, báu bở gì!
Bố Lục phải quay qua ngay xem mấy lon bia với chai rượu của mình. Ông nhăn mày:
- Ơ hay cái con bé này! Để yên đấy cho bố!
Đợi tầm 20 phút sau, Hàn Anh nghe thấy chuông kêu liền đứng dậy.
Cạch!
Ngôn Tử Minh với Lý Chương đã đứng sẵn ở cửa, đang bình ổn hơi thở. Lục Hàn Anh tròn mắt, cô nghiêng đầu nhìn ra sân, kinh ngạc ồ lên:
- Quào! Mấy cậu đến giờ chưa bị công an tóm thì cũng tài đấy! Thôi, vào đi!
Ngoài sân, hai chiếc motor dựng song song dưới tàng cây như hai con ngựa chiến đứng yên phì phò thở ra khói trong cái tiết trời se lạnh của gió mùa Đông Bắc. Cổng đã đóng cẩn thận. Lúc ăn, hỏi ra mới biết bọn họ từ thành phố kế bên về đây.
Lý Chương hãy còn ngây người, nhìn đăm đăm khung cảnh gia đình nhỏ ấm cúng. Ngôn Tử Minh sớm lấy lại tinh thần, vỗ vai bạn một cái, giọng trầm ẩn ẩn sự kìm nén:
- Vào thôi!
Bọn họ, mỗi người một dáng vẻ nhưng chung một tâm tư, và chung một ngọn lửa sáng rực nhóm lên nơi đáy mắt. Là sự hồi hộp đón chờ của trái tim phập phồng trong lồng ngực sắp sửa bước vào một thế giới khác.
Mẹ Lục niềm nở đón Tử Minh, Lý Chương. Bố Lục có thêm bạn rượu. Hàn Anh thì không cần rửa bát một mình. Lục Hàn Anh thích chí nhìn hai cậu chàng sáng mắt xem bàn ăn, cô bồi thêm câu:
- Bánh chưng, giò xào bố tôi gói đó!
Lý Chương thắc mắc liền:
- Nhà ở thành phố mà cũng nấu được bánh chưng à?
- Bố tôi mà lại!
Thấy cũng đông đủ, cô gọi vọng ra phòng khách:
- Bố ơi, ăn Tất niên thôi!
Gia đình sum họp, Tết mới đong đầy.
Đoàn viên rồi!
***
Câu chuyện nhỏ:
Ngôn Tử Minh hiếm khi đăng tải trạng thái trên trang cá nhân, tự dưng đăng ảnh. Mà không chỉ Tử Minh, Lý Chương cũng có bài viết y hệt. Diễn đàn lẫn khu bình luận bùng nổ.
Ảnh chụp bốn người đang đứng trên sân thượng xem pháo hoa. Chỉ chụp bóng lưng nhưng vẫn nhìn được ra một cặp vợ chồng và hai thanh niên trẻ. Người khác không biết đây là ở đâu còn có thể đoán mò. Còn Kiều Mẫn Nhi hay Lê Ngọc Trà sớm ra đã tag Lục Hàn Anh ấm ức:
- Quá đáng, cậu mời bọn họ mà không rủ tớ!
- Ba người ăn mảnh một mình. Không chịu đâu!
Hàn Anh còn mơ ngủ trên giường:
Vậy thì, họ là ai, quan hệ thế nào? Hẹn gặp mọi người ở chương sau.
Lục Hàn Anh không giấu được kinh ngạc và kích động, truy hỏi mẹ mình. Mẹ Lục ngoài mặt thấy phiền, không biết nó đã hỏi bao nhiêu lần:
- Ừ! Tết đến nơi rồi chẳng về thì sao?
- Thì Tết năm ngoái bố có về đâu.
Hàn Anh không phục nhìn mẹ. Bà chẳng nói gì, chỉ thấy đuôi mắt cong cong cười cười.
***
Trong một học kì, ngoài kì nghỉ hè ra thì dịp nghỉ Tết Nguyên đán rất được học sinh mong đợi. Ai cũng biết nghỉ xong là dồn dập ôn tập thi cử đấy nhưng đều muốn được xả hơi trong mấy ngày Tết này. Tết, nhắc đến thôi trong người cũng đã rạo rực, mong chờ biết mấy. Và hầu như, tuần lễ trước khi nghỉ Tết chẳng còn ai ham thú học hành.
Đang trong giờ Công Nghệ, dưới lớp vẫn cứ rì rầm nói chuyện. Giáo viên nhanh chóng kết thúc bài giảng, xong để lớp tự học, tự quản. Xung quanh chỗ Hàn Anh, nữ sinh đã tụm lại bàn nhau nên sắm đồ gì chơi Tết, nam sinh vừa chơi game vừa kể cho nhau nghe mấy trò vui Tết vẫn hay làm. Lục Hàn Anh cũng háo hức chờ Tết.
Ngôn Tử Minh đang đọc sách chợt hỏi:
- Cậu cũng thích Tết à?
Hàn Anh dời mắt khỏi trang truyện, thừa nhận:
- Ừ, cũng thích.
Cô để ý, dạo này Ngôn Tử Minh thường không ghi bài các môn phụ như một cách giải lao tinh thần sau những giờ học chính.
- Cậu thì sao, bộ không thích Tết hả?
Tử Minh ngừng một lát, chậm mấy giây Hàn Anh mới nghe thấy câu trả lời:
- Không hứng thú lắm.
Lý Chương bàn trên bỗng dưng chen lời:
- Tết có gì vui mà hay ho!
Vẻ mặt cậu tỏ rõ chán ghét.
Có khi, người ta không thích Tết cũng là bình thường.
Tết không phải dịp người lớn tốn tiền, bộn bề lo toan, còn trẻ con hội họp với gia đình người thân đấy sao? Bị hỏi han, so sánh về thành tích học tập thì có vui vẻ gì!
Hàn Anh cho rằng hai chàng trai không thích Tết vì những lí do đời thường như thế.
***
Bố Hàn Anh về nhà là mấy ngày trước Tết. Ông mang rất nhiều đồ lạ, bánh kẹo lạ và quà cho vợ con. Sau hai năm không về gặp, ông rất ngạc nhiên vì Hàn Anh đã lớn đến thế. Còn Hàn Anh vẫn thấy rõ ràng hình hài người cha còn nguyên vẹn. Vẫn dáng người cao gầy, vẫn đôi bàn tay to lớn thô ráp, vẫn nụ cười hiền khô ấm áp, vẫn đôi mắt nheo nheo nếp nhăn khi cười... Chỉ là mái tóc đã lâm râm ngả màu. Thời gian phủ bạc lên mái đầu của cha. Cô lớn lên thì bố cô cũng già đi. Mẹ cô - người tần tảo lo toan - khi ôm lấy bố cô là người hạnh phúc nhất trên đời.
Bữa cơm hôm đó lại tươm tất hơn mọi ngày. Gia đình đầy đủ, hỏi han, chuyện trò, kể chuyện trong năm cho nhau nghe. Nghĩ tới Tết, Hàn Anh hỏi bố liền:
- Bố! Bố! Tết này bố gói bánh chưng không bố?
- Có chứ! - Bố Lục đáp ngay.
Thế nhưng mẹ Lục lại phản đối:
- Thôi! Anh gói bánh chưng làm gì? Mới về lại gói bánh chưng cho mệt người ra. Ra chợ mua mấy cái là được rồi.
- Ơ mẹ! - Hàn Anh biết mẹ sợ bố vất vả song không nhịn được, buột miệng. - Tết mà thiếu bánh chưng thì còn gì là Tết!
- Mẹ vừa bảo mẹ đi mua bánh chưng thây, con nhỏ này!
- Nhưng bánh người ta làm không ngon bằng bố gói!
Mẹ Lục tức đến bật cười.
- Bố cô!
Bố Lục rất vui vẻ. Bởi dù cô không nhắc đi nữa thì bố vẫn gói đấy thôi. Trước kia, năm nào cũng vậy, cũng nồi bánh chưng xanh quyện trong khói bếp, nóng ấm bùi bùi, ngậy thơm vị đong đầy. Ôi, quên sao chiếc bánh chưng xanh mà bố gói, quên không được thì làm sao không nhớ không thương?
***
Đêm 30 Tết, cái đêm kết thúc năm cũ, nhà nhà bấy giờ đã sum họp quây quần, cùng nhau chờ thời khắc đón Giao thừa.
Căn biệt thự nọ cũng sáng đèn, lộng lẫy nguy nga đứng trong màn đêm se lạnh. Trong nhà không lọt một ngọn gió. Không gian lại vắng lặng, im lìm. Thi thoảng có tiếng nói chuyện rời rạc.
Một bàn ăn đặc biệt sang trọng bày biện đầy đủ các món ngon. Một đôi vợ chồng ngồi ăn đúng cung cách chuẩn mực. Đối diện bà Dương Vân Mai là cậu con trai khôi ngô, tuấn tú của bà. Bà Dương xem giờ một lát, rồi mới lạnh nhạt hỏi thăm:
- Sắp sang năm mới, con có mục tiêu, dự định gì không?
Lý Chương ngước mắt lên, ngừng nhai, bộ dáng thờ ơ:
- Mẹ hỏi con à?
Bà biết Lý Chương đang tỏ thái độ với bà. Song, bà vẫn bình tĩnh duy trì cuộc trò chuyện:
- Năm sau là con tốt nghiệp rồi. Cố gắng học hành cho tốt, chọn một trường đại học chất lượng theo học.
Lý Chương nhếch mép, cười khẩy:
- Mẹ dùng quan hệ nhét bừa con vào một trường mẹ thích không phải xong rồi sao?
Bố Lý trước giờ vốn nóng tính, là người đàn ông cứng nhắc, không nhiều lời mà quyết đoán:
- Nói chuyện với người lớn cho cẩn thận! Nếu còn không nhìn lại mình, thì từ giờ trở đi cái nhà này không chu cấp bất cứ thứ gì cho con nữa.
Ông nói có vậy rồi đứng lên. Bà Dương khẽ thở dài, nói thêm:
- Con biết tính bố con rồi đấy. Ông ấy nói là làm. Tốt nhất con nên suy nghĩ cho kĩ, vì mẹ sẽ không giải quyết bất cứ rắc rối nào mà con gây ra nữa. Lớn rồi, có thể tự chịu trách nhiệm cho hành vi, thái độ của mình.
Dứt lời, bà lấy khăn lau miệng, cầm túi xách. Trước khi đi không quên nhắc nhở:
- Nhớ rõ thời gian dự tiệc. Có rất nhiều đối tác quan trọng. Đừng biểu hiện mình là người thiếu lễ độ rồi làm mất mặt gia đình chúng ta.
Ha...
Lúc nào cũng vậy! Thể diện, mặt mũi, danh tiếng, công việc...
Bàn ăn lặng ngắt, còn một mình Lý Chương. Mái tóc vàng kim rũ xuống che đi những bất mãn, trào phúng đang tràn ra như tức nước vỡ bờ.
Đúng là trò cười!...
Nhìn đống đồ ăn nhưng miệng lưỡi nhạt thếch, Lý Chương toan bỏ dở. Dì giúp việc đang định dọn bàn thì dừng lại, vì thấy cậu chủ đã đứng lên rồi lại ngồi xuống, ăn cho hết phần ăn của mình.
Vừa rồi Lý Chương chợt nhớ ra, có người từng bảo không được lãng phí lương thực.
***
Giới thượng lưu thường xuyên tổ chức những bữa tiệc lớn. Nhất là dịp Giao thừa, Tết đến xuân về, không thể bỏ qua cơ hội mở rộng giao lưu quan hệ. Lý Chương tựa như vì sao lạ, giữa đám người ấy, phát sáng trong đêm thu hút nhiều ánh mắt con nhà quyền quý. Cậu ngồi ở quầy rượu, bàn tay đẹp như chạm khắc đong đưa cốc rượu theo quy luật. Chất lỏng nâu sậm màu hổ phách sóng sánh trong lớp thủy tinh hằn in hình ảnh con ngươi sáng rực. Song, chưa một ai lọt được vào đôi mắt xinh đẹp này.
Lý Chương vô cùng buồn bực, nhàm chán. Cậu không muốn giao lưu nên tự làm mình lạc lõng giữa chốn đông người. Thế nhưng không có nghĩa người khác thôi ý định tiếp cận người đàn ông trẻ điển trai, cuốn hút ấy. Vài thanh niên trạc tuổi đã đến bắt chuyện với Lý Chương. Không gian thanh tĩnh, tiếng đàn du dương. Hai bên nói chuyện câu được câu chăng. Đám bạn xa lạ này chỉ chịu buông Lý Chương ra khi một mỹ nữ đột ngột xuất hiện, tiến gần về phía bọn họ. Đó thực sự là một cô gái xinh đẹp và nóng bỏng, độ tuổi thiếu nữ đầy sức sống, rất quyến rũ. Cô ấy làm ngơ mọi lời chào mời của những chàng trai khác, một mực dán ánh mắt trên người Lý Chương. Cô nhẹ nhàng đi thẳng tới, ngồi xuống bên cạnh chàng trai, còn chủ động bắt chuyện:
- Tôi ngồi đây liệu cậu có phiền không?
Lý Chương phát giác có người tới, song chẳng ngẩng đầu lên một lần. Cậu tùy tiện đáp:
- Tùy cô.
- Cảm ơn!
Cô gái vẫn rất lịch sự. Đang gọi đồ uống, cô ấy mượn cớ quay sang chạm mắt với li rượu của Lý Chương, ngạc nhiên cười cười:
- Cậu cũng thích Whisky à? Hình như chúng ta có chung sở thích đó. Nhưng tôi thì không uống được nhiều.
- Ừ.
Cô vẫn duy trì nụ cười, lòng thì thầm than chàng trai này rất khó tiếp cận. Cô chủ động đến thế mà cậu cứ không chịu dời điện thoại, hời hợt và thờ ơ. Vậy nên sau đó cô nàng rất nỗ lực làm quen. Nào ngờ, Lý Chương - không biết đọc được cái gì - đột ngột đứng bật dậy, thanh toán tiền rượu rồi dời đi chóng vánh. Cậu vội vàng đến mức cứ như sợ không kịp.
***
Tiếng chuông cửa vang lên, lát sau liền có chị giúp việc ra mở cửa. Chị trông thấy người tới thì mừng reo:
- A! Cậu chủ về!
Ngôn Tử Minh chỉ gật nhẹ đầu ra ý chào. Căn nhà này, bao lần cũng vậy, làm cậu không muốn đặt chân bước vào. Tử Minh vừa tới phòng khách đã thấy cả chồng quà cáp xếp đống. Cậu lạnh nhạt liếc mắt đi, vừa hay trên lầu có người bước xuống. Ông Ngôn đứng trên cầu thang đanh mặt lại giọng nghiêm khắc:
- Giờ mới biết đường về à? Mày đã không coi cái nhà này ra gì sao không cút luôn đi!
Ngôn Tử Minh như tùng trước gió, nhàn nhạt đáp:
- Bố không muốn nhìn thấy tôi cứ nói thẳng. Tôi đi.
Nói xong, Tử Minh làm động tác quay người. Ông Ngôn liền quát ngay:
- Đồ mất dạy!
- Thôi mình à! Năm mới rồi để con nó được đoàn tụ với gia đình.
Một giọng ngọt xớt chen ngang làm mày kiếm Tử Minh nhíu chặt, trán ẩn ẩn nổi gân xanh.
Người phụ nữ vừa mới xuất hiện trang điểm rất kĩ lưỡng, đoan trang. Bà đến bên chồng, làm nguôi lửa giận:
- Mình, giận nhiều hại sức khỏe! Thôi, ra ăn đi mình. - quay sang Ngôn Tử Minh. - Con nữa, đừng cãi bố. Vào ăn cơm thôi.
Ông Ngôn nhìn thằng con trai mà tưởng đang thấy một con sói giương nanh nhọn, găm chặt ánh mắt lạnh lẽo có độc vào hai vợ chồng ông. Nghĩ vậy, ông liền nổi nóng:
- Mày thái độ gì đấy hả? Mày cư xử với mẹ mày thế đấy à?
- Thôi mà mình! - Bà lại can ngăn.
Bữa cơm sau đó diễn ra trong bầu không khí ngột ngạt tương tự. Chỉ khác là, Ngôn Tử Minh luôn chuyên chú để ý điện thoại không quan tâm hai người kia nói gì. Mẹ kia của cậu liên tục gắp thức ăn bỏ bát chồng, rồi nói chuyện vui với chồng.
- Mình à, ăn món này đi. Nay em xuống bếp phụ nấu vài món ngon cho mình đấy! Nhiều đồ ăn như vậy, chỉ tiếc là thằng Duy với cái Linh không kịp về ăn Tất niên với mình.
Ông Ngôn vừa đồng cảm vừa hài lòng, gật gù:
- Bọn nó đi học thì phải tập trung học hành, nhiều khi xa nhà là phải thôi.
- Vâng, em chỉ là thấy nhớ hai đứa nó quá.
Ông Ngôn nhìn vợ âm thầm cảm thấy may mắn. Đúng,... như vậy chứ!
Phải như vậy chứ!
Ông ngẩng đầu lên, ánh mắt va phải Ngôn Tử Minh, sự bất mãn không che giấu được, nghiêm giọng cảnh cáo:
- Còn mày, liệu mà học hành. Đừng làm tao mất mặt!
Ngôn Tử Minh chẳng nhìn, môi nhếch lên mỉa mai:
- Mất mặt? Ông từng họp phụ huynh cho tôi lần nào chưa mà phải sợ mất mặt?
Tức thì, người đàn ông trước mặt cậu lại muốn nổi trận lôi đình nhưng vợ ông kịp thời ngăn cản. Bà dỗ dành:
- Mình! Đang bữa cơm mà! Con nó lỡ lời thôi. Tử Minh, con xin lỗi bố đi, đừng xem điện thoại nữa!
Vụt!
Không những không xin lỗi, Tử Minh dứt khoát đứng dậy, lạnh nhạt còn hơn vừa nãy, vất lại mấy chữ:
- Thích làm gì thì làm.
Rồi, động tác gọn gàng, cậu biến mất như một làn khói. Chàng trai bước nhanh ra mảnh sân trước, lên motor, đội vội mũ bảo hiểm, gấp gáp. Màn hình điện thoại chưa kịp tắt, vẫn đang hiển thị đoạn tin nhắn.
Lục Hàn Anh có gửi một tấm hình - một bữa cơm Tất niên truyền thống - bên dưới kèm dòng chữ: "Ăn không? Tôi mời."
Lý Chương hồi âm đầu tiên, hỏi ngay:
- Mời thật không đấy?
Lục Hàn Anh kinh ngạc:
- Ơ, mấy cậu không đón Giao thừa với gia đình à?
- Bố mẹ tôi bận rồi!
Ngôn Tử Minh phát giác ra cái gì, các phím tranh nhau đánh chữ:
- Đang một mình.
rồi lại hồi hộp nhìn dòng chữ đang soạn tin phía Hàn Anh.
Ting!
- Kịp thì đến nhà tôi đi. Nhưng phải đến trước 12 giờ đấy. Bố mẹ tôi không cho mấy cậu xông nhà đầu năm đâu!
Lập tức, hai tin nhắn của Tử Minh với Lý Chương đồng thời nhảy lên.
- Sẽ kịp.
- Tôi đi rồi! Cấm cậu đóng cổng!
***
Hàn Anh ở nhà chớp chớp mắt nhìn điện thoại, cảm thán:
- Tác phong nhanh nhẹn đấy!
Mẹ Lục chuẩn bị lấy bát đũa, đi ngang qua tiện hỏi thăm:
- Bạn con có đến không?
- Có mẹ! Bọn họ bảo đang tới.
Mẹ Lục hơi lo lắng:
- Kể ra cũng tối rồi, bọn nó đi ;ại vội vàng, xe cộ thì đông.
Bố Lục ngồi tận phòng khách - ông chờ xem Táo quân cả tối - cũng tò mò tham gia:
- Bạn con hả Hàn Anh?
- Vâng bố. Hai tên này tử tế lắm. Mỗi tội bố mẹ bận rộn, ở nhà có mỗi mình.
- Bố tưởng con gái bố có người yêu nên mới bảo thằng con rể vào uống rượu chung cho vui.
Hàn Anh liền quay sang nói với mẹ:
- Con cất rượu bia của bố đi mẹ nhé?
- Ừ! Mau cất đi. Để ổng uống nhiều hại gan hại thận, báu bở gì!
Bố Lục phải quay qua ngay xem mấy lon bia với chai rượu của mình. Ông nhăn mày:
- Ơ hay cái con bé này! Để yên đấy cho bố!
Đợi tầm 20 phút sau, Hàn Anh nghe thấy chuông kêu liền đứng dậy.
Cạch!
Ngôn Tử Minh với Lý Chương đã đứng sẵn ở cửa, đang bình ổn hơi thở. Lục Hàn Anh tròn mắt, cô nghiêng đầu nhìn ra sân, kinh ngạc ồ lên:
- Quào! Mấy cậu đến giờ chưa bị công an tóm thì cũng tài đấy! Thôi, vào đi!
Ngoài sân, hai chiếc motor dựng song song dưới tàng cây như hai con ngựa chiến đứng yên phì phò thở ra khói trong cái tiết trời se lạnh của gió mùa Đông Bắc. Cổng đã đóng cẩn thận. Lúc ăn, hỏi ra mới biết bọn họ từ thành phố kế bên về đây.
Lý Chương hãy còn ngây người, nhìn đăm đăm khung cảnh gia đình nhỏ ấm cúng. Ngôn Tử Minh sớm lấy lại tinh thần, vỗ vai bạn một cái, giọng trầm ẩn ẩn sự kìm nén:
- Vào thôi!
Bọn họ, mỗi người một dáng vẻ nhưng chung một tâm tư, và chung một ngọn lửa sáng rực nhóm lên nơi đáy mắt. Là sự hồi hộp đón chờ của trái tim phập phồng trong lồng ngực sắp sửa bước vào một thế giới khác.
Mẹ Lục niềm nở đón Tử Minh, Lý Chương. Bố Lục có thêm bạn rượu. Hàn Anh thì không cần rửa bát một mình. Lục Hàn Anh thích chí nhìn hai cậu chàng sáng mắt xem bàn ăn, cô bồi thêm câu:
- Bánh chưng, giò xào bố tôi gói đó!
Lý Chương thắc mắc liền:
- Nhà ở thành phố mà cũng nấu được bánh chưng à?
- Bố tôi mà lại!
Thấy cũng đông đủ, cô gọi vọng ra phòng khách:
- Bố ơi, ăn Tất niên thôi!
Gia đình sum họp, Tết mới đong đầy.
Đoàn viên rồi!
***
Câu chuyện nhỏ:
Ngôn Tử Minh hiếm khi đăng tải trạng thái trên trang cá nhân, tự dưng đăng ảnh. Mà không chỉ Tử Minh, Lý Chương cũng có bài viết y hệt. Diễn đàn lẫn khu bình luận bùng nổ.
Ảnh chụp bốn người đang đứng trên sân thượng xem pháo hoa. Chỉ chụp bóng lưng nhưng vẫn nhìn được ra một cặp vợ chồng và hai thanh niên trẻ. Người khác không biết đây là ở đâu còn có thể đoán mò. Còn Kiều Mẫn Nhi hay Lê Ngọc Trà sớm ra đã tag Lục Hàn Anh ấm ức:
- Quá đáng, cậu mời bọn họ mà không rủ tớ!
- Ba người ăn mảnh một mình. Không chịu đâu!
Hàn Anh còn mơ ngủ trên giường:
Vậy thì, họ là ai, quan hệ thế nào? Hẹn gặp mọi người ở chương sau.