Chương : 10
Dương Thảo đi vòng ra phía sau nhà, bấy giờ mời đặt tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm. Ngồi trong phòng trà với bà Hoàng, cùng sự im lặng đến ngột ngạt, khiến cô dẫu bề ngoài rất điềm tĩnh nhưng kỳ thật lại vô cùng căng thẳng. Thật là người phụ nữ đáng gờm, chỉ nhìn mặt thôi cũng đủ khiến người ta sợ rúm!
Bà Hoàng và Dương Thảo không thù không oán, nhưng nếu cô không thuận theo những việc làm của bà thì đồng nghĩa sẽ là "chống đối". Tồn tại trong thế giới này, không ai có thể cho phép mình được quyền đứng ngoài cuộc! Và một khi đã chống đối thì sẽ khó khăn với cô bởi phải đối phó trước những âm mưu từ bà.
Cổng sau chợt mở, Dương Thảo bắt gặp Xuân đi vội vào. Nhác thấy cô chủ, nhỏ vui mừng chạy lại hỏi han.
- Cẩm Tú thế nào rồi? - Nhớ ra điều quan trọng, Dương Thảo hỏi nhanh.
- Cô yên tâm, cũng xong rồi ạ. Tiệm giày bị đập phá gần hết nhưng không ai bị thương, chỉ có cha chị Tú ngã trặc chân. Không những cậu Phong mà cậu Đình cũng có ở đó. Vì lúc đến xưởng vải, em gặp cậu Đình trước.
Quả là người tính không bằng... tác giả tính! Dù cố tình thay đổi thế nào thì Cao Đình vẫn đến trước Cao Phong. Mai Cẩm Tú à, may mắn vì cô là nữ chính nhé, cùng lúc cả nam chính lẫn nam phụ đều đến giúp! Tiếp theo Dương Thảo lại nghe:
- Nhưng em thấy tội cậu Phong quá cô ạ. Chị Tú biết bà Cao sai người đến đập phá tiệm giày nên có hơi trách cậu Phong, còn không cho cậu giúp đỡ nữa.
- Thật không?
Thấy Xuân gật đầu liên tục, Dương Thảo lặng im còn vẻ mặt tỏ rõ sự khó chịu. Thật là, Mai Cẩm Tú nghĩ gì mà lại trách Cao Phong? Người ra lệnh cho nhóm vệ sĩ đó là bà Hoàng, nào đâu liên quan đến anh! Nhắc đến cô mới nhớ, vài nữ chính trong tiểu thuyết có "sở thích" trách cứ nam phụ mà không chịu suy xét kỹ càng. Lý nào Cẩm Tú cũng vậy, đã "bánh bèo" rồi thì chí ít cũng nên biết suy nghĩ chứ!
Dương Thảo tức tốc mở cổng và chạy đi mặc cho Xuân gọi theo. Và vì rời khỏi nhà họ Cao bằng cổng sau nên cô đã không gặp Cao Phong từ cổng trước bước vào. Hiển nhiên nơi đầu tiên phải đến chính là phòng trà, anh liền mở tung cửa phòng.
Cao Phong nhìn khắp căn phòng yên lặng, chẳng có ai ngoài bà Hoàng đang ăn bánh. Lấy lại nhịp thở đều đặn, anh tiến đến chỗ mẹ và cất giọng vừa đủ:
- Cô ấy đâu rồi ạ?
Rút chiếc nĩa bạc ra khỏi miệng, vị bánh tan vào lưỡi, bà Hoàng hỏi ngược lại:
- Con đang hỏi ai?
- Dạ, tất nhiên là Dương Thảo rồi ạ.
Bà Hoàng lấy khăn lau miệng sau đó ngước mặt nhìn con trai, mỉm cười:
- À, cô chủ Dương vừa về rồi.
- Mẹ đã làm gì cô ấy?
- Mẹ nào dám làm gì vợ chưa cưới của con trai mình.
Mỗi lần mẹ cất giọng dịu dàng đó là anh hiểu bà đang ngầm cảnh cáo mình.
- Mẹ gây khó dễ Cẩm Tú làm gì, giữa chúng con chẳng có gì cả.
Bà Hoàng cười nhạt, sao cách nói này giống hệt Cao Lim ngày xưa nhỉ? Thật đúng là cha nào con nấy! Cao Lim cũng từng bảo bà rằng, giữa ông với Lệ Trầm "không có gì hết", sau cùng thì ông đã vì người phụ nữ đó mà muốn bỏ rơi bà, lại còn sinh ra đứa nghiệp chủng Cao Đình. Thế ra khi đàn ông nói bốn cái từ ấy không phải là không có chuyện xảy ra mà là... mọi chuyện đã xảy ra hết cả rồi!
- Nếu con muốn mẹ ngừng hiểu lầm thì từ giờ đừng gặp mặt Mai Cẩm Tú nữa.
Cao Phong không muốn tranh cãi với mẹ bởi hiểu bà luôn làm mọi chuyện theo cách của mình, nếu anh tỏ ra chống đối thì chỉ khiến Mai Cẩm Tú gặp bất lợi. Về phần Dương Thảo, dù gì cô cũng đã về nhà rồi nên anh nghĩ mình nên im lặng rời khỏi đây. Nhưng trước khi đi, Cao Phong bất giác nói một câu:
- Xin mẹ đừng đụng đến người phụ nữ của con.
- Là ai? Dương Thảo hay là... Mai Cẩm Tú?
Thật kỳ lạ! Ngay cả bản thân cũng không có được câu trả lời chính xác mặc dù chính Cao Phong đã "dám" đưa ra yêu cầu đó trước mặt mẹ mình. Vậy nên anh đã rời khỏi phòng với câu hỏi còn bị bỏ ngỏ.
Anh bước lững thững ra ngoài, tình cờ lại thấy Xuân đứng thấp thỏm ở cổng...
***
Đỡ cha nằm xuống giường, Cẩm Tú đắp chăn cho ông rồi cùng Cao Đình rời phòng. Cả hai bước lên trên tiệm, những cái kệ gỗ đã được dựng lên ngay ngắn, mấy đôi giày và đồ vật bị vỡ cũng đã thu dọn gọn ghẽ.
- Cũng đã trễ rồi, cậu nên trở về đi ạ.
Quan sát vẻ thẫn thờ của Cẩm Tú, Cao Đình chẳng đành lòng ra về thế nhưng anh không thể qua đêm ở đây kẻo người xung quanh bàn tán lại không hay.
- Ừm, em nghỉ ngơi đi rồi ngày mai anh sẽ lại đến.
Cao Đình nhẹ nhàng ôm lấy Cẩm Tú dặn dò sau đó thì quay bước. Khi bóng anh đã khuất sau cửa tiệm, Cẩm Tú liền ngồi phịch xuống ghế, đưa đôi mắt buồn bã vẫn còn đỏ hoe nhìn tiệm giày bị đập phá. Lau vội nước mắt chực rơi, Cẩm Tú nghĩ nên dọn dẹp thêm chút nữa trước khi đóng cửa.
Chỉ vừa đứng dậy, Cẩm Tú đã nghe có tiếng bước chân đi vào tiệm, lúc quay qua thì không khỏi bất ngờ khi thấy Dương Thảo. Ngạc nhiên, cô mới hỏi:
- Cô Thảo đến đây có việc gì ạ?
Chưa trả lời ngay mà Dương Thảo đưa mắt quan sát ngôi nhà nhỏ lộn xộn sau một cuộc đập phá không thương tiếc. Nhóm vệ sĩ đó ra tay cũng nặng thật! Dương Thảo nhìn trở lại Cẩm Tú đang thất thần, lên tiếng:
- Tôi vừa hay tin nên đến đây, hai cha con cô không sao chứ?
- Ngoài đồ đạc bị đập phá ra thì không sao ạ, cha em bị trặc chân nhẹ thôi.
Xem như chẳng đến nỗi gì, gật đầu an tâm rồi Dương Thảo hỏi tiếp:
- Nghe con bé người ở kể lại, cô đã tỏ thái độ trách cứ Cao Phong?
Cứ ngỡ Dương Thảo đến đây cốt để hỏi thăm, hoá ra lại là vì Cao Phong.
- Không hẳn em trách cậu Phong mà chỉ muốn cậu đừng đến đây nữa. Tiệm giày của cha em ra nông nỗi này chung quy cũng vì bà Cao hiểu lầm cả hai.
Dương Thảo chẳng biết nói gì trước câu đáp lời ấy, thiết nghĩ trên đời này có biết bao nhiêu người gặp phải chuyện không may nhưng bất hạnh ở chỗ, những lúc đó họ chỉ có một thân một mình phải chống chọi mà vượt qua. Trong khi Cẩm Tú thì khác, cùng lúc có hai chàng trai chở che giúp đỡ lại còn đâm ra trách cứ người ta.
- Mọi chuyện đều là do bà Cao, không liên quan đến Cao Phong. Tuy nguyên nhân cho hành động này là vì anh ấy nhưng rõ ràng, anh ấy chẳng hề có lỗi! Với một người ở tình thế bị động thì làm sao trách họ được? Vả lại cô cũng biết, Cao Phong lo lắng cho cô nhiều ra sao.
- Em không cần cậu Phong phải làm đến mức ấy.
Chăm chú nhìn vẻ mặt vô cảm của cô gái đó, bất giác Dương Thảo tự hỏi có phải các nữ chính đều lạnh lùng như vậy? Ai nấy đều được miêu tả là tốt bụng lương thiện, thế nhưng đối với người thật sự quan tâm họ thì vẻ như họ chẳng mảy may để ý. Nếu đó không phải là nam chính thì các chàng trai khác đều không có ý nghĩa!
- Tôi không ép cô phải chấp nhận Cao Phong vì tôi biết người cô thích là Cao Đình. Nhưng chí ít, cô cũng đừng hồ đồ trách cứ người con trai thích mình. Đơn phương đã là khổ sở rồi, sự lạnh lùng của cô càng khiến anh ấy thêm đau đớn.
Dương Thảo ngừng lại, bỗng chốc nghĩ đến bản thân mình. Chẳng phải cô cũng đã làm rất nhiều chuyện để có được tình cảm của Cao Phong ư, nhưng anh vẫn thờ ơ với cô đấy thôi! Nhiều lúc còn buông những lời lạnh nhạt. Suy cho cùng, có lẽ đối với người mà ta không yêu thì ta vẫn luôn bất công với họ như thế!
Cẩm Tú khẽ chớp nhẹ hàng mi, hẳn bản thân cũng nhận thấy lời lẽ kia có phần chí lý. Giờ nghĩ lại, lúc cô vô tình gạt tay Cao Phong ra khỏi cha mình thì cái nhìn của anh buồn lắm. Cảm giác như đã bình tâm lại, Cẩm Tú khẽ khàng hỏi:
- Cô Thảo... rất thích cậu Phong phải không ạ?
Trước câu hỏi ấy, Dương Thảo chỉ cười buồn chứ không đáp. Bây giờ thì Cẩm Tú đã hiểu rồi, chỉ thấy rằng cuộc đời sao lại lắm trái ngang.
- Giá như cậu Phong thích cô thì tốt biết bao.
Hẳn, đây cũng là mong ước của Dương Thảo. Nhưng tình yêu đâu hề đơn giản như vậy! Cứ cho đi bao nhiêu sẽ nhận lại bấy nhiêu ư? Một khi đã không yêu rồi thì dẫu cố gắng đến mấy, đối phương cũng không cần đến tình cảm của chúng ta. Trong tiểu thuyết, nữ phụ có chết trước mặt thì liệu nam chính có yêu lại? Ngàn lần quan tâm của nữ phụ cũng không bằng một câu nói cần của nữ chính!
- Không phải ai xứng đáng thì cũng sẽ được yêu. Nhiều người hi sinh mọi thứ nhưng vẫn không được đáp lại, lắm kẻ chẳng làm gì mà vẫn cứ được yêu. Nếu gọi bằng hai từ "công bằng" thì đó chẳng phải là ái tình rồi.
Cẩm Tú tròn xoe mắt nhìn Dương Thảo. Và không chỉ mỗi cô sinh viên đó mà còn một người nữa cũng bị câu nói kia làm cho bất động. Khi nghe Xuân nói Dương Thảo đến tìm Mai Cẩm Tú thì Cao Phong đã chạy xe đến đây. Lúc anh bước đến trước cửa tiệm giày thì đột ngột ngừng lại bởi nghe câu nói: "Mọi chuyện đều là do bà Cao, không liên quan đến Cao Phong..." và thay vì đi vào thì anh quyết định âm thầm đứng ở ngoài. Cũng nhờ lắng nghe cuộc đối thoại này mà anh mới biết rằng: cho đến bây giờ anh chưa hề hiểu gì về hai người con gái ấy, để rồi chính bản thân bị tổn thương nhưng đồng thời cũng làm tổn thương người khác!
Sau vài phút im lặng, Cẩm Tú nghĩ nên nói gì đấy thì chợt kêu khẽ: Cậu Phong!
Dương Thảo liền quay lại và bắt gặp Cao Phong đang đứng lặng lẽ sau cánh cửa. Còn anh thì có chút bối rối bởi mình bị phát hiện ra nhanh quá. Chẳng còn cách nào khác, anh đành bước vào đứng giữa hai cô gái.
- Anh đến từ lúc nào thế? - Dương Thảo hỏi.
- Tôi đến ngay lúc Cẩm Tú vừa gọi... - Cao Phong nói dối.
Dễ dàng nhận ra sự khó xử của hai người nọ, Dương Thảo hiểu nên bảo rằng:
- Những gì cần nói em cũng nói hết với cô ấy rồi. Gặp lại anh vào ngày mai.
Cao Phong còn chưa kịp ngước mặt lên thì Dương Thảo đã mau chóng bỏ đi. Muốn gọi cô một tiếng mà sao âm thanh trong cuống họng chẳng tài nào thoát ra? Vì nghe tin cô ở đây nên anh mới đến, ấy vậy cuối cùng lại là thế này...
Còn Dương Thảo, rời khỏi tiệm giày được vài bước thì đôi chân chậm lại, cô khẽ cúi đầu và cảm nhận trái tim nhói đau đến kỳ lạ. Nhưng tiếp theo, cô gái mạnh mẽ ấy lại đi tiếp về phía trước trong khi màn đêm đang bao phủ lấy mình. Ra đến góc đường lộ, cô nhìn quanh tìm xem có chiếc xích lô nào không. Và rồi bất chợt, một chiếc áo chần bông khoác nhẹ lên người khiến cô giật mình xoay qua.
Nụ cười tươi cùng gương mặt dịu dàng của Lương Bằng xuất hiện dưới ánh đèn đường cổ kính. Bất ngờ trong chốc lát, Dương Thảo ngạc nhiên:
- Sao anh lại ở đây?
- Tôi chở cậu Phong đến nhà của Mai Cẩm Tú, đang đứng chờ thì thấy cô đi ra.
- Anh làm tôi giật cả mình đấy.
- Tưởng gặp kẻ xấu à? Mà cô đi đâu lại không có tài xế vậy?
- Tôi đến gặp Cẩm Tú, vội quá nên đã chạy đến đây luôn...
Lương Bằng gật đầu, chuyện không may xảy ra ở nhà Mai Cẩm Tú khiến ai nấy đều lo lắng. Nhìn qua Dương Thảo đang kéo áo khoác lại, anh tần ngần hỏi:
- Thế cô đã gặp cậu Phong?
- Ừm, anh ấy hẳn vì lo cho Mai Cẩm Tú nên đã đến đây vào đêm khuya thế này.
- Cho phép tôi hỏi thẳng: Cô có trách cậu Phong không?
- "Được yêu" đâu phải là cái lỗi.
- Nhưng cậu ấy đối xử với cô như thế...
Chẳng để Lương Bằng nói hết câu là Dương Thảo đã quay qua bảo từ tốn:
- Đàn ông, với người không yêu thì lạnh nhạt vô cùng. Còn Cao Phong đối với tôi, dù không thích nhưng chưa đến nỗi tàn nhẫn, được vậy tôi đã mãn nguyện rồi.
Bà Hoàng và Dương Thảo không thù không oán, nhưng nếu cô không thuận theo những việc làm của bà thì đồng nghĩa sẽ là "chống đối". Tồn tại trong thế giới này, không ai có thể cho phép mình được quyền đứng ngoài cuộc! Và một khi đã chống đối thì sẽ khó khăn với cô bởi phải đối phó trước những âm mưu từ bà.
Cổng sau chợt mở, Dương Thảo bắt gặp Xuân đi vội vào. Nhác thấy cô chủ, nhỏ vui mừng chạy lại hỏi han.
- Cẩm Tú thế nào rồi? - Nhớ ra điều quan trọng, Dương Thảo hỏi nhanh.
- Cô yên tâm, cũng xong rồi ạ. Tiệm giày bị đập phá gần hết nhưng không ai bị thương, chỉ có cha chị Tú ngã trặc chân. Không những cậu Phong mà cậu Đình cũng có ở đó. Vì lúc đến xưởng vải, em gặp cậu Đình trước.
Quả là người tính không bằng... tác giả tính! Dù cố tình thay đổi thế nào thì Cao Đình vẫn đến trước Cao Phong. Mai Cẩm Tú à, may mắn vì cô là nữ chính nhé, cùng lúc cả nam chính lẫn nam phụ đều đến giúp! Tiếp theo Dương Thảo lại nghe:
- Nhưng em thấy tội cậu Phong quá cô ạ. Chị Tú biết bà Cao sai người đến đập phá tiệm giày nên có hơi trách cậu Phong, còn không cho cậu giúp đỡ nữa.
- Thật không?
Thấy Xuân gật đầu liên tục, Dương Thảo lặng im còn vẻ mặt tỏ rõ sự khó chịu. Thật là, Mai Cẩm Tú nghĩ gì mà lại trách Cao Phong? Người ra lệnh cho nhóm vệ sĩ đó là bà Hoàng, nào đâu liên quan đến anh! Nhắc đến cô mới nhớ, vài nữ chính trong tiểu thuyết có "sở thích" trách cứ nam phụ mà không chịu suy xét kỹ càng. Lý nào Cẩm Tú cũng vậy, đã "bánh bèo" rồi thì chí ít cũng nên biết suy nghĩ chứ!
Dương Thảo tức tốc mở cổng và chạy đi mặc cho Xuân gọi theo. Và vì rời khỏi nhà họ Cao bằng cổng sau nên cô đã không gặp Cao Phong từ cổng trước bước vào. Hiển nhiên nơi đầu tiên phải đến chính là phòng trà, anh liền mở tung cửa phòng.
Cao Phong nhìn khắp căn phòng yên lặng, chẳng có ai ngoài bà Hoàng đang ăn bánh. Lấy lại nhịp thở đều đặn, anh tiến đến chỗ mẹ và cất giọng vừa đủ:
- Cô ấy đâu rồi ạ?
Rút chiếc nĩa bạc ra khỏi miệng, vị bánh tan vào lưỡi, bà Hoàng hỏi ngược lại:
- Con đang hỏi ai?
- Dạ, tất nhiên là Dương Thảo rồi ạ.
Bà Hoàng lấy khăn lau miệng sau đó ngước mặt nhìn con trai, mỉm cười:
- À, cô chủ Dương vừa về rồi.
- Mẹ đã làm gì cô ấy?
- Mẹ nào dám làm gì vợ chưa cưới của con trai mình.
Mỗi lần mẹ cất giọng dịu dàng đó là anh hiểu bà đang ngầm cảnh cáo mình.
- Mẹ gây khó dễ Cẩm Tú làm gì, giữa chúng con chẳng có gì cả.
Bà Hoàng cười nhạt, sao cách nói này giống hệt Cao Lim ngày xưa nhỉ? Thật đúng là cha nào con nấy! Cao Lim cũng từng bảo bà rằng, giữa ông với Lệ Trầm "không có gì hết", sau cùng thì ông đã vì người phụ nữ đó mà muốn bỏ rơi bà, lại còn sinh ra đứa nghiệp chủng Cao Đình. Thế ra khi đàn ông nói bốn cái từ ấy không phải là không có chuyện xảy ra mà là... mọi chuyện đã xảy ra hết cả rồi!
- Nếu con muốn mẹ ngừng hiểu lầm thì từ giờ đừng gặp mặt Mai Cẩm Tú nữa.
Cao Phong không muốn tranh cãi với mẹ bởi hiểu bà luôn làm mọi chuyện theo cách của mình, nếu anh tỏ ra chống đối thì chỉ khiến Mai Cẩm Tú gặp bất lợi. Về phần Dương Thảo, dù gì cô cũng đã về nhà rồi nên anh nghĩ mình nên im lặng rời khỏi đây. Nhưng trước khi đi, Cao Phong bất giác nói một câu:
- Xin mẹ đừng đụng đến người phụ nữ của con.
- Là ai? Dương Thảo hay là... Mai Cẩm Tú?
Thật kỳ lạ! Ngay cả bản thân cũng không có được câu trả lời chính xác mặc dù chính Cao Phong đã "dám" đưa ra yêu cầu đó trước mặt mẹ mình. Vậy nên anh đã rời khỏi phòng với câu hỏi còn bị bỏ ngỏ.
Anh bước lững thững ra ngoài, tình cờ lại thấy Xuân đứng thấp thỏm ở cổng...
***
Đỡ cha nằm xuống giường, Cẩm Tú đắp chăn cho ông rồi cùng Cao Đình rời phòng. Cả hai bước lên trên tiệm, những cái kệ gỗ đã được dựng lên ngay ngắn, mấy đôi giày và đồ vật bị vỡ cũng đã thu dọn gọn ghẽ.
- Cũng đã trễ rồi, cậu nên trở về đi ạ.
Quan sát vẻ thẫn thờ của Cẩm Tú, Cao Đình chẳng đành lòng ra về thế nhưng anh không thể qua đêm ở đây kẻo người xung quanh bàn tán lại không hay.
- Ừm, em nghỉ ngơi đi rồi ngày mai anh sẽ lại đến.
Cao Đình nhẹ nhàng ôm lấy Cẩm Tú dặn dò sau đó thì quay bước. Khi bóng anh đã khuất sau cửa tiệm, Cẩm Tú liền ngồi phịch xuống ghế, đưa đôi mắt buồn bã vẫn còn đỏ hoe nhìn tiệm giày bị đập phá. Lau vội nước mắt chực rơi, Cẩm Tú nghĩ nên dọn dẹp thêm chút nữa trước khi đóng cửa.
Chỉ vừa đứng dậy, Cẩm Tú đã nghe có tiếng bước chân đi vào tiệm, lúc quay qua thì không khỏi bất ngờ khi thấy Dương Thảo. Ngạc nhiên, cô mới hỏi:
- Cô Thảo đến đây có việc gì ạ?
Chưa trả lời ngay mà Dương Thảo đưa mắt quan sát ngôi nhà nhỏ lộn xộn sau một cuộc đập phá không thương tiếc. Nhóm vệ sĩ đó ra tay cũng nặng thật! Dương Thảo nhìn trở lại Cẩm Tú đang thất thần, lên tiếng:
- Tôi vừa hay tin nên đến đây, hai cha con cô không sao chứ?
- Ngoài đồ đạc bị đập phá ra thì không sao ạ, cha em bị trặc chân nhẹ thôi.
Xem như chẳng đến nỗi gì, gật đầu an tâm rồi Dương Thảo hỏi tiếp:
- Nghe con bé người ở kể lại, cô đã tỏ thái độ trách cứ Cao Phong?
Cứ ngỡ Dương Thảo đến đây cốt để hỏi thăm, hoá ra lại là vì Cao Phong.
- Không hẳn em trách cậu Phong mà chỉ muốn cậu đừng đến đây nữa. Tiệm giày của cha em ra nông nỗi này chung quy cũng vì bà Cao hiểu lầm cả hai.
Dương Thảo chẳng biết nói gì trước câu đáp lời ấy, thiết nghĩ trên đời này có biết bao nhiêu người gặp phải chuyện không may nhưng bất hạnh ở chỗ, những lúc đó họ chỉ có một thân một mình phải chống chọi mà vượt qua. Trong khi Cẩm Tú thì khác, cùng lúc có hai chàng trai chở che giúp đỡ lại còn đâm ra trách cứ người ta.
- Mọi chuyện đều là do bà Cao, không liên quan đến Cao Phong. Tuy nguyên nhân cho hành động này là vì anh ấy nhưng rõ ràng, anh ấy chẳng hề có lỗi! Với một người ở tình thế bị động thì làm sao trách họ được? Vả lại cô cũng biết, Cao Phong lo lắng cho cô nhiều ra sao.
- Em không cần cậu Phong phải làm đến mức ấy.
Chăm chú nhìn vẻ mặt vô cảm của cô gái đó, bất giác Dương Thảo tự hỏi có phải các nữ chính đều lạnh lùng như vậy? Ai nấy đều được miêu tả là tốt bụng lương thiện, thế nhưng đối với người thật sự quan tâm họ thì vẻ như họ chẳng mảy may để ý. Nếu đó không phải là nam chính thì các chàng trai khác đều không có ý nghĩa!
- Tôi không ép cô phải chấp nhận Cao Phong vì tôi biết người cô thích là Cao Đình. Nhưng chí ít, cô cũng đừng hồ đồ trách cứ người con trai thích mình. Đơn phương đã là khổ sở rồi, sự lạnh lùng của cô càng khiến anh ấy thêm đau đớn.
Dương Thảo ngừng lại, bỗng chốc nghĩ đến bản thân mình. Chẳng phải cô cũng đã làm rất nhiều chuyện để có được tình cảm của Cao Phong ư, nhưng anh vẫn thờ ơ với cô đấy thôi! Nhiều lúc còn buông những lời lạnh nhạt. Suy cho cùng, có lẽ đối với người mà ta không yêu thì ta vẫn luôn bất công với họ như thế!
Cẩm Tú khẽ chớp nhẹ hàng mi, hẳn bản thân cũng nhận thấy lời lẽ kia có phần chí lý. Giờ nghĩ lại, lúc cô vô tình gạt tay Cao Phong ra khỏi cha mình thì cái nhìn của anh buồn lắm. Cảm giác như đã bình tâm lại, Cẩm Tú khẽ khàng hỏi:
- Cô Thảo... rất thích cậu Phong phải không ạ?
Trước câu hỏi ấy, Dương Thảo chỉ cười buồn chứ không đáp. Bây giờ thì Cẩm Tú đã hiểu rồi, chỉ thấy rằng cuộc đời sao lại lắm trái ngang.
- Giá như cậu Phong thích cô thì tốt biết bao.
Hẳn, đây cũng là mong ước của Dương Thảo. Nhưng tình yêu đâu hề đơn giản như vậy! Cứ cho đi bao nhiêu sẽ nhận lại bấy nhiêu ư? Một khi đã không yêu rồi thì dẫu cố gắng đến mấy, đối phương cũng không cần đến tình cảm của chúng ta. Trong tiểu thuyết, nữ phụ có chết trước mặt thì liệu nam chính có yêu lại? Ngàn lần quan tâm của nữ phụ cũng không bằng một câu nói cần của nữ chính!
- Không phải ai xứng đáng thì cũng sẽ được yêu. Nhiều người hi sinh mọi thứ nhưng vẫn không được đáp lại, lắm kẻ chẳng làm gì mà vẫn cứ được yêu. Nếu gọi bằng hai từ "công bằng" thì đó chẳng phải là ái tình rồi.
Cẩm Tú tròn xoe mắt nhìn Dương Thảo. Và không chỉ mỗi cô sinh viên đó mà còn một người nữa cũng bị câu nói kia làm cho bất động. Khi nghe Xuân nói Dương Thảo đến tìm Mai Cẩm Tú thì Cao Phong đã chạy xe đến đây. Lúc anh bước đến trước cửa tiệm giày thì đột ngột ngừng lại bởi nghe câu nói: "Mọi chuyện đều là do bà Cao, không liên quan đến Cao Phong..." và thay vì đi vào thì anh quyết định âm thầm đứng ở ngoài. Cũng nhờ lắng nghe cuộc đối thoại này mà anh mới biết rằng: cho đến bây giờ anh chưa hề hiểu gì về hai người con gái ấy, để rồi chính bản thân bị tổn thương nhưng đồng thời cũng làm tổn thương người khác!
Sau vài phút im lặng, Cẩm Tú nghĩ nên nói gì đấy thì chợt kêu khẽ: Cậu Phong!
Dương Thảo liền quay lại và bắt gặp Cao Phong đang đứng lặng lẽ sau cánh cửa. Còn anh thì có chút bối rối bởi mình bị phát hiện ra nhanh quá. Chẳng còn cách nào khác, anh đành bước vào đứng giữa hai cô gái.
- Anh đến từ lúc nào thế? - Dương Thảo hỏi.
- Tôi đến ngay lúc Cẩm Tú vừa gọi... - Cao Phong nói dối.
Dễ dàng nhận ra sự khó xử của hai người nọ, Dương Thảo hiểu nên bảo rằng:
- Những gì cần nói em cũng nói hết với cô ấy rồi. Gặp lại anh vào ngày mai.
Cao Phong còn chưa kịp ngước mặt lên thì Dương Thảo đã mau chóng bỏ đi. Muốn gọi cô một tiếng mà sao âm thanh trong cuống họng chẳng tài nào thoát ra? Vì nghe tin cô ở đây nên anh mới đến, ấy vậy cuối cùng lại là thế này...
Còn Dương Thảo, rời khỏi tiệm giày được vài bước thì đôi chân chậm lại, cô khẽ cúi đầu và cảm nhận trái tim nhói đau đến kỳ lạ. Nhưng tiếp theo, cô gái mạnh mẽ ấy lại đi tiếp về phía trước trong khi màn đêm đang bao phủ lấy mình. Ra đến góc đường lộ, cô nhìn quanh tìm xem có chiếc xích lô nào không. Và rồi bất chợt, một chiếc áo chần bông khoác nhẹ lên người khiến cô giật mình xoay qua.
Nụ cười tươi cùng gương mặt dịu dàng của Lương Bằng xuất hiện dưới ánh đèn đường cổ kính. Bất ngờ trong chốc lát, Dương Thảo ngạc nhiên:
- Sao anh lại ở đây?
- Tôi chở cậu Phong đến nhà của Mai Cẩm Tú, đang đứng chờ thì thấy cô đi ra.
- Anh làm tôi giật cả mình đấy.
- Tưởng gặp kẻ xấu à? Mà cô đi đâu lại không có tài xế vậy?
- Tôi đến gặp Cẩm Tú, vội quá nên đã chạy đến đây luôn...
Lương Bằng gật đầu, chuyện không may xảy ra ở nhà Mai Cẩm Tú khiến ai nấy đều lo lắng. Nhìn qua Dương Thảo đang kéo áo khoác lại, anh tần ngần hỏi:
- Thế cô đã gặp cậu Phong?
- Ừm, anh ấy hẳn vì lo cho Mai Cẩm Tú nên đã đến đây vào đêm khuya thế này.
- Cho phép tôi hỏi thẳng: Cô có trách cậu Phong không?
- "Được yêu" đâu phải là cái lỗi.
- Nhưng cậu ấy đối xử với cô như thế...
Chẳng để Lương Bằng nói hết câu là Dương Thảo đã quay qua bảo từ tốn:
- Đàn ông, với người không yêu thì lạnh nhạt vô cùng. Còn Cao Phong đối với tôi, dù không thích nhưng chưa đến nỗi tàn nhẫn, được vậy tôi đã mãn nguyện rồi.