Chương : 35
Và một người nữa cũng được ông chủ Từ mời là Dương Thảo. Khi đúng bảy giờ tối, chiếc Citroen Traction Avant 1949 dừng trước cổng ngôi biệt thự sang trọng đang thắp đèn lung linh cùng âm thanh nói chuyện ồn ào, Dương Thảo xuống xe trong bộ váy suông dài chấm gót màu trắng sữa. Lần đầu tiên đến dự tiệc sinh nhật tại nhà riêng theo kiểu thời thượng này, cô cũng thấy hiếu kỳ.
Bước vào phòng khách, Dương Thảo đưa mắt nhìn quanh, khách mời toàn người giàu có. Nhác thấy cô chủ họ Dương bước vào, cô Huyền liền đi đến chào một tiếng. Hai người trò chuyện chưa được bao lâu thì một nhân vật tiếng tăm khác xuất hiện: Phó Văn Chính! Được đích thân trung uý đến dự tiệc sinh nhật, cô Huyền vui mừng, vội vội vàng vàng chạy đến. Hắn mặc veston gần màu với cảnh phục nên trông bảnh bao lắm, khiến vài tiểu thư khuê các tại đây đều kín đáo nhìn.
Dương Thảo đến bên bàn, cầm ly rượu lên nhấm nháp một chút. Tiếp theo lại bắt gặp có ai đó đi lại đứng bên cạnh, cô quay qua mới biết là Văn Chính.
- Cô Thảo đi một mình à, còn ông Dương?
- Cha tôi vẫn chưa khoẻ, đến bữa tiệc của những người trẻ này làm gì.
- Cũng phải. Lúc trước thấy cô thường đi chung với cậu Phong...
Dương Thảo cảm giác vị trung uý lại bắt đầu dò xét gì ở mình nữa. Cái chuyện Cao Phong từ hôn cô rồi cưới vợ khác, ở đây ai cũng biết cả rồi. Nay hắn mở miệng nói thế, chẳng rõ muốn chọc tức cô hay có dụng ý nào khác.
- Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, sẽ có rất nhiều chuyện phải thay đổi.
Không nghĩ Dương Thảo lại điềm nhiên đến thế khi nghe người khác đề cập đến vị "hôn phu cũ", Văn Chính nở nụ cười kín đáo xong liền giả vờ bảo:
- Xin lỗi vì tôi nhắc đến chuyện không hay rồi. Nghe đâu cậu Phong cũng đến dự bữa tiệc này, chắc là sẽ có mợ Tú đi cùng.
Rõ ràng hắn cố trêu tức Dương Thảo, biết lòng cô sẽ chẳng thoải mái khi thấy Mai Cẩm Tú sánh bước bên Cao Phong nên cố ý nói vậy. Mà bây giờ nghĩ lại cô có chút hối hận khi đến đây, sao lại quên mất rằng cậu Hai nhà họ Cao cũng sẽ đến.
- Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Theo hướng chỉ tay của Văn Chính, Dương Thảo mau chóng nhìn thấy Cao Phong bước vào, đầu tiên là chào hỏi ông chủ Từ và cô Huyền. Anh mặc áo sơ mi cổ trụ màu xám nhạt, với áo veston màu đen dài qua đầu gối vốn là sở thích từ trước đến nay. Điều bất ngờ là không có Cẩm Tú! Thấy Cao Phong đi một mình, trong lòng Dương Thảo bất giác thở nhẹ một tiếng, bản thân chỉ không muốn trở nên khó chịu ngay tại bữa tiệc này. Chợt, cô bắt gặp ánh mắt anh vô tình hướng về phía mình, biết anh sẽ đến đây nên cô tự nhủ phải tỏ ra bình thường.
Quả nhiên chẳng sai khi không lâu sau, Cao Phong đã đứng trước mặt Dương Thảo và Văn Chính. Vừa cất tiếng chào thì anh liền nghe Văn Chính hỏi:
- Sao chỉ có mỗi cậu Phong đến, tôi nghĩ sẽ có mợ Tú nữa.
- Cẩm Tú thấy mệt nên tôi bảo cô ấy cứ ở nhà nghỉ ngơi...
Cao Phong vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay của ông chủ Từ nhanh chóng vang lên, trước là cảm ơn các khách quý đến tham dự, sau là báo tiệc sinh nhật bắt đầu. Cô Huyền bước lên bục nói vài lời xong thì cắt bánh kem, mọi người bên dưới cùng vỗ tay chúc mừng sinh nhật cô. Tiếp theo những bản nhạc du dương tràn ngập khắp căn phòng và mở màn cho buổi khiêu vũ.
Hạ ly rượu xuống, Văn Chính định mời Dương Thảo thì đúng lúc ông chủ Từ đi đến mời rượu và có nhã ý nói chuyện thêm. Thấy hắn rời đi, Dương Thảo đảo mắt khó xử bởi chỉ còn mỗi mình với Cao Phong. Tuy gã trung uý có khiến cô không ưa tuy nhiên để hắn đứng bên cạnh thì chẳng đến nỗi tệ. Buồn cười thật, từ bao giờ mà cô lại có cảm giác thiếu thoải mái đối với Cao Phong như vậy?
Dòng suy nghĩ chợt ngừng khi Dương Thảo trông cảnh Cao Phong đặt ly rượu xuống bàn tiếp theo lại đưa tay ra trước mặt mình, nhã nhặn mời:
- Nếu em không từ chối thì tôi mời em cùng khiêu vũ bản nhạc này.
Thật kỳ lạ, ánh mắt Cao Phong rất thẳng thắn chẳng hề mang chút do dự nào, có lẽ chính vì thế mà Dương Thảo sau khi lưỡng lự một chốc thì liền nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh. Hai người bước ra giữa phòng, tay cầm tay cùng nhau khiêu vũ với những cặp đôi khác. Bài hát trữ tình trầm lắng cứ cất lên miên man.
Dương Thảo vốn khiêu vũ không giỏi, nhớ cách đây mấy tháng trước lần đầu tiên khiêu vũ ở phòng trà Ritz, cô đã liên tục đạp lên chân Cao Phong. Do tính khí kiêu ngạo nên cô quyết tâm học khiêu vũ cho bằng được. Giờ nghĩ lại mới thấy thật đúng đắn, thường xuyên đến dự những buổi tiệc thế này nếu con gái của ông chủ Dương mà khiêu vũ tồi thì chẳng biết giấu mặt đi đâu.
Dĩ nhiên Cao Phong cũng nhận ra sự tiến bộ đó và không khỏi ngạc nhiên:
- Em khiêu vũ khá hơn rất nhiều lúc ở Ritz.
- Bị anh chê bai nên em nhất quyết học khiêu vũ cho bằng được.
Trông cảnh Dương Thảo vừa nói vừa cúi nhìn từng bước chân của mình thì Cao Phong bất giác bảo rằng: "Đừng nhìn bên dưới mãi như thế..." rồi chẳng kịp để cô phản ứng là nhanh như cắt, đôi tay anh đang ôm chiếc eo thanh mảnh kia kéo lại gần. Dương Thảo do bất ngờ nên hơi rướn người lên một chút, lòng lại nghĩ cái tình tiết này sao giống hệt trong mấy bộ phim Hàn Quốc? Đến lúc bình tĩnh lại, cô phát hiện mặt hai người đã rất gần nhau, ai nấy đều đang nhìn chăm chú vào đối phương. Ngực cô áp hờ vào ngực anh và tay họ vẫn nắm chặt.
- Khiêu vũ thì em phải nhìn thẳng vào người đối diện chứ.
Giọng Cao Phong nhẹ hẫng, hệt như cơn gió thổi lướt qua trên da mặt Dương Thảo khiến bản thân trong một lúc chẳng biết làm gì ngoài việc đứng yên. Mắt cô tròn xoe nhìn anh không chớp, trái tim bỗng nhiên đập nhanh hơn. Dù đã yêu nhau một thời gian mà khi đứng trước khuôn mặt điển trai mang nét dịu dàng đến vậy không khỏi làm lòng cô bồi hồi. Cảm giác xao xuyến lúc này cô dành cho anh cứ như người ta lần đầu tiên mới biết rung động.
Hẳn Cao Phong cũng có cảm giác y hệt Dương Thảo, nhất là khi nhìn sâu vào đôi mắt lấp lánh như đang cười ấy. Ánh mắt gần gũi, từng đường nét đến thân thuộc đó khiến anh trong lúc này trở nên yếu lòng. Tia nhìn của anh dừng lại trên đôi môi đang mở hé kia, một sự thôi thúc trỗi dậy để rồi không kìm được mà anh từ từ áp mặt đến gần hơn, gần hơn nữa...
- Nếu trong lòng anh không có em thì đừng làm như vậy.
Như người sực tỉnh giữa cơn mê, Cao Phong lập tức khựng lại. Đôi mắt đang mơ màng cũng trở nên sáng rõ hơn, anh thấy Dương Thảo nhìn mình vô cùng nghiêm túc lẫn thẳng thắn. Có cảm tưởng, dù bản thân cũng bị nhấn chìm trong dòng cảm xúc tha thiết kia nhưng cô vẫn bình tĩnh, không dao động.
- Những chuyện thế này anh chỉ nên làm với vợ của mình...
Người con gái Cao Phong yêu bằng cả con tim đang đứng ở trước mặt đây ấy vậy lại không thể nào gần gũi, chẳng những thế còn nghe cô nói một lời như vậy quả thật là khiến anh hiểu rõ hai từ "khổ tâm"! Sau một thoáng bất động, Cao Phong rời tay khỏi người Dương Thảo, tiếp đến cười nhẹ và nói câu "tôi xin lỗi". Gót giày đã hạ xuống chạm đất từ lâu, Dương Thảo vẫn đứng yên tại chỗ khi quan sát tấm lưng áo kia quay đi. Cái buông tay nhẹ hẫng của anh hệt như trái tim cô cũng vừa rơi xuống đâu đó rồi.
Bản nhạc còn chưa hết mà đã có hai con người buông tay nhau giữa chừng.
Buổi tiệc sinh nhật kết thúc thì Dương Thảo gặp rắc rối với việc về nhà. Chiếc Citroen Traction Avant 1949 bị nổ lốp và Sơn đứng bên cạnh gãi đầu nhăn mặt. Còn chưa biết phải làm sao thì cô bỗng nghe tiếng Cao Phong cất lên bên cạnh:
- Có chuyện gì vậy?
- Dạ cậu Phong, xe ô tô bị nổ lốp... - Vừa trả lời xong, Sơn nói nhỏ với Dương Thảo rằng - À, hay là cô nhờ cậu Phong đưa về nhà họ Dương đi ạ.
Với Dương Thảo, lời đề nghị này chẳng ho hay chút nào, liền đảo mắt phân vân. Đứng bên cạnh, Cao Phong vẻ như cũng hiểu được ít nhiều sự khó xử kia nên bảo:
- Em có thể ngồi trong vườn nhà ông chủ Từ chờ xe ô tô sửa xong.
Bản thân không muốn ngồi chung xe với Cao Phong, Dương Thảo chỉ còn cách đợi Sơn quay lại, sau cùng đành gật đầu đồng ý.
Được sự chấp thuận của ông chủ Từ, Dương Thảo ngồi xuống ghế đá bên ngoài vườn hoa tĩnh mịch, tiếp theo ngạc nhiên trước cảnh Cao Phong cũng ngồi bên cạnh mình trong khi đáng lý anh nên về nhà mới phải. Hơi ngả người ra sau, ngồi bắt chéo chân và gác hờ khuỷu tay lên thành ghế, Cao Phong bắt gặp cái nhìn khó hiểu từ Dương Thảo, miệng nói vu vơ:
- Tự dưng tôi muốn ngồi ở đây một lát...
Dương Thảo không nói gì, thiết nghĩ mình cũng chẳng có quyền hạn ngăn cấm anh. Sau cùng, hai người ngồi ở hai đầu ghế chừa một khoảng trống ở giữa, im lặng ngắm nhìn khu vườn chìm trong đêm tối lạnh lẽo. Không khí hơi buồn tẻ vì cô và người ngồi bên cạnh đều chẳng nói gì với nhau. Hình ảnh về nụ hôn cứ lơ lửng trước mắt cô chẳng khác nào cuộn phim chiếu chậm. Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi bờ vai cảm nhận một vật gì vừa tựa lên rất nhẹ nhàng, cô liền khẽ quay qua.
Cao Phong chẳng rõ tự lúc nào đã tựa đầu vào vai Dương Thảo mà ngủ quên! Trông vẻ mặt an nhiên đó như thể đôi vai mảnh dẻ này là nơi an toàn ấm áp nhất trên thế gian đối với anh. Nhất đứng bên cạnh cậu chủ, liền lên tiếng:
- Có lẽ do cậu Phong hơi say, ban nãy tôi thấy cậu uống khá nhiều.
Hình như lúc khiêu vũ xong, Dương Thảo cũng có để ý Cao Phong đứng uống rượu với vẻ trầm tư, cứ hễ rời mắt đi rồi nhìn lại là thấy anh uống xong một ly. Chẳng rõ anh nghĩ gì mà tâm trạng buồn đến nỗi uống nhiều như vậy. Không nói gì cả, cô chỉ nhẹ nhàng kéo vạt áo veston sát vào người anh để tránh bị cảm. Tiếp theo, bàn tay cô có chút lừng khừng khi chậm rãi vuốt nhẹ gương mặt ngủ say của anh, một đường từ bên thái dương kéo xuống tận xương hàm.
Dương Thảo biết Cao Phong đã lấy Cẩm Tú và bản thân hành động thế này thật không đúng, thế nhưng trước cảnh anh dựa vào vai mình mà an tâm ngủ khiến cô chỉ muốn ôm trọn lấy cơ thể to lớn ấy. Để anh ở mãi trong lòng cô đừng rời xa nữa, chôn vùi anh vào trong từng mạch máu thớ thịt ấm nóng của mình. Cô vòng tay ôm anh, chỉ mong thời khắc bình yên này trôi qua chậm một chút...
Cao Phong choàng tỉnh, mắt mở bừng ra chớp vài cái xong lại cảm giác mình đang tựa vào vai ai đó rồi ngủ quên. Rất nhanh, anh ngước nhìn lên mới thấy Dương Thảo đang tựa hờ vào đầu mình, mái tóc anh chạm nhẹ vào gò má hồng hào kia. Thế ra, cô cũng ngủ gật luôn rồi.
Một cách cẩn thận lẫn khẽ khàng, Cao Phong đỡ lấy mái đầu Dương Thảo và từ từ dựng người ngồi thẳng dậy. Anh phân vân không biết nên để cô dựa vào đâu, nếu như là trước đây thì chắc chắn đã để cô dựa vào vai mình rồi.
- Cậu dậy rồi ạ? - Nhất quay qua - Cô Thảo không dám đánh thức cậu, sau đó cũng ngủ quên luôn. Cậu à, tôi thấy cô thương cậu lắm...
Cao Phong im lặng chốc lát, tiếp theo thì để Dương Thảo tựa đầu xuống thành ghế đá. Anh nhìn cô khá lâu, có lẽ cũng y hệt cái cách cô nhìn anh ngủ lúc nãy, bàn tay đưa lên muốn chạm vào mí mắt đang nhắm đó nhưng anh ngừng lại.
Vừa hay bên ngoài cổng vang lên tiếng xe ô tô, biết Sơn đã quay về nên Cao Phong khẽ khàng bế Dương Thảo lên rồi đi ra ngoài, chờ Nhất mở cửa xe ra thì nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào bên trong. Ngắm nhìn cô thêm chốc lát, anh nhắc nhở Sơn:
- Đưa cô Thảo về nhà cẩn thận.
Dõi theo chiếc Citroen Traction Avant 1949 chạy đi trong màn đêm đen kịt, ánh mắt đứng yên của Cao Phong đong đầy nỗi buồn. Bản thân biết chứ, rằng Dương Thảo yêu anh nhiều thế nào. Người đàn ông này luôn luôn biết!
Nhưng điều anh mang đến cho cô chỉ là tổn thương và từ bỏ...
Làm cho một người mỉm cười hạnh phúc cả đời, mới là khó khăn nhất!
Bước vào phòng khách, Dương Thảo đưa mắt nhìn quanh, khách mời toàn người giàu có. Nhác thấy cô chủ họ Dương bước vào, cô Huyền liền đi đến chào một tiếng. Hai người trò chuyện chưa được bao lâu thì một nhân vật tiếng tăm khác xuất hiện: Phó Văn Chính! Được đích thân trung uý đến dự tiệc sinh nhật, cô Huyền vui mừng, vội vội vàng vàng chạy đến. Hắn mặc veston gần màu với cảnh phục nên trông bảnh bao lắm, khiến vài tiểu thư khuê các tại đây đều kín đáo nhìn.
Dương Thảo đến bên bàn, cầm ly rượu lên nhấm nháp một chút. Tiếp theo lại bắt gặp có ai đó đi lại đứng bên cạnh, cô quay qua mới biết là Văn Chính.
- Cô Thảo đi một mình à, còn ông Dương?
- Cha tôi vẫn chưa khoẻ, đến bữa tiệc của những người trẻ này làm gì.
- Cũng phải. Lúc trước thấy cô thường đi chung với cậu Phong...
Dương Thảo cảm giác vị trung uý lại bắt đầu dò xét gì ở mình nữa. Cái chuyện Cao Phong từ hôn cô rồi cưới vợ khác, ở đây ai cũng biết cả rồi. Nay hắn mở miệng nói thế, chẳng rõ muốn chọc tức cô hay có dụng ý nào khác.
- Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, sẽ có rất nhiều chuyện phải thay đổi.
Không nghĩ Dương Thảo lại điềm nhiên đến thế khi nghe người khác đề cập đến vị "hôn phu cũ", Văn Chính nở nụ cười kín đáo xong liền giả vờ bảo:
- Xin lỗi vì tôi nhắc đến chuyện không hay rồi. Nghe đâu cậu Phong cũng đến dự bữa tiệc này, chắc là sẽ có mợ Tú đi cùng.
Rõ ràng hắn cố trêu tức Dương Thảo, biết lòng cô sẽ chẳng thoải mái khi thấy Mai Cẩm Tú sánh bước bên Cao Phong nên cố ý nói vậy. Mà bây giờ nghĩ lại cô có chút hối hận khi đến đây, sao lại quên mất rằng cậu Hai nhà họ Cao cũng sẽ đến.
- Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Theo hướng chỉ tay của Văn Chính, Dương Thảo mau chóng nhìn thấy Cao Phong bước vào, đầu tiên là chào hỏi ông chủ Từ và cô Huyền. Anh mặc áo sơ mi cổ trụ màu xám nhạt, với áo veston màu đen dài qua đầu gối vốn là sở thích từ trước đến nay. Điều bất ngờ là không có Cẩm Tú! Thấy Cao Phong đi một mình, trong lòng Dương Thảo bất giác thở nhẹ một tiếng, bản thân chỉ không muốn trở nên khó chịu ngay tại bữa tiệc này. Chợt, cô bắt gặp ánh mắt anh vô tình hướng về phía mình, biết anh sẽ đến đây nên cô tự nhủ phải tỏ ra bình thường.
Quả nhiên chẳng sai khi không lâu sau, Cao Phong đã đứng trước mặt Dương Thảo và Văn Chính. Vừa cất tiếng chào thì anh liền nghe Văn Chính hỏi:
- Sao chỉ có mỗi cậu Phong đến, tôi nghĩ sẽ có mợ Tú nữa.
- Cẩm Tú thấy mệt nên tôi bảo cô ấy cứ ở nhà nghỉ ngơi...
Cao Phong vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay của ông chủ Từ nhanh chóng vang lên, trước là cảm ơn các khách quý đến tham dự, sau là báo tiệc sinh nhật bắt đầu. Cô Huyền bước lên bục nói vài lời xong thì cắt bánh kem, mọi người bên dưới cùng vỗ tay chúc mừng sinh nhật cô. Tiếp theo những bản nhạc du dương tràn ngập khắp căn phòng và mở màn cho buổi khiêu vũ.
Hạ ly rượu xuống, Văn Chính định mời Dương Thảo thì đúng lúc ông chủ Từ đi đến mời rượu và có nhã ý nói chuyện thêm. Thấy hắn rời đi, Dương Thảo đảo mắt khó xử bởi chỉ còn mỗi mình với Cao Phong. Tuy gã trung uý có khiến cô không ưa tuy nhiên để hắn đứng bên cạnh thì chẳng đến nỗi tệ. Buồn cười thật, từ bao giờ mà cô lại có cảm giác thiếu thoải mái đối với Cao Phong như vậy?
Dòng suy nghĩ chợt ngừng khi Dương Thảo trông cảnh Cao Phong đặt ly rượu xuống bàn tiếp theo lại đưa tay ra trước mặt mình, nhã nhặn mời:
- Nếu em không từ chối thì tôi mời em cùng khiêu vũ bản nhạc này.
Thật kỳ lạ, ánh mắt Cao Phong rất thẳng thắn chẳng hề mang chút do dự nào, có lẽ chính vì thế mà Dương Thảo sau khi lưỡng lự một chốc thì liền nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh. Hai người bước ra giữa phòng, tay cầm tay cùng nhau khiêu vũ với những cặp đôi khác. Bài hát trữ tình trầm lắng cứ cất lên miên man.
Dương Thảo vốn khiêu vũ không giỏi, nhớ cách đây mấy tháng trước lần đầu tiên khiêu vũ ở phòng trà Ritz, cô đã liên tục đạp lên chân Cao Phong. Do tính khí kiêu ngạo nên cô quyết tâm học khiêu vũ cho bằng được. Giờ nghĩ lại mới thấy thật đúng đắn, thường xuyên đến dự những buổi tiệc thế này nếu con gái của ông chủ Dương mà khiêu vũ tồi thì chẳng biết giấu mặt đi đâu.
Dĩ nhiên Cao Phong cũng nhận ra sự tiến bộ đó và không khỏi ngạc nhiên:
- Em khiêu vũ khá hơn rất nhiều lúc ở Ritz.
- Bị anh chê bai nên em nhất quyết học khiêu vũ cho bằng được.
Trông cảnh Dương Thảo vừa nói vừa cúi nhìn từng bước chân của mình thì Cao Phong bất giác bảo rằng: "Đừng nhìn bên dưới mãi như thế..." rồi chẳng kịp để cô phản ứng là nhanh như cắt, đôi tay anh đang ôm chiếc eo thanh mảnh kia kéo lại gần. Dương Thảo do bất ngờ nên hơi rướn người lên một chút, lòng lại nghĩ cái tình tiết này sao giống hệt trong mấy bộ phim Hàn Quốc? Đến lúc bình tĩnh lại, cô phát hiện mặt hai người đã rất gần nhau, ai nấy đều đang nhìn chăm chú vào đối phương. Ngực cô áp hờ vào ngực anh và tay họ vẫn nắm chặt.
- Khiêu vũ thì em phải nhìn thẳng vào người đối diện chứ.
Giọng Cao Phong nhẹ hẫng, hệt như cơn gió thổi lướt qua trên da mặt Dương Thảo khiến bản thân trong một lúc chẳng biết làm gì ngoài việc đứng yên. Mắt cô tròn xoe nhìn anh không chớp, trái tim bỗng nhiên đập nhanh hơn. Dù đã yêu nhau một thời gian mà khi đứng trước khuôn mặt điển trai mang nét dịu dàng đến vậy không khỏi làm lòng cô bồi hồi. Cảm giác xao xuyến lúc này cô dành cho anh cứ như người ta lần đầu tiên mới biết rung động.
Hẳn Cao Phong cũng có cảm giác y hệt Dương Thảo, nhất là khi nhìn sâu vào đôi mắt lấp lánh như đang cười ấy. Ánh mắt gần gũi, từng đường nét đến thân thuộc đó khiến anh trong lúc này trở nên yếu lòng. Tia nhìn của anh dừng lại trên đôi môi đang mở hé kia, một sự thôi thúc trỗi dậy để rồi không kìm được mà anh từ từ áp mặt đến gần hơn, gần hơn nữa...
- Nếu trong lòng anh không có em thì đừng làm như vậy.
Như người sực tỉnh giữa cơn mê, Cao Phong lập tức khựng lại. Đôi mắt đang mơ màng cũng trở nên sáng rõ hơn, anh thấy Dương Thảo nhìn mình vô cùng nghiêm túc lẫn thẳng thắn. Có cảm tưởng, dù bản thân cũng bị nhấn chìm trong dòng cảm xúc tha thiết kia nhưng cô vẫn bình tĩnh, không dao động.
- Những chuyện thế này anh chỉ nên làm với vợ của mình...
Người con gái Cao Phong yêu bằng cả con tim đang đứng ở trước mặt đây ấy vậy lại không thể nào gần gũi, chẳng những thế còn nghe cô nói một lời như vậy quả thật là khiến anh hiểu rõ hai từ "khổ tâm"! Sau một thoáng bất động, Cao Phong rời tay khỏi người Dương Thảo, tiếp đến cười nhẹ và nói câu "tôi xin lỗi". Gót giày đã hạ xuống chạm đất từ lâu, Dương Thảo vẫn đứng yên tại chỗ khi quan sát tấm lưng áo kia quay đi. Cái buông tay nhẹ hẫng của anh hệt như trái tim cô cũng vừa rơi xuống đâu đó rồi.
Bản nhạc còn chưa hết mà đã có hai con người buông tay nhau giữa chừng.
Buổi tiệc sinh nhật kết thúc thì Dương Thảo gặp rắc rối với việc về nhà. Chiếc Citroen Traction Avant 1949 bị nổ lốp và Sơn đứng bên cạnh gãi đầu nhăn mặt. Còn chưa biết phải làm sao thì cô bỗng nghe tiếng Cao Phong cất lên bên cạnh:
- Có chuyện gì vậy?
- Dạ cậu Phong, xe ô tô bị nổ lốp... - Vừa trả lời xong, Sơn nói nhỏ với Dương Thảo rằng - À, hay là cô nhờ cậu Phong đưa về nhà họ Dương đi ạ.
Với Dương Thảo, lời đề nghị này chẳng ho hay chút nào, liền đảo mắt phân vân. Đứng bên cạnh, Cao Phong vẻ như cũng hiểu được ít nhiều sự khó xử kia nên bảo:
- Em có thể ngồi trong vườn nhà ông chủ Từ chờ xe ô tô sửa xong.
Bản thân không muốn ngồi chung xe với Cao Phong, Dương Thảo chỉ còn cách đợi Sơn quay lại, sau cùng đành gật đầu đồng ý.
Được sự chấp thuận của ông chủ Từ, Dương Thảo ngồi xuống ghế đá bên ngoài vườn hoa tĩnh mịch, tiếp theo ngạc nhiên trước cảnh Cao Phong cũng ngồi bên cạnh mình trong khi đáng lý anh nên về nhà mới phải. Hơi ngả người ra sau, ngồi bắt chéo chân và gác hờ khuỷu tay lên thành ghế, Cao Phong bắt gặp cái nhìn khó hiểu từ Dương Thảo, miệng nói vu vơ:
- Tự dưng tôi muốn ngồi ở đây một lát...
Dương Thảo không nói gì, thiết nghĩ mình cũng chẳng có quyền hạn ngăn cấm anh. Sau cùng, hai người ngồi ở hai đầu ghế chừa một khoảng trống ở giữa, im lặng ngắm nhìn khu vườn chìm trong đêm tối lạnh lẽo. Không khí hơi buồn tẻ vì cô và người ngồi bên cạnh đều chẳng nói gì với nhau. Hình ảnh về nụ hôn cứ lơ lửng trước mắt cô chẳng khác nào cuộn phim chiếu chậm. Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi bờ vai cảm nhận một vật gì vừa tựa lên rất nhẹ nhàng, cô liền khẽ quay qua.
Cao Phong chẳng rõ tự lúc nào đã tựa đầu vào vai Dương Thảo mà ngủ quên! Trông vẻ mặt an nhiên đó như thể đôi vai mảnh dẻ này là nơi an toàn ấm áp nhất trên thế gian đối với anh. Nhất đứng bên cạnh cậu chủ, liền lên tiếng:
- Có lẽ do cậu Phong hơi say, ban nãy tôi thấy cậu uống khá nhiều.
Hình như lúc khiêu vũ xong, Dương Thảo cũng có để ý Cao Phong đứng uống rượu với vẻ trầm tư, cứ hễ rời mắt đi rồi nhìn lại là thấy anh uống xong một ly. Chẳng rõ anh nghĩ gì mà tâm trạng buồn đến nỗi uống nhiều như vậy. Không nói gì cả, cô chỉ nhẹ nhàng kéo vạt áo veston sát vào người anh để tránh bị cảm. Tiếp theo, bàn tay cô có chút lừng khừng khi chậm rãi vuốt nhẹ gương mặt ngủ say của anh, một đường từ bên thái dương kéo xuống tận xương hàm.
Dương Thảo biết Cao Phong đã lấy Cẩm Tú và bản thân hành động thế này thật không đúng, thế nhưng trước cảnh anh dựa vào vai mình mà an tâm ngủ khiến cô chỉ muốn ôm trọn lấy cơ thể to lớn ấy. Để anh ở mãi trong lòng cô đừng rời xa nữa, chôn vùi anh vào trong từng mạch máu thớ thịt ấm nóng của mình. Cô vòng tay ôm anh, chỉ mong thời khắc bình yên này trôi qua chậm một chút...
Cao Phong choàng tỉnh, mắt mở bừng ra chớp vài cái xong lại cảm giác mình đang tựa vào vai ai đó rồi ngủ quên. Rất nhanh, anh ngước nhìn lên mới thấy Dương Thảo đang tựa hờ vào đầu mình, mái tóc anh chạm nhẹ vào gò má hồng hào kia. Thế ra, cô cũng ngủ gật luôn rồi.
Một cách cẩn thận lẫn khẽ khàng, Cao Phong đỡ lấy mái đầu Dương Thảo và từ từ dựng người ngồi thẳng dậy. Anh phân vân không biết nên để cô dựa vào đâu, nếu như là trước đây thì chắc chắn đã để cô dựa vào vai mình rồi.
- Cậu dậy rồi ạ? - Nhất quay qua - Cô Thảo không dám đánh thức cậu, sau đó cũng ngủ quên luôn. Cậu à, tôi thấy cô thương cậu lắm...
Cao Phong im lặng chốc lát, tiếp theo thì để Dương Thảo tựa đầu xuống thành ghế đá. Anh nhìn cô khá lâu, có lẽ cũng y hệt cái cách cô nhìn anh ngủ lúc nãy, bàn tay đưa lên muốn chạm vào mí mắt đang nhắm đó nhưng anh ngừng lại.
Vừa hay bên ngoài cổng vang lên tiếng xe ô tô, biết Sơn đã quay về nên Cao Phong khẽ khàng bế Dương Thảo lên rồi đi ra ngoài, chờ Nhất mở cửa xe ra thì nhẹ nhàng đặt cô ngồi vào bên trong. Ngắm nhìn cô thêm chốc lát, anh nhắc nhở Sơn:
- Đưa cô Thảo về nhà cẩn thận.
Dõi theo chiếc Citroen Traction Avant 1949 chạy đi trong màn đêm đen kịt, ánh mắt đứng yên của Cao Phong đong đầy nỗi buồn. Bản thân biết chứ, rằng Dương Thảo yêu anh nhiều thế nào. Người đàn ông này luôn luôn biết!
Nhưng điều anh mang đến cho cô chỉ là tổn thương và từ bỏ...
Làm cho một người mỉm cười hạnh phúc cả đời, mới là khó khăn nhất!