Chương : 37
CẢNH BÁO: H NẶNG!
Đồng Tiểu Nghị hít sâu một hơi, anh ngẩng đôi mắt đỏ ngầu, mờ đi vì dục vọng lên nhìn Lục Minh Minh. Cô đang cắn chặt cánh môi, làn da nhiễm một tầng hồng nhuận tựa như đóa hoa anh đào nở rộ dưới trời xuân. Không khó để nhận ra từng tế bào trên cơ thể Lục Minh Minh đang run rẩy vì anh. Đồng Tiểu Nghị yêu thương vươn tay vén những sợi tóc vương trên mặt Lục Minh Minh ra phía sau, hôn nhẹ lên vành tai cô thì thầm.
" Đừng sợ, anh sẽ rất nhẹ nhàng. "
Lông mi Lục Minh Minh rung lên, hai gò má nóng bừng. Cô khẽ mở đôi mắt mông lung nhìn Đồng Tiểu Nghị gật đầu. Đồng Tiểu Nghị không nén được nụ cười bên môi. Con nhím nhỏ của anh lại có lúc nhu mì đến say lòng như vậy. Mà kể từ khi quen anh, Lục Minh Minh đã thay đổi rất nhiều. Không chơi thể thao, không tập tạ, cũng không lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh. Tất cả sự thay đổi đó chính là làm cho một người đàn ông có thể hạnh phúc đến nhường nào.
Đồng Tiểu Nghị đặt môi lên cánh môi Lục Minh Minh khẽ miết nhẹ, hơi thở hai người lại một lần nữa giao hòa với nhau. Lục Minh Minh dè dặt vòng tay lên vuốt ve mảng lưng trần của Đồng Tiểu Nghị, từng ngón tay lướt trên da thịt như lướt trên những phím đàn. Cô còn nhớ rất rõ vị trí thời gian trước anh vì cô mà bị đâm một dao, ở trên da thịt trân trọng xoa nắn, mặc dù vết khâu của bác sĩ Alex điêu luyện đến ngay cả một vết sẹo nhỏ nhất cũng không hề lưu lại. Tim Đồng Tiểu Nghị nhói lên bởi hành động của Lục Minh Minh. Anh biết cô đang dừng tại nơi vết sẹo của anh suy nghĩ vẩn vơ, vì thế không tập trung hôn anh. Đồng Tiểu Nghị khẽ cắn môi Lục Minh Minh như trừng phạt, Lục Minh Minh lập tức quay trở về với thực tại, di chuyển lên đặt tay trên bả vai Đồng Tiểu Nghị. Anh dùng đầu lưỡi tách hai môi cô ra, luồn vào trong chiếm thành đoạt đất. Trời đất trong giây phút hai chiếc lưỡi bắt được nhau như quay cuồng, đê mê đến cực hạn. Máu trong cơ thể Đồng Tiểu Nghị như sôi lên, anh không ngừng hút hết hương vị ngọt ngào trong miệng Lục Minh Minh, những âm thanh chậc chậc ám muội vang lên trong không khí. Bàn tay Đồng Tiểu Nghị như có ma lực mơn trớn đùi non của Lục Minh Minh, chầm chậm tấn công khu vườn bí mật sau lớp quần nhỏ màu trắng của cô.
" Ưm... hhh..."
Thời điểm ngón tay Đồng Tiểu Nghị khẽ chạm vào hai cánh hoa hồng e ấp kia, Lục Minh Minh cảm giác như bị điện giật, một cảm giác tê dại truyền lên đến tận đại não. Theo bản năng, cô khẽ kẹp hai chân lại để tránh sự đụng chạm của anh, nhưng Đồng Tiểu Nghị dùng đầu gối cố định lại không cho cô động đậy. Anh cười xấu xa liếm vòng quanh vành tai Lục Minh Minh trêu chọc.
" Tiểu bảo bối, em thật nhạy cảm..." Vừa nói bàn tay sột soạt trong quần nhỏ vừa khẽ day bóp hai mép thịt hồng.
" A... đừng...đừng mà... "
Lần đầu tiên làm loại chuyện xấu hổ này làm sao có thể chịu đựng được kích thích như thế, Lục Minh Minh không khỏi rên lên, giọng nói mang vài phần run rẩy.
" Đừng sao? Hửm? " Hơi thở nóng rực của Đồng Tiểu Nghị phả lên cổ Lục Minh Minh, đồng thời bàn tay khẽ ấn lên âm hạch nằm giữa hai cánh hoa.
" A...a... "
Khoái cảm như cơn thủy triều khổng lồ đánh úp lại khiến Lục Minh Minh tiêu tan hết toàn bộ lí trí, cái đùi trắng đang bị Đồng Tiểu Nghị kẹp lấy ngọ nguậy lên xuống không ngừng. Lục Minh Minh nghe thấy tiếng thở của Đồng Tiểu Nghị ngày càng gấp gáp, bộ vị nào đó cứng rắn tới khủng khiếp chọc vào da thịt cô. Nhịp tim trong phút chốc càng đập với tốc độ không thể kiểm soát, lúc này cô mới để ý đến những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Đồng Tiểu Nghị. Dường như anh do lo lắng cho cô nên phải kìm nén dục vọng từ rất lâu rồi. Lục Minh Minh như bị sai khiến, bàn tay không tự chủ trượt từ khuôn ngực xuống bụng của Đồng Tiểu Nghị, cuối cùng luồn hẳn vào quần trong run rấy nắm lấy cự long của anh.
" Hm... " Đồng Tiểu Nghị thỏa mãn thở hắt ra, khó tin nhìn người con gái đang đỏ bừng mặt nằm dưới thân anh. Không ngờ cô lại có thể chủ động như vậy. Lục Minh Minh cắn cánh môi, hoàn toàn vứt hết thể diện ra sau đầu, trúc trắc bắt đầu vuốt ve cậu nhỏ. Tuy cô không hề có kinh nghiệm, tuy động tác rất lộn xộn không theo một trật tự nào nhưng lại có thể làm cho anh hưng phấn tột cùng, nhiệt thiết nhanh chóng sưng lên thêm vài phần nữa. Nếu không nhanh chóng bắt lấy bàn tay chạy loạn của cô lôi ra ngoài thì anh có lẽ đã ra mất rồi.
" Tiểu yêu tinh, chơi đùa như thế đủ chưa hả? "
Đồng Tiểu Nghị cầm tay Lục Minh Minh vòng lên cổ mình, tìm xuống động mạch trên cổ cô mút mạnh. Đôi môi di chuyển thả những nụ hôn vụn vặt lên xương quai xanh Lục Minh Minh, sau đó dừng ở bầu ngực đang phập phồng của cô liếm láp từ nơi trắng xinh đến đỉnh hồng thơm ngát.
" Ưmm...a... " Đầu nhụy dưới đầu lưỡi khẽ gảy của anh ngày càng đỏ thắm, bóng nhưỡng ướt át, cứng rắn dựng đứng như mời gọi. Những tiếng rên rỉ mất hồn hoàn toàn lấy hết lý trí của Đồng Tiểu Nghị, anh không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa.
Roẹt!
Một tiếng thanh thúy vang lên, chỉ cần một nhịp chiếc quần trắng của Lục Minh Minh đã bị xé làm hai mảnh, ném một đường cong xuống sàn nhà. Lục Minh Minh giật mình ngóc đầu dậy muốn dùng tay che đi phần bí mật nhất của mình, nhưng hai tay ngay lập tức bị Đồng Tiểu Nghị nắm chặt cố định trên đỉnh đầu.
Huyệt đạo huyền bí ma sát với cự long to lớn của anh qua một lớp vải đã đủ khiến cơ thể nhạy cảm của Lục Minh Minh phản ứng, mật ngọt không ngừng rỉ ra bôi trơn lối vào như mời gọi. Đồng Tiểu Nghị thả tay Lục Minh Minh trên đỉnh đầu ra, môi anh trượt xuống từ cái eo nhỏ nhắn, rồi hôn lên hai cánh sen hồng hào xinh đẹp.
" Đừng... " Cảm nhận được ánh mắt bỏng cháy của Đồng Tiểu Nghị đang nhìn chằm chằm vào nơi kín đáo của mình, Lục Minh Minh không nhịn được đẩy đầu của anh ra.
" Thật đẹp! " Không để ý đến phản kháng nhỏ nhoi của Lục Minh Minh, anh lên tiếng cảm thán, lại một lần nữa chạm lên nơi đó, đầu lưỡi chuyển động lên xuống, vừa vặn đè lên âm hạch.
" Không... " Lục Minh Minh hét lên, hai đùi kẹp chặt lấy đầu Đồng Tiểu Nghị khiến anh đưa đầu lưỡi vào sâu hơn. Cảm giác từng thớ thịt mềm mại đang hút lấy đầu lưỡi mình khiến bên dưới Đồng Tiểu Nghị nóng như muốn nổ tung, anh thoát đi quần của bản thân, nhoài người lên hôn Lục Minh Minh, nuốt những tiếng rên rỉ của cô vào trong. Một nụ hôn dài ướt át kết thúc, bên dưới hai người đặt chồng lên nhau, d*m thủy của cô bôi trơn côn th*t to lớn của anh, ma sát lên xuống ngoài cửa huyệt.
" Anh không nhịn được nữa rồi, nhịn nữa chắc anh bệnh mất! "
Đồng Tiểu Nghị thở dốc nói, bên dưới bắt lấy chân Lục Minh Minh đặt vòng lên thắt lưng mình. Sau đó anh cẩn thận tìm đến đúng cửa động huyền bí chầm chậm đi vào.
" A..." Cảm giác nơi chặt khít bị mở ra đau như muốn xé rách vậy, Lục Minh Minh đôi mắt ngân lệ rên lên.
" Đau lắm à? " Đồng Tiểu Nghị kiên nhẫn dừng động tác, chỉ mới vào được một chút nhưng anh đã cảm nhận được có một tấm màng ngăn cản. Lục Minh Minh nhìn anh khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu. Đồng Tiểu nghị yêu thương hôn lên môi Lục Minh Minh, xoa dịu nỗi đau ấy. Nhân lúc cô không chú ý, thắt lưng anh động mạnh một cái, côn th*t hòa vào trong âm huyệt làm một.
" Á! "
Lục Minh Minh ngửa đầu về phía sau, trán bết dính mồ hôi, móng tay găm vào lưng anh. Đau. Cảm giác căng tức khi phía dưới bị vật lớn lấp đầy vừa thống khổ vừa hạnh phúc. Vậy là từ nay thân thể này không còn là của một mình cô nữa, mà nó đã thuộc về Đồng Tiểu Nghị.
Đồng Tiểu Nghị sau khi đi vào thì dừng lại động tác, cảm nhận từng thớ thịt đang ôm trọn lấy nhiệt thiết của anh, cảm động hôn nhẹ lên trán Lục Minh Minh, hỏi.
" Đỡ hơn chưa? "
Lục Minh Minh cảm nhận một chút, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác khoái hoạt. Cô e thẹn gật gật đầu, khẽ cong người lên để vật của anh đi vào sâu hơn nữa. Mật ngọt không ngừng chảy ra ở nơi hai người kết hợp, Đồng Tiểu Nghị khẽ lui ra ngoài, rồi lại đâm vào trong. Âm thanh da thịt va chạm bắt đầu mạnh mẽ hơn vang lên trong phòng, không khí tràn ngập mùi mờ ám. Đồng Tiểu Nghị dần dần chuyển động nhanh hơn, côn th*t như lưỡi dao muốn xỏ xuyên qua thân thể Lục Minh Minh. Ga giường màu đen lún xuống theo động tác của hai người. Lục Minh Minh nhắm mắt ôm chặt lấy cổ Đồng Tiểu Nghị, để anh dìu dắt lên những tầng mây.
" A...A... " Những tiếng rên rỉ ám muội vang lên mỗi khi Đồng Tiểu Nghị chạm đúng vào điểm nhạy cảm bên trong âm đ*o. Lục Minh Minh cảm nhận côn th*t bên trong cơ thể mình khẽ giật, Đồng Tiểu Nghị dùng sức ra vào như vũ bão, sau đó nhanh chóng rút ra.
" Ưm... " Thời điểm một dòng nước nóng bỏng chảy từ bụng dưới của Lục Minh Minh ra ngoài cùng với một chất dịch màu đỏ nhuộm trên ga giường cũng là lúc Đồng Tiểu Nghị giải phóng tinh hoa lên đùi cô.
Mọi chuyện kết thúc giống như một giấc mơ, Đồng Tiểu Nghị nằm trên người Lục Minh Minh bình ổn lại nhịp thở, sau đó sợ cô khó chịu nên lật người nằm xuống giường. Lục Minh Minh cảm thấy xương cốt như muốn rời ra từng khúc, giữa hai chân dính dớp khó chịu nhưng hai mắt đã mơ màng díp lại. Cô mệt quá rồi, cô muốn ngủ quá. Đồng Tiểu Nghị nhìn cô gái đang nằm trong lòng không giấu được nụ cười hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng bế cô vào phòng tắm tắm rửa, tẩy đi mùi hoan ái vừa qua. Khi nhìn những dấu hôn đỏ hồng trên cơ thể Lục Minh Minh, một cảm giác như rót mật vào tim khiến anh vô cùng hạnh phúc. Đồng Tiểu Nghị lấy khăn tắm quấn quanh người Lục Minh Minh rồi mới bế cô lúc này đã ngủ ngon lên giường, không vội mặc quần áo mà hai người chỉ đắp chăn, cô gối đầu lên tay anh ngủ say. Đồng Tiểu Nghị đặt lên trán Lục Minh Minh một nụ hôn, khẽ thầm thì.
" Bây giờ em đã là người phụ nữ của anh rồi, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa anh nhé! "
***** 18/11/2017*****
Mít: Thật xin lỗi các bạn những ngày qua mình quá bận nên hôm nay mới có thể ngồi viết được, !
Đồng Tiểu Nghị hít sâu một hơi, anh ngẩng đôi mắt đỏ ngầu, mờ đi vì dục vọng lên nhìn Lục Minh Minh. Cô đang cắn chặt cánh môi, làn da nhiễm một tầng hồng nhuận tựa như đóa hoa anh đào nở rộ dưới trời xuân. Không khó để nhận ra từng tế bào trên cơ thể Lục Minh Minh đang run rẩy vì anh. Đồng Tiểu Nghị yêu thương vươn tay vén những sợi tóc vương trên mặt Lục Minh Minh ra phía sau, hôn nhẹ lên vành tai cô thì thầm.
" Đừng sợ, anh sẽ rất nhẹ nhàng. "
Lông mi Lục Minh Minh rung lên, hai gò má nóng bừng. Cô khẽ mở đôi mắt mông lung nhìn Đồng Tiểu Nghị gật đầu. Đồng Tiểu Nghị không nén được nụ cười bên môi. Con nhím nhỏ của anh lại có lúc nhu mì đến say lòng như vậy. Mà kể từ khi quen anh, Lục Minh Minh đã thay đổi rất nhiều. Không chơi thể thao, không tập tạ, cũng không lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh. Tất cả sự thay đổi đó chính là làm cho một người đàn ông có thể hạnh phúc đến nhường nào.
Đồng Tiểu Nghị đặt môi lên cánh môi Lục Minh Minh khẽ miết nhẹ, hơi thở hai người lại một lần nữa giao hòa với nhau. Lục Minh Minh dè dặt vòng tay lên vuốt ve mảng lưng trần của Đồng Tiểu Nghị, từng ngón tay lướt trên da thịt như lướt trên những phím đàn. Cô còn nhớ rất rõ vị trí thời gian trước anh vì cô mà bị đâm một dao, ở trên da thịt trân trọng xoa nắn, mặc dù vết khâu của bác sĩ Alex điêu luyện đến ngay cả một vết sẹo nhỏ nhất cũng không hề lưu lại. Tim Đồng Tiểu Nghị nhói lên bởi hành động của Lục Minh Minh. Anh biết cô đang dừng tại nơi vết sẹo của anh suy nghĩ vẩn vơ, vì thế không tập trung hôn anh. Đồng Tiểu Nghị khẽ cắn môi Lục Minh Minh như trừng phạt, Lục Minh Minh lập tức quay trở về với thực tại, di chuyển lên đặt tay trên bả vai Đồng Tiểu Nghị. Anh dùng đầu lưỡi tách hai môi cô ra, luồn vào trong chiếm thành đoạt đất. Trời đất trong giây phút hai chiếc lưỡi bắt được nhau như quay cuồng, đê mê đến cực hạn. Máu trong cơ thể Đồng Tiểu Nghị như sôi lên, anh không ngừng hút hết hương vị ngọt ngào trong miệng Lục Minh Minh, những âm thanh chậc chậc ám muội vang lên trong không khí. Bàn tay Đồng Tiểu Nghị như có ma lực mơn trớn đùi non của Lục Minh Minh, chầm chậm tấn công khu vườn bí mật sau lớp quần nhỏ màu trắng của cô.
" Ưm... hhh..."
Thời điểm ngón tay Đồng Tiểu Nghị khẽ chạm vào hai cánh hoa hồng e ấp kia, Lục Minh Minh cảm giác như bị điện giật, một cảm giác tê dại truyền lên đến tận đại não. Theo bản năng, cô khẽ kẹp hai chân lại để tránh sự đụng chạm của anh, nhưng Đồng Tiểu Nghị dùng đầu gối cố định lại không cho cô động đậy. Anh cười xấu xa liếm vòng quanh vành tai Lục Minh Minh trêu chọc.
" Tiểu bảo bối, em thật nhạy cảm..." Vừa nói bàn tay sột soạt trong quần nhỏ vừa khẽ day bóp hai mép thịt hồng.
" A... đừng...đừng mà... "
Lần đầu tiên làm loại chuyện xấu hổ này làm sao có thể chịu đựng được kích thích như thế, Lục Minh Minh không khỏi rên lên, giọng nói mang vài phần run rẩy.
" Đừng sao? Hửm? " Hơi thở nóng rực của Đồng Tiểu Nghị phả lên cổ Lục Minh Minh, đồng thời bàn tay khẽ ấn lên âm hạch nằm giữa hai cánh hoa.
" A...a... "
Khoái cảm như cơn thủy triều khổng lồ đánh úp lại khiến Lục Minh Minh tiêu tan hết toàn bộ lí trí, cái đùi trắng đang bị Đồng Tiểu Nghị kẹp lấy ngọ nguậy lên xuống không ngừng. Lục Minh Minh nghe thấy tiếng thở của Đồng Tiểu Nghị ngày càng gấp gáp, bộ vị nào đó cứng rắn tới khủng khiếp chọc vào da thịt cô. Nhịp tim trong phút chốc càng đập với tốc độ không thể kiểm soát, lúc này cô mới để ý đến những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Đồng Tiểu Nghị. Dường như anh do lo lắng cho cô nên phải kìm nén dục vọng từ rất lâu rồi. Lục Minh Minh như bị sai khiến, bàn tay không tự chủ trượt từ khuôn ngực xuống bụng của Đồng Tiểu Nghị, cuối cùng luồn hẳn vào quần trong run rấy nắm lấy cự long của anh.
" Hm... " Đồng Tiểu Nghị thỏa mãn thở hắt ra, khó tin nhìn người con gái đang đỏ bừng mặt nằm dưới thân anh. Không ngờ cô lại có thể chủ động như vậy. Lục Minh Minh cắn cánh môi, hoàn toàn vứt hết thể diện ra sau đầu, trúc trắc bắt đầu vuốt ve cậu nhỏ. Tuy cô không hề có kinh nghiệm, tuy động tác rất lộn xộn không theo một trật tự nào nhưng lại có thể làm cho anh hưng phấn tột cùng, nhiệt thiết nhanh chóng sưng lên thêm vài phần nữa. Nếu không nhanh chóng bắt lấy bàn tay chạy loạn của cô lôi ra ngoài thì anh có lẽ đã ra mất rồi.
" Tiểu yêu tinh, chơi đùa như thế đủ chưa hả? "
Đồng Tiểu Nghị cầm tay Lục Minh Minh vòng lên cổ mình, tìm xuống động mạch trên cổ cô mút mạnh. Đôi môi di chuyển thả những nụ hôn vụn vặt lên xương quai xanh Lục Minh Minh, sau đó dừng ở bầu ngực đang phập phồng của cô liếm láp từ nơi trắng xinh đến đỉnh hồng thơm ngát.
" Ưmm...a... " Đầu nhụy dưới đầu lưỡi khẽ gảy của anh ngày càng đỏ thắm, bóng nhưỡng ướt át, cứng rắn dựng đứng như mời gọi. Những tiếng rên rỉ mất hồn hoàn toàn lấy hết lý trí của Đồng Tiểu Nghị, anh không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa.
Roẹt!
Một tiếng thanh thúy vang lên, chỉ cần một nhịp chiếc quần trắng của Lục Minh Minh đã bị xé làm hai mảnh, ném một đường cong xuống sàn nhà. Lục Minh Minh giật mình ngóc đầu dậy muốn dùng tay che đi phần bí mật nhất của mình, nhưng hai tay ngay lập tức bị Đồng Tiểu Nghị nắm chặt cố định trên đỉnh đầu.
Huyệt đạo huyền bí ma sát với cự long to lớn của anh qua một lớp vải đã đủ khiến cơ thể nhạy cảm của Lục Minh Minh phản ứng, mật ngọt không ngừng rỉ ra bôi trơn lối vào như mời gọi. Đồng Tiểu Nghị thả tay Lục Minh Minh trên đỉnh đầu ra, môi anh trượt xuống từ cái eo nhỏ nhắn, rồi hôn lên hai cánh sen hồng hào xinh đẹp.
" Đừng... " Cảm nhận được ánh mắt bỏng cháy của Đồng Tiểu Nghị đang nhìn chằm chằm vào nơi kín đáo của mình, Lục Minh Minh không nhịn được đẩy đầu của anh ra.
" Thật đẹp! " Không để ý đến phản kháng nhỏ nhoi của Lục Minh Minh, anh lên tiếng cảm thán, lại một lần nữa chạm lên nơi đó, đầu lưỡi chuyển động lên xuống, vừa vặn đè lên âm hạch.
" Không... " Lục Minh Minh hét lên, hai đùi kẹp chặt lấy đầu Đồng Tiểu Nghị khiến anh đưa đầu lưỡi vào sâu hơn. Cảm giác từng thớ thịt mềm mại đang hút lấy đầu lưỡi mình khiến bên dưới Đồng Tiểu Nghị nóng như muốn nổ tung, anh thoát đi quần của bản thân, nhoài người lên hôn Lục Minh Minh, nuốt những tiếng rên rỉ của cô vào trong. Một nụ hôn dài ướt át kết thúc, bên dưới hai người đặt chồng lên nhau, d*m thủy của cô bôi trơn côn th*t to lớn của anh, ma sát lên xuống ngoài cửa huyệt.
" Anh không nhịn được nữa rồi, nhịn nữa chắc anh bệnh mất! "
Đồng Tiểu Nghị thở dốc nói, bên dưới bắt lấy chân Lục Minh Minh đặt vòng lên thắt lưng mình. Sau đó anh cẩn thận tìm đến đúng cửa động huyền bí chầm chậm đi vào.
" A..." Cảm giác nơi chặt khít bị mở ra đau như muốn xé rách vậy, Lục Minh Minh đôi mắt ngân lệ rên lên.
" Đau lắm à? " Đồng Tiểu Nghị kiên nhẫn dừng động tác, chỉ mới vào được một chút nhưng anh đã cảm nhận được có một tấm màng ngăn cản. Lục Minh Minh nhìn anh khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu. Đồng Tiểu nghị yêu thương hôn lên môi Lục Minh Minh, xoa dịu nỗi đau ấy. Nhân lúc cô không chú ý, thắt lưng anh động mạnh một cái, côn th*t hòa vào trong âm huyệt làm một.
" Á! "
Lục Minh Minh ngửa đầu về phía sau, trán bết dính mồ hôi, móng tay găm vào lưng anh. Đau. Cảm giác căng tức khi phía dưới bị vật lớn lấp đầy vừa thống khổ vừa hạnh phúc. Vậy là từ nay thân thể này không còn là của một mình cô nữa, mà nó đã thuộc về Đồng Tiểu Nghị.
Đồng Tiểu Nghị sau khi đi vào thì dừng lại động tác, cảm nhận từng thớ thịt đang ôm trọn lấy nhiệt thiết của anh, cảm động hôn nhẹ lên trán Lục Minh Minh, hỏi.
" Đỡ hơn chưa? "
Lục Minh Minh cảm nhận một chút, cảm giác đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác khoái hoạt. Cô e thẹn gật gật đầu, khẽ cong người lên để vật của anh đi vào sâu hơn nữa. Mật ngọt không ngừng chảy ra ở nơi hai người kết hợp, Đồng Tiểu Nghị khẽ lui ra ngoài, rồi lại đâm vào trong. Âm thanh da thịt va chạm bắt đầu mạnh mẽ hơn vang lên trong phòng, không khí tràn ngập mùi mờ ám. Đồng Tiểu Nghị dần dần chuyển động nhanh hơn, côn th*t như lưỡi dao muốn xỏ xuyên qua thân thể Lục Minh Minh. Ga giường màu đen lún xuống theo động tác của hai người. Lục Minh Minh nhắm mắt ôm chặt lấy cổ Đồng Tiểu Nghị, để anh dìu dắt lên những tầng mây.
" A...A... " Những tiếng rên rỉ ám muội vang lên mỗi khi Đồng Tiểu Nghị chạm đúng vào điểm nhạy cảm bên trong âm đ*o. Lục Minh Minh cảm nhận côn th*t bên trong cơ thể mình khẽ giật, Đồng Tiểu Nghị dùng sức ra vào như vũ bão, sau đó nhanh chóng rút ra.
" Ưm... " Thời điểm một dòng nước nóng bỏng chảy từ bụng dưới của Lục Minh Minh ra ngoài cùng với một chất dịch màu đỏ nhuộm trên ga giường cũng là lúc Đồng Tiểu Nghị giải phóng tinh hoa lên đùi cô.
Mọi chuyện kết thúc giống như một giấc mơ, Đồng Tiểu Nghị nằm trên người Lục Minh Minh bình ổn lại nhịp thở, sau đó sợ cô khó chịu nên lật người nằm xuống giường. Lục Minh Minh cảm thấy xương cốt như muốn rời ra từng khúc, giữa hai chân dính dớp khó chịu nhưng hai mắt đã mơ màng díp lại. Cô mệt quá rồi, cô muốn ngủ quá. Đồng Tiểu Nghị nhìn cô gái đang nằm trong lòng không giấu được nụ cười hạnh phúc. Anh nhẹ nhàng bế cô vào phòng tắm tắm rửa, tẩy đi mùi hoan ái vừa qua. Khi nhìn những dấu hôn đỏ hồng trên cơ thể Lục Minh Minh, một cảm giác như rót mật vào tim khiến anh vô cùng hạnh phúc. Đồng Tiểu Nghị lấy khăn tắm quấn quanh người Lục Minh Minh rồi mới bế cô lúc này đã ngủ ngon lên giường, không vội mặc quần áo mà hai người chỉ đắp chăn, cô gối đầu lên tay anh ngủ say. Đồng Tiểu Nghị đặt lên trán Lục Minh Minh một nụ hôn, khẽ thầm thì.
" Bây giờ em đã là người phụ nữ của anh rồi, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa anh nhé! "
***** 18/11/2017*****
Mít: Thật xin lỗi các bạn những ngày qua mình quá bận nên hôm nay mới có thể ngồi viết được, !