Chương 58: Làm phiền rồi!
Điều đáng tiếc duy nhất là cái hắn lĩnh ngộ không phải kiếm ý, nếu không, bây giờ hắn đối đầu với cao thủ Lăng Không thật sự không có chút áp lực nào!
Nửa canh giờ sau, Diệp Huyên rời khỏi tháp Giới Ngục.
Vì Lục Tiêu Nhiên đi đến tiểu viện của bọn họ, nhìn thấy Diệp Huyên, Lục Tiêu Nhiên cười nói: “Gần đây tiểu hữu ở có quen không?”
Diệp Huyên cười, sau đó đáp: “Nói thật, ta và muội muội chưa từng ở nơi nào tốt như thế cả!”
Lục Tiêu Nhiên cười ha ha: “Tiểu hữu đúng là biết nói đùa, đúng rồi, tối nay có một buổi tiệc rượu, nếu tiểu hữu có thời gian thì dẫn muội muội đi cùng ta”.
“Tiệc rượu?”
Diệp Huyên ngây người, sau đó hỏi: “Tiệc rượu gì?”
Lục Tiêu Nhiên cười nói: “Đại hoàng tử của Đế Đô tổ chức một buổi tiệc rượu, mỗi lần học viện Thương Mộc chiêu sinh đều sẽ có người từ khắp nơi trên Khương Quốc đến Đế Đô, đương nhiên hoàng thất Khương Quốc sẽ không xem thường những thiên tài này, vì vậy, ngài Quốc Chủ thường sẽ phái một hoàng tử đến đón những thiên tài này thay mình”.
Diệp Huyên im lặng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có lẽ không phải ai cũng có thể tham gia đứng không?”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu: “Đương nhiên, chỉ có những người có thân phận, có thực lực mới có tư cách tham gia bữa tiệc này, hoặc nói một cách khác người có thể tham gia tiệc rượu này gần như đều là trăm phần trăm có thể tiến vào học viện Thương Mộc, nếu không, bên trên sẽ không mời bọn họ”.
Diệp Huyên cười khổ: “Tiền bối, ta không nhận được lời mời!”
Lục Tiêu Nhiên nghiêm mặt nói: “Tiểu hữu, ngươi cứ đi cùng ta, ta mời ngươi là được. Nếu có thể vẫn nên đi một chuyến thì tốt hơn, người đến đều là thiên tài yêu nghiệt, nếu có thể làm quen với mấy người cũng có lợi với ngươi, ngươi thấy sao?”
Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu.
Đúng như Lục Tiêu Nhiên nói, có thể làm quen mấy người cũng không tệ, kiếm tu không nhất định phải cô đơn một mình. Hơn nữa, hắn cũng muốn nhìn thấy thiên tài yêu nghiệt của Khương Quốc!
Lục Tiêu Nhiên gật đầu, cười nói: “Vậy tiểu hữu chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta cùng xuất phát!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Diệp Huyên trở về phòng, lúc này, Diệp Liên cũng đã tỉnh.
Diệp Huyên đi tới trước mặt Diệp Liên, hắn xoa nhẹ gò má cô bé, dịu dàng nói: “Đừng ngủ nữa, huynh dẫn muội đi ăn uống thỏa thuê!”
Diệp Liên chớp mắt, sau đó nở nụ cười xán lạn: “Được ạ!”
Diệp Huyên bóp nhẹ mũi Diệp Liên: “Mau đi rửa mặt, chúng ta xuất phát luôn!”
Nửa canh giờ sau, Lục Tiêu Nhiên dẫn hai huynh đệ Diệp Huyên rời khỏi phủ đệ cùng một đám người, cả nhóm nhanh chóng đi tới trước một tửu lâu ở trung tâm thành.
Tiên Khách Lâu!
Tiên Khách Lâu có thể nói là tửu lâu lớn nhất trong Đế Đô, chiếm diện tích gần một nghìn mét vuông, có tổng cộng sáu tầng, bên ngoài mạ vàng, cực kỳ xa hoa. Mà tửu lâu này chính là sản nghiệp của Túy Tiên Lâu.
Nhìn thấy tửu lâu này, hai huynh muội Diệp Huyên đều khiếp sợ.
Bọn họ đã từng thấy tửu lâu xa hoa như thế bao giờ đâu?
Đừng nói là bọn họ, dù là nhóc béo Lục Minh cũng hơi khiếp sợ, Thiên Sơn Thành cũng không có tửu lâu lớn như thế.
Nhìn thấy vẻ mặt của ba người, Lục Tiêu Nhiên cười ha ha: “Đây cũng không phải cái lớn nhất, sau này các ngươi ra ngoài nhiều sẽ phát hiện thế giới rộng lớn, không gì không có!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn rất tán thành điều này!
May là rời khỏi Thanh Thành, nếu không, cả đời này hắn đều sẽ làm ếch ngồi đáy giếng!
Lục Tiêu Nhiên dẫn ba người đi vào Tiên Khách Lâu, một cô gái vẻ ngoài xinh đẹp lập tức đi ra nghênh đón: “Là Lục thành chủ đó sao?”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
Cô gái nở nụ cười ngọt ngào: “Còn nửa canh giờ nữa tiệc rượu mới bắt đầu, Đại hoàng tử đã sắp xếp một vài hoạt động ‘giải trí’ cho Lục thành chủ rồi, Lục thành chủ có muốn thử không?”
Nghe vậy, Lục Tiêu Nhiên đỏ mặt, vội lắc đầu: “Không cần, dẫn ta đi gặp Đại hoàng tử”.
Cô gái gật đầu, dẫn mấy người Lục Tiêu Nhiên và Diệp Huyên lên lầu, khi đi đến tầng thứ tư, hai huynh muội Diệp Huyên bị cảnh trước mắt làm sợ ngây người.
Tầng thứ tư là một quảng trường vô cùng rộng lớn, còn lớn hơn cả nhà họ Diệp của bọn họ nữa, mà bên trong còn cực kỳ xa hoa, xung quanh vàng son lộng lẫy, tựa như cung điện, ngay cả dưới chân cũng lót một lớp da thú thật dày, đi lên mềm mại, cực kỳ thoải mái.
“Chậc!”
Nhóc béo Lục Minh ở bên cạnh bước lên da thú dưới chân, thở dài: “Cha, đây là da xích hổ đó, một tấm da thú này có giá ít nhất mấy trăm kim tệ đúng không, nơi này có tới mấy chục nghìn tấm… Con mẹ nó, Túy Tiên Lâu này còn giàu hơn nhà chúng ta nữa!”
Nghe vậy, Diệp Huyên và Diệp Liên nhìn nhau một cái, Diệp Huyên cười lắc đầu: “Đúng là nghèo khó cản trở tầm nhìn của ca!”
Lục Tiêu Nhiên cười: “Tiểu hữu, Túy Tiên Lâu này có thể nói là giàu nhất cả nước, dù là Hoàng gia cũng không giàu như bọn họ”.
Nói xong, ông ta nhìn về phía xa, sau đó lại nói: “Tiểu hữu đợi nhé, ta đi một lát rồi quay lại!”
Nói xong, ông ta đi nhanh về phía xa.
Đúng lúc này, một thanh niên đi tới, chắp tay với Diệp Huyên: “Vị huynh đài này mới đến sao?”
Diệp Huyên gật đầu, chắp tay đáp lễ: “Mới đến!”
Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Tại hạ là Thế tử Dư Bất Nhị của nhà họ Dư ở Xuyên Thành, xin hỏi huynh đài là?”
Diệp Huyên cười nói: “Diệp Huyên của Thanh Thành, một tán tu!”
“Tán tu?”
Thanh niên hơi ngây người, sau đó quan sát Diệp Huyên một lúc: “Ngươi là tán tu?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Nét mặt thanh niên trở nên lạnh lùng: “Làm phiền rồi”.
Nói xong, gã xoay người đi.
Diệp Huyên: “…”
Thanh niên đi tới một bên, chắp tay với một người đàn ông trong đó: “Tại hạ là Dư Bất Nhị - Thế tử của nhà họ Dư ở Xuyên Thành, huynh đài là?”
Người đàn ông kia chắp tay đép lễ: “Tại hạ Mạc Tiêu, Thế tử của nhà họ Mạc ở Việt Thành!”
Nghe vậy, thanh niên lập tức giật mình: “Là nhà họ Mạc có mấy chục cái mỏ vàng kia ư?”
Người đàn ông gật đầu: “Đúng thế!”
Thanh niên kéo lấy cánh tay người đàn ông, cười nói: “Mạc huynh, hôm nay ngươi và ta như vừa gặp đã như quen biết từ lâu, nào, chúng ta uống mấy chén đi…”
Nửa canh giờ sau, Diệp Huyên rời khỏi tháp Giới Ngục.
Vì Lục Tiêu Nhiên đi đến tiểu viện của bọn họ, nhìn thấy Diệp Huyên, Lục Tiêu Nhiên cười nói: “Gần đây tiểu hữu ở có quen không?”
Diệp Huyên cười, sau đó đáp: “Nói thật, ta và muội muội chưa từng ở nơi nào tốt như thế cả!”
Lục Tiêu Nhiên cười ha ha: “Tiểu hữu đúng là biết nói đùa, đúng rồi, tối nay có một buổi tiệc rượu, nếu tiểu hữu có thời gian thì dẫn muội muội đi cùng ta”.
“Tiệc rượu?”
Diệp Huyên ngây người, sau đó hỏi: “Tiệc rượu gì?”
Lục Tiêu Nhiên cười nói: “Đại hoàng tử của Đế Đô tổ chức một buổi tiệc rượu, mỗi lần học viện Thương Mộc chiêu sinh đều sẽ có người từ khắp nơi trên Khương Quốc đến Đế Đô, đương nhiên hoàng thất Khương Quốc sẽ không xem thường những thiên tài này, vì vậy, ngài Quốc Chủ thường sẽ phái một hoàng tử đến đón những thiên tài này thay mình”.
Diệp Huyên im lặng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Có lẽ không phải ai cũng có thể tham gia đứng không?”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu: “Đương nhiên, chỉ có những người có thân phận, có thực lực mới có tư cách tham gia bữa tiệc này, hoặc nói một cách khác người có thể tham gia tiệc rượu này gần như đều là trăm phần trăm có thể tiến vào học viện Thương Mộc, nếu không, bên trên sẽ không mời bọn họ”.
Diệp Huyên cười khổ: “Tiền bối, ta không nhận được lời mời!”
Lục Tiêu Nhiên nghiêm mặt nói: “Tiểu hữu, ngươi cứ đi cùng ta, ta mời ngươi là được. Nếu có thể vẫn nên đi một chuyến thì tốt hơn, người đến đều là thiên tài yêu nghiệt, nếu có thể làm quen với mấy người cũng có lợi với ngươi, ngươi thấy sao?”
Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu.
Đúng như Lục Tiêu Nhiên nói, có thể làm quen mấy người cũng không tệ, kiếm tu không nhất định phải cô đơn một mình. Hơn nữa, hắn cũng muốn nhìn thấy thiên tài yêu nghiệt của Khương Quốc!
Lục Tiêu Nhiên gật đầu, cười nói: “Vậy tiểu hữu chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta cùng xuất phát!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Diệp Huyên trở về phòng, lúc này, Diệp Liên cũng đã tỉnh.
Diệp Huyên đi tới trước mặt Diệp Liên, hắn xoa nhẹ gò má cô bé, dịu dàng nói: “Đừng ngủ nữa, huynh dẫn muội đi ăn uống thỏa thuê!”
Diệp Liên chớp mắt, sau đó nở nụ cười xán lạn: “Được ạ!”
Diệp Huyên bóp nhẹ mũi Diệp Liên: “Mau đi rửa mặt, chúng ta xuất phát luôn!”
Nửa canh giờ sau, Lục Tiêu Nhiên dẫn hai huynh đệ Diệp Huyên rời khỏi phủ đệ cùng một đám người, cả nhóm nhanh chóng đi tới trước một tửu lâu ở trung tâm thành.
Tiên Khách Lâu!
Tiên Khách Lâu có thể nói là tửu lâu lớn nhất trong Đế Đô, chiếm diện tích gần một nghìn mét vuông, có tổng cộng sáu tầng, bên ngoài mạ vàng, cực kỳ xa hoa. Mà tửu lâu này chính là sản nghiệp của Túy Tiên Lâu.
Nhìn thấy tửu lâu này, hai huynh muội Diệp Huyên đều khiếp sợ.
Bọn họ đã từng thấy tửu lâu xa hoa như thế bao giờ đâu?
Đừng nói là bọn họ, dù là nhóc béo Lục Minh cũng hơi khiếp sợ, Thiên Sơn Thành cũng không có tửu lâu lớn như thế.
Nhìn thấy vẻ mặt của ba người, Lục Tiêu Nhiên cười ha ha: “Đây cũng không phải cái lớn nhất, sau này các ngươi ra ngoài nhiều sẽ phát hiện thế giới rộng lớn, không gì không có!”
Diệp Huyên gật đầu, hắn rất tán thành điều này!
May là rời khỏi Thanh Thành, nếu không, cả đời này hắn đều sẽ làm ếch ngồi đáy giếng!
Lục Tiêu Nhiên dẫn ba người đi vào Tiên Khách Lâu, một cô gái vẻ ngoài xinh đẹp lập tức đi ra nghênh đón: “Là Lục thành chủ đó sao?”
Lục Tiêu Nhiên gật đầu.
Cô gái nở nụ cười ngọt ngào: “Còn nửa canh giờ nữa tiệc rượu mới bắt đầu, Đại hoàng tử đã sắp xếp một vài hoạt động ‘giải trí’ cho Lục thành chủ rồi, Lục thành chủ có muốn thử không?”
Nghe vậy, Lục Tiêu Nhiên đỏ mặt, vội lắc đầu: “Không cần, dẫn ta đi gặp Đại hoàng tử”.
Cô gái gật đầu, dẫn mấy người Lục Tiêu Nhiên và Diệp Huyên lên lầu, khi đi đến tầng thứ tư, hai huynh muội Diệp Huyên bị cảnh trước mắt làm sợ ngây người.
Tầng thứ tư là một quảng trường vô cùng rộng lớn, còn lớn hơn cả nhà họ Diệp của bọn họ nữa, mà bên trong còn cực kỳ xa hoa, xung quanh vàng son lộng lẫy, tựa như cung điện, ngay cả dưới chân cũng lót một lớp da thú thật dày, đi lên mềm mại, cực kỳ thoải mái.
“Chậc!”
Nhóc béo Lục Minh ở bên cạnh bước lên da thú dưới chân, thở dài: “Cha, đây là da xích hổ đó, một tấm da thú này có giá ít nhất mấy trăm kim tệ đúng không, nơi này có tới mấy chục nghìn tấm… Con mẹ nó, Túy Tiên Lâu này còn giàu hơn nhà chúng ta nữa!”
Nghe vậy, Diệp Huyên và Diệp Liên nhìn nhau một cái, Diệp Huyên cười lắc đầu: “Đúng là nghèo khó cản trở tầm nhìn của ca!”
Lục Tiêu Nhiên cười: “Tiểu hữu, Túy Tiên Lâu này có thể nói là giàu nhất cả nước, dù là Hoàng gia cũng không giàu như bọn họ”.
Nói xong, ông ta nhìn về phía xa, sau đó lại nói: “Tiểu hữu đợi nhé, ta đi một lát rồi quay lại!”
Nói xong, ông ta đi nhanh về phía xa.
Đúng lúc này, một thanh niên đi tới, chắp tay với Diệp Huyên: “Vị huynh đài này mới đến sao?”
Diệp Huyên gật đầu, chắp tay đáp lễ: “Mới đến!”
Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Tại hạ là Thế tử Dư Bất Nhị của nhà họ Dư ở Xuyên Thành, xin hỏi huynh đài là?”
Diệp Huyên cười nói: “Diệp Huyên của Thanh Thành, một tán tu!”
“Tán tu?”
Thanh niên hơi ngây người, sau đó quan sát Diệp Huyên một lúc: “Ngươi là tán tu?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Nét mặt thanh niên trở nên lạnh lùng: “Làm phiền rồi”.
Nói xong, gã xoay người đi.
Diệp Huyên: “…”
Thanh niên đi tới một bên, chắp tay với một người đàn ông trong đó: “Tại hạ là Dư Bất Nhị - Thế tử của nhà họ Dư ở Xuyên Thành, huynh đài là?”
Người đàn ông kia chắp tay đép lễ: “Tại hạ Mạc Tiêu, Thế tử của nhà họ Mạc ở Việt Thành!”
Nghe vậy, thanh niên lập tức giật mình: “Là nhà họ Mạc có mấy chục cái mỏ vàng kia ư?”
Người đàn ông gật đầu: “Đúng thế!”
Thanh niên kéo lấy cánh tay người đàn ông, cười nói: “Mạc huynh, hôm nay ngươi và ta như vừa gặp đã như quen biết từ lâu, nào, chúng ta uống mấy chén đi…”