Chương 41: Ta vẫn còn sống
Nói những điều này ông ta tỏ ra rất kiên quyết. bởi vì chuyện lầm này là một nhẽ, mà sự chèn ép từ bang Hắc Hổ bấy lâu nay là thêm một nhẽ nữa, nhất là dạo gần đây khi ông cụ đổ bệnh, thì bang hắc hổ lại càng không kiêng nể gì nữa bọn chúng muốn cướp đi công việc làm ăn của nhà họ Phan ở Ngũ Long Đảo.
Ba mươi năm về trước nhận thấy Ngũ Long Đảo là vùng đất hoang sơ, có rừng núi, có hồ rộng là một nơi tiềm năng có thể khai thác du lịch, vậy nên lúc đó Phan Thái Hùng đã manhn dạn đầu tư vào đây không biết bao nhiêu tiền của cũng như công sức nhằm khai thác tiềm năng này, và giờ khu du lịch sinh thái này trở thành gà đẻ trứng vàng cho gia tộc họ Phan, vậy nên bọn họ không thể nào để mất miếng thịt béo bở này được, vì đây là một tảng mỡ dày vậy nên mấy năm nay bang Hắc Hổ đã không ít lầm gây xung đột, bọn chúng làm đủ trò nhằm cướp đi miếng cơm manh áo của nhà họ Phan, mấy trăm chiếc du thuyền liên tục gặp sự cố toàn có sự đụng tay đụng chân của bọn chúng. Nhưng vì sự yên ổn làm ăn nên nhà họ Phan cũng im đi cho qua chuyện để làm ăn.
Nhưng thật không ngờ họ càng nhịn thì bang hắc hổ càng lấn tới được một tấc thì lấn một thước, mà nhất là khi ông cụ Phan Thái Hùng đổ bệnh thì chúng càng không kiêng nể gì nữa, cứ nghĩ gia tộc họ Phan là quả hồng mềm muốn nắn thế nào thì nắn.
Đến bây giờ sức chịu đựng đã quá hạn nên Phan Thái Hải mới thốt ra những câu như vậy. Nhưng mà ông ta vẫn phảo về bạn bạc với bố của mình trước. Để đối đầu với bang hắc hổ thì phảo nghĩ được đối sách toàn vẹn nhất thì lúc đó mới có thể khai chiến và đảm bảo cho sự thắng lợi cuối cùng.
Lại nói đến Thanh Sơn khi mất đi ý thức thì dòng nước như ôm lấy hắn kéo đi theo dòng chảy khổng lồ, nước ào ào tuôn đi còn Thanh Sơn xoay tròn theo dòng chảy cuốn trôi đi tất cả mọi thứ. Cứ như thế dường như không biết đến lúc nào thì vòng chảy sẽ kết thúc và lúc cả dòng nước lẫn vào một không gian đen tối thì dường như tất cả đã biến mất vô tung vô ảnh. nếu đứng trên cao nhìn xuống cứ nghĩ là dòng nước đã chui tuột vào khe đá giống như là một mũi khoan khổng lồ bằng nước khoan xuyên sâu vào trong lòng đất vậy, nhưng có xuống tận nơi mới thấy được khung cảnh hùng vĩ của thiên nhiên.
Dường như tạo hóa có thể sản sinh ra tất cả mọi thứ mà con người không thể tưởng tượng ra nổi, nhưng mà sự thực thì có rất nhiều thứ ngoài kia mà con người chưa thể khám phá ra mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngũ long đảo đỉnh núi trung tâm trong một hồ nước trong xanh, mặt nước phẳng lặng bình yên và đầy vẻ hoang sơ. Nhưng giữa lòng hồ có một hố sâu đen ngòm không thấy đáy, mặc dù nước hồ trong vắt thấy hết khung cảnh bên dưới đấy hồ, nhưng riêng miệng hố là vẫn một màu đen kịt. Mà trên đỉnh núi này dường như quá hoang sơ có vẻ như nơi đây chưa từng có người đặt chân đến.
Ngọn núi trung tâm trong năm ngọn núi ở Ngũ Long Đảo là ngọn núi cao nhất, hoang sơ nhất ở đây, để đi vào được nơi đây không hề dễ dàng, vả lại đường lên núi ghập ghềnh hiểm trở, khắp nơi là những tảng đá sắc nhọn tua tủa giống như trăm nghìn lưỡi dao, sẵn sàng cắt xẻ nếu có bất kỳ ai đi vào đó. Nói không có ai đi vào cũng không phảo, cũng có một số người thích sự mạo hiểm đã thử vào nơi đây, nhưng tất cả đều đã phải bỏ cuộc giữa chừng và khi rời đi thì mang đầy thương tích, những người đến để thưởng ngoạn phong cảnh nơi đây cũng chỉ biết đứng từ xa để quan sát phong cảnh hùng vĩ của tạo hóa thiên nhiên, trong năm hòn đảo thì chỉ ngọn núi này là không được khai thác, bởi sự hiểm trở và sự khó khăn ở nơi đây.
Mặt hồ trong xanh vẫn phẳng lặng bình yên của buổi bình minh, những tia nắng đầu tiên đã chiếu xuống, bên mặt hồ một tảng đá nhẵn mịn rộng như một tấm phản, trên mặt tảng đá lúc này có một cái gì đó đang động đậy. Bởi màu của vật trên tảng đá giống hệt với màu của đá, nhùn kỹ thì lúc này mới phát hiện được là một thân hình khỏa thân, đang nằm yên trên đó, tỉnh thoảng lại thấy thân hình này cử động thì ra là một người đang sống.
Một lúc sau khi mặt trời lên cao, ánh nắng đã bắt đầu gay gắt lúc này chỉ nghe thấy một tiếng rên nhẹ vang lên.
- ui..za...
Âm thanh nhẹ nhàng vang lên rồi im bặt. Một lúc sau thân ảnh kia bắt đầu cử động, lúc này một số tiếng rên khá to, đã bật thành tiếng.
- Aaa..đau quá
Thân hình này đang cố bò dậy, lúc này có thể thấy được trên người của hắn trải dài các vết thương, những vết thương ngoài da sâu cạn khác nhau, khi ánh nắng chiếu vào cộng với sức nóng trên tảng đá làm cho những vết thương này thêm đau rát, làm cho hắn tỉnh người, nhưng mà sự đau rát ngoài da không thấm vào đâu so với cảm giác trong xương cốt lúc này.
Thân hình này chính là Thanh Sơn khi rơi xuống thác nước do sự va đập và lăn lộn trong vòng xoáy làm cho áo quần hắn rách tả tơi, còn trong xương cốt hắn thì như trải qua một lầm tái tạo thử thách, bây giờ toàn thân nhức nhối vô cùng thê thảm.
Mặc dù đau đớn khắp châu thân nhưng hắn vẫn vô cùng hưng phấn, hắn chịu mọi đau đớn rồi hắn thì thầm trong miệng.
Ta vẫn còn sống.
Ba mươi năm về trước nhận thấy Ngũ Long Đảo là vùng đất hoang sơ, có rừng núi, có hồ rộng là một nơi tiềm năng có thể khai thác du lịch, vậy nên lúc đó Phan Thái Hùng đã manhn dạn đầu tư vào đây không biết bao nhiêu tiền của cũng như công sức nhằm khai thác tiềm năng này, và giờ khu du lịch sinh thái này trở thành gà đẻ trứng vàng cho gia tộc họ Phan, vậy nên bọn họ không thể nào để mất miếng thịt béo bở này được, vì đây là một tảng mỡ dày vậy nên mấy năm nay bang Hắc Hổ đã không ít lầm gây xung đột, bọn chúng làm đủ trò nhằm cướp đi miếng cơm manh áo của nhà họ Phan, mấy trăm chiếc du thuyền liên tục gặp sự cố toàn có sự đụng tay đụng chân của bọn chúng. Nhưng vì sự yên ổn làm ăn nên nhà họ Phan cũng im đi cho qua chuyện để làm ăn.
Nhưng thật không ngờ họ càng nhịn thì bang hắc hổ càng lấn tới được một tấc thì lấn một thước, mà nhất là khi ông cụ Phan Thái Hùng đổ bệnh thì chúng càng không kiêng nể gì nữa, cứ nghĩ gia tộc họ Phan là quả hồng mềm muốn nắn thế nào thì nắn.
Đến bây giờ sức chịu đựng đã quá hạn nên Phan Thái Hải mới thốt ra những câu như vậy. Nhưng mà ông ta vẫn phảo về bạn bạc với bố của mình trước. Để đối đầu với bang hắc hổ thì phảo nghĩ được đối sách toàn vẹn nhất thì lúc đó mới có thể khai chiến và đảm bảo cho sự thắng lợi cuối cùng.
Lại nói đến Thanh Sơn khi mất đi ý thức thì dòng nước như ôm lấy hắn kéo đi theo dòng chảy khổng lồ, nước ào ào tuôn đi còn Thanh Sơn xoay tròn theo dòng chảy cuốn trôi đi tất cả mọi thứ. Cứ như thế dường như không biết đến lúc nào thì vòng chảy sẽ kết thúc và lúc cả dòng nước lẫn vào một không gian đen tối thì dường như tất cả đã biến mất vô tung vô ảnh. nếu đứng trên cao nhìn xuống cứ nghĩ là dòng nước đã chui tuột vào khe đá giống như là một mũi khoan khổng lồ bằng nước khoan xuyên sâu vào trong lòng đất vậy, nhưng có xuống tận nơi mới thấy được khung cảnh hùng vĩ của thiên nhiên.
Dường như tạo hóa có thể sản sinh ra tất cả mọi thứ mà con người không thể tưởng tượng ra nổi, nhưng mà sự thực thì có rất nhiều thứ ngoài kia mà con người chưa thể khám phá ra mà thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngũ long đảo đỉnh núi trung tâm trong một hồ nước trong xanh, mặt nước phẳng lặng bình yên và đầy vẻ hoang sơ. Nhưng giữa lòng hồ có một hố sâu đen ngòm không thấy đáy, mặc dù nước hồ trong vắt thấy hết khung cảnh bên dưới đấy hồ, nhưng riêng miệng hố là vẫn một màu đen kịt. Mà trên đỉnh núi này dường như quá hoang sơ có vẻ như nơi đây chưa từng có người đặt chân đến.
Ngọn núi trung tâm trong năm ngọn núi ở Ngũ Long Đảo là ngọn núi cao nhất, hoang sơ nhất ở đây, để đi vào được nơi đây không hề dễ dàng, vả lại đường lên núi ghập ghềnh hiểm trở, khắp nơi là những tảng đá sắc nhọn tua tủa giống như trăm nghìn lưỡi dao, sẵn sàng cắt xẻ nếu có bất kỳ ai đi vào đó. Nói không có ai đi vào cũng không phảo, cũng có một số người thích sự mạo hiểm đã thử vào nơi đây, nhưng tất cả đều đã phải bỏ cuộc giữa chừng và khi rời đi thì mang đầy thương tích, những người đến để thưởng ngoạn phong cảnh nơi đây cũng chỉ biết đứng từ xa để quan sát phong cảnh hùng vĩ của tạo hóa thiên nhiên, trong năm hòn đảo thì chỉ ngọn núi này là không được khai thác, bởi sự hiểm trở và sự khó khăn ở nơi đây.
Mặt hồ trong xanh vẫn phẳng lặng bình yên của buổi bình minh, những tia nắng đầu tiên đã chiếu xuống, bên mặt hồ một tảng đá nhẵn mịn rộng như một tấm phản, trên mặt tảng đá lúc này có một cái gì đó đang động đậy. Bởi màu của vật trên tảng đá giống hệt với màu của đá, nhùn kỹ thì lúc này mới phát hiện được là một thân hình khỏa thân, đang nằm yên trên đó, tỉnh thoảng lại thấy thân hình này cử động thì ra là một người đang sống.
Một lúc sau khi mặt trời lên cao, ánh nắng đã bắt đầu gay gắt lúc này chỉ nghe thấy một tiếng rên nhẹ vang lên.
- ui..za...
Âm thanh nhẹ nhàng vang lên rồi im bặt. Một lúc sau thân ảnh kia bắt đầu cử động, lúc này một số tiếng rên khá to, đã bật thành tiếng.
- Aaa..đau quá
Thân hình này đang cố bò dậy, lúc này có thể thấy được trên người của hắn trải dài các vết thương, những vết thương ngoài da sâu cạn khác nhau, khi ánh nắng chiếu vào cộng với sức nóng trên tảng đá làm cho những vết thương này thêm đau rát, làm cho hắn tỉnh người, nhưng mà sự đau rát ngoài da không thấm vào đâu so với cảm giác trong xương cốt lúc này.
Thân hình này chính là Thanh Sơn khi rơi xuống thác nước do sự va đập và lăn lộn trong vòng xoáy làm cho áo quần hắn rách tả tơi, còn trong xương cốt hắn thì như trải qua một lầm tái tạo thử thách, bây giờ toàn thân nhức nhối vô cùng thê thảm.
Mặc dù đau đớn khắp châu thân nhưng hắn vẫn vô cùng hưng phấn, hắn chịu mọi đau đớn rồi hắn thì thầm trong miệng.
Ta vẫn còn sống.