Chương : 257
“Thúy Nhi, bà nội không phải do tôi làm hại, tôi không phải là người xấu, sao tôi có thể giết cô được?”
Cố Cơ Uyển nắm chặt hai cánh tay cô ấy, vội đến mức trên mặt rịn một lớp mồ hôi mỏng.
“Thúy Nhi, tôi không phải là người xấu, cô phải tin tôi!”
Thúy Nhi cố bình tĩnh lại, nhìn cô, cũng không xác định rốt cuộc cô là người xấu hay người tốt.
Nhưng mà khi đó cũng chỉ có hai người là bà cụ và Cố Cơ Uyển, không có người thứ ba.
Nếu không phải là do Cố Cơ Uyển đẩy, chẳng lẽ xe tự lăn xuống à?
“Ở đây nắng quá, chúng ta tìm nơi khác nói chuyện đi.” Giang Nam ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mặt trời chói chang, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Cơ Uyển cũng bị nắng chiếu đỏ.
Cố Cơ Uyển nhin Thúy Nhi, đáy mắt có lo lắng, cô khẩn cầu: “Hãy tin tôi.”
Thúy Nhi do dự một hồi lâu, mãi mới gật đầu.
… Dưới bóng cây, hai cô gái ngồi cạnh nhau.
Giang Nam đứng ở đằng xa, không tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người.
“Tôi không hại bà nội thật, nếu cô không tin tôi thì những chuyện tiếp sau tôi cũng không thể bàn bạc với cô được.”
Cố Cơ Uyển thở ra một hơi, cô nhìn Thúy Nhi chăm chú, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.
Thúy Nhi phải tin tưởng cô thì cô mới có thể tiếp tục nói rõ chuyện này được.
Thúy Nhi cũng thở một hơi dài, có phần bất đắc dĩ.
“Thật ra mợ chủ à, tôi tin cô.”
Trong lòng cô, Cố Vị Y gì đó chắc chắn không phải là mợ chủ tương lai của nhà họ Mộ.
Mợ chủ của nhà họ Mộ chỉ có Cố Cơ Uyển mà thôi.
“Bà cụ rất thích cô, tôi nhìn ra được, còn Cố Vị Y, thật ra bà cụ…”
Cô ấy dừng lại một chút, không kìm được mà đưa mắt nhìn xung quanh.
Xung quanh chỉ có một mình Giang Nam, tuy rằng khoảng cách hơi xa, nhưng để cẩn thận, Thúy Nhi vẫn nói rất nhỏ.
“Thật ra bà cụ hơi sợ Cố Vị Y, hình như Cố Vị Y… rất đáng sợ.”
“Tại sao?” Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Cố Vị Y à?”
“Mợ chủ…”
“Gọi tôi là Cơ Uyển đi, tôi đã không còn là mợ chủ của nhà họ Mộ nữa.” Cố Cơ Uyển thờ ơ nói.
Thúy Nhi cắn môi dưới, nhưng chỉ mới chưa đến một tháng mà thôi, vậy mà đã cảnh còn người mất.
“Cơ Uyển.” Thúy Nhi gọi, sau đó mới kể về chuyện đêm hôm đó.
“Sau khi cô đi rồi, mặc dù người của Cố Vị Y cũng giải tán nhưng cả đêm hôm đó cô ta ở trong phòng của bà cụ.”
“Sau đó tôi có lặng lẽ đến xem bà, nhưng lại không phát hiện ra chuyện gì, có điều Cố Vị Y vẫn ở đó, tôi cứ cảm thấy… rất bất an.”
Thúy Nhi hồi tưởng lại chuyện đêm đó, đến bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Mặc dù Cố Vị Y không để vệ sĩ lại, nhưng hai người giúp việc nữ thì vẫn luôn ở đó.
Cảm giác ấy như thể cứ bị người ta nhìn chằm chằm vậy, đặc biệt là hai người giúp việc kia còn vô cùng hung dữ, rất đáng sợ.
“Vốn tôi định sáng hôm sau sẽ đi tìm cậu cả Mộ về.”
Quan hệ giữa bà cụ và cậu tốt như vậy, đương nhiên là Thúy Nhi biết.
“Nhưng không biết tại sao, sáng hôm sau cô lại thấy Cố Vị Y quỳ trước mặt bà cụ, còn đang khóc.”
“Vốn tôi muốn nghe xem Cố Vị Y đang nói gì với bà, nhưng mà không có cơ hội, hai người làm kia đuổi tôi đi.”
“Sau đó Cố Vị Y rời đi, bà cụ không có gì khác với lúc bình thường, tôi chuẩn bị bữa sáng cho bà, hầu hạ bà đứng dậy.”
“Lúc ăn sáng tâm trạng của bà cụ rất tốt, khác hẳn với buổi tối hôm trước.”
“Bà cụ còn nói, tất cả mọi chuyện đã được giải quyết, chờ ông cụ về thì chân tướng sẽ rõ ràng, còn nói rốt cuộc bà cũng có thể yên tâm được rồi.”
“Rốt cuộc bà có nói bà định nói chuyện gì với ông không?” Đây chính là điều mà Cố Cơ Uyển quan tâm nhất.
Cũng là nghi vấn lớn nhất của cô lúc này.
“Cái này thì bà cụ không nói, chỉ nói là bà quá ngu ngốc, bị người ta lừa gạt, hại cô… hại cô phải chịu nhiều oan ức.”
“Tôi?” Cố Cơ Uyển chỉ mình.
Hóa ra chuyện này có liên quan đến mình thật.
Nhưng rốt cuộc là liên quan thế nào?
“Vâng, bà cụ nói ‘là ta hại Cơ Uyển’.”
Bị người ta lừa gạt, làm cô oan ức… chẳng lẽ là nói đã tin tưởng nhầm Cố Vị Y, hiểu lầm cô là người xấu?
Nhưng mà cô vẫn mơ hồ cảm thấy không đơn giản như vậy.
“Sau đó bà cụ có nói gì nữa không?”
“Có.” Thúy Nhi vẫn nhớ rõ ràng sự việc sáng hôm đó: “Bà cụ nói, đợi ông cụ và cậu cả Mộ về thì sẽ cho cô câu trả lời.”
Cố Cơ Uyển vẫn không hiểu được, nhưng Thúy Nhi không thể cung cấp được thông tin nào rõ hơn.
Rốt cuộc chuyên này có liên quan đến việc bà cụ bị hại không?
Muốn cô tin rằng đây là sự cố ngoài ý muốn thì cô không làm được.
Chắc chắn không phải là sự cố, nhất định cô phải biết tại sao?
“Đúng rồi!” Thúy Nhi chợt nhớ ra gì đó, cô ấy nhìn Cố Cơ Uyển: “Tôi nhớ ra rồi, trước khi bà cụ gặp cô, bà còn từng gặp một người.”
“Ai?” Cố Cơ Uyển quýnh lên, nắm chặt tay cô ấy.
Thúy Nhi bị nắm đến đau, nhưng bản thân biết có thể chuyện này rất quan trọng.
“Là bà cả.”
“Cẩn Mai?” Sao lại… là bà ta?
“Là bà cả.” Thúy Nhi gật đầu chắc chắn.
“Họ có nói gì không?” Cố Cơ Uyển hỏi tới.
“Tôi không rõ, bà cả nói gió bên hồ lớn, bảo tôi vào lấy một cái chăn mỏng cho bà cụ, tôi bèn đi ra.”
“Nói cách khác, Cẩn Mai ở riêng với bà cụ trong một khoảng thời gian?”
Từ bên hồ đến khi vào phòng cũng là một khoảng cách không gần.
Với tốc độ đi bộ bình thường thì ít nhất cũng phải mười phút.
Nói cách khác, Thúy Nhi rời khỏi bà cụ thì bà cụ và Cẩn Mai đã ở riêng trong ít nhất mười phút.
Rốt cuộc trong mười phút này đã xảy ra chuyện gì?
Cố Cơ Uyển hỏi lại: “Sau đó khi cô quay lại, bà cả và bà cụ đang làm gì?”
Thúy Nhi lắc đầu: “Không làm gì cả, sau khi tôi về thì bà cả đi luôn, chuyện của chủ nhân tôi cũng không dám hỏi nhiều.”
Cố Cơ Uyển không nói gì nữa, cô trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Cô về trước đi, giờ mà chạy ra ngoài, bị người ta bắt gặp thì không ổn.”
“Không sao, giờ tôi còn chưa tìm được công việc, hôm nay tôi đến để cúng tế cho bà cụ.”
Khi bà cụ còn sống thì đối nhân xử thế rất tốt, cũng thoải mái với người làm, xưa nay chưa từng lên mặt.
Tất cả người giúp việc ở nhà họ Mộ đều không có ai ghét bà cụ gì cả.
Nhưng Thúy Nhi nói vậy lại khiến cả người Cố Cơ Uyển lạnh buốt: “Cô… cô không làm ở nhà họ Mộ nữa?”
“Bà cả nói tôi không chăm sóc tốt cho bà cụ, cho nên mới khiến bà cụ xảy ra chuyện không may, cho nên…”
Thúy Nhi cúi đầu, một hồi lâu sau cô ấy mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười với cô.
“Không sao, tôi cũng đang tìm việc làm, cô không cần lo lắng cho tôi.”
Cố Cơ Uyển gật đầu, cô định tìm gì đó trong túi xách, Thúy Nhi lập tức nói: “Cơ Uyển, cô đừng đưa tiền cho tôi, tôi không cần đâu.”
“Sao cô…”
“Cậu cả cũng cho tôi tiền mà tôi từ chối, đúng là tôi không chăm sóc tốt cho bà cụ, họ không truy cứu trách nhiệm là tôi đã may mắn lắm rồi.”
“Cậu cả Mộ?” Anh ấy lại muốn cho cô ta tiền.
“Vâng, mặc dù cậu cả lạnh lùng như băng nhưng cậu ấy là người tốt.”
Thúy Nhi nhìn đồng hồ một chút rồi đứng lên: “Tôi phải đi cúng tế bà cụ đã, chiều còn đi phỏng vấn. Cô Cố, tôi đi trước.”