Chương : 267
Tắm rửa xong và leo lên giường nằm rồi nhưng Cố Cơ Uyển vẫn còn thấy bâng khuâng.
Sao cô lại nghi ngờ mẹ và bà cụ có quan hệ huyết thống chứ?
Tuy nhiên, những lời nói dang dở của bà cụ luôn khiến cô cảm thấy mối quan hệ giữa mẹ và bà cụ rất thân thiết.
Khi ấy chẳng phải bà cụ từng nói rồi sao? Mẹ của con là… Của bà.
Đáng tiếc lời còn chưa nói xong thì bà đã qua đời.
Nếu mẹ đúng thật là con gái của bà thì cô chính là cháu ngoại của bà rồi.
Tất cả mọi chuyện dường như đã trở nên có logic hơn.
Tại sao bà cụ lại thương cô, tại sao lại cứ khăng khăng bắt cô phải đính hôn với cậu cả Mộ, người ưu tú nhất trong mắt bà, vì sao lại muốn cậu cả Mộ phải chăm sóc cô cả đời…
Chẳng lẽ cô thật sự là cháu ngoại của bà sao?
Bỗng nhiên chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là điện thoại của Đàm Kiệt, Cố Cơ Uyển lập tức bắt máy.
“Sao rồi?” Cô lộ rõ sự kích động, ngay cả hơi thở cũng rối loạn.
Đàm Kiệt ở đầu dây bên kia liề nnói: “Tớ không cách nào lấy được DNA của mẹ cậu nhưng khi xâm nhập vào mạng lưới máy tính của bệnh viện nơi bà cụ nằm thì tớ thấy còn có mấy mẫu mô của bà ấy ở đó.”
“Ý của cậu là?”
“Mẹ cậu đã mất nhiều năm rồi, muốn động vào cơ thể bà ấy rất khó nhưng chúng ta có thể lấy mẫu từ chính cậu.”
Cố Cơ Uyển hơi sửng sốt, lúc này cô vẫn chưa hoàn hồn.
“Cậu muốn tớ… Dùng mẫu vật của tớ và bà để giám định?”
“Đúng vậy!”
Cố Cơ Uyển lập tức lấy lại tinh thần, trong khoảnh khắc, cô có cảm giác đã ngộ ra.
Đúng vậy, mẹ đã mất được mười mấy năm rồi, rất nhiều thứ không còn giữ lại được nên rất khó kiểm chứng.
Còn cô chẳng phải vấn sống sao?
Bà cụ vừa mất chưa được bao lâu nên hiện tại trong kho dữ liệu của bệnh viện vẫn còn giữ rất nhiều thông tin của bà.
Nếu mẹ thật sự là con gái của bà thì cô chính là cháu ngoại, lẽ nào lại không giống nhau?
“Đàm Kiệt, bà cụ còn lưu lại mẫu vật gì ở bệnh viện vậy? Tớ có thể lấy được không?”
“Lúc trước bà cụ từng giữ lạnh mẫu máu của mình, nhưng cậu không lấy được đâu, phải là người thân trực hệ.”
Trực hệ ư, lẽ nào phải đi tìm cậu cả Mộ?
Nhưng ngảy năm phút trò chuyện cùng cô, cậu cả Mộ cũng không có, giờ bảo anh ấy cùng cô đến bệnh viện chỉ sợ là anh sẽ không đường ý.
“Đàm Kiệt, tớ phải suy nghĩ, để tớ nghĩ một chút nhé…”
Cố Cơ Uyển cúp điện thoại, ngồi ở bên giường, tâm trạng vô cùng sốt ruột.
Phải trực hệ mới có thể xin lấy được mẫu máu của bà cụ.
Hơn nữa việc này phải nhanh, bằng không, người chết rồi thì chỉ một thời gian sau, bệnh viện sẽ xử lý sạch sẽ những mẫu vật không cần thiết nữa.
Làm sao bây giờ? Phải thế nào thì cô mới có thể lấy được?
Cô bồn chồn mãi, không biết bao lâu thì đột nhiên điện thoại vang lên.
Trong màn đêm yên tĩnh này, tiếng chuông đột ngột vang khiến cô suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Là Đàm Kiệt sao?
Cô lập tức cầm máy lên nhưng vừa nhìn thấy tên người gọi thì cô hơi chần chừ.
Mộ Khải Trạch?
Cố Cơ Uyển nhìn thời gian, đã một giờ sáng rồi, trễ vậy mà anh ta còn gọi điện làm gì nhỉ?
Cô thầm nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng bắt máy: “Cậu hai Mộ, có chuyện gì vậy?”
“Cơ Uyển, tôi đang ở trước cửa Giang Thị.” Giọng của Mộ Khải Trạch nghe rất khàn: “Tôi đã do dự rất lâu nhưng vẫn không nhịn được…”
“Tìm tôi có việc gì không?” Giờ này mà còn ở trước cửa Giang Thị.
“Không… Có gì, chỉ muốn nói với cô là tôi sẽ thay đổi, tôi không còn là tôi trước kia nữa.”
Giọng điệu của anh ta nghe có vẻ mềm mỏng hơn không còn giống với cậu hai Mộ độc đoán lúc trước nữa.
Cố Cơ Uyển kỳ thật không hiểu rốt cuộc là chuyện cậu cả Mộ tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc Mộ Thị đã khiến anh ta thành ra như vậy hay thật sự có liên quan đến “Thiên Sứ” là cô?
“Tuy rằng tôi chẳng thấy anh của trước kia có gì không tốt nhưng tôi rất vui vì anh muốn thay đổi.”
Những cậu ấm con nhà giàu đều như vậy cho chẳng có gì là tốt hay không tốt cả.
Chí ít Mộ Khải Trạch cũng coi như là một kẻ tích cực, làm việc nghiêm túc, trong giới làm ăn cũng có địa vị cũng danh tiếng nhất định.
Có điều anh ta chỉ thích kết giao với những cô nàng xinh đẹp, quen hết cô này đến cô khác, đối với Cơ Uyển mà nói thì những chuyện đó cũng chẳng nhằm nhò gì.
Bởi dù sao anh ta cũng không phải người đàn ông của cô.
“Không, tôi trước kia không tốt chút nào hết, chưa từng biết đối xử chân thành với người ta.”
Anh ta đã đợi trước cổng Giang Thị rất rất lâu rồi, cũng phải mấy tiếng đồng hồ chứ không ít.
Kể từ sau khi Giang Nam đưa Cố Cơ Uyển vào Giang Thị thì anh ta đã luôn dừng xe trước cổng, nửa bước cũng không rời.
Cố Cơ Uyển không có tâm tư đi nghe chuyện của một gã lãng tử muốn làm lại cuộc đời, dù gì chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cô hết.
Nhưng hiện tại, cô thật sự cần Mộ Khải Trạch.
“Cậu hai Mộ, tôi muốn xin anh giúp tôi một việc.”
“Cô cứ nói, chuyện gì tôi cũng đồng ý!” Mộ Khải Trạch lập tức hứa hẹn.
“Tôi mong anh có thể cùng tôi đến bệnh viện một chuyến, tôi muốn lấy chút đồ, nhưng tôi hy vọng anh có thể giữ bí mật giúp tôi. Về phần điều kiện trao đổi, trừ bỏ thân thể cùng tình cảm thì chuyện gì tôi cũng có thể cân nhắc.”
Ngoại trừ cơ thể và tình cảm à… Nhưng thứ mà anh ta muốn nhất lại là chúng.
Ánh mắt của Mộ Khải Trạch có chút ảm đạm, nhưng cuối cùng anh ta vẫn nở nụ cười: “Không sao, cô cần tôi giúp chính là vinh hạnh của tôi, tôi không cần báo đáp.”
“Không được, nếu anh không đưa ra điều kiện thì tôi không dám tìm anh giúp đâu.”
Trên đời này, những thứ rẻ tiền thường là những thứ đắt nhất, còn tình người lại là thứ khó trả nhất.
Mộ Khải Trạch biết cô chỉ là không muốn thiếu nợ anh bất cứ điều gì.
Anh tình nguyện vì cô mà làm mọi thứ nhưng cô hoàn toàn không cần.
“Được rồi, nếu tôi buộc phải đưa ra điều kiện thì… Hãy cùng tôi đi chơi một ngày nhé.”
“Cậu hai Mộ…”
“Cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện gì xấu xa với cô đâu, cô chỉ cần đi cùng tôi, ăn chơi thỏa thích, những chuyện cô không muốn làm tôi tuyệt đối sẽ không ép.”
Cố Cơ Uyển đang do dự thì Mộ Khải Trạch lập tức nói: “Tôi đồng ý cho cô dẫn bạn theo, nhưng cô phải luôn ở cạnh tôi, nhứ… Chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Được, tôi đông ý với anh.”
Chỉ cần đưa ban theo thì sẽ không sợ anh ta sẽ làm ra những chuyện khác thường.
Ấn tượng mà Mộ Khải Trạch để lại cho cô luôn là một gã nguy hiểm nên hiện tại không thể dễ dàng tin anh ta.
Nửa giờ sau, Đàm Kiệt bị đánh thức lái xe của công ty đưa đến đón Cố Cơ Uyển rời khỏi ký túc xá.
Mộ Khải Trạch quả nhiên vẫn còn chờ bên ngoài cổng khuôn viên công ty Giang Thị, ngay tại góc đường sáng sủa.
Bởi vì không muốn để cho nhiều người biết nên Cố Cơ Uyển yêu cầu Mộ Khải Trạch ngồi lên xe của Đàm Kiệt.
Ba giờ sáng, cả ba người xuất hiện tại bệnh viện mà bà cụ từng nằm lúc trước.
Bởi vì là cậu hai Mộ nên dù vào giờ này, người ta vẫn ra sức làm việc cho bọn họ.
Ba giờ hai mươi, bọn họ đã lấy được mẫu máu của bà cụ.
Rời khỏi bệnh viện, ngay cả lời tạm biệt, Cố Cơ Uyển cũng không kịp nói đã leo lên xe Đàm Kiệt vội vã rời đi, bỏ lại một mình Mộ Khải Trạch.
Bốn giờ đúng, tại khoa xét nghiệm của một bệnh viện lớn khác, Cố Cơ Uyển đang giơ đầu ngón tay của mình ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy y tá trích máu từ đầu ngón tay mình, cô kích động muốn ngất.
Chuyện cô có phải là cháu ngoại của bà hay không sắp được sáng tỏ rồi.
Bà cụ nói muốn thú nhận mọi chuyện với ông cụ và cậu cả Mộ có phải là chuyện này không?
Cố Vị Y lừa bà là ý gì?
Chẳng lẽ, Cố Vị Y tự làm giả thân phận, mạo nhận là cháu ngoại của bà?
Nếu hết thảy những chuyện này đều được cô đoán đúng thì mọi chuyện về cơ bản đều có thể được phơi bày ra ánh sáng.
Nhưng rốt cuộc Cố Vị Y làm sao biết được cô và bà cụ có quan hệ?
Chỉ một mình Cố Vị Y hoàn toàn không thể làm được tất cả mọi chuyện.
Rốt cuộc là kẻ nào đứng sau thúc đẩy toàn bộ chuyện này chứ?